Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 157

Vịt: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha, khỏe mạnh, nhiều tiền nữa nè~~~ Năm mới năm me đọc bộ truyện nhiều án mạng, máu me với góc khuất lòng người như này có lẽ không hợp lắm. Nhưng đến hẹn lại lên thui. Thêm 1 lý do nữa là tui cũng mún chúc Tết mọi người nên mới chuyển phần note này lên đầu chứ không để cuối như mọi khi =))))) Cho ai không muốn để Tết của mình dính chút xíu nặng nề, thì để gộp với chap sau rồi đọc cũng được á, chap sau tác giả note ở ngay tên chap là 'tương đối ngọt?" =)))
- ---------------------------------------
Nghe người đàn ông trung niên kể chuyện đã qua, biểu cảm trên gương mặt Cố Tây Châu như đông cứng lại, đoạn quá khứ này trước đó hắn đã nghe mẹ nạn nhân kể một lần......Nhưng một câu chuyện, hai người nói ra lại là hai phiên bản hoàn toàn bất đồng. Cố Tây Châu cau mày nhìn về phía bóng lưng rời đi đã hơi còng của người đàn ông trung niên, thật sự nói không nên lời.
Cố Tây Châu tan ca sớm, mang một thân mỏi mệt về đến nhà, không biết vì sao Tư Dư vốn luôn ở nhà vào giờ này lại không có nhà, hắn nằm trên sofa thiếp đi.
Máu.
Nhiều máu quá.
Tí tách, tí tách, máu loãng chảy xuôi theo bậc cầu thang, nhỏ xuống dưới, mí mắt ngày càng nặng, ngày càng nặng.
Sắp chết rồi ư?
Thân thể tựa như bị nghiền náp, máu loãng chảy ra khỏi thân thể, nhỏ giọt xuôi theo từng bậc thang, sức lực trôi đi từng chút một, cảm giác tuyệt vọng dần dần trào dâng, Cố Tây Châu đột nhiên cảm thấy trái tim đau đớn tột cùng.
Mùa hè Ninh Khánh nhiều mưa, một chiếc Maybach chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe.
Bên trong xe, tài xế là một thanh niên tầm 27 – 28 tuổi, ngũ quan đoan chính, hắn vừa lái xe vừa cẩn thận liếc nhìn đại boss ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Đại boss rũ mắt, dường như đang xuất thần suy nghĩ điều gì đó, tài xế trộm liếc nhìn, định tìm tòi đến cùng thì bỗng nhiên đại boss ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt hắn.
Trong tay đại boss cầm một tờ giấy, nhìn nó mà sắc mặt tối sầm đến cực độ, cả người phảng phất như một pho tượng được tạc từ băng, khiến cho không gian xung quanh lạnh đến không thể tưởng tượng nổi.
Tư Dư rũ mắt nhìn tờ giấy trong tay, sau đó vò nó thành một nắm, ngón tay phát ra âm thanh lục cục, tiếp theo đó tờ giấy bị ném vào hộp rác trong xe.
"Đại boss, ngài......ngài ổn chứ?" Tài xế trẻ tuổi dè chừng hỏi.
Đôi môi mỏng của Tư Dư mím lại thành một đường thẳng, biểu cảm trên gương mặt có chút lạnh giá, nghe tài xế hỏi han quan tâm cũng chỉ khẽ ừ một tiếng.
Vận mệnh?
Nhưng anh là người không tin tưởng vận mệnh nhất, đồng thời cũng lại chính là người tin tưởng vận mệnh nhất.
"Cậu có tin vào vận mệnh không?" Tư Dư nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe không ngừng lùi về phía sau, đột nhiên cất giọng lạnh nhạt nói.
Trên xe...... Hình như không còn ai khác nhỉ.
"Hả?" Cậu tài xế ngây ra một chút, một lát sau mới phản ứng lại được là Tư Dư đang hỏi mìn: "Vận mệnh?! Tin......Mà cũng không tin."
"Hửm?" Tư Dư ngồi ở ghế sau hơi nhướng mày, "Nói xem."
Cậu thanh niên nhẹ giọng nói: "Tôi không có cách nào lựa chọn mình sinh ra thế nào, nhưng tôi có thể lựa chọn đi làm ở đâu, sống ở đâu, trở thành người như thế nào, tất cả đều xuất phát từ nội tâm của chính tôi......"
......
"Trước khi sinh ra không có cách nào thay đổi được, nhưng từ khi được sinh ra, tất cả lựa chọn đều là do tự tôi đưa ra, cho nên tôi cảm thấy không phải là vận mệnh khống chế tôi, mà là chính tôi đang khống chế vận mệnh."
"......Đại boss, có phải là tôi nói nhiều quá rồi không?" Cậu thanh niên mồm mép nhận ra đại boss cũng không để ý đến mình lắm, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi....."
Tư Dư liếc hắn, nhàn nhạt nói: "Cậu không cần xin lỗi, cậu đã giúp tôi nghĩ thông suốt một việc."
Xe lại chạy thêm hơn mười phút nữa, cuối cùng cũng đến trước căn biệt thự hai tầng.
Thấy đại boss có vẻ cũng không tức giận vì mình lắm lời, cậu thanh niên hít sâu một hơi, đang chuẩn bị lái xe rời đi thì thấy đại boss vẫy tay ra hiệu với mình, hắn lập tức hạ cửa sổ xe xuống, "Ông chủ, còn để đồ gì trên xe sao?"
Tư Dư lắc đầu, anh nhìn cậu tài xế, nói: "Lúc về đừng đi đường Hoa Sen."
"Được, được ạ......" Tuy rằng không hiểu vì sao nhưng ngoài miệng tài xế vẫn đáp ứng yêu cầu của Tư Dư.
Cậu tài xế trẻ tuổi rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở hộp đựng rác ra, lấy tờ giấy trong đó, từ từ mở ra.
Nội dung tờ giấy: Ngươi cảm thấy hắn thật sự thích ngươi, hay hắn chỉ là tiếp nhận vận mệnh các ngươi an bài cho hắn?
Những con chữ trong tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, trông như chữ của trẻ con tiểu học, rất khó nhìn.
Cố Tây Châu đang ngủ trong nhà cảm giác được có một bàn tay đặt giữa chân mày, giúp hắn thả lỏng đôi chân mày đang nhíu chặt, ngay sau đó dịu dàng nắm đầu vai hắn, kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng.
Cố Tây Châu bừng tỉnh, phát hiện đôi bàn tay nắm lấy hắn là tay Tư Dư, hắn lau cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, không ngừng thở dốc.
Từ khi hắn sống lại, hắn đã mơ thấy cơn ác mộng này vài lần, đây là thứ cất giấu ở nơi sâu nhất trong ký ức, sao dạo này hắn luôn mơ thấy lúc mình chết đi?
Thế giới thần quái là nơi cứu rỗi quỷ quái, vậy sao hắn lại không biến thành quỷ, nói như vậy.....liệu có phải tất cả những người đã chết khi đó đều có thể trở về?
Cố Tây Châu nghĩ trong đầu, mũi bỗng nhiên cay cay, không thể nào..... Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều đã chết, kể cả hắn.
Không có khả năng trùng sinh.
Không có.
Gần đây cứ luôn mơ thấy chuyện trước kia, Cố Tây Châu nghĩ không ra, dạo này hắn cũng đâu có nghĩ đến chuyện đó. Sau khi sống lại, thậm chí hắn còn không tiếp xúc với bất kể chuyện gì liên quan với trước kia, bản thân hắn cũng rất ít khi chủ động nghĩ đến những chuyện đó.
Đối với hắn, chúng chẳng phải kí ức tốt đẹp gì, Cố Tây Châu cũng chẳng phải tên cuồng M, hắn chưa từng cố gắng nhớ lại.
Nhưng không hiểu sao gần đây cứ mơ thấy những chuyện đó mãi, trong giấc mơ, hắn như thật sự trở lại cái ngày hắn tử vong kia, trải nghiệm loại cảm giác bất lực, dồn ép người ta đến mức không tài nào tiếp thu được, hắn căn bản không hô hấp nổi.
Cố Tây Châu nén lại cảm giác không khỏe trong người, cố gắng hít thở chậm lại, ngẩng đầu liền thấy Tư Dư ghé vào sofa dùng đôi mắt thâm thúy nhìn mình.
"Gặp ác mộng sao?"
Cố Tây Châu gật gật đầu.
"Có thể kể cho tôi không?" Đôi mắt đen nhánh nhìn Cố Tây Châu chăm chú, trầm giọng hỏi.
Cố Tây Châu: "Cũng chẳng có gì hay."
Tư Dư: "Tôi muốn biết."
Cố Tây Châu chuyển chủ đề, hắn không muốn nhắc đến chuyện trước kia, đối với anh mà nói, nó chỉ là một cơn ác mộng, Cố Tây Châu hỏi: "Anh đi ra ngoài ư?"
"À," Tư Dư thấy Cố Tây Châu không muốn nói, cũng không cưỡng ép hắn, anh khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo chút từ tính tựa như một đôi bàn tay nhẹ nhàng vỗ về màng nhĩ Cố Tây Châu, "Công ty có chút việc, tôi phải đi một chuyến."
"Ồ....." Cố Tây Châu ngồi dậy, chăm chú nhìn Tư Dư một lát.
Gương mặt Tư Dư thực sự vô cùng anh tuấn, Cố Tây Châu cũng dần hình thành thói quen nhìn nhiều thêm đôi chút.
"Em đang nhìn trộm tôi?" Tư Dư dịu dàn hỏi, bàn tay bắt lấy tay Cố Tây Châu, đôi mắt cong cong, trong mắt là ảnh ngược của Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu gật đầu, "Ừm."
Nghe Cố Tây Châu trả lời, biểu cảm trên mặt Tư Dư hơi sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Tây Châu sáng lên.
......
"Đến đây, ăn cơm nào." Tư Dư dịu dàng nói.
Cố Tây Châu lườm anh một cái, bước từ trên sofa xuống, chân có chút tê dại, suýt nữa đến đứng cũng không vững, cũng may Tư Dư nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn, cũng không biết là cố ý hay vô tình, đôi môi kia vừa vặn cọ vào hầu kết hắn, hô hấp lướt qua, có chút ngứa ngáy.
Cố Tây Châu lại lườm anh, tầm mắt chuyển ra phía ngoài, tỏ vẻ không để ý chút nào, nói: "Cảm ơn, chúng ta đi ăn cơm đi."
Cố Tây Châu thoát khỏi vòng tay Tư Dư xong, vừa đi về phía trước được hai bước, Tư Dư đã trực tiếp ôm lấy hắn từ phía sau, cánh tay còn siết rất chặt.
Bị ôm như vậy, Cố Tây Châu chỉ cảm thấy miệng mũi đều là mùi hương của Tư Dư, Tư Dư đặt cằm trên đầu vai hắn, một bàn tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc đen nhánh của Cố Tây Châu, sau đó bàn tay còn lại từ bên hông dần dần mò lên trên, áp vào cổ Cố Tây Châu.
"Em thích tôi, đúng không?" Giọng nói trầm thấp của Tư Dư vang lên bên tai.
Cố Tây Châu cảm giác Tư Dư có chút kì quái, gần đây cứ luôn hỏi hắn vấn đề này, cứ hỏi hết lần này đến lần khác, hắn đã trả lời rồi mà, sao lại còn hỏi nữa?
"Vì sao em lại không nói lời nào?" Tư Dư rũ mắt, giọng điệu đáng thương vô cùng.
Quần áo Cố Tây Châu bị Tư Dư làm cho xộc xệch hết cả, hắn hơi nghiêng người nhìn về phía Tư Dư, nói: "Thích, thích anh."
Tư Dư rũ mắt nhìn hắn, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, tóc mai đã rối tung tự lúc nào, khiến cho khí chất lạnh lùng lại nhiều thêm một chút cảm giác cấm dục gợi cảm.
Tư Dư nghe Cố Tây Châu đáp lời, nghiêng đầu cẩn thận quan sát Cố Tây Châu, Cố Tây Châu bị anh nhìn đến mức ngượng ngùng, rũ mắt khẽ cười, nhẹ giọng nói, "Nhìn chằm chằm em làm cái gì? Dạo này anh toàn hỏi em mấy câu kì quái thôi."
Tư Dư nói: "Tôi vui lắm."
"Vui?" Cố Tây Châu khẽ động mí mắt, tầm mắt dừng trên má Tư Dư, hỏi: "Anh thật sự thích em đến vậy sao?"
Tư Dư gật đầu: "Ừm. Tôi thích em nhiều hơn em nghĩ rất nhiều......Chuẩn xác mà nói là tôi yêu em.
"Cố Tây Châu, tôi yêu em."
Cố Tây Châu bất ngờ nghe thấy Tư Dư thổ lộ, tuy rằng trong lòng vui sướng không thôi, nhưng đồng thời cũng không biết nên nói gì, hắn dò xét: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Dạo này anh hơi kì đó."
"Nào có." Tư Dư vuốt ve mái tóc Cố Tây Châu, sau đó, không nói thêm gì nữa.
Phục Dịch Nhiên đã đưa giấy cho anh rất nhiều lần, lần nào trên tờ giấy cũng viết cùng một câu nói ————
Ngươi cảm thấy hắn thật sự thích ngươi, hay là hắn chỉ tiếp nhận vận mệnh mà các ngươi an bài cho hắn?
Cái tên Phục Dịch Nhiên này căn bản chính là thích xen vào việc của người khác.
Cơm nước xong xuôi, Cố Tây Châu đi tắm ra ngồi ở một bên, không biết thế nào, không hiểu vì sao, rõ ràng hắn chỉ dựa vào sofa, vậy mà lại ngủ mất.
Tí tách.
Tí tách.
Nhiều máu quá, người đàn ông theo bản năng đưa tay ấn vào phần eo, máu tươi nhỏ từng giọt chảy dọc xuống theo cầu thang, bên tai là tiếng nói chuyện ầm ĩ.
"Rốt cuộc tên cảnh sát này chết rồi." Hình như bên tai có ai đó đang thập giọng nói một câu chẳng mấy rõ ràng như vậy, nhưng Cố Tây Châu lại nghe thấy rõ mồn một, trong giọng nói của hắn ta hàm chứa sự coi thường và khinh bỉ.
Mà xung quanh người đàn ông có không ít người xúm lại xem náo nhiệt, dáng vẻ những người này dần trở nên mơ hồ.
Cố Tây Châu cảm giác hô hấp càng ngày càng khó khăn ————
"Tây Châu, tỉnh, tỉnh." Tư Dư bước ra từ phòng tắn, nhìn thấy Cố Tây Châu nhíu mày, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, anh đánh thức Cố Tây Châu dậy.
Cố Tây Châu bàng hoàng mở to mắt, dùng mu bàn tay dụi mắt.
"Lại gặp ác mộng à?" Tư Dư trầm giọng hỏi.
Cố Tây Châu ừ một tiếng, sắc mặt trắng bệch, dạo này...... thật kỳ quái, cứ luôn mơ thấy chuyện trước kia, mơ thấy những hình ảnh vào thời điểm hắn chết, sao lại như vậy.

Bình Luận (0)
Comment