Gấp Đôi Rồi Lại Gập Làm Đôi

Chương 31

Những số điện thoại nhảy loạn xạ, nửa đêm đã điểm, tin nhắn mới liên tục hiện lên trên màn hình. Hạ Xán không bấm nút mở mà đặt điện thoại xuống gối.

Sau sự việc, nhà trường lập tức sắp xếp buổi tư vấn tâm lý. Đối mặt với gương mặt xa lạ, cô không thể lơ là cảnh giác, chỉ thú nhận rằng gần đây mình ngủ không ngon.

Bác sĩ của trường kê hai viên thuốc ngủ và dặn cô uống nửa viên mỗi lần. Hạ Xán không sờ đến, cô ghét uống thuốc.

Cô đã nghỉ học một tuần. Mặc dù bạn cùng phòng sẽ chủ động chia sẻ vở ghi bài học mỗi ngày với cô và kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc, nhưng việc tự đọc sách không hiệu quả bằng việc ngồi trong lớp nghe giảng.

Thuốc dần có tác dụng. Hạ Xán kéo chăn lên và nhắm mắt lại. Giấc ngủ cưỡng ép như một cú đấm vào não, tước đoạt ý thức một cách thô bạo, rồi sau khi tỉnh dậy lại để lại cơn đau âm ỉ kéo dài.

Những buổi sáng thời gian gần đây lúc nào cũng mù trời, đất trời ngập trong sắc  màu trắng xóa hoang vắng

“Cậu có xuống căng tin ăn sáng không?” Bạn cùng phòng khẽ hỏi, tay cầm lược chải tóc.

Hạ Xán lắc đầu, cổ họng cô hơi đau. Cô gãi chỗ bị đau và nói: “Tớ có bánh quy và sữa rồi.”

“Vậy tớ ra ngoài trước.” Bạn cùng phòng vẫy tay: “Bái bai, gặp lại cậu ở lớp học.”

“Ừ.”

Cửa kẽo kẹt mở ra rồi đóng lại, tiếng bước chân ngoài hành lang càng lúc càng xa.

Ngồi dậy được vài phút, Hạ Xán vẫn còn thấy choáng váng. Cô lấy tay che mặt, thở dồn dập.

Trong giây lát, cô đã nghĩ đến việc xin nghỉ thêm một ngày nữa, nhưng cô biết mình phải đối mặt với những gì cần đối mặt, chỉ có tự mình thoát khỏi chuyện này mới có thể bước tiếp.

Màn hình điện thoại sáng lên, là một phong bao lì xì mừng sinh nhật từ Dương Nam Thanh. Mẹ cô nhắn “Chúc mừng sinh nhật con gái” kèm thêm một emoji bánh kem vào cuối.

Hạ Xán lướt qua các biểu tượng cảm xúc, tìm thấy hình một chú mèo bắn tim và gửi trả lời mẹ.

Thấy cô trả lời ngay, Dương Nam Thanh hỏi: Con có đi học không?

Hạ Xán: Có ạ.

Mẹ cô lại dặn: Nhớ giữ gìn sức khỏe, hôm nay ăn ngon miệng nhé.

Hạ Xán thấy cay sống mũi, tay gõ chữ nhắn lại: Vâng.

Cô lướt xuống danh sách tin nhắn và thấy Hạ Phong Minh đã chuyển khoản 888 tệ cho mình lúc 6:34 sáng nay, phỏng chừng là gửi ngay khi ông vừa thức dậy.

Kiều Dạng là người gửi tin nhắn sớm nhất trong số mọi người. Năm nào cô ấy cũng nhắn vào lúc nửa đêm. Sau dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” là ba biểu tượng cảm xúc nụ hôn, Hạ Xán cũng đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc nụ hôn.

Màn hình tràn ngập những lời chúc, cả hình ảnh lẫn chữ viết, khiến dòng chữ “Cậu có thích sầu riêng không?” của Hứa Trường Khê trở nên đặc biệt… mới lạ thoát tục.

Hạ Xán trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Tin nhắn này mãi đến gần trưa mới được trả lời. Hứa Trường Khê nói: Bánh sầu riêng ở căng tin số ba trường tôi ngon cực.

Hạ Xán phì cười. Cứ đà này thì căng tin của Đại học thể chất thực sự nên trả cho cậu ấy một ít phí quảng cáo.

Cô nhắn lại: Cũng bình thường, tôi không mê, nhưng có thể ăn được.

Hứa Trường Khê: Ờ.

Hứa Trường Khê: Chiều nay tôi có tiết, tối tôi sẽ mang qua cho cậu.

Hạ Xán liếc nhìn thầy giáo trên bục giảng, tiếp tục gõ chữ: Cậu lại sang đây chơi bóng à?

Hứa Trường Khê trả lời: Ừ.

Hạ Xán không vạch trần cậu, chỉ đáp: Ồ.

Cô úp điện thoại xuống bàn, ngẩng đầu chăm chú nghe giảng.

Mùa đông sắp đến, cửa sổ trong phòng đóng chặt, kính cửa sổ phủ một lớp sương mù, làm cho cảnh vật bên ngoài trở nên mờ ảo thành những mảng màu.

Hạ Xán không cảm thấy hôm nay mình khác gì so với hôm qua, mười chín tuổi đối với cô vẫn chỉ là một con số mới mẻ.

May mắn là nhờ vào khởi đầu mới này, cuộc sống của cô lại trở về quỹ đạo, cô lại học môn Hóa vô cơ dễ ru ngủ nhất, buổi trưa lại xuống căng tin tầng một gọi một phần sườn xào chua ngọt và khoai tây xào ớt xanh.

Bạn cùng phòng nói cô “đại nạn không chết, ắt có phúc”, nhưng Hạ Xán không nghĩ như vậy, cô không cảm thấy đó là một kiếp nạn.

(Lynn: sống sót sau đại họa, tương lai sẽ gặp nhiều may mắn)

Cô chỉ thấy tiếc nuối. Có lẽ lần sau khi gặp một người cô đơn và thất vọng như vậy, cô sẽ không còn dũng cảm để tiến lại nói: “Bạn học gì đó ơi, trời sắp mưa rồi, đừng ngồi ở đây nữa.”

Cô nhận ra không phải tất cả lòng tốt đều cần thiết cho người khác, có lẽ chỉ có thể làm cảm động chính mình.

Cô quyết định không làm anh hùng hay thánh nhân cao cả nữa, cô chỉ muốn ngày ngày được ăn sườn xào chua ngọt.

Dạo gần đây không biết Kiều Dạng bận rộn chuyện gì, trước đây mỗi ngày có thể tự nói tự nghe gửi cho cô hàng trăm tin nhắn, chuyện nhỏ xíu cũng phải thông báo cho cô, mấy ngày nay khung chat lại yên tĩnh bất thường. Hôm trước Hạ Xán hỏi cô có đề cương “Tư tưởng, đạo đức và hệ thống pháp luật” không, Kiều Dạng chỉ gửi lại một file word.

Đừng nói là đang yêu đương nhé?  

Hạ Xán cắn ngón tay, quyết định gọi điện.  

“Alô.”  

“Cậu đang làm gì vậy?”  

“Vừa mới ngủ dậy, chưa xuống giường.”  

“Chị hai à, đã hai giờ chiều rồi.”  

Kiều Dạng lẩm bẩm: “Hôm qua tớ làm bài đến khuya.”  

Nói rồi ngáp một cái, lại hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”  

Hạ Xán xoa bụng: “Không làm gì cả, có vẻ tớ bị tiêu chảy, lúc đầu còn định đi thư viện.”  

“Sao lại bị tiêu chảy vậy? Có phải sushi cá hồi hôm qua không tươi không?”  

“Có lẽ là…” Hạ Xán nhướn mày: “Sao cậu biết hôm qua mình ăn sushi cá hồi?”  

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Kiều Dạng thốt lên: “Thì cậu không nói gì với mình, mình chỉ có thể cài người theo dõi thôi.”  

Hạ Xán ngạc nhiên: “Mình không nói gì với cậu sao?”  

Hỏi xong cô mới nhận ra, hai bên đều không nói gì, mãi sau Kiều Dạng mới lên tiếng: “Mình có thể hiểu cậu cảm thấy ngại nên không muốn nói, nhưng mình không biết thì thôi, nếu mình đã biết thì làm sao mà không lo cho cậu được chứ.”  

“Cũng không phải mình thấy ngại… Sao mà tin tức lại đến trường cậu rồi?”  

Kiều Dạng nói: “Hàng Dĩ An gửi cho mình.”

“Ồ.” Hạ Xán cạy miếng giấy dán còn sót lại trên giá sách, nói: “Thời gian đó tớ chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi, chuyện qua rồi thì tớ cũng nghĩ không cần phải nói ra nữa.”  

“Làm sao mà không cần chứ? Tớ thậm chí còn kể cho cậu biết hình dạng cục phân của tớ.”  

Hạ Tán bị Kiều Dạng chọc cười, rồi ngay lập tức trở lại vẻ nghiêm túc: “Nhưng người cậu cài vào là ai vậy?”  

“Hứa Trường Khê.”  

“À…”  

Câu sau Hạ Xán nói rất nhẹ, như thể đang tự nói với bản thân.  

— “Mình đã nói mà.”  

Đến Ninh Thành cũng đã ba tháng, cho đến nay cô vẫn chưa đặt chân vào khu Hoài Giang, nhưng đã thử hết các món đặc sản của căng tin và các món ăn vặt gần đó.  

Lúc nhận được tin nhắn “Cậu có thích ăn quả hồng khô không?” từ Hứa Trường Khê, thì tâm trạng Hạ Xán trở nên phức tạp.  

Không phải cô chưa từng từ chối, nhưng Hứa Trường Khê luôn nói “Chuyện đơn giản thôi”, “Không cần khách sáo”, “Tôi sắp đến rồi”. 

Cô nói “Bảo vệ trường gần đây bắt bớ nghiêm lắm, cậu cẩn thận kẻo chừng bị coi là kẻ khả nghi” thì cậu ấy sẽ trả lời: “Không đâu, các chú bảo vệ rất thân thiện khi thấy tôi.”  

Ngay cả khi cô nói “Nếu không cậu cứ làm người mua hộ đi, còn có thể kiếm chút tiền” thì cậu ấy cũng chỉ ngốc nghếch đáp lại: “Ý kiến hay đấy.”  

Nhưng trước đây cô còn có thể ỡm ờ bỏ qua, giờ thì không thể yên tâm thoải mái được nữa.  

Hạ Xán nhét thẻ sinh viên vào túi, không đi thư viện mà đổi hướng đi đến bến xe buýt ở cổng trường. Mười bảy trạm dừng, một giờ ba mươi sáu phút, cô ngồi đến tê mông, cũng không biết Hứa Trường Khê hàng ngày đi lại bằng cách nào.

Ngay cả đi taxi cũng rất tốn kém. 

Hạ Xán hoạt động tay chân đã cứng đờ, thở dài một tiếng.  

Ánh nắng thưa thớt, những cành cây khô héo oằn mình vì gió lạnh, trên phố người qua lại thưa thớt.  

Trong tai nghe đang phát một bản nhạc trữ tình phù hợp với không khí, sau khi nhắn cho Hứa Trường Khê một câu “Tôi đang ở trước cổng trường cậu”, Hạ Xán đút tay vào túi, vùi mặt vào khăn quàng.  

Đợi khoảng mười phút thì nhìn thấy Hứa Trường Khê chạy từ xa tới, cô kéo dây tai nghe ra và tiến lại.  

Chàng trai mặc một chiếc áo khoác lông cừu trắng, nhìn xù xù lại mềm mại ấm áp.  

“Sao cậu lại đến đây?” Hứa Trường Khê thở hổn hển hỏi.  

Hạ Xán lấy túi quýt mắc trên cổ tay đưa cho Hứa Trường Khê, cô nói: “Căng tin trường tôi chẳng có gì ngon, chỉ có thể mang cho cậu thứ này, đây là loại quýt do khoa Nông nghiệp tự trồng.”  

“Ồ.” Hứa Trường Khê ngẩn người nhận lấy: “Cảm ơn nhé.”  

Hạ Xán cho tay vào túi, ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Đừng mang đồ ăn cho tôi nữa, chạy tới chạy lui cậu không thấy mệt à? Tôi cũng đã mắng Kiều Dạng rồi, cô ấy đúng là làm bừa, tự dưng lại sai bảo người khác.”  

“Cô ấy không sai bảo tôi.” Hứa Trường Khê nói: “Tôi tự nguyện.”  

Hạ Xán nhếch khóe miệng: “Cậu không cần phải bênh vực cô ấy.”  

“Thật mà.” Hứa Trường Khê nhấn mạnh: “Cô ấy chỉ hỏi tôi mỗi ngày cậu làm gì, có ăn đúng giờ không, tâm trạng thế nào.”  

Hạ Xán chớp mắt, vậy là mình đã hiểu lầm Kiều Dạng? Chẳng trách trong điện thoại cô ấy kêu gào nói mình bị oan.  

“Vậy cậu…..”  

“Tôi chỉ nghĩ ăn chút đồ ngon sẽ khiến cậu vui lên phần nào.”

Tim đập mạnh, Hạ Xán cụp mắt gật đầu, miệng khẽ nói: “Vui hơn nhiều rồi.”  

Cô không thể đếm được chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần.

Vừa có cảm tình với cậu thì sự nhiệt tình của cô lại bị dập tắt bởi đủ thứ chuyện lộn xộn. Đợi khi bản thân đã bình tĩnh lại, thì cậu lại xuất hiện, rồi nói những câu kỳ quặc, làm những việc khiến cô hiểu lầm.  

Có lúc cô thật sự không biết Hứa Trường Khê là ngốc thật hay giả ngốc.  

“Ê.” Ánh mắt Hứa Trường Khê sáng lên, hỏi cô: “Cậu có ăn được đồ lạnh không?”  

“Hả?” Hạ Xán nhíu mày, mặc dù cảm thấy cậu thật vô lý nhưng vẫn trả lời: “Được.”  

“Đi thôi.” Hứa Trường Khê vừa đi vừa nói: “Có một thứ mãi không thể mang đến cho cậu, hôm nay cậu đến vừa đúng lúc.”  

“Cái gì?”  

“Ở siêu thị bên cạnh có món đá bào, đúng cái hương vị hồi nhỏ.”  

Hạ Xán vô thức nâng cao tông giọng: “Mùa đông ăn kem á?”  

“Ừ.” Hứa Trường Khê gật đầu: “Mùa đông mới nên ăn kem.”  

Chủ đề chuyển quá nhanh, Hạ Xán bật cười, bước nhanh theo cậu.  

Thôi vậy, có lẽ cậu ấy ngốc thật.  

“Hồi xưa mẹ tôi cũng hay lừa tôi và Hứa Ân Lâm như vậy, mùa hè thì nói kem là đồ lạnh, mùa đông mới hợp thời, đến mùa đông lại nói giờ có ai bán kem đâu.” Hứa Trường Khê nhận hai cốc đá bào đậu đỏ rưới sữa đặc từ tay nhân viên.  

Hạ Xán cười, nhận lấy một cốc trong số đó.

Không thể cứ đứng bên đường mãi được. Hứa Trường Khê đề nghị: “Tôi dẫn cậu đi dạo một vòng nhé.”

“Được thôi.” Hạ Xán giấu tay trong cổ tay áo, múc một muỗng mứt đậu ở trên cùng cho vào miệng.  

Lần trước ăn thứ này là vào ngày nào đó sau kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc đó cô còn lo lắng về điểm số, vậy mà chớp mắt đã sắp hết học kỳ đầu tiên.  

Hạ Xán đột nhiên muốn phát một bài “Thời gian đã đi đâu?”.  

(Lynn: Bài này có bản vietsub trên ytb rồi đó, nếu muốn nghe các bạn lên đó search nhé)

Quả không hổ danh đại học thể dục thể chất, đi đến đâu cũng thấy sân tập, thậm chí còn có cả đường chạy vòng quanh hồ.

Thấy có ghế dài bên đường, Hạ Xán dừng bước không muốn đi tiếp, cô ngậm đá trong miệng, lúng búng mở miệng: “Ngồi một lúc nhé, tôi không đi nổi nữa.”  

“Gì cơ?” Hứa Trường Khê quay đầu lại.  

Hạ Xán vẫy tay với cậu, rồi chỉ vào ghế dài bên cạnh.  

“Ờ ờ.”   

Hai má đỏ bừng vì gió lạnh. Hạ Xán ngậm chiếc thìa nhựa trong miệng, áp những ngón tay lạnh ngắt lên mặt.

Thời tiết lạnh như vậy, mà vẫn có không ít sinh viên chạy bộ ven hồ.  

Nhìn họ ăn mặc mỏng manh, Hạ Xán không nhịn được rụt vai lại.  

“Mùa đông ăn đá thích nhỉ?” Hứa Trường Khê giơ cốc đá bào trong tay lên, “Chẳng hề tan chút nào.”  

“Đã.” Hạ Xán cọ ngón tay vào má.  

Cô nhìn về phía mặt hồ yên tĩnh ở xa, đột nhiên mở miệng: “Người đó nói muốn trực tiếp xin lỗi tôi, tôi đã từ chối.”  

Hứa Trường Khê dừng động tác, nghiêng đầu nhìn cô.  

“Tôi không muốn trách anh ta, tôi cũng không muốn tha thứ cho anh ta, nghe nói cha mẹ anh ta đã không quan tâm đến anh ta nữa, khi tỉnh táo anh ta sẽ đi làm kiếm chút tiền.”

Kẻ đáng thương chắc chắn có chỗ đáng hận, và câu nói này đôi khi lại đúng theo nghĩa ngược lại.

“Nhưng, chuyện này liên quan gì đến tôi?” Hạ Xán cụp mi, giọng nói nhẹ bẫng: “Tôi chỉ hy vọng sau này sẽ không gặp phải chuyện như vậy nữa.”

“Chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa đâu.” Hứa Trường Khê nói.

Chuyện lần trước khóc lóc trong vòng tay cậu đã đủ khiến cô xấu hổ ba năm trời. Không muốn bầu không khí nặng nề thêm nữa, Hạ Xán nhìn chằm chằm vào chàng trai mặc đồ đen chạy ngang qua, cố tình đổi chủ đề: “Trường cậu có nhiều trai đẹp không? Hay cậu giới thiệu cho tôi một người với?”

Hứa Trường Khê quay sang nhìn, cậu từ chối: “Thôi bỏ đi.”

Hạ Xán ghé mắt nhìn cậu, cô nhớ cậu chưa từng nói thế với người khác.

“Tại sao?”

Hứa Trường Khê bĩu môi, lắc đầu bình luận: “Một lũ rác rưởi.”

Nói rồi cậu lại xụ mặt, nhìn Hạ Xán rồi hỏi: “Hay là cậu chỉ thích mấy thằng khốn nạn?”

“Tôi thích cậu.”

Hơi nước đọng lại trong cốc thấm ướt đầu ngón tay, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô lảng tránh ánh mắt rồi nói: “Nếu cậu không thích tôi, thì cứ coi như chưa nghe thấy đi.”

“Tôi nghe thấy rồi.” Hứa Trường Khê buột miệng đáp.

— “Tôi nghe thấy rồi, nghe rất rõ ràng.”

Bình Luận (0)
Comment