Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 112

Thấy Cố Tây Châu không để ý đến mình, Tư Dư cũng không tức giận, chỉ an tĩnh dựa vào người hắn, hơi chau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, đầu lông mày nhíu chặt.
Cố Tây Châu nằm trên giường thấy Tư Dư không tiếp tục hỏi mình gì nữa thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật ra hắn rất sợ Tư Dư hỏi hắn cho bằng được trong khi hắn không có ý định thừa nhận hắn tưởng nhầm nữ quỷ là Tư Dư, hắn không tài nào nói chuyện ấy thành lời cho được.
Cố Tây Châu nhắm mắt lại đi ngủ, cả đêm ấy, luồng ánh sáng chiếu vào mắt hắn lúc nãy không xuất hiện lại nữa.
Cố Tây Châu ngủ đến quá nửa đêm liền cảm giác có chút khó thở, cảm thấy nóng đến mức khó chịu, giống như bị nhét vào bếp lò vậy.
Cuối cùng Cố Tây Châu bị nóng đến tỉnh, sau khi tỉnh lại hắn mới phát hiện ra nguyên nhân.
Tư Dư dựa gần vào hắn quá, lưng hắn dán sát vào lồng ngực Tư Dư.
Một bàn tay khoác lên hông hắn, còn có tiếng hít thở đều đều, khoảng cách rất gần, hơi thở phả lên gáy, Cố Tây Châu nghĩ đến nữ quỷ ban nãy, theo bản năng chuyển động thân thể, sau đó nhẹ nhàng trở mình, xác định người ôm hắn từ phía sau chính là Tư Dư mới thở phào một hơi.
Trong bóng đêm, Cố Tây Châu bất động thanh sắc, đánh giá gương mặt Tư Dư.
Người đàn ông nằm bên cạnh này, gương mặt thả lỏng, ngũ quan anh tuấn trong bóng đêm lại càng thêm rõ ràng, khoé miệng sắc nét, cả người tuấn dật phi phàm, người này quả thực có vẻ bề ngoài vô cùng đẹp, chẳng trách lần nào mấy NPC đó cũng bị anh mê hoặc đến mất cả ba hồn sáu phách.
Trong phòng thực yên tĩnh, không có một tiếng động nào, Cố Tây Châu chăm chú nhìn Tư Dư một lát rồi mới nhắm mắt lại, nhẹ tay nhẹ chân xoay người đưa lưng về phía Tư Dư, không muốn làm anh thức giấc.
Cố Tây Châu xoay người xong, người phía sau chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt thâm thúy thoáng lóe lên một tia sáng khó phát hiện, hàng mi giống như lông quạ khẽ run, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Tư Dư ôm Cố Tây Châu, nhẹ nhàng ôm lấy người hắn, chậm rãi điều chỉnh.
Đêm nay, ngoại trừ chuyện nữ quỷ thì không còn một tiếng động nào khác.
Ngày hôm sau, Cố Tây Châu tỉnh lại, phát hiện mình đang gối lên tay Tư Dư, còn Tư Dư thì vẫn giống như đêm qua, đôi mắt khép hờ.
Cố Tây Châu đánh thức Tư Dư, Tư Dư thấy hắn tỉnh rồi, thoáng liếc nhìn hắn, sau đó cười với hắn một cái rồi mới chậm rãi rời tầm mắt đi chỗ khác.
Hai người rửa mặt xong, Cố Tây Châu đang định bảo Tư Dư cùng xuống nhà ăn ăn cơm thì ánh mắt vô tình lướt qua bức tranh trong phòng, hắn cứ cảm thấy bức tranh này có chút kì quái.
Tư Dư thấy hắn nhìn chằm chằm bức tranh, cũng đi qua nhìn, chỉ ra điểm bất thường: "Thiếu mất một người tuyết."
Cố Tây Châu sửng sốt, rốt cuộc cũng nghĩ ra vì sao hắn cảm thấy bức tranh này kì quái: "Đúng vậy, hôm qua chỗ này có 9 người tuyết, hôm nay chỉ có 8."
Trong lòng thầm tự đáp rằng có lẽ đêm qua có người đã xảy ra chuyện.
Đúng lúc này Cố Tây Châu nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng thét sợ hãi thê lương.
Cố Tây Châu và Tư Dư liếc nhau, lập tức chạy ra, cùng lúc đó mấy người Phương Chấp, Phục Dịch Nhiên nghe tiếng hét cũng chạy ra tới, mấy người họ đến nơi mới biết hóa ra là một trong số những phòng gỡ bức tranh đã xảy ra chuyện.
Thẩm Ba ngã ngồi trên hành lang, cả người phát run, Cố Tây Châu chạy tới nơi, hỏi han tình hình, Thẩm Ba đưa tay chỉ trong phòng mình, "Máu, nhiều máu quá....trên giường.....nhiều máu quá...."
Cố Tây Châu nghe vậy liền đẩy cửa phòng Thẩm Ba, bước vào, trong phòng không có thi thể, nhưng một trong hai chiếc giường đầy vết máu, chăn trên giường ướt sũng.
Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Từng giọt máu nhỏ xuống sàn, bắn tung tóe.
Ga trải giường màu trắng, vỏ chăn bị máu tươi nhuộm đỏ, mùi máu gay mũi bao trùm tứ phía.
Không thấy thi thể, chỉ có máu.
Cố Tây Châu nhíu mày, rõ ràng đồng đội cùng phòng Thẩm Ba đã chết.
Hai cô gái núp ở bên ngoài...Phục Dịch Nhiên cũng bắt chước tránh ở ngoài, đôi mắt phủ đầy hơi nước mờ mịt.
"Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lý Yên xách Thẩm Ba lên, hỏi.
"Tôi không biết, tôi không biết gì hết." Sắc mặt Thẩm Ba xám xịt như tro tàn, lắc đầu trả lời.
"Thẩm Ba, cậu cố nhớ kĩ lại xem đêm qua có gì dị thường không?"
"Đêm qua hai người chúng tôi gỡ bức tranh xuống xong thì đi ngủ, không có gì đặc biệt cả, đêm qua tôi ngủ ngon lắm, đánh một giấc đến sáng sớm luôn, tôi cũng chỉ phát hiện ra sớm hơn mọi người có vài phút thôi...." Thẩm Ba cố gắng nhớ lại, tự hỏi hồi lâu rồi nói tiếp, "Đến nỗi có phải buổi tối cậu ta nghe thấy tiếng gì rồi chạy đi tìm chết không tôi cũng không biết."
Thẩm Ba cũng là người đã trải qua 6 thế giới nhiệm vụ, hắn biết đi ra ngoài một mình vào buổi tối rất dễ tử vong, nhưng mà ngoại trừ cô gái xinh đẹp Phó Di Nhiên là người mới ra, đồng đội của hắn không nên phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy mới đúng, nói đến đây, Thẩm Ba không nhịn được, nhíu mày.
"Có phải có liên quan đến bức tranh không?" Cố Tây Châu nói, "Không biết các người có để ý thấy trong bức tranh thiếu đi một người tuyết không, vừa rồi trước khi ra khỏi phòng tôi có liếc qua bức tranh."
Nghe vậy mấy người lập tức về phòng mình xem xét tình hình, một lát sau lại vội vội vàng vàng đi ra.
Phương Chấp nói: "Cố ca, anh nói không sai, trong bức tranh thiếu mất một người tuyết."
"Quái lạ, không thấy bức tranh đâu cả!"
Thẩm Ba chạy ra, hô lên.
"Không thấy?"
"Đúng vậy, không thấy, hôm qua tôi gỡ xuống xong thì không đem vứt đi, chỉ đặt úp sấp nó xuống bàn, nhưng mà tôi vừa vào xem, phát hiện bức tranh không còn ở trên bàn nữa, hai người chúng tôi lật cả phòng lên tìm một lượt rồi, đều không thấy..."
"Bây giờ phải làm sao?"
Nghe vậy Cố Tây Châu nhíu mày hỏi hai cô gái: "Sao các cô không đi xem bức tranh?"
Sắc mặt Canh Giai Giai không ổn lắm, gật đầu trả lời: "Vứt rồi, sau khi gỡ xuống xong, vì lo sợ quá nên chúng rôi đã ném bức tranh ra ngoài cửa sổ."
Bất đắc dĩ, đám người Cố Tây Châu đành phải đi cùng hai cô gái ra ngoài tìm kiếm bức tranh bị vứt bỏ.
Cố Tây Châu đang dùng xẻng đào tuyết, đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai truyền đến từ nơi xa.
Cố Tây Châu và Tư Dư chạy tới nơi mới biết Đường Tiểu Thi bị người ta đẩy vào trong hố tuyết.
Người đẩy cô chính là cô gái còn lại, người vẫn luôn ở cùng với cô – Canh Giai Giai.
Nhưng Canh Giai Giai lại không thừa nhận, cô giải thích: "Tôi thật sự không đẩy cô ấy, tôi vẫn luôn tìm bức tranh trông đống tuyết, sao có thể đẩy cô ấy?"
"Nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, không phải cô thì là ai? Cô làm như thế vì tôi đã ném bức tranh đi nên cô không vui! Nhưng mà đừng có quên, hôm qua chính là cô bàn với tôi vứt bức tranh đi! Cũng không thể trách tôi chứ?"
"Tôi thật sự không đẩy cậu, tôi đẩy cậu làm gì?" Canh Giai Giai tủi thân nói, "Hôm qua vốn dĩ là hai chúng ta thương lượng với nhau rồi với đem vứt tranh đi, tôi cũng không có trách gì cậu, rốt cuộc cũng là tự tôi đưa ra quyết định."
Đường Tiểu Thi nhìn chằm chằm Canh Giai Giai, có vẻ cũng có chút tin tưởng những gì Canh Giai Giai nói, cô nhíu mày nói: "Vậy vừa rồi là ai đẩy tôi?"
Lý Yên trầm giọng nói: "Có khi nào là tự cô vấp ngã?"
Đường Tiểu Thi kiên định lắc đầu, cắn môi dưới, nói: "Tôi chắc chắn là có người đẩy tôi từ sau lưng, tự mình vấp ngã hay có người đẩy tôi vẫn phân biệt được."
"Đi tìm bức tranh trước đã." Lý Yên ngắt lời, hỏi, "Hai cô chắc chắn là vứt ở gần đây?"
Gió lạnh gào thét, quất vào mặt đến phát đau, Cố Tây Châu vừa xúc tuyết vừa thời thời khắc khắc chú ý đi theo Phương Chấp và Phục Dịch Nhiên.
Chỉ là động tác của Phục Dịch Nhiên tương đối chậm, nếu như nói những người khác đều đang thực sự tìm đồ vật, thì Phục Dịch Nhiên chính là đang nghịch tuyết.
"Tiểu Nhiên, cô, cô đắp người tuyết làm gì?!" Canh Giai Giai phát hiện trước mặt Phục Dịch Nhiên có một người tuyết to bằng bàn tay, nhìn qua thì rất đáng yêu, chỉ là sau khi nghe xong truyền thuyết người tuyết, kết hợp với sự việc một đồng đội mất tích sáng nay, hiện tại cô bị người tuyết ám ảnh tâm lý, nhìn thấy người tuyết nho nhỏ trong tay Phục Dịch Nhiên, gương mặt thoắt cái trắng bệch.
Phục Dịch Nhiên thì hoàn toàn ngược lại, đôi mắt cong cong, ngây thơ hồn nhiên cười, nói: "Chị không thấy nó đáng yêu lắm sao? Người tuyết này tặng cho chị đó."
"Cô tránh ra!" Canh Giai Giai hất tay Phục Dịch Nhiên ra, người tuyết trong lòng bàn tay Phục Dịch Nhiên nháy mắt rơi xuống, Canh Giai Giai mắng: "Đáng yêu cái gì? Cô tránh xa tôi ra một chút!"
Phục Dịch Nhiên đứng lên, tủi thân òa khóc, hắn vừa khóc, Thẩm Ba và Lý Yên liền đau lòng, đặc biệt là Lý Yên vẫn còn chưa chết tâm sắc lang, nhíu mày nói: "Vốn dĩ là Tiểu Nhiên tới giúp hai người các cô tìm bức tranh, cô làm như vậy có phải không hay lắm không?"
"Canh Giai Giai, được rồi, mặc kệ thế nào, cô phải xin lỗi Tiểu Nhiên đi, cô xem cô làm cô ấy khóc thành dạng gì này."
Canh Giai Giai không thể tưởng tượng nổi, "Sao tôi phải xin lỗi, là cô ta đắp người tuyết làm tôi sợ!"
"Giai Giai tỷ, em không định dọa chị đâu, em xin lỗi, em sống ở phương nam, chưa bao giờ thấy tuyết lớn như vậy nên mới đi đắp tuyết, em xin lỗi... Chị đừng tức giận nữa nha." Phục Dịch Nhiên khóc lóc nói, "Em tiếp tục giúp mọi người tìm bức tranh đây."
"Cô...." Canh Giai Giai nhìn hai người đồng đội nam nâng niu đóa bạch liên hoa này, sắc mặt tức khắc đen như mực, sao hôm nay cô lại xui xẻo như thế, nghĩ đến hôm qua mình còn ra mặt nói chuyện giúp Phó Di Nhiên mắng Cố Nhiễm, cô liền hận đến đau cả răng.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn người cũng có thành kiến với Phó Di Nhiên – Cố Nhiễm, hy vọng Cố Nhiễm có thể nói giúp hai câu.
Cố Tây Châu phát hiện ánh mắt của Canh Giai Giai, máy móc dời tầm mắt đi chỗ khác, không phải hắn không định nói đỡ cho Canh Giai Giai, chỉ là hiện tại Lý Yên và Thẩm Ba rõ ràng là đã bị bộ dạng đáng thương nhu nhược của Phục Dịch Nhiên mê hoặc, cho dù nói cái gì đi nữa hai người này cũng nghe không lọt tai, chi bằng không nói.
"Aizz, Tiểu Nhiên cũng lương thiện quá, dù sao người vứt bức tranh đi cũng không phải tôi, tôi cần gì phải hỗ trợ tìm." Lý Yên có vẻ còn định cọ tí hảo cảm của Phục Dịch Nhiên, nói thêm một câu.
Đường Tiểu Thi đứng bên cạnh thấy thế, vội vàng nói với Canh Giai Giai: "Giai Giai, cậu xin lỗi đi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì."
"Tôi không sai, sao tôi phải xin lỗi, các người đều biết truyền thuyết người tuyết mà! Tự dưng cô ta đắp người tuyết, dọa tôi sợ nên mới hất tay cô ta ra, thì làm sao?" Nói rồi Canh Giai Giai tủi thân bật khóc.
"Mọi người đừng cãi nhau nữa, Giai Giai tỷ không có ý đó đâu, em biết mà. Hôm qua Giai Giai tỷ còn lên tiếng vì em, đây là em không đúng." Phục Dịch Nhiên khẽ cắn môi, môi hơi đỏ lên, đôi mắt phiếm hồng giống như thỏ con.
Đều là khóc, thế nhưng sức sát thương của Phục Dịch Nhiên rõ ràng là lớn hơn Canh Giai Giai nhiều.
"Bảo cô xin lỗi cô liền..."
Lý Yên còn muốn nói gì đó đã bị Phương Chấp ngắt lời: "Lý ca, Tiểu Nhiên đã nói là không trách Canh Giai Giai nữa, sao anh còn hùng hổ dọa người ta? Trong thế giới nhiệm vụ, đồng tâm hiệp lực là quan trọng nhất, đạo lý đơn giản này mà anh cũng không hiểu à?"
Phương Chấp nói vậy làm Lý Yên không dám nói tiếp nữa, trừng mắt nhìn Phương Chấp một cái, hiển nhiên là đang trách Phương Chấp lắm miệng. Canh Giai Giai nhìn Phương Chấp đầy cảm kích, đúng lúc này, Đường Tiểu Thi chỉ về một hướng, nói: "Sau cái cây kia... Hình như có cái gì ấy."
Cố Tây Châu nhìn theo hướng Đường Tiểu Thi chỉ, chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dạng, tuyết lông ngỗng rơi quá dày làm giảm tầm nhìn, mấy người vội vàng đi qua lớp tuyết dày đến đầu gối đến chỗ đó, sau cái cây là một người tuyết.
Cố Tây Châu thấy người tuyết xong, khẽ nhíu mày, người tuyết này không đứng thẳng mà cứ nghiêng nghiêng, Cố Tây Châu tiến lên thêm một bước, nhìn theo tầm mắt của người tuyết, vậy mà vừa vặn dừng lại ở chỗ bọn họ vừa tìm bức tranh.
Người tuyết này vẫn luôn trốn ở đây quan sát bọn họ?
"Mọi người nhìn khăn quàng cổ của người tuyết kìa, là khăn của cậu ấy!" Thẩm Ba kinh hoàng, chiếc khăn quàng cổ trên người người tuyết giống với người bạn cùng phòng của hắn như đúc.
Tư Dư khẽ gật đầu: "Là Lương Kha, tôi nhớ rõ cậu ấy quàng khăn kẻ ô trắng đen này."
Lương Kha chính là người đồng đội đã mất tích kia.
"Nó, nó là Lương Kha?" Canh Giai Giai hoảng sợ, run giọng hỏi.
Lý Yên trầm ngâm một lát, gật đầu: "Hẳn là cậu ấy."
"Cậu ấy biến thành người tuyết rồi!"
"Truyền thuyết kia.....Truyền thuyết là thật."
Sắc mặt mọi người đều không tốt lắm, đồng đội mất tích thực sự biến thành người tuyết, điều duy nhất có thể chắc chắn cho đến hiện tại là nó có liên quan đến bức tranh.
"Chúng ta mau đi tìm bức tranh đi, tìm được liền vào khách sạn, tôi sợ lắm." Canh Giai Giai không rảnh mà tức giận nữa, sợ hãi nói.
"Đi thôi, đi tìm bức tranh."
Mọi người tiếp tục giúp hai người Canh Giai Giai và Đường Tiểu Thi tìm bức tranh, nhưng tuyết càng lúc càng lớn, bọn họ đào hết cả tuyết chỗ đó lên mà không tìm được bức tranh đâu cả.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, Lý Yên đưa ra quyết định: "Thôi, e là tìm không thấy đâu, còn ba phòng có treo tranh, buổi tối mọi người đổi phòng ngủ đi, chúng ta còn cần tìm manh mối, không thể phí thời gian ở đây được."
Mọi người chuẩn bị rời đi, Cố Tây Châu liếc qua đống tuyết chất cao ngất, nói với đám người Lý Yên: "Mọi người về trước đi, tôi đi xem xem người tuyết kia còn ở đó không."
Lý Yên cổ quái liếc nhìn Cố Tây Châu, dặn dò: "Chú ý an toàn."
Đương nhiên là Tư Dư cũng đi cùng Cố Tây Châu, hai người tiến lại gần cái cây.
Người tuyết không bị tuyết phủ, hình như là đã di chuyển lên phía trước một bước, Cố Tây Châu nhíu nhíu mày, hắn phát hiện ra mặt người tuyết không còn tiếp tục nhìn về phía bọn họ vừa rồi nữa.
Hắn phát hiện chạc cây dùng để làm tay người tuyết rõ ràng có dấu vết bị bẻ gãy, cẩn thận quan sát thêm một chút rồi dứt khoát động thủ đào người tuyết ra.
"Bên trong chỉ có tuyết, không có thi thể." Cố Tây Châu trầm giọng nói vưới Tư Dư.
Tư Dư thu hết tất cả vào trong tầm mắt, vươn tay với Cố Tây Châu, ý bảo Cố Tây Châu nắm lấy tay anh, "Đi thôi, tuyết ngày một lớn rồi."
Cố Tây Châu gật đầu nói: "Ừm, được."
Chờ hai người rời đi, người tuyết phía sau đột nhiên cử động, nó vốc từng vốc tuyết đắp lại vào chỗ vừa bị Cố Tây Châu đào vứt đi, trông có chút tủi thân.
...
Tư Dư và Cố Tây Châu đi vào đến nhà ăn thì phát hiện hướng dẫn viên du lịch cũng ở đó, hướng dẫn viên du lịch nhìn thấy hai người bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Hai cậu đi đâu vậy? Sao giờ mới đến nhà ăn?"
Hướng dẫn viên du lịch và 6 đồng đội khác cùng ngồi một bàn, trước mặt bọn họ còn có một chiếc nồi to đang tỏa ra hơi nóng, Cố Tây Châu liếc nhìn một cái, có xiên thịt dê, thời tiết này ăn thứ đó quả là vừa đẹp.
"Vừa nãy đi một vòng ngoài kia, thấy có một người tuyết, trông hay phết, không biết là ai đắp." Cố Tây Châu hơi híp mắt, nói cới hướng dẫn viên du lịch.
"Ồ, tới ăn gì đó đi." Hướng dẫn viên du lịch cầm khăn giấy lau miệng, nói, "Tôi no rồi, mọi người cứ tiếp tục."
Sau khi hướng dẫn viên du lịch rời đi, Cố Tây Châu cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, hình như có ngời đang nhìn hắn, hắn quay đầu lại theo bản năng, ở phía sau, hướng dẫn viên du lịch và nhân viên khách sạn đang nói chuyện với nhau, không để ý đến hắn.
Vừa rồi Cố Tây Châu cố ý nói vậy, muốn thử NPC nhìn qua trông có vẻ bình thường này xem sao, có điều sắc mặt của hướng dẫn viên du lịch không có bất kì thay đổi nào.
Mọi người ngồi quây lại quanh chiếc bàn, khua đũa ăn uống ngấu nghiến, có lẽ là bởi vì sáng nay chưa kịp ăn uống gì đã đi bới tuyết tìm tranh, bụng ai cũng réo vang trời, cảm thấy bữa ăn hôm nay thật ngon miệng.
"Ăn quá ngon luôn." Ăn xong, Lý Yên quẹt quẹt miệng, còn chưa đã thèm, cảm thán.
Ăn cơm xong, bọn họ chia nhóm 2 người, đi vòng quanh khách sạn hỏi han tình hình.
"Tiểu Nhiên, chúng ta một đội nhé!" Lý Yên ôn nhu nói với Phục Dịch Nhiên.
Cố Tây Châu vốn tưởng rằng lần này Phục Dịch Nhiên cũng sẽ sống chết ăn vạ Phương Chấp như cũ, đáng ngạc nhiên là Phục Dịch Nhiên lại đồng ý với lời mời của Lý Yên, "Cảm ơn Lý ca, em cùng một đội với anh nhé, anh không chê em ngốc là tốt rồi."
Lý Yên vội vàng nói: "Sao lại thế được? Anh đương nhiên không bao giờ chê em!"
Lý Yên vui vẻ trong lòng, cho rằng mình đã cọ độ hảo cảm thành công, rốt cuộc cũng làm cho nữ thần có hứng thú với mình.
Cuối cùng, Phương Chấp và Thẩm Ba chia nhau lập nhóm với Canh Giai Giai và Đường Tiểu Thi, còn Cố Tây Châu và Tư Dư đi cùng nhau thành một nhóm.
Hai nhóm kia rời đi xong, Cố Tây Châu hỏi Phương Chấp một tiếng: "Mang gương theo không?"
Phương Chấp hạ giọng, tránh để Đường Tiểu Thi nghe thấy: "Có mang!"
"Được, chú ý an toàn, có phát hiện gì cũng đừng đi thăm dò một mình, chờ mọi người đến bàn bạc rồi hãy đi vào." Cố Tây Châu dặn dò.
"Em biết rồi ạ!" Phương Chấp gật đầu nói.
Đường Tiểu Thi theo Phương Chấp rời đi, đột nhiên bị gọi lại: "Từ từ."
Tư Dư sải bước tiến đến, Đường Tiểu Thi bị anh gọi lại vẻ mặt mờ mịt, không biết vị soái ca không thể tiếp cận này gọi cô lại làm gì, "Sao vậy?"
"Mũ cô có cái gì đó." Tư Dư lấy một thứ từ trong mũ áo của Đường Tiểu Thi.
Cố Tây Châu nhìn rõ thứ trong tay Tư Dư, một mảnh gỗ vụn to bằng ngón út, hắn nhìn qua dấu vết trên mảnh gỗ vụn.
Đường Tiểu Thi sửng sốt, kì quái nhìn m của mình: "Rơi vào lúc nào ấy nhỉ, tôi cũng không biết luôn."
"Có thể là vô tình bị rơi vào." Cố Tây Châu thuận miệng nói, chờ Đường Tiểu Thi rời đi xong, hắn mới tiếp tục nói với Tư Dư: "Là từ chạc cây trên người tuyết đó, là nó đẩy Đường Tiểu Thi, lúc đó cô ấy bảo bị đẩy không phải là ảo giác."
Đương nhiên Tư Dư cũng phát hiện ra vấn đề này, anh gật đầu, sau đó hai người chuẩn bị đi tìm manh mối, vừa định rời đi thì Cố Tây Châu đột nhiên thấy một gương mặt quen thuộc.
"Đợi đã, chúng ta hỏi người phục vụ kia một chút, vừa rồi tôi thấy cậu ta nói chuyện với hướng dẫn viên du lịch." Cố Tây Châu bắt lấy cổ tay Tư Dư, lập tức đi đến trước mặt người phục vụ.
Tư Dư đi theo phía sau Cố Tây Châu, nhìn chằm chằm bàn tay hắn, đôi mắt thâm sâu khó dò, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Xin chào, tôi là du khách đến nghỉ ở đây, muốn hỏi cậu một chút việc." Cố Tây Châu tìm người phục vụ kia, hỏi.
Người phục vụ mỉm cười, lễ phép nói: "Không biết tôi có thể giúp gì cho anh ạ?"
"Cậu từng nghe về truyền thuyết người tuyết chưa?"
Người phục vụ nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Đương nhiên rồi, hiện tại có rất nhiều du khách đến chỗ chúng tôi để chứng thực truyền thuyết này đấy."
"Cậu làm việc ở đây lâu như vậy, truyền thuyết này là thật ư?" Cố Tây Châu hỏi.
"Chuyện này á...." Người phục vụ liếc quanh, nhỏ giọng nói, "Là thật đó, từ khi đoàn khách đầu tiên mất tích ở nơi này, khách sạn chúng tôi năm nào cũng có người mất tích, hơn nữa mỗi lần sau khi có người mất tích là gần khách sạn đều sẽ xuất hiện một người tuyết."
"Trước khi đoàn khách kia mất tich thì sao? Có phải cũng từng xảy ra chuyện như thế không?" Cố Tây Châu hỏi.
"Nếu như xét kĩ ấy, thì trước khi đoàn khách mất tích đã có một lần...."
"Chủ khách sạn này hồi trước là một ông lão, sau khi ông lão gặp tai nạn qua đời, cô cháu gái duy nhất của ông kế thừa khách sạn, cháu gái ông ấy kế thừa không được bao lâu liền mất tích, lúc ấy có người nói cạnh khách sạn có thêm một người truyết.... Chúng tôi cũng không biết là thật hay giả.... Dù sao cô ấy cũng mất tích rồi."
Cố Tây Châu nghe vậy nhướng mày hỏi: "Vậy bây giờ chủ khách sạn là ai?"
Ông lão qua đời, cháu gái ông mất tích, nhưng mà hiện tại khách sạn vẫn đang vận hành bình thường, khẳng định là có ông chủ mới.
Người phục vụ đang định trả lời, ba người đột nhiên nghe thấy tiếng hắng giọng, Cố Tây Châu vừa quay đầu lại liền thấy hướng dẫn viên du lịch đang đứng phía sau bọn họ, cười thâm trầm hỏi: "Mọi người đang nói chuyện gì thế?"
"Không có gì.... Tôi còn có việc, tôi đi làm việc trước đây ạ!"
Bị hướng dẫn viên du lịch cắt đứt câu chuyện, người phục vụ hoang mang vội vã nói rồi xoay người chạy.
Cố Tây Châu kì quái nhìn bóng dáng người phục vụ, quay đầu nhìn hướng dẫn viên du lịch, người phục vụ này nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch như chuột thấy mèo, thật khả nghi.
"Tuyết lớn quá, chắc còn phải mất vài ngày, xem ra phí dịch vụ lữ hành các vị nộp lần này coi như ném qua cửa sổ rồi." Vẻ mặt hướng dẫn viên du lịch đầy tiếc nuối, tiếc tiền thay đám người Cố Tây Châu.
Tư Dư nhàn nhạt nói: "Không thể lên núi cũng không sao, so với lên núi thì chúng tôi có hứng thú với truyền thuyết người tuyết hơn."
Hướng dẫn viên du lịch nói: "Truyền thuyết cái gì, giả cả thôi, người tuyết ăn thịt người làm sao được chứ, nó có di chuyển được đâu."
Mấy người hàn huyên đôi câu, từ lời của hướng dẫn viên du lịch, Cố Tây Châu có thể thấy được người này coi thường truyền thuyết người tuyết, căn bản là không thèm tin.

Bình Luận (0)
Comment