Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 106

Hai chiếc xe ngựa được chạm trổ đầy sang trọng chầm chậm dừng lại trước quán trà Thanh Minh.

Xe ngựa dừng lại. Xe đằng trước có một người nhanh chóng nhảy xuống khỏi càng xe, căng chiếc dù màu đen đứng đợi bên cạnh xe ngựa. Tấm rèm xe dày được người bên trong vén lên, sau đó một nam nhân mặc áo choàng đen bước ra, ung dung bước xuống.

Bên ngoài gió tuyết vù vù, hắn vô thức đưa tay túm vạt áo lại.

Hơi nghiêng mặt nhìn chiếc xe ngựa đằng sau, sau đó hắn xoay người đi vài bước về phía đó.

Tiếng ngọc bội va vào nhau, chiếc rèm màu xanh đỏ đậm của xe ngựa đằng sau được vén lên, sau đó một nữ tử khoác chiếc áo choàng lông chim thêu hoa màu đỏ thẫm được nha hoàn đỡ ra, chậm rãi dẫm bên bệ đỡ đi xuống.

Sau khi đưa mắt nhìn về bóng dáng cao lớn của nam nhân đứng cách đó không xa, nàng ta lập tức cụp mắt, hơi rụt rè đi về phía trước.

Nam nhân khẽ cười rồi gật đầu, sau đó giơ tay làm động tác mời.

Hai người lần lượt vào trong quán trà.

Vệ Lam nhắm mắt nhắm mũi đi từng bước nhỏ phía sau. Khi vô tình liếc nhìn bóng lưng to lớn thẳng tắp của nam nhân trước mặt, thì lại hoảng loạn cụp mắt nhìn chằm chằm mũi nhân mình, chỉ cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng chết đi được.

Nàng ta không biết lúc này mình nên mở lời như thế nào.

Lúc mới ra cửa thì trời vẫn còn quang đãng, tuy chỉ lớt phớt vài bông tuyết bay bay nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Ai ngờ vừa mới ngắm hoa mai trong tuyết được một lát thì bầu trời tối sầm lại, tuyết bắt đầu ào ào trút xuống, càng ngày càng dày đặc.

Tuyết lớn như này, không thể ngắm cảnh được.

Vốn nàng ta đã định lên xe ngựa hồi phủ, nhưng lúc sắp sửa khởi hành, không hiểu nàng ta bị làm sao mà đột nhiên kéo rèm xe ra, nhìn nam nhân chưa lên xe ngựa rồi hỏi một câu: “Có thể mời Đại nhân một ly trà nóng không?”

Tống Đại nhân đã xoay người rời đi chợt ngừng bước chân. Không biết là do ảo giác hay thời tiết gió tuyết mà nàng ta cứ luôn cảm thấy trông ngài ấy có hơi ảm đạm.

Tuy ngài ấy vẫn giữ lễ mà khẽ mỉm cười, nhưng Vệ Lam cứ cảm thấy do hành động thiếu suy nghĩ của mình, dường như đã khiến Đại nhân không vui. Có khi trong lòng Đại nhân còn đang nghĩ không biết nên đánh giá cô nương Vệ gia như thế nào.

Chỉ nghĩ đến thôi nàng ta đã thấy xấu hổ vô cùng rồi. Sớm biết thế này, nàng ta sẽ không nghe lời mẫu thân đến đây.

Đang lúc âm thần bực bội, vị Đại nhân phía trước bỗng dưng ngừng bước chân. Nàng ta bị bất ngờ nên không kịp dừng lại. Nếu không nhờ có nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy thì nàng ta đã đâm vào tấm lưng rắn rỏi phía trước rồi.

Gần nửa canh giờ sau, Tô Khuynh cầm chiếc áo choàng màu xanh đen treo trên tường trùm kín người, sau đó liền vén tấm rèm mành dày rời khỏi gian phòng riêng.

Lúc xuống cầu thang phía bên phải, giữa lông mày nàng vẫn hiện lên chút vẻ sầu lo. Vì Nguỵ Kỳ kia đang trong tình thế nguy hiểm, và cả nàng cũng đang lâm vào hoàn cảnh thiến thoái lưỡng nan.

Giơ tay kéo chặt mũ, Tô Khuynh sầu muộn mà thở dài một hơi.

Suy cho cùng, ở lại kinh thành nhờ cậy sự che chở không phải kế lâu dài. Để nàng từ từ xem xét, nếu có khả năng, tất nhiên nàng sẽ phải rời khỏi nơi thị phi này.

Trong quán trà, khách khứa đi lên đi xuống, còn có một vài người đang đứng dưới cầu thang chờ để đi lên khu có gian phòng riêng trên tầng hai. Tô Khuynh đang một bụng tâm sự nên cũng không để ý lắm, lúc đi xuống cầu thang thì thơi nghiêng người kẻo đụng phải người khác.

Ngước mắt lên thấy dường như gió tuyết bên ngoài ngày càng mù mịt, nàng bèn giơ tay túm chặt chiếc áo choàng trên người, nhanh chóng rời đi.

Tống Nghị đứng dưới cầu thang, trơ mắt nhìn nàng bước vụt qua, không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài. Hắn lập tức cảm thấy máu toàn thân mình như đang chảy ngược.

Ngay từ lúc nàng ra khỏi gian phòng riêng trên tầng hai thì hắn đã bắt gặp được bóng dáng của nàng rồi. Có lẽ giờ phút này chính hắn cũng không phát hiện ra, rõ ràng nàng không hề cao lớn, dung mạo cũng không quá xuất chúng, nhưng bóng dáng mảnh khảnh của nàng luôn là thứ đầu tiên đập vào mắt hắn.

Điều không thể phủ nhận chính là, ngay khoảnh khắc nhìn thấy hình bóng của nàng, đầu óc hắn bỗng trở nên trống rỗng, không biết nên phản ứng như thế nào. Đôi chân không chịu theo điều khiển mà cứ đứng im một chỗ. Lúc này không cần người khác nói, hắn cũng tự biết chắc trông mình như một con rối gỗ ngốc nghếch, cả người cứng đờ, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người đang từ trên tầng hai đi xuống.

Đặc biệt là khi nàng chầm chậm đi về phía hắn. Lúc nàng đến gần trước mặt hắn, hai người gần nhau đến mức hắn có thể nhìn thấy rõ đôi lông mày thanh tú và đôi môi hồng nhạt của nàng, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương mát lạnh trên người nàng. Khoảng khắc ấy, dường như hắn còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập…

Sau đó, nàng chỉ coi người đứng bên cạnh là hắn như không khí, mắt nhìn thẳng đi lướt qua người hắn. Từ đầu đến cuối bước chân của nàng vẫn luôn đều nhịp không chút ngập ngừng, trên khuôn mặt trong trẻo cũng không hề lộ ra một tia kinh ngạc hay bất kỳ cảm xúc nào.

Nàng, không hề nhìn thấy hắn.

Bàn tay đang nắm lấy tay vịn cầu thang của Tống Nghị run lên vì siết quá chặt.

Vệ Lam thấy người phía trước đột nhiên đứng ngây ra thì cảm thấy là lạ, bèn mạnh dạn ngẩng đầu lén liếc nhìn sang. Chỉ thấy hắn hơi nghiêng mặt về phía sau, hình như là về phía cửa lớn. Ánh sáng lốm đốm chiếu lên nửa khuôn mặt hơi nghiêng, không còn thong dung điềm tĩnh như trước nữa. Hay nói đúng hơn là trở nên vô cùng u ám đáng sợ, hung hãn như đang muốn nuốt chửng người khác.

Vệ Lam lập tức bủn rủn tay chân.

Tống Nghị giấu đi toàn bộ cảm xúc trong đáy mắt, thoáng liếc nhìn Vệ Lam một cái, hờ hững nói một câu thứ lỗi, sau đó gọi Phúc Lộc qua, sai hắn ta sắp xếp người đưa Vệ tiểu thư về.

Vệ Lam buộc mình phải bình tĩnh mà khom người cáo từ, đến tận lúc đã rời khỏi quán trà thì mới chợt nhận ra chân mình đã mềm nhũn. Hai nha hoàn bên cạnh vội đỡ lấy, song sắc mặt của hai người họ cũng tái mét.

Đến khi sắp xếp người đưa tiểu thư lên xe ngựa về phủ xong xuôi, Phúc Lộc xoa xoa mặt, rồi lại vô thức liếc nhìn cỗ xe ngựa phía đối diện, lắc đầu cười khổ. Sau đó khẽ nhấp môi lấy lại bình tĩnh, trở vào quán trà.

Khi Tống Nghị vén tấm rèm dày của gian phòng riêng trên tầng hai, tiểu nhị đang cúi người dọn dẹp chén đĩa trên bàn chợt kinh ngạc, vội vàng nói câu cáo tội: “Xin vị Đại nhân này thứ lỗi, gian này vẫn chưa được dọn dẹp xong, hay là để tiểu nhân dẫn ngài qua gian khác nhé?”

Tống Nghị mặc kệ gã ta, sau khi đi vào trong thì liếc ánh mắt sắc bén về phía bàn. Một ấm trà, hai cái chén cùng với hai đĩa điểm tâm, vừa nhìn là biết trước đó phòng này có hai người ngồi.

“Hồi nãy người trong phòng này gồm những ai? Ngươi có còn nhớ không?” Tống Nghị nhìn sang tên tiểu nhị, trầm giọng hỏi: “Là nam hay nữ, béo hay gầy, cao hay lùn, tầm bao nhiêu tuổi?”

Tiểu nhị lập tức tròn mắt há hốc mồm. Sau đó thấy sắc mặt của quý nhân không tốt, gã nhanh chóng hoàn hồn, vội đáp: “Quý nhân, hồi nãy người ngồi trong phòng này cũng là hai vị khách quý, sao tiểu nhân dám nhìn kỹ chứ? Trong ngoài các gian phòng đều có người giữ cửa riêng, rồi cả bưng trà rót nước cũng đều do hạ nhân khác làm, không tới lượt của tiểu nhân đâu ạ. Tiểu nhân thật sự…”

“Ra ngoài.”

Gã còn chưa nói xong đã bị quý nhân mất kiên nhẫn la rầy. Tiểu nhị không dám chậm trễ, nhanh tay nhanh chân thu dọn chén đĩa trên bàn xong rồi lập tức chạy ra ngoài.

“Bỏ xuống.”

Một tiếng quát bén nhọn đột nhiên vang lên. Tiểu nhị nhanh chóng nhận ra ý của quý nhân là gì. Tay bưng đĩa điểm tâm còn thừa mấy miếng còn đang run rẩy, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, không dám ho he thêm tiếng nào rồi chạy vụt ra ngoài.

Phúc Lộc vừa lên đến nơi đã thấy tiểu nhị co rúm người chạy ra.

“Mang chút rượu lên!”

Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng gầm to khiến Phúc Lộc đứng khựng lại. Theo bản năng giương mắt nhìn quanh quán trà này, rồi lại nở một nụ cười khổ. Song hắn ta cũng không dám chậm trễ, thế là vội vàng chạy xuống dưới dặn dò hạ nhân đi mua chút rượu.

Cho đến tận buổi chiều, cửa gian phòng kia mới bị người bên trong mở ra.

Đợi người say kia rời khỏi quán trà, lúc này tiểu nhị mới dám lên tầng hai dọn dẹp đống ly chén hỗn độn trên bàn.

Trên mặt đất ngổn ngang toàn là bình rượu.

Tiểu nhị cũng không để bụng. Tuy khá ít người đến quán trà uống rượu, nhưng cũng không phải là không có.

Chiếc đĩa ngọc hình bướm trên bàn đã rỗng tuếch… Tiểu nhị lẩm bẩm. Nếu gã nhớ không nhầm, trước đó trên đĩa vẫn còn mấy miếng điểm tâm mà hai vị khách trước đó không ăn hết. Hình như có một miếng bị cắn một chút, nhưng chắc do không hợp khẩu vị nên đã đặt lại chỗ cũ.

Tiểu nhị chép chép miệng, chỉ cảm thấy e là quý nhân cũng có vài sở thích quái đản.

Gần một tháng sau, Phúc Lộc lại theo chân Đại nhân nhà mình tới quán trà này mấy lần. Phúc Lộc đếm nhẩm, tầm hơn năm lần.

Lúc trở lại đây, Đại nhân bọn họ cứ luôn liếc mắt nhìn quanh đám đông vài lần, hình như lúc rời đi cũng hơi không cam lòng lia mắt thêm lần nữa, khi biết được không tìm thấy thì mới lạnh lùng thu mắt.

Mấy hôm nay lão thái thái lại gọi hắn ta đến hỏi chuyện, lần nào cũng muốn hắn nhắc nhở Đại nhân rằng mấy hôm nữa là ngày hoa mai nở rộ, rảnh thì hẹn Vệ tiểu thư kia đi thưởng hoa cũng được. Nhưng Phúc Lộc thấy sắc mặt của Đại nhân ngày một u ám, cảm thấy không nên nhắc thì tốt hơn.

Gần đến cuối năm, không biết có phải chấp niệm trong lòng Đại nhân bọn họ đã tan biến rồi hay không, cuối cùng cũng không thấy ngài ấy đến quán trà kia nữa.

Tống Nghị cũng nhận ra dạo gần đây hắn không được bình thường. Nhưng hắn thực sự không tự chủ được, đến khi hoàn hồn lại thì hắn đã đứng trước quán trà rồi.

Ngẫm lại Tống Nghị hắn làm quan bao nhiêu năm, lăn lộn trong triều đình liên tục biến đổi kia bao nhiêu năm, khả năng kiềm chế của hắn có bao giờ vô dụng vậy đâu? Chỉ mỗi vô dụng trong chuyện này, chỉ vô dụng trong mỗi chuyện này thôi!

Tống Nghị thầm hận. Hắn thực sự không nên để nàng làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình nữa.

Nếu đã quyết tâm vạch rõ giới hạn với nàng, vậy thì nàng còn liên quan gì đến hắn nữa đâu? Cho dù nàng có phớt lờ hắn, dù nàng… thật sự không nhận ra hắn hay cố tình lờ hắn đi, thì cũng chẳng liên quan gì cả!

Tống Nghị chỉ cảm thấy đầu mình nhói đau.

Kìm nén cảm xúc, hắn trầm giọng sai Phúc Lộc mang áo choàng tới, sau khi mặc xong thì sải bước rời khỏi phủ.

Phúc Lộc nhận lệnh vội vàng đánh xe ngựa đi dọc ngõ hẻm trong kinh thành. Biết Đại nhân nhà mình lại nghĩ ra cách giải sầu mới, Phúc Lộc bèn cẩn thận đánh xe đi chầm chậm, luôn chọn những nơi có phong cảnh đẹp để Đại nhân bọn họ thấy thì sẽ thoải mái hơn chút.

Nhìn qua khung cửa sổ, Tống Nghị nhìn dòng người qua lại trên đường, vô thức đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Nhận ra điều này thì hắn lại bắt đầu tức giận, chỉ cảm thấy như có gì đó bị nghẹt lại trong lồng ng.ực, không thể hít thở được.

“Quay lại, ra ngoại ô.”

Phúc Lộc nhận lệnh, lái ngựa vòng lại chạy ra ngoài thành.

Khi đến gần cổng thành, Phúc Lộc đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp của Đại nhân nhà mình từ trong xe ngựa truyền đến: “Phúc Lộc, tìm chỗ nào kín đáo rồi đỗ lại.”

Lòng Phúc Lộc chợt giật thót, tay lại không dám chậm trễ, lập tức kéo dây cương sang hướng khác. Xe ngựa rẽ vào một góc, rồi từ từ đỗ lại trong một con hẻm nhỏ.

Tống Nghị ngẩng đầu lên định mở cửa sổ, sau đó chỉ hơi dùng lực mà mở hé nửa cửa sổ ra. Xuyên qua khoảng trống nhỏ, hắn híp mắt nhìn về phía cổng thành.

Cách cổng thành không xa, một bóng dáng mảnh mai đang đứng quay lưng về phía hắn, mặt quay về phía cổng thành, dường như đang hơi chần chừ.

Bình Luận (0)
Comment