Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 104

Sau khi Tống Nghị rời đi, tì nữ bên ngoài liền mở cửa tiến vào.

“Ngươi trở về bẩm báo với Thiền Vu, không cần tốn nhiều công sức vào Tống Nghị. Người này lòng dạ thâm sâu, tâm tư khó đoán, không phải kẻ có thể làm dễ dàng khống chế.” Vương Phượng Loan quay mặt sang dặn dò, cặp mắt phượng kia không mang theo chút độ ấm nào.

Tì nữ nhận lệnh, cung kính lui ra.

Cho đến khi cửa phòng lần nữa khép lại, tiếng bước chân của tì nữ càng ngày càng xa, Vương Phượng Loan đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn chậm rãi rũ vai xuống, đôi tay ôm mặt, bờ vai run rẩy.

“Nói cách khác, Yên Thị thực sự muốn biết vì sao người kia lại không tới đúng không? Tại hạ biết một vài điều, không biết Yên Thị có muốn nghe không?”

“Sở dĩ y không tới, là bởi vì bị Hữu tướng đánh gãy hai chân.”

“Sợ rồi sao? Có lẽ Yên Thị thực sự không biết, năm xưa, y đã vì người mà sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Sau khi người đã đến vùng đất xa xôi kia thì y vẫn luôn đắm chìm trong sự tự trách, bèn từ bỏ con đường làm quan, rời xa quê hương du ngoạn khắp nơi. Mặc dù sau đó y đã có người khác… Nhiều năm như vậy, cuối cùng phần tình nghĩa khi xưa cũng hoàn toàn yên giấc.”

“Vương Loan, thật ra ta cũng muốn hỏi cô một câu. Năm đó người ra lệnh cho quân lính ám sát người đó, thì có từng do dự hay không?”

Vương Phượng Loan cố gắng bịt chặt lỗ tai, không muốn bản thân phải nhớ lại những lời nói đầy đau lòng đó nữa.

Nàng ta không tin lời Tống Nghị nói, một chữ cũng không tin. Trên thế gian này, ngay cả những người thân cận với nàng ta nhất cũng có thể tự tay đẩy nàng ta vào hố lửa, nàng ta còn tin được ai nữa đây?

Nàng ta chỉ tin chính mình. Không ai được có thể trách nàng ta nhẫn tâm.

Sau khi rời khỏi tửu lâu, Tống Nghị không ngồi xe ngựa về phủ ngay mà đi lang thang trên đường phố, xua tan mùi rượu trên người.

Hắn đi dọc trên con đường Bắc Nam trong phố xá sầm uất, cửa hàng hai bên đường nối tiếp san sát nhau, các loại cờ hiệu tung bay trong gió, nhìn rất vui mắt. Người trên đường đông như mắc cửi, các cửa hàng tấp nập kẻ ra người vào. Nào là mời khách uống trà, nào là thưởng trà nghe khúc, không thì lại chọn mua vài đồ gì đó, đến là náo nhiệt.

Tống Nghị thong thả dạo bước về phía trước. Nhớ lại lúc nàng kia hỏi chuyện, trên mặt hắn chợt hiện lên nụ cười mỉa mai.

Biến cố bất ngờ ở Lương Châu năm đó, không phải là không để lại dấu vết gì. Tuy chứng cứ không nhiều, nhưng cũng đủ để hắn đoán được kẻ đứng sau thực sự.

Tâm địa người này tàn nhẫn và độc ác đến mức độ nào vậy chứ? Đúng là khiến người ta sợ hãi. Uổng công nàng ta nhắc lại chuyện năm xưa, lại còn có thể mặt không đổi sắc như vậy. Chỉ là không biết Vu Xương Ấp kia dưới suối vàng có biết, thì liệu…

Tống Nghị đột nhiên dừng bước.

Hắn không tự chủ được mà đưa mắt về phía xa xa, một dãy mái nhà trong con hẻm nhỏ phía sau mặt phố thấp thoáng sau những cửa hàng san san nối tiếp nhau, như ẩn như hiện.

Nét mặt Tống Nghị bỗng hơi trầm xuống.

Lão thái thái nhạy cảm nhận ra, từ khi hắn ra ngoài trở về thì vẻ mặt không đúng lắm.

Bà ta bèn hỏi thử về việc ngày mai hắn và tiểu thư Vệ gia sẽ đi du hồ, quả nhiên thấy hắn không mấy hứng thú, mày cau lại tỏ vẻ không kiên nhẫn, khi nói chuyện cũng chỉ qua loa có lệ. Lão thái thái không nhịn được mà bắt đầu đoán mò.

Sau khi hắn đứng dậy rời đi, lão thái thái càng nghĩ càng thấy sai sai, thế là cho người gọi Phúc Lộc tới để hỏi chuyện.

Tuy Phúc Lộc biết nội tình, nhưng hắn ta nào dám nói. Chung quy là do Đại nhân sống chết không chịu thừa nhận, nếu hắn ta làm phản mà hé ra nửa lời thì chẳng phải hắn sẽ bị đem đi lột da hay sao.

Thế nên chỉ đành giải thích với lão thái thái do dạo này phải xã giao quá nhiều, chắc là Đại nhân của bọn họ đang chán ngấy chuyện này thôi.

Lão thái thái căn bản không tin. Dạo trước cũng có đợt phải xã giao nhiều nhưng cũng chưa từng thấy sắc mặt của hắn xấu đến vậy. Chắc chắn hôm nay hắn đã gặp phải người nào đó rồi.

Lão thái thái bắt đầu suy đoán, từ khi nghe tin Thiền Vu Yên Thị kia vào kinh, chưa ngày nào bà ta được ngon giấc, đặc biệt đang trong thời điểm nhạy cảm khi vừa nghị thân với tiểu thư Vệ gia. Vất vả lắm bà ta mới chờ được lời đồng ý của con trai, nếu chuyện này mà không thành, bà ta muốn khóc cũng không biết đi đâu mà khóc.

Nhưng Phúc Lộc lại không chịu nói, còn tha thiết thề thốt rằng không có chuyện đó đâu, bọn họ chỉ gặp mặt như bạn bè bình thường thôi.

Thấy không hỏi được gì, lão thái thái cũng chỉ đành từ bỏ. Trong lòng âm thầm cầu nguyện tiểu thư Vương gia kia mau mau trở về Tái Bắc đi, đừng có ở lại kinh thành thêm nữa, càng đừng có làm cản trở mối hôn sự của con trai bà ta nữa.

Hôm sau, bầu trời quang đãng, đúng là thời điểm thích hợp để đi du hồ.

Lão thái thái thấy cuối cùng người kia cũng chịu ra khỏi cửa thì thầm thở phào một hơi.

“Lão thái thái yên tâm đi, trước kia lão nô đã may mắn được gặp tiểu thư Vệ gia kia một lần rồi, quả là một nàng tiểu thư khuê các vừa xinh đẹp lại còn tốt tính, chắc chắn một đấng nam nhi oai hùng như Đại gia nhà ta sẽ thích. Không phải có câu người cứng rắn đến đâu cũng sẽ bị cảm hoá mà trở nên dịu dàng đó sao.”

Lão thái thái được Vương bà tử đỡ về phòng, thở dài: “Nếu là mẹ chồng nhà khác, đa phần đều e sợ con trai mình sẽ bị con dâu tương lai trói buộc. Nhưng đổi lại là ta thì lại chỉ ước con dâu tương lai có thể khiến con trai mình vui vẻ là được. Mấy năm trước, cứ nhắc tới thành thân là nó không thoái thác thì cũng bảo chờ thêm, đúng là khiến ta cảm thấy rất sốt ruột. Bây giờ khó khăn lắm nó mới chịu đồng ý, thế nên không thể phạm phải sai lầm được.”

Vương bà tử cười nói: “Vệ gia tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, lão thái thái cứ yên tâm đi, chắc chắn Đại gia sẽ hài lòng.”

Lão thái thái nghĩ lại thì cũng đúng. Nam nhân ấy à, ai nấy cũng đều háo sắc.

Lại nghĩ, sau này phải tạo nhiều cơ hội cho hai đứa nó ở chung mới được. Dù sao hiện giờ cũng đã nghị thân, không cần quá cứng nhắc nữa. Khi đã gặp nhau nhiều lần thì tình cảm cũng sẽ dần lớn hơn.

Cách nội thành khoảng mười lăm phút đi đường là hồ Thiên Vân nổi danh trong kinh thành. Tiết trời mùa thu với những ánh nắng vàng óng ả, bầu trời trong xanh cao vời vợi, mây trăng lững lờ trôi. Trên mặt hồ phía xa xa sóng nước lấp lánh, xanh biếc như dải lụa bóng mượt, trải dài đến tận đường chân trời, đẹp không sao tả xiết.

Lúc này có khá nhiều người đi dạo chơi ngắm cảnh mùa thu, có rất nhiều du khách đi thành tốp năm tốp ba thưởng ngoạn bên hồ. Trong hồ cũng có có không ít thuyền ô bồng chầm chậm trôi trên mặt hồ tĩnh lặng soi bóng trời xanh mây trắng.

Tống Nghị và tiểu thư Vệ gia, Vệ Lam, cũng đang ngồi trên một chiếc thuyền ô bồng, uống trà thưởng cảnh.

Đi du hồ được gần nửa canh giờ, tuy đây là lần đầu tiên hai người gặp gỡ, nhưng bầu không khí cũng không quá tẻ nhạt, đối qua đáp lại khá hoà hợp.

Có lẽ do lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân khác, Vệ Lam có hơi thẹn thùng, phần lớn đều do Tống Nghị hỏi, nàng ta trả lời.

Vệ Lam không nói nhiều lắm, nhưng được cái tính tình dịu dàng được lòng người, khi nhoẻn miệng cười thì hai má cũng như cười, đôi mắt tựa mặt hồ mùa thu, xinh xắn đáng yêu.

Tống Nghị rót trà cho nàng ta, cười hỏi: “Sớm được nghe nói tài nghệ của Vệ tiểu thư rất nổi bật, không biết mọi ngày cô thường đọc những loại sách gì?”

Vệ Lam hơi câu nệ mà đáp: “Ngoại trừ đọc thơ để rèn giũa tính tình… còn lại đều đọc nữ giới.” Nói xong liền xấu hổi cúi xuống, hai má đỏ bừng.

Tống Nghị cụp mắt, thong thả uống trà.

Xuất thân danh môn, mỹ mạo hiểu lễ, đủ để làm đương gia chủ mẫu của Tống gia hắn. Tuy tuổi còn nhỏ, còn hơi ngây thơ và mềm yếu, nhưng không sao, đã có lão thái thái dạy dỗ, tốn khoảng hai năm là có thể một mình đảm đương mọi chuyện rồi.

Sau này, hắn ở bên ngoài kiến công lập nghiệp, mang lại vinh quang cho gia tộc; nàng ta lo liệu việc nhà, sinh con đẻ cái. Phu thê hai người tôn trọng nhau như khách, đùm bọc lẫn nhau. Thật yên bình và hoà thuận.

Tống Nghị nhấp một ngụm trà.

Như thế, cũng tốt.

Bình Luận (0)
Comment