Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 4

Tiếng giày cao gót dồn dập và gấp gáp trong hành lang, vừa nghe đã biết là ai tới.

Mạc Tri rướn cổ gọi Trần Thiên Cù, hỏi cậu: “Hôm nay không kiểm tra à?”

“Đúng vậy.” Kiều Dạng cũng quay lại, nếu có kiểm tra giữa kỳ thì Trần Thiên Cù đã sớm đến văn phòng lấy đề thi về phát rồi.

“Mai Mai nói có nhiều bài chưa giảng xong, hôm nay tạm thời không thi, nhưng có thể sẽ…”

Trần Thiên Cù nói đến nửa chừng thì trên bục giảng vang lên một tiếng “bộp”. Vu Mai để sách và tập đề thi xuống, cầm thước kẻ gõ hai cái lên mặt bàn, nghiêm giọng nói: “Lấy vở ghi ra.”

Chỉ thấy xung quanh mọi người đều hoang mang và thắc mắc.

“Phải viết chính tả à?”

“Cô ơi, hôm qua cô không nói phải học thuộc gì mà?”

Vu Mai cười mỉm, hỏi lại: “Tôi không nói thì không thể viết được à?”

“Gì đây gì đây?” Hàng Dĩ An sốt ruột quay qua quay lại: “Phải viết gì vậy?”

Kiều Dạng rút ra quyển vở ghi từ đống sách ở góc bàn, nói với cậu ấy: “Chắc là Hồng Lâu Mộng, hôm qua ông không xem nhóm chat à, Trần Thiên Cù đã nhắc rồi.”  

“Bài tập bổ sung mà các anh chị làm mấy hôm trước, trả lời lung ta lung tung.” Vu Mai khoanh tay đi xuống bục giảng: “Chỉ còn ít ngày nữa là thi đại học rồi, có những người lại như thể chưa từng đọc Hồng Lâu Mộng.”  

“Vãi chưởng, phải viết thật à.” Mạc Tri thò tay vào hộc bàn, cố đấm ăn xôi.  

“Đừng lật nữa, cất hết đi cho tôi, đừng nói là tôi chưa giao bài, là do cái tính tự giác của các anh các chị quá kém.” Vu Mai không đợi họ chuẩn bị xong, tự mình bắt đầu đọc đề, “Câu đầu tiên, ‘Cho dù vô tình cũng động lòng người’ là chỉ…” 

Bóng đêm dần tàn, có gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, Kiều Dạng đè tay lên quyển vở, giấy bút ma sát phát ra tiếng sột soạt.

Tối qua vừa ôn tập một lượt, Vu Mai cũng không chọn những nội dung quá khó để kiểm tra họ, những câu hỏi ngắn ở phía trước Kiều Dạng đều viết rất trôi chảy, cho đến khi giáo viên thông báo: “‘Thân mà kính trọng, sợ làm phật ý, yêu rộng mà tâm lao, mà ưu hoạn cũng ngày càng nặng’ là nhận xét của Lỗ Tấn về nhân vật nào trong Hồng Lâu Mộng? Phản ánh đặc điểm tính cách như thế nào?” 

Câu hỏi này không có trong tài liệu, các học sinh khác đều ngẩng đầu lên, mở đôi mắt trong trẻo ngơ ngác nhìn Vu Mai.

“Làm gì đây? Không nằm trong bài thì không biết à?” Vu Mai cầm một viên phấn, vừa đọc vừa viết câu đó lên bảng đen, “Đây là đề thi thật của kỳ thi liên trường tuần trước, rất đơn giản, chỉ cần tự mình phân tích một chút là ra ngay.”

Mạch Sơ nằm trên bàn, nhỏ giọng cầu cứu Kiều Dạng: “Ai vậy? Đại Ngọc à?”

Kiều Dạng đẩy chiếc kính trên sống mũi, lẩm bẩm đọc lại những chữ trên bảng: “Sao mình lại cảm thấy là Bảo Ngọc nhỉ?”

Trong khi mọi người thì thầm bàn tán, một người ngồi ở góc phòng đã tự tin viết xuống.

Hàng Dĩ An nhìn sang bên cạnh, phát hiện Trần Thiên Cù đã viết gần xong.

“Đại biểu môn Văn, nói về ai vậy?”

“Giả Bảo Ngọc đó.” Trần Thiên Cù không ngẩng đầu lên: “Nhìn một cái là thấy ngay mà?”

Hàng Dĩ An gãi đầu: “Nhìn ra ở chỗ nào vậy?”

Trần Thiên Cù ngước mắt, dùng bút chỉ vào dòng chữ trên bảng nói: “‘Yêu rộng mà tâm lao’, ngoài hắn ra còn ai vừa đa tình vừa thích xen vào chuyện người khác?”

“Ồ…”

“Đừng thảo luận nữa, bài của ai thì người đấy tự viết.” Vu Mai gập tài liệu lại: “Học sinh cuối cùng làm xong thì đứng dậy thu bài nhé.”

Hàng Dĩ An nhân lúc hỗn loạn lấy qua cuốn vở của Kiều Dạng chép hai câu điền vào chỗ trống, Mạch Sơ thậm chí còn lười không muốn đứng dậy, để cho Trần Thiên Cù thu đi bài viết mà cô đã để trống một nửa.

“Biết vậy hôm nay mình đã không đến.” Cô nói.

Kiều Dạng cầm cốc nước ở góc bàn và mở nắp ra, không biết phải trả lời thế nào, đành giả vờ như không nghe thấy gì.

Tiết tự học cuối cùng vào thứ Bảy lại là môn Toán, Hồ Lượng cầm theo một chồng đề thi bước vào lớp.

Ngòi bút đen chỉ còn lại một đoạn ngắn, Kiều Dạng mở ngăn cặp sách, phát hiện bên trong cũng không còn nhiều, rõ ràng tuần trước cô mới đi cửa hàng văn phòng phẩm.

“Tôi hỏi các bạn nhé.” Hồ Lượng nâng cao tông giọng: “Sau này có muốn đổi lại không, ban ngày làm đề thi trên lớp, buổi tối tôi sẽ giảng lại vào tiết tự học, để cho các bạn làm quen với cách học này.”

Hàng Dĩ An nhìn qua đã nhận ra ý định của thầy chủ nhiệm, thì thầm sau lưng Kiều Dạng: “Thầy ấy chỉ muốn chiếm thời gian nghỉ giữa giờ, đúng là cái đồ tồi.”

Kiều Dạng gật đầu mạnh. Đi học đã khổ rồi, nếu sáng bảnh mắt ra đã phải làm bài thi toán thì thà bắn chết cô còn hơn.

“Thế nào? Có muốn không?”

Trong lớp vang lên vài tiếng trả lời lác đác, tiếng “không” nhỏ bé của Hàng Dĩ An bị nuốt chửng trong đó.

Kiều Dạng huých khuỷu tay vào bàn của cậu, thúc giục: “Nói to lên.”

“Không muốn!”

Một tiếng gào hầm hố khiến cả lớp tức khắc im bặt.

Hồ Lượng ngẩng đầu nhìn qua, hỏi Hàng Dĩ An: “Tại sao không?”

“Buổi sáng, buồn ngủ ạ.”

Vừa nói ra, có người bật cười khúc khích, cũng có người lập tức phụ họa: “Đúng đó thầy.”

Hồ Lượng hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đã bị chọc tức.

“Vậy thì làm vào buổi tối?”

Lần này hầu hết mọi người không còn im lặng, từng người gật đầu như gà mổ thóc. 

Hồ Lượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng đành tạm thời bỏ qua chuyện này. Ông ấy truyền chồng đề kiểm tra đã phân loại xuống dưới, miệng nói: “Tờ đề này là kỳ thi liên trường của vài trường ở Khê Thành, rất đơn giản, tối qua tôi vừa xem tivi vừa làm.” 

Kiều Dạng nhận tờ đề từ bạn nữ ở bàn trước, hoài nghi về lời nói này.

“Kiều Dạng.” Mạc Tri bóp giọng gọi cô.  

 Kiều Dạng quay đầu lại theo tiếng gọi.  

Mạc Tri duỗi tay về phía cô, khua hai ngón tay trong không trung: “Cho tôi mượn thêm hai tờ giấy nháp nữa!”  

Kiều Dạng ném cả quyển giấy nháp trong tay qua, nói: “Cầm lấy quyển này mà dùng đi.”  

“Ủ uôi vãi.” Mạc Tri như tìm thấy báu vật, ôm chặt quyển sổ vào ngực, đôi mắt lấp lánh hình trái tim, cảm kích gọi cô: “Nữ thần!”

Kiều Dạng khẽ nhếch môi, từ trong cặp lấy ra một quyển vở mới, mỗi ngày xé hai trang cho Mạc Tri, còn không bằng tặng hẳn cho cậu ta một quyển.

Đề toán của tỉnh Giang Tô không có câu hỏi lựa chọn, bắt đầu là hai mươi câu điền vào chỗ trống.

Gần nửa tiếng trôi qua, Hồ Lượng nhìn đồng hồ rồi đứng dậy rời khỏi bục giảng, muốn xem tình hình làm bài của học sinh.

Cảm thấy có người dừng lại ở phía trái sau lưng, Kiều Dạng dừng bút, thoáng chốc quên mất bước tiếp theo cần viết gì.

“Aizz……”

Vào thời khắc nghe thấy tiếng thở dài, trái tim cô như ngừng đập.

“Các bạn học sinh, tôi nói nè, đừng thấy hai mươi câu hỏi mà nhảy qua luôn nhé.” Hồ Lượng vừa đi vừa chắp tay sau lưng: “Câu bất đẳng thức này không khó đâu, tính thử xem.”

Kiều Dạng c*n m** d***, vội vàng quay lại tập trung vào câu hỏi cuối cùng, dùng bút đen khoanh tròn, cố gắng đọc hiểu đề bài.

[Biết tập hợp A ={x|x = 2k -1,k∈N*},B ={x|x = 8k – 8,k∈N*}, từ tập hợp A lấy ra m phần tử khác nhau, tổng của chúng được ký hiệu là S; từ tập hợp B lấy ra n phần tử khác nhau, tổng của chúng được ký hiệu là T, nếu S + T ≤ 967, thì giá trị lớn nhất của m + 2n là ______.]

… Rốt cuộc chỗ nào không khó chứ?  

Kiều Dạng hiểu rõ trình độ trí tuệ của mình, đọc xong đề bài liền quyết định từ bỏ, lật qua mặt sau bắt đầu làm các bài giải phía sau.  

Khi cô viết đến trang cuối cùng của phiếu trả lời thì Hồ Lượng lại lên tiếng nhắc nhở: “Còn mười lăm phút nữa, sao tôi thấy các bạn ai cũng khổ sở thế nhỉ? Khó đến thế sao?”

Kiều Dạng đưa tay vào tóc để giữ lấy cái đầu đang bốc khói vì vận chuyển quá tốc độ, ước gì có thể tắt tiếng của thầy chủ nhiệm để thế giới trở nên yên tĩnh.

Hàng Dĩ An bực bội quăng bút xóa kéo trong tay, không nhịn được mà hỏi: “Thầy ấy thực sự vừa xem tivi vừa làm được à?”

Trần Thiên Cù vò tờ giấy nháp đã viết xong thành một cục, rồi ném vào thùng rác ở góc phòng: “Có khi thứ mà thầy ấy xem là ‘Siêu trí tuệ[2].”

[2]Siêu trí tuệ là một chương trình khoa học thực tế và tìm kiếm tài năng Trung Quốc có xuất xứ từ Đức. Chương trình có mục đích tìm những người có trí tuệ phi thường, sản xuất dưới nhãn hiệu Endemol và được bán bản quyền cho nhiều quốc gia tại châu Âu, Trung Quốc, Nga, Hoa Kỳ, Việt Nam.

Còn hai tháng nữa. Kiều Dạng tự an ủi mình, chỉ cần chịu đựng môn Toán thêm hai tháng nữa thì cả đời này sẽ không còn liên quan gì đến nó. 

Tháng 3 cùng với mùa mưa nhẹ kết thúc, đã hơn nửa tháng không tổ chức lễ chào cờ. Vào buổi sáng thứ Hai trong giờ ra chơi, cuối cùng hiệu trưởng cũng có cơ hội để phát biểu, dường như muốn bù đắp tất cả những gì chưa nói trong hai tuần qua.

Cho đến khi tiếng chuông báo hiệu vang lên khắp sân trường, che lấp âm thanh của micro, ông ấy mới vội vàng kết thúc, ra lệnh cho học sinh xếp hàng trở về lớp.

Tiết sau là Ngữ văn, Trần Thiên Cù vội vã đi đến văn phòng tìm Vu Mai, cậu cởi áo khoác đồng phục ném cho Mạc Tri, rời khỏi đội hình của lớp và nhanh chóng chạy lên lầu.

Học sinh đứng chật kín trên cầu thang của tòa nhà dạy học, Mạch Sơ đưa tay ôm lấy Kiều Dạng, hỏi: “Hôm nay có những môn gì vậy?”

“Chính trị, Ngữ văn, Tiếng Anh, Toán Anh.” Kiều Dạng nói, “Nhưng mình đoán tiết sinh hoạt lớp có khả năng cũng là Toán.” 

Nghe có vẻ lại là một ngày tuyệt vọng, Mạch Sơ dựa đầu vào vai Kiều Dạng, yếu ớt nói: “Sao mới có tháng Tư vậy?”

“Mới có tháng Tư?” Kiều Dạng không đồng ý với câu nói đó: “Mình còn thấy sao đã đến tháng Tư rồi ấy.”

Đợi về đến lớp thì gần như sắp vào học, Trần Thiên Cù phát bài kiểm tra đã chấm xong.

Mạc Tri ôm chiếc áo khoác đồng phục của cậu đi tới, như thể phát hiện ra châu lục mới, hấp tấp chia sẻ với các bạn nữ: “Áo của Trần Thiên Cù thơm thế!”

Kiều Dạng bỏ ống hút ra khỏi miệng, nhướng mày hỏi: “Thật không?”

“Thật đấy, bà ngửi thử xem.” Mạc Tri đưa chiếc áo trong tay ra.

Hành động này quá kỳ lạ, Kiều Dạng rụt cổ lại lùi về phía sau.

Thật ra không cần phải cố gắng ngửi, cô cũng đại khái biết cậu ta đang nói về mùi gì, sáng nay khi vào lớp, cô đã thoáng ngửi thấy.

Không giống như mùi hoa oải hương thường dùng trong chất tẩy rửa, không ngọt ngào cũng không ngào ngạt, nhẹ nhàng và trong trẻo, có chút giống với một loại tinh dầu gỗ mà Kiều Tịch dùng trên xe.

“Cho tôi ngửi thử với, cho tôi ngửi thử với.” Mạch Sơ vẫy tay với Mạc Tri, nghiêng người về phía trước ghé mũi lại gần.

“Thì ra là ông.” Mạch Sơ ngạc nhiên nhìn Trần Thiên Cù vừa trở lại chỗ ngồi, dõi mắt theo rồi nói: “Sáng nay tôi đã ngửi thấy, tôi còn tưởng có người xịt nước hoa.”

Ý thức được họ đang thảo luận về điều gì, Trần Thiên Cù bỗng xụ mặt, một tay giật lấy chiếc áo khoác từ tay Mạc Tri và ném vào trong ngăn bàn. Cậu khẽ nhíu mày, nhìn có vẻ không vui: “Chắc là mẹ tôi lại dùng viên lưu hương lúc giặt.”

Mặc dù trời đã nắng, nhưng hôm nay nhiệt độ cao nhất cũng chỉ có mười chín độ, cậu chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay màu trắng, Kiều Dạng hỏi: “Cậu không lạnh à?”

Trần Thiên Cù cụp mắt tránh ánh nhìn từ cô: “Không lạnh.”

Ba người còn lại nhìn nhau, đều nhạy cảm nhận ra tâm trạng của cậu không ổn, nhưng lại không biết bản thân vừa nói sai câu nào.

“Trần Thiên Cù, ông lừa tôi!” Hàng Dĩ An từ bục giảng đi xuống, vừa vào lớp đã bị Vu Mai gọi lại.

Trần Thiên Cù ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi lừa ông lúc nào?”

Hàng Dĩ An lắc cuốn vở ghi trong tay: “Ông nói là lăng nhăng, thích xen vào chuyện của người khác.”

Trang giấy trống trên cuốn vở bị chiếm đầy bởi hai dấu hỏi lớn mực đỏ, Trần Thiên Cù cầm lên xem, Hàng Dĩ An thật sự đã viết như vậy.

Cậu nhắm mắt lại, muốn nói nhưng lại thôi.

“Chắc chắn phải viết thêm vào, nhạy cảm tinh tế, chu đáo tỉ mỉ, quan tâm đến phụ nữ.” Cậu trả lại cuốn vở cho Hàng Dĩ An, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp bàn.

Nếu đổi lại là ngày thường, thì họ sẽ bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm và cãi nhau, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Trần Thiên Cù lại khiến Hàng Dĩ An không biết phải nói gì, chỉ ngơ ngác nhận lấy quyển vở và đáp: “Ồ.”  

“Nào.” Thước kẻ bị gõ mạnh lên mặt bàn, Vu Mai lớn tiếng gọi: “Không nghe thấy tiếng chuông à? Vào giờ học rồi.”  

Trước khi trở về chỗ ngồi, Mạc Tri nhìn Trần Thiên Cù, hỏi: “Không sao chứ?”  

Chàng trai mặc áo phông trắng cùng tấm lưng gầy chỉ lặng lẽ lắc đầu.  

Thời tiết dần ấm lên, thỉnh thoảng Kiều Dạng sẽ sao nhãng trong giờ học, lén nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Những chồi non trên cây bắt đầu nhú, ánh nắng mùa xuân ấm áp mà không oi bức, đội quân côn trùng đã im lặng suốt một mùa đông sắp sửa tấn công khu vườn của con người. Cô chợt nhớ đến một câu trong bài đọc hiểu:

—Hôm nay thật là một ngày đẹp trời để làm bánh trái cây!

Thời tiết đẹp như vậy thích hợp cho nhiều việc, Kiều Dạng quay lại nhìn lên bảng đen, nhưng giờ học và thi cử thì không cần tới thời tiết đẹp.

Bình Luận (0)
Comment