Ngụy Xuyên chột dạ, hồi lâu mới trả lời:
[Để ở ký túc xá sợ bọn họ làm hỏng, tôi để ở nhà.]
Lương Hành chân tay lóng ngóng cũng không phải ngày một ngày hai.
Mạnh Đường: […]
Ngụy Xuyên cũng không biết cô có tin hay không, dù sao bản thân cậu tin rồi.
Mạnh Đường cũng không tiện chỉ tay năm ngón vào chuyện tỏ tình của người khác, nói hai câu rồi kết thúc.
Ngón tay Ngụy Xuyên trượt chậm rãi trên màn hình điện thoại, cũng biết mình dạo này không bình thường lắm.
Bọn Thiệu Nhất Minh cứ hay hỏi bao giờ cậu tỏ tình, có cần anh em trợ giúp không.
Nếu là trước đây cậu sẽ chỉ vào mặt họ nói: “Một đứa cũng không chạy thoát.”
Nhưng dạo này bọn họ nhao nhao lên nhưng cậu lại cứ đùn đẩy khước từ.
Điền Duật đùa cậu có phải thay lòng đổi dạ rồi không, lúc đó tim cậu đập nhanh một cách khó hiểu.
Nhìn thấy tượng gỗ Mạnh Đường khắc, suy nghĩ đầu tiên không phải là đem đi tỏ tình mà là chiếm làm của riêng.
Thực tế thì… cậu cũng đã làm như vậy.
Lúc Mạnh Đường hỏi, không ai biết cậu chột dạ đến mức nào.
Thế mà cậu còn tìm cớ cho mình, dù sao Tạ Linh Âm cũng không thích.
Mạnh Đường đương nhiên không biết suy nghĩ của cậu, công việc phục chế của cô đã đi vào giai đoạn cuối, khoảng giữa tháng là có thể nộp lên.
Điện thoại rung, thông báo bảy giờ tối thứ Hai tuần sau có buổi tọa đàm của khoa tại hội trường.
Chủ đề còn liên quan đến điêu khắc gỗ, khi nhìn thấy tên diễn giả chính, Mạnh Đường sững sờ.
Thế mà lại là anh ta!
Mấy ngày liền Mạnh Đường đều có chút thẫn thờ, cho đến thứ Hai, cô là người đầu tiên đến hội trường.
Hàng đầu tiên đều là đội ngũ của diễn giả và lãnh đạo đơn vị tổ chức, còn có chỗ dành riêng cho phóng viên báo chí.
Mạnh Đường chọn vị trí chính giữa hàng thứ hai.
Hội trường rất nhanh đã không còn chỗ trống, màn hình máy chiếu hắt ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào sâu trong đáy mắt Mạnh Đường.
Diễn giả chính Lý Hàn Tân phong độ ngời ngời, dáng vẻ tuấn tú nho nhã, không ít nữ sinh chụm đầu bàn tán.
Chủ đề tọa đàm là đối thoại với di sản phi vật thể, cuối giờ sẽ dành 15 phút để tập trung đặt câu hỏi.
Có người hỏi Lý Hàn Tân đã kết hôn chưa, có người hỏi về sự phá vỡ giới hạn của điêu khắc gỗ Hoàng Dương, còn có người hỏi về tính chất của gỗ và tính dẻo của nó.
Mạnh Đường từ từ giơ tay lên.
Lý Hàn Tân làm động tác “mời”: “Câu hỏi cuối cùng, mời bạn học mặc áo trắng này, xin hỏi em tên là gì?”
Mạnh Đường đứng dậy nhận lấy micro từ người bên cạnh rồi nói:
“Tôi là Mạnh Đường sinh viên năm hai khoa Điêu khắc, tôi muốn hỏi Lý tiên sinh, anh cảm thấy gỗ có linh hồn không?”
Những người khác đều gọi thầy Lý, chỉ có cô gọi là Lý tiên sinh, giọng điệu trong từng câu chữ ẩn chứa mũi nhọn sắc bén.
Lý Hàn Tân nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Em thấy sao?”
Mạnh Đường cười nhạt: “Khi điêu khắc, nếu gặp mắt gỗ và vết sâu mọt, gỗ sẽ nhắc nhở dao khắc của bạn điều chỉnh, rồi tùy cơ ứng biến thiết kế lại, đây là hồn gỗ truyền nghề, tôi đương nhiên cảm thấy là có.”
Lý Hàn Tân nói: “Tôi cũng có cùng suy nghĩ với em.”
Mạnh Đường cười khẩy: “Vậy anh cảm thấy đồ được khắc bằng máy CNC cũng có hồn sao? Hay là linh hồn của anh là doanh số bán hàng tháng của hộp mù (blind box) điêu khắc gỗ Hoàng Dương bản liên danh phá vỡ con số một triệu?”
(Liên danh: các sản phẩm được tạo ra bởi sự hợp tác giữa hai thương hiệu (hoặc một thương hiệu và một người nổi tiếng))
Cả khán phòng kinh ngạc, ai cũng biết lời này chẳng khách sáo chút nào.
Tạ Linh Âm ở bên cạnh kéo áo Mạnh Đường dưới gầm bàn nhưng Mạnh Đường không động đậy, nhìn chằm chằm Lý Hàn Tân.
Lý Hàn Tân không nói gì, ngược lại trợ lý của anh ta lên tiếng: “Bạn học cũng không cần phải gay gắt như vậy, liên danh với một số thương hiệu không có nghĩa là thầy Lý của chúng tôi không phát huy thủ công truyền thống, hai điều này không mâu thuẫn, chỉ là…”
“Ý anh là những mẫu liên danh doanh số vượt quá một triệu một tháng của các anh đều do chính tay thầy Lý khắc?”
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là không thể.
Lý Hàn Tân ngăn trợ lý lại, nói:
“Những mẩu gỗ thừa trước đây hoặc vứt hoặc đốt, tôi dùng nó để chế tạo hàng ngàn hàng vạn chiếc thẻ kẹp sách, để người khác cũng cảm nhận được nhiệt độ của gỗ Hoàng Dương, đây chẳng lẽ không phải là phát huy sao?”
Mạnh Đường im lặng giây lát rồi đặt micro xuống.
Buổi tọa đàm giải tán, cô không về ký túc xá cùng bạn cùng phòng, một mình đi lang thang không mục đích, thế mà lại đến sân bóng rổ bán hoang phế.
Cô biết Lý Hàn Tân đi theo.
“Cô nhóc lớn rồi, nhìn thấy sư huynh cũng không chào.” Lý Hàn Tân chậm rãi bước tới, cười nói.
Mạnh Đường xoay người trên bậc thềm: “Vừa nãy tôi không nói gì không có nghĩa là tôi đồng tình với anh, chỉ là mỗi người một đạo, tôi không thể hủy hoại đạo của anh.”
Lý Hàn Tân: “Vậy giả sử chúng ta vẫn ở trong hội trường, em sẽ nói gì?”
Mạnh Đường lấy từ trong cặp ra một chiếc thẻ kẹp sách, bẻ gãy cho Lý Hàn Tân xem.
“Lý tiên sinh, anh chắc chắn người tiêu dùng của anh biết đây là gỗ Hoàng Dương? Chứ không phải là liên danh của thương hiệu nào đó?”
“Mặt cắt xám trắng, dấu vết keo dán nghiêm trọng, anh đừng nói với tôi là anh không biết.”
Lý Hàn Tân lộ vẻ kinh ngạc: “Cái này… cái này là bột gỗ Đoạn ép thành hình? Chỉ có lớp vỏ là gỗ Hoàng Dương. Anh thực sự không biết bọn họ làm ẩu như vậy, anh về nhất định sẽ kiểm tra.”
“Anh biết hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi, chỉ là tôi không đồng tình với cách thừa kế kiểu này của anh.”
Cô vừa định lướt qua anh ta rời đi thì Lý Hàn Tân đột nhiên gọi cô: “Tiểu sư muội.”
Mạnh Đường hơi khựng lại, tiếng “tiểu sư muội” này vẫn dừng lại ở bốn năm trước.
Lý Hàn Tân lớn hơn cô bảy tuổi, là bạn chơi cùng kiêm sư huynh thời thơ ấu của cô.
Tuy nhập môn muộn nhưng thiên phú cực cao, ông nội thường xuyên khen ngợi.
Nhưng ngày Mạnh Đường 16 tuổi anh ta bị đuổi khỏi sư môn, đến nay cô vẫn không biết nguyên nhân.
Ông nội chưa bao giờ nhắc đến, cũng không cho cô hỏi.
Gặp lại Lý Hàn Tân, Mạnh Đường cũng không ngờ lại trong hoàn cảnh này.
Lý Hàn Tân thở dài: “Một tiếng sư huynh em cũng không chịu gọi sao?”
Mạnh Đường: “Rời khỏi sư môn, tất nhiên cũng không tính là sư huynh nữa.”
Lý Hàn Tân biết cô khó xử, cười nói: “Không gọi sư huynh cũng được, gọi anh Tân đi.”
Mạnh Đường: “…”
“Có phải em vẫn còn giận chuyện năm đó anh không chịu nhận sai không?”
Mạnh Đường cảm thấy hoang đường, cười châm biếm: “Tôi đến cả năm đó anh phạm lỗi gì còn không biết.”
“Chuyện đều qua rồi, nếu em đã không muốn nhận sư huynh, vậy thì coi như bạn bè được không?”
Mạnh Đường nói: “Muộn rồi, tôi về ký túc xá đây.”
“Em không cần sợ sư phụ, ông ấy còn đang ở cách xa ngàn dặm mà.”
“Năm đó nếu anh phạm lỗi lớn trong nghề thì còn có thể có thành tựu như ngày hôm nay sao? Sư phụ sao có thể dung cho anh nổi danh trong nghề này?”
Mạnh Đường đương nhiên biết điều này.
“Muộn rồi, tôi phải về ký túc xá.”
“Mai ăn bữa cơm nhé?”
“Không rảnh.”
“Vậy khi nào rảnh?”
“Lúc nào cũng không rảnh.”
“Mạnh…”
Chữ “Đường” còn chưa thốt ra khỏi miệng, Lý Hàn Tân đã kêu đau một tiếng, cả người ngã ngửa ra sau.
Ngụy Xuyên túm lấy cổ tay Mạnh Đường, lại hung hăng đá Lý Hàn Tân một cái: “Mày định làm gì hả?”
Mạnh Đường ngơ ngác, Lý Hàn Tân cũng bị đánh đến ngơ ngác, run run ngón tay chỉ vào Ngụy Xuyên: “Cậu…”
“Cậu cái gì mà cậu? Đêm hôm khuya khoắt ở đây quấy rối nữ sinh, tưởng trường này không có ai à?”
Cầu thủ đánh người, lòng Mạnh Đường lạnh đi một nửa, cô dùng cả hai tay giữ chặt cánh tay Ngụy Xuyên, giải thích với cậu: “Cậu hiểu lầm rồi, anh ta không quấy rối tôi.”
“Hai mắt tôi đều nhìn thấy rồi.” Ngụy Xuyên vô cùng tức giận, “Cậu đừng sợ, đứng ra sau lưng tôi.”
“Anh ta là chuyên gia được khoa mời đến thuyết giảng, cậu thực sự nhầm rồi.”
“…”
Ngụy Xuyên ngẩn tò te như gà gỗ.