Sau đó, Vương bà tử dẫn Tô Khuynh và Phúc Đậu đi vào chính phòng cảm tạ lão thái thái.
Trong sảnh chính, bàn ghế được bày biện xong xuôi, các chủ tử của Tống phủ cũng đã ngồi xuống. Khi bọn Tô Khuynh tiến vào, cũng là lúc đám nha hoàn tay bưng bồn súc miệng, khăn lông, hạt thơm, chén trà, cây đuổi muỗi nối đuôi nhau ra, có lẽ các chủ tử mới vừa rửa tay, súc miệng.
Vương bà tử đứng bên ngoài cửa xin chỉ thị trước, sau khi lão thái thái chấp thuận mới dẫn bọn Tô Khuynh vào phòng.
Lão thái thái ngồi ngay ngắn ở chính vị, ánh mắt hiền từ nhìn ba người đang tiến vào. Khi cả ba đến gần, lão thái thái không khỏi đưa mắt nhìn sang Tô Khuynh. Bà quan sát từ trên xuống dưới một phen, hỏi với giọng không chắc chắn: “Đây chính là nha hoàn hôm qua sao?”
Bảo Châu che miệng cười: “Mẹ hồ đồ rồi ư? Đây đúng là nha đầu hôm qua đó. Người ta chỉ mới thay bộ đồ khác thôi, chẳng lẽ mẹ nghĩ cô ấy đã biến thành người khác rồi sao?”
Vương bà tử đáp lời: “Bảo Châu tiểu thư khỏi phải nói, Hà Hương cô nương thay đồ xong cứ như thành một người khác ấy. Nếu không phải lão bà tử ta ở bên cạnh nhìn, thật sự sẽ nghĩ cô ấy là hai người khác nhau cơ đấy!”
Lão thái thái đang đánh giá Tô Khuynh, gật đầu tán thưởng: “Thật xinh đẹp, cô nương trẻ tuổi bình thường vẫn nên ăn diện một chút. Nhìn lại mấy bộ đồ có màu sắc kiểu dáng cũ kĩ như bộ đồ xám xịt rộng thùng thình lúc trước mà xem, ngay cả đám bà tử trong phủ cũng không thích mặc, thế mà cô nương xinh xắn như ngươi lại cứ mặc suốt. Về sau phải ăn mặc như hôm nay này, trông đẹp lắm. Đông Tuyết, ngươi vào kho xem có quần áo thừa nào không, cả đồ thu đông nhé, tìm thêm vài bộ nữa rồi sai người mang qua cho Hà Hương cô nương đi.”
Tô Khuynh vội nói: “Lão thái thái, tuyệt đối không được đâu ạ! Nô tỳ một thân một mình, nhờ quý phủ thu nhận mới có chốn dung thân. Các chủ tử trong phủ lại nhân từ tốt bụng, động một tí là thưởng bạc thưởng tiền cho nô tỳ, thường làm nô tỳ cảm đến rơi nước mắt. Nhưng thời gian nô tỳ vào phủ còn ngắn, chưa đóng góp được nhiều cho phủ. Hiện giờ được các chủ tử thiên vị như vậy, mối ân tình kia vốn đã làm nô tỳ không biết báo đáp thế nào, nếu lão thái thái lại thưởng lớn nữa, chẳng phải sẽ khiến nô tỳ hổ thẹn đến chết sao?”
Lão thái thái rất thích tính cách không tranh không giành, không cao ngạo không nóng nảy này của nàng, nghe vậy càng nhìn nàng bằng con mắt khác, rồi lại quay đầu nói với Đông Tuyết: “Vào phòng ta lấy cái choàng lông vũ ra đây.”
Đông Tuyết ngây ra, không phải cái kia mới làm cho Bảo Châu tiểu thư sao?
Bảo Châu che miệng cười: “Mẹ biết con không thích màu đó nên đã đổi sang màu hồng lông cáo rồi phải không?”
Lão thái thái liếc nàng: “Con bé láu cá này, lúc trước thấy con bĩu môi nhìn cái áo choàng kia, chẳng lẽ người làm mẹ như ta lại không nhìn ra sao? Biết con thích màu tươi sáng, thế nên đại ca con đã sai người may mấy tấm da lông cáo lúc trước giữ lại rồi, đảm bảo trước cuối con có thể mặc màu con thích nhất!”
Bảo Châu nghe vậy, vui đến nỗi hai tròng mắt đều tỏa sáng, vội vàng quay đầu nhìn về phía đại ca đang ngồi ngay ngắn bên cạnh: “Thật sao thật sao?”
Tống Nghị đảo mắt qua chỗ Bảo Châu sủng nịnh nói: “Như ý nguyện năm trước của muội.”
Bảo Châu vui sướng hoan hô một tiếng, lão thái thái mắng yêu nàng không có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các.
Một lát sau, Đông Tuyết đã mang cái áo choàng lông vũ trong phòng lão thái thái tới. Lão thái thái sờ chất liệu mềm mại của áo choàng, nhìn Tô Khuynh mảnh khảnh trước mặt, cười nói: “Vốn còn đang nghĩ, để cái áo choàng lông vũ ở kia đóng bụi thì thật đáng tiếc, bây giờ thấy ngươi ta lại hơi động lòng, cảm thấy nó rất hợp với ngươi. Nào, ngươi mặc vào cho ta nhìn xem.”
Tô Khuynh thật sự không muốn nhận phần thưởng gây chú ý như vậy, khó xử nói: “Lão thái thái, thứ quý giá như thế, nô tỳ chỉ là một nha đầu thô sử, có tài đức gì…”
“Đừng nói nữa, ngươi mặc vào đi.” Lão thái thái cắt ngang lời từ chối khéo của Tô Khuynh, ra lệnh cho Vương bà tử nhận lấy mặc cho nàng.
Vương bà tử thật cẩn thận giũ áo choàng ra, khoác lên người Tô Khuynh. Khi khoác lên, áo choàng lông vũ cổ đứng liền chậm rãi rũ xuống mắt cá chân, bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn mảnh khảnh của nàng. Ở trong mắt người khác, càng thêm nhu nhược đáng yêu. Vương bà tử vòng qua trước người nàng, cẩn thận buộc lại dây thắt trên cổ áo, còn sửa lại cổ áo, vuốt phẳng nếp nhăn nhỏ xíu trên áo choàng xong, liền lui qua một bên.
Vài ánh mắt phút chốc đậu trên người Tô Khuynh.
Tuy Tô Khuynh cảm thấy không được tự nhiên, nhưng trên mặt lại chẳng biểu hiện ra, vẫn cúi đầu rũ mi đứng yên một bên, mặc cho những ánh mắt hoặc nhẹ hoặc nặng đảo qua người.
Người đầu tiên lên tiếng là Điền thị. Nàng ta quan sát Tô Khuynh đang cúi người một phen rồi tán thưởng: “Ánh mắt của mẹ tốt thật, màu này cực kỳ xứng với nha đầu này.”
Lão thái thái chỉ cười, không nói gì nhiều. Trong mắt bà, màu sắc trên quần áo không chọn người, mà phong thái của nha đầu này có thể hợp với mọi loại màu sắc. Hơn nữa, lão thái thái cũng đang có một dự tính khác.
Bái tạ lão thái thái xong, Tô Khuynh và Phúc Đậu liền cầm hộp đồ ăn rỗng đi về theo đường cũ. Tuyết đang rơi rất nhiều, giữa đất trời trắng xoá, chiếc áo choàng màu xanh ngọc của Tô Khuynh trông thật bắt mắt. Cũng may vì tuyết lớn mà đa phần mọi người đều trốn trong phòng, nếu không, để họ thấy bộ dáng nổi bật này của nàng, không biết sẽ có thêm bao nhiêu lời đồn khó nghe nữa đây.
Lúc này Tô Khuynh cũng bất chấp mặt đường có trơn trượt hay không, vội vàng đi từng bước nhỏ thật nhanh, đồng thời cũng âm thầm hy vọng đợt tuyết này có thể rơi lớn hơn, chỉ hận không thể bắt mọi người ở rịt trong phòng tránh tuyết.
“Hà Hương tỷ, tỷ đi chậm chút đi, đệ sắp không theo kịp tỷ rồi!” Phúc Đậu ở phía sau thở hổn hển chạy nhanh vài bước đuổi kịp Tô Khuynh, ôm hộp đồ ăn mà như bị hụt hơi: “Tỷ tỷ tốt của đệ ơi, tỷ đi chậm chút được không. Đường về cũng không xa, tốt xấu gì cũng để đệ thở một hơi trước đã.”
Vì Tô Khuynh hãy còn đang suy nghĩa, nên cũng không cảm thấy mệt, chỉ tâm tâm niệm niệm đến phòng ăn thật nhanh, vì thế nói: “Chỉ còn mấy bước nữa thôi, đệ kiên trì thêm chút mữa đi.”
“Đừng mà tỷ…” Phúc Đậu kêu than một tiếng, vội vàng kéo lấy hộp đồ ăn của Tô Khuynh, cầu xin: “Hà Hương tỷ, tỷ thương xót đệ đi, nghỉ một lát thôi, không mất nhiều thời gian đâu.”
Tô Khuynh nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, ngẩng đầu nhìn lên trời tuyết rồi nghĩ thầm, chắc tuyết sẽ không ngừng ngay được đâu, vì thế dừng chân: “Cũng được, cũng không tốn nhiều thời gian, chúng ta nghỉ chân một lát vậy.”
Phúc Đậu nghe vậy mới buông lỏng hộp đồ ăn của Tô Khuynh, nhẹ nhàng thở ra, xem như giải thoát rồi.
Nghỉ một lát, Phúc Đậu lại phấn chấn lên, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn áo choàng lông vũ của Tô Khuynh, nói: “Hà Hương tỷ, lát nữa về, đệ rửa sạch sẽ rồi thì có thể sờ áo choàng của tỷ không?”
Tô Khuynh cười đáp: “Được, đến lúc đó cho đệ choàng lên luôn, đảm bảo sẽ đẹp lắm đấy.”
Phúc Đậu vội xua xua tay: “Không được không được, cái áo choàng này là lão thái thái ban thưởng cho tỷ mặc mà, sao đệ mặc được chứ? Đến lúc đó, chỉ cần cho đệ sờ thôi là đệ đã thoả mãn lắm rồi.”
Tô Khuynh bật cười lắc lắc đầu.
Phúc Đậu nhìn cái áo choàng màu xanh ngọc làm tôn lên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tô Khuynh, không biết nghĩ tới cái gì rồi đột nhiên nhíu mày, sau đó cẩn thận ngó quanh bốn phía, thấy không có ai, liền để sát vào tai Tô Khuynh, khẽ nói: “Hà Hương tỷ, đệ nói cho tỷ nghe chuyện này. Lúc nãy ở trong phòng lão thái thái, vì đệ đứng ở một góc khuất, nên những người khác không để ý đến đệ, nhưng đứng ở chỗ đó giương mắt lên là có thể nhìn thấy Đại gia. Đệ vốn tò mò mà, có vài lần đã lén nâng mắt lên nhìn, vốn là muốn thấy rõ Đại gia trông như thế nào để sau khi trở về có cái để khoe khoang với đám tiểu tử ở ngoại viện…” Nói đến đây, Phúc Đậu càng đè thấp giọng hơn: “Nhưng không ngờ, trong vài lần lén giương mắt lên nhìn ấy, đệ đều thấy Đại gia nhìn sang chỗ của Hà Hương tỷ.”
Lúc Phúc Đậu vừa bắt đầu nói, Tô Khuynh không để tâm lắm, chỉ cho là lời thì thầm của trẻ con. Nhưng khi Phúc Đậu nói xong câu cuối cùng, Tô Khuynh mới ngẫm ra ý vị sâu xa trong lời nói của hắn, tức khắc cảm thấy hơi khó tin.
“Nói gì đó? Lão thái thái ban thưởng riêng cho ta cái áo choàng này, người khác tò mò ngắm vài lần thì có làm sao? Vả lại, lúc ấy ai ở đó cũng sẽ tò mò liếc xem thôi. Phúc Đậu, giờ đệ mới được nhiêu tuổi chứ? Cái đầu nhỏ tí xíu của đệ cũng nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Phúc Đậu cũng hơi ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng Nhị gia chỉ liếc qua một cái rồi không nhìn nữa…”
Tô Khuynh không nói nữa, Phúc Đậu càng nói càng khiến nàng vô thức nhớ lại tình cảnh khi ấy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy mấy ánh mắt nhìn mình có gì đặc biệt, nếu thật sự có ánh mắt khác thường thái quá, chắc chắn lúc đó nàng sẽ nhận ra, nhưng nàng không cảm nhận được điều gì như vậy cả.
Tô Khuynh cảm thấy mình lo lắng thái quá, nhưng ngay cả khi chỉ có 0.1% khả năng, nàng cũng phải cẩn thận. Nhớ đến khuôn mặt lạnh lẽo chớ tới gần vô nhân tính của nam nhân kia, nàng bỗng nổi da gà.
Ép xuống cảm giác khó chịu trong lòng, Tô Khuynh dặn dò Phúc Đậu không thể nói lung tung với người khác, sau đó dẫn hắn về phòng bếp.
Sau khi trở lại phòng bếp, bộ đồ bắt mắt trên người Tô Khuynh và Phúc Đậu hiển nhiên làm mọi người xúm nhau hỏi han một trận, hai người đành phải giải thích rõ ra.
Vất vả lắm mới thoát thân, Tô Khuynh vội vàng trở về phòng mình. Vừa rồi nàng đã cáo bệnh với Liễu ma ma, dù gì thời tiết lạnh giá này khiến thân thể có cảm giác không khỏe lắm, bèn nghỉ tạm nửa ngày.
Phòng Tô Khuynh cách mặt sau của phòng bếp không xa, là một gian nhà nhỏ có mái hiên. Vì trong phủ nhiều phòng ốc nên Liễu ma ma đặc biệt cho Tô Khuynh ở riêng một gian, giúp nàng làm việc thuận tiện hơn rất nhiều.
Vào phòng, Tô Khuynh khóa chặt cửa nẻo, sau khi cởϊ áσ choàng xanh ngọc ra rồi cẩn thận treo lên, việc đầu tiên là chạy tới chỗ góc tường, rút khối gạch đá xanh ra, cẩn thận lấy chiếc khăn bông nhăn nhúm ra để đếm lại số bạc.
Vốn dĩ đã tích cóp gần năm lượng bạc ròng, nhưng vì nàng quyết tâm bỏ ra số tiền lớn để mua bông làm áo khoác, thế nên nàng đã tiêu hết gần ba lượng bạc. Giờ thì hay rồi, cực khổ hơn nửa năm, mới đó đã trở về cảnh trước ngày giải phóng. Phần dư lại chỉ còn hai lượng bạc, cũng không biết phải tích cóp đến năm nào tháng nào mới thoát khỏi những ngày tháng khó khăn này đây.
Thở dài nhét bạc vào khăn bông, sau khi đặt viên gạch đá xanh về chỗ cũ, Tô Khuynh đỡ chân chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn bộ đồ trắng thêu hoa trên người, thầm than đáng tiếc. Sớm biết lão phu nhân sẽ thưởng cho nàng một cái áo khoác, nàng phí tiền mua bông may áo khoác bông làm chi?
Nghĩ nhiều chỉ tổ mệt thêm, Tô Khuynh dứt khoát vứt bỏ những tạp niệm này, đi tới mép giường trải đệm chăn ra, cởi áo cởi giày rồi leo lên giường, thả rèm che kín mít xong, cuộn tròn cả người như chim cút rúc trong chăn. Dù sao cũng vừa hứng gió tuyết lớn, ít nhiều sẽ cảm thấy chóng mặt nhức đầu, chỉ sợ sẽ bị nhiễm lạnh. Cũng may khi nãy ở phòng bếp, nàng đã uống một chén canh gừng, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải trùm kín để ra mồ hôi ép khí lạnh ra. Ở thời đại này, không chăm sóc cẩn thận là mất mạng như chơi.