Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 113

Tên chương là 不一样的烟火, nghe có vẻ có ý ẩn dụ hoán dụ gì đấy nhưng tui hong biết dịch thế nào cho sát nên để là khác biệt thôi nhó
- --------------------
Hướng dẫn viên du lịch nhìn đồng hồ trên tay, vội vàng nói: "Tôi còn có việc, không nói chuyện với các cậu được."
Nói rồi hướng dẫn viên quay người rời đi, Cố Tây Châu nhíu mày, nhìn theo bóng dáng ông ta, dường như đang suy nghĩ gì đó, "Tôi cảm giác ông ta cố tình ngắt mạch chuyện của chúng ta với người phục vụ kia."
Tư Dư gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy vậy, vừa rồi lúc người phục vụ nhìn thấy ông ta, rõ ràng có chút khẩn trương, trông như..."
"Trông như lúc đi làm bị sếp bắt quả tang đang làm biếng." Cố Tây Châu bổ sung, "Xem ra phải nghĩ cách tìm mấy người phục vụ khác hỏi han một chút mới được. nhóm người leo núi không phải những người đầu tiên mất tích, người đầu tiên chính là chủ khách sạn này."
Cố Tây Châu và Tư Dư lại đi tìm một người phục vụ khác để hỏi han tình hình, có điều người này không biết nhiều thứ lắm, thậm chí còn không biết trước đây khách sạn này từng có hai ông chủ khác.
"Thật ra các anh hỏi những người khác cũng vậy thôi, bọn họ đều sẽ không nói, quả thực truyền thuyết người tuyết có xảy ra, nhưng ông chủ của chúng tôi không thích người khác bàn về chuyện này, nếu để ông chủ biết chúng tôi tuyên truyền cho khách về truyền thuyết người tuyết thì sẽ bị sa thải ngay." Vẻ mặt nữ phục vụ đau khổ nói, sắc mặt cũng dại đi.
Truyền thuyết người tuyết giúp cho khách sạn này kinh doanh tốt hơn nhiều, sao ông chủ lại không thích truyền thuyết này?
Thấy có vẻ không cạy được gì từ miệng đối phương, Cố Tây Châu chuyển đề tài, hỏi: "Những người mất tích đều là khách du lịch sao, vậy cô làm việc ở đây có thấy nhân viên nào mất tích không?"
Nữ phục vụ lắc đầu, trả lời: "Không có."
"Ông chủ của các cô trông như thế nào?" Cố Tây Châu tiếp tục hỏi.
Có lẽ cái này không có gì phải giấu giếm, nữ phục vụ miêu tả qua qua bề ngoài của ông chủ, chờ cô nói xong, Cố Tây Châu mới để cô rời đi, quả nhiên không khác lắm so với những gì họ suy đoán, ông chủ mới của khách sạn này chính là hướng dẫn viên du lịch của bọn họ, những gì nữ phục vụ miêu tả hoàn toàn khớp với hướng dẫn viên.
Một nơi khác.....
Hai người một nam một nữ đang đi trên hành lang tầng hai.
Cô gái trông rất xinh đẹp, tóc uốn xoăn, gợi cảm thành thục, lông mi dày như lông quạ khẽ rung, cô vừa đi vừa quan sát mọi thứ.
Người đàn ông đi ngay bên cạnh trông cũng không tệ, có điều so với cô gái kia thì thua xa, anh ta nhỏ giọng nói với cô gái: "Tiểu Nhiên, em đừng đi nhanh quá, chú ý an toàn."
Thấy Phó Di Nhiên quay đầu lại nhìn mình, tim Lý Yên hẫng một nhịp, cô gái này xinh đẹp đến kì lạ, so với minh tinh trên TV còn đẹp hơn, sau khi được tiếp xúc gần, hắn lại càng khẳng định điều này.
Diễm lệ không gì sánh kịp, có lẽ chính là dùng để chỉ những cô gái như Phó Di Nhiên.
Phục Dịch Nhiên quay đầu lại nhìn hắn, nở một nụ cười, đôi mắt cong cong, ý cười ngọt ngào, giọng nói như tiếng chim oanh thánh thót: "Cảm ơn Lý ca, anh yên tâm, em biết đây không phải thế giới bình thường, sáng nay em cũng đã thấy rồi, em tin lời các anh nói, em sẽ cẩn thận."
"Ừ, vậy là tốt rồi." Lý Yên thở phào một hơi, có chút mất mát, những tưởng rằng cô gái này sẽ sợ hãi túm lấy góc áo hắn, kết quả vẫn là...hắn mơ đẹp quá rồi.
Phục Dịch Nhiên cười với Lý Yên, sau đó nhỏ giọng nói: "Lý ca, anh ghét em sao?"
Lý Yên quay đầu nhìn cô gái mềm mại xinh đẹp này, có chút kinh ngạc hỏi lại: "Sao em lại hỏi vậy?"
"Em cảm thấy bọn họ đều không ưa em."
Nhìn dáng vẻ Phục Dịch Nhiên lí nhí nói, đáng thương vô cùng, Lý Yên lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi."
.....
"Chúng ta tìm hết cả chỗ này rồi, hình như không có thứ gì cả, Lý ca, chúng ta đi xuống đi." Mấy tiếng sau, Phục Dịch Nhiên đề nghị.
"Được." Lý Yên nhìn kĩ lại một lượt khắp tầng, quả thức không có gì đáng nói, tầng này đã là tầng trên cùng, không còn lối đi lên nữa, chỉ có thang đi xuống.
"Lý ca, em hơi mệt, chúng ta đi thang máy xuống đi, được không?"
"Thang máy?"
Lý Yên có chút khó xử, đi thang máy trong thế giới thần quái, nghĩ đến đã lạnh sống lưng, đây không phải là tìm chết sao?
Thấy Lý Yên không muốn, Phục Dịch Nhiên làm nũng, nói: "Không sao đâu mà, vừa nãy em có quan sát rồi, có nhiều khách đi thang máy lắm, không phải là không có chuyện gì đấy sao? Em thật sự không thể đi nổi nữa rồi!"
Lý Yên cúi đầu sờ sờ đồ trong túi, thấy không có động tĩnh gì thì ngẫm nghĩ, cắn răng đáp ứng yêu cầu của Phục Dịch Nhiên.
Đêm hôm qua có 9 người, các phòng khác đều là 2 người, chỉ có Lý Yên là ngủ một mình, sở dĩ hắn có lá gan này là bởi vì trong túi có "đồ".
Lý Yên thần nghĩ mình cũng thật may mắn, đi vào thế giới nhiệm vụ nhận được đạo cụ nghịch thiên, chỉ là hắn căn bản không dám để lộ tác dụng của đạo cụ cho người khác, đạo cụ này thực sự quá mức thần kì.
"Vậy...Được thôi." Nữ thần đang nhìn hắn, hắn thật sự không thể từ chối nổi.
Thấy Lý Yên đồng ý, Phục Dịch Nhiên nói: "Chúng ta mau qua chỗ thang máy chờ đi!"
Hai người nói rồi đi đến bên cạnh thang máy, đợi vài phút, thang máy đến nơi, Phục Dịch Nhiên không ngần ngại bước vào, còn vẫy tay với Lý Yên ở bên ngoài: "Lý ca, đi vào thôi."
Lý Yên ừ một tiếng, cẩn thận quan sát trong thang máy một lần nữa, bởi vì đây là tầng cao nhất, trong thang máy không có ai khác, cũng không có gì bất thường.
Lúc ấn thang máy, tay Phục Dịch Nhiên hơi ngừng một chút, nhíu mày, nhỏ giọng nói với Lý Yên ở bên cạnh: "Lý ca, anh nhìn này."
"Làm sao vậy?" Lý Yên nhíu mày hỏi.
"Anh xem, ở đây có số 8, nghĩa là có tầng 8, vừa nãy lúc chúng ta ở tầng cao nhất em nhớ là ở hành lang treo biển ghi là tầng 7." Phục Dịch Nhiên chỉ vào nút bấm trong thang máy.
Lý Yên bình tĩnh lại, nhìn một lượt bảng nút bấm trong thang máy, quả thực có số 8, có điều nút số 8 nãy đã bị dán băng dính lên, rõ ràng là không cần dùng đến nữa.
Vừa rồi lúc hắn và Phục Dịch Nhiên leo cầu thang, tuy rằng bị sắc đẹp làm mờ mắt nhưng không có nghĩa là hắn không mang não, hắn biết mình đi được mấy tầng, tầng cao nhất kia quả thực là tầng 7, nhưng hắn cũng đã xác nhận nơi đáng ra là cầu thang đi lên lại chỉ là một bức tường, không hề có lối lên.
Lý Yên suy nghĩ, nói: "Có lẽ là thiết kế thang máy thừa một nút."
"Không đâu, không phải anh nói đây là thế giới thần quái sao?" Phục Dịch Nhiên khẽ hé đôi môi mỏng, chớp mắt với Lý Yên.
Lý Yên sửng sốt, hít sâu một hơi, nói: "Ý em là còn có một tầng nữa?"
Phục Dịch Nhiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Có thể không, có thể có, chỉ có thử mới biết được."
"Này..." Lý Yên vươn tay muốn túm lấy tay cô gái xinh đẹp, nhưng động tác của đối phương nhanh hơn hắn, nhấn vào nút số 8, thang máy hơi trầm xuống sau đó di chuyển lên trên.
"Anh nắm đau em."
Nghe giọng nói nũng nịu bên cạnh, Lý Yên mới phản ứng lại, hắn thấy sau lưng lạnh buốt, không biết lần này thang máy sẽ đưa họ đến nơi nào, theo bản năng nắm chặt món đồ trong túi quần.
"Thang đi lên." Giọng nói thông báo máy móc vang lên trong thang máy, một lát sau, tiếng kính coong vang lên, thang máy mở ra.
Lý Yên hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn rõ tình hình tầng 8.
Đèn hành lang lập lòe, vách tường trắng bóc không có gì khác với các tầng dưới, các phòng đa phần là giống nhau, có chăng cũng chỉ là khác chút tiểu tiết, điều khác biệt duy nhất là nơi này không có bất kì âm thanh nào, không có du khách qua lại.
"Quả nhiên là còn một tầng nữa, chẳng trách cả ngày hôm qua chúng ta chẳng tìm được manh mối hữu dụng nào."
Nghe thấy giọng nói như tiếng hoàng oanh kia, Lý Yên quay đầu nhìn vẻ mặt kinh hỉ của cô gái xinh đẹp bên cạnh, gật đầu nhè nhẹ, tầng lầu bị che giấu này hẳn là địa điểm mấu chốt trong thế giới nhiệm vụ này.
Lý Yên thở phào một hơi, hai người bước vào, vẫn giống như trước đó cùng đi vào một phòng tìm kiếm manh mối.
Trong lúc hai người đang tìm kiếm ---
"Anh nghe xem, hình như có tiếng gì đó." Phục Dịch Nhiên dừng bước, nheo mắt, dường như đang cố lắng nghe, nghe Phục Dịch Nhiên nói, Lý Yên cũng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Xoạt -----
Xoạt ----- két!
Lý Yên nghe thấy tiếng vang sắc bén, như thể có người đang dùng móng tay cào lên bảng đen truyền ra từ một căn phòng trước mặt.
Xuất phát từ sự sợ hãi với thế giới thần quái, bất kể gặp cái gì, Lý Yên cũng nghĩ đến việc tìm đồng đội thương lượng rồi mới tiếp tục thăm dò.
Hắn quay đầu nhìn gương mặt hơi trắng của cô gái, đề nghị: "Chúng ta về trước đã, tìm mọi người rồi hãy quay lại đây cùng nhau! Chỉ có hai người chúng ta quá nguy hiểm."
"Ừm."
Nghe giọng Phục Dịch Nhiên nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu, Lý Yên thầm nghĩ: Hẳn là cô ấy kinh hãi quá độ, vừa hay giờ có thể trở về gọi những người khác cùng nhau đi lên.
Lý Yên quyết định như vậy xong, cũng không dong dài, đưa Phục Dịch Nhiên xuống lầu tìm đồng đội.
.....
"Anh nói là anh phát hiện tòa nhà này còn một tầng nữa?" Cố Tây Châu có chút kinh ngạc nhìn về phía Lý Yên, kỳ thật hắn vẫn luôn khinh thường tên sắc lang bị sắc đẹp mê muội này.... Không ngờ tời hắn cũng có chút thông minh.
Lý Yên vò đầu nói: "Chỉ là vừa rồi lúc chúng tôi đi thang máy, vô tình phát hiện."
"Anh không sợ xảy ra chuyện sao..." Canh Giai Giai nghe Lý Yên nói, vẻ mặt khiếp sợ, nói chung bọn họ đều rất ít dùng thang máy, bởi vì có vài con quỷ chuyên gia ở trong thang máy chờ người bước vào.
"Không phải là không có chuyện gì đấy sao?" Lý Yên cười nói.
Thẩm Ba ở bên cạnh cũng thấy kỳ quái, hỏi: "Đi lên đã leo cầu thang rồi, sao tự nhiên đi xuống lại đi thang máy?"
Lý Yên bất đắc dĩ giải thích: "Là Tiểu Nhiên nói em ấy hơi mệt nên chúng tôi mới đi thang máy, cũng là em ấy phát hiện thang máy có nút tầng 8, vì thế chúng tôi mới tìm được tầng bị ẩn giấu kia."
Canh Giai Giai nghe vậy cười hì hì nói: "Hóa ra là Tiểu Nhiên muội muội nũng nịu nhà chúng ta bước không nổi nữa, đánh bậy đánh bạ phát hiện ra, hai người cũng may đấy."
Lý Yên cau mày, "Canh Giai Giai, nói chuyện tử tế đi. Mọi người đều cố gắng, đừng có nói bóng nói gió như thế."
Canh Giai Giai lườm hắn, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội: "Tôi nói bóng nói gió cái gì? Tôi chả nói gì cả, nói hai người may mắn là sai chắc?"
Lý Yên gườm gườm nhìn Canh Giai Giai, Phục Dịch Nhiên bên cạnh mím đôi môi mỏng, trông như phải chịu uất ức, rưng rưng chực khóc.
Đúng lúc Cố Tây Châu cho rằng Canh Giai Giai lại chuẩn bị xỉa xói Phục Dịch Nhiên, cô lại đi đến bên cạnh Phục Dịch Nhiên, đưa tay vỗ vai hắn, nhẹ nhàng tinh tế nói: "Tiểu Nhiên, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói cô, chỉ là tự tên Lý Yên kia suy nghĩ linh tinh thôi."
Phục Dịch Nhiên đang chực khóc vội vàng nuốt ngược những giọt nước mắt đó trở về: "...."
Lý Yên lại càng không nói nên lời.
Cố Tây Châu lặng người, phụ nữ đều thế này sao?
Canh Giai Giai đã ăn thuốc tiên gì à? Chỉ số thông minh đột nhiên thăng cập vù vù, nhìn xem, vốn dĩ Phục Dịch Nhiên đã sắp rơi nước mắt đến nơi rồi lại phải cứng nhắc ép ngược vào trong, lại còn chỉ có thể tươi cười nịnh nọt.
"Giai Giai tỷ......Em không hiểu lầm đâu."
Canh Giai Giai ừ một tiếng, như thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy là tốt rồi."
Mọi người đều cạn lời, trên đường đi đến tầng 8 kia, Cố Tây Châu và Tư Dư liếc nhìn nhau, dường như có thể đọc hiểu ý tứ của đối phương ---
Cố Tây Châu: Hóa ra Phục Dịch Nhiên này cũng không phải chỉ biết hic hic hic cả ngày, vẫn có chỗ dùng được.
Tư Dư: Vô dụng thì sao có thể trải qua được mười mấy thế giới chứ?
Cố Tây Châu: Nói cũng đúng.
Tư Dư: Trước tiên đi xem kĩ xem rồi nói tiếp.
Mọi người bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng 8, vừa lên đén nơi đã nghe thấy mấy tiếng két két két bén nhọn, trong khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, da đầu mọi người đều tê dại, ngay cả Cố Tây Châu cũng cảm thấy dựng tóc gáy.
Âm thanh quỷ dị này cũng chính là một loại tra tấn tinh thần.
Đi một lúc bọn họ đã tới được căn phòng kia, Cố Tây Châu ngẩng đầu nhìn số phòng 8002, tiếng động truyền ra từ chính căn phòng này.
Két -----
Két ------
Tiếng móng tay ken két lại vang lên, mọi người liếc nhìn nhau, trong phòng nảy chắc chắn có manh mối, nhưng mà để ai đi vào đây, đi vào có thể gặp nguy hiểm hay không, đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Chính là căn phòng này, tiếng động truyền từ trong này ra." Thẩm Ba có chút sợ hãi, giọng hắn phát run, thân thể cũng theo đó mà run rẩy.
Canh Giai Giai lườm hắn một cái, nói: "Cái này còn cần anh nói à, mọi người đều nghe thấy được."
"Trước hết cứ xem xét các phòng khác xem có manh mối không, nếu đều không có thì chúng ta cùng nhau đi vào!" Lý Yên đề nghị.
"Tôi đồng ý, phòng này vừa nhìn đã thấy cổ quái rồi, chúng ta không nên cứ thế xông vào, trước hết cứ tìm trong các phòng khác trên tầng này đã." Thẩm Ba đồng tình.
"Được." Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, hiển nhiên cũng đồng tình với Lý Yên.
Tuy rằng Cố Tây Châu rất muốn trực tiếp đẩy cửa đi vào xem rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì, nhưng dù sao ở đây cũng nhiều người nên hắn không đi vào, chia 4 người một nhóm cùng nhau hành động, chưa đầy 1 tiếng đã tìm hết mọi căn phòng trên tầng này, trừ 8002.
"Có manh mối gì không?"
"Không có, mấy phòng đó đều trống không, không có dấu hiệu có khách ở."
"Bên chúng tôi cũng vậy."
Tầm mắt Lý Yên dừng trên người Cố Tây Châu và Tư Dư, Cố Tây Châu lắc đầu với hắn, trả lời: "Không có."
"Vậy chỉ còn 8002...." Lý Yên trầm giọng nói, "Chúng ta đi cùng nhau, mọi người xem vậy có được không?"
Thẩm Ba có chút do dự, nói: "Mấy phòng trên tầng này đều không lớn lắm, chúng ta nhiều người như vậy, cùng nhau đi vào chật lắm."
Đường Tiểu Thi nãy giờ luôn im lặng nghiêng đầu nhìn Thẩm Ba, "Tôi thấy chỉ là do anh sợ, không dám đi vào thôi?"
"Tôi không có ý đó!" Thẩm Ba chột dạ giải thích, hắn thực sự sợ hãi, ngày hôm qua các phòng khác không có việc gì, nhưng phòng hắn xảy ra chuyện....Lương Kha mất tích.
Trán Thẩm Ba đổi mồ hôi hột, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán lại phát hiện thời tiết như vậy mà lưng hắn lại đầm đìa mồ hôi.....
"Đừng nói nữa, muốn vào thì cùng nhau vào, nêu như bên trong thật sự có cái gì thì cũng là số trời đã định!" Lý Yên suy nghĩ, nói.
Đường Tiểu Thi gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, cùng nhau đi vào là tốt nhất, mạng anh là mạng, của người khác thì không phải chắc? Nếu có người không vào thì tôi cũng không vào!"
Canh Giai Giai: "Tôi cũng thế, đã vào thì tất cả đều phải vào!"
"Thẩm Ba, cậu đi vào cùng chúng tôi thôi, hai cô gái nhà người ta đều đã lên tiếng cả rồi, nếu như cậu còn không chịu thì cũng khó ăn khó nói." Lý Yên vỗ vai Thẩm Ba, nói.
"Được.... Vào cùng nhau."
Thẩm Ba bị mọi người nhìn chằm chằm đành phải nói cũng đi vào, cắn chặt răng, vẻ mặt bất chấp.
Mở cửa phòng ra, mấy người đồng thời đi vào, tiếng động cổ quái trong phòng nháy mắt biến mất,
"Mọi người nhìn trên giường kìa." Tư Dư chỉ vảo chiếc giường trong phòng, nhẹ giọng nói.
Đôi tay này... thật là đẹp, quả đúng là mỹ nhân.
"Nước, sao trên giường lại có nước?"
Nghe thấy tiếng nói thất thanh bên tai, Đường Tiểu Thi lấy lại tinh thần, cứng nhắc chuyển tầm mắt từ bàn tay Tư Dư đến chiếc giường trong phòng.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô là nước, chính xác mà nói thì không phải nước, mà là vết nước, chính là kiểu nửa khô nửa ướt, tuy rằng thấm vào gối đầu nhưng lại không tràn ra xung quanh, Đường Tiểu Thi do dự một chút, nói: "Tôi thấy cái này cứ như là đầu người ấy?"
Đường Tiểu Thi vừa nói xong liền thấy đồng đội mình là Tư Diêu Tinh trực tiếp đi đến lật tấm chăn trên giường.
Ga giường cũng ướt như vậy, nối liền với vệt nước trên gối đầu kia, vừa vặn thành hình dáng một người đang nằm thẳng trên giường, nhưng mà người nằm trên giường thì sao giường lại ướt?
Cố Tây Châu nhướng mày, từ vết nước này không khó để đoán ra đã từng có một người nằm ở vị trí đó, chiều cao tầm 1m65, hẳn là một người đàn ông, bởi vì xung quanh có vài vết nước có vẻ là do tóc lưu lại, vậy khẳng định nó không phải là nữ quỷ hôm qua tìm đến hắn.
"Chỗ bị ướt vừa vặn cho một người nằm thẳng, cái này có ý nghĩa gì?" Canh Giai Giai suy nghĩ cả trăm lần cũng không ra, sau khi tiến vào không có nguy hiểm gì, trái tim cũng coi như trở về đúng chỗ.
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ bỗng nhiên một tiếng loảng xoảng vang lên, Thẩm Ba sợ đến nhảy dựng, quay đầu chuẩn bị chạy thì nghe thấy một giọng nói thỏ thẻ: "Vừa nãy em không cẩn thận, vướng vào cái gì đó nên ngã."
Phục Dịch Nhiên ảo não nói, hắn với một tay bám vào bệ cửa sổ cạnh giường, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, hắn nở một nụ cười với dám người Lý Yên.
Phải nói....quả thực rất xinh đẹp.
Cố Tây Châu thấy Lý Yên còn đỏ mặt mỉm cười đáp lại, hắn thật muốn đập vào mặt Lý Yên, tụt quần Phục Dịch Nhiên ra cho Lý Yên biết thế nào gọi là 'móc ra còn to hơn ngươi', cho Lý Yên biết cái gì gọi là hiện thực tàn khốc.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tư Dư, tốt quá, Tư Dư chẳng thèm liếc Phục Dịch Nhiên lấy một cái; lại ngó qua Phương Chấp, không tồi, thanh niên chính trực hoàn toàn không bị sắc đẹp mê hoặc.
Cố Tây Châu rất vừa lòng với thái độ của hai người bạn đồng hành.
Sau khi rời đi, bọn họ vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, mãi cho đến giờ cơm chiều.
"Chắc chắn căn phòng kia có vấn đề, có lẽ ban ngày không nhìn ra được, chỉ có buổi tối đến xem sao?" Lúc ăn cơm, Lý Yên cân nhắc hồi râu rồi nói.
"Chờ đến tối rồi tìm cho rõ ngọn ngành, chúng ta không thể cứ tiếp tục bị động như vậy." Tư Dư hơi cau mày, nhẹ giọng nói.
.....
Cố Tây Châu ngồi trên giường, không ngủ, bởi vì phòng bọn họ hỏng mất một chiếc giường nên không có thêm người, Thẩm Ba và Lý Yên ở một phòng, hai cô cái chọn ở cùng phòng với Phương Chấp.
Dù sao Phương Chấp cũng mang lại cảm giác thiếu niên chính trực, không giống như hai tên sắc lang Thẩm Ba, Lý Yên, hai cô gái không nghĩ ngợi nhiều liền chọn ở cùng phòng với cậu.
Ở một căn phòng khác -----
"Cảm ơn Phương Viễn, nếu không nhờ có anh chắc hôm nay hai chúng tôi không biết nên ngủ đâu." Đường Tiểu Thi thật lòng thật dạ nói.
Phương Chấp có chút bối rối, thật tình cậu đâu có muốn cùng mấy cô gái ngủ chung một phòng đâu, cứ quái quái sao á.
Canh Giai Giai: "Phương Viễn, mặt anh đỏ kìa!"
"Có, có sao?" Phương Viễn đưa tay sờ lên mặt mình, vẻ mặt mông lung.
"Aizzz, đáng tiếc giường phòng Tư ca, Cố ca hỏng rồi, không thì có thể ở chung phòng với bọn họ." Đường Tiểu Thi cảm thán.
"Cô muốn ở cùng phòng với Cố ca bọn họ?"
Mặt Đường Tiểu Thi hơi ửng đỏ, gật đầu.
......
Phục Dịch Nhiên đang rửa mặt trong nhà vệ sinh thờ ơ liếc nhìn tình hình trong phòng, nhìn đồng hồ một chút, thu dọn qua rồi đi vào phòng, nằm lên giường, ngủ.
"Lúc này rồi cô còn ngủ gì nữa? Không phải hôm nay đã thương lượng là đến tối phải đi đến cái phòng kia sao?" Đường Tiểu Thi hỏi.
Phục Dịch Nhiên ngoái đầu nhìn cô, nhàn nhạt đáp: "Em ngủ trước một lát, chút nữa đi mọi người gọi em, hôm nay em mệt quá, người có chút khó chịu."
"Ồ." Đường Tiểu Thi bĩu môi, có điều cũng không nói thêm gì.
Ánh đèn mờ ảo, trong phòng chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, Cố Tây Châu có chút không thoải mái nhìn Tư Dư, hỏi: "Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thế?"
"Em không nhìn tôi, sao biết tôi đang nhìn em?" Hai mắt Tư Dư cong cong, đáy mắt ngậm cười, khóe môi hơi sâu, hỏi ngược lại.
Cố Tây Châu: "Nhàm chán, à đúng rồi, vụ tầng 8 hôm nay, anh có ý tưởng gì không?"
"Tạm thời không có." Tư Dư trả lời, đúng lúc này cửa sổ phòng bọn họ bị thứ gì đó đập vào.
Cố Tây Châu và Tư Dư đồng thời nhìn về phía rèm cửa sổ, đang do dự không biết nên kéo ra hay không thì cửa sổ lại tiếp tục bị va chạm.
"Bịch bịch bịch."
"Bịch bịch bịch"
Tư Dư đi đến, đưa tay kéo rèm, bảo vệ Cố Tây Châu ở phía sau.
Cố Tây Châu bị chặn:???
Đột nhiên thiết lập nhân vật bị đảo ngược, hắn có chút không quen!
Xoạch một tiếng, Tư Dư kéo tấm rèm ra.
Chỉ thấy kính cửa sổ rung lên, một nắm tuyết bay đến đập lên kính, hết lần này đến lần khác, tiếng bịch bịch bịch vừa rồi chính là tiếng bóng tuyết va vào cửa kính.
Hai người tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, người tuyết đeo khăn quàng của Lương Kha nặn một đống cầu tuyết từ đống tuyết dưới sân, ném vào cửa kính phòng bọn họ, người tuyết này bụ bẫm, động tác lại hơi ngốc ngốc, đeo khăn quàng đứng trên nền tuyết tráng trông như một đứa trẻ cứng đầu.
Lại một quả bóng tuyết nữa đáp lên cửa kính.....
Cố Tây Châu nhếch khóe miệng, quỷ ở thế giới này hành xử cũng khá khác người đấy, trước thì có nữ quỷ sờ hắn... sau có người tuyết ném tuyết vào cửa sổ phòng hắn, quỷ ở thế giới này đúng là biết chơi trội.
"Em xem, hình như bên ngoài có ánh sáng." Tư Dư chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi người tuyết đang đứng, nhíu mày nói.

Bình Luận (0)
Comment