Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 29

Khi cồn lạnh xoa được lên d** tai, các cơ bắp toàn thân lập tức căng cứng như phản xạ có điều kiện. Kiều Dạng nắm chặt góc áo, mở mắt nhìn về phía trước, cố gắng không nhìn vào cây kim trên tay chủ quán.

“Không sao, không có cảm giác gì đâu.” Một tiếng “tạch” vang lên thật khẽ, chủ quán liên tục nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô: “Nhanh thôi, giữ yên, đừng nhúc nhích đầu.”  

“Xong rồi.”  

“Xong chưa ạ?” Kiều Dạng vẫn giữ nguyên tư thế không dám cử động, “Cả hai bên đều xong rồi à?”  

“Đúng vậy.” Chủ quán đưa gương cho cô: “Bạn nhìn xem.”  

Chiếc kim bạc nhỏ bé lưu lại trên d** tai. Chỉ trong chưa đầy ba phút cô đã có một đôi lỗ tai. Kiều Dạng nở nụ cười, vừa mới thả lỏng thì một cơn nóng rát lại từ da thịt trào ra.  

Cô xuýt xoa, vô thức giơ tay lên nhưng bị Trần Thiên Cù giữ chặt cổ tay.  

“Đừng chạm vào.”  

Kiều Dạng nhăn mặt kêu đau.  

“Bình thường thôi, một lát sẽ ổn.” Chủ quán đưa lại một cái quạt hình tròn: “Nè, quạt cho cô ấy.”  

“Cảm ơn ạ.”  

Cơn gió mát lạnh lướt qua vành tai, phần nào làm dịu đi cảm giác nóng rát và đau đớn do da thịt bị xé toạc.  

Trần Thiên Cù phe phẩy quạt, lại thấy dáng vẻ nhăn nhó của cô thật ngốc nghếch và dễ thương. Cậu cười khẽ rồi nói: “Cách cậu nhớ Mạch Sơ nó thanh xuân vật vã quá nhỉ.”

Kiều Dạng nhíu mày nhìn cậu: “Mình đã muốn xỏ lỗ tai từ lâu rồi, OK?”

Điện thoại trong túi phát ra tiếng chuông báo, Trần Thiên Cù đổi tay cầm quạt.

Nghe thấy một tiếng thở dài, Kiều Dạng liếc mắt nhìn cậu rồi hỏi: “Sao đấy?”

“Không có gì.” Trần Thiên Cù để điện thoại xuống, tiếp tục quạt cho cô: “Giáo viên chủ nhiệm bảo mình thứ Hai phải đến văn phòng.”

“Cảm giác cậu lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi.”

Đôi khi Mạc Tri nhắn tin vào nhóm chat để tìm cậu ấy mà mãi nửa ngày sau mới nhận được phản hồi, thậm chí Kiều Dạng còn nghi ngờ không biết mình và Trần Thiên Cù có thực sự học cùng một trường đại học không.

Cô bỗng thấy áy náy, mở miệng hỏi: “Thế việc tớ rủ cậu ra ngoài chơi, có làm ảnh hưởng đến việc học của cậu không?”

“Không đâu.” Trần Thiên Cù cười nói, “Cũng đâu phải cấp ba.”

“Cũng đúng.” Kiều Dạng chống tay hai bên, thẳng thắn nói: “Bạn cùng phòng tớ đều là các chị khóa trên, cảm giác họ đều đã có vòng sinh hoạt riêng của mình rồi.”

Còn cả những bạn học chung lớp và thành viên hội sinh viên, mọi người đều làm quen và đã thêm WeChat, nhưng mối quan hệ dường như chỉ dừng lại ở đó, không thể tiến xa hơn.

“Trước đây cảm thấy việc chơi với các cậu chỉ là ngẫu nhiên.” Kiều Dạng nói, “Bây giờ gặp bạn học trên đường, mà tớ không biết có nên mở lời chào hay không, sợ rằng vừa giơ tay lên họ đã không nhớ mình là ai.”

Trần Thiên Cù gật đầu: “Mình hiểu.”

“May là có cậu ở đây, Thiên Cù quân.” Kiều Dạng nhìn cậu, đôi mắt sáng trong như ngập nước.

Khoảnh khắc Trần Thiên Cù đang rối loạn vì ánh nhìn dịu dàng từ cô, Kiều Dạng lại hỏi: “Nhưng mà sao cậu lại được gọi là ‘Thiên Cù quân’ vậy?”

“Quên rồi.” Trần Thiên Cù nhìn đi chỗ khác, thở phào rồi nói: “Người bắt đầu là Mạc Tri, hình như là xuất phát từ một bộ phim truyền hình thì phải.”

Kiều Dạng cười tươi, mày mắt cong cong: “Nghe khá hợp với cậu đấy.”

“Thế nào? Còn đau không?” Chủ quán đi tới hỏi.

Kiều Dạng đứng dậy khỏi ghế sofa: “Ổn rồi ạ, không còn cảm giác gì nữa.”

Chủ quán giúp cô kiểm tra vết thương ở d** tai, rồi dặn dò một số điều cần lưu ý, bảo cô qua một thời gian nữa đến để lấy nút tai ra.

“Nếu có vấn đề gì thì cứ đến bất cứ lúc nào nhé, khi ngủ cố gắng nằm ngửa, đừng đè lên nó.”

Kiều Dạng dùng tay đẩy cửa kính: “Được, cảm ơn!”

Màn đêm buông xuống, bầu trời được nhuộm màu cam của ánh hoàng hôn, thành phố lặng lẽ chậm lại nhịp sống.

Buổi tối thứ Sáu có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất trong tuần, Trần Thiên Cù nhìn những tòa nhà cao tầng chìm trong ánh hoàng hôn, thở dài một hơi rồi nói: “Cuối cùng cũng đến cuối tuần rồi.”

Kiều Dạng giơ điện thoại lên, chĩa ống kính về phía bầu trời: “Nghe nói cảnh mặt trời lặn ở công viên ven biển rất đẹp, có phải nó ở ngay bên cạnh khoa của các cậu không?”

“Đúng rồi, ra cửa Tây là thấy ngay.”

Kiều Dạng ấn nút chụp, gật đầu nói: “Để hôm nào đi xem một lần.”

Cửa hàng trà sữa đông khách ngoài sức tưởng tượng, trước cửa chật kín người xếp hàng, nhìn có vẻ đều là sinh viên của đại học Lục Châu.

“Chúng ta nên ăn trước rồi mới đi xỏ lỗ tai.” Kiều Dạng cảm thấy hối hận: “Hết giờ học rồi mà vẫn phải ra ngoài tìm đồ ăn.”

Trần Thiên Cù nhận lấy phiếu xếp hàng từ tay nhân viên, an ủi cô: “Không sao, dù sao thì cũng là thứ Sáu, mai không cần dậy sớm.”

Khu chờ có vài bộ bàn ghế, vừa lúc có hai chỗ trống, Kiều Dạng vội vàng kéo Trần Thiên Cù qua ngồi xuống.

Cô xoay ngang điện thoại, vừa định chơi một ván Plants vs. Zombies thì nghe thấy bên cạnh có tiếng kéo khóa.

Nhìn Trần Thiên Cù lấy sách Toán và vở bài tập từ trong ba lô ra, Kiều Dạng ngẩn tò te, nói với vẻ khó tin: “Anh hai, đừng nói là cậu định làm bài ở đây nhé?”

“Đúng đấy.” Trần Thiên Cù một tay mở nắp bút: “Tớ không muốn để cái này đến cuối tuần.”

Kiều Dạng không biết nói gì, chỉ biết giơ ngón tay cái lên với cậu.

Hơn ba tháng không sử dụng, bộ não gần như “báo hỏng”. Trần Thiên Cù đọc đề bài rồi lật giở sách, không rõ chuỗi chữ cái khó hiểu kia là Toán hay tiếng Anh.

Cậu cười một tiếng, giơ cao quyển sách Toán mới toanh, nhìn sang người bên cạnh hỏi: “Cậu có làm được không?”

Kiều Dạng nhướn mày: “Điểm thi đại học môn Toán của cậu là một trăm ba, mà cậu lại đi hỏi tớ?”

“Lớp 8 giờ sáng, tớ còn chưa tỉnh ngủ, nên chẳng nghe vào đầu được chút nào.”

“Đưa tớ xem.” Kiều Dạng xòe tay về phía cậu và nhận lấy quyển sách.

Trần Thiên Cù đặt bút lên, Kiều Dạng cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc, vẽ những vòng tròn trên sách.

Cô mạnh tay chấm một điểm vào chỗ trống, trả sách lại cho Trần Thiên Cù nói: “Cô giáo lớp tớ nói phải thuộc lòng mấy công thức cơ bản và giá trị đặc biệt này, rồi áp dụng công thức là được.”

Trần Thiên Cù chớp mắt, hỏi: “Áp dụng như thế nào?”

“…” Kiều Dạng không trả lời được, đóng sách lại miệng lẩm bẩm: “Vậy cậu nghĩ tớ có thể nghe vào không?”

“Chào hai bạn.”

Kiều Dạng và Trần Thiên Cù ngẩng đầu lên, cô gái tóc dài hơi cúi người, hỏi hai người họ: “Các bạn cũng đi hai người đúng không?”

“Đúng.”

“Bọn tôi cũng đi hai người, bàn đôi thì phải chờ lâu lắm, bàn cỡ trung chỉ còn hai bàn thôi, chúng ta ghép bàn được không?”

Kiều Dạng nhìn Trần Thiên Cù, gật đầu đáp: “Được.”

Người kia mỉm cười, quay lại gọi người phía sau: “Bé cưng, nhanh đi xếp hàng bàn cỡ trung đi!”

Trần Thiên Cù xách cặp đứng dậy: “Bạn ngồi đi.”

“Cảm ơn!” Cô gái cười tươi, chủ động hỏi: “Hai bạn học năm mấy rồi?”

Kiều Dạng nói: “Năm nhất.”

Cô gái có vẻ ngạc nhiên: “Vậy là hai bạn đã hẹn nhau cùng thi vào đại học Lục Châu? Lãng mạn thế.”

“Ấy chết.” Kiều Dạng đoán cô ấy đã hiểu nhầm, giải thích: “Chúng tôi chỉ là bạn bè, tình cờ thi vào cùng trường.”

“Ồ.” Cô gái gật đầu, “Vậy cũng tốt.”

Cửa tiệm treo một chiếc đèn chiếu sáng, gió đêm mát mẻ, Trần Thiên Cù cúi nhìn chiếc bóng dưới chân mình, miệng khẽ cười.

Cũng tốt.

Vậy mày mất mát cái gì chứ? 

Ngày tháng trôi qua, cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo.

Đại học không hề thoải mái như tưởng tượng, nhưng cuộc sống đại học đầy những chuyện lặt vặt vẫn khá thú vị.

Tháng 11 ở Lục Châu cuối cùng cũng bắt đầu trở lạnh. Ban ngày nếu trời quang đãng thì thời tiết vẫn còn ấm áp. Nhưng khi mặt trời lặn, nhiệt độ sẽ giảm mạnh bất kể trời nắng hay mưa. Gió rít qua, vạn vật đêm qua phủ kín sắc thu. Sương mù mờ ảo, hoa giấy nở rộ trên phố.

Trời mưa liên tục một tuần, Kiều Dạng nhún vai dậm chân, áp điện thoại lên tai.

Chờ nửa phút vẫn không ai nghe máy, cô bấm nút hủy cuộc gọi, lại nhắn cho Hạ Xán: Cậu nhớ lấy bưu kiện chuyển phát nhanh nhé, đã đến nơi được vài ngày rồi.

Trần Thiên Cù cầm hai cốc latte nóng đi ra khỏi quán cà phê, gọi cô: “Đi thôi.”

Học kỳ đã qua nửa chặng đường, tuần sau Kiều Dạng có hai bài thuyết trình, nhưng tiến độ hiện tại gần như bằng không, để chữa tật xấu thích trì hoãn của mình, hôm nay cô còn dành thời gian theo chân Trần Thiên Cù đến thư viện.

Cô bỏ điện thoại vào túi, nhận lấy cốc giấy rồi ủ trong tay.

“À, cậu đã có ngân hàng câu hỏi chưa?” Trần Thiên Cù hỏi cô.

“Có rồi, chị khóa trên gửi cho tớ, lát tớ sẽ gửi cho cậu.”

“Không cần, tớ cũng có rồi, còn định chuyển cho cậu một bản.”

Không biết có phải vì thời tiết âm u ngột ngạt này không, mà Kiều Dạng luôn cảm thấy ngộp thở.

Nhìn thấy cô dùng tay xoa ngực, Trần Thiên Cù bước chậm lại rồi hỏi: “Không thoải mái à?”

Kiều Dạng lắc đầu, lấy điện thoại ra xem màn hình, vẫn không có tin nhắn trả lời.

“Dạo này không biết sao mà Hạ Xán không nghe điện thoại của tớ, tin nhắn cũng chỉ trả lời một hai câu, đồ tớ mua cho cậu ấy để ở bưu điện mấy ngày rồi mà cậu ấy vẫn chưa đến lấy.” 

“Có phải cậu ấy đang ôn thi không?” 

“Nhưng cũng không đến nỗi không xem điện thoại chứ.” Kiều Dạng nhíu mày, lẩm bẩm, “Hơn nữa sinh nhật của cậu ấy sắp đến rồi.” 

Cô đưa cốc cà phê cho Trần Thiên Cù, hai tay cầm điện thoại mở khóa màn hình: “Chờ mình một chút nhé, mình vào game xem thử.” 

“Không sao, không gấp.” 

“Ha! Mình biết ngay mà.” Kiều Dạng lật xem lịch sử thi đấu của Hạ Xán, trận xếp hạng gần nhất là vào lúc bốn giờ bốn mươi ba phút sáng hôm nay, trong tuần vừa qua trung bình mỗi ngày cô ấy đều chơi khoảng mười bảy đến mười tám trận. 

Cô thở phào, vừa tức vừa bất lực: “Chắc là cuối mùa nên cố gắng lên hạng, sao lại chơi quên ăn quên ngủ như thế, không cần mạng sống nữa à?” 

Trần Thiên Cù cười, trả lại cà phê cho cô: “Cậu xem Mạc Tri là biết ngay mà? Trường cảnh sát tắt đèn lúc mười giờ mà cậu ấy vẫn có thể ôm máy tính lén la lén lút vào toilet chơi.” 

“Hừ.” Kiều Dạng nhìn qua, trong mười trận thì có tám trận đồng đội đều có một người tên là Lão Nạp Pháp Hiệu Bất Nhân, trong lòng cô chợt lo lắng: “Chẳng lẽ là yêu đương qua mạng rồi?” 

“Không thể nào.” 

“Thôi, không quan tâm đến cô ấy nữa.” Kiều Dạng cất điện thoại, tiếp tục đi về phía trước.

Cuối tuần thư viện vẫn kín chỗ. Trần Thiên Cù lật sơ đồ mặt bằng trên máy đặt chỗ ở trước cửa, chỉ còn khu nghiên cứu học tập B là còn chỗ trống.

Nơi này bị nhiều sinh viên tránh xa vì cái tên không may mắn, nhưng giờ không còn cách nào khác. Kiều Dạng nói: “Vậy thì B đi.”

“Tớ đề nghị cậu nói cho đầy đủ.” Trần Thiên Cù chạm nhẹ vào màn hình, chọn hai chỗ ngồi liền kề.

Kiều Dạng nhấn mạnh từng chữ: “Vậy thì chọn khu B đi.”

Trần Thiên Cù mỉm cười, đưa lại thẻ sinh viên đã quẹt cho cô.

Trong phòng rộng rãi và yên tĩnh, Kiều Dạng kéo ghế ngồi xuống, treo áo khoác lên lưng ghế, lấy laptop và dây sạc từ trong túi ra.

Cô tạo một tài liệu trống mới, nhập một chuỗi tiêu đề bằng tiếng Anh, rồi che miệng ngáp một cái.

Bài tập thuyết trình cho phần tổng quan quốc gia rất đơn giản. Kiều Dạng chọn giáo dục làm chủ đề, chủ yếu so sánh và phân tích hệ thống giáo dục truyền thống của Trung Quốc, Anh và Mỹ. Bài tập hôm nay cũng rất đơn giản. Chỉ cần sao chép và dán thông tin từ Wikipedia, tích hợp và tóm tắt lại, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Nhưng đơn giản thì đơn giản. Khi thoát khỏi bầu không khí học tập của trường trung học thì với một người vốn đã lười biếng, thích trì hoãn lại thiếu động lực như Kiều Dạng, sự tập trung chỉ duy trì được tối đa năm phút.

Chẳng bao lâu sau, cô đã không ngồi yên được nữa, vừa uống cà phê vừa nhìn quanh, lại cầm điện thoại lên định lướt WeChat vài phút.

Điện thoại luôn để chế độ im lặng, giờ cô mới thấy tin nhắn của Hàng Dĩ An gửi đến cách đây mười phút.

Thường thì mọi người đều trò chuyện trực tiếp trong nhóm, Hàng Dĩ An rất ít khi nhắn tin riêng cho cô, Kiều Dạng băn khoăn nhấn vào WeChat.

—— Đây có phải bạn của bà không?

—— Cái người ở lớp 12-6 đó.

——Tôi nhớ cô ấy học bên đại học Nông nghiệp.

Sau khi đọc xong ba tin nhắn, trái tim của Kiều Dạng bỗng thắt lại, bên dưới có một ảnh chụp màn hình nhóm chat và một đoạn video dài bảy giây, có người nói: Vãi cứt, trường bên cạnh suýt thì xảy ra án mạng!

(Đã che tên): Có chuyện gì vậy, cô gái đó định nhảy sông tự tử à?

(Đã che tên): Không phải, người con trai định nhảy, cô gái bị kéo xuống, hình như chỉ là đi ngang qua.

(Đã che tên): Hả? Nếu nó muốn chết thì tự chết một mình đi, sao lại kéo người khác xuống nước?

(Đã che tên): Đúng vậy, may mà cô gái đó tự bơi lên được, không thì nhà trường gặp rắc rối to. 

(Đã che tên): Tôi biết người đó, là học sinh khóa 15, có bệnh tâm thần, lúc thì bình thường lúc thì lên cơn, bị đuổi học vì lý do gì đó, thường xuyên lang thang trong trường, đây đã không phải lần đầu anh ta tìm đến cái chết.

Chất lượng video rất kém, không biết đã được chia sẻ bao nhiêu lần, Kiều Dạng run rẩy mở video, chỉ cần nhìn qua là cô đã xác định được bóng người mờ ảo và nhếch nhác đó là Hạ Xán.

Chiếc ghế cọ sát trên sàn phát ra âm thanh chói tai, làm mọi người xung quanh ngẩng đầu nhìn lại, có người tỏ vẻ khó chịu khi bị làm phiền.

Trần Thiên Cù cũng ngạc nhiên, ánh mắt dán chặt vào Kiều Dạng, vừa xin lỗi vừa đứng dậy theo sau cô.

Bình Luận (0)
Comment