Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 12

Ngày tháng trôi quá đếm không kịp, trong lúc mọi người bận rộn, nhoáng một cái đã tới ngày 30, khắp Tống phủ dán câu đối xuân, đốt pháo trúc, làm sủi cảo, đạp may (*), tạm biệt điều cũ nghênh đón điều mới, chào đón Tết đến.

(*) đạp may: nguyên văn là 踩岁, tục lệ đón Tết của Trung Quốc, sau khi nhận được tiền lì xì do người nhà đưa cho, người lớn và trẻ con ra ngoài dẫm rơm vừng. Trải đầy rơm vừng trong sân, bọn trẻ con giẫm lên trên, phát ra tiếng tanh tách, ngụ ý may mắn, bình an tốt đẹp. (Theo Baidu)

Hôm đó phòng bếp thật sự bận đến sắp điên rồi, chỉ làm sủi cảo thôi đã khiến người ta run tay hoa mắt. Dù sao sủi cảo không chỉ cung cấp cho cả phủ, mà còn đem tặng cho thân thích bên ngoài nữa. Hạ nhân trong phủ Tổng đốc, nhân viên trực ban làm việc trong Nha môn và các thiện đường trong thành Tô Châu. Tuy lượng tặng thưởng cho mỗi nơi không nhiều, nhưng cũng bày tỏ được chút tâm ý, cơ mà khổ nỗi là số người được thưởng cũng nhiều quá đi mất. Tô Khuynh chỉ cảm thấy cục bột to nằm trên tấm thớt kia rất giống một ngọn núi tuyết trắng xoá, ngọn núi này chưa kịp tan hết thì lại có một ngọn khác lại rục rịch xuất hiện! Từ giờ Tý (23h-1h) ngày 29 đến giờ Tý ngày 30 Tất Niên, nàng gần như chỉ bận rộn làm việc này suốt mười hai canh giờ, làm túi sủi cảo nhiều đến mức thực sự khiến nàng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Ngày 30 Tết trong phủ tràn ngập trong tiếng pháo trúc rộn ràng, cuối cùng Tô Khuynh cũng kết thúc một ngày bi thảm. Sống suốt hai mươi mấy năm, năm nay vẫn là lần đầu tiên làm nàng mệt đến suýt khóc. Có điều mệt cũng có chỗ tốt của mệt, cuộc sống bận rộn như vậy giúp nàng không rảnh bận tâm đến cảm giác cô độc khi tha hương nơi đất khách quê người. Mọi người trong bếp xúm lại hăng say làm việc, tuy bận tuy mệt, nhưng một đám người nói nói cười cười đùa vui, ngược lại cũng náo nhiệt.

“Nào nào nào, dừng tay hết đi! A Toàn, lão Lại, mau mang bàn lên, xuống bếp bưng hết mấy món xào từ trước ta hâm trong nồi lên đây! Còn mấy bình rượu hoa đào cất trong góc nhà kho nữa, mùa xuân đợt ấy tốn không ít tâm huyết để ủ, luôn thấy tiếc không nỡ uống, mang lên luôn đi. Hôm nay không quan tâm già trẻ trai gái, phụ nhân hay đại cô nương, ai cũng phải uống hai chén lớn đấy nhé, học theo khí khái của đám nam nhân không say không về!” Khi bàn tiệc cuối cùng được mang đi, công việc trong phòng bếp cũng coi như kết thúc. Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, Liễu ma ma xoa mặt đầy sảng khoái, đứng chống hông chỉ huy mọi người mở tiệc, bày rượu, bày biện chén đũa. Tuy giọng nói sớm đã hơi khàn vì phải thét to suốt cả ngày, nhưng tiếng của Liễu ma ma vẫn luôn tràn đầy nội lực, khí thế không hề suy giảm, mọi người nghe xong tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Phúc Đậu nghe thấy có rượu hoa đào, tức khắc phấn khởi: “Chỗ đó giấu rượu mật thật sao? Nhớ hồi trước là tiểu tử ta phải trăm cay ngàn đắng vào sâu trong núi mới tìm được hũ mật kia đấy, cũng vì nó mà ta bị đám ong vò vẽ nổi điên đuổi theo suốt hai ngọn núi, hai chân không chỉ suýt gãy mà còn bị chích sưng hết cả mặt cơ đấy! Thế mà kết quả là ma ma ủ thành rượu hoa đào nhưng luôn tiếc rẻ không cho ta uống thử ngụm nào, nghĩ lại đúng là quá thiệt thòi! Hôm nay thì tốt rồi, ma ma chịu mang ra còn bảo chúng ta uống, ta mà không uống mấy bình thì thật có lỗi với đôi chân và cái mặt sưng vù này!”

Mọi người cười vang.

Liễu ma ma ngoài cười nhưng trong không cười: “Ái chà, nghe mà xem này, thằng nhóc kia chưa uống được nửa chén đã bắt đầu nói nhảm nói mớ, còn dõng dạc khoe muốn uống tận mấy bình cơ đấy. Thằng oắt con còn vắt mũi chưa sạch, thế mà đã học đòi ngàn ly không say, đúng là làm người ta cười rớt cả hàm. Nếu ngươi có bản lĩnh này, lát nữa uống rượu thì mọi người cứ thoải mái nhé, chuốc nó nhiều vào, xem nó nuốt trôi được không!”

Mọi người lại bật cười. Phúc Đậu da mặt dày, nghe vậy thì ưỡn ngực gân cổ lên cãi: “Qua năm mới ta sẽ lớn thêm một tuổi, cũng được xếp vào lứa thành niên rồi, sao không được học theo phong thái của đại nam nhân chứ? Tuy tửu lượng không so được với A Toàn hay Lại thúc, nhưng với Hồng Yến và Hà Hương tỷ thì dư sức.”

Liễu ma ma cười rớt cả nước mắt: “Ôi chao cái cục nợ này, xem cái tiền đồ của ngươi kìa! Một đại nam nhân như ngươi mà đi so tửu lượng với nữ nhân, ngươi không biết ngại à? Ngay cả ta cũng thấy ngại thay mẹ ngươi rồi đấy!”

Hồng Yến cũng đỡ eo cười nghiêng ngả: “Được nha Phúc Đậu đại gia, lát nữa uống rượu chúng ta so vài hiệp đi. Bổn cô nương ta rất muốn xem thử, có phải nam nhân lớn thêm một tuổi thì tửu lượng cũng tăng lên hay không?”

Thấy ai nấy cũng xem nhẹ hắn, Phúc Đậu âm thầm nổi giận, lát nữa nhất định phải khiến Hồng Yến tỷ nằm gục xuống bàn, xem sau này tỷ ấy còn dám cười nhạo hắn nữa không?

“Được rồi được rồi, vui đùa đến đây thôi, ta không nói nữa, mau ngồi xuống hết đi, chúng ta phải giữ sức để lát nữa ăn cơm, uống rượu nào!” Liễu ma ma thấy mọi thứ đã đâu vào đấy, lập tức đưa tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, bà cũng ngồi xuống theo, nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, nói: “Tầm này hằng năm là lúc phòng bếp của chúng ta có lộc ăn, đây cũng là điều chủ tử phủ ta cho phép. Đêm 30 Tất Niên chúng ta được tự do nấu nướng, làm một bàn đồ ăn. Sau một ngày bận rộn vất vả, chúng ta có thể tụ tập ăn uống, đó cũng chính là phần thưởng năm mới của chúng ta.”

Liễu ma ma bảo mọi người ngồi xuống, sai Tô Khuynh rót đầy rượu vào chén của mỗi người, nói tiếp: “Hải sâm, bào ngư, tay gấu, tổ yến, gân hươu cùng các món sơn hào hải vị, nếu trước đây chúng ta chỉ có thể ngửi và nhìn, thì hôm nay đã khác. Mượn sự vinh dự từ chủ tử, mọi người có thể thoải mái ăn cho đã đời. Ăn no là hảo hán, ăn không đủ, bà già này sẽ xuống bếp nấu thêm cho mọi người!”

Mọi người đều hoan hô, hai mắt đều tỏa sáng nhìn mấy món sơn hào hải vị trên bàn, nước dãi chảy ba thước.

Liễu ma ma cười lớn: “Đừng vội. Hà Hương, lấy mấy phong bao lì xì ta đã chuẩn bị ra đây hết đi, chia đều cho mọi người. Một năm qua, mấy người theo bà già này làm việc thật sự rất vất vả. Cuối năm rồi, tốt xấu gì cũng phải tặng cho mấy người chút tiền thưởng, tuy không nhiều lắm, nhưng đây là chút tâm ý của ta, đừng chê ít là được.”

Tô Khuynh cũng biết Liễu ma ma đang nhân cơ hội này để cất nhắc nàng, lòng nàng vô cùng cảm kích với bà. Đứng dậy lấy xấp tiền dưới một cái hộp sành sau bếp mà Liễu ma ma đã nhờ nàng bọc bằng giấy đỏ ra, chia đều cho mọi người xong, nàng mỉm cười nói câu chúc cát tường, làm người ta nghe xong thì cực kỳ vui vẻ.

Trong lòng mọi người ai nấy cũng đều sướng rơn, chắc cũng phải một hai lượng gì đó, nhiều hơn những năm trước.

Người xúc động nhất là A Toàn và lão Lại, hai bọn họ một người què chân một người chột mắt, mấy phòng khác trong phủ đều chê không nhận. Nếu không phải Liễu ma ma thấy bọn họ đáng thương, xin quản sự cho họ đến phòng bếp làm việc, thì không biết bây giờ bọn họ đang ở cái xó xỉnh nào đó chờ râu mọc dài rồi.

Hãy còn đang cảm thán, A Toàn ngẩng đầu nhìn Tô Khuynh dịu dàng ngồi ở phía đối diện, thầm nghĩ thiên đạo luân hồi, trời xanh sẽ không bạc đãi người lương thiện. Liễu bà tử có tâm địa Bồ Tát này đã cứu mạng nàng, còn đưa nàng đến đây làm việc. Bây giờ nhìn dung mạo và phong thái của cô nương này lại không tầm thường, hiếm có người nào nhẫn nại báo đáp ân tình như nàng, tương lai rất có thể sẽ gặp may mắn. Nếu là vậy, không chừng Liễu bà tử này cũng có một cuộc sống an nhàn đến cuối đời.

Chờ phát tiền thưởng xong, Liễu ma ma cảm thấy đã dốc lòng đủ rồi, cũng không nhìn phản ứng của mọi người, chỉ cười ha hả: “Bà già ta góp vui, thưởng cho các ngươi trước tiên. Tính ra có hơi vượt quyền, nhưng trong ngày vui này chắc hẳn các chủ tử sẽ không so đo với ta đâu. Các ngươi cứ việc an tâm dùng bữa uống rượu, lát nữa các chủ tử sẽ phát thưởng tiếp, bảo đảm ai cũng nhận đến mỏi cả tay luôn! Được rồi, ta không nhiều lời nữa, bưng rượu lên nào, uống trước vài ly khai tiệc cái đã, hy vọng năm sau mọi người đều có những ngày tháng tươi sáng tốt đẹp, phát tài phát lộc!”

“Cũng chúc ma ma năm mới sức khoẻ dồi dào, vạn sự như ý!”

Mọi người vui mừng nói những câu chúc may mắn, ồn ào bưng rượu cụng bát, uống cạn bát rượu hoa đào thơm ngát hoà cùng tiếng nói cười rôm rả.

“Dùng bữa dùng bữa đi! Mọi người đừng ngại nhé, muốn ăn gì cứ thoải mái mà ăn, muốn uống rượu cứ vô tư mà uống. Vẫn là câu nói kia, hôm nay bà già này khao hết!”

Bình Luận (0)
Comment