Đau chết mất!
Mạnh Đường co rúm người nằm nghiêng trên ghế, ngón tay run rẩy, máu tươi đã thấm ướt miếng gạc băng bó.
Chết tiệt, Ngụy Xuyên không nỡ nhìn thẳng, vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
Reo năm sáu tiếng bên kia mới bắt máy.
“Cô à, cô tan làm chưa? Cháu đưa một người qua, bạn học cháu bị thương.”
Bên kia hỏi khoa nào, bị thương ở đâu.
Ngụy Xuyên lập tức trả lời: “Khoa điêu khắc, bị thương ở hổ khẩu, máu đã thấm ra cả băng gạc rồi.”
Cúp điện thoại, cậu tranh thủ nhìn Mạnh Đường, thấy cô vừa khóc vừa run đành phải tăng tốc độ.
Năm phút sau Ngụy Xuyên dừng xe dưới tòa nhà cấp cứu.
Mạnh Đường thu tay lại để máu nhỏ lên người mình, không làm bẩn xe của Ngụy Xuyên.
Ngụy Xuyên mở cửa ghế phụ, đưa tay về phía cô: “Chậm một chút.”
Mạnh Đường dùng tay phải nắm lấy, bước lên bậc của chiếc xe việt dã.
Cả người cô yếu ớt vô lực, ngay cả màu môi cũng trắng bệch, giống như bị mất máu quá nhiều.
Khoảnh khắc đứng dậy, tầm nhìn của Mạnh Đường bắt đầu mờ đi, đầu choáng váng nặng trịch, trong lòng bỗng hoảng hốt.
“Tôi… tôi khó chịu quá.”
Cô nặn ra một câu nhẹ bẫng qua kẽ răng rồi cả người ngã xuống.
Ngụy Xuyên vội ôm lấy cô, trong lòng cũng hoảng theo: “Mạnh Đường? Mạnh Đường?”
Đệt, đừng có “đi đời” thật nhé?
Ngụy Xuyên đâu còn dám chậm trễ, ôm người lao thẳng vào cửa cấp cứu, dọc đường không ngừng hô “cứu mạng”.
Dưới mũi Mạnh Đường xộc vào một mùi hương bạc hà tỉnh táo, là mùi trên người Ngụy Xuyên.
Trong trẻo lạnh lùng, ngửi rất dễ chịu, cô vô thức hít hít mũi khiến thân hình Ngụy Xuyên khựng lại.
Ngụy Minh Châu bị thằng cháu trai dọa cho giật mình, vội bước lên ra hiệu cho cậu đặt người xuống.
Ngụy Xuyên không tiện làm phiền công việc của cô mình, đứng đợi một bên, hơi thở nhẹ nhàng nơi cổ vẫn vương vấn mãi không tan.
Không biết đợi bao lâu, một cô y tá chạy tới bảo cậu: “Đừng lo, bị tụt đường huyết thôi, người đã tỉnh rồi, bác sĩ Ngụy đang xử lý vết thương cho cô ấy.”
Ngụy Xuyên cứng đờ người gật đầu.
Xử lý xong vết thương đã qua hai mươi phút.
Mạnh Đường nói cảm ơn, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.
“Nếu sâu thêm 3 milimet nữa là tổn thương đến gân rồi.” Ngụy Minh Châu nói, “Bảy ngày cắt chỉ, ba ngày đầu phải qua đây thay thuốc, không được chạm vào nước.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Ngụy Minh Châu cười một tiếng: “Đi đi.”
Mạnh Đường đứng dậy liền nhìn thấy Ngụy Xuyên trên ghế ở cửa.
Vừa định mời người ta ăn cơm mới phát hiện ngay cả điện thoại cũng không mang theo.
Ngụy Xuyên thấy người lập tức đứng dậy đi tới, nói: “Cậu đợi tôi một lát, tôi đi nói với cô một tiếng.”
Mạnh Đường gật đầu.
Hôm nay thật sự là quá làm phiền người ta rồi.
Sau khi Ngụy Xuyên ra, Mạnh Đường hơi ngại ngùng mở lời với cậu: “Tôi không mang điện thoại, lần sau tôi mời cậu ăn cơm được không?”
“Chuyện nhỏ.” Ngụy Xuyên nói, “Giờ này căng tin hết cơm rồi, tôi đưa cậu đi ăn cơm trước đã.”
Mạnh Đường nói: “Không làm phiền nữa đâu, tôi đi bộ về lấy điện thoại, mua đại chút gì đó là được.”
“Cậu vừa bị tụt đường huyết,” Ngụy Xuyên nói, “Muốn đi bộ về cũng phải ăn cơm đã.”
Sáng nay Mạnh Đường chưa ăn, lúc này quả thực rất đói, chỉ là làm phiền Ngụy Xuyên quá nhiều, cô không biết nên nói gì.
“Hai ta cũng coi như là bạn bè rồi nhỉ.” Ngụy Xuyên cười, “Khách sáo cái gì?”
“Được.” Cung kính không bằng tuân mệnh, “Lần sau tôi sẽ mời lại.”
“Được thôi.”
Bệnh viện liền kề với trường học, gần đó có rất nhiều đồ ăn, Mạnh Đường chỉ vào quán hoành thánh: “Quán đó được không?”
“Được.”
Ngụy Xuyên không thích ăn hoành thánh nên cậu gọi mì, nhưng lại nói với Mạnh Đường là không ăn hoành thánh vì ăn không no.
Mạnh Đường từ tốn để hoành thánh nguội bớt rồi nói: “Món đồ gỗ của cậu có lẽ phải đợi thêm chút nữa.”
Ngụy Xuyên: “Không sao, chuyên ngành các cậu có phải hay bị thương lắm không?”
Mạnh Đường nói: “Chuyên ngành thì cũng bình thường, chỉ là tôi học điêu khắc gỗ với ông nội từ nhỏ, bị thương là chuyện khó tránh khỏi.”
Ngụy Xuyên nhìn tay Mạnh Đường, khớp xương lồi ra, vết chai cũng nhiều, không giống tay con gái.
Mạnh Đường vô thức rụt tay về, cô biết tay mình rất xấu.
Nhưng cầm dao lâu ngày nên không thể nào trơn bóng mềm mại được.
“Cậu là con gái, sao lại nghĩ đến chuyện học điêu khắc gỗ?” Ngụy Xuyên có chút tò mò.
“Trong nhà không có ai, chỉ có tôi và ông nội.” Mạnh Đường nói, “Không muốn để tay nghề của ông thất truyền.”
Mạnh Đường vừa ăn vừa trò chuyện phiếm với cậu, ăn xong cô kiên quyết không để Ngụy Xuyên đưa về.
Cô thấy Ngụy Xuyên lái xe ra, chắc chắn là có việc, không thể làm lỡ việc của người ta nữa.
Mạnh Đường Về xưởng lấy điện thoại rồi quay về ký túc xá.
Trong phòng không có ai, buổi chiều khoa Sơn dầu có hai tiết.
Mạnh Đường giơ tay lên, tốn nhiều thời gian hơn bình thường hai tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng gột rửa sạch mùi máu tanh và mồ hôi trên người.
Trên quần áo có vết máu, cô giặt cũng không giặt được, bèn định vứt đi.
Vừa vứt xong thì cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra.
Tạ Linh Âm thấy bàn tay băng bó kín mít của cô liền sững người: “Tay sao thế?”
Mạnh Đường cười cười: “Không sao, bị dao khắc cứa vào thôi.”
Tạ Linh Âm rửa tay, nói: “Sao cậu không đợi bọn tớ về giúp cậu tắm?”
Mạnh Đường: “…”
Dù cô có bị “thiu” cũng không muốn người ta giúp mình tắm đâu.
Tạ Linh Âm lớn lên ở miền Bắc, chép miệng: “Người miền Nam các cậu thật giống cô vợ nhỏ, cứ e thẹn ngượng ngùng, ngồi xuống đi, tớ sấy tóc cho.”
“Cảm ơn.”
Trên bàn Mạnh Đường có một chiếc gương khắc gỗ, là quà cô mang đến khi nhập học năm nhất, trong phòng mỗi người một cái.
Cô nhìn Tạ Linh Âm trong gương, dung mạo tinh tế đáng yêu, tính cách sảng khoái hào phóng, thảo nào Ngụy Xuyên lại thích.
Thạch Lam và Dương Khả vào phòng, biết tay Mạnh Đường bị thương cũng giật mình.
“Thứ Năm học bóng rổ thì làm sao? Tên trợ giảng b**n th** sẽ không bắt cậu học chứ?”
Tay của Mạnh Đường cực kỳ quan trọng, cô nói với Thạch Lam: “Chiều thứ Năm tớ đi học cùng cậu, đến lúc đó xin phép giáo viên, trợ giảng nói được gì chứ.”
Thạch Lam nghĩ cũng đúng, chỉ là đến thứ Năm, rất không may, giáo viên thể dục bị tông xe.
Hai tiết học do trợ giảng Vương Giác dạy thay.
Thấy bàn tay băng bó kín mít của Mạnh Đường, Vương Giác mặt không cảm xúc hỏi một câu: “Tay bị sao thế?”
Trong lòng Mạnh Đường không ưa anh ta, cũng lạnh nhạt trả lời: “Bị thương.”
Vương Giác cười khẩy: “Bị thương?”
Mạnh Đường nhíu mày: “Phải.”
Vương Giác đưa tay ra, Mạnh Đường theo bản năng né về phía sau: “Làm gì vậy?”
Vương Giác: “Tôi xem thử xem có phải thật không.”
“Em không cần thiết phải nói dối,” Mạnh Đường giấu tay đi, ngày mai là phải cắt chỉ rồi, nhân phẩm Vương Giác không đảm bảo, cô không dám mạo hiểm đưa cho anh ta xem.
Vương Giác liếc Mạnh Đường một cái: “Vậy thì bạn học này ra sân chạy trước năm vòng đi, không thể để mọi người tập còn cô đứng nhìn được.”
“Anh có bị bệnh không vậy?” Thạch Lam thực sự không nhịn được nữa, “Tay cậu ấy bị thương, ngày mai phải cắt chỉ, nếu cậu ấy chạy bộ bị ngã, gây tổn thương lần hai cho vết thương thì anh chịu trách nhiệm à?”
Vương Giác sầm mặt, ném quả bóng rổ: “Dân Mỹ thuật các cô yếu đuối thế sao? Chạy bộ cũng ngã được à?”
Thạch Lam cũng hét vào mặt anh ta: “Anh có ý kiến gì với Mỹ thuật bọn tôi à? Chỉ là một trợ giảng thôi, lên lớp mà ra vẻ thế, thấy bọn tôi toàn con gái nên dễ bắt nạt sao?”
“Đúng đấy.”
Các nữ sinh khác nhao nhao hùa theo, chỉ có điều âm thanh rất nhỏ.
Vương Giác bị một nữ sinh chỉ vào mũi mắng, mặt mũi mất sạch, đe dọa: “Không phục thì cút, hậu quả tự chịu.”
Mạnh Đường kéo Thạch Lam lại, nhìn thẳng vào Vương Giác: “Anh đừng có quá đáng, tôi đến tìm giáo viên xin phép —”
“Không học thì cút.” Vương Giác ngắt lời Mạnh Đường.
“Không học thì cút? Anh tưởng anh là ai?”
Mạnh Đường nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Ngụy Xuyên, sau lưng cậu còn có hai người nữa, là nam sinh trong đội bóng trường.