Dù Tô Khuynh có nghi ngờ đến đâu thì cuối cùng, nàng vẫn đi cùng hạ nhân kia đến chỗ của Hữu tướng.
Vì thấy cực kỳ kinh ngạc nên mọi sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào việc Hữu tướng Đại nhân mời nàng qua. Do đó nàng không hề phát hiện lúc nàng nhấc chân rời đi, nét mặt của nam nhân phía trước đột nhiên tối sầm xuống.
Hạ nhân kia đưa nàng đến trước một chiếc xe ngựa nhỏ đã cũ, đưa tay mời nàng lên xe. Tô Khuynh có hơi chần chờ, rồi đành cắn răng đi lên.
Hạ nhân kia vén rèm xe, Tô Khuynh nhìn vào thì chợt hoảng hốt. Bởi vì bên trong không có ai.
“Đây là…”
Hạ nhân kia giải thích: “Đại nhân nhà ta nói chỗ này quá nhiều người, cho nên mời ngài qua phủ nói chuyện.”
Tô Khuynh nhíu mày, biết nàng không thể từ chối nữa nên đành ngồi vào xe ngựa, đi đến phủ đệ của Hữu tướng.
Suốt cả quãng đường, Tô Khuynh đều miên man suy nghĩ.
Nghĩ rằng Hữu tướng kia quyền cao chức trọng, tại sao lại muốn gặp một dân đen bần hàn như nàng làm gì? Lẽ nào là do bất mãn với kết quả của cuộc hội thẩm sao? Gọi nàng đến đó là để gây khó dễ với nàng, thậm chí còn muốn kết liễu nàng ư?
Nói cách khác… Vị Hữu tướng này đã biết thân phận thực sự của nàng chăng? Biết được nàng có quan hệ với Tống Nghị kia, cho nên muốn lợi dụng nàng, bảo nàng làm mật thám trong phủ của Tống Nghị? Giống như Nguyệt Nga sao?
Bị tra tấn trong ngục mấy ngày liền khiến cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều kiệt quệ, bây giờ lại miên man suy đoán một hồi, đầu nàng bắt đầu đau như búa bổ. Thế là thôi không nghĩ nữa.
Đành phải tuỳ cơ ứng biến vậy, dù mọi chuyện có tệ đến đâu thì cũng tốt hơn là ở lại trong lao ngục.
Xe về đến phủ Hữu tướng thì lập tức chạy thẳng đến viện phía Tây, sau khi tới nơi thì từ từ dừng lại đứng cách cổng viện vài bước.
Tô Khuynh xuống xe ngựa.
Hai cánh cổng viện loang lổ mở toang, đập vào mắt là hàng trúc đốm thưa thớt. Từng cơn gió mát lạnh thổi qua, lá trúc đung đưa tạo thành những tiếng xào xạc, gây nên cảm giác đìu hiu hoang vắng.
Hạ nhân kia làm động tác mời, ý bảo Tô Khuynh đi vào.
Tô Khuynh lấy lại bình tĩnh, nhấc chân rảo bước vào trong sân.
Hai cánh cửa phòng chính khép hờ, xuyên qua kẽ hở có thể nhìn thấy thấp thoáng ai đó ở bên trong đang đứng quay lưng về phía cửa.
Tô Khuynh chỉ do dự một lát rồi đẩy cửa đi vào.
Người đứng đưa lưng về phía cửa xoay người lại. Là một ông lão tóc bạc da nhăn nheo, dáng người gầy gò nhưng lại toát lên phong thái uy nghiêm.
Ông lão mặc một bộ thường phục màu xanh đen, lúc này đang lẳng lặng nhìn nàng, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ hiền hoà.
Tô Khuynh đoán, có lẽ người này là Hữu tướng Đại nhân mà hạ nhân kia nhắc đến.
Nàng không đến quá gần ông mà đứng cách đó mấy bước, hơi chỉnh lại trang phục rồi thi lễ, kính cẩn nói: “Xin hỏi ngài có phải là Hữu tướng Đại nhân không?”
“Cô không cần đa lễ.” Hữu tướng nói, không hiểu sao lại buông tiếng thở dài: “Cô được bình an vô sự là ổn rồi.”
Tô Khuynh nghe ra sự quan tâm trong câu này, thế nên càng thêm hoang mang.
Hữu tướng thấy nàng nghiêm mặt cung kính đứng đó, trông có vẻ hơi xa cách và đề phòng, bèn nói tiếp: “Cô thực sự không cần câu nệ thế đâu, ta cũng không có ác ý với cô.” Vừa nói, ông vừa thong thả bước sang bên hai bước, sau đó chỉ tay vào chiếc hộp trên bàn trong sảnh chính, giọng nói già nua mà chậm rãi: “Qua đó thắp nén nhang đi. Nếu Xương Ấp biết cô vẫn mạnh khoẻ, nó ở dưới suối vàng cũng được an tâm.”
Tô Khuynh ngẩng đầu lên với vẻ đầy ngạc nhiên. Khi thấy nơi Hữu tướng chỉ vào là một cái bàn dài, mà thứ được bày biện trên đó chính là một cái bài vị màu đen thì nàng càng thêm kinh ngạc.
Trên bài vị khắc ba chữ, Vu Xương Ấp.
“Xương Ấp con trai ta, trước kia thường lấy tên giả là Dục Dịch.” Hữu tướng nói.
Khuôn mặt Tô Khuynh lộ vẻ hoảng hốt, sau đó đột nhiên khiếp sợ. Lúc trước nàng từng được nghe Nguỵ Tử Hào nhắc qua, Dục Dịch, là phu quân của nguyên thân.
—
Trước cổng Đại Lý Tự, Tống Nghị đứng im tại chỗ, khuôn mặt vô cảm nhìn nàng rời đi cùng hạ nhân kia, rồi còn lên xe ngựa về phủ đệ của Hữu tướng, lại nhìn theo chiếc xe ngựa kia dần đi xa, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Tâm tình của hắn đang cực kỳ xấu. Dù đã về Tống phủ một lúc lâu rồi mà đáy lòng hắn vẫn vô cùng khó chịu, không sao dịu xuống được.
Từ Nguỵ Kỳ không màng sống chết tìm tới, rồi lại đến Hữu tướng tận tâm tận lực ra tay cứu giúp. Ngay cả khi không cần hồi âm của Vân Tước thì hắn gần như đã xác định được thân phận thực sự của nàng.
Tiểu Quận chúa của phủ Phúc Vương.
Tống Nghị dựa lưng vào ghế thái sư, ngẩng đầu nhìn những xà nhà trạm trổ đến xuất thần, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Kỳ thực hắn biết rõ, với hắn mà nói, thân phận Quận chúa Phúc Vương của nàng có lợi hơn là có hại. Đây là nhược điểm của Vu tướng, hơn nữa còn do Vu tướng Đại nhân xưa nay đa mưu túc trí tự để lộ cho hắn biết.
Chỉ cần hắn khéo léo gây khó dễ thì cần gì phải lo không thể chèn ép, khiến Vu tướng kia từng bước nhượng bộ chứ? Sau này từ từ mưu tính, khi thời cơ đã chín muồi thì ít nhất hắn cũng có thể thâu tóm được một nửa số thế lực trong triều.
Nếu hắn tàn nhẫn hơn chút… Đợi đến khi không còn giá trị lợi dụng nữa, hắn sẽ đứng trong Kim Loan Điện vạch trần thân phận Quận chúa Phúc Vương của nàng, đồng thời bóc trần mối quan hệ giữa nàng và Vu tướng. Sau mấy lần công kích là có thể đẩy Vu tướng kia ngã xuống vũng bùn không thể trở mình được nữa.
Cơ hội tốt nhường này quả là ngàn năm có một.
Tống Nghị hít thở sâu, đặt tay lên trán với vẻ phiền muộn và mệt mỏi.
Rõ ràng với hắn mà nói, thân phận của nàng không khác gì chiếc chuôi dao trong tay hắn, là một vũ khí cực kỳ sắc bén và hoàn hảo giúp hắn đào núi mở đường diệt trừ chướng ngại. Rõ ràng cơ hội tuyệt vời này đang ở trước mặt, hắn tuyệt đối không thể buông tha mới đúng… Nhưng tại sao hắn lại không mấy hứng thú, không những thế sâu tận trong lòng hắn còn cảm thấy rất bài xích?
—
Sau khi rời Tây Uyển, Tô Khuynh đã được Hữu tướng Đại nhân sắp xếp cho một sân viện cách Tây Uyển không xa, để nàng tạm thời ở lại đó.
Đợi Hữu tướng rời đi, nàng cho mấy hạ nhân được phái tới hầu hạ lui ra, sau đó một mình ngồi trước cửa sổ, thất thần nhìn chồng thư từ trên bàn.
Không ngờ nguyên thân lại có thân phận như vậy.
Mà lần này sở dĩ nàng có thể thành công thoát khỏi nguy hiểm, cũng hoàn toàn nhờ vào thân phận này.
Đống thư từ kia là năm đó Vu Xương Ấp viết cho Hữu tướng.
Cầm một phong thư lên, nàng mở ra, từ từ đọc.
Vu Xương Ấp là trượng phu của nguyên thân. Hai người thành thân vào ngày thành bị công phá.
Khi xưa Vu Xương Ấp từng mai danh ẩn tích để ra ngoài du ngoạn nhiều năm, khi đến thăm thú Lương Châu đã gặp gỡ nguyên thân, sau vài lần vô tình gặp mặt thì hai người dần quen biết nhau. Sau khi hai người bọn họ đính ước, Vu Xương Ấp liền rời Lương Châu trở về kinh thành, thảo luận chuyện cầu hôn với cha của y.
Nhưng bà mối chưa kịp lên đường, Phúc Vương Lương Châu đã tạo phản.
Trận chiến này kéo dài suốt hai năm.
Tô Khuynh cầm lá thư ngẩn ngơ suy nghĩ. Hẳn là Vu Xương Ấp vì cứu nguyên thân mà chết.
Khi tin chiến thắng liên tục gửi về kinh thành, từ đó Vu Xương Ấp đã bặt vô âm tín. Đến khi Hữu tướng Đại nhân lần nữa biết được tin tức của y, thì lại là tin dữ, biết được y đã chết dưới tay của loạn quân trên chiến trường. Rồi sau một phong thư cuối cùng gửi về trong muộn màng, kèm theo vài cuộn tranh.
Tô Khuynh buông lá thư, chậm rãi mở một cuộn tranh đã ố vàng. Người trong tranh yêu kiều thướt tha đứng đó, khẽ nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên. Trông rất giống nàng, nhưng lại không phải là nàng.
Sau khi ngắm nhìn người trong bức hoạ một hồi lâu, Tô Khuynh nhẹ nhàng cuộn bức tranh lại.
Nàng cẩn thận sắp xếp những bức thư và cuộn tranh một cách gọn gàng, tiếp đó liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng rối bời vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Ban đầu nàng cho rằng những ngày tháng sau khi mình xuyên đến đã đủ khổ sở rồi, chưa từng nghĩ tới thì ra nó còn tồi tệ hơn cả thế nữa.
Thân phận này của nàng… giống như quả bom nổ chậm vậy.
Một khi bị lộ thì không thể trở mình được nữa.
Nàng đã không còn mong ngóng sẽ có ngày vị ngồi trên vị trí tối cao kia sẽ đại phát từ bi mà thả nàng đi nữa. Bởi từ cổ chí kim, Hoàng Đế đều không khoan nhượng với những kẻ phản loạn. Cửu tộc đều phải bị diệt, huống chi nàng còn có quan hệ máu mủ với kẻ phản loạn.
Tô Khuynh cũng không nuôi hy vọng xa vời rằng thân phận của nàng sẽ được giấu kín mãi mãi. Trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Thân phận nàng ắt sẽ bại lộ, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Nàng từ từ quay đầu nhìn về phía chồng thư và cuộn tranh. Ở nơi này của Hữu tướng Đại nhân, tạm thời nàng có thể sống yên ổn. Nhưng một khi thân phận của nàng bị bại lộ, đến lúc đó không chỉ có tính mạng của nàng khó giữ, sợ là còn liên luỵ đến cả gia tộc của ông ấy.
Cách bảo vệ đòi hỏi người ta phải mạo hiểm đối mặt với việc xét nhà và xử trảm này, nàng không thể thản nhiên chấp nhận được.
Hôm sau, Hữu tướng thấy nàng đến xin cáo từ thì ông cực kỳ kinh ngạc. Tiếp đó, trong thâm tâm ông cũng hiểu rõ. Nhất thời, lòng ông dâng lên đủ mọi cảm xúc, cuối cùng chỉ buông mộ tiếng thở dài, thầm nói tạo hoá trêu ngươi.
“Thế này đi, ta vẫn còn một ngôi nhà trống trong kinh thành, cô cứ đến đó ở đi. Sau này ta sẽ phái vài hạ nhân biết võ nghệ qua. Dù sao một nữ tử như cô một mình bên ngoài, không thể thiếu người canh gác được.” Thấy nàng còn định nói gì đó, Hữu tướng xua xua tay thở dài: “Những chuyện khác thì cô đừng lo lắng. Sắp xếp chỗ ở thoả đáng cho một người, về khoản này lão phu vẫn lo được.”
Tô Khuynh chỉ đành đồng ý, thi lễ nói lời cảm tạ.
“Nếu đổi về thân phận nữ nhân sẽ khiến người khác vô cớ suy đoán. Cho nên, sau này cô cứ mặc nam trang đi.”
Nghe thấy lời dặn dò của Hữu tướng, Tô Khuynh liền trịnh trọng đồng ý. Thật ra như vậy cũng rất hợp ý nàng.
Nơi Hữu tướng sắp xếp cho nàng cách xa nơi các quan lớn trong kinh chọn lập phủ đệ, nhưng cũng không quá xa khu trung tâm sầm uất.
Một ngôi nhà có hai lối vào và hai lối ra không thể gọi là nhỏ, xung quanh vừa yên tĩnh lại trang nhã, trong ngoài viện sạch sẽ ngăn nắp, những cây hoa cây cỏ cũng được cắt tỉa gọn gàng, hẳn là có người thường xuyên qua đây dọn dẹp quét tước.
Trong nhà đã được trang bị đầy đủ nội thất và đồ đạc, dường như không cần mua thêm cái gì, có thể dọn vào ở luôn.
Tô Khuynh nhìn căn nhà xa lạ này, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bình yên.
Tuy biết Hữu tướng đối xử tốt với nàng như vậy là vì nguyên thân trước kia, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất biết ơn.
Ân huệ lần này, nếu ngày sau có cơ hội, không ít thì nhiều nhưng chắc chắn nàng sẽ báo đáp .
—
Hôm nay không khí trên triều yên tĩnh đến kỳ lạ.
Cách đó mấy hôm, Đề đốc doanh Tây Sơn Duệ Kiện cáo ốm xin nghỉ hưu. Buổi lâm triều hôm nay, Tân Hoàng hỏi chúng đại thần có muốn tiến cử người tài nào không. Vừa dứt lời, Hữu tướng Đại nhân liền cầm thẻ đứng ra bẩm tấu.
Nhưng người ông muốn tiến cử… lại là thân tín của Tống Nghị.
Tân Hoàng đã quên mất mình đi ra khỏi Kim Loan Điện như thế nào luôn rồi, trong đầu cứ lặp đi lặp lại một suy nghĩ, chắc là cậu của đã trở thành một lão già hồ đồ mất rồi.
Sau khi hạ triều, Hữu tướng thoáng đưa mắt ra ra hiệu cho Tống Nghị. Tống Nghị liếc mắt nhìn sang, sau đó hai bên làm như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt.
Cuộc giao dịch này đã kết thúc, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ.
Lúc rời cung, trong đầu Tống Nghị vẫn luôn suy nghĩ về tin tức hồi sáng hắn nhận được – hôm nay nàng đã dọn ra khỏi phủ đệ của Hữu tướng.
Sau khi biết được việc đó, hắn thậm chí còn hoài nghi tính xác thực của tin tức này. Vì để bảo vệ được nàng mà Hữu tướng kia đã chấp nhận trả một cái giá rất đắt, vì cớ gì mà bây giờ lại không dang rộng cánh che chở nàng nữa chứ?
Vốn tưởng là ý của Hữu tướng, nhưng sau buổi thượng triều hôm nay hắn đã hiểu rõ, chắc chắn là do nàng muốn như vậy.
Tống Nghị đột nhiên dừng bước.
Viên quan bên cạnh thấy hắn ngừng lại thì hồ nghi ngẩng đầu nhìn sang, lại thấy vẻ mặt Tống Nghị chợt hiện lên những cảm xúc không thể giải thích được, ngơ ngẩn, khâm phục, thương tiếc và không cam lòng. Viên quan kia thấy vậy thì chợt kinh ngạc.
“Đại nhân…”
Tống Nghị lập tức thu lại mọi cảm xúc trên mặt, tiếp tục nhấc chân bước ra ngoài.
Viên quan kia gãi gãi đầu, thầm nhủ nhắc mình nhìn nhầm rồi.