Gặp Lại Anh Ở Tuổi 18

Chương 7

7.

Trêu chọc một cậu trai 18 tuổi thật ra cũng thú vị lắm.

Huống hồ, gương mặt của Giang Yến Chu không hề thay đổi. Dù mất trí nhớ, nhưng vì người vẫn là người, nên tôi cũng chẳng thấy có chút cảm giác tội lỗi nào.

“Vậy nên,” người đàn ông trước mặt hỏi tôi, “em thích anh là vì tiền… với thèm muốn thân thể anh thôi sao?”

Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn anh chằm chằm một lúc rồi cong môi cười khẽ:
“Thế còn anh? Ở bệnh viện la ó đòi ly hôn, giờ còn định ly nữa không?”

Anh im lặng.

“Anh chẳng nhớ gì về em, nhưng lại đổi ý không muốn ly hôn nữa. Vậy có phải là vì thấy em xinh mà động lòng không?”

“Không giống nhau!” Giang Yến Chu lập tức phản bác.

“Không giống chỗ nào?”

Anh nhất thời không nói rõ được, chỉ có thể lặp lại: “Nói chung là khác.”

Tôi cũng không cố tranh luận đến cùng, chỉ quay người ngồi xuống giường, nhìn anh hỏi:
“Em muốn đi ngủ rồi. Anh định làm gì?”

Câu hỏi này khiến Giang Yến Chu bối rối.

Anh chợt nhớ ra, chúng tôi là vợ chồng – bình thường ngủ cùng một giường.

Anh ngẩn người ra một lúc, tôi mới bật cười:

“Phòng bên đã dọn giường sẵn cho anh rồi, anh cứ qua đó ngủ tạm đi. Quần áo để trong tủ áo của phòng ngủ chính, nếu không quen thì có thể lấy sang treo bên kia.”

Giang Yến Chu gật đầu một cái, nhưng hai giây sau lại bừng tỉnh, trợn mắt nhìn tôi:
“Em cố tình sắp xếp từ trước, không nói để chờ xem trò cười của anh, đúng không?”

Tôi nhướng mày, nhìn anh:
“Anh nghĩ về em hay đấy. Nhưng nếu không ngại, anh cũng có thể ngủ đây, ngủ cạnh em.”

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Yến Chu – người vừa mất trí nhớ – chưa kiên trì được vài giây đã xoay người chạy khỏi phòng ngủ của chúng tôi.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, không nhịn được bật cười.

Sau đó tôi cũng không còn tâm trí để nghĩ nhiều. Tắt đèn, đầu vừa chạm gối đã lập tức ngủ say.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Bước ra khỏi phòng, tôi thấy Giang Yến Chu đang ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ như đang suy nghĩ nhân sinh.

Nghe thấy tiếng cửa phòng, anh lập tức quay đầu lại nhìn tôi, giống như một chú cún cảnh cảnh giác.

Dưới mắt anh có quầng thâm mờ mờ, có vẻ tối qua ngủ không ngon.

“Hôm nay thấy sao rồi?” Tôi hỏi.

“Cũng… không thấy gì đặc biệt.”

Tôi bước lại gần, thăm dò:
“Có nhớ ra được chút gì không?”

Giang Yến Chu nghe vậy, khựng lại vài giây rồi lắc đầu.

Vẫn chỉ nhớ được tới năm 18 tuổi.

“Không sao đâu, trước mắt cứ dưỡng thương cho tốt đã.”

Tôi đưa tay định chạm vào mặt anh, nhưng giơ được nửa chừng thì khựng lại, cảm thấy lúc này không thích hợp, đành lặng lẽ rút tay về.

Hôm nay tôi được nghỉ làm, vừa mới đi công tác về, lại thêm chuyện nhà, nên cũng không có lịch trình gì cả.

Hơn nữa, hôm nay còn có khách đến nhà.

Hai người bạn thân từ nhỏ của Giang Yến Chu sẽ đến thăm anh.

Bạn thân từ nhỏ – đương nhiên là người lớn lên cùng nhau, hồi trước nghe anh kể, ba người họ chơi thân từ hồi còn mặc quần thủng đáy, tình cảm rất keo sơn.

Sau khi kết hôn, bạn bè của Giang Yến Chu cũng trở thành bạn tôi.

Tối qua chắc anh đã thức khuya xem lại điện thoại của mình. Lúc mới cầm lại máy, anh thậm chí còn không nhớ nổi mật khẩu – giờ dùng mật khẩu không phải là cái của năm 18 tuổi nữa rồi.

May mà còn nhận diện khuôn mặt.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất khó đoán, không rõ trong đầu đang nghĩ gì.

Đến một giờ chiều, hai người bạn thân mà anh mong chờ rốt cuộc cũng đến nhà.

Chỉ là, với Giang Yến Chu hiện tại mà nói, họ còn mang đến một điều bất ngờ nho nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment