Tô Khuynh vừa xuống xe ngựa được một lát, chiếc xe đằng sau đã nhanh chóng chạy vụt đi. Nàng cũng trở vào trong phủ mà không hề quay đầu lấy một cái, sau đó cho người đóng cửa lại.
Trong lúc trở lại phòng, nàng vẫn còn đang suy xét về tính chân thật trong lời nói của hắn. Hắn muốn nàng đi thật xa đến tận chân trời góc biển, là chân tình hay chỉ là giả ý?
Nếu nói rời khỏi kinh thành, nàng là người muốn ra đi hơn ai hết. Nhưng nàng lại không dám rời đi nửa bước, người nàng sợ không phải ai khác mà chính là Tống Nghị.
Nàng ở kinh thành thì còn dễ nói, không những có Hữu tướng Đại nhân bảo vệ đôi chút, hơn nữa tất cả những người đối đầu với hắn đều ở đây. Vả lại còn ngay dưới chân Thiên tử, hắn cũng không dám tuỳ ý làm xằng làm bậy. Nếu nàng thực sự rời khỏi kinh thành… Ai dám bảo đảm hành động này sẽ không truyền đến tai hắn chứ? Lỡ như khi nàng vừa mới rời đi, nhoáng cái hắn đã tóm nàng lại, sau đó giam giữ ở một nơi không thấy ánh mặt trời, bị hắn tuỳ tiện xâm phạm thì sao?
Nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh cả người.
Tô Khuynh không dám tuỳ ý hành động, tạm thời cứ ở lại kinh thành đã, đi bước nào hay bước nấy.
Chưa đến vài ngày, Tô Khuynh đã nghe được chuyện hai nhà Tống Vệ kết thân từ miệng hạ nhân. Nghe nói hai nhà nghị thân long trọng như thế nào, Tống phủ chuẩn bị bao nhiêu rương lễ cầu hôn, thậm chí còn có cả trang sức lễ vật của Quý phi nương nương thưởng thêm, không khí tưng bừng náo nhiệt ra sao. Còn nghe nói sau buổi định thân thì cũng đã chọn được ngày thành hôn, tầm khoảng tháng Năm năm sau, chính là thời điểm hoa nở xuân về, quả là dịp thích hợp.
Tô Khuynh nghe vậy thì trong lòng dần nảy sinh ra một tia hy vọng xa vời. Chẳng lẽ lời nói kia của Tống Nghị là thật, sau này sẽ không đến tìm nàng nữa, cũng thật sự muốn buông tha nàng, cho phép nàng rời kinh thành cao chạy xa bay sao?
—
Từ giữa tháng Mười, trong cung cũng vô cùng náo nhiệt.
Sinh thần của Thánh Thượng tới rồi. Đây là lần đầu tiên Thánh Thượng mở tiệc đón sinh thần đầu tiên kể từ lúc đăng cơ tới nay, đương nhiên phải tổ chức thật long trọng. Không chỉ có các phi tần triều thần đến chúc mừng Thánh Thượng đón sinh thần, còn có các Vương gia ngụ tại đất phong khác sôi nổi ghé thăm tặng đủ mọi quà lễ chúc mừng. Hơn nữa còn có Hung Nô đã cùng kết giao hảo, Thiền Vu dẫn theo Yên Thị đích thân tới chúc mừng. Quả là cực kỳ náo nhiệt.
Tiệc tùng kéo dài suốt ba ngày không nghỉ. Trong Thái Hoà Điện ca múa rộn ràng, quần thần nâng chén, vui vẻ hoà hợp.
Lần này Thánh Thượng đón sinh thần, tất nhiên rất nhiều quan viên khi vực lân cận nhập kinh mừng thọ, cũng khó tránh khỏi việc bạn cũ tề tựu. Sau khi dự lễ sinh thần xong lại nhận được vài lời mời ăn uống, vì vậy Tống Nghị không tiện từ chối mà đành phải ra ngoài giao lưu.
Khi tiệc đã tàn, mọi người lục tục cáo từ. Tống Nghị đã hơi say nên không vội rời đi, bèn một mình ở lại trong một gian phòng trang nhã trong tửu lâu, ngồi sát bên cửa sổ thất thần nhìn những ngôi nhà phía xa xa.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra. Tống Nghị chợt hoàn hồn, phóng ánh mắt sắc bén nhìn qua.
Người tới là một tì nữ mũi cao mắt trũng, mặc trang phục của người Hồ.
“Vị Đại nhân này, chủ nhân nhà ta mời ngài qua đó một chuyến.”
Tống Nghị không hỏi chủ nhân của nàng ta là ai, bởi vì trong lòng hắn đã có sẵn đáp án.
Nhắm mắt lại để giấu đi vẻ cau có, hắn thản nhiên ngả người dựa lưng vào ghế, đưa tay đỡ trán, bày ra dáng vẻ nửa say nửa tỉnh: “Trở về nói lại với chủ nhân của ngươi, hôm nay diện mạo của tại hạ không tiện, quý nhân thân thể sang quý, tại hạ không dám mạo phạm. Để ngày khác hẵng gặp.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng rèm bị vén lên. Cùng với tiếng lục lạc êm tai, một nữ tử đội mũ cao chóp nhọn, mặc áo nỉ mỏng bó sát tay duyên dáng bước vào.
“Từ biệt nhiều năm, Tống huynh lại không chịu gặp mặt ta nữa rồi. Do vẫn còn trách A Loan sao?” Nữ tử nói nửa thật nửa giả, miệng thì oán trách, nhưng lại nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, ra vẻ giống như vui vẻ khi gặp lại cố nhân, nhưng dường như còn xen lẫn vài tia đánh giá.
Tì nữ gần cửa lập tức lui ra ngoài.
Tống Nghị đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh mà thi lễ: “Yên Thị.”
Ý cười trên mặt Vương Phượng Loan dần phai nhạt, nói với vẻ hơi buồn bã: “Nhiều năm không gặp, cuối cùng vẫn trở nên xa cách.”
Tống Nghị cười nhạt nhẽo: “Yên Thị nói gì vậy, ngày xưa cũng có cái gì đâu mà giờ lại bảo là xa cách? Nếu lời này truyền đến tai Thiền Vu, chẳng phải Tống mỗ sẽ bị kết tội bất nghĩa sao?” Người đối diện chưa kịp phản ứng, hắn đã cười nói tiếp: “Nói đùa thôi. Có điều nếu Yên Thị không chê diện mạo tại hạ thô bỉ, không biết có tiện ngồi xuống cùng uống mấy ly không?”
Vương Phượng Loan cũng cho rằng lời trước đó của hắn cũng là nói đùa, trên mặt vẫn giữ nét tươi cười: “Ta thì không ngại, chỉ sợ Tống Đại nhân chê ta phiền thôi.”
Dường như Tống Nghị cũng không nghe ra nàng ta đã đổi xưng hô, đưa tay về phía đối diện: “Mời.”
Sau đó tì nữ bên ngoài đi vào dọn bàn, còn bưng thêm chút rượu và đồ nhắm tới, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì lập tức lui ra ngoài.
Tống Nghị rót rượu cho người đối diện, thở dài: “Yên Thị xa nhà nhiều năm, duy trì hoà bình giữa Tái Bắc và Trung Nguyên quả thật không dễ dàng. Rất nhiều bá tánh trong kinh bội phục sự cao thượng của Yên Thị đấy.”
Vương Phượng Loan nhận rượu, đôi mắt phượng hơi nhướng lên nhìn sang phía đối diện muốn nói lại thôi, sau đó thì ảm đạm rũ mắt xuống.
“Dù Chiêu Quân (*) có cao thượng thì thế nào chứ? Kết quả, chẳng phải xanh mộ cỏ dưới ánh hoàng hôn đó sao.” Sau khi nói đầy tự giễu thì lại miễn cưỡng ngẩng đầu lên cười vui vẻ, thoải mái nâng ly: “Gặp lại cố nhân vốn nên kể chuyện vui mới đúng, nhắc đến mấy cái này làm gì? Nào, Tống Đại nhân, chúng ta cùng cạn ly.”
(*) Chiêu Quân: tên đầy đủ là Vương Chiêu Quân, là một nhân vật thời nhà Hán, nguyên là cung nhân của Hán Nguyên Đế, rồi trở thành vợ của Thiền Vu Hung Nô là Hô Hàn Tà.
Tống Nghị nâng chén tiếp ý rồi uống.
“Đúng rồi, nghe nói gần đây Tống Đại nhân mới đính hôn phải không nhỉ? Cũng không biết tiểu thư nhà nào có phúc đến vậy.”
“Là phúc của Tống mỗ.” Tống Nghị cười nói, ra vẻ như nhắc tới vị thê tử chưa qua cửa khiến hắn cực kỳ sung sướng, dáng vẻ gai góc cũng dần trở nên dịu dàng: “Đúng như người xưa thường nói, có duyên có số ắt sẽ chung đôi. Nàng ấy là một người ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy không lả lướt thướt tha như những nữ tử khác, nhưng được cái đơn giản hồn nhiên, rất biết cách khiến người khác yên tâm.”
Vương Phượng Loan buồn bã cụp mắt uống rượu, giấu đi nét không tự nhiên trên mặt.
Hai người ngồi đối diện nhau một lúc. Trong lúc uống hai ba ly rượu thì trò chuyện về những chuyện cũ năm xưa.
Rõ ràng là gặp lại cố nhân, tuy trên mặt ai nấy đều nở nụ cười nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ xa cách, trong khi trò chuyện vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định. Tuy không hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng không mấy thân thiết.
Thỉnh thoảng, hai bên lại nói một ra vài câu bóng gió. Song có vẻ như ai nấy đều đã có phòng bị, đối đáp rất trôi chảy.
Đến khi bầu rượu đã cạn, buổi gặp mặt cố nhân cũng đã đi đến hồi kết.
Vương Phượng Loan nâng mắt nhìn kỹ nam nhân trước mặt. Mày sắc như đao, tướng mạo anh tuấn, dù đã mười năm trôi qua nhưng nét thăng trầm của cuộc sống không hề thay đổi, trái lại mất đi vẻ ngang tàng của tuổi thiếu niên năm xưa, thay vào đó là vẻ trầm ổn già dặn của một kẻ bề trên, khiến người ta không thể xem nhẹ.
Còn nàng ta, mười năm gió cát đã hằn sâu nếp nhăn nơi khóe mắt, mười năm nắng gắt cũng khiến làn da trắng mịn bị rám sạm. Dù hiện giờ nàng ta vẫn giữ được vẻ kiều diễm năm nào, nhưng cuối cùng cũng không thể băng cơ ngọc cốt, mỹ miều đáng yêu như thời cập kê.
Hiện giờ, nàng ta không còn nhìn thấy được chút si mê nào trong mắt hắn nữa.
“Sắp phải cáo biệt rồi, không biết ta có thể hỏi Túc Chi một câu không?” Vương Phượng Loan cười khổ: “Nếu cứ mãi không hỏi ra thì lòng sẽ bứt rứt khó chịu, ngày đêm trăn trở.”
Tống Nghị trầm mắt chưa đáp lời, nhưng cũng đã ngầm đồng ý chuyện này.
Có vẻ như Vương Phượng Loan hơi khó mở miệng, song cuối cùng cũng nói: “Vì sao năm đó huynh không tới?”
Tống Nghị giương mắt liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó mỉm cười đáp lời, xong xuôi liền đứng dậy rời đi.
=====