Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 11

Vì Tô Khuynh cáo ốm, nên bữa trưa hôm nay Liễu ma ma phải tự mình dẫn theo Phúc Đậu tới đưa cơm. Mới đầu mọi chuyện rất bình thường, chỉ là lão thái thái có ấn tượng với Tô Khuynh, hôm nay không thấy nàng tới đưa cơm, trong lòng nghi hoặc, bèn hỏi thêm một câu. Biết được Tô Khuynh cảm lạnh, lão thái thái đành sai Đông Tuyết đến nhà kho lấy chút đồ bổ lại đây, đưa cho Liễu ma ma mang về nấu cho nàng ăn.

Liễu ma ma cầm đồ bổ rồi ngàn ân vạn tạ rời khỏi viện của lão thái thái, trong lòng vừa mừng vừa thầm lo lắng cho Tô Khuynh. Mừng vì nàng có thể được lão thái thái coi trọng, về sau làm việc ở trong phủ sẽ thuận lợi hơn, còn lo vì sợ nàng sẽ bị mấy kẻ tiểu nhân trong phủ ghen ghét đến đỏ mắt rồi gây sự, lại lo nàng không đối phó được, bất thận rơi vào bẫy của người ta.

Tạm không nhắc tới tâm trạng phức tạp khôn cùng của Liễu ma ma, trong phòng lão thái thái, nhị gia Tống Hiên ngạc nhiên nhìn lão thái thái: “Mẹ quan tâm nha hoàn kia hơi nhiều thì phải, mấy hôm trước thì thưởng cho người ta áo choàng màu xanh ngọc của Bảo Châu, hôm nay lại thưởng cho chút đồ bổ thượng hạng. Người nào biết rõ tất nhiên sẽ nói là lão nhân gia người lương thiện, còn ai mà không biết, còn nghĩ là mẹ đang cho hai huynh đệ bọn con xem nha hoàn thông phòng đấy.”

Điền thị ở bên cạnh vừa nghe lời này đã biết không ổn, vội ngẩng đầu lén liếc nhìn lão thái thái một cái, quả nhiên thấy sắc mặt bà lập tức thay đổi, trong ánh mắt nhìn Tống Hiên có ẩn chứa chút tức giận.

Qua nhiều năm hầu hạ, nàng ta tự nhận là đoán được vài phần tâm tư của mẹ chồng. Lần này đại bá trở về, mẹ chồng đẩy hai đại nha hoàn tự mình bồi dưỡng và tin tưởng gấp trăm lần cho hắn. Vốn nghĩ hai nha hoàn xuất sắc như vậy hẳn là đại bá không thể từ chối, ai ngờ lại ăn phải chè bế môn (bị từ chối). Lão thái thái không nói ra miệng, nhưng trong lòng lại không thấy thoải mái, luôn tâm niệm bồi dưỡng hai nha hoàn xuất sắc đưa tới bên cạnh đại bá, cũng là để làm tròn tấm lòng của một người mẹ. Không ngờ đang lúc buồn ngủ thì vừa hay có người tới đưa gối, nha đầu Hà Hương kia xuất hiện rất đúng lúc, mặt mũi phong thái đều vẹn toàn, còn hơn hai nha đầu Đông Tuyết và Mai Hương một bậc, sao không hợp ý lão thái thái cho được? Lão thái thái hãy còn đắn đo chuyện này, cẩn thận thăm dò phản ứng của đại bá, thế mà phu quân của nàng ta lại tùy tiện nói ra, chẳng phải đang cầm dao đâm thẳng vào thể diện của lão thái thái sao?

“Hà Hương cô nương kia dung mạo xinh đẹp, cũng là người biết lễ nghĩa, bị cảm lạnh sẽ khiến người ta thương xót. Đừng nói đến một lão nhân gia lương thiện như mẹ, chính thiếp nghe xong trong lòng cũng cảm thấy như vậy đây này. Nào phu quân, mau ăn cơm đi, đợi lát nữa đồ ăn lạnh hết, cẩn thận bị nhiễm bệnh đấy.” Điền thị gượng gạo giải thích, sợ vị phu đầu gỗ kia của nàng ta lại hỏi thêm cái gì đụng chạm đến mặt mũi của lão thái thái, bèn giục hắn mau mau dùng bữa.

May mà đầu óc của Tống Hiên cũng khá nhạy bén, nhận thấy không khí trong phòng hơi kỳ lạ, vội ngậm miệng cúi đầu và cơm, Điền thị cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lão thái thái thấy cuối cùng Tống Hiên cũng ngậm miệng ăn cơm, lúc này sự tức giận trong mắt mới biến mất. Nhưng đã nói tới đây, che giấu cũng chẳng có ích gì nữa, lão thái thái bèn thoải mái mở lời, quay đầu nhìn Tống Nghị nói: ” Vốn là mẹ định chờ thêm chút thời gian nữa mới suy xét việc này, không ngờ Nhị đệ thối không có mắt kia của con lại cố tình vạch trần. Thôi thì, hai ngày nay mẹ thấy mọi mặt của nha đầu Hà Hương kia rất được, dáng vẻ đoan chính, phẩm chất cũng tự nhiên hào phóng, tâm tính thuần lương không tranh giành với ai, mọi người trong phòng bếp không ai không khen ngợi cô ấy, ngay cả quản sự Liễu ma ma cũng coi nàng như con gái ruột, có ý muốn truyền nghề cho cô ấy. Hai ngày nay mẹ đều thờ ơ lạnh nhạt, thế nhưng nha đầu Hà Hương này cũng không cao ngạo, không nóng nảy, không gây chuyện, biết lễ hiểu chuyện, biết tiến biết lùi. Dù có vận mệnh may mắn, cũng sẽ an phận thủ thường, không cậy sủng mà kiêu, khiến người khác có thể an tâm. Tâm tư của mẹ con cũng biết mà, nếu con có ý với nha đầu này, đừng ngại cho cô ấy sự may mắn đó. Có người biết lạnh biết nóng ở bên cạnh hầu hạ con, mẹ cũng sẽ được yên lòng.”

Tống Nghị không ngờ mẹ hắn sẽ mượn cơ hội nói ra việc này. Thật ra mấy ngày nay hắn cũng mơ hồ nhận ra ý đồ của bà, hắn vốn định quan sát nàng thêm một khoảng thời gian, nếu bây giờ mẹ hắn đã vạch trần việc này, hắn cũng nên nghiêm túc suy nghĩ xem sao. Dù sao hắn cũng là một nam nhân bình thường, đúng lúc tới cái tuổi như sói như hổ, cũng cần có thời gian giải tỏa d.ục vọ.ng. Mà người ngoài đưa tới đại khái đều có ý đồ riêng, vì đề phòng nên hắn hiếm khi đụng vào. Trước đây, nếu cần phải giải tỏa, hắn hoặc là tự giải quyết, hoặc là đến những chốn trăng hoa kỹ viện tìm một cô nương còn trong sạch làm qua loa cho xong. Mà mấy nơi kỹ viện đó, dù sao cũng là chỗ ô hợp bẩn thỉu, mấy năm gần đây hắn rất ít khi đặt chân đến. Cho nên mấy năm qua hắn sống nghiêm khắc thanh tu như hòa thượng, quả thật khá vất vả. Hiện giờ đã về nhà, cũng nên thả lỏng đôi chút.

Nhưng từ trước đến nay hắn là người kén chọn, lại sống ở kinh thành phồn hoa đô hội nhiều năm như vậy, một nha đầu tầm thường há có thể lọt vào mắt hắn? Hai nha hoàn lúc trước lão thái thái đưa, hắn thực sự rất chướng mắt, nhưng tiểu nha hoàn ở phòng ăn kia lại khiến hắn có chút hứng thú. Hồi tưởng lại những ấn tượng với nha hoàn kia qua vài lần gặp mặt ít ỏi, Tống Nghị vô thức vu.ốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, ánh mắt thâm sâu. Hắn cảm thấy, hắn thật sự có chút cảm giác khác lạ với nha hoàn kia.

Lão thái thái thấy trưởng tử nghe vậy vẫn chưa lập tức phản đối, mà lại rũ mắt trầm tư, liền biết việc này có hy vọng tức khắc cười đến mức thấy lợi không thấy mắt, cẩn thận dò hỏi: “Nghị Nhi, con có vừa ý nha đầu này không?”

Tống Nghị hoàn hồn, nhìn lão thái thái, gật đầu cười đáp: “Nha đầu lão thái thái đưa sao có thể không làm người ta vừa ý chứ? Nhưng mà không cần gấp gáp, mấy năm gần đây nhiều việc, công vụ bề bộn, chờ năm sau bàn bạc cũng không muộn.” Dừng một chút, lại nói thêm: “Mà lai lịch của nha đầu này vẫn chưa rõ, để năm sau nhi tử sai Phúc Lộc đi điều tra một phen, nếu nha đầu này lai lịch rõ ràng, đến lúc đó hẵng tính.”

Lão thái thái nghe vậy cực kỳ vui mừng, vỗ tay cười nói: “Được, được! Như vậy rất tốt!” Vừa nghe trưởng tử nói vừa ý nha đầu mình chọn, lão thái thái có cảm giác thành tựu chưa từng có, đâu còn nghe rõ câu sau gì mà lai lịch của nha đầu kia thế nào? E là nghe xong cũng sẽ cảm thấy việc này thừa thãi. Nhìn dáng vẻ cử chỉ kia của nàng, chắc chắn là gia thế trong sạch.

Tống Nghị hơi cong môi, rất nhanh đã hạ xuống, nhàn nhạt nhìn quanh bốn phía, không giận mà uy: “Việc này chưa kết luận, không thể truyền ra ngoài.”

Đông Tuyết đang khiếp sợ vì thấy Đại gia bất ngờ đổi giọng, đột nhiên nghe được một câu răn đe ẩn chứa uy hiếp của Đại gia, mới nhận ra lời này là đang nói với nàng ta. Dù gì bây giờ, trong phòng chỉ có nàng ta là người ngoài. Đông Tuyết bỗng hoảng loạn, lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ thề với trời, tuyệt đối không dám nói nửa chữ ra ngoài. Nếu dám vi phạm, thiên địa bất dung, chết không hết tội.”

Tâm trạng lão thái thái đang vui, thấy vậy thì khiển trách: “Mau đứng lên, ngươi thề độc như thế làm gì. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đừng nói lung tung ra bên ngoài là được. Chờ đến lúc đó, lại cho nha đầu kia một niềm vui bất ngờ. Nào nào, mau đứng lên đi, trời đông giá rét, mặt đất lạnh lắm.”

Đông Tuyết trong lòng phát khổ, từ ngày vào Tống phủ, lão thái thái đã tính toán coi nàng ta như người trong viện Đại gia mà bồi dưỡng, mà nàng ta, cũng luôn nuôi hy vọng xa vời. Toàn tâm toàn ý mong mỏi nhiều năm như vậy, kết quả lại thành ra thế này, hỏi sao nàng ta có thể thản nhiên chấp nhận đây?

Điền thị lại thấy hơi thương hại Đông Tuyết. Thật lòng mà nói bộ dáng của nha đầu này không kém, phong thái cũng coi như là ổn, lại có lão thái thái chống lưng, theo lý để nàng ta làm nha hoàn thông phòng cũng không tệ chút nào. Chỉ trách số phận không đủ tốt, Đại gia không thích, mặc cho ai nói cũng không chọn. Nói đến hai chữ số phận, nha đầu tên Hà Hương kia cũng thật may mắn, chỉ đưa cơm vài lần đã lọt được vào mắt người khác, chẳng lẽ đây là trong mệnh có thời ắt sẽ đến sao?

Giờ phút này Tô Khuynh nào biết chuyện chung thân đại sự của nàng đã được định đoạt chỉ bằng mấy lời qua loa như vậy. Gần đến cửa ải cuối năm, phòng bếp càng bận tối mắt tối mũi, Liễu ma ma thật sự không thể phân thân, chỉ phải tạm thời bắt Tô Khuynh đứng bếp, cầm tay chỉ việc dạy nàng xào, rán, chiên, luộc, hấp. Phương pháp dạy như nhồi thịt này làm kiến thức nấu nướng trong đầu Tô Khuynh đấu đá với nhau đầy kịch liệt. Một ngày trôi qua, toàn thân nàng đều có chung một cảm giác – đầu sắp nổ tung rồi!

Điểm tốt duy nhất chính là, từ ngày mai việc đưa đồ ăn ba bữa một ngày tạm thời trút khỏi vai nàng. Từ khi nàng bắt đầu theo Liễu ma ma vào bếp, việc đưa cơm này chính thức chuyển giao cho Hồng Yến và Phúc Đậu. Đương nhiên là Hồng Yến vẫn không muốn đi. Nếu trước đây Hồng Yến còn có tâm tư muốn đâm đầu vào nội viện, thì từ hôm đầu tiên đưa đồ ăn trễ suýt nữa bị chủ tử trách phạt, nàng ấy chỉ ước có thể né xa nơi đó ba thước, trốn đến chân trời góc bể để các chủ tử không nhớ tới mình mới tốt, sao mà dám bén mảng lại gần nữa chứ? Có điều, nàng ấy không thể cãi lệnh của Liễu ma ma, chỉ phải cắn răng nhận việc. Lần nào cũng có người kêu bọn họ đi vào hỏi mấy câu, đối với những câu hỏi… Hồng Yến luôn thấy bối rối, vừa đi vào nàng đã căng thẳng đến phát run, hai tai ù ù chẳng nghe ra chủ tử đang hỏi cái gì, cho nên đều là Phúc Đậu đáp lời.

Tuy Phúc Đậu còn nhỏ nhưng mồm miệng cực kỳ lanh lợi, mỗi khi chủ tử hỏi chuyện, đều đối đáp trôi chảy, cũng bắt đầu gây ấn tượng với chủ tử. Nhưng mấy ngày nay liên tiếp bị các chủ tử hỏi chuyện, hắn dần phát hiện ra có chút gì đó không ổn. Chỉ vì trong hai ba câu hỏi đều đề cập đến Hà Hương tỷ, một ngày hai ngày thì không nói, nhưng liên tiếp bảy tám ngày, mỗi lần hỏi chuyện đều hỏi đến Hà Hương tỷ, không làm người ta không sinh nghi cũng khó!

Phúc Đậu mơ hồ cảm thấy Hà Hương tỷ sắp xảy ra chuyện lớn, nhưng mấy ngày nay Hà Hương tỷ luôn bận đến mức vắt chân lên cổ, người ở phòng bếp lại nhiều, làm hắn không thể tìm ra cơ hội nhắc nhở nàng.

Bình Luận (0)
Comment