Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 5

“Có hai chuyện cần nói. Thứ Ba tuần sau sẽ thi thử, lần này sẽ thi chung với các trường ở một số thành phố khác, có thể nói là chính quy hơn nhiều so với lần thi thử trước. Vì vậy, các bạn hãy cố gắng chỉnh đốn lại cho tôi. Chuyện thứ hai, thứ Bảy…”

Tiếng chuông vào giờ reo inh ỏi, cả lớp học nhốn nháo tiếng nói cười. Kiều Dạng không nghe rõ nửa câu sau của Hồ Lượng. Hàng Dĩ An gọi tên cô, hỏi: “Thứ Bảy có chuyện gì?”

“Tôi cũng không nghe thấy.” Kiều Dạng vỗ vào người Trương Tư Ý ngồi phía trước, rồi nhoài người ra hỏi, “Thầy vừa nói gì thế?”

Trương Tư Ý quay lại trả lời cô: “Hình như thứ Bảy tuần sau có lễ trưởng thành, đi đến đại học Giang Ngô.”

Kiều Dạng lại quay đầu nói với Hàng Dĩ An: “Thứ Bảy tuần sau đi Giang Ngô chơi!”

Kỳ thi thử lần hai rồi kỳ thi liên trường, tất cả đều bị lu mờ vì một lễ trưởng thành.

Trong lớp học, mọi người lập tức xôn xao, Hồ Lượng không kìm được quát to: “Được rồi, đừng thảo luận nữa, lấy bài kiểm tra của tiết trước ra, tôi sẽ giải đáp hai câu cuối cùng.”

Cuối cùng thì thời gian này cũng le lói chút hy vọng, lần đầu tiên Kiều Dạng không phàn nàn gì về hành vi chiếm giờ của Hồ Lượng, cô cười tươi mở cuốn sổ ghi lỗi sai, ngồi quy củ với tư thế như một học sinh tiểu học.

Hồ Lượng không hề nói quá. Trước kỳ thi, một số giáo viên đã nhấn mạnh tầm quan trọng của kỳ thi liên thành phố lần này, họ đều nói rằng độ khó của đề thi gần giống như kỳ thi tuyển sinh đại học, yêu cầu học sinh nghiêm túc đối mặt, nắm rõ trình độ của mình, kịp thời khắc phục những thiếu sót.

Lần trước, Trần Thiên Cù xếp thứ mười một trong lớp, còn Kiều Dạng xếp thứ mười sáu, hai người có thứ hạng không chênh lệch nhiều nhưng vẫn có khoảng cách nhất định.

Môn Ngữ văn hai người ngang nhau, môn Toán cô chỉ đạt mức trung bình của lớp, môn Tiếng Anh là điểm yếu của Trần Thiên Cù, Kiều Dạng nếu phát huy như mọi khi thì có thể được bù đắp bằng một điểm số loại khá.

Vì vậy, nếu đã lấy Trần Thiên Cù làm tiêu chuẩn, thì giai đoạn hiện tại cô cần làm là giữ vững thành tích hai môn Ngữ văn và Tiếng Anh, sau đó tập trung cải thiện môn Toán.

Trong tuần này, Hồ Lượng hễ rảnh là sẽ đến lớp đi vòng quanh, lớp học đa phần là nữ sinh, tất cả đều thông minh, biết phân biệt đúng sai. Cả lớp đều biết rằng giai đoạn này cần ưu tiên vào việc học, nên ông không cần phải lo lắng quá nhiều về điểm số. Nhưng thời tiết ấm lên, lòng người khó tránh khỏi sự bồn chồn.

Hồ Lượng luôn nói với học sinh của mình: “Phải bình tĩnh, thời gian không còn nhiều nữa.”

Trong giờ Hình học phân tích, Kiều Dạng nghe không rõ, cô cầm bài kiểm tra ngẩng đầu lên, Mạch Sơ thì đang ngủ gục trên bàn, Hàng Dĩ An và Trần Thiên Cù đi lấy bài kiểm tra. Cô lấy mình làm tâm, từ từ di chuyển tầm nhìn, tìm kiếm những người có thể giúp đỡ trong vòng vài cây số xung quanh.

“Mạc Tri.”

Mạc Tri miệng lẩm nhẩm hát, cây bút đen di chuyển linh hoạt giữa các ngón tay. Nghe thấy tên mình, cậu ngước mắt lên: “Hả?”

Kiều Dạng kéo ghế dịch sang phải rồi lùi về phía sau, đặt bài kiểm tra lên bàn của cậu, dùng bút chỉ vào chỗ trống hỏi: “Cái này làm thế nào ra được như kia?”

“Để tôi xem nào.” Mạc Tri giơ bài kiểm tra lên trước mặt, đọc nhẩm đề bài.

Hàng Dĩ An để sách vở lộn xộn trên bàn, Kiều Dạng trông thấy thì không khỏi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, bèn giúp cậu ấy sắp xếp lại theo kích thước từ nhỏ đến lớn.  

“Bà chỉ cần vẽ một hình thôi, ba điểm C, E, P thẳng hàng.”  

Kiều Dạng lập tức tiến lại gần, chăm chú lắng nghe Mạc Tri giảng giải.  

“Tôi sẽ ghi trực tiếp các bước cho bà xem.” Mạc Tri mở cuốn vở nháp bên cạnh, “Bài này giống như bài hôm trước, phương pháp cũng giống nhau.”  

“Được.”

Rất nhanh, cậu đã liệt kê xong các bước làm bài, đưa quyển vở cho Kiều Dạng và nói: “Nè.”

“Cảm ơn.” Kiều Dạng nhận lấy quyển nháp, trên đó chi chít chữ, gần như không còn khoảng trống. Cô đực mặt ra hỏi: “Ông viết ở đâu vậy?”

Mạc Tri nói: “Viết bằng bút đỏ, bên tay trái, bà nhìn thấy chưa?”

Kiều Dạng liếc từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ mà cậu nói.

“Ông cố ơi ông cố, ông tiết kiệm quá, một tờ giấy nháp mà dùng hai lần.”

Mạc Tri còn tỏ ra tự hào: “Tôi còn có thể dùng bút xanh để viết chồng lên lớp thứ ba nữa.”

Nghe mà xót xa, Kiều Dạng không khỏi động lòng trắc ẩn. Cô nói: “Ông dùng hết thì tôi sẽ cho ông một quyển khác, trên Pinduoduo[3] bán hai tệ một quyển, tôi còn một đống ở nhà.”

[3]Pinduoduo là một nhà bán lẻ trực tuyến của Trung Quốc, tập trung vào ngành nông nghiệp truyền thống. Doanh nghiệp này là sản phẩm lớn nhất của PDD Holdings, một công ty hiện có trụ sở chính tại Ireland và cũng sở hữu chợ trực tuyến Temu.

“Không.” Mạc Tri lắc đầu, ánh mắt kiên định và quyết đoán: “Không dùng đến mức tối đa thì không xứng với sự hào phóng và lòng tốt của bà.”

“Rồi rồi.” Kiều Dạng đặt quyển vở nháp trở lại bàn của Mạc Tri, thật sự dở khóc dở cười.

Chỉ chớp mắt một cái đã vào giữa tháng 4, kỳ thi thử lần hai đã diễn ra đúng hẹn.

Kỳ thi kéo dài ba ngày, sau khi kết thúc môn Ngữ văn và Toán vào ngày đầu tiên, có thể nói là cục diện đã được định hình, cảm giác hồi hộp căng thẳng cũng giảm đi một nửa.

Ngày hôm sau chỉ có một môn Tiếng Anh vào buổi chiều. Tối qua trong giờ tự học, Kiều Dạng đã ôn tập gần xong, cô đã cho Trần Thiên Cù mượn vở ghi, dự định sẽ làm thêm vài đề thi thật để luyện tay vào sáng mai.

Mạch Sơ ngồi cạnh đưa cho cô một gói bánh Oreo, Kiều Dạng đưa tay nhón lấy một cái.

Cô thoáng thấy ở bàn sau, Trần Thiên Cù gục đầu vào tay với vẻ mặt sống dở chết dở. Kiều Dạng hắng giọng nhắc nhở: “Nhanh lên, những câu này đều là câu điểm cao trong phần viết.”

Trần Thiên Cù ngồi thẳng người, gật đầu với cô.

Ai cũng có môn học yếu, điều này chẳng có gì lạ, giống như Kiều Dạng và Toán học đã có mối quan hệ “yêu hận tình thù” nhiều năm, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Trần Thiên Cù lại “không thân” với Tiếng Anh đến vậy.

“Cậu học giỏi Văn như vậy, tại sao lại yếu tiếng Anh?” Kiều Dạng hỏi một câu thật lòng.

Mạch Sơ miệng nhai bánh, quay người lại nhìn qua rồi nói: “Phải đấy, mẹ của ông còn làm dịch giả văn học, sao ông lại không thừa hưởng được chút nào?”

Trần Thiên Cù cười lạnh hai tiếng: “Hỏi hay đấy, tôi cũng muốn biết.”

Cậu móc ra vài viên kẹo từ trong túi, trước tiên đưa cho Mạch Sơ, hỏi: “Ăn không?”

“Cái gì thế?”

“Kẹo cà phê, bố tôi mang về, có giúp ích cho việc tỉnh táo.” Trần Thiên Cù xé bao bì, cho viên kẹo vào miệng.

Mạch Sơ nhướng mày, đưa tay nói: “Cho tôi một cái ăn thử coi.”

Trần Thiên Cù đặt một viên vào lòng bàn tay cô, rồi ném một viên lên bàn của Kiều Dạng.

Ngay khi đầu lưỡi chạm vào viên kẹo, Mạch Sơ đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, vị đắng khó tả bùng nổ trong khoang miệng, nhanh chóng chiếm lĩnh tất cả các giác quan, cô như bị ai đó tóm chặt gáy, mặt mày nhăn nhó, muốn nhổ nhưng không biết nhổ vào đâu.

Nguyên tưởng là kẹo vị cà phê, không ngờ lại là một viên cà phê cô đặc dạng rắn, không pha chút nước nào.

“Ọe.” Mạch Sơ nhổ kẹo ra giấy ăn, nhưng vị đắng trong miệng vẫn không tan biến, cô đã được nếm trải sự tuyệt vọng của cuộc đời chỉ qua một viên kẹo.

“Nó khó ăn đến thế sao?” Trần Thiên Cù hỏi.

Mạch Sơ nhìn cậu rồi lại nhìn Kiều Dạng mặt không cảm xúc ngậm viên kẹo trong miệng, trên đầu hiện lên một dấu hỏi lớn: “Hai người mất vị giác à?”

Kiều Dạng đẩy viên kẹo vào bên má, cười nói: “Thực ra ăn quen rồi thì thấy cũng ngon mà.”

Mạch Sơ ôm đầu tỏ vẻ không tin: “Hai người là hậu duệ của Câu Tiễn[4] à.”

[4]Trong Văn học, Việt Vương Câu Tiễn sau khi từ nước Ngô trở về thường nằm ngủ trên gai, có treo cái mật, nằm ngồi đều nhìn thấy mật, ăn uống thì nếm vị đắng của nó trước, tỏ ý không quên mối nhục trước đó. Quả nhiên sau đó nhờ chịu đựng gian khổ Câu Tiễn đã đánh bại được nước Ngô, báo thù cho nước Việt. “Nằm gai nếm mật” chỉ ý chí vượt qua gian khổ để đạt được mục đích.

Hàng Dĩ An ngẩng đầu lên khỏi đống sách: “Quách Tĩnh và Hoàng Dung?”

Mạch Sơ đành phải nói to lên: “Hậu duệ của Câu Tiễn! Cậu mau ngoáy cái lỗ tai giùm tôi, chiều nay phải thi phần nghe rồi đó.”

Kiều Dạng cười giòn, cúi đầu tiếp tục làm bài. 

Lúc đó, cô không thể tưởng tượng được cảnh tượng kinh hoàng mà mình sẽ phải trải qua trong phòng thi chỉ vài giờ sau đó. Vò đầu bứt tai, cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, bị thực tế đánh gục, ước gì mình có thể đập đầu vào bàn mà chết đi cho xong…

“Kiểm tra lại tên và số báo danh, học sinh cuối cùng đứng dậy nộp phiếu trả lời.”

Trên đường từ phòng thi về lớp, Kiều Dạng cảm thấy toàn thân như đang lơ lửng.

Mặt mũi tái mét, ánh mắt đờ đẫn, lại có cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát.

Mạch Sơ đang ngồi làm bài thi ở ngay trong lớp, thấy Kiều Dạng như hồn ma mặt mày ủ rũ bước vào cửa sau, cô khua tay đưa qua đưa lại trước mặt Kiều Dạng, hỏi: “Cậu ổn chứ?” 

Sau khi kìm nén gần một tiếng đồng hồ, Kiều Dạng cuối cùng cũng có thể khóc thật to trở về ‘địa bàn’ của mình. Cô ôm lấy vai Mạch Sơ, mặt mày đau khổ kêu lên: “Mã đề D là cái gì vậy chứ?! Mình hoàn toàn không hiểu nó đang nói gì!”

Mạch Sơ bị cô làm cho chóng mặt, nhắm mắt lại hỏi: “Hồi kỳ nghỉ đông, cậu không xem Địa Cầu Lưu Lạc[5] à?” 

[5]Địa cầu lưu lạc là một bộ phim khoa học viễn tưởng do Công ty TNHH Điện ảnh Trung Quốc sản xuất, do Quách Phàm đạo diễn; Cung Cát Nhĩ, Nghiêm Đông Húc và Quách Phàm chấp bút kịch bản, với sự xuất hiện đặc biệt của Ngô Kinh, ngoài ra còn có sự tham gia của Khuất Sở Tiêu, Lý Quang Khiết, Ngô Mạnh Đạt và Triệu Kim Mạch. Bộ phim được phát hành tại Trung Quốc đại lục vào ngày 5 tháng 2 năm 2019. Bộ phim dựa trên tiểu thuyết cùng tên của Lưu Từ Hân. Câu chuyện lấy bối cảnh năm 2075, kể câu chuyện về sự hủy diệt sắp xảy ra của mặt trời. Sau sự hủy diệt, hệ mặt trời không còn phù hợp cho sự sinh tồn của con người. Đối mặt với sự tuyệt vọng, con người sẽ khởi động kế hoạch “Địa cầu lưu lạc” để cố gắng thoát khỏi hệ mặt trời cùng với trái đất và tìm một ngôi nhà mới cho nhân loại.

“Không xem.” Kiều Dạng siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Tớ đã đoán ngay là nó mà.”

Mạch Sơ an ủi cô: “Thực ra xem hay không xem cũng như nhau cả, đây là trích dẫn từ tiểu thuyết.”

Kiều Dạng ngồi phịch xuống ghế. Sự trỗi dậy của khoa học viễn tưởng Trung Quốc là chủ đề hot của năm nay, nhưng cô thật sự không hứng thú với các tác phẩm khoa học viễn tưởng, điều này thật không công bằng. 

Mạc Tri xoay túi bút đi vào lớp học, Mạch Sơ gọi cậu lại, hỏi: “Ông đã đọc tiểu thuyết ‘Địa Cầu Lưu Lạc’ rồi, có phải không?”

“Hờ hờ.” 

“Vậy thì chẳng phải ông chỉ cần nhắm mắt là trả lời được câu hỏi sao?” 

Mạc Tri mỉm cười gật đầu: “Hờ hờ.”

Kiều Dạng mím môi lại, lần này cô thực sự sắp khóc rồi.

“Đưa bài thi cho tôi xem.” Mạch Sơ rút bài thi từ tay Mạc Tri.

“Tôi cũng muốn xem!”

Kiều Dạng ghé đầu lại gần, vừa nhìn đã thấy một lựa chọn khác, cô hít một hơi, lại không tin vào số phận mà xác nhận với Mạch Sơ: “Câu cuối cùng chọn C phải không, chẳng phải thời đại Phanh[6] đã kết thúc rồi sao?” 

[6]Thời đại Phanh là một thuật ngữ xuất hiện trong tiểu thuyết Địa Cầu Lưu Lạc, là một phần nằm trong kế hoạch thoát khỏi hệ mặt trời cùng với trái đất và tìm một ngôi nhà mới cho nhân loại.

“Nhưng bài viết này chủ yếu vẫn miêu tả về thời đại Phanh mà.” Mạch Sơ hỏi cô, “Nếu không thì cậu chọn gì?”

“… D.”

Mạc Tri không để ý đến biểu cảm thất thần của Kiều Dạng, tốt bụng giải thích: “D không đúng đâu, thời đại Mặt trời mới nhiều năm sau mới diễn ra, hình như cái này là chương đầu tiên, tôi nhớ tiêu đề gốc là Thời đại Phanh.”

Kiều Dạng đấm một cú vào bàn, tức giận nói: “Mình hận Địa Cầu Lưu Lạc!”

Trần Thiên Cù vừa bước vào lớp đã nghe họ thảo luận về đáp án đề thi, cậu mở bài thi của mình ra xem, xen vào hỏi: “Sao không chọn A vậy?”

Ba người còn lại đồng loạt nghiêng đầu nhìn cậu, Mạch Sơ hỏi: “Ông chọn A à?”

“Đúng vậy, The Last Sunset, vừa lãng mạn lại nên thơ.”

“…” Ánh mắt ngây thơ đó thực sự khiến Mạch Sơ và Mạc Tri không nỡ đả kích cậu.

Kiều Dạng cười to, nói: “Tuyệt quá.”

Trần Thiên Cù không hiểu: “Tuyệt cái gì?”

“Rằng không chỉ mình tớ là kẻ ngốc.”

Trần Thiên Cù nhíu mày: “Vậy đáp án là gì?”

“C.”

Trần Thiên Cù tỏ ra nghi ngờ: “Các cậu làm sao mà chắc chắn?”

Mạc Tri nói: “Nguyên văn là vậy, không tin tôi dịch cho ông xem.”

Trần Thiên Cù hít một hơi, mở miệng.

“… Tôi hận ‘Địa Cầu Lưu Lạc’.”

Độ khó tổng thể của bài thi thử lần hai cao hơn nhiều so với bài thi lần một, đây là lần thi khiến Kiều Dạng cảm thấy không chắc chắn nhất trong năm cuối cấp. Cô có linh cảm kết quả sẽ không tốt, nhưng lại tự an ủi rằng có lẽ những người khác cũng cảm thấy như vậy.

Chưa kịp băn khoăn nhiều về điểm số, thì lễ trưởng thành ngay sau đã xua tan mọi phiền muộn.

Sáng thứ Bảy, toàn bộ học sinh lớp 12 của trường THPT Số 1 đã lên đường đến Giang Ngô.

Vẫn là chiếc xe buýt đó, vẫn là chỗ ngồi đó, và như thường lệ, Mạch Sơ rút một nắm kẹo m*t từ trong túi ra ngay khi vừa lên xe.

Kiều Dạng bóc giấy gói kẹo, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những con phố đang lướt qua, bỗng nhiên cô cảm thấy hoảng hốt.

Hơn một năm đã trôi qua rồi.

Những năm tháng cấp ba tưởng chừng như dài đằng đẵng, giờ đây lại đang bước vào thời khắc đếm ngược những giờ phút cuối cùng.

Cả chuyến đi mất hơn một giờ, hiếm khi có dịp cả nhóm được đi chơi, Mạc Tri sắp xếp cho mọi người cùng tham gia một trò chơi.

Không gian trên xe hạn chế, Mạch Sơ đề nghị chơi trò “Tôi có, bạn không có”, mỗi người lần lượt nói một việc mình đã làm, ai không làm việc giống như vậy thì gập một ngón tay, cho đến khi gập hết một bàn tay.

“Nếu thua có hình phạt gì không?” Mạc Tri hỏi.

Mạch Sơ trả lời: “Thua thì đứng dậy hô to ‘Tôi là heo’.”

“Được.” Mạc Tri xắn tay áo: “Tới đây!”

Nhìn thấy bạn bè hăng hái, Trần Thiên Cù cũng đành phối hợp giơ tay lên.

Cậu thầm thở dài, lòng thầm nghĩ có khi học sinh tiểu học thời nay còn không thèm chơi mấy trò trẻ con như vậy nữa.

Hai hàng ghế phía sau còn trống vài chỗ, Mạch Sơ di chuyển sang bên kia ngồi, năm người vừa vặn tạo thành một vòng tròn nhỏ.

“Trước tiên phải nói rõ nhé.” Mạch Sơ chỉ vào ba cậu con trai ở hàng ghế sau, “Không được nói về giới tính đâu, quá nhắm vào rồi, và phải trung thực, ai nói dối hoặc giấu giếm thì lần sau sẽ điền sai phiếu trả lời.”

“Rồi rồi rồi, bắt đầu từ Hàng Dĩ An.” 

“Ừm…” Hàng Dĩ An ngước mắt nhìn lên trần xe, nói: “Tên tôi có ba chữ.”

Ai ngờ thằng oắt này vừa vào đã hạ gục ba người, Mạch Sơ không vui: “Ông nhằm vào tôi chứ gì.”

Mạc Tri đồng tình: “Đúng thế.”

Chỉ có Trần Thiên Cù vui sướng khi người khác gặp họa, miệng còn hối thúc: “Các cậu nhanh lên coi.”

Người tiếp theo là Mạc Tri, khóe miệng cậu ta nhếch lên một nụ cười xấu xa, đã nghĩ sẵn tuyệt chiêu: “Tôi có thể ăn hai mươi cái hoành thánh trong một bữa.”

Hàng Dĩ An lập tức giơ tay: “Tôi cũng làm được.”

Trần Thiên Cù gấp gáp: “Tôi không ăn được.”

Mạc Tri không thèm quan tâm: “Ông không thể thì ông thua, hai mươi cái cũng không ăn nổi, đồ vô dụng.”

Trần Thiên Cù nhất thời không nói được gì, gật đầu nói: “Được, ông chờ đó cho tôi.”

Bình Luận (0)
Comment