Tô Khuynh chần trừ đứng trước cổng thành, liên tục ngước nhìn về phía xa xa, trong lòng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Có thể do ánh mắt của nàng quá mức chuyên chú và mãnh liệt, lính gác cổng thành không khỏi tò mò liếc nhìn qua. Tô Khuynh làm như không có việc gì mà rời tầm mắt, thoáng cân nhắc trong lòng.
Bây giờ không cần phải nóng vội, nàng nghĩ.
Khi chưa hoàn toàn nắm chắc điều gì, nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không cho dù nàng có thể an toàn rời kinh, nhưng một khi ra ngoài, không may gặp phải chuyện xấu gì đó, e là Hữu tướng Đại nhân cũng khó mà tới giúp được.
Cứ chờ thêm chút nữa đã. Ít nhất cũng phải để mọi người quên đi vụ án nàng vô tình bị cuốn vào, không còn nhớ tới thân phận của nàng nữa, lúc đó mới chính là thời cơ thích hợp nhất.
Liếc mắt về phía cổng thành đang rộng mở lần cuối với vẻ hơi tiếc nuối, Tô Khuynh giơ tay kéo thấp vành nón, túm chặt chiếc áo choàng màu xanh đen rồi rời đi.
Ở chỗ con hẻm cách đó một khoảng xa, Tống Nghị híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh cho đến khi nàng càng ngày càng xa, hoàn toàn biến mất trong màn trời trắng xoá.
Tống Nghị thu mắt, đồng thời đóng cửa sổ lại. Những đường nét trên khuôn mặt hắn vốn đã lạnh lùng bây giờ càng thêm sắc bén.
E là nàng, muốn rời kinh.
Lồng ng.ực hắn phập phồng kịch liệt.
“Phúc Lộc!”
Phúc Lộc đứng bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng gọi đầy tức giận như đang nghiến răng nghiến lợi thì chợt kinh ngạc, đang định đáp lời nhưng rồi lại nghe thấy giọng nói cố kìm nén cảm xúc của Đại nhân vọng ra: “Thôi, về phủ trước đã.”
Sau khi hồi phủ, Tống Nghị đi thẳng vào thư phòng, vẫy lui hết hạ nhân ra rồi tự nhốt mình bên trong.
Mặt trời chậm rãi ngả về đằng Tây. Đã gần đến giờ trăng lên, nhưng hai cánh cửa phòng vẫn luôn đóng chặt. Phúc Lộc đứng túc trực bên ngoài, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời. Có lẽ sắp đến giờ ăn tối rồi.
Nhưng hắn ta không dám lên tiếng nhắc nhở. Trưa nay có hạ nhân cẩn thận bưng cơm canh tới nhưng cũng đều bị hắn ta tự cho lui xuống hết, không dám để bọn họ vào trong quấy rầy Đại nhân. Tuy lão thái thái có sai người tới hỏi, hắn ta cũng phải nói mấy lý do dễ nghe để thoái thác.
Phúc Lộc lại giương mắt nhìn hai cánh cửa phòng đóng chặt. Bên trong vẫn lặng ngắt như tờ, im ắng đến mức khiến người ta kinh hãi.
Nhớ lại nét mặt của Đại nhân lúc vừa mới trở về, Phúc Lộc vội hạ mắt, khẽ cử động tay chân đã tê cứng, trở về dáng vẻ cúi đầu rũ mắt túc trực ngoài cửa phòng.
Đến khi hai cánh cửa đóng chặt kia lần nữa được mở ra thì đã là lúc trăng treo trên đỉnh đầu.
Phúc Lộc xốc lại tinh thần, vội vàng lui ra sau hai bước.
“Lát nữa ngươi lui xuống nghỉ ngơi một chút đi. Đến hửng đông, ngươi phải lập tức ra phủ làm giúp gia một chuyện.” Tống Nghị trầm giọng nói xong, lại dặn dò thêm một lượt.
Trong lòng Phúc Lộc chợt nhảy dựng lên. Hắn ta đã lờ mờ đoán được Đại nhân đang muốn làm gì. Chính vì nguyên nhân đó, nên hắn ta mới cảm thấy khó tin.
Bọn họ làm chủ tớ nhiều năm như vậy, tính tình Đại nhân thế nào, có khi hắn ta còn hiểu rõ hơn cả lão thái thái. Một người luôn cân nhắc lợi hại được mất như Đại nhân, nào có từng làm ra điều dại dột như thế này đâu?
Phúc Lộc chần chờ không lên tiếng, dĩ nhiên Tống Nghị cũng đoán được lý do.
Hắn khoanh tay nhìn khung cảnh trong viện được bao phủ bởi ánh trăng sáng, khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, chưa bao giờ suy nghĩ rõ ràng đến vậy.
Ở trong thư phòng suốt một ngày, cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra được một chuyện. Nếu phú quý quyền thế không thể khiến người ta cảm thấy vui sướng, vậy thì dù có theo đuổi đến tận cùng đi chăng nữa, thì cũng đều vô nghĩa. Quả thực rất nhạt nhẽo.
Hắn muốn nàng. Hắn vô cùng chắc chắn điều này.
Yết hầu Tống Nghị liên tục di chuyển, dường như máu trên người lại đang bắt đầu sôi lên. Nhận ra điểm này, hắn không khỏi nhắm mắt thở dài.
Nhìn mà xem, chỉ vừa nhắc tới nàng thôi mà lòng hắn đã sôi sục lên hết cả rồi, sao mà nghĩ đến chuyện khác được nữa chứ? Một khi đã vậy, hắn cần gì phải tự lừa mình dối người, cần gì phải ẩn nhẫn chịu đựng đau khổ chứ?
Đúng là tự ngược đãi bản thân.
Quyền thế, hắn muốn. Nàng, hắn cũng muốn.
Mở mắt ra, hắn lia mắt sang nhìn Phúc Lộc bên cạnh, ánh mắt kiên định và quyết tâm mà ra lệnh: “Đi đi, làm việc kín đáo chút, đừng để ai tra ra manh mối.”
—
Sang tháng Hai năm mới. Dạo gần đây bên viện Tô Khuynh cứ luôn nghe thấy vài tiếng ồn ào truyền đến từ nhà bên cạnh. Nàng thấy hơi nghi hoặc nên bèn hỏi hạ nhân xem nhà bên đó đang làm gì.
Hai hôm trước hạ nhân đã hỏi thăm được tin tức, nghe vậy thì vội trả lời: “Chẳng phải năm ngoái gia đình đó đã về quê sao. Nghe hạ nhân bên đó nói hình như chủ nhân của bọn họ không về kinh nữa, thế nên đã bán căn nhà này đi. Chắc đây là người mua lại đang dọn dẹp chút đồ, định dọn vào ở thôi ạ.”
Tô Khuynh nghe xong thì gật đầu, cũng không để tâm lắm.
Dăm ba hôm sau, cuối cùng tiếng ồn ào của nhà cách vách cũng ngừng lại, cổng lớn bên kia cũng không có người thay phiên nhau ra ra vào vào nữa. Cuối cùng bên viện của bọn họ cũng khôi phục lại sự bình lặng trước kia.
Mùa xuân còn hơi se se lạnh, dù đã sang tháng Giêng nhưng vẫn khá rét buốt.
Ban ngày vừa mới đổ tuyết lớn, ban đêm lại càng thêm băng giá. Tô Khuynh sợ lạnh, lo rằng nửa đêm bị rét đến mức tỉnh dậy, nên nàng bèn dặn dò hạ nhân chỉnh giường đất ở Đông noãn các ấm hơn chút nữa. Thế nhưng không ngờ lại thành hơi nóng quá, thực sự khiến nàng bị nung đến mức tỉnh giấc.
Tô Khuynh mơ mơ màng màng bỏ tay ra khỏi tấm chăm bông, lại đẩy đẩy phần chăn đang quấn trên người. Bầu không khí ngột ngạt đã tan đi một chút, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Vô thức đưa tay vuốt vuốt mái tóc ướt mồ hôi dính trên cổ, thế rồi lại khẽ chớp chớp mắt… Tô Khuynh giật thót! Cơn buồn ngủ lập tức tan biến hoàn toàn, hai mắt trừng lớn đầy sợ hãi.
Trong màn giường tối tăm, một bóng đen cao lớn thình lình đứng ở một bên. Mông lung, mơ hồ, nhưng thực sự tồn tại.
Lông tơ trên người Tô Khuynh dựng đứng, ngay sau đó hít sâu một hơi, muốn hét lên gọi người.
Nhưng cái bóng màu đen kia đã nhanh hơn nàng.
Một bàn tay rắn chắc bịt chặt miệng nàng lại, sau đó hắn đột nhiên nhổm cả người lên, tiếp theo đó ghé sát vào tai nàng nói với giọng trầm thấp: “Tô Khuynh.”
Hai chữ được thốt ra với giọng điệu nhẹ nhàng ấy giống như một chiếc búa đập mạnh vào đầu Tô Khuynh.
Tống Nghị!
Nàng trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt với vẻ khó tin. Trong bóng đêm, nàng chỉ có thể phác hoạ ra những đường nét mơ hồ. Nhưng dựa vào ấn tượng, nàng dám chắc chắn rằng đó là hắn.
Dù xung quanh tối tăm, nhưng Tống Nghị vẫn có thể cảm nhận được rõ sự phẫn uất, khinh miệt và cơn thịnh nộ ngút trời ẩn sau ánh mắt kia.
“Nàng đừng cáu giận như thế.” Hắn nghiến răng cười lạnh: “Bây giờ ta lật lọng thêm lần nữa để xuất hiện trước mặt nàng. Nàng phải tin tưởng ta, ta còn giận dữ hơn nàng gấp ngàn lần đấy.”