Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 109

Triều đại này có phong tục bói sinh thần bát tự cầu may cho những cặp đôi sắp cưới. Lúc nạp cát sẽ trao đổi ngày tháng bói lần một, trước khi cử hành hôn lễ một thời gian lại bói thêm lần nữa. Có điều đây cũng chỉ là một hình thức thôi, những quẻ bói thường là mấy lời may mắn như đại cát đại lợi.

Lão thái thái cầm tờ giấy vàng ghi kết quả mà tay run run.

Rõ ràng lúc mệnh cách của hắn lúc nạp cát là vẹn toàn mọi mặt, sao gần đến đại hôn thì mệnh cách quý giá này lại biến thành ngũ hành xung khắc, vạn sự đại hung rồi?!

Không phải thế này. Không phải thế này!

Lão thái thái không ngốc, là ai đã động tay động chân thì không cần nói cũng biết.

Lão thái thái giận đến mức phồng má trợn mắt. Bà ho khù khụ vài tiếng khiến đám người Vương bà tử sợ tới mức vuốt ngực cho bà một lúc lâu sau mới dịu lại.

Vương bà tử e dè nhìn sắc mặt lão thái thái, lúng ta lúng túng: “Lão thái thái, Đại nhân vẫn đang đứng chờ trong sân…”

Khuôn mặt lão thái thái lập tức lộ vẻ khó coi, sau khi thở hồng hộc mấy hơi liền cầm cây gậy chống đập bùm bụp xuống đất, giận dữ quát: “Bảo nó cút đi!”

Đám người trong phòng lập tức hoảng sợ, ai nấy đều cúi thấp đầu không dám ho he tiếng nào.

Vương bà tử cắn răng đi ra ngoài truyền lời, suốt cả quá trình cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Đại gia bọn họ.

Thế nhưng vẻ mặt của Tống Nghị vẫn rất bình thường, sau khi nghe xong thì gật đầu, dặn dò mấy câu phải chăm sóc lão thái thái thật tốt, đừng để bà ấy tức giận hại thân, đợi khi nào lão thái thái hết giận thì hắn sẽ qua thăm hỏi. Nói xong hắn liền dẫn Phúc Lộc rời đi.

Chỉ khoảng hai ngày sau, hai nhà Tống – Vệ đã giải trừ hôn ước.

Thái thái của đại phòng Vệ gia còn tới trả lại tín vật và thiếp canh. Lão thái thái gần như phải ép buộc bản thân mới có thể chịu đựng được chuyện này. Tuy thái thái của đại phòng Vệ gia kia vẫn luôn rất hoà nhã, có vẻ như không nhìn ra chút khúc mắc nào, nhưng sao lòng của lão thái thái có thể dễ chịu được như vậy, thế nên ngay cả một nụ cười miễn cưỡng cũng không nặn ra được.

Sau khi thái thái của Vệ gia rời đi, lão thái thái đã ngã bệnh.

Tống Nghị đến thăm hỏi.

Ấy thế mà lão thái thái lại không cho người ra đuổi hắn đi, song cũng không cho hắn sắc mặt tốt, chỉ nằm trên giường bệnh nhắm mắt lại ra vẻ không thèm nếm xỉa gì tới hắn.

Tống Nghị đi vài bước tới trước giường bệnh, nói với giọng tự trách: “Lão thái thái gầy quá. Đều là lỗi của con, con đặc biệt đến đây để xin thỉnh tội với lão thái thái.”

Cuối cùng cũng nghe thấy hắn mở miệng thừa nhận, cục tức bị đè nén trong lòng lãi bắt đầu trào lên, thế là bà đập giường đấm gối đầy giận dữ: “Nói mấy lời vờ vịt đó cho ai nghe hả? Chỉ sợ là trong lòng không biết đã suy tính muốn làm cái gì đó, nhưng lo ngại bà già này đang chờ xử ngươi, sẽ che mắt ngươi, làm chậm trễ việc của ngươi, liên tục chỉ trích ngươi chứ gì!” Lời này khá nặng nề.

Biểu cảm của Tống Nhị thay đổi, lập tức vén áo bào quỳ xuống: “Nếu lão thái thái vẫn còn giận thì cứ việc đánh mắng như thế nào cũng được, chớ nên nặng lời như vậy. Con nghe xong mà cũng thấy đau lòng.”

Lão thái thái thấy hắn quỳ gối thì lòng chợt kinh ngạc, lập tức bật dậy khỏi giường, ngồi ngay ngắn vươn tay muốn kéo hắn đứng dậy.

Hắn quỳ cách giường của bà khoảng bảy thước (~2m3), trên người mặc bộ thường phục màu xanh đen thêu chỉ vàng ẩn dưới lớp hoa văn khiến người hắn càng thêm ngay thẳng, dáng vẻ phi phàm. Rõ ràng đó là con trai ruột của bà, nhưng lúc này bà lại không thể nhìn thấu hắn. Nếu là hắn của thời niên thiếu, người làm mẹ như bà vẫn đoán được phần nào suy nghĩ của hắn, nhưng hiện giờ bà không còn thông thấu được điều gì nữa.

Dường như không biết từ khi nào, giữa hai mẹ con đã tồn tại một sự xa cách kỳ lạ.

Lão thái thái nhìn hắn với vẻ phức tạp. Xưa nay trưởng tử của bà luôn có tâm tư kín đáo, chưa kể hắn đã làm quan lớn nhiều năm, quyền lực ngày càng lớn mạnh thì cũng càng che giấu cảm xúc nhiều hơn, bất kỳ lúc nào cũng thấy hắn giữ vẻ điềm tĩnh, khiến người ta không thể đoán được điều gì. Dường như hắn ngày càng giống ông nội đã mất của hắn, ngay cả phần lông mày cũng thoáng lộ ra vẻ uy nghiêm, hình như chẳng khác là bao.

Lão thái thái bỗng hoảng hốt, không biết lúc này nội tâm của bà đang vui mừng, hay là chua xót. Đôi tay đang giơ lên cũng hạ xuống, lão thái thái cụp mắt ngả người xuống giường.

“Tự gom hết mấy mệnh cách hung sát lên đầu mình, con còn chưa thấy đủ tồi tệ hay sao?” Khuôn mặt già nua của bà hiện lên vẻ nản chí: “Thôi, tất cả đều do con tự quyết định. Sau này con muốn làm thế nào thì cứ thế đó, có cưới hay không cũng mặc kệ con, ta không nhúng tay vào nữa.”

Tống Nghị trầm mặc một lát, sau đó lê đầu gối đến gần giường của bà hơn rồi dập đầu: “Là do con sai, xử lý việc này quá qua loa lỗ m.ãng, khiến người phải thất vọng rồi.”

Đôi môi khô khốc của lão thái thái run run, trong khoảnh khắc đó bà suýt nữa đã buột miệng thốt lên hỏi vì sao hắn phải làm như vậy, nhưng lời lên đến miệng thì lại nuốt xuống. Bởi có lẽ bà vì đã đoán được, dù có hỏi ra thì e là thằng con trai tâm tư kín đáo này sẽ không thành thật khai báo cho bà biết.

Thế nên đành nhìn đi chỗ khác, mệt mói xua xua tay: “Con đứng lên đi. Con suy tính chuyện này thế nào ta cũng không quản được. Nhưng con hành xử như vậy thì biết phải ăn nói với bên Vệ gia kia thế nào đây?”

Sự lo lắng của lão thái thái không phải là vô căn cứ. Về quẻ bói của chùa Hoàng Giác, ngay cả bà cũng nhìn ra điểm mấu chốt bên trong chứ huống chi là Vệ gia?

Tống Nghị đứng dậy chỉnh lại gối cho lão thái thái, ung dung nói: “Chuyện này thì con tự có tính toán. Có điều, vẫn phải mời lão thái thái ra mặt một lần.”

Lão thái thái ngẩn ra.

Suốt cả tháng Tư, bá tánh trong kinh thành đều say sưa bàn luận ba chuyện: một là hai nhà Tống Vệ đột nhiên giải trừ hôn ước; hai là hai nhà Tống Vệ lại kết nghĩa, đích nữ đại phòng Vệ gia từng định thân với Tống Chế hiến trước đó nhận Tống lão thái thái làm mẹ nuôi, lúc hai phủ kết nghĩa đã tổ chức rất long trọng, còn dọn bàn mở tiệc, vô cùng nào nhiệt; ba là Tống Chế hiến kia đứng ra làm mai, tác hợp cho học trò tâm đắc của hắn là Lương Thiếu khanh của Đại Lý Tự và đích tiểu thư Vệ gia, hai nhà Lương Vệ kết làm thông gia.

Vệ Bình, gia chủ của nhà họ Vệ cũng không có gì bất mãn. Tuy con gái Vệ gia bọn họ không thể gả đến Tống phủ cũng khiến ông khá tiếc nuối, nhưng hôn nhân của những nhà quyền quý như bọn họ đều là kết liên minh chia sẻ lợi ích, hiện giờ có thể kết nghĩa cũng đã là kết quả không tồi. Huống hồ Lương Giản Văn không chỉ tuổi trẻ tài cao mà còn lại học trò tâm đắc được một tay Tống Chế hiến nâng đỡ. Vừa có được rể hiền, mối quan hệ với Tống gia cũng càng thêm khăng khít.

Lương gia thì khỏi phải bàn, được kết thân với Vệ gia đã là trèo cao rồi, sao Lương thái thái có thể không vui cho được.

Kể từ đó, mấy nhà đều được vui vẻ.

Nhưng chỉ có Quý phi nương nương trong Di Cảnh Cung sau khi nghe được chuyện này thì ủ rũ mất mấy ngày, sâu trong đáy mắt phủ một bóng đen mờ mịt.

Nhưng nàng ta đã sớm qua cái tuổi tuỳ hứng rồi. Dù trong lòng có oán hận đến mức nào thì trên mặt cũng không lộ ra điều gì bất thường, thậm chí còn chuẩn bị hậu lễ sai cung nhân đưa đến cho tiểu thư Vệ gia, thể hiện rằng người làm tỷ tỷ như nàng ta rất coi trọng nghĩa muội.

Đêm xuống, một nam nhân ẩn mình trong bóng tối lạnh lẽo ngựa quen đường cũ chui vào màn giường, không lâu sau đã vang lên chút động tĩnh rất nhỏ, loáng thoáng nghe thấy tiếng quần áo cọ sát truyền ra.

Trong không gian nhỏ hẹp tối tăm dưới lớp chăn dày, vừa ngột ngạt lại bóng bức. Tựa như một cái nhà giam kín gió, dùng gông cùm xiềng xích khoá chặt cả người Tô Khuynh.

Nàng như bị vây hãm trong ngục tù, không thể giãy giụa, chỉ có thể khổ sở vật lộn trong cái không gian nhỏ bé này; song cũng giống như một con cá mắc cạn, hít thở không thông, cố gắng hô hấp thật nhanh nhưng vẫn không thể tìm được giây phút tự do.

Trong bóng đêm đen đặc không chút ánh sáng, các giác quan của con người càng thêm nhạy bén.

Mặc dù lúc này Tống Nghị không thể nhìn rõ được biểu cảm và động tác của Tô Khuynh, nhưng vẫn nghe rõ mồn một nhịp thở hổn hển mà yếu ớt của nàng, cũng có thể cảm nhận được vì phải cố kìm nén một lúc lâu nên nàng đang dần mất kiểm soát mà run rẩy.

Không cần lật chăn ra xem thì Tống Nghị cũng biết chắc rằng, lúc này nàng đang lấy tay bịt chặt miệng, cố gắng không để bản thân phát ra một chút âm thanh nào. Hẳn là bây giờ nàng sắp không kiềm chế nổi nữa rồi. Chắc chắn vành mắt kia đang đỏ au, đôi mắt lóng lánh như gợn nước trên mặt hồ trong vắt.

Tống Nghị lập tức nghiến chặt răng, hô hấp càng thêm nặng nề. Cùng lúc đó nội tâm hắn lại nổi lên sự tức giận. Bởi sao hắn có thể không biết, sở dĩ lúc này nàng chịu để hắn được nước lấn tới thế này, cũng chỉ là vì những lời uy hiếp ép buộc trước đó của hắn nên mới cảm thấy lo sợ thôi.

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn lại như có một đàn kiến độc đang thi nhau gặm nhấm làm trái tim hắn đau xót khó chịu, khiến hắn bị kí.ch th.ích mà nổi giận, dần trở nên ác độc hơn.

Tô Khuynh tuyệt vọng cắn một phát vào vai hắn, cố gắng không muốn phát ra tiếng hét chói tai.

Ánh mắt Tống Nghị trầm xuống, siết chặt lòng bàn tay, động tác càng thêm tàn nhẫn.

Đến khi tấm chăn dày nặng lần nữa được lật ra, Tô Khuynh cảm giác như mình vừa bị huyết tẩy dưới địa ngục, một lần nữa được trở về nhân gian.

Tống Nghị lại không chịu buông tha nàng như vậy. Đợi hơi thở bình ổn hơn một chút, hắn giơ tay vuố.t ve bên tóc mai nàng, thân mật kề sát người lại thì thầm bên tai nàng: “Việc gia đã huỷ bỏ hôn sự, nàng được nghe nói chưa?” Giọng hắn khàn khàn mang theo chút dụ hoặc sau cuộc mây mưa, hơi thở nóng hổi, ngữ điệu lại nhẹ nhàng. 

Nếu câu này được hỏi trong các cặp tình lữ bình thường khác thì có lẽ sẽ mang theo ý tranh công mong được khen ngợi. Nhưng nếu câu hỏi này xuất hiện giữa hai người họ, đừng nói hắn có ý này hay không, chắc chắn Tô Khuynh sẽ không bao giờ chấp nhận thứ tình cảm này của hắn, mà nàng chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười mà thôi. Tô Khuynh nghe vậy thì cũng chẳng mảy may phản ứng lại, làm như không nghe thấy.

Trong lòng Tống Nghị đột nhiên dâng lên cảm giác không cam lòng. Nắm lấy chiếc cằm thon gầy ép nàng đối mặt với hắn, Tống Nghị nhìn chằm chằm vào nàng, mắt như toé lửa: “Nàng thật sự không thể chấp nhận gia dù chỉ một chút sao? Dù cho gia có thể cho nàng một thân phận quang minh chính đại để xuất hiện trước hậu thế, dù cho gia có thể cho nàng một tương lai tốt đẹp? Nàng thật sự không động lòng một chút nào sao?”

Tô Khuynh cực kỳ căm hận hắn, căn bản chẳng thèm đáp lại câu nào. Nhưng khi nghe hắn thốt ra lời này, cuối cùng nàng cũng không thể nhịn được nữa mà buông lời châm chọc: “E là đến nay Đại nhân vẫn chẳng thể hiểu được một chuyện. Chính là sau này ta có thể dùng thân phận gì để sống trên thế gian, đó là điều mà chỉ một mình ta được phép quyết định. Bất luận kết cục có như thế nào thì ta cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Nhưng nếu ta dùng cách bán đứng bản thân mình, ta thà rằng chẳng cần cái thứ được gọi là tương lai tươi sáng tốt đẹp kia. Đã nói đến tận đây rồi, thế Tống Đại nhân đã hiểu ra chưa?”

Tống Nghị không hiểu, nhưng hắn cũng hiểu được một chút. Nàng cho rằng việc uỷ thân cho hắn, là chuyện đáng xấu hổ.

Đối với nam nhân mà nói, đây là một sự sỉ nhục cực lớn.

Tống Nghị nghiến răng ken két, cảm thấy như lý trí và sự kiềm chế đang dần sụp đổ từng chút từng chút một: “Được, nàng có khí phách, có bản lĩnh.” Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói, bàn tay siết chặt đến mức run lên. Ngay sau đó, trên má nàng đã in hằn vài vết ngón tay.

Nói rồi nhanh chóng thu tay. Hắn tối sầm mặt mà đứng dậy, sợ rằng bản thân ở đây lâu thêm chút nữa thì sẽ không kiềm chế nổi mà b.óp ch.ết nàng. Sau khi mặc xong đồ xong, hắn lập tức rời đi.

Nhưng trước khi đi vẫn không quên buông lời đe doạ nàng, cả đời này đừng mơ sẽ thoát khỏi hắn.

Tô Khuynh nhìn chằm chằm đỉnh màn chìm trong bóng đêm một hồi lâu, không hiểu sao lại khẽ cười một tiếng.

Hắn luôn cho rằng mình có thể một tay che trời, có thể hoàn toàn khống chế nàng trong lòng bàn tay. Nhưng đâu ngờ rằng trời cao đã định trước là không phải của hắn, cho dù hắn có cố nắm chặt đến đâu, thì thứ hắn nhận được cũng chỉ là những giọt máu lăn dài qua kẽ tay mà thôi.

Hai ngày sau, khi vết hằn tay trên má đã biến mất, Tô Khuynh cho người đến phủ của Hữu tướng một chuyến, nói rằng nàng có chuyện muốn xin gặp ông.

Dù cách này có thành hay bại, nàng cũng phải thử một lần.

Bình Luận (0)
Comment