Cho đến tận khi về Tống phủ, sắc mặt Tống Nghị vẫn nặng nề u ám.
Phúc Lộc nhắm nhắt nhắm mũi đuổi theo, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Sau khi vào cửa, có hạ nhân tới báo lão thái thái dặn rằng đợi Đại nhân trở về thì mời hắn qua chỗ bà một chuyến để thương lượng chuyện quan trọng.
Tống Nghị sầm mặt đi về phía trước, gió mạnh thổi qua làm góc áo hắn bay phấp phới.
Hạ nhân kia thấy Đại nhân liên tục bước đi, nhưng lại không phải là đường đến chỗ viện của lão thái thái thì bắt đầu đắn đo, không biết có phải do vừa rồi Đại nhân không nghe rõ hay không.
Phúc Lộc thấy hạ nhân ngu ngốc đang run rẩy đuổi theo Đại nhân thì lập tức hoảng sợ, vội quay đầu cố gắng đưa mắt ra hiệu cho gã.
Khổ nỗi hạ nhân kia mồm nhanh hơn não, chân chưa đuổi kịp mà đã lớn tiếng gọi với theo: “Đại nhân, lão thái thái ở trong viện đợi ngài qua đó một chuyến, muốn bàn về buổi nghị thân vào ba ngày sau…”
“Cút!” Tống Nghị hét to, nổi giận đùng đùng.
Hạ nhân kia lập tức bủn rủn tay chân, cả người co rúm lại.
Phúc Lộc dè dặt nhìn Đại nhân đang đi nhanh với đôi ống tay áo bay phấp phới đằng trước, hắn ta lặng lẽ lui ra sau vài bước, giơ chân đạp cho tên hạ nhân kia một phát đau điếng. Sau đó hắn ta kéo tai gã kia, nhanh chóng nhỏ giọng dặn dò vài điều, sau khi liếc xéo gã ta một cái thì mới vội vàng đuổi theo.
Hạ nhân kia hoàn hồn rồi chợt rùng mình, sau đó tràn đầy lo lắng mà gấp gáp trở về báo lại với lão thái thái, nói là Đại nhân có chút việc quan trọng cần phải xử lý, tạm thời chưa qua chỗ bà ta được.
Lão thái thái nghe xong thì không vui lắm. Ngày nào hắn cũng đi sớm về trễ, đến cả bóng dáng cũng không thấy đâu, về đến nhà thì lại có công vụ quan trọng, đến cả chuyện lớn như nghị thân mà cũng không ngó ngàng gì đến.
—
Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng.
Tống Nghị nghiêm túc ngồi trước bàn sách lớn, bắt đầu phê duyệt công văn.
Phúc Lộc đứng bên ngoài chờ, có vẻ như không chú ý rằng đã trôi qua một lúc lâu rồi mà công văn trên bàn chưa hề được đụng đến dù chỉ một tờ, còn cả chiếc bút lông sói đã thấm đầy mực bị gác xuống, trên bàn vương vài giọt mực. Hắn chỉ cũi đầu rũ mắt ngồi im bất động tựa như một bức tranh bích hoạ.
Mãi đến khi trong nhà chợt vang lên tiếng đập bàn thì Phúc Lộc mới giật thót.
“Ngươi giúp gia đi làm một chuyện.”
Sau tiếng đập bàn chính là giọng nói lạnh lùng ra lệnh của Đại nhân. Ngữ điệu không được bình tĩnh cho lắm, có vẻ như đang rất muốn xác nhận điều gì đó ngay lập tức.
Phúc Lộc hơi khom người, kính cẩn đợi lệnh.
Tống Nghị nhéo nhéo giữa mày để bình ổn cảm xúc rồi mới nói: “Ngươi mau gửi thư cho Vân Tước, hỏi xem hắn có biết về Vu Xương Ấp ở trong phủ của Phúc Vương gia bên Lương Châu năm đó không?”
Phúc Lộc lĩnh lệnh, đang định vội chạy đi làm thì Tống Nghị chợt lên tiếng ngăn lại: “Không đúng, hẳn là lúc ấy y đang dùng tên họ khác. Ngươi lập tức tìm hoạ sự tới đây.” Tống Nghị trầm giọng: “Gửi cả bức hoạ qua, giao phó luôn một thể cho hắn. Phàm là những chuyện hắn kể, dù là lớn hay nhỏ thì cũng phải hồi bẩm.”
Thoáng ngừng lại, hai mắt Tống Nghị nhìn chằm chằm vào ngọn nến trên bàn, nét mặt càng thêm lạnh lẽo: “Ngoài ra còn có tiểu Quận chúa của Phúc Vương, chính là muội muội của Tự Tấn. Gia muốn biết tất cả tin tức liên quan đến người này.”
Có lẽ trước đó hắn nghĩ sai thật rồi. Hẳn là nàng không hề nói dối, Vu tướng không hề có quan hệ gì với nàng. Bởi vì người thật sự có quan hệ, có lẽ chính là con trai độc nhất của Vu tướng, Vu Xương Ấp.
Ánh mắt Tống Nghị đột nhiên tối sầm lại.
Mãi đến tận vừa nãy hắn mới chợt nhớ ra một chuyện, hãy còn nhớ hình như năm ấy từng được nghe người nào đó nhắc qua. Năm xưa khi Phúc Vương phi vừa sinh hạ song thai long phượng thì đúng lúc chân trời xuất hiện ráng vàng lấp lánh, một lúc lâu sau vẫn chưa biến mất. Kinh thành nhất thời náo động, toàn bộ bá tánh đều cho rằng đó là điềm lành. Hình như cũng vì nguyên nhân này nên năm ấy Phúc Vương mới quyết định mạo hiểm, dẫn đến thảm hoạ ở Lương Châu.
Song thai long phượng… Hẳn là diện mạo sẽ khá giống nhau.
Tống Nghị đột nhiên siết chặt nắm đấm ghì mạnh xuống bàn. Có vẻ điều này này có thể giải thích được vì sao đám tàn dư của Lương Châu lại một mực cho nằng nàng là Phúc Thế tử. Suy đoán này lập tức khiến lòng dạ hắn rối bời.
Đột nhiên đứng dậy khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, chờ đến khi dòng cảm xúc rối loạn phần nào bị đè nén xuống thì hắn mới bình tĩnh hơn chút. Nhớ lại năm ấy khi hắn dẫn binh xông vào Lương Châu, đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy tình cảnh của Vu Xương Ấp.
Năm đó Phúc Vương mua chuộc rất nhiều quan viên trong triều, ngay cả Hoàng Đế cũng khó lòng nhận ra ai trung ai phản, vì e sợ sẽ phạm phải sai lầm nên đã chọn một quan văn như hắn làm chủ soái.
Mà 30 vạn đại quân cũng tập hợp từ đủ mọi tầng lớp xã hội, rồng rắn lẫn lộn, toàn thể văn võ bá quan cũng ôm tâm tư riêng. Trong tình hình này, hắn vừa phải trông coi mọi thứ thật chu toàn, vừa phải đề phòng cẩn thận, không thể để một số kẻ có ý đồ khác làm chuyện xấu. Nhưng cuối cùng hắn vẫn tính sai một bước.
Ngày ấy khi công phá thành Lương Châu, Phúc Vương tử trận, Phúc Thế tử tự vẫn trên tường thành. Thấy đại cục đã định, hắn đã hơi lơi là cảnh giác.
Chỉ vì chút sơ suất nhỏ này của hắn đã trở thành cơ hội cho một tên tướng cấp dưới của hắn lợi dụng. Nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, gã ta đã âm thầm dẫn quân chạy đi đâu đó. Khi nhận ra điều bất thường, hắn lập tức dẫn binh đuổi theo. Nhưng tất cả đều đã muộn. Đến lúc hắn đuổi kịp, thì Vu Xương Ấp kia đã chết trong đám loạn quân.
Sau đó, hắn càng lún sâu vào vòng xoáy này, tựa hồ khó có thể thoát ra được, đâu còn thời gian để lo nghĩ chuyện khác? Bây giờ ngồi suy ngẫm kỹ lại mọi thứ, vài chuyện vụn vặt mà trước đây hắn đã bỏ qua cứ hiện lên trong đầu hắn.
Thí dụ như, năm ấy khi Vu Xương Ấp chạy ra khỏi thành, hình như trong ngực còn ôm theo một nữ tử.
Cũng có người hoài nghi thân phận của nữ tử này, dường như trong triều còn có người lấy chuyện này để công kích Hữu tướng, nói nữ tử đó là Phúc Quận chúa, buộc tội ông ta thông đồng với địch.
Có điều tất cả đều bị Tiên Hoàng bác bỏ, nói là lời đồn không thể tin. Sau đó chuyện này cứ thế mà chìm xuống, không ai dám nhắc lại nữa.
Thật ra tin đồn không thể tự dưng mà xuất hiện được…
Tống Nghị chợt biến sắc, nét mặt như phủ đầy sương giá.
Nếu suy đoán của hắn trở thành sự thật… Nếu suy đoán của hắn là thật! Tống Nghị hít một hơi thật sâu, vô vàn cảm xúc không ngừng sôi trào trong lồng ng.ực.
E là hắn không thể nào thản nhiên tiếp nhận chân tướng như thế này được!
Tất cả cứ đợi Vân Tước hồi báo lại rồi tính tiếp.
Hôm sau trong Đại Lý Tự, các quan viên đến dự thính thấy dáng vẻ u ám của Tống Nghị thì ân cần hỏi thăm: “Tống Đại nhân có ổn không vậy? Đêm ngủ không ngon giấc sao?”
Tống Nghị không buồn nâng mắt, hờ hững đáp: “Không đáng ngại.” Dứt lời liền lạnh mặt bước vào sảnh chính.
Mơ hồ cảm thấy hôm nay tâm trạng của Chế hiến Đại nhân không tốt, viên quan kia lập tức ngậm chặt miệng.
Buổi hội thẩm vẫn diễn ra như hôm trước.
Đại Lý Tự khanh gõ kim đường mộc: “Đưa nghi phạm Tô Khuynh vào!”
Không gọi Tự Tấn mà là Tô Khuynh, vài vị quan viên đến dự thính đã loáng thoáng đoán được ý nghĩa của việc này.
Tô Khuynh vẫn phải đeo gông và xích sắt tiến vào.
Tống Nghị trầm mắt nhìn chằm chằm vào nàng, thấy cơ thể nàng gầy guộc, vẻ mặt tái nhợt, rõ ràng người đang lung lay sắp đổ nhưng thái độ vẫn rất quật cường mà cắn răng nín nhịn, run rẩy lê từng bước nặng nhọc vào trong sảnh chính.
Ánh mắt hắn lướt liếc qua thân hình nhỏ bé của nàng. Dù không cần phải ra đó vén bộ áo tù lên thì hắn cũng biết, bên dưới lớp áo tù nhân đó in đầy dấu bàn tay chồng chéo, mới cũ đan xen vào nhau.
Không hiểu sao lồng ng.ực của Tống Nghị chợt thắt lại, tựa như đang hơi hối hận vì hôm qua đã dày vò nàng quá mức.
Nhưng khi thoáng liếc khoé mặt qua thấy vẻ mặt quan tâm của Hữu tướng, lòng hắn đã cứng rắn trở lại.
Nếu nàng và Vu Xương Ấp kia là thật… vậy thì hắn được coi là gì?
=====
Lời editor: Được coi là cầm thú, bái thiến :Đ