“Kiều Dạng, Kiều Dạng ơi!”
Kiều Dạng cắn miếng bánh mì sô cô la chảy cuối cùng rồi đứng dậy trả lời: “Chị gọi em.”
Châu Mính San vẫy tờ danh sách trong tay: “Em đi hỏi người trong khoa Thông tin xem tại sao họ vẫn chưa đến?”
Kiều Dạng cuộn tờ giấy gói vào lòng bàn tay, gật đầu: “Em đi ngay đây.”
Chỉ còn ba phút nữa là buổi vũ hội chính thức khai màn. Người dẫn chương trình đã lên sân khấu, các khách mời nữ cũng đã làm thủ tục đăng ký vào trong.
Sau phần đầu tiên của chương trình, có một buổi khiêu vũ theo cặp. Nếu không ai tới, tức là sẽ có người bị bỏ lại một mình.
Lúc nãy Kiều Dạng nuốt vội miếng bánh mì, cô vỗ ngực, rốt cuộc mới nuốt trôi miếng thức ăn mắc kẹt trong cổ họng.
Toàn bộ sảnh tiệc được cải tạo từ một phòng hội nghị lớn. Cửa trước và cửa sau lần lượt thuộc về hai khoa, cửa giữa không được kết nối.
Hệ thống âm thanh đang được kiểm tra bên trong. Kiều Dạng đứng ngoài hàng rào, gọi người phụ trách bên kia: “Này, bên anh đã đủ người chưa?”
Chàng thanh niên ở quầy đăng ký ngẩng đầu lên, vẻ mặt uể oải, nhìn xuống danh sách trên bàn rồi đáp: “Vẫn còn bảy người chưa thấy mặt.”
“Bảy người?!” Kiều Dạng mở màn hình điện thoại. Đã tám giờ rồi.
Cô lại đưa tay lên miệng hét lớn: “Anh không thể hối thúc họ nhanh đến sao? Chúng ta đã thỏa thuận vào sớm mười phút rồi.”
Thanh niên kia ung dung ngạo mạn nhấc máy, không biết có nghe thấy không.
“Thế nào rồi?” Châu Mính San đi tới hỏi.
Kiều Dạng khom vai, uất ức kể lể: “Bên đó nói còn thiếu bảy người, em đã bảo họ gọi điện giục rồi, nhưng hình như họ không thèm để ý đến em.”
“Còn thiếu bảy người sao?” Châu Mính San nổi giận: “Giờ là mấy giờ rồi?”
Người dẫn chương trình nhịp nhàng giới thiệu phần mở đầu, Kiều Dạng cũng có vẻ sốt ruột: “Phải làm sao bây giờ?”
“Chị đoán mấy người đó sẽ không đến, thông báo cho tổ cơ động sử dụng kế hoạch B.”
Kiều Dạng chớp mắt: “Kế hoạch B nào?”
Châu Mính San quay người bước qua ngưỡng cửa, hạ giọng hét lên: “Nhanh chóng để ba chàng trai kia lên sàn!”
“Hử ồ ồ!”
Mấy ngày trước, khi Du Duyệt sắp xếp phân công công việc tối hôm đó, cô ấy đã đặc biệt chọn ba nam hai nữ làm tổ cơ động, còn hỏi trước xem họ còn độc thân không.
Kiều Dạng bừng tỉnh, chợt nhận ra đây là chuyện đã nằm trong dự đoán.
Họ đã đoán được sẽ có người bỏ trốn vào phút chót, chỉ là không ngờ năm nay lại có nhiều người không đáng tin đến vậy.
May mắn là sau khi chương trình bắt đầu, cuối cùng hai nam khách mời từ khoa Thông tin cũng đến muộn, thấy sắp tới màn chia nhóm nhảy, Du Duyệt bảo họ nhanh chóng nghĩ cách gọi người.
Kiều Dạng gửi tin nhắn đã chỉnh sửa lên vòng bạn bè: Cấp bách! Có anh em nào bây giờ có thể đến tòa nhà Hành Nghệ cứu giúp không!
Trong danh sách bạn bè của cô không nhiều nam sinh cùng khoa, cô cũng không trông mong gì mạng lưới quan hệ ít ỏi của mình có thể phát huy tác dụng, chỉ làm để hoàn thành nhiệm vụ mà đàn chị giao phó.
Sau vài phút chờ đợi, người duy nhất chủ động phản ứng lại là Mạc Tri, người đang ở cách xa ngàn dặm. Cậu ta hỏi: Có chuyện gì vậy? Để tôi làm.
Kiều Dạng nhắn lại: Lại đây coi.
Ánh đèn xanh tím nhấp nháy xen kẽ, mơ màng mờ ảo. Bức tường được trang trí bằng những quả bóng bay màu vàng óng ánh với dòng chữ “Vừa gặp đã yêu”, đủ loại đồ tráng miệng và đồ uống được bày biện trên chiếc bàn dài.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen. Kiều Dạng đứng ở góc phòng, nhìn những chàng trai cô gái trước mặt, bỗng nhiên muốn cười.
Cô như lạc vào một cảnh phim truyền hình nào đó, luôn cảm thấy mình lạc lõng.
“Thế nào rồi? Có ai trả lời chưa?” Du Duyệt hỏi.
Mọi người đều tỏ vẻ cay đắng lắc đầu.
Bên cạnh vang lên một tràng cười cợt. Kiều Dạng vừa quay đầu lại đã thấy Châu Mính San xắn tay áo xông đến.
“Ấy tiền bối!” Cô đưa tay ra ngăn đàn chị lại.
“Cậu gọi điện chưa? Còn đứng ở đây cười cợt? Cậu cười cái nỗi gì? Nói thử tôi nghe!”
Kiều Dạng túm chặt lấy cánh tay của Châu Mính San, nói nhỏ: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào chị.”
“Tôi gọi mà không ai nghe máy.” Đối phương thu lại nụ cười trên mặt, xòe tay ra nói: “Tôi biết làm sao hả? Sắp đến tuần thi cuối kỳ rồi, họ bảo phải ôn tập.”
Câu nói này quả thực như đổ thêm dầu vào lửa. Châu Mính San lập tức phản bác: “Ha, chỉ có có khoa của các cậu phải thi cuối kỳ, còn chúng tôi thì không hả? Chiều nay tôi đã bảo cậu xác nhận từng người một. Thiếu tố chất thì cứ thành thật mà thừa nhận đi?”
“Cậu bảo ai thiếu tố chất?”
Điện thoại trong túi rung lên, Kiều Dạng lấy ra xem, là cuộc gọi từ Trần Thiên Cù.
“Em ra ngoài nghe điện thoại một lát.” Cô thả tay, cứ vài bước lại ngoái đầu căn dặn: “Đừng cãi nhau, cũng đừng tức giận!”
“Alo.”
“Bài đăng trong vòng bạn bè của cậu là thế nào đấy?”
Trong hội trường ồn ào, Kiều Dạng đi đến góc cầu thang, trả lời: “Chỉ là có vài người không đến, bây giờ bên chỗ tớ đang thiếu hai nam.”
“Có gấp không?”
“Gấp chứ, vừa nãy chị khóa trên còn suýt choảng nhau.”
“Vậy tớ có thể đến không?”
Lúc này Kiều Dạng chỉ nghĩ đến việc làm sao để buổi vũ hội diễn ra suôn sẻ, thấy Trần Thiên Cù sẵn lòng giúp đỡ, cô mừng rỡ bước nhanh lên bậc thang: “Để tớ hỏi xem.”
Về nguyên tắc đây là buổi giao lưu giữa hai khoa, nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, có người sẵn lòng đến cũng đã tốt rồi. Du Duyệt gật đầu: “Được, em bảo cậu ấy nhanh chóng đến đây.”
“OK ạ.”
Kiều Dạng cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Thiên Cù: Cậu đến ngay nhé! Nhớ ăn mặc trang trọng một chút!
Gió thổi qua cành cây phát ra tiếng xào xạc, đèn đường chiếu sáng màn đêm u ám.
Âm thanh ồn ào từ trên lầu vọng xuống, Kiều Dạng giấu tay vào trong tay áo, gió thổi làm mũi cô ngứa ran, cô cúi người hắt hơi.
“Sao còn chưa đến.” Cô tự lẩm bẩm một mình, đi qua đi lại trước cửa.
Điện thoại rung, Du Duyệt hỏi cô trên WeChat: Người đến chưa?
Kiều Dạng vừa định gõ chữ thì nghe thấy có người đi tới trước mặt hỏi: “Rốt cuộc là hoạt động gì vậy?”
Chiếc áo sơ mi trắng được mặc trên người chàng trai có vẻ hơi rộng, dưới ánh đèn đường mờ ảo như được phủ một lớp ánh sáng mềm mại, mặt mày trầm tĩnh thoáng chút lo lắng.
Kiều Dạng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cứu tinh, cuối cùng cậu cũng đến.”
“Đưa tay cho tớ.”
Trần Thiên Cù nghe lời nâng tay lên, Kiều Dạng buộc dải ruy băng màu xanh đậm có số hiệu vào cổ tay cậu: “Nhớ kỹ, của cậu là số 17, mỗi người đều có một số.”
Cô lại lấy ra một mảnh giấy nhỏ mới tinh nhét vào tay cậu: “Cầm lấy cái này nữa.”
“Cái gì đây?” Trần Thiên Cù cúi đầu nhìn, chỗ trống trên đó hình như dùng để điền số.
“Trong suốt buổi vũ hội, các cậu không được tiết lộ tên, tuổi và thông tin liên lạc với nhau. Khi kết thúc, cậu hãy điền số của cô gái mà cậu thích lên đó, nếu cả hai đều viết số của nhau thì bọn tớ mới kết nối.” Kiều Dạng chỉnh lại ống tay áo cho cậu, mỉm cười nói: “Đi thôi.”
Trần Thiên Cù nhận ra có điều không đúng, sắc mặt thay đổi. Cậu hỏi: “Đây là, hoạt động kết bạn à?”
“Đúng vậy, tớ đã đăng thông báo đăng ký trên vòng bạn bè còn gì? Hôm nay là buổi vũ hội giao lưu giữa khoa tớ và khoa Thông tin.”
“Tớ…” Trần Thiên Cù không nói nên lời.
Âm nhạc trên lầu ngừng lại, người dẫn chương trình đang tổ chức mọi người tìm bạn nhảy có số giống nhau.
Kiều Dạng vội vàng kéo Trần Thiên Cù lên lầu, miệng nói: “Làm ơn, coi như tớ nợ cậu một ân huệ, hôm khác tớ sẽ mời cậu ăn cơm.”
Trần Thiên Cù muốn nói lại thôi, vấn đề ở đây là việc trả ơn sao?
“Đến rồi đến rồi.” Kiều Dạng nhón chân nhìn vào trong, hầu hết mọi người đã ghép đôi thành công. Cô chỉ vào cô gái mặc váy xanh bên bàn dài, nói với Trần Thiên Cù: “Cô ấy chính là số mười bảy.”
“Tớ.” Cậu vừa lên tiếng đã bị Kiều Dạng đẩy vào trong.
Trần Thiên Cù quay đầu nhìn cô, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Kiều Dạng phẩy tay, thúc giục: “Đi nhanh đi!”
Cậu cụp mi, quay người đi về phía bàn dài.
Kiều Dạng thu tay lại, gãi xương quai xanh rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Chuyện gì vậy nhỉ.
Ánh mắt vừa rồi của Trần Thiên Cù… Mình không tài nào diễn tả được.
Cậu ấy như đang hỏi: Cậu chắc chắn muốn tớ đi à?
Hay là điều gì đó khác.
“Thế nào, người đã đến chưa?”
Suy nghĩ bị cắt đứt, Kiều Dạng trở lại thực tại, gật đầu đáp: “Đến rồi.”
“Vậy thì tốt, Trịnh Tinh Vũ cũng đã gọi bạn bè đến giúp đỡ.” Châu Mính San chắp tay thành hình chữ thập: “Tạ ơn trời đất.”
“À, Tiểu Trương và những người khác đều đi để đủ quân số, có lẽ phía hậu trường em phải lên trước.”
Kiều Dạng gật đầu đồng ý.
“Vất vả rồi.”
“Có gì đâu.”
Bên trong đã tắt đèn, một mảng tối đen, không nhìn thấy gì cả. Cô quay người, đi về phía hậu trường.
“Uống nước không?”
Trần Thiên Cù tự nhiên nín thở: “Ồ.”
Cậu nhận lấy cốc giấy từ tay cô gái, khẽ nói cảm ơn.
“Cậu là đàn em khóa dưới đúng không?” Cô gái cười: “Đừng căng thẳng.”
Chất lỏng màu tối trong cốc nhìn giống như coca, Trần Thiên Cù nếm thử một ngụm thì nhíu mày.
Nhạc điệu nhẹ nhàng, duyên dáng, người dẫn chương trình trên sân khấu hướng dẫn mọi người tiến lại gần nhau.
Trần Thiên Cù xoa trán, chưa đến năm phút mà cậu đã cảm thấy chán ghét việc giao lưu.
“Nè em trai, cậu nên chìa tay mời tôi đó.” Bạn nhảy nhắc nhở cậu với nụ cười.
“Tôi bị kéo đến đây để bù vào chỗ trống.” Trần Thiên Cù quay sang nhìn đối phương, rồi thành thật tiết lộ: “Xin lỗi, tôi cũng không phải là sinh viên của khoa họ.”
Cô gái vẫn cười, hỏi cậu: “Có bạn gái hả?”
“Chị cứ coi như tôi có đi.”
Cô gái gật đầu hiểu ý, bắt chéo chân ngồi ở mép bàn, nói với cậu: “Tôi cũng đi cùng bạn cùng phòng, cô ấy không dám đi một mình, còn tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Trần Thiên Cù thở phào, nâng cốc giấy lên miệng.
Cái này uống giống coca nhưng lại có vị lạ, lành lạnh, pha lẫn vị chua của chanh. Cậu cảm thấy khó uống, nhưng cũng chỉ có thể nhân cơ hội này để khiến mình trông giống người đang bận việc.
Vào lúc mười giờ mười bốn phút, tất cả các tiết mục biểu diễn đã kết thúc.
Từ phía sau bảng điều khiển, Kiều Dạng đứng dậy, xoa phần vai đang đau nhức.
Kế tiếp là phần giao lưu tự do, cô đứng ở cửa nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Trần Thiên Cù. Cô gái số mười bảy là đàn chị năm ba cùng khoa, Kiều Dạng cũng không tìm thấy bóng dáng của chị ấy.
Cô quay lại hành lang, hỏi một thành viên canh cửa: “Có ai về sớm không?”
“Có thể lắm, hoặc là thấy chán nên nhân lúc đi vệ sinh mà chuồn ra ngoài, hoặc là nhìn trúng ai đó rồi cùng nhau lẻn đi rồi.”
Kiều Dạng lấy điện thoại ra, danh sách tin nhắn sạch sẽ, nếu Trần Thiên Cù muốn đi thì chắc chắn sẽ chào cô một tiếng.
“Tôi ra ngoài hít thở một chút.”
“Ờ.”
Trong hội trường nóng bức ồn ào, gió lạnh thổi qua khiến Kiều Dạng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Đêm đã khuya, sân trường vắng vẻ không người, bóng dáng tòa nhà dạy học mờ ảo, cô ôm cánh tay ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
“Hey.”
Tiếng gọi làm Kiều Dạng giật mình, người run lên bần bật. Cô che ngực nhìn lên, hơi thở gấp gáp. Đôi chân thoáng chốc yếu mềm, Trần Thiên Cù đang dựa vào tường nhắm mắt đứng yên.
Kiều Dạng tiến lại gần, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Trong đó quá ngột ngạt, mình ra ngoài hít thở khí trời.”
“Cậu không sao chứ?” Kiều Dạng áp tay vào má cậu, cảm giác nóng bỏng, cả khuôn mặt cậu cũng đỏ: “Cậu đã uống rượu à?”
Trần Thiên Cù mở mắt: “Không, tớ chỉ uống coca thôi.”
“Cái trong thùng gỗ đó à?”
“Hình như vậy.”
Kiều Dạng dở khóc dở cười: “Đó là coca pha với whisky, tức là rượu.”
“Bảo sao khó uống thế.”
“Khó uống mà cậu vẫn say được?”
Trần Thiên Cù nhỏ giọng lầm bầm: “Mình không say, chỉ hơi choáng.”
“Đi thôi.” Kiều Dạng đưa tay đỡ cậu: “Tớ đưa cậu về ký túc xá.”
Trần Thiên Cù thả tay xuống nắm lấy cổ tay cô, Kiều Dạng không thèm so đo với người say, để mặc cậu nắm như vậy.
Gió đêm xào xạc lướt qua tai, ánh trăng nhạt như nước, lặng lẽ treo trên cành cây.
Trần Thiên Cù chợt lên tiếng: “Cậu đã đọc ‘Cuốn sách bất an’ chưa?”
“Hử?”
Cậu nhìn ánh trăng khuất sau làn sương mù, nói: “Trong đó có một câu rằng ‘Tình yêu của tôi dành cho em giống như tình yêu dành cho mặt trời và ánh trăng.’”
Kiều Dạng mỉm cười: “Cậu say rồi nên muốn làm thơ à? Đại văn hào.”
“Chỉ là tự dưng nghĩ đến.” Trần Thiên Cù nói: “Lâu rồi mình không đọc sách.”
“Tớ cũng vậy.” Kiều Dạng bước chậm lại: “Cậu nói xem, hồi cấp ba mỗi ngày 6 giờ đến trường, 10 giờ tan học, thế mà tớ vẫn có thể dành thời gian đọc sách. Giờ có thời gian thì chỉ muốn ngủ hoặc bấm điện thoại, cuộc sống thật tẻ nhạt.”
Phía trước là ký túc xá nam, Trần Thiên Cù buông tay.
“Cậu vào đi, nghỉ sớm nhé.”
“Vứt hộ tớ cái này.” Trần Thiên Cù nhét một cuộn giấy vào tay Kiều Dạng.
“Ê.” Cô nhăn mặt, tỏ ra không vừa lòng: “Tớ là thùng rác à.”
Trần Thiên Cù mỉm cười, kéo cánh cửa sắt đi vào: “Chúc ngủ ngon.”
Kiều Dạng cúi đầu nhìn cuộn giấy trong lòng bàn tay, nhận ra đó là đạo cụ trong buổi vũ hội.
Dường như cô có thể nhìn thấy nét chữ đen ở mặt sau tờ giấy. Trần Thiên Khu đã đi xa, cô khẽ ho một tiếng, mở cuộn giấy ra soi dưới ánh đèn.
[Số của bạn: —]
[Người bạn thích: 8]
“Số 8.” Kiều Dạng nhíu mày: “Số 8 là ai nhỉ?”
Cô nắm cuộn giấy, lấy điện thoại ra, mở tài liệu trong nhóm để xem danh sách.
“Số 8, số 8…” Kiều Dạng khựng lại.
Khoảnh khắc này cả thế giới chìm trong im lặng, cô đứng chết trân tại chỗ, chỉ có trái tim không thể kiểm soát đang vang lên từng tiếng thình thịch trong lồng ngực.
Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô không nhận được mảnh giấy nhỏ nào nữa. Kiều Dạng gấp lại mảnh giấy nhăn nheo rồi lại gấp thêm lần nữa, cẩn thận cho vào túi.
Cô cầm điện thoại thoát khỏi nhóm chat của khoa, sau đó nhắn tin cho Trần Thiên Cù: Uống rượu xong đừng tắm ngay, dễ bị thiếu oxy lên não.
Cậu nhanh chóng trả lời: Mình biết rồi.
Kiều Dạng ngẫm nghĩ rồi nhắn tiếp: Hôm nay cảm ơn nhé.
Trần Thiên Cù trả lời: Không có gì.
Rồi cậu lại nhắn: Hôm khác mời tớ ăn cơm đi.
Kiều Dạng trả lời bằng một từ “Được”, rồi bước về phía tòa nhà Hành Nghệ.
Bầu trời mù mịt, mặt trăng hôm nay không sáng lắm.
Cô khẽ thở dài, cúi đầu nhìn con đường dưới chân.
Mặt trăng xa xôi lại vĩnh hằng, cô biết nó đang tồn tại.
Cô đã biết, cô vẫn luôn biết điều ấy.
Còn tiếp…
Chú thích:
Cuốn Sách Bất An (còn được biết đến rộng rãi với cái tên tiếng Anh The Book of Disquiet) là một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà văn người Bồ Đào Nha Fernando Pessoa, nó là một tác phẩm kinh điển đã thất lạc từ lâu trên thị trường văn học. Tác phẩm này, chủ yếu dưới dạng những đoạn “nhật ký mô phỏng”, đã được nhiều chuyên gia nghiên cứu sưu tầm và biên soạn. Được xuất bản sau khi di cảo, The Book of Disquiet là một dự án rời rạc để đời, không được chỉnh sửa bởi tác giả, người đã giới thiệu nó như một “cuốn tự truyện không có thật”.
Pessoa hiếm khi sử dụng tên thật trong văn xuôi và thơ ca, thay vào đó, ông viết thông qua danh tính của những bút danh. Trong các tác phẩm khác, những bút danh này thậm chí còn có tiểu sử, tính cách, quan điểm chính trị và hoạt động văn chương riêng. Pessoa chuyển đổi giữa hàng chục bút danh, liên tục thay đổi góc nhìn trong các bài luận của mình. Trong số đó, nhân vật kế toán Bernardo Soares là gần gũi nhất với bản thân ông, và nó thể hiện rõ nhất sự hiểu biết sâu sắc của ông về cuộc sống, số phận và thế giới, cũng như sự tự bộc lộ của một tâm hồn đang bên bờ vực sụp đổ.
Lynn: Cũng nửa năm rồi mình mới quay lại với các bạn nhỏ của THPT Số 1, mỗi lần gặp tụi nó là mình lại có cảm giác như đang trở về những ngày tháng cuối cấp, có bạn bè, có lo âu, có khát khao, có tiếng cười, có niềm vui, cũng có cả nỗi buồn và những giọt nước mắt. Sau cùng thì tất cả đều đã có một tương lai mới, dù không thiếu những tình huống éo le nhưng vẫn là một tương lai đầy ắp những kỳ vọng.
Phần 2 tạm kết ở đây, đọc tới chương này thì chắc mọi người cũng dần nhận loveline của các tuyến nhân vật rồi đúng không? Kiều Dạng Trần Thiên Cù, Hứa Trường Khê Hạ Xán, thế những bạn còn lại thì sao? Mạch Sơ, Mạc Tri, Hàng Dĩ An, Hứa Ân Lâm, liệu mấy đứa có chuyện tình tay ba nào không? Câu trả lời sẽ có trong phần 3 gồm 44 chương, truyện sẽ được mình cho lên sóng trong thời gian tới.