Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 99

Nhân chứng bên thư viện Nam Lộc đã đứng chờ sẵn bên ngoài sảnh chính, chỉ đợi được gọi tên.

Minh Vũ nhìn Đại Lý Tự uy nghiêm trang trọng, sau đó cẩn thận ngước mắt lên, thoáng liếc về phía các lão quan viên đang ngồi nghiêm nghị trong sảnh chính. Thấy cảnh này thì lòng chợt căng thẳng mà nuốt nước miếng.

Cậu lén đưa tay kéo kéo người bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Thẩm Tử Kỳ, huynh có căng thẳng không?”

Trong lối vào sảnh chính, Thẩm Tử Kỳ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của người đang quỳ trong sảnh, đôi tay ẩn sau tay áo lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm.

Ngày đó, sau khi y xuống núi thì đã đi tìm một nơi để thoát khỏi tai mắt của Điển Di trước, không ngờ lại vô tình nghe được tung tích của Thiền sư Tịnh An. Suốt mấy năm qua, y vẫn luôn âm thầm dò la hành tung của Thiền sư Tịnh An, nhưng trước giờ vẫn luôn không có kết quả. Hiện giờ khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối, sao y chịu bỏ qua được chứ?

Thầm nghĩ không có mặt y, e là đám người Điển Di kia sẽ không thể nhanh chóng hành động được, thế nên bèn đi thì Thiền sư Tịnh An trước. Nhưng ai mà ngờ Điển Di kia lại vô tình tìm được Quận chúa.

Khi y biết được chuyện này đã lập tức thúc ngựa suốt cả ngày đêm trở về thành Giang Hạ, nhưng lúc đến nơi thì đã muộn. Khi đó bọn họ đã bại trận, tất cả những người liên quan đều bị áp giải về kinh thành.

Đại Lý Tự được canh gác nghiêm ngặt, trong ngoài đều được bảo hộ kín kẽ, một khi phạm nhân bị tống vào thì có mà chạy đằng trời. Nếu y muốn trà trộn vào trong thì khó lại càng thêm khó.

Y vốn đã tính đến nước được ăn cả ngã về không mà cướp người trên pháp trường, nhưng không ngờ lại thay đổi kế hoạch. Hôm qua y đã vô tình gặp được đám người phu tử và học sinh đang trên đường vào kinh.

Minh Vũ thấy Thẩm Tử Kỳ mím môi, rũ mắt đứng bất động tại đó, không biết đang nghĩ cái gì thì lại kéo kéo y, nói: “Huynh cũng căng thẳng lắm phải không? Cơ mà huynh cũng nghĩ khí đấy, trong nhà có việc mà vẫn chịu bôn ba vất vả để tới đây, không uổng công ngày trước đại sư từng cứu huynh một mạng.”

Phu tử bên cạnh thấy Minh Vũ không ngừng rì rầm nói chuyện, bèn nhíu mày rồi lên tiếng chặn lại: “Yên nào. Đây là nha môn, đừng tuỳ tiện làm ồn.”

Minh Vũ lập tức ngậm chặt miệng.

Lúc này, viên quan trong sảnh chính gõ một nhịp kim đường mộc: “Truyền người bên thư viện Nam Lộc!”

Phu tử dẫn theo năm học sinh đi vào sảnh chính, đi vòng qua những người đang quỳ ở dưới rồi đứng cách đó hai bước, thi lễ bái kiến các lão quan gia: “Tại hạ Dụ Hồng, phu tử của thư viện Nam Lộc trong thành Giang Hạ, cùng với năm học sinh của thư viện, bái kiến các vị Đại nhân.” Phu tử là Cử nhân, vào trong không cần quỳ xuống hành lễ, chỉ cần hơi khom người thi lễ là được.

Những học sinh khác đều đã vượt qua kỳ thi mùa thu trở thành tú tài nên cũng không cần quỳ xuống, chỉ chắp tay thi lễ giống phu tử.

Đối với người đọc sách, dù có là quan lão gia quyền cao chức trọng thì cũng phải nể mặt vài phần. Sau khi truyền người, ánh mắt của Đại Lý Tự khanh vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ. Sự đường hoàng chính trực của những vừa bước vào khiến ông ta cũng phải gật đầu.

“Các ngươi có quen người đang quỳ dưới sảnh kia không?”

Nghe thấy quan lão gia hỏi chuyện, mấy thầy trò liền đưa mắt sang nhìn người đang cúi đầu quỳ dưới đất, sau đó phu tử trịnh trọng trả lời: “Hồi bẩm Đại nhân, tất cả bọn ta đều nhận ra người này. Đây chính là một người đánh xe sống dưới chân núi của thư viện bọn ta…”

Phu tử từ từ kể hết toàn bộ mọi chuyện mình biết ra. Ba vị quan phụ trách thẩm tra vụ án này đều cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu. Phụ tá bên cạnh nhanh chóng ghi chép lại.

Tống Nghị lơ đãng liếc mắt qua nhìn đám người phu tử. Khi liếc đến cậu học sinh ngoài cùng mặc bộ quần áo sờn cũ mỏng manh, mơ hồ cảm thấy khí chất của người này hơi khác biệt. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ để mắt tới kẻ đó một lát rồi liền dồn toàn bộ chú ý vào người đang quỳ trong đại sảnh.

Nàng đang rũ mắt nhìn chằm chằm xuống nền đất. Tuy có thể cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng của hắn, nhưng nàng vẫn giả vờ như không nhận ra, vẻ mặt vẫn thờ ơ lãnh đạm như cũ, đến cả khoé mắt cũng không thèm liếc về phía hắn dù chỉ một lần.

Tống Nghị cảm thấy lồng ng.ực mình như bị thứ gì đó siết chặt rồi không ngừng khuấy đảo, làm hắn cực kỳ khó chịu, nhưng lại không có chỗ ph.át ti.ết.

Có thể do ánh mắt của hắn quá lộ liễu, vài người phía đối diện đã lén lút nhìn sang thăm dò tìm hiểu. Sau khi Tống Nghị nhạy bén phát hiện ra thì trầm mặt, tạm bình ổn lại tâm trạng rồi làm như không có chuyện gì mà rời tầm mắt, nhìn sang chỗ đám người phu tử.

“… Mấy năm gần đây đều thấy cậu ấy an phận thủ thường chăm chỉ đánh xe kiếm sống. Tuy kỹ năng đánh xe không quá tốt nhưng lại là người chính trực thiện lương, chưa bao giờ bày trò lừa gạt. Thế nên cứ đến ngày nghỉ là các học sinh trong thư viện thường hay chọn ngồi xe của cậu ấy… Cậu ấy cần cù chịu khó, còn sống thanh bần vui đời đạo. Không chỉ vài người bọn ta, ngay cả những người hàng xóm xung quanh cũng có thể nhìn thấy… Mấy năm qua cậu ấy vẫn luôn sống thanh bần đơn giản, chưa bao giờ thấy cậu ấy bắt tay cùng kẻ khác làm ra hành động bất thường hay nảy sinh mưu đồ bất chính… Đại nhân, nếu nói cậu ấy thực sự là Phúc Thế tử thì chúng ta đều không tin. Ngẫm rằng trước nay Thế tử vẫn luôn ăn ngon mặc đẹp, sao có thể chịu khổ thế này chứ…”

Từng câu từng chữ lọt vào tai, trong đầu Tống Nghị không khỏi hình dung ra cảnh nàng lái xe mưu sinh suốt mấy năm. Một nữ tử yếu đuối một thân một mình mưu sinh, vừa phải che giấu thân phận nữ nhân còn vừa phải tự tìm cách kiếm sống. Chắc là vất vả, gian khổ và mệt nhọc lắm nhỉ.

Tháng ngày ăn sung mặc sướng thì không muốn, lại cứ phải liều mạng để chạy trốn khỏi phú quý, tha hương cầu thực… Vì sao chứ?

Hay đúng như lời nàng nói, nàng chỉ muốn tiêu dao tự tại, ngày tháng yên bình, không muốn phải… dựa dẫm vào bất kỳ kẻ nào?

Tống Nghị hơi thất thần.

“Cậu ấy cũng là người rất trượng nghĩa. Trước kia thư viện của ta có một học sinh phát sốt giữa đêm, nếu không nhờ cậu ấy mạo hiểm vượt gió đội tuyết đưa tới y quán, sợ là tính mạng của học sinh đó đã không giữ được rồi…” Phu tử nói xong liền chỉ tay sang người bên cạnh: “Chính là học sinh này của ta, Thẩm Tử Kỳ.”

Ba chữ này giống như sấm sét vang dội. Lời vừa nói ra, ánh mắt Tống Nghị lập tức liếc lên đầy hung tợn.

Vốn hắn muốn phóng mắt đến chỗ đám thầy trò kia, nhưng đôi mắt đầy lạnh lùng của hắn không chịu khống chế mà ghim chặt vào người đang quỳ dưới sảnh. Đôi mắt hắn như tấm lưới trời vây kín lấy nàng, không hề bỏ sót một chút biểu cảm nào của nàng.

Đương nhiên Tô Khuynh không ngờ rằng Thẩm Tử Kỳ đã cáo biệt với nàng trước kia cũng có mặt ở đây. Trên mặt nàng chợt lộ vẻ ngẩn ngơ, vừa định thần lại liền nâng mắt lên theo phản xạ thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ phía bên cạnh. Lòng nàng bỗng run lên, nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng rũ mắt khôi phục dáng vẻ như lúc nãy.

Ánh mắt của Tống Nghị cực kỳ sắc bén, dù chỉ là một chút biểu cảm nho nhỏ cũng không thể nào thoát khỏi mắt hắn.

Lòng hắn lập tức như bị dội một gáo nước lạnh mà co thắt lại, rồi lại như có một ngọn lửa hung tàn càn quét qua, vừa lạnh vừa nóng.

Nàng còn thề rằng mình không hề có quan hệ gì với Nguỵ Kỳ kia… Nếu thực sự không có quan hệ, thế sao Nguỵ Kỳ kia lại dám liều chết tìm đến chứ?

Ba năm… chung quy vẫn nảy sinh ra chút tình nghĩa.

Nhận thức này khiến hắn giận dữ, nhưng cũng có chút ghen tị không thể chối bỏ.

Hắn dần rời mắt khỏi khuôn mặt vô cảm của nàng, ngay sau đó nơi đáy mắt hắn loé lên tia sáng lạnh lẽo, đột nhiên nhìn thẳng vào chàng thiếu niên cao ngạo đứng đó, mang theo sát khí bừng bừng.

Thẩm Tử Kỳ. Nguỵ Kỳ.

Ai cho hắn lá gan chó mà dám đơn thương độc mã đến đây!

=====

Lời editor: Tống cẩu overthinking rồi tự ngược mình luôn :)))

Bình Luận (0)
Comment