Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 158

Suốt một buổi tối, Tư Dư đều bồi bạn bên cạnh Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu vốn định đi ngủ, nhưng Tư Dư lại không chịu thành thật, nới lỏng quần áo để lộ cơ bắp rắn chắc, còn có cả da thịt trắng trẻo, cơ bụng căng chặt đầy mạnh mẽ.
Cố Tây Châu tính nhắm mắt lại, mặc kệ Tư Dư ôm hắn, có lẽ đã quen rồi, giờ Cố Tây Châu không bối rối về vấn đề tiếp xúc thân thể đến vậy nữa.
Tiếng thở dốc nặng nề, dồn dập ở bên tai, nước trên tóc Tư Dư nhỏ giọt xuống cổ Cố Tây Châu.
"Ưm......"
"Gọi tên anh." Tư Dư cúi đầu, dùng giọng nói từ tính đầy khêu gợi nói nhỏ bên tai Cố Tây Châu, tiện đà ôm lấy hắn, bàn tay cũng tiến vào trong quần áo hắn.
"Ưm...... Tư......Dư......" Tiếng rên gợi cảm và trầm thấp vang lên bên tai, ánh mắt Cố Tây Châu đảo qua gương mặt Tư Dư, tuy rằng không quá thích bị người khác đè, nhưng khả năng vì người đó là Tư Dư, Cố Tây Châu ngược lại lại không cảm thấy không khó tiếp thu đến vậy.
.......
Sau nửa đêm anh gần như chỉ ôm hắn ngủ, không làm chuyện gì khác, nhưng chính như vậy lại làm Cố Tây Châu cảm thấy vô cùng an tâm.
Sáng sớm, Cố Tây Châu mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị xong xuôi liền lập tức đi ra cửa, có lẽ là vì Tư Dư luôn ôm hắn nên cả đêm Cố Tây Châu cuối cùng cũng không còn mơ thấy những hình ảnh đó nữa.
Cố Tây Châu đi làm sớm, ngồi trong văn phòng, hôm nay là một ngày nhàn nhã hiếm có, không có án tử.
Vụ án của Đỗ Lôi và Ngụy Minh đã được chuyển giao, chuẩn bị trình tự tư pháp đợi tòa án kết tội, Cố Tây Châu không phí công phí sức ở chỗ bọn họ làm gì nữa.
Ngồi trong văn phòng, Cố Tây Châu lấy viên xúc xắc Tư Dư cho hắn ra, nhẹ nhàng lắc lắc chiếc hộp trong suốt, viên xúc xắc đong đưa lên xuống một lúc.
Là '6'.
Cố Tây Châu đặt xúc xắc ở trên bàn, ngón tay khẽ gõ lên chiếc bàn làm việc bằng gỗ, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cố Tây Châu mở điện thoại đọc đoạn chat của các đồng nghiệp.
"Trên đường đi làm em bị chó hoang cắn! Hức hức hức, mấy ngày tới không đi làm được, những vị đồng nghiệp yêu dấu của em ơi, cố lên! QAQ"
"Viên Viên thảm quá trừi."
"Mà ý, cái này có được tính là tai nạn lao động không nhở?"
"Chắc là được chứ, bị thương trên đường đi làm và tan làm, tui nhớ rõ là đều được tính vào tai nạn lao động, đến lúc đó nhớ đi hỏi lại một chút xem nhé."
"Uhm uhm."
Người gửi tin nhắn là một đồng nghiệp làm bên hành chính trong đội cảnh sát hình sự, nhìn cún con trên ảnh đại diện của đối phương, Cố Tây Châu lại nghĩ đến cún nhỏ vẫn còn để ở nhà. Lúc trước vì không muốn để Chi Chi quá cô quạnh nên mới nhận cún con về nuôi, một thời gian rồi không thấy nó, vậy mà lại có chút nhớ con cún ngốc này.
Cố Tây Châu suy nghĩ, ấn vào wechat của Tư Dư: Anh có để ý việc nuôi chó không?
Tư Dư: Con nhà em đấy á?
Cố Tây Châu: Ừm.
Tư Dư: Vậy lát nữa tôi đến nhà ba mẹ em đón nó đến đây.
Cố Tây Châu: Không cần đâu, em tự lái xe đi được.
Tư Dư: Em đi bộ đi làm, đến tối tôi lái xe qua đón em nhé.
Cố Tây Châu nghĩ rồi nói: Vậy cũng được.
Tư Dư buông di động xong, đáy mắt mang theo ý cười, hoàn toàn không phát hiện ra hiện tại ngày nào anh cũng vội vàng đi làm tài xế cho Cố Tây Châu, hồi trước rõ ràng là còn oán giận đầy một bụng.
Trong văn phòng, Cố Tây Châu cầm di động, đột nhiên thấy một thông báo đẩy, hắn chỉ lướt qua nội dung.
"Đêm qua 6:44 phút, xe buýt đang di chuyển trên đường Hoa Sen tự nhiên bốc cháy, va chạm với nhiều chiếc xe xung quanh......"
Cố Tây Châu cũng không để ý, chuyện hắn nhờ Mã Kỳ điều tra về Lý Yên đã có kết quả.
Vì có số điện thoại của Lý Yên nên việc điều tra vô cùng dễ dàng. Lý Yên là tên thật của người đàn ông này, Cố Tây Châu thờ ơ nhìn thoáng qua ảnh chụp trong tài liệu, trông không khác lắm với Lý Yên trong thế giới nhiệm vụ.
Lý Yên, 31 tuổi.
Tuổi tác không đến nỗi quá khoa trương, Cố Tây Châu vừa đọc tài liệu vừa phân tích trong đầu, sau đó hắn cẩn thận đọc những chuyện đã xảy ra trong đời Lý Yên, nguyên bản nghề nghiệp của người này là bác sĩ, ngoài dự đoán của Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu đọc kĩ tài liệu về Lý Yên xong, không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.
Mã Kỳ ngồi trong văn phòng cũng đang đọc tài liệu, hắn hơi chút tò mò nhìn về phía Cố Tây Châu, có điều Cố Tây Châu không nói gì, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Đợi Mã Kỳ rời đi xong, Cố Tây Châu nhẹ nhàng day trán, nhìn qua thì Lý Yên chính là một người bình thường, tuổi tác cũng bình thường hơn nhiều so với người phụ nữ tên Diệp Xu kia.
Sau khi tan làm, Cố Tây Châu ra cửa trực tiếp trèo lên xe việt dã của Tư Dư, dựa vào ghế, không hiểu sao lại thiếp đi.
"A...... Cứu......"
Nghe thấy tiếng Cố Tây Châu nói mớ nỉ non, Tư Dư đang lái xe nhìn về phía hắn qua gương chiếu hậu, anh biết Cố Tây Châu lại đang nằm mơ, đánh thức hắn dậy, mặc kệ anh có hỏi thế nào, Cố Tây Châu cũng đều không tình nguyện kể cho anh chuyện xảy ra trong mộng, Tư Dư không có cách nào, thấy thái độ nói cho có lệ của Cố Tây Châu, cuối cùng cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa.
Xe chạy đến trước khu chung cư trước kia Cố Tây Châu ở, vừa lúc xe đến liền gặp Cố Kình mang theo cún con và đồ đạc của nó đứng dưới lầu chờ Cố Tây Châu từ lâu.
"Cháu chào chú." Tư Dư lễ phép chào Cố Kình.
Cố Kình nghe Tư Dư nói, lộ ra vẻ mặt soi xét đánh giá, lúc ông không nói lời nào, nét mặt nhìn cực kì nghiêm túc. Vì góc cạnh gương mặt cứng cỏi nên cho dù rõ ràng là một người đàn ông đẹp mã nhưng đại đa số mọi người khi gặp Cố Kình, điều đầu tiên chú ý tới không phải khuôn mặt anh tuấn mà là khí chất áp bách trên người ông.
Cố Kình đánh giá Tư Dư, ánh mắt đảo qua người anh, cười cười, lại đảo mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, dặn dò hắn phải ăn uống tử tế, đừng có làm việc quá sức, cuối cùng còn bổ sung: "Mấy câu đó đều là mẹ con bắt ta chuyển lời."
Cố Tây Châu còn chưa kịp đáp, Tư Dư bên cạnh đã giành trả lời trước: "Chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc em ấy cẩn thận."
Vẻ mặt Cố Kình cổ quái, ừ một tiếng.
Chờ Tư Dư khởi động xe rời đi xong, điện thoại Cố Tây Châu ting một tiếng, nhận được tin nhắn của Cố Kình, Cố Tây Châu đọc lướt qua, vẻ mặt kì dị buông điện thoại xuống.
Tư Dư lái xe, nhìn về phía Cố Tây Châu, hỏi: "Ai vậy?"
Cố Tây Châu nói: "Bố em."
"Ông ấy gửi tin nhắn nói gì với em thế?"
Cố Tây Châu: "......" Ông ấy kêu em chăm sóc anh tử tế.
......
Vài ngày sau, lúc ăn cơm trưa, Hướng Nguyên uống một ngụm canh rồi nói với Cố Tây Châu: "Sao dạo này mắt cậu thâm quầng kinh khủng thế? Sinh hoạt về đêm với Tư tổng kịch liệt quá ha!"
Cố Tây Châu: "........................"
Phương Chấp: "........................."
Vì Cố Tây Châu có nói cho Hướng Nguyên biết là Phương Chấp cũng biết chuyện của hắn và Tư Dư nên lúc có Phương Chấp ở đó Hướng Nguyên thường xuyên trêu chọc Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu nói: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?"
"Haha, đỏ mặt rồi?" Hướng Nguyên hết sức vui mừng, hất cằm với Cố Tây Châu: "Cậu vẫn nên kiềm chế chút đi, thân thể là vốn quý."
Trên thực tế mặt Cố Tây Châu căn bản không hề đỏ, gần đây hắn bị ác mộng quấn thân, thường xuyên ngủ không ngon, hình ảnh trước khi chết cứ như cuốn phim chiếu đi chiếu lại trong giấc mơ, hầu như hôm nào quá nửa đêm Tư Dư cũng phải đánh thức hắn.
Chính hắn cũng không biết sao lại như vậy, tất cả giống như là do suy nhược thần kinh, hơn nữa chuyện xảy ra trong mộng ngày càng trở nên chân thật.
Quả thật có một việc hắn không lừa Cố Chi Chi, lần đầu tiên hắn chết, chính là trong thân phận cảnh sát.
Hướng Nguyên thấy Cố Tây Châu ngẩn người, cho rằng hắn đang hồi tưởng, liền làm mặt quỷ với Cố Tây Châu, kéo hắn về hiện thực: "Cậu ấy, kiềm chế chút đi, cậu thì không sao, nhưng Tư tổng người ta không thế được.
"Người ta là dân văn phòng, nào có giống hình cảnh các cậu được, một đám người ngày nào cũng phải bôn ba bên ngoài. Giờ tôi chạy một chút thôi đã thở không nổi rồi, tố chất thân thể so không nổi, cảm giác bản thân thực sự già rồi." Hướng Nguyên cảm thán.
Gương mặt kia của Tư Dư thật sự quá là lừa tình, làm cho cả hai người đó đều cảm thấy anh ở dưới.
Cố Tây Châu tự nhiên cảm thấy thương thân mình, lại có chút thương Tư Dư, nếu như chưa từng thấy cơ bắp trên người Tư Dư, đương nhiên đều sẽ cảm thấy anh ở dưới.
Lúc trước kể cả đã từng nhìn thấy Tư Dư lõa lồ nửa thân trên, hắn vẫn cảm thấy mình là top, đáng tiếc.......
Nghĩ đến ngày hôm đó bị 'người lái thay' chuốc thuốc, Cố Tây Châu liền nghĩ biết thế hắn đã chẳng làm vậy, đúng là váng đầu mà.
Hướng Nguyên vẫn không sợ chết, còn nói thêm: "Tôi nói nè, lão Cố, kể cả có bỗng nhiên được khai trai thì cũng đừng có giày vò người ta thế chứ? Giày vò người ta, bản thân cậu cũng xót mà."
Cố Tây Châu cao hơn Hướng Nguyên nửa cái đầu, lườm cái tên bát quái thích tự biên tự diễn Hướng Nguyên, nói: "Cậu ngậm miệng đi."
"Không phải là tôi đang lo cho cậu đấy sao?"
"Không cần."
"Cậu lạnh lùng quá đi à, thật vô tình."
Cố Tây Châu phát hiện Hướng Nguyên thật sự vẫn kiên quyết giữ kiểu nói chuyện đó, có chút chịu không nổi đối phương nói nhăng nói cuội nữa, trầm giọng nói: "Chỉ là gần đây tôi mất ngủ thôi, không có mấy cái như cậu nói đâu."
Hướng Nguyên chậc một tiếng, "Cậu mất ngủ sao? Làm sao vậy?"
Tuy rằng Hướng Nguyên hay nói chuyện không đàng hoàng, nhưng trên thực tế vẫn luôn quan tâm Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Chính là luôn nằm mơ, chỉ cần cảm giác vừa thiếp đi một cái thôi liền nằm mơ, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm."
"Cậu mơ thấy cái gì?" Hướng Nguyên cau mày, thấp giọng hỏi.
"Chính là," Cố Tây Châu suy nghĩ, nói, "Chính là một án tử trước kia......"
Hướng Nguyên nhìn về phía Cố Tây Châu, lầm tưởng rằng Cố Tây Châu đang nói đến những án tử trước đó, ví dụ như án giết con vừa rồi, vụ đó đã được tiếp tục điều tra, phát hiện quả thực có những người tin tưởng vào điều mà tổ chức kia tuyên truyền, đối với toàn bộ cục cảnh sát mà nói, đây là một vụ rất khó chịu, Hướng Nguyên nhẹ nhàng nói: "Cậu có cần tôi giới thiệu bác sĩ tâm lý, đến kiểm tra một chút không?"
"Cái đó thì không cần," Cố Tây Châu vội vàng lắc đầu, "Không quan trọng."
Hướng Nguyên gật đầu, lông mày nhăn lại, nói: "Vậy thì chính cậu phải chú ý điều chỉnh cảm xúc hơn nữa."
"Nếu thật sự cần, tôi có thể giới thiệu cho cậu, tôi có mấy bạn học không tồi, vốn là trước kia định giới thiệu cho cậu làm bạn gái, giờ gặp hơi ngại ha." Hướng Nguyên nhìn Cố Tây Châu, cười cười nói.
Nghe Hướng Nguyên nói giỡn, Cố Tây Châu buông đôi đũa trong tay, ung dung thong thả lau miệng, "Cậu vẫn nên ngậm miệng vào đi."
"Tôi không, cứ không đấy!" Hướng Nguyên bày ra dáng vẻ thấy chết không sờn, "Dám làm lại không dám cho tôi nói hở?"
"Cậu......" Cố Tây Châu liếc xéo Hướng Nguyên một cái, từ bỏ, tỏ vẻ lười chấp cái tên này!
Phương Chấp bên cạnh cười khanh khách, bởi vì biết Hướng ca nói đùa như vậy không hề có chút ác ý nào, chỉ là muốn Cố Tây Châu vui vẻ một chút, khoảng thời gian gần đây, có lẽ tự Cố ca cũng không phát giác ra được bản thân anh ấy thường xuyên ngơ ngẩn.
Ác mộng ư?
Phương Chấp suy nghĩ, cậu không biết chuyện gì có thể làm Cố Tây Châu gặp ác mộng, có lẽ là án tử từ lâu lắm rồi đi!
Một tuần sau.
Hôm nay là ngày nghỉ của Phương Chấp, cậu rời giường từ sớm, rửa mặt trong nhà vệ sinh xong liền đi thẳng đến trung tâm thành phố. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Cố ca và Tư ca đã dọn đến trung tâm thành phố, lần này đến cậu phải vào thế giới nhiệm vụ, cần Cố ca trợ giúp.
Dựa theo định vị, Phương Chấp đi qua một loạt khu phố, cuối cùng đến được một góc an tĩnh nhất trong khu phố náo nhiệt, hai bên là những cây ngô đồng cao lớn, chung quanh gần như không thấy một bóng người.
Tư bản ác độc. Phương Chấp an ủi chính mình không cần phải thù địch với phú quý làm gì xong thì cũng đi đến cửa nhà Tư Dư và Cố Tây Châu, đột nhiên thấy Cố Tây Châu đang ấn Tư Dư lên cửa sổ trên lầu.
Phương Chấp ngây thơ giống như tờ giấy trắng, nhìn thấy hình ảnh này thì tức khắc mặt đỏ tai hồng, Cố ca......thật sự đang giày vò Tư ca nè!
Trên thực tế, ở trong phòng, Cố Tây Châu đè Tư Dư lên cửa sổ sát đất, hạ giọng nói: "Anh đừng có động tay động chân nữa đi, chốc nữa Phương Chấp tới ngay thôi."
"Anh biết." Trong phòng, đôi mắt Tư Dư sáng ngời, cười tủm tỉm nhìn Cố Tây Châu.
Bị Tư Dư nhìn chằm chằm, Cố Tây Châu cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, bởi vì ánh mắt Tư Dư quá......lộ liễu.
Lúc mở cửa cho Phương Chấp, Cố Tây Châu nghe thấy Phương Chấp đang mặt đỏ tai hồng hỏi: "Cố ca, có phải em tới sớm quá rồi không ạ? Mới nãy anh......"
"Không phải," Cố Tây Châu cảm thấy mình cần phải giải thích một chút, "Anh không làm cái gì hết, chỉ đơn giản là nói chuyện với anh ấy thôi."
Nói chuyện......cần phải đè lên cửa sổ à?
Cố ca lại lừa mình!
Phương Chấp ngẫm nghĩ, cảm thấy thôi mình không nên vạch trần Cố ca, lúc cậu nhìn về phía Tư Dư, tầm mắt không khống chế được dừng trên mông Tư Dư, rốt cuộc Tư ca có đau không nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment