Nhân chứng vật chứng đều đã đủ, vụ án của Tô Khuynh gần như đã đi đến hồi kết. Buổi tam đường hội thẩm đến đây là có thể hạ màn.
Tuy nhiên, kết quả của cuộc hội thẩm vẫn phải đợi ý của Thánh Thượng. Người vô tội vô tình bị cuốn vào đám tàn dư Lương Châu thì nên phán quyết như thế nào, cuối cùng vẫn phải để Thánh Thượng xem xét và ra quyết định.
Cùng ngày hôm đó Thánh chỉ được chuyển đến Đại Lý Tự.
Vụ việc tạo phản ở thành Giang Hạ đã được kết án, tất cả đều chuẩn theo kết luận của tam đường hội thẩm.
Đại Lý Tự khanh, Đô Sát Viện Ngự sử, và Hình Bộ Thượng thư tiếp chỉ.
Sau khi ổn định lại vị trí, quan viên phụ trách hội thẩm tuyên bố kết quả cuối cùng. Dư đảng Lương Châu cũ giết quan đoạt thành tội không thể tha, tất cả đều bị giam giữ trong nhà lao Đại Lý Tự, đợi mùa thu năm sau xử trảm; Tô Khuynh được xác nhận là bá tánh vô tội không liên quan đến vụ án này, được thả ra ngoài.
Tô Khuynh được tháo bỏ gông xích. Khi nàng bước ra khỏi sảnh chính, lúc thực sự bước lên những viên đá xanh trên con đường dẫn ra ngoài, nàng có cảm giác như đã trải qua tận mấy đời.
Bên ngoài trời đất bao la, ánh sáng chan hoà, đẹp không sao tả xiết.
Có lẽ sự tự do đến quá đột ngột khiến nàng giật mình thảng thốt, sau lại có cảm giác không chân thật. Nàng thật sự không ngờ rằng, kẻ kia sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.
Trước đó lúc còn trong ngục nàng đã nhiều lần chống đối ngỗ nghịch với hắn, nghĩ rằng kẻ này quen thói dùng cường thế mà ngang ngược, sao có thể buông tha cho người đã làm phật ý hắn như vậy chứ? Tô Khuynh còn nghĩ với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ mượn việc này để đẩy nàng xuống mười tám tầng địa ngục không thể nào trở mình nữa. Cũng như hắn từng buông lời đe doạ nàng, khiến nàng cả đời này đừng mơ sẽ được nhìn thấy mặt trời.
Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý phó mặc số phận, song lại không ngờ rằng mình sẽ sống sót bước ra khỏi chốn lao ngục khủng khiếp đó…
Ánh nhìn lạnh lẽo vẫn luôn như hình với bóng ghim chặt sau lưng Tô Khuynh khiến tâm trí nàng bỗng tỉnh táo hơn. Hắn để nàng đi là vì mục đích gì, nàng quả thật không biết. Nhưng nàng dám chắc rằng, chắc chắn không phải do hắn thức tỉnh lương tâm.
Trong lòng nàng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ. Chỉ e là dù nàng đã bước chân ra khỏi cửa lớn Đại Lý Tự thì cũng không đồng nghĩa với việc từ đây nàng sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của kẻ đó…
Thẩm Tử Kỳ và mấy thầy trò cùng nhau bước tới. Vì hồi nãy Tô Khuynh đã từ chối không để Minh Vũ đỡ, cho nên lúc này bèn đi chậm hơn chút. Tuy bọn họ đã cố gắng thả chậm bước chân, song vẫn đi nhanh hơn nàng chừng hai bước.
Bởi vì y luôn chú ý đến tình hình của Tô Khuynh, lúc này thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, cả người run run như sắp ngã thì y vội dừng bước chân, muốn giúp đỡ nàng một chút.
Tô Khuynh nhận ra ý định của Thẩm Tử Kỳ, sắc mặt càng thêm tái mét, lập tức nhìn về phía Thẩm Tử Kỳ vội vàng mấp máy môi: “Đi.” Nàng khẽ thúc giục.
Thẩm Tử Kỳ chợt khưng lại, khoé mắt thoáng liếc ra sau thấy có một bóng dáng cao lớn mặc bộ đồ màu đỏ tía đang bước tới thì cũng hơi băn khoăn, tiếp đó khe gật đầu một cái rồi xoay người bước sóng vai với đám người phu tử.
Tống Nghị. Nét mặt Thẩm Tử Kỳ căng chặt. Y không đoán được rằng Tống Nghị kia cũng sẽ đến Đại Lý Tự nghe xét xử. Vốn y đoán rằng phần lớn quan viên đến Đại Lý Tự dự thính đều là quan văn, sẽ không thể có mặt quan võ. Nhưng không ngờ rằng Tống Nghị cũng có mặt.
Lúc đang đứng trong sảnh chính, y cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của quan viên bên cạnh quét tới một cách rõ ràng. Y cẩn thận liết khoé mắt qua theo bản năng, ngay khi thấy người mặc bộ quan Nhất phẩm với bố tử thêu hạc tiên là ai thì lòng y lập tức hoảng loạn, suýt nữa đã không khống chế được biểu cảm.
Lại là tên Tống Nghị đáng chết đó!
Năm xưa y đã giao chiến mấy lần với kẻ này, sao có thể không nhận ra hắn được chứ?
Chưa kịp suy đoán vì sao Tống Nghị lại tới đây, lúc ấy trong đầu y chỉ tràn ngập một ý nghĩ, rốt cuộc Tống Nghị kia có nhận ra y hay không.
Nhiều năm trôi qua, cơ thể y đã gầy như cây sào và không còn rắn rỏi như xưa nữa, dáng vẻ bây giờ đã khác năm đó một trời một vực. Ngày đó đám người theo Lương Châu cũ cũng phải nhìn kỹ rồi mới dám xác nhận, vậy chắc người chỉ từng gặp y vài lần trên chiến trường năm xưa, sẽ không nhận ra đâu nhỉ?
Thẩm Tử Kỳ không dám khẳng định. Nhưng ánh mắt hồi nãy lia tới không có ý tốt, khiến y không thể không kinh hãi.
Ngay sau đó y khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. Ngay từ lúc quyết định đến đây thì y đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, dù kết quả có tệ đến đâu thì cũng chỉ có thế thôi.
Mà điều y không ngờ tới chính là, cuối cùng bản án đã thuận lợi kết thúc. Tống Nghị không hề vạch trần y ngay trong sảnh chính. Nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy, thật ra Tống Nghị kia đã sớm nhận ra y rồi.
Thẩm Tử Kỳ vô thức bước nhân hơn, thoáng cái đã bỏ lại đám thầy trò ở phía sau.
Trước đó vốn liều chết mà đến, nghĩ rằng nếu Quận chúa có thể thoát tội thì đương nhiên sẽ không còn gì tốt hơn. Nếu không thể, y sẽ tận lực chiến đấu bảo vệ giúp nàng rời đi, liều chết mở ra một con đường sống. Nhưng không ngờ rằng, Quận chúa lại có thể dễ dàng thoát tội như vậy. Càng không thể ngờ rằng, rất có thể thân phận của y đã bị lộ.
Cho nên giờ phút này, sự có mặt của hắn sẽ khiến Quận chúa bị lún sâu vào hiểm cảnh. Một khi thân phận của y bại lộ, Quận chúa sẽ bị đẩy vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Y phải mau chóng rời khỏi đây.
Thẩm Tử Kỳ và đám thầy trò lần lượt rời khỏi Đại Lý Tự, sau đó là Tô Khuynh lảo đảo run rẩy bước theo sau.
Lúc Tô Khuynh vừa ra khỏi Đại Lý Tự, một cơn gió lạnh chợt thoảng qua. Khi khoé mắt thoáng liếc thấy bóng người màu đỏ tía thì nàng lập tức cắn chặt răng, cụp mắt xuống.
Tống Nghị nhìn nàng, bước chân hơi chậm lại, rồi ánh mắt lại quét về phía đám người Thẩm Tử Kỳ.
Thấy đám người của thư viện cùng nhau leo lên một chiếc xe ngựa thấp bé, còn Thẩm Tử Kỳ cáo từ xong thì một mình rời đi theo hướng khác, sau đó dắt một con tuấn mã màu đen ra. Trên mặt Tống Nghị lộ ra nụ cười giễu cợt.
Đúng là trong ngàn con mới tìm được một con ngựa tốt. E là chuyến này Nguỵ Kỳ không phải tới để làm chứng, mà là tới cướp ngục.
Đúng là… trung thành và tận tâm.
Tô Khuynh đuối sức nên đi hơi chậm. Tiếp đó nàng nhìn thấy Tống Nghị đứng cách trước mặt nàng vài bước, còn giương mắt nhìn về phía Thẩm Tử Kỳ đang dắt ngựa, vẻ mặt cực kỳ tăm tối.
Tô Khuynh bỗng có dự cảm chẳng lành.
Như để xác nhận dự cảm xấu đang dâng lên trong lòng nàng, ngay sau đó Tống Nghị liền vẫy tay gọi người. Khi Phúc Lộc chạy qua thì lập tức dặn dò gì đó.
Tô Khuynh thấy Phúc Lộc nhanh chóng liếc nhìn về phía Thẩm Tử Kỳ đang rời đi, sau đó hắn ta trịnh trọng gật đầu, còn thoáng sờ vào bội kiếm bên hông rồi vội vàng chạy đi.
Thấy một màn này, Tô Khuynh ớn lạnh cả người.
Đúng lúc đó, Minh Vũ chạy đến chỗ nàng thở hổn hển, chỉ vào chiếc xe ngựa cách đó không xa: “Đại sư, phu tử bảo ta đến đây hỏi ngài một câu. Ngài có muốn đi cùng xe với bọn ta không?”
Tống Nghị đứng cách đò vài bước hơi nghiêng mặt liếc về phía này, khoé môi như đang nhếch lên.
Hô hấp Tô Khuynh chợt cứng lại.
Hình như nàng đã đoán được vì sao Tống Nghị dừng lại rồi, hơn nữa còn đoán được vì sao hắn cố tình dặn dò Phúc Lộc trước mặt nàng.
Hắn đang chờ nàng lên tiếng.
Tô Khuynh bắt đầu phẫn uất, đồng thời cũng cảm thấy bất lực. Bảo sao hắn lại chịu thả nàng ra khỏi nhà lao dễ dàng như vậy, thì ra là muốn đứng đây chờ nàng.
Hắn đang đợi nàng chủ động cúi đầu, thoả hiệp, nhận lệnh… Sau đó cam tâm tình nguyện trở thành món đồ chơi trong trướng của hắn.
Tô Khuynh cảm thấy máu cả người mình như đang đông cứng lại. Tay chân đều đã lạnh ngắt, nhưng lại dần siết chặt thành nắm đấm.
Hắn… đừng mơ.
Nàng nhìn Minh Vũ, tuy sắc mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn giữ vẻ ung dung bình tĩnh, gật đầu nói: “Vậy ta xin làm phiền…”
“Xin Tô công tử chờ đã.” Đúng lúc này, có một người mặc đồ của hạ nhân vội vàng chạy tới, sau khi cung kính thi lễ với Tô Khuynh xong liền nói: “Tô công tử, Đại nhân nhà ta cho mời.”
Tô Khuynh chợt kinh ngạc: “Không biết Đại nhân của ngài là…”
Vẻ mặt hạ nhân kia càng thêm cung kính: “Là Hữu tướng Đại nhân đương triều.”