Mạnh Đường đỡ Lý Hàn Tân dậy, cẩn thận hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Kính của tôi đâu?” Bộ dạng Lý Hàn Tân chật vật, nắm lấy tay Mạnh Đường hỏi.
Ngụy Xuyên thực sự khó chịu khi thấy cái móng vuốt của anh ta đang túm lấy Mạnh Đường, cậu bước tới giật tay anh ta ra, chỉ xuống đất: “Đằng kia.”
Mạnh Đường buông Lý Hàn Tân ra rồi nhặt kính lên.
Ngụy Xuyên chặn ngang giữa đường, giật lấy cái kính rồi nhét vào tay Lý Hàn Tân.
Lý Hàn Tân run rẩy đeo kính lên, lúc này mới nhìn rõ Ngụy Xuyên, anh ta ngửa đầu há miệng, khuôn mặt bầm tím trông có phần nực cười.
Mạnh Đường đẩy Ngụy Xuyên ra, nói với Lý Hàn Tân: “Anh có thể đừng chấp nhặt với cậu ấy được không?”
Nếu Lý Hàn Tân truy cứu, Ngụy Xuyên sẽ bị nhà trường ghi lỗi, kết quả tồi tệ nhất là bị cấm thi đấu.
Đạo lý này cô hiểu, Ngụy Xuyên đương nhiên cũng hiểu.
Nhưng cậu không muốn Mạnh Đường phải hạ mình trước Lý Hàn Tân.
“Tôi không cần cậu xin lỗi thay, tự tôi—”
Nói chưa dứt câu Mạnh Đường đã quay đầu trừng mắt: “Cậu im miệng.”
Ngụy Xuyên sững người, sau đó cười một tiếng “Ồ”.
Mạnh Đường: “…”
Cậu ta điên rồi sao? Bị mắng mà còn vui vẻ như vậy?
Ánh mắt Lý Hàn Tân đảo qua lại giữa hai người, liếc mắt liền nhìn thấu nam sinh tên Ngụy Xuyên này thích Mạnh Đường.
Anh ta “hít” một hơi, nói với Mạnh Đường: “Mặt mũi của em đương nhiên anh coi trọng, nhưng hẹn em một bữa cơm khó thế sao? Dù gì chúng ta cũng bốn năm không gặp, mười mấy năm trước anh đối xử với em thế nào, em hẳn là rõ nhất.”
“Anh, em và sư phụ nương tựa vào nhau mà sống, dù anh đã rời đi nhưng anh vẫn coi mọi người là người thân.”
Ngụy Xuyên coi như đã phát hiện ra rồi, cái tên chuyên gia chó chết này muốn lấy cớ đó để hẹn Mạnh Đường đi ăn cơm.
Cậu cười khẩy một tiếng, nói:
“Việc là do tôi làm, vị chuyên gia này không cần thiết phải lấy đó làm cớ uy h**p Mạnh Đường đi ăn cùng anh. Mặc dù nghe qua thì hai người có quen biết.”
“Đã nương tựa vào nhau mà sống rồi, tình cảm chắc cũng khá khẩm, sao còn phải bán thảm thế này?”
“Anh có thể phản ánh với nhà trường việc tôi đánh anh, nhưng trời tối đen như mực, tôi từ xa thấy anh lôi kéo bạn nữ trường tôi nên nổi máu chính nghĩa thôi.”
“Muốn bồi thường xin lỗi, tôi đều có thể phối hợp, không cần làm khó người khác.”
Lý Hàn Tân cũng cười: “Cậu đánh người là sự thật, tôi lại không hề quấy rối bạn nữ, sự thật là tôi và Mạnh Đường quen biết từ nhỏ, chuyện này mà làm ầm lên cậu nghĩ sẽ không ảnh hưởng đến cậu sao?”
Mạnh Đường ngăn Ngụy Xuyên lại, đọc cho Lý Hàn Tân một dãy số: “Đây là số của tôi, hôm nay muộn rồi, để ngày mai nói chuyện được không?”
Lý Hàn Tân khẽ gật đầu: “Được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi Lý Hàn Tân đi Ngụy Xuyên lầm bầm: “Tại sao cậu lại đưa anh ta đến đây?”
Ngụy Xuyên, người đơn phương cho rằng đây là căn cứ bí mật của hai người, có chút không chấp nhận được.
“Anh ta tự đi theo đấy.” Mạnh Đường nói, “Không ngờ lại gặp cậu.”
“Vậy ngày mai cậu thực sự muốn đi ăn với anh ta?”
“Ngày mai tớ có tiết.”
“Thế thì được, chuyện này là do tôi làm, không cần cậu xin lỗi thay tôi, tôi tự mình giải quyết.”
“Biết rồi.”
Ngụy Xuyên mím môi, giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh ta là ai thế?”
Mạnh Đường đáp: “Từng là sư huynh.”
Trong lòng Ngụy Xuyên lộp bộp một tiếng: “Hai người quen nhau từ nhỏ?”
Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Anh ta có thiên phú, năm tôi 7 tuổi anh ta đến nhà tôi, bốn năm trước vì phạm lỗi nên bị ông nội tôi đuổi khỏi sư môn.”
Ngụy Xuyên hăng hái hẳn lên: “Vậy nhân phẩm anh ta chẳng ra gì rồi, người bị đuổi khỏi sư môn không phải khi sư diệt tổ thì cũng là bội tín bội nghĩa, cậu vẫn nên tránh xa anh ta ra một chút, ông già đúng là hỏa nhãn kim tinh.”
“…” Mạnh Đường dừng bước, quay đầu nhìn Ngụy Xuyên.
Ngụy Xuyên chớp mắt: “Tôi nói sai à?”
Mạnh Đường bật cười: “Cậu có vẻ thành kiến với anh ta nhỉ, nhưng sự việc không như cậu nghĩ đâu, anh ta cũng không phải vì khi sư diệt tổ mà bị đuổi đi.”
Sự bảo vệ của Mạnh Đường khiến trong lòng Ngụy Xuyên khó chịu, nhưng cậu quả thực không hiểu rõ quá khứ đó nên không tiện đưa ra kết luận bừa bãi kẻo khiến Mạnh Đường chán ghét.
Sáng hôm sau đúng là Mạnh Đường có tiết, Lý Hàn Tân hẹn cô ăn tối.
Buổi tối ánh sáng không rõ như ban ngày, có thể che bớt vết thương trên mặt.
Mạnh Đường đồng ý.
Ngụy Xuyên ra khỏi nhà thi đấu, Điền Duật đuổi theo hỏi: “Anh Xuyên, đi ăn cơm không?”
Thiệu Nhất Minh cười nói: “Cậu thiếu não à? Anh Xuyên bây giờ phải đi bồi thường xin lỗi người ta, làm gì có rảnh mà ăn cơm với cậu?”
Tối qua cậu đánh Lý Hàn Tân, hôm nay đã nói với huấn luyện viên.
Huấn luyện viên suýt chút nữa thì nuốt sống cậu, còn nói hôm nay không giải quyết xong chuyện này thì sẽ đình chỉ tập luyện của cậu.
Cậu xin được địa chỉ khách sạn và số cá nhân của Lý Hàn Tân từ lãnh đạo viện.
Viện vốn định cử một giáo viên đi cùng cậu giải quyết nhưng Ngụy Xuyên không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng khúm núm xin lỗi của mình nên đã cam đoan bản thân sẽ tự giải quyết ổn thỏa.
Vừa ra khỏi cổng trường, huấn luyện viên không yên tâm nên gọi một cuộc điện thoại tới, bảo Ngụy Xuyên đợi một chút, ông ấy sẽ đi cùng.
“Huấn… huấn… huấn luyện viên,” Giọng Ngụy Xuyên run rẩy, “Thầy cứ đợi tin tốt của em đi.”
Đùa kiểu quốc tế gì vậy, để lão Hạ đi cùng, một lời không hợp lại đánh nhau, cuối cùng cậu từ người đi xin lỗi lại thành người can ngăn mất.
Lão Hạ rốt cuộc có chút tự biết mình nào không vậy?
Ngụy Xuyên than thở chuyện này trong nhóm đội tuyển khiến bọn Thiệu Nhất Minh cười ngặt nghẽo.
Lúc quay lại trang chat, thấy Mạnh Đường đang online Ngụy Xuyên nhắn một tin nhắn: [Hôm nay Lý Hàn Tân có hẹn cậu không?]
Mạnh Đường lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy tin nhắn của Ngụy Xuyên.
Cô khựng lại một chút rồi trả lời: [Không có.]
Mạnh Đường nhìn ba chữ “Vậy thì tốt” cậu trả lời lại, bất lực cười một tiếng.
Ngụy Xuyên hoàn toàn không hiểu Lý Hàn Tân, con người hắn thiên phú cao là thật, mà thù dai cũng là thật.
Hồi nhỏ bị người khác bắt nạt, Lý Hàn Tân gầy yếu đánh không lại nhưng anh ta có đầy chiêu trò.
Mười bốn năm lớn lên không người dạy dỗ, toàn là những chiêu trò nham hiểm.
Ông nội từng nói tính cách anh ta có mặt cực đoan nguy hiểm, là do hoàn cảnh gia đình tạo nên.
Nhưng ông cụ tiếc tài, không nỡ bỏ phí mầm non tốt, liền ân cần dạy bảo anh ta.
Thời gian hai ba năm Lý Hàn Tân thay đổi rất nhiều, đối với người anh ta cho là quan trọng thì cực kỳ bao che.
Nhưng với người khác, Mạnh Đường biết, anh ta chưa bao giờ có cái tâm thiện lương đó.
Ngụy Xuyên đánh Lý Hàn Tân, lại dính dáng chút quan hệ với cô, cô không thể để Ngụy Xuyên bị kỷ luật.
“Hoạt động trải nghiệm điêu khắc gỗ cho thanh thiếu niên ở bảo tàng là em đi đúng không?”
Mạnh Đường sững sờ, quay đầu nhìn Lý Hàn Tân: “Sao anh biết?”
Lý Hàn Tân cười nói: “Người được định ban đầu là anh, thực ra là vì anh biết em học ở đây nên muốn qua thăm em.”
Mạnh Đường: “Thảo nào viện trưởng cứ đuổi theo hỏi tôi có muốn cho phương thức liên lạc không.”
“Em vẫn giống hệt ngày xưa.” Lý Hàn Tân nói.
Mạnh Đường không phải đến để ôn chuyện cũ với anh ta, nhà hàng đã ở ngay trước mắt, cô bước lên bậc thềm, nói với Lý Hàn Tân:
“Anh biết tôi đến đây vì chuyện gì mà.”
Lý Hàn Tân: “Biết, ăn xong bữa cơm này anh tuyệt đối sẽ không làm khó bạn em.”
“Ừ, vào thôi.”
Bóng dáng hai người khuất sau cửa Hòa Hỷ Viện, Ngụy Xuyên đứng sững sờ trọn ba giây mới phản ứng lại được là Mạnh Đường đã lừa cậu.
Cậu khựng lại rồi đi theo vào trong.