8.
Khi Chu Cẩn Âm và Tạ Tri Mộ xuất hiện trong nhà, Giang Yến Chu thật ra rất nóng lòng muốn gặp hai người bạn nối khố này.
Chắc hẳn trong đầu anh đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh sau 7 năm gặp lại bạn thân.
Chỉ là… rõ ràng anh nghĩ đơn giản quá rồi.
Giang Yến Chu nhìn hai người bạn cũ đã trầm ổn, chín chắn hơn hẳn trước kia, rồi lại nhìn sang “ấu tể” đang bò trên thảm, cả người đều sững sờ.
“Khoan đã, ai trong hai người có con rồi vậy?” Cậu trai Giang tuổi 18 hiển nhiên chưa chuẩn bị tâm lý cho tình huống này.
Chu Cẩn Âm bước tới gần, nhìn kỹ gương mặt anh rồi tặc lưỡi cảm thán: “Giang Yến Chu, cậu thật sự chỉ nhớ mọi thứ trước năm 18 tuổi thôi à?”
Tạ Tri Mộ còn quá đáng hơn, trực tiếp đưa tay nâng mặt anh lên xem kỹ: “Cũng may là đầu bị thương chứ mặt thì vẫn ổn, không hỏng.”
Giang Yến Chu hất tay anh ta ra, ánh mắt lại dán chặt vào đứa nhỏ dưới đất.
Quan tâm lớn nhất lúc này là: đứa bé này là của ai?
Chu Cẩn Âm quay đầu nhìn tôi, hỏi: “San San, cậu ấy thật sự không nhớ gì à?”
Tôi khẽ lắc đầu.
“Giang Yến Chu, đây là con gái của tôi và Tạ Tri Mộ, sắp đầy năm rồi.”
Không khí như ngưng lại trong hai giây.
Giang Yến Chu trừng lớn mắt, đến khi ý thức được mình vừa nghe thấy gì thì đã muộn.
Anh nhìn đứa bé tròn xoe đôi mắt, đầu tròn trịa đang bò dưới đất, rồi nhìn hai người bạn thân đang đứng bên trái bên phải mình. Cả thần trí như vừa bị tấn công mạnh mẽ.
“Hai… hai người sinh con với nhau á?” Anh bỗng đứng phắt dậy, giọng cao lên, “Từ bao giờ hai người bắt đầu… quan hệ vậy hả?”
Chưa đợi hai người kia trả lời, Giang Yến Chu đã kích động chỉ vào Chu Cẩn Âm, chất vấn:
“Không phải cậu từng nói, cho dù đàn ông trên đời chết hết cậu cũng không thèm để mắt tới Tạ Tri Mộ à?”
Rồi anh quay sang Tạ Tri Mộ:
“Còn cậu thì sao? Trước kia chẳng phải luôn bảo nếu có cưới thì cũng chỉ lấy cô gái dịu dàng, nết na thôi sao? Còn nói, chỉ có người muốn làm M mới dám để ý tới con cọp cái như Chu Cẩn Âm chứ gì?!”
“Giữa hai người ở bên nhau, chẳng khác gì… loạn luân còn gì?!”
Cú sốc quá lớn khiến Giang Yến Chu nói năng cũng không còn giữ kẽ nữa.
Anh giống như một cái bóng đèn tội nghiệp bị che mắt trong tình bạn thuở thiếu thời, giờ lại bất ngờ phát hiện mình bị phản bội.
Trong mắt anh, Chu Cẩn Âm và Tạ Tri Mộ đã phản bội thứ tình bạn vốn nên thuần khiết không tì vết của ba người.
Không ngờ là, sau khi anh nhắc lại toàn bộ những câu “vả mặt” ngày xưa của hai người kia, thứ anh nhận được lại chẳng phải lời xin lỗi hay giải thích.
Chu Cẩn Âm nhìn anh đầy hứng thú:
“Cậu nói giống hệt hồi trước lúc biết tụi này ở bên nhau ấy. Không phải là NPC load lại file cũ đó chứ?”
Giang Yến Chu: “…”
Đứa nhỏ dưới đất dường như đột nhiên tìm được mục tiêu, lạch bạch bò về phía anh, đầu tiên là túm lấy ống quần anh, rồi níu chặt, lảo đảo đứng dậy bám vào chân anh.
Giang Yến Chu không dám cử động.
Anh và đứa nhỏ mắt nhìn mắt, trí nhớ thiếu hụt khiến cảm giác mơ hồ trong lòng anh càng lúc càng dâng cao.
Nhưng con của bạn lại chẳng có chút đề phòng nào, cứ thế ôm lấy chân anh.
Hai ông bố bà mẹ đứng bên cạnh còn vui vẻ đứng xem.
Chu Cẩn Âm cười nói: “Bảo bối, đây là chú Giang của con nha.”
Tiếc là bé con vẫn chưa học nói rõ, chỉ mới biết gọi “ba” và “mẹ”, giờ đứng trước Giang Yến Chu, cũng chỉ phát ra được một tiếng “A”.
Đáng yêu muốn xỉu.
Chu Cẩn Âm và Tạ Tri Mộ đều có ngoại hình không tồi, con họ sinh ra đương nhiên cũng xinh xắn, dễ thương.
Tôi quen họ khi hai người đã kết hôn. Lúc đó Chu Cẩn Âm đang mang thai, Tạ Tri Mộ kề bên chăm sóc chu đáo tận tình. Hai người lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, vô cùng xứng đôi.
Tôi từng không biết trước kia họ còn từng đấu khẩu gay gắt như vậy.
Tội nghiệp chồng tôi từng suy nghĩ nếu một ngày hai người chia tay, mình sẽ “bị giao” cho ai chăm.
Nguyên nhân Giang Yến Chu bị thương cũng thật cạn lời.
Nghe nói là lúc đi gặp khách hàng, tình cờ bắt gặp màn “chính thất bắt gian” kịch tính ở phòng bên, mải hóng chuyện quá nên vô tình bị đẩy ngã cầu thang.
Chu Cẩn Âm và Tạ Tri Mộ sau khi biết chuyện, cười đến mức không thẳng nổi lưng.
Tôi cũng dở khóc dở cười khi biết ra nguyên nhân gây họa, nhưng Giang Yến Chu không nhớ gì cả, nên chỉ có thể ngồi yên, mặt không cảm xúc, đối mặt với hai người bạn thân đang cười như được mùa.