Mạnh Đường nhìn thấy Ngụy Xuyên, đuôi mắt cong cong.
Hôm nay hẹn mời cậu ăn cơm, chắc cậu về ký túc xá thay quần áo, vừa hay đi ngang qua.
Mạnh Đường thấy cậu không thèm để ý đến tên Vương Giác bụng dạ hẹp hòi kia, đi thẳng đến trước mặt mình.
“Tay thế nào rồi?” Ngụy Xuyên hỏi cô.
Mạnh Đường cười cười: “Đỡ nhiều rồi, mai cắt chỉ.”
Hai người rõ ràng là thân thiết, Vương Giác hừ một tiếng “xùy”, chỉ vào Mạnh Đường: “Thứ Sáu tuần trước đến tìm tôi chính là vì cô ta à?”
Ngụy Xuyên xoay người, từ trên cao nhìn xuống Vương Giác: “Nếu tay cô ấy không bị thương thì giờ còn đến lượt anh mắng nhiếc chắc, dù sao cũng là do tôi dạy đấy.”
Vương Giác cười “ha” một tiếng: “Cậu dạy ra người như thế này à?”
“Tôi dạy cô ấy qua bài kiểm tra là coi như thành công, tôi chắc chắn trăm phần trăm cô ấy có thể qua bài kiểm tra.” Ngụy Xuyên cười lạnh, “Ngược lại là anh đấy, một thằng đàn ông to xác, lèm bèm làm khó con gái, nói ra ngoài, mặt mũi của viện Thể thao bị anh làm mất sạch rồi đấy.”
“Ngụy Xuyên.” Vương Giác càng thêm tức giận, “Cậu không tập luyện, đến đây làm gì?”
“Huấn luyện viên còn chả quản tôi, anh quản được chắc.” Ngụy Xuyên đảo mắt nâng cổ tay Mạnh Đường lên, “Tay cô ấy bị thương, là tôi đích thân đưa đến bệnh viện, vết thương cắt xéo 4.5 cm, da thịt lật cả ra, máu chảy đầy đất, anh ở đây ra oai cái gì?”
Vương Giác nhíu mày nhìn Ngụy Xuyên: “Khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng.”
“Tôi cứ lo đấy.” Ngụy Xuyên không giận mà còn cười, “Cậy mình lớn hơn chúng tôi một khóa mà giở thói chó má, ai mẹ nó chiều anh chứ, ông đây ở nhà còn cả đống người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa dỗ dành đây này.”
Nam sinh sau lưng Ngụy Xuyên trêu chọc: “Đàn anh, anh không biết anh Xuyên nhà em ở nhà còn có cái tên là ‘Diệu Tổ’ (làm rạng rỡ tổ tông) à?”
Ngụy Xuyên: “… Cậu ngậm miệng lại đi.”
Cậu chẳng qua chỉ là có ba người chị gái nên bị bọn họ gọi đùa là Diệu Tổ thôi.
Từ nhỏ đến lớn cậu bị ba bà chị đánh đòn và sai vặt không ít đâu.
Mạnh Đường bị biểu cảm của Ngụy Xuyên chọc cho cong môi, cái meme “Diệu Tổ” này cô vẫn biết.
Thạch Lam tưởng cô không biết, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Ngụy Xuyên có ba chị gái đấy.”
Mạnh Đường vẫn kinh ngạc trong giây lát, thế mà có tận ba người?
Vương Giác biết mình cứng đối cứng không lại Ngụy Xuyên, nén giận nói:
“Cô ta nói tay bị thương không thể chạm bóng, vậy tôi bảo cô ta chạy bộ, không sai chứ?”
“Anh bắt Mạnh Đường chạy năm vòng.” Thạch Lam chế giễu, “Hơn nữa, cậu ấy đến để xin nghỉ.”
“Năm vòng thì sao?” Vương Giác tự động bỏ qua nửa câu sau của Thạch Lam, “Tôi không quy định thời gian, nhanh chậm do cô ta tự nắm bắt.”
Thạch Lam: “Anh chính là cố ý làm khó người khác, tay Mạnh Đường bị thương, trời lại nóng thế này, ngộ nhỡ bị cảm nắng hay ngã…”
“Tay cô ta quý thế cơ à?” Vương Giác lại ngắt lời Thạch Lam, “Chỉ là chút thương tích nhỏ, bày đặt làm bộ làm tịch đòi xin nghỉ, tưởng mình là công chúa về nhà chắc, đây là trường học, đã đến lớp rồi thì phải tuân thủ kỷ luật lớp học.”
“Anh nói đúng rồi đấy, tay của Mạnh Đường quý lắm đấy.” Thạch Lam lửa giận bốc lên ngùn ngụt, “Mười cái mạng anh cũng không đền nổi một cái tay của cậu ấy đâu, anh biết cậu ấy là ai không?”
Ngụy Xuyên nhướng mày, ái chà! Còn có thân phận khác à?
Nữ sinh khoa Mỹ thuật đa phần đều hả hê nhìn Vương Giác, trên mặt không có vẻ ngạc nhiên, rõ ràng trong lòng cũng biết về “thân phận” của Mạnh Đường.
“Sao? Cô ta còn là con gái hiệu trưởng à?” Vương Giác phản bác lại.
“Con gái hiệu trưởng thì không đến mức.” Thạch Lam cười lạnh, “Nhưng viện trưởng của chúng tôi gặp Mạnh Đường cũng phải gọi một tiếng tiểu sư muội đấy.”
“Bảng hiệu sống treo trên trang chủ website khoa Mỹ thuật chúng tôi, anh cũng không đi nghe ngóng thử xem?”
“Ông nội của Mạnh Đường là Mạnh Ngụ Xuân, bậc thầy điêu khắc gỗ Hoàng Dương, di sản phi vật thể, kỹ nghệ tuyệt trần, anh nói xem Mạnh Đường là người thừa kế, tay của cậu ấy có quan trọng không?”
“Cậu ấy mới năm hai, người của bảo tàng mỹ thuật đã đợi cậu ấy đến thực tập rồi.”
“Mấy món điêu khắc cậu ấy làm trên lớp tùy tiện một món cũng phải 5 con số trở lên.”
“Anh đi xem lại danh mục uy tín trong ‘Tuyển tập Thủ công Mỹ nghệ Đương đại Trung Quốc’ xem cái tên trẻ nhất là gì.”
“Mười tám tuổi, tác phẩm đầu tay “Nghịch đồng hí nga” của cậu ấy đoạt giải vàng cuộc thi kỹ pháp điêu khắc gỗ truyền thống, sau đó được chọn vào triển lãm Di sản phi vật thể, hiện đang được lưu giữ tại bảo tàng tỉnh.”
(Nghịch đồng hí nga: Trẻ nhỏ chơi đùa với ngỗng)
“Mức bảo hiểm cho đôi tay này là được định theo tiêu chuẩn của đại sư Mạnh. Mỗi năm đốt tiền bảo hiểm cho đôi tay này, bán anh đi cũng không đủ!”
“Cũng là do Mạnh Đường giấu chuyện bị thương, nếu viện trưởng chúng tôi biết được, mắng anh xối xả một trận còn là nhẹ đấy.”
“Mạnh Đường là khiêm tốn nên không muốn cãi nhau với người khác chứ không phải kẻ ngốc để mặc anh bắt nạt đâu.”
Vương Giác cứng họng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, anh ta không biết Mạnh Đường lại lợi hại như vậy.
Thạch Lam nói một hơi cho sướng miệng, cục tức nghẹn trong lòng cuối cùng cũng thông suốt, cô ấy nhìn Vương Giác bằng ánh mắt như nhìn thằng ngu.
Trên sân im phăng phắc, vẻ mặt các nữ sinh lớp tự chọn cùng chung phẫn nộ lại có chút tự hào lây.
Mặt Vương Giác đỏ bừng, trán toát mồ hôi, nhưng lời xin lỗi lại kẹt mãi không nói ra được.
Mạnh Đường không mặn mà gì lời xin lỗi của anh ta lắm, quay đầu nói với Thạch Lam: “Tối nay tớ mời Ngụy Xuyên ăn cơm, đi cùng không?”
Mắt Thạch Lam sáng lên: “Được không?”
Mạnh Đường nhìn về phía Ngụy Xuyên, Ngụy Xuyên gật đầu: “Được chứ, gọi cả phòng các cậu đi tôi cũng không có ý kiến.”
Mạnh Đường như có điều suy nghĩ, Ngụy Xuyên đang ám chỉ cô đúng không? Ý là bảo cô dẫn theo Tạ Linh Âm?
Có điều thời gian này làm việc không tiện lắm, quả thực bạn cùng phòng đã giúp cô rất nhiều.
“Vậy thì gọi cả đi.” Mạnh Đường nói, “Bên cậu có mấy người?”
Dù sao người ta mời khách, Ngụy Xuyên cũng ngại gọi cả phòng đi.
Cậu nhìn Mạnh Đường, nói: “Hứa Hạc Thanh nhé.”
Mạnh Đường biết Ngụy Xuyên đang tạo cơ hội cho mình, ngượng ngùng dời mắt đi chỗ khác.
Trước khi rời khỏi sân Mạnh Đường gọi điện cho giáo viên ngay trước mặt Vương Giác, được chấp thuận nghỉ phép, Thạch Lam đương nhiên cũng xin nghỉ cùng.
Vương Giác giống như một tên hề nhảy nhót, ồm ồm ra lệnh cho những sinh viên còn lại tiếp tục tập bóng, nhưng chẳng còn mấy ai nghe anh ta nữa.
Mạnh Đường bị Ngụy Xuyên và Thạch Lam kẹp ở giữa, trò chuyện vài câu rồi tách ra ở phía trước để về ký túc xá.
Tạ Linh Âm và Dương Khả học xong môn tự chọn về, biết Mạnh Đường mời cơm liền khách sáo một hồi.
Thạch Lam cố ý nói: “Ây da, được rồi, tiếc cho hai đại soái ca Ngụy Xuyên và Hứa Hạc Thanh, chỉ có thể để tớ và Mạnh Đường ‘rửa mắt’ thôi.”
“Hứa Hạc Thanh và Ngụy Xuyên cũng đi á?” Dương Khả hét lên.
Tạ Linh Âm hơi nghiêng mặt, cũng đang chăm chú lắng nghe.
Mạnh Đường cười nói: “Hôm bị đứt tay là Ngụy Xuyên đưa tớ đi bệnh viện, tớ muốn mời cậu ấy ăn cơm, mấy hôm trước cậu ấy không rảnh nên kéo dài đến tận hôm nay.”
“Tớ đi tớ đi.” Dương Khả giật phăng cái búi tóc xuống, “Tớ phải đi gội đầu cái đã, có ai đi cùng không.”
Tạ Linh Âm giơ điện thoại lên nói: “Tớ ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”
Thạch Lam gật đầu, ghé sát Mạnh Đường hỏi: “Cậu có thấy dạo này tâm trạng Linh Âm không vui không? Mặt cứ lạnh như băng.”
Mạnh Đường lắc đầu: “Không có đâu.”
“Đồ đầu gỗ.” Thạch Lam chê cô.
Mạnh Đường cụp mắt cười khẽ, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác sơ mi.
Điện thoại trên bàn vang lên, Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên gọi bèn bắt máy.
“Hứa Hạc Thanh có chút việc ở ban đối ngoại, chắc sẽ đến muộn một chút, cậu ấy tự bắt xe qua.”
Ý là đồng ý rồi.
Mạnh Đường ngượng ngùng mím môi nói: “Vậy cậu có thể đi gọi món trước với tớ không?”
Ngụy Xuyên hiểu ngay ý cô, là bạn cùng phòng của Hứa Hạc Thanh, đương nhiên biết cậu ta thích ăn gì.
“Được, tôi lái xe đến dưới lầu 19 đợi cậu.”