Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 3

Trái tim treo lơ lửng dần dần trở lại thực tại theo nhịp thở, Trần Thiên Cù để cốc nước xuống, khóe miệng nhếch lên một độ cong khó nhận thấy: “Ừ, chắc chắn rồi.”

Giọng cậu rất nhẹ, như thể đang tự nói với bản thân.

Cửa kính trong quán vẫn dán hình trang trí năm mới, màn đêm buông xuống, khu phố thương mại sáng lên những ánh đèn màu.

“No chưa?”

“No rồi.” Kiều Dạng cầm lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế, hỏi Trần Thiên Cù: “Mấy giờ rồi nhỉ?”

Trần Thiên Cù nâng tay nhìn đồng hồ: “Sắp sáu rưỡi rồi.”

“Vậy chắc là kịp.” Kiều Dạng nói: “Đi thôi, mình mời cậu uống trà sữa.”

Buổi tọa đàm bắt đầu lúc bảy giờ, diễn ra tại một giảng đường lớn trong tòa nhà hành chính.

Kiều Dạng và Trần Thiên Cù đến đúng giờ, bước vào cổng trường lúc 18 giờ 55 phút.

Tòa nhà dạy học tối om, Kiều Dạng vung vẩy tay bước nhanh lên bậc thang, không quên phàn nàn với Trần Thiên Cù: “Cậu xem bên kia, trông u ám như phim ma ấy.”

Trần Thiên Cù dùng cánh tay đẩy cửa lớn của tòa nhà hành chính, quay lại gọi: “Nhanh lên.”

Hôm nay là chuyên đề viết văn, bên cạnh bục giảng có một người đàn ông trung niên đeo kính, chắc hẳn là giảng viên hôm nay.

Vu Mai cũng có mặt, vừa thấy Trần Thiên Cù đã vẫy tay gọi: “Trần Thiên Cù, lại đây.”

“Dạ có.” Trần Thiên Cù bỏ ba lô xuống, rồi đưa cả cốc trà sữa trong tay cho Kiều Dạng.

Chỗ ngồi ở hàng đầu hầu như đã đầy, Kiều Dạng kéo theo túi lớn túi nhỏ ngồi xuống sau Lưu Gia Lạc và Lâm Thư Tịnh. Cô nhìn quanh rồi hỏi: “Lớp chúng ta chỉ có mấy người này à?”

“Đúng vậy.” Lưu Gia Lạc quay lại, một tay chống lên bàn, nói: “Người trong lớp chúng ta đến cũng coi như nhiều rồi, mình còn chưa thấy người của lớp 12-12.”

“Không lẽ đều đi học thêm hết rồi sao?”

Lưu Gia Lạc dùng tay che miệng, thì thầm với cô: “Cậu nhìn mấy người kia kìa, học sinh lớp 10 và lớp 11.”

“Học sinh lớp 11 đến làm gì?” Kiều Dạng ghé lại gần: “Định nhảy lớp để thi đại học à?”

“Chắc là con của giáo viên, đến dự giờ thôi.”

Kiều Dạng lia mắt về phía mấy học sinh đó, ai cũng đeo kính, ngồi im lặng đọc sách, đều có vẻ ngoài điển hình của những học sinh xuất sắc.

“Thật đáng sợ.” Kiều Dạng kéo khóa balo, lấy ra hộp bút và sổ tay.

Trần Thiên Cù giúp điều chỉnh nhiều thiết bị đa phương tiện, sau đó bị Vu Mai kéo sang bên nói vài câu.  

Bảy giờ sáu phút, buổi tọa đàm mới chính thức bắt đầu, giảng viên chính họ Đới, sau khi tốt nghiệp từ trường sư phạm đã ở lại trường giảng dạy, từng nhiều lần tham gia công tác ra đề thi tốt nghiệp, nghe nói trường Số 1 đã chi một khoản tiền lớn để mời ông.  

“Bài viết nửa đề không khó viết, chỉ cần xây dựng khung trước, rồi điền nội dung vào, nhiều bạn học sinh nghĩ rằng để có điểm cao trong bài viết thì phải đầu tư vào luận cứ, tích lũy nhiều tư liệu đủ loại từ xưa đến nay. Nhưng thực chất, các bạn học sinh à, nếu các bạn muốn có điểm cao trong bài viết, ý tôi nói là bình thường cũng có thể đạt trên năm mươi, còn muốn vươn lên nữa, thì những bạn này cần suy nghĩ kỹ về cách lập luận, quan điểm mà các bạn muốn thể hiện mới là cốt lõi của một bài viết…”

Kiều Dạng ghi lại từ khóa vào sổ tay, ngẩng đầu lên thì thấy trên bàn có thêm một mảnh giấy nhỏ, cô theo dõi giáo viên trên bục giảng một lúc rồi với tay lấy mảnh giấy.  

[Ngày mai, có thể Mai Mai sẽ kiểm tra thí điểm Hồng Lâu Mộng, cô ấy vừa hỏi mình lần trước đã thuộc đến đâu.]

Đọc xong nội dung trên giấy, Kiều Dạng hít vào một hơi.  

Cô ngờ ngợ nhớ rằng vào thứ Hai, Vu Mai đã giao nhiệm vụ ôn tập, nhưng không nói gì về việc viết lại, chuyện này đã sớm bị cô quên lãng, giáo trình cũng nằm trong ngăn bàn.  

“Nào, mọi người nhìn vào đề thi thật trên màn hình, lấy giấy nháp ra…”

Kiều Dạng nhét tờ giấy vào túi bút, ngẩng đầu lên và tập trung lại vào bài giảng.

Vật vã chịu đựng mới đến cuối tuần, buổi tối nhàn hạ lại bị một lớp học của danh sư làm hỏng.

Lúc buổi tọa đàm kết thúc thì đã hơn chín giờ, bình thường không cảm thấy, nhưng giờ nhìn thấy khuôn viên trường vắng vẻ và tối tăm thật sự khiến người ta rợn tóc gáy, chẳng trách có lời đồn rằng tiền thân của mỗi trường học đều là một ngôi mộ tập thể.

Kiều Dạng nắm chặt dây đeo cặp sách, vô thức tăng tốc bước chân.

“Bái bai.”

Đó là giọng của Trần Thiên Cù, Kiều Dạng khẽ dừng bước, vẫy tay chào cậu: “Bye.”

Kiều Khải đứng ở cổng trường, thấy Kiều Dạng đi ra, ông cười chào đón: “Dạng Dạng.”

Mùi rượu và khói thuốc nồng nặc xộc vào mặt, Kiều Dạng nhíu mày, có chút khó chịu với sự gần gũi của ông.

“Tối con ăn gì rồi?” Kiều Khải hỏi.

Kiều Dạng rụt cổ lại, cho tay vào túi rồi trả lời: “Con đi ăn với bạn học.”

“Dạo này chị con có nói chuyện gì với con không?”

Kiều Dạng ngẩng đầu nhìn bố: “Không ạ.”

Kiều Tịch tốt nghiệp xong đã ở lại làm việc tại Ninh Thành, hai chị em hiếm khi có thể gọi điện cho nhau. Nói ra thì cũng đã mấy ngày, Kiều Dạng không nhận được tin tức từ Kiều Tịch.

“Có chuyện gì ạ?”

“Không có gì.” Kiều Tịch mở cửa xe: “Bố chỉ hỏi thôi.”

Người lái xe hộ ngồi vào ghế lái, hỏi Kiều Khải: “Hôm nay còn phải đi học à?”

Kiều Dạng giải thích: “Không ạ, trường cháu có một buổi tọa đàm.”

“Cháu lên lớp mấy rồi?”

“Lớp 12.”

“Ồ, vậy thì đúng là vất vả.”

Kiều Khải tiếp lời: “Đúng vậy, cuối tuần cũng không có thời gian nghỉ.”

Hai người đàn ông bắt đầu trò chuyện, Kiều Dạng ngáp một cái, đưa tay dụi đi nước mắt sinh lý nơi khóe mắt.

“Có đói không con? Có muốn ăn khuya không?” Kiều Khải quay đầu hỏi.  

Kiều Dạng lắc đầu, nói: “Tối con ăn no lắm rồi.”  

Kiều Khải bảo tài xế đưa Kiều Dạng tới dưới nhà, rồi lại chỉnh sửa địa chỉ trên phần mềm. Trước khi rời đi, ông hỏi Kiều Dạng: “Ngày mai con có thể tự bắt taxi đi học không? Hay là để bố đến chở con đi?”  

“Con đi cùng Hạ Xán cũng được.”  

“Được, bố đi đây, lên nhà nhớ đi ngủ sớm nhé.”    

“Vâng.”

Tô Đồng đã đi công tác cả tuần nay, ban đầu Kiều Dạng định đến nhà Hạ Xán ở vài ngày, nhưng không may nhà cũ của Hạ gia đang trục trặc gia đình. Nếu không sợ “lửa tưới trên đầu”, Hạ Xán cũng muốn trốn đi.

Sống một mình quả là thoải mái, không bị Kiều Tịch cằn nhằn. Sau khi tắm xong, Kiều Dạng mở cửa tủ lạnh, không chút do dự đưa tay về phía chai nước Coca tội lỗi mát lạnh.

Trước khi về phòng, cô tiện tay tắt đèn phòng khách, sau một tiếng “phụt”, xung quanh chìm vào bóng tối, cô bỗng cảnh giác nhìn về phía cửa chính, sống lưng căng thẳng.

Rõ ràng chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng Kiều Dạng vẫn dựa vào trí tưởng tượng phong phú để tự dọa mình toát mồ hôi lạnh, sau cùng cô thò tay ra thành thật bật lại công tắc.

Căn phòng lại sáng bừng, lấy đầu sự vắng vẻ, Kiều Dạng đóng cửa phòng ngủ, xoay chốt khóa cửa lại.

Nhóm chat QQ vẫn sôi nổi, cô kéo chăn nằm lên giường, lướt qua lại các tin nhắn trong cuộc trò chuyện.

[Mạc Tri: @Trần Thiên Cù đâu rồi? Chưa về nhà à?]

[Trần Thiên Cù: Đang học thuộc lòng.]

[Mạc Tri: Ngày mai có kiểm tra viết à?]

[Trần Thiên Cù: Có thể Mai Mai sẽ phải kiểm tra Hồng Lâu Mộng.]

[Trần Thiên Cù: Đừng trách tôi không nhắc nhở các cậu nhé.]

Kiều Dạng c*n m** d***, cô thừa nhận việc Trần Thiên Cù chăm chỉ học bài vào ban đêm đã tạo áp lực cho mình, nhưng giáo trình tài liệu lại ở trường, không phải cô không muốn học thuộc. 

Đúng, không phải mình không muốn.

Kiều Dạng đủng đỉnh mở ứng dụng video, xoay ngang điện thoại, duỗi thẳng chân tìm một tư thế nằm thoải mái, chuẩn bị tranh thủ tối thứ Bảy để cày những bộ anime mới ra.  

Mong chờ bản cập nhật suốt một tuần, khi nhạc mở đầu vang lên, trên mặt cô hé nở nụ cười hạnh phúc.  

Năm phút sau, cô lại bất giác sao nhãng khi đang xem, lần thứ tư kéo lùi thanh tiến độ.

Kiều Dạng bực bội vò tóc, quyết định thoát khỏi Bilibili, mở QQ nhắn tin cho Trần Thiên Cù, hỏi: Tớ không mang giáo trình về, cậu có thể chụp rồi gửi cho tớ được không?

Trần Thiên Cù nhanh chóng trả lời: Được, cậu chờ chút.

Kiều Dạng xoay người xuống giường, đi dép lê ngồi trước bàn học.

Điện thoại rung lên hai lần, cô mở màn hình, nhưng không phải là tin nhắn từ Trần Thiên Cù

Là Mạch Sơ, người đã lâu không xuất hiện trong nhóm chat.

Cô ấy nhắn: Ngày mai có khả năng tớ sẽ đến trường muộn một chút, tớ đã báo với  Gru rồi, nếu có giáo viên hỏi thì cậu giúp tớ nói một câu.

Kiều Dạng gõ một câu “Có chuyện gì vậy?” rồi xóa đi sửa thành “Cậu không sao chứ?”, lăn tăn mãi, cuối cùng cô chỉ trả lời bằng hai chữ: Ừ ừ.  

Bộ não mệt mỏi đã sớm đình công, Kiều Dạng ép bản thân xem lại nội dung trong giáo tình, đến cuối cùng mí mắt cũng không mở nổi.  

Nhưng đêm thứ Bảy thực sự quá xa xỉ, đánh răng xong nằm vào chăn cô lại không nỡ đi vào giấc ngủ, cố gắng giữ tỉnh táo lướt Weibo vài phút, cho đến khi kiệt sức mới nhắm mắt chìm vào giấc nồng.  

Sau kỳ nghỉ đông, Hạ Xán hoàn toàn nói lời tạm biệt với điện thoại. Trưa ngày hôm sau, Kiều Dạng trực tiếp mang cặp sách đến tòa nhà số 17.

Tại góc cầu thang, Kiều Dạng va phải Dương Nam Thanh, cô chào: “Cô ạ.”

Dương Nam Thanh đang cúi đầu đi xuống cầu thang, nghe thấy tiếng gọi mới nhận ra là cô, vội vàng cười đáp: “Ấy, đến tìm Hạ Xán à?”

“Vâng, hôm nay không có ai đưa cháu đi học.”

“Cháu đã ăn cơm chưa?” Dương Nam Thanh ra vẻ định đi lên lầu: “Nhà có đồ ăn, cô đi hâm cho cháu nhé.”

“Không cần đâu ạ, cháu đã ăn rồi.”

“Vậy được.” Dương Nam Thanh vỗ vai cô: “Xán Xán đang ở trong phòng, cô đi đây.”

“Vâng.”

Bây giờ trong nhà chắc chỉ còn lại Hạ Xán, Kiều Dạng mừng thầm, nhanh chân chạy lên lầu.

Cô ấn chuông cửa. Không lâu sau, cánh cửa lớn được mở ra, nhưng sau cửa lại không có động tĩnh gì.

Kiều Dạng đẩy cửa bước vào trong nhà, thử gọi: “Hạ Xán?”

Hạ Xán đã đi đến cửa phòng, thấy cô thì sững người quay vào: “Là cậu à, tớ còn tưởng mẹ tớ quên mang chìa khóa nữa chứ.”

Kiều Dạng thay dép, đưa quyển sổ tay cho cô ấy: “Đây, ghi chú hôm qua.”

Hạ Xán đưa tay nhận, nở một nụ cười nói: “Cảm ơn.”

“Giáo viên đó chủ yếu đưa ra một số phương pháp cải thiện cho các mức điểm khác nhau.” Kiều Dạng ngồi xuống ghế sofa, tiện tay lấy một gói hạt dinh dưỡng từ đĩa snack: “Nửa tiết sau, thầy cho chúng mình làm đề thi thật để thử lập dàn ý, rồi giúp từng người xem xét.”

Hạ Xán gật đầu: “Chép xong tớ sẽ trả lại cậu.”

“Mẹ cậu đi làm rồi à?”

“Chắc là đi xem sửa chữa nhà mới rồi.”

Kiều Dạng hạ giọng, hỏi: “Nhà cậu vẫn đang tan đàn xẻ nghé à?”

“Vẫn thế.” Nhắc đến chuyện này, Hạ Xán cảm thấy mệt mỏi: “Tớ kể cậu nghe, bây giờ ba người nhà tớ không ăn chung một bàn.”

“Á?” Kiều Dạng cho một viên nam việt quất khô vào miệng: “Nghiêm trọng vậy sao?”

Hạ Xán phát ra một tiếng cười lạnh: “Cậu nói xem nhà chỉ có ba người, nhưng quan hệ giữa vợ chồng, cha con, mẹ con đều không hòa hợp.”  

“Nói tóm lại vẫn là do tớ thi không tốt.”  

“Đừng nói như vậy.” Nhìn thấy Hạ Xán buồn bã, Kiều Dạng cũng không vui, nhưng cô chỉ biết an ủi bạn bằng câu nói thiếu trọng lượng nhất: “Một kỳ thi không thể chứng minh điều gì.”  

“Kỳ thi đại học mau tới giùm cái.” Hạ Xán nằm phịch xuống sofa, ngửa mặt nhìn trần nhà: “Thi xong thì thôi, tớ thật sự không thể tiếp tục sống kiểu này được nữa.”  

Kiều Dạng đưa tay vỗ vai bạn: “Chị em à, tớ luôn bên cậu.”

Chiều hôm đó, trước khi tiết Lịch sử cuối cùng bắt đầu, Mạch Sơ mới xuất hiện ở cửa sau của lớp học. Trong giờ giải lao, Dư Nguyệt Anh hỏi về chỗ ngồi trống, Kiều Dạng trả lời “Mạch Sơ”, cô giáo gật đầu rồi không nói gì thêm, còn Cố Viễn Thanh thì cũng không hỏi gì cả.

“Của ai vậy?” Mạch Sơ cầm ly đồ uống trên bàn, nhìn về phía Kiều Dạng hỏi: “Cậu mua à?”

Kiều Dương lắc đầu, ly trà sữa này đã có trên bàn của Mạch Sơ từ trước khi cô đến.

Trần Thiên Cù nói: “Mạc Tri mua cho bà đấy.”

Mạch Sơ cầm ly trà sữa quay lại, Mạc Tri chớp mắt với cô.  

Khoe mẽ lấy lòng là sở trường của cậu ta, Mạch Sơ xé bao bì và cắm ống hút vào, thực ra cô hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó, gần đây có quá nhiều điều khiến Mạch Sơ phải lo lắng.  

Tiết học trước, cô giáo đã ra một bộ đề mới, suốt giờ ra chơi mọi người đều ngồi tại chỗ của mình làm bài kiểm tra.  

Hàng Dĩ An chọt vào vai của Kiều Dạng, nói nhỏ: “Giúp tôi mượn từ điển của Mạch Sơ một chút.”  

“Ông tự gọi cô ấy đi.”

Hàng Dĩ An mở miệng ra nhưng không phát ra tiếng: Tôi không dám!

Kiều Dạng nhìn sang bên cạnh, cô ngại ngùng không dám nói rằng thực ra mình cũng không dám.

“Đó là từ nào?” Cô lấy cuốn sách bài tập trước mặt Hàng Dĩ An, “Để tôi xem bản thân có nhận ra không.”

Hai mươi phút cuối cùng của tiết học, Cố Viễn Thanh để họ tự học, nhiều người cầm đề thi lên tìm thầy ấy hỏi bài.

“Kiều Dạng.” 

Kiều Dạng đáp một tiếng, ngẩng đầu khỏi đống bài tập.

“Cậu cho tớ mượn bài thi để đối chiếu một chút.”

“Được.” Kiều Dạng rút bài thi của mình đưa cho Mạch Sơ.

Ngòi bút chấm hai lần vào chỗ trống trên bài thi, cô lại nghiêng đầu nhìn Mạch Sơ, hỏi: “Một lát nữa cùng đi căng tin nhé?”

“Ừm…” Mạch Sơ hơi ngẩng đầu, có vẻ khó xử: “Tớ không đói, cậu cứ đi ăn đi.”

“Vậy có cần tớ mang gì cho cậu không?”

“Không cần.”

“Ồ.” Kiều Dạng quay mặt lại, nhìn vào dòng chữ ở phía trên cùng của bảng đen.

——Còn 67 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Như thường lệ, Kiều Dạng không cảm thấy phấn khích cũng không quá lo lắng, khi nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng cô bình tĩnh lạ kỳ.

Tới giờ cô mới nhận ra không phải ai cũng có thể trở thành nhân vật chính trong những bộ phim nhiệt huyết thanh xuân, không phải ai cũng có những mục tiêu lớn lao và giấc mơ rực rỡ, những phiền muộn của cô quá nhỏ bé so với chúng, nhỏ bé đến mức không đáng nhắc đến.

Kiều Dạng không biết điều này có phải là điều tốt hay không.

Bình Luận (0)
Comment