Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 108

Tô Khuynh nghe vậy thì thức sự muốn nghiến răng cười khinh bỉ.

Không ngờ nàng gắng sức há miệng cắn một phát cực kỳ tàn nhẫn vào lòng bàn tay hắn, dù mùi máu rỉ sét tràn ngập trong khoang miệng cũng không chịu nhả ra. Đôi tay lại càng như muốn dùng hết toàn bộ sức lực, không màng gì cả mà vung thẳng về phía mặt hắn.

Tống Nghị nghiêng đầu tránh né, dễ dàng bắt được hai cổ tay nàng chỉ bằng một tay, sau khi đã túm chặt thì chế ngự lên trên đỉnh đầu.

“Tô Khuynh!” Hắn thở mạnh, khẽ gằn lên một tiếng đầy giận dữ. Không màng đến cơn đau nhức trong lòng bàn tay, chỉ trầm mặt nhìn chằm chằm vào nàng, mọi đường nét trên khuôn mặt đều chìm trong bóng đêm đen đặc: “Bổn quan miệt mài đọc sách thánh hiền hơn mười năm, sau đó lại làm quan hơn mười năm, dù không tự xưng là chính nhân quân tử biết giữ chữ tín không làm điều ác, nhưng chung quy cũng là một người công chính nghiêm minh nói sao làm vậy. Duy chỉ có nàng! Chỉ một mình nàng có thể khiến bổn quan phải làm hết những hành vi của tiểu nhân, mất sạch mặt mũi! Sao Tô Khuynh nàng còn dám cáu giận nữa hả? Nếu nói về bực bội, thì ta còn khó chịu hơn nàng gấp trăm ngàn lần đây này. Nếu không… sao bổn quan lại phải làm mấy chuyện xấu xa đó chứ!” Câu cuối cùng hắn nói không được rõ ràng, nhưng giọng điệu không thể giấu nổi sự tức giận.

Khoảng cách giữa hai người chỉ trong gang tấc, thiếu một xíu nữa thôi là hai mặt chạm nhau. Lồng ng.ực Tô Khuynh phập phồng kịch liệt, hơi thở ấm áp nhưng dồn dập liên tục phả vào mặt người đối diện.

Giờ phút này hơi thở quen thuộc tràn vào tim phổi hắn khiến Tống Nghị bỗng chốc hoảng hốt, cơn nóng giận trong lồng ng.ực cũng dần tan biến. Cảm nhận được hô hấp dồn dập của người bên dưới, trong lòng hắn chợt dâng lên vài phần thương xót, giọng điệu lạnh lùng và cứng rắn trước đó cũng dịu đi rất nhiều: “Tô Khuynh, nàng đừng giận gia. Nàng nghĩ kỹ lại tình cảnh hiện giờ của mình đi. Nếu không có người trợ giúp thì nàng còn đường sống sao? Tuy Hữu tướng có thể che chờ nàng nhất thời, nhưng chung quy một cây chẳng thể chống vững, sao có thể bảo vệ nàng một đời bình an được?” Nói đến đây, hắn bỗng khựng lại, giọng điệu hơi dịu xuống mang theo chút dụ dỗ: “Tô Khuynh, nếu nàng ngoan ngoãn đi theo gia, thì gia sẽ bỏ qua chuyện cũ, bảo hộ nàng suốt phần đời còn lại.”

Nhịp thở của Tô Khuynh lại bắt đầu rối loạn, sau đó dần dần bình thường trở lại. Nàng cụp mắt, nhìn xuống bàn tay rắn rỏi đang bịt chặt miệng nàng, tiếp đó lại ngước lên nhìn hắn, trong ánh mắt như ẩn chứa vài tia khẩn cầu.

Tống Nghị ngẩn ra, nhưng vẫn không quá tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào nàng: “Đồng ý rồi sao?”

Tô Khuynh hơi cụp mắt xuống, tựa như không thể làm gì khác ngoài thoả hiệp.

Tống Nghị nheo mắt nhìn chằm chằm nàng một lát. Sau đó sự lạnh lùng vẫn luôn hiện diện trong đáy mắt dần tan đi, khoé môi cũng hơi cong lên.

Bàn tay dần nơi lỏng, cánh tay chế ngự tay nàng cũng buông ra, tiếp đó liên tục dỗ dành: “Nàng nên biết, đi theo gia mới là hành động khôn ngoan nhất. Ngày sau nàng sẽ được hưởng đủ vinh hoa phú quý, một đời vô ưu. Chỉ cần gia vẫn còn, thì nàng sẽ được bình an…”

Tô Khuynh thấy bàn tay bịt miệng mình đã dần buông lỏng thì lập tức hít sâu một hơi, hét to gọi người tới. Ngay sau đó lại bị một lực vô cùng mạnh mẽ chặn lại.

Tô Khuynh chợt giương mắt, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

Trên mặt Tống Nghị cũng không còn nét dịu dàng nữa là trở về với vẻ lạnh lùng sắc bén: “Gia sớm đã biết, một kẻ cứng đầu như nàng sao có thể dễ dàng thoả hiệp như vậy được chứ. Tô Khuynh, sự kiên nhẫn của gia đã bị nàng mài mòn hết rồi. Tối nay, nàng hãy trả lại toàn bộ cho gia đi.”

Thấy hắn lại nhào người tới, sắc mặt Tô Khuynh tái mét, bắt đầu liên tục giãy giụa.

Tống Nghị vốn không còn trông đợi vào việc nàng sẽ ngoan ngoãn thuận theo. Thấy đến tận lúc này mà nàng vẫn chưa chịu từ bỏ, còn cố gắng làm loạn để gây ra động tĩnh, hắn lập tức giữ chặt nàng lại, đồng thời ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Nàng cố giãy nữa đi, làm thật ầm ĩ vào, để toàn bộ người trong sân viện này biết thì càng tốt. Nàng còn muốn làm náo động cả kinh thành nữa đúng không? Sau đó thì sao hả Tô Khuynh? Nàng cho rằng cuối cùng Hữu tướng sẽ bảo vệ nàng, còn vì nàng mà quyết sống mái với bổn quan ở trên triều sao?”

Thấy người bên dưới dần dần ngừng vùng vẫy, Tống Nghị cười khẩy, sau đó ngẩng cổ chạm vào cúc áo, ánh mắt đầy vẻ châm chọc: “Tô Khuynh đừng sợ, nàng cứ làm loạn nữa đi. Chờ thử xem rốt cuộc là Hữu tướng Đại nhân chết trước, hay là bổn quan chết trước!”

Tô Khuynh trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ ước có thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức.

Tuy đã thắng được một ván, nhưng Tống Nghị lại không hề cảm thấy hả giận chút nào. Cố gắng áp chế sự khó chịu trong lòng, buông bàn tay đang bịt kín miệng nàng xuống, hắn cười lạnh: “Đừng nói gia không cho nàng cơ hội, bây giờ nàng có thể gọi người rồi đấy.”

Tô Khuynh ớn lạnh cả người, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt như muốn giết người.

Tống Nghị nhắm mắt lại, xong đó ung dung đường hoàng cởi bỏ quần áo trên người. Hắn lật chăn ra, áp cơ thể cường tráng của mình xuống, đồng thời che kín cả hai người trong chăn…

Đến khi Tống Nghị mặc quần áo chỉnh tề thì đã là canh ba (23–1h).

Kéo tấm rèm che trong noãn các để xua bớt cái nóng, Tống Nghị bình ổn lại hơi thở rối loạn. Sau đó hắn ngoảnh lại nhìn nữ tử đang cuộn tròn trong chăn, quay lưng về phía hắn.

Hắn nhíu mày kéo nhẹ tấm chăn ra, áp tay lên trán nàng xem thử, ướt đẫm mồ hôi. Cầm tay áo để lau giúp nàng thì lại bị nàng lạnh lùng tránh đi. Tống Nghị mặc kệ, vẫn kiên quyết lau hết mồ hôi thấm ướt trên mặt nàng.

“Gia vừa có tài mạo vừa có quyền thế không thiếu thứ gì. Có đôi khi gia thức sự không hiểu nổi, rốt cuộc gia có chỗ nào không tốt mà lại bị nàng tránh né như rắn rết như vậy.” Nói đến đây, dường như hắn cũng hơi khó chịu, giữa hàng lông mày hiện lên vẻ u ám.

“Thôi, nàng muốn bài xích thì cứ bài xích đi. Một ngày nào đó nàng sẽ nhận ra cái gọi là sống độc lập kia nực cười đến nhường nào.”

Trong bóng đêm, Tô Khuynh vẫn quay mặt vào tường, không hề nhúc nhích.

Tống Nghị ghé sát vào tai nàng: “Đừng làm những chuyện chọc giận gia, nàng biết ý của gia là gì mà. Đừng có khiêu khích gia, gia không giỏi chuyện giường chiếu đến vậy đâu.”

Tô Khuynh biết chuyện chọc giận hắn là ám chỉ việc trước kia nàng cố gắng bỏ trốn. Nhưng nàng lại giả vờ như không nghe thấy, không hề phản ứng lại dù chỉ một chút.

Tống Nghị cũng không để bụng, sau khi đứng dậy thì thong thả vuốt phẳng những nếp gấp trên quần áo. Nhưng trước khi rời đi, không biết hắn có ý gì mà lại ghé vào tai nàng, cười khẽ: “Đêm mai đừng có ngủ sớm, hãy đợi gia đến nhé.”

Nghe được lời này của hắn, cơ thể dưới lớp chăn bắt đầu run rẩy. Tống Nghị khẽ cong môi, sau đó xoay người rời đi. Lặng yên không một tiếng động, hệt như lúc tìm tới.

Đến khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Tô Khuynh vẫn còn thất thần một hồi lâu.

So với phẫn nộ, nàng biết nội tâm mình càng cảm thấy bất lực hơn. Nàng không hiểu, vòng đi vòng lại, vì sao nàng vẫn chưa thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn chứ?

Mà hắn, sao lại cứ mãi cố chấp với nàng như vậy?

Là yêu ư? Tô Khuynh thực sự muốn ôm bụng cười phá lên. Đúng là làm bẩn cả từ này.

Hắn đối với nàng, e chỉ là tính chiếm hữu thôi.

Thấy Tống Nghị nghỉ lại bên ngoài suốt hơn nửa tháng liền, lão thái thái cảm thấy rất kỳ lạ.

Bà cũng đã tìm hắn hỏi chuyện rồi, đáp án nhận được không phải đến phủ Đoan Quốc công tụ tập ăn uống thì cũng là ở lại chỗ của bằng hữu khác. Khi vẫn còn ở thành Tô Châu thì hắn sống bên phủ Tổng đốc, cho nên lão thái thái cũng không rõ liệu hắn có thường xuyên đi gặp gỡ bạn bè như vậy hay không. Nhưng hắn đã không ở nhà những hơn nửa tháng rồi, lão thái thái không nhịn được mà lẩm bẩm trong lòng.

Giang Nam có thuyền hoa rực rỡ, kinh thành lại có bát đại ngõ nhỏ (*), sao người ta có thể không nghi ngờ cho được.

(*) Bát đại ngõ nhỏ: ý chỉ tám con ngõ hẻm chuyên phục vụ mại răm, là nơi tụ tập nhiều thanh lâu kỹ viện.

Nam nhân gặp dịp thì chơi, lão thái thái cảm thấy đây cũng chẳng phải chuyện xấu đến mức không thể chấp nhận được. Bà ta chỉ sợ con trai mình sẽ bị mê muội đến mức không dứt ra được thôi. Thế nên đành nói bóng nói gió hỏi thăm bên Phúc Lộc. Sao người như Phúc Lộc lại có thể hé răng khai ra chữ nào được chứ? Do đó hắn ta chỉ dám thề rằng không có chuyện đó đâu.

Mọi chuyện vẫn cứ diễn ra như vậy trong khoảng nửa tháng sau. Tuy cũng có lúc ở bên ngoài suốt mấy ngày liên tiếp, song lâu lâu hắn cũng về nhà ngủ lại một hai hôm. Vậy nên lão thái thái cũng đã thấy yên tâm hơn chút.

Nhưng mới đó thôi mà lão thái thái lại bắt đầu bất an. Bởi vì bây giờ đang là cuối tháng Ba, ngày cử hành hôn lễ vào tháng Năm đã sắp tới. Nhưng ngoại trừ lễ đính hôn, các nghi lễ khác vẫn chưa được hoàn thiện. Thế mà trưởng tử của bà ta lại bắt đầu lề mề, lần nào bà đánh tiếng thúc giục thì hắn lại lảng đi. Lòng bà trầm xuống, càng thêm chắc chắn rằng hắn đang có dự tính khác.

Trái tim lão thái thái đập thình thịch. Tuy Vương bà tử an ủi rằng do Đại gia bận việc, nhưng không hiểu sao trong lòng bà cứ luôn dâng lên một dự cảm rất xấu.

Cuối cùng, cái dự cảm xấu này cũng ứng nghiệm vào đầu tháng Tư.

Bình Luận (0)
Comment