Cho đến gần giữa tháng Mười Một, Thiền Vu mới dẫn theo Yên Thị của mình trở về Tái Bắc. Khi đến hắn ta mang theo hơn mười cỗ xe chở quà mừng tấp nập vào kinh, lúc trở về thì số lượng còn tăng gấp đôi. Ngoại trừ những những đồ quý hiếm mà Thánh Thượng ban thưởng như tơ lụa hay đồ sứ, còn lại là lễ vật chia tay mà các triều thần gửi tặng.
Thiền Vu kia cũng mặc kệ có hợp quy củ hay không, ai đến cũng không cự tuyệt, đều vui vẻ nhận hết tất cả. Ngày chia tay hôm ấy, hắn ta cứ luôn miệng dặn dò đám tôi tớ phải cẩn thận trông coi những món lễ vật trên xe ngựa. Lúc qua đường phố sầm uất náo nhiệt, tuy ngồi trên xe ngựa nhưng vẫn không quên quay đầu lại canh chừng, tựa như đang e sợ sẽ bị mất đồ.
Bá tánh hai bên đường đến hóng hớt đã chú ý đến hành động này, không khỏi sinh ra cảm giác ưu việt hơn hẳn vì bản thân được sinh ra ở vùng đất Trung Nguyên màu mỡ. Không những đắc ý về nguồn tài nguyên dồi dào của triều đại, đồng thời cũng thầm khinh bỉ Thiền Vu Hung Nô kia nhỏ nhen thô thiển, không so được với Thánh Thượng cao quý của bọn họ.
Có đại thần báo lại những lời nói của bá tánh với Thánh Thượng, Thánh Thượng nghe mà thấy vui vẻ.
Mùa đông năm Hiện Đức thứ ba chắc chắn rất lạnh giá.
Còn chưa đến tháng Chạp mà trời đã liên tục đổ tuyết lớn. Thời tiết đột ngột chuyển lạnh, bên ngoài nước đóng thành băng. Đến tháng Chạp là tuyết đã phủ trắng từng hàng tùng xanh, gió lớn thét gào, tuyết rơi dày đặc. Gió tuyết lạnh thấu xương quét qua mặt mà giống như bị dao nhỏ cắt qua vậy.
Tô Khuynh thắt chặt dây của áo choàng, sau khi đội mũ lên lại siết chặt dây buộc, căng dù giấy đi ra cửa.
Hiếm khi Hữu tướng Đại nhân sai người sang chuyển lời với nàng như sáng hôm nay, muốn hẹn gặp nàng ở quán trà Thanh Minh.
Từ sau hôm rời khỏi tướng phủ, đây là lần đầu tiên Hữu tướng cho người đến tìm nàng, cũng là lần đầu tiên nàng rời khỏi con hẻm này.
Hôm nay tuyết không lớn lắm nhưng vẫn rét căm căm, hít phải hơi khí lạnh khiến ai nấy cũng rùng mình.
Quán trà cách hơi xa con hẻm nàng đang ở, dù đi xe ngựa nhưng cũng tốn khoảng mười lăm phút mới tới nơi.
Hạ nhân trong phủ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa trước cổng, Tô Khuynh vào xe ngựa rồi thì liền thu dù, giũ sạch tuyết bám trên đó cất vào xe ngựa.
Mười lăm phút sau, xe ngựa đã ngừng ở trước cửa quán trà Thanh Minh.
Tô Khuynh xuống xe ngựa, cẩn thận dùng mũ áo che khuất nửa khuôn mặt, sau đó vội vàng cất bước vào trong quán, đi lên gian phòng riêng mà Hữu tướng Đại nhân đã nói trước.
—
Vệ phủ.
Chủ mẫu đại phòng của Vệ gia cài cho Vệ Lam một chiếc trâm hoa mai được điêu khắc tinh xảo, ngồi trước gương ngắm nghía, không khỏi cười nói: “Thưởng tuyết ngày đông, cài một chiếc trâm hoa mai đúng là cực kỳ phù hợp. A Lam, con đã học xong bài thơ mà hôm qua ta bảo chưa? Tống Đại nhân năm đó chính là tài tử nổi danh trong kinh thành, nếu muốn giữ được trái tim của ngài ấy thì cần phải thể hiện chút bản lĩnh mới được, chỉ xinh đẹp thôi là chưa đủ đâu.”
Vệ Lam ngồi trước gương nghiêng mặt ngắm nhìn cây trâm cài trên đầu, nghe vậy thì lại hơi không được tự nhiên mà nghịch nghịch tay.
Vệ phu nhân thấy vậy thì không khỏi nhíu mày: “Cũng có phải nam nhân xa lạ gì đâu, đây là phu quân tương lai của con đó, con ngượng ngùng xoắn xít như vậy làm chi? Hơn nữa hai đứa cũng đã gặp gỡ mấy lần rồi, theo lý thì cũng đã thân quen. Sao cứ nói về vị hôn phu thì con lại không được tự nhiên vậy?”
Vệ Lam khó xử cắn cắn môi, không biết nên trả lời như thế nào.
Vệ phu nhân hồ nghi: “Tống Đại nhân không tốt với con hả? Hay là con làm gì khiến ngài ấy không vui?”
Vệ Lam vội xua xua tay: “Dạ không đâu, hai chúng con ở chung… cũng khá ổn, Tống Đại nhân cũng rất hoà nhã với con.” Rồi lại ngập ngừng: “Chỉ là…”
Vệ phu nhân truy hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Vệ Lam hơi khó mở miệng: “Mẹ à, con… con cũng không biết vì sao, mỗi lần thấy Tống Đại nhân là cả người con cứ co rúm lại, tay chân không dám tuỳ tiện cử động, cũng không dám nhiều lời… Hơn nữa lúc ngài ấy tươi cười nói chuyện, con cứ bị cực kỳ câu nệ, sợ sẽ nói sai gì đó.”
Nghe vậy Vệ phu nhân liền yên tâm, thế là bật cười chọc chọc trán nàng ta: “Cô nương ngốc, Tống Đại nhân là mệnh quan triều đình, quyền cao chức trọng, trên người có uy áp là chuyện bình thường. Đừng nói là con, đến cả cha con và Nhị thúc gặp được mà cũng phải sợ đôi chút đấy. Nhưng con đừng nghĩ nhiều, đúng là ngài ấy có hơi nghiêm nghị, có điều đó là đối đãi với người khác. Con là thê tử chưa cưới của ngài ấy, sao mà giống nhau được?”
Vệ Lam cúi thấp đầu, ngón tay càng xoắn xít vào nhau hơn.
Nàng ta không biết nên diễn tả với mẹ mình như thế nào. Hơn phân nửa thời gian trò chuyện, Đại nhân vẫn luôn rất nghiêm túc. Mỗi lần như vậy, thấy dáng vẻ cương nghị và khó đoán của ngài ấy, nàng ta vô thức nghĩ tới cha và Nhị thúc của nàng ta, theo bản năng lại bắt đầu căng thẳng đến ro rúm lại.
Vệ phu nhân chưa phát hiện ra, vẫn đang cười nói: “Lam Nhi, ngày sau ở chung với Tống Đại nhân con không thể quá câu nệ được, nên nói vài câu phù hợp và dí dỏm hài hước chút, thậm chí thể hiện chút tính khí trẻ con ra cũng được. Nhưng vẫn phải giữ đúng chừng mực, đừng để người khác xem thường cô nương Vệ gia chúng ta.”
Nói rồi lại nhìn sắc trời: “Được rồi, không còn sớm nữa, đừng để Tống Đại nhân phải chờ lâu. Vu ma ma, lấy chiếc áo choàng lông chim thêu hoa màu đỏ thẫm kia lại đây, mặc cho tiểu thư đi.”
—
Trong gian phòng riêng trên tầng hai, Tô Khuynh nghe được ý định của Hữu tướng, lòng thoáng trầm xuống.
Hữu tướng buông chén trà trong tay, thở dài: “Cũng do ta mới biết được tin tức này gần đây, Thẩm Tử Kỳ kia lại là thiếu chủ của Nguỵ gia năm đó. Nếu sớm biết như thế, hôm đó dù có ra sao cũng phải trừ khử hắn, tiêu diệt hậu hoạ.”
Nhất thời Tô Khuynh không biết nên trả lời thế nào. Tuy cũng biết Hữu tướng nghĩ vậy là vì lo cho nàng, nhưng suy cho cùng lòng nàng lại không ủng hộ lắm, song cũng không thể nói lời phủ nhận nên chỉ đành im lặng.
Hữu tướng nói tiếp: “Cũng không biết có phải do Tống Nghị kia điều tra được gì rồi hay không, dạo gần đây liên tục cho người đi tìm kiếm tung tích của Nguỵ Kỳ.”
Nói đến đây, ông chợt khựng lại, sau đó ngước lên nhìn nàng: “Ta biết lúc trước cô ở thành Giang Hạ có lui tới với Nguỵ Kỳ kia đôi chút, cho nên ta mới cố ý dặn dò cô, đừng can thiệp vào việc này nữa. Cho dù một ngày nào đó Nguỵ Kỳ kia có tới tìm cô thì cô cũng không được hồ đồ. Trước tiên phải phân rõ giới hạn với hắn, nếu có thể thì hãy…” Mí mắt nhăn nheo của ông ta hơi hạ xuống: “Giết hắn.”
Tô Khuynh không tiếp lời, chỉ cầm chén trà lên, lẳng lặng uống trà.
Hữu tướng biết nàng không nghe lọt lại thì cũng không nhiều lời nữa, cũng cầm chén trà lên từ từ thưởng thức.
Một lát sau người đối diện vẫn không nói gì, Tô Khuynh buông chén ngồi thẳng người lại, như đã hạ quyết tâm nhìn vào Hữu tướng: “Đại nhân, tình hình trong kinh phức tạp, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không nên ở lại kinh thành quá lâu, để tránh cho người khác tra được dấu vết. Đến lúc đó không chỉ có bá tánh đòi lấy mạng ta, mà đối với ngài cũng cực kỳ bất lợi. Ngài xem, nếu bây giờ ta muốn rời đi thì có được không?”
“Sao mà làm vậy được?” Hữu tướng nghe thế thì kinh ngạc, suýt nữa đã hất đổ chén trà trong tay.
Ông nhìn nàng, nhíu mày từ chối: “Không được, không thể làm thế được. Nếu để cô một mình rời đi thì e là càng thêm nguy hiểm. Đến lúc đó ở ngoài tầm tay của lão phu thì cô sẽ gặp nguy hiểm lắm đấy.”
Tô Khuynh cũng hơi băn khoăn về khoản này. Chắc do mấy ngày gần đây nàng nghe được lời hạ nhân nói, rằng xung quanh nàng không còn có kẻ nào giám sát nữa, lúc bọn họ ra ngoài cũng không có người bám đuôi, thế nên tâm thái của nàng đã dần cảm thấy nhẹ nhõm.
“Đại nhân, ta…”
“Đừng nói thêm nữa.” Hữu tướng thẳng thừng chặn đứng lời nàng.
Có lẽ do nhớ tới dạo này nàng vẫn luôn đóng kín cửa ru rú trong nhà, Hữu tướng thở dài: “Cô cũng không cần thận trọng thế đâu, muốn sống thế nào thì cứ sống thế đó. Nếu ngày ấy thực sự đến… Cô yên tâm, lão phu leo lên được vị trí này cũng không phải chỉ có cái danh.”
Trời cũng không còn sớm, Hữu tướng bèn đứng dậy định rời đi. Trước khi ra ngoài còn dặn dò: “Cô cứ ngồi yên ở đây, đợi ta rời đi được khoảng nửa canh giờ thì hẵng về.”
Tô Khuynh gật đầu đồng ý.