Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 28

Nhưng nếu bạn hỏi Kiều Dạng có muốn trở lại thời cấp ba không, cô sẽ kiên quyết từ chối. Kiều Dạng tin chắc rằng đại học dù thế nào cũng tốt hơn trung học.

Vào trưa thứ Sáu, bộ phận văn nghệ sẽ tổ chức cuộc họp đầu tiên của học kỳ này, ngoài Châu Mính San trong bộ phận còn có bốn thành viên cũ, trưởng bộ phận mới là một chị khóa trên của khoa tiếng Pháp, có cái tên dễ nghe dễ nhớ, gọi là Du Duyệt.

“Ở đây có trà sữa, em tự chọn xem thích uống loại nào.”

“Cảm ơn chị.” 

Châu Mính San vẫy tay với cô, Kiều Dạng liền đến gần lấy một cốc, sau đó ngồi xuống bên cạnh đàn chị cùng phòng.

Du Duyệt ngồi ở vị trí chính giữa bàn dài, mặc một chiếc váy hoa dài cổ vuông, mái tóc dài màu nâu xám được búi thấp, trên tay đeo vài chiếc nhẫn. Kiều Dạng cứ vô thức nhìn trộm.

Không biết chị khóa trên ngồi cạnh đã nói gì, khiến Du Duyệt cười lớn, khuôn mặt rạng ngời tươi tắn.

Thật kỳ lạ. Kiều Dạng nghĩ, rõ ràng mọi người chỉ chênh nhau một tuổi, thậm chí có thể chưa đến một tuổi, tại sao họ lại giống như người lớn, trong khi mình nhìn vẫn không khác gì so với thời trung học.

Có phải là vấn đề ăn mặc không? Cô lại nghĩ dường như không chỉ có vậy.

Mục đích chính của cuộc họp hôm nay là để mọi người gặp gỡ nhau, Du Duyệt đã giới thiệu ngắn gọn về kế hoạch công việc của bộ phận văn nghệ trong thời gian tới.

Vào đầu tháng 11 có hội thao mùa thu, họ cần phụ trách lễ khai mạc của đội tuyển trường, một nhiệm vụ quan trọng khác là phối hợp với khoa Thông tin tổ chức hoạt động giao lưu.

Kiều Dạng thẳng lưng, bỗng thấy hứng thú, nhỏ giọng hỏi Châu Mính San: “Hoạt động giao lưu như thế nào vậy chị?”

“Dự kiến là một buổi vũ hội, sẽ phân chia nam nữ thành từng nhóm chơi một số trò chơi.”

Nghe có vẻ thú vị, Kiều Dạng nở nụ cười, trong lòng bắt đầu mong đợi.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày khai giảng, cuối cùng cuộc sống đại học đầy sắc màu phong phú cũng sắp bắt đầu.

“Trong giai đoạn đầu, chúng ta sẽ chia thành bốn nhóm, mỗi tiền bối sẽ dẫn một nhóm, bây giờ họ sẽ lần lượt nói về nhiệm vụ của từng nhóm, ai thấy hứng thú hoặc cảm thấy mình có thể đảm nhận thì giơ tay.”

Bốn nhóm lần lượt phụ trách mua sắm đạo cụ, trang trí địa điểm, sắp xếp nhân sự và lên kế hoạch nội dung. Ngay khi Châu Mính San vừa giới thiệu xong, Kiều Dạng đã giơ tay. Cô chỉ muốn ở cùng nhóm với những người quen, cụ thể nhóm mình phụ trách phần nào cô cũng không quan tâm.

Hai cô gái trong nhóm của họ đều là sinh viên khoa Ngôn ngữ học Châu Âu, Kiều Dạng đã gặp họ trong buổi phỏng vấn của khoa, còn có một chàng trai khoa tiếng Nhật, Châu Mính San đã kéo mọi người vào nhóm nhỏ.

“Chị sẽ tiêm cho các em một mũi dự phòng nhé.” Đàn chị chỉ vào những ảnh đại diện lạ lẫm trong danh sách nhóm, nói nhỏ: “Mấy gã đàn ông trong nhóm này không đáng tin chút nào, mặc dù nói là hợp tác nhưng các em gần như không thể trông cậy vào họ. Theo kinh nghiệm của chị, chúng ta không nên quá khắt khe. Nếu có thể, chúng ta sẽ phải làm thêm việc.”

Kiều Dạng gật đầu, miệng ngậm ống hút trà sữa.

Gần hai giờ đồng hồ, thấy thảo luận đã xong, Du Duyệt vỗ tay thông báo tan họp.

“Kiều Kiều, chiều nay em có tiết không?”

“Không chị ơi.”

Châu Mính San đưa túi máy tính cho cô: “Vậy em mang máy tính về ký túc xá hộ chị nhé, giờ chị sẽ đi thẳng đến giảng đường.”

“OK chị.”

Sau giờ ngọ, nắng chiều quyện lại, Kiều Dạng bước khỏi tòa nhà đại học, nheo mắt ngáp dài. Gió biển ẩm ướt, ve sầu ríu rít trên cành cây, mùa hè ở đây dường như không có hồi kết.

Dù cuối tuần của cô vừa chính thức bắt đầu, nhưng cũng chỉ có hai ngày rưỡi quá đỗi xa xỉ. Nếu là nửa năm trước, có lẽ cô cũng chẳng dám mơ đến.

“Kiều Kiều.” 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kiều Dạng dừng bước quay lại, nở nụ cười gọi: “Tiền bối.” 

Hoàng Thi Tình bước nhanh đuổi theo cô: “Mới về à?” 

“Dạ, em đi họp ở khoa.” Cơn buồn ngủ ập đến, Kiều Dạng lại ngáp một cái, khoác lên cánh tay của đối phương hỏi: “Chiều nay chị không có tiết à?” 

Sự rụt rè và động tác né tránh quá rõ ràng, Kiều Dạng lập tức buông tay. 

Cô lúng túng nhìn đối phương, khẽ nói: “Xin lỗi chị nhé, em có thói quen khoác tay với người khác khi đi.” 

Cũng chỉ tại cơn buồn ngủ khiến đầu óc cô mơ màng, quên mất người đứng bên cạnh không phải là Mạch Sơ cũng không phải là Hạ Xán, cô không thể cứ mệt là tựa vào như cây tầm gửi. 

“Không sao.” Hoàng Thi Tình giơ tay lên xoa cổ, cũng cảm thấy áy náy, giải thích với cô: “Là vấn đề của chị, chị không thích tiếp xúc cơ thể, ai chạm vào chị cũng thấy khó chịu, chỉ là phản xạ tự nhiên.” 

“Ồ.” Kiều Dạng ôm túi máy tính vào lòng, cúi đầu nhìn con đường dưới chân.

Hoàng Thi Tình có tiết học buổi chiều nên cô ấy chỉ về lấy đồ.

Ký túc xá lại chỉ còn mình cô, Kiều Dạng quyết định thay đồ đi ngủ. Cách tốt nhất để tận hưởng một buổi chiều nhàn rỗi là ngủ.

Cô cầm điện thoại và sạc dự phòng leo lên giường, kéo rèm thật kín.

Đúng như dự đoán, hôm qua phải đến khuya cô mới ngủ, hôm nay dậy sớm để tham gia tiết đọc hiểu. Một lúc sau, Kiều Dạng đã chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Giấc ngủ yên bình này kéo dài đến tận tối. Sau khi tỉnh dậy, Kiều Dạng mở mắt ra hồi lâu mới nhận ra đang là ngày hay đêm.

Cô duỗi chân duỗi tay trở mình, sờ vào điện thoại bên cạnh gối và bật màn hình.

Đầu óc tỉnh táo nhưng cơ thể vẫn uể oải. Cô đặt gối xuống dưới và thản nhiên mở ứng dụng Xiaohongshu.

Sau khi đến Lục Châu, trang chủ luôn gợi ý cho cô những món ngon địa phương. Kiều Dạng đã đặt mua vài món, nhưng từ khi khai giảng đến giờ cô vẫn chưa rời khỏi trường.

Món cơm tôm trứng trong video trông tươi ngon hấp dẫn, bánh mì nhân kem nướng chảy kiểu Pháp còn rắc đầy bột ca cao. Cô nuốt nước bọt, vừa đói vừa thèm.

“Đi ăn thôi–”

Rèm cửa giường ngủ được mở ra nghe cái “soạt”, Kiều Dạng lại thả tay xuống, thất vọng nhìn ký túc xá tối tăm trống trải.

Ngoài cô ra, chẳng còn “người” nào khác.

Một loạt tin nhắn hiện trên QQ, Kiều Dạng nằm trở lại giường, nhấp vào nhóm chat rồi kéo lên.

Mạc Tri gửi phiếu khám sức khỏe vào nhóm, trịnh trọng tuyên bố: Tôi cao 1m82 thật rồi.

Hàng Dĩ An không thèm để ý: Tôi đã cao 1m82 từ hồi cấp ba rồi.

Mạc Tri: Ông phắn đi, tôi chỉ cần đuổi kịp Trần Thiên Cù là được.

Trần Thiên Cù: .

Trần Thiên Cù: !

Kiều Dạng chợt ngồi dậy.

Đúng rồi, không phải còn có Trần Thiên Cù sao.

Trong nhóm, Mạc Tri còn đang liến tha liến thoắng, cô mở khung chat với Trần Thiên Cù, gửi tin nhắn riêng: Cậu đang ở đâu thế?

Đối phương nhanh chóng trả lời: Thư viện.

Kiều Dạng hỏi: Tối nay cậu có việc gì không?

Trần Thiên Cù nói: Không, sao vậy?

Kiều Dạng chia sẻ liên kết với cậu, tốc độ gõ chữ nhanh hơn: Vậy cậu đi cùng tớ đến quán trà này nhé, nằm ngay bên cạnh trường thôi.

Trần Thiên Cù: Được.

Kiều Dạng: Vậy tớ qua thư viện tìm cậu nhé!

Trần Thiên Cù: Ừ.

Lúc Kiều Dạng ra ngoài, mặt trời vẫn chưa lặn, không khí vẫn oi bức.

Trước cửa thư viện bày vài bộ bàn ghế, từ xa cô đã nhìn thấy Trần Thiên Cù, bước lên bậc thang rồi chạy lon ton đến.

Có người vỗ lên vai, Trần Thiên Cù quay lại, nhướn mày ngạc nhiên: “Cậu đến sớm vậy?”

“Tớ đi từ ký túc xá đến.” Kiều Dạng ngồi xuống bên cạnh, nhìn qua cuốn sách giáo khoa đang mở rồi hỏi: “Cậu đang làm bài tập Toán à?”

“Ừ.” Trần Thiên Cù bỏ đồ trên bàn vào cặp: “Đi thôi.”

Hai người đã không gặp nhau kể từ sau đợt huấn luyện quân sự. Trường đại học quá lớn, không phải lúc nào cũng có thể tình cờ chạm mặt.

Kiều Dạng không đứng dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt Trần Thiên Cù rồi hỏi với vẻ nghi hoặc: “Sao cậu không bị rám nắng chút nào vậy?”

Nói rồi cô lại kéo xa khoảng cách để quan sát: “Nhưng sao nhìn cậu có vẻ tiều tụy thế?”

“Sao không tiều tụy cho được?” Trần Thiên Cù đeo cặp lên vai trái: “Tớ được lên chức rồi, giờ tớ chính thức là lớp trưởng rồi.”

“Thật sao?” Kiều Dạng đập cậu một cái: “Không tồi nha bạn học họ Trần, cậu đã lên chức rồi.”

Trần Thiên Cù mỉm cười với cô.

“Mình đi thôi.”

Đợi Kiều Dương quay lưng lại, cậu mới đưa tay che đi cánh tay đau đến tê dại, gương mặt nhăn nhó vì đau.

Hai người đang đi xuống cầu thang thì bị một cô gái chặn lại.

“Chào bạn, bạn có thể trả lời phỏng vấn của tụi mình một chút được không? Về máy bán băng vệ sinh tự động, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

“Được.” Kiều Dạng gật đầu: “Bạn hỏi đi.”

Trần Thiên Cù tránh ra hai bước để chừa chỗ cho họ.

“Xin hỏi bạn thấy có cần thiết phải lắp thêm máy bán băng vệ sinh tự động ở cửa nhà vệ sinh nữ của trường không?”

“Tất nhiên là cần rồi.”

Kiều Dạng nhớ ra điều gì đó, nói: “Trước đây, căng tin trường cấp ba của chúng tôi thậm chí còn không bán băng vệ sinh. Nhưng rồi nhờ một bạn nữ trong lớp cứ kiên trì viết đơn khiếu nại vào hòm thư của hiệu trưởng nên chúng tôi mới có. Tôi nghĩ điều đó là cần thiết. Ai cũng có lúc cần…”

Mặt trời lặn về phía tây, đúng vào giờ cao điểm, ngã tư đông đúc người qua lại.

Trần Thiên Cù nhìn sang bên cạnh, từ khi rời khỏi trường, tâm trạng của Kiều Dạng có vẻ hơi chán chường, không biết cô có chuyện gì mà cả đoạn đường không nói một lời nào.

Cậu khẽ ho một tiếng, mở miệng hỏi: “Dạo này cậu khỏe không?”

“Cũng khỏe.” Kiều Dạng ngước mắt hỏi: “Còn cậu thì sao?”

“Cũng bình thường, chỉ là bị những chuyện trong lớp làm phiền chết đi được.”

Kiều Dạng mỉm cười: “Làm lớp trưởng không dễ đâu nhỉ?”

“Thực ra tớ không có ý định làm lớp trưởng, lúc vận động bình bầu chẳng ai giơ tay, giảng viên nói vậy thì vẫn là tớ thôi, rồi được toàn bộ phiếu bầu thông qua, còn tớ thì cả buổi không nói được câu nào.”

Kiều Dạng cười nói: “Vậy thì chứng tỏ cậu được lòng mọi người.”

“Họ chỉ sợ phiền phức, cậu không biết mấy người này đáng giận thế nào đâu, chỉ điền một cái biểu mẫu cũng phải mất mấy ngày, tớ thấy họ đã like bài viết trên mạng xã hội, nhưng lại không trả lời tin nhắn của tớ, bên cố vấn thì ngày nào cũng thúc giục.” Trần Thiên Cù thở dài: “Nói thật, làm tớ cũng hơi gợi nhớ đến Mạch Sơ.”

Nhìn thấy Kiều Dạng dừng bước, cậu quay lại nhìn theo rồi hỏi: “Sao vậy?”

Kiều Dạng dừng lại trước một cửa hàng trang sức, biển quảng cáo ở cửa ra vào sáng lên với những chữ viết tay đủ màu sắc — Xỏ lỗ tai không đau, chuyên nghiệp và vệ sinh.

“Cậu nói cô ấy bây giờ đang làm gì?”

“Cô nào?”

“Mạch Sơ.”

“Không biết…”

Kiều Dạng kéo cậu vào trong.

Trời vừa tờ mờ sáng, gió mang theo hơi lạnh ẩm ướt, Mạch Sơ quấn mình trong chăn, tự vỗ về tấm lưng đau nhức.

“Anh đã xem qua rồi, không có dấu hiệu trộm cắp, có thể là trẻ con nghịch ngợm, hoặc là vụ đột nhập không thành công.” Mạch Triết ngồi bên cạnh cô: “Em có sợ không?”

Mạch Sơ nhận lấy cốc nước anh đưa: “Cũng tạm, chỉ sợ người đã vào trong rồi.”

Cô bị đánh thức giữa đêm bởi một tiếng động lớn, tỉnh dậy đi ra phòng khách thì thấy một đống kính vỡ bên cạnh tường.

Lúc đó cô chỉ biết đứng như trời trồng, chân như bị dính keo, lưng đau nhức từng cơn, bên tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong.

Mạch Sơ không nhớ mình đã gọi điện cho Mạch Triết như thế nào, mọi thứ như một giấc mơ, khi tỉnh lại cô đã ngồi ở đây.

“Đi ngủ thêm chút đi, cảnh sát sắp đến rồi, anh sẽ ở đây chờ.” 

Mạch Sơ lắc đầu: “Em không ngủ được nữa.”

Mạch Triết hỏi cô: “Bạn cùng phòng của em đâu? Cuối tuần này không có ở đây à?”

“Cô ấy đi Pennsylvania tìm bạn trai, chắc phải tuần sau mới về.”

Pennsylvania là một tiểu bang của Hoa Kỳ.

“Ê, anh kể em một chuyện.” Mạch Triết chạm nhẹ vào cánh tay cô: “Anh có một người bạn ở Úc, cũng gặp chuyện giống như em, về nhà phát hiện trên cửa sổ có một cái lỗ lớn.”

Anh nhịn cười hỏi: “Em biết cảnh sát điều tra xong phát hiện ai làm không?”

“Không phải là kangaroo chứ?”

“Đúng! Hahaha! Buồn cười không?”

Mạch Sơ cười nhạt: “Chả buồn cười chút nào, có anh mới buồn cười ấy.”

Mạch Triết chỉ muốn làm em gái vui lên chút, anh giúp Mạch Sơ chỉnh lại chăn trên người: “Em có muốn qua nhà anh ở vài ngày không? Cái cửa sổ này không biết khi nào mới sửa xong.”

“Không cần.” Mạch Sơ đặt cốc xuống, bỗng nhiên hoảng hốt khi sờ vào túi: “Điện thoại của em đâu rồi?”

“Ở đây.” Mạch Triết nhặt điện thoại bên chân cô.

“Ôi đúng rồi.” Mạch Sơ thở phào, nhận lấy điện thoại và mở màn hình.

Trong nhóm chat cấp ba không biết đang nói chuyện gì, tin nhắn mới liên tục hiện ra.

Mạch Sơ lướt qua tin nhắn, Mạc Tri khoe chiều cao mới của mình, tự mãn vì cuối cùng đã đuổi kịp Trần Thiên Cù, không ngờ đối phương lại nói: Hai ngày trước lớp tôi cũng kiểm tra sức khỏe, giờ tôi cao 1m84,6 rồi. Xin lỗi, ông vẫn thấp hơn tôi.

Mạc Tri: Tôi không tin.

Trần Thiên Cù: Lần sau về nhà đọ xem.

Mạc Tri: … Tại sao tốc độ tăng trưởng của ông lại nhanh hơn tôi?

Toàn là những cuộc trò chuyện vô bổ, Mạch Sơ lướt nhanh xuống dưới, hình như thấy tên mình.

Hàng Dĩ An hỏi: Mạch Sơ đâu? Lâu rồi không thấy cậu ấy phát biểu.

Mạc Tri nói: Có sự chênh lệch múi giờ, chắc đang ngủ.

Cô cầm điện thoại gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, vẫn không thể tổ chức thành một câu hoàn chỉnh, lúc này đầu óc quá rối ren, cũng không có sức để đối phó với những câu hỏi hay sự quan tâm của họ, đành tắt màn hình tiếp tục “giả vờ ngủ”.

Trong sân có vài con sóc chạy đến, thứ này trong trường cũng nhiều, những ngày đầu mới đến, Mạch Sơ còn thấy lạ, giờ đã không còn cảm giác đó nữa.

Gió buổi sáng thổi khiến mắt cô cay cay, cô hỏi Mạch Triết: “Lúc mới đến, anh có nhớ nhà không?”

“Có chứ, sao lại không nhớ? Nhìn thấy một lọ Lao Gan Ma[18] trên kệ siêu thị là anh đã muốn rớt nước mắt rồi.” 

[18]Lao Gan Ma (老干妈) là một thương hiệu dầu ớt được sản xuất tại Trung Quốc. Sản phẩm được bán ở Trung Quốc và hơn 30 quốc gia khác.

Mạch Sơ cúi xuống, ôm lấy bản thân: “Em thấy hơi nhớ nhà rồi.”

Cô đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Anh nói Mạch Húc Văn giờ đang làm gì nhỉ?”

“Không biết.” Mạch Triết khịt mũi, thời tiết lạnh quá. Anh chen lại gần Mạch Sơ, chia sẻ một nửa chăn với cô, “Chắc lại thưởng thức bữa tối dưới ánh nến với mẹ kế trẻ đẹp của chúng ta thôi.”

Im lặng được hai giây, Mạch Sơ bật cười một tiếng.

Bộ dạng thảm hại của hai người dựa vào nhau giữa gió lạnh đúng là hợp với những lời này. Càng nghĩ cô càng thấy hài hước.

Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu bỗng trào ra. Mạch Sơ cười rồi ngã ngửa ra sau, nước mắt cứ thế trào ra từ khóe mắt.

Mạch Triết cũng cười theo, cười một lúc lại chửi “đệt”.

Mạch Sơ dụi mắt, cuối cùng không còn cười nổi nữa. Cô chôn mặt vào đầu gối, không phát ra tiếng.

Mạch Triết quấn chặt em gái trong chăn, ôm cô vào lòng vỗ về.

Bình Luận (0)
Comment