Vừa sang giờ Ngọ được ba mươi phút (~11h30), Tô Khuynh ngồi xe ngựa rời khỏi ngõ hẻm số năm, chầm chậm đi về con phố phía Bắc. Đến khi xe ngựa đã hoàn toàn biến mất khỏi ngõ nhỏ, bà tử quản sự trong phủ mới cẩn thận nhìn ngó xung quanh vài lần, đến khi cảm thấy không có gì đáng ngại thì mới trở vào, dặn hạ nhân đóng chặt cổng.
Quản sự này là hạ nhân cũ bên phủ đệ của Hữu tướng, rất được Hữu tướng Đại nhân tín nhiệm, bởi vậy nên đã được phái tới hầu hạ Tô Khuynh. Sau mấy tháng ở chung, bà ta cũng có thể đoán được một vài sở thích của vị chủ tử này, về ăn mặc thì cũng đơn giản, tính tình trầm lặng và thích ở một mình. Theo lý thì đây vốn là một chủ tử dễ hầu hạ, không nên lo lắng nhiều mới đúng. Thế nhưng không biết vì sao, trong lòng bà ta lại chưa thể dám chắc như vậy.
Nhất là khoảng thời gian gần đây, cảm giác đó càng thêm rõ ràng. Nửa đêm, dường như bà loáng thoáng nghe được vài tiếng động nhỏ từ phía trong nhà truyền đến, lúc có lúc không. Vì ở xa nên bà ta không thể nghe được rõ ràng. Hơn nữa vị này còn không cho người gác đêm, cũng chẳng chịu để người khác hầu hạ mà toàn tự làm, không biết rốt cuộc có đang làm chuyện gì mờ ám không thể để người khác biết hay không. Mà bà ta chỉ là một hạ nhân, không tiện hỏi chuyện.
Lại nhớ tới cách ăn mặc của vị này lúc rời đi, bà quản sự nhìn lên bầu trời quang đãng, không khỏi nhíu mày.
Vào tháng Năm, thời tiết trong kinh thành khá ấm áp, thế mà vị này lại khoác nguyên một bộ áo choàng, che kín mít từ đầu đến chân. Dù có muốn che giấu danh tính, thì ai lại đi mặc đồ lạ lùng như vậy trong cái tiết trời tháng Năm này chứ. Thế chẳng phải sẽ càng khiến người khác chú ý hơn sao? Hơn nữa trước lúc ra ngoài dặn chuẩn bị chậu than và kéo, không cho bất kỳ hạ nhân nào vào phòng, lại ở trong phòng khoảng mười lăm phút, cũng không biết là đang làm cái gì, càng khiến người khác bất an hơn.
Bà quản sự trong phủ hãy còn thấp thỏm lo lắng, nhưng không hề biết rằng Tô Khuynh vừa mới ra cửa, sau lưng đã có người âm thầm theo dõi hành động của nàng chạy nhanh như bay về Tống phủ báo tin.
Sau khi vẫy người báo tin lui xuống, Tống Nghị ngồi im trước bàn sách một hồi lâu. Ngoại trừ vẻ lạnh lẽo mờ nhạt trên hàng lông mày, khuôn mặt hắn không có bất kỳ cảm xúc nào.
Phúc Lộc đè thấp giọng: “Đại nhân, có cần nô tài…” Từ con hẻm số năm đến quán trà Thanh Minh cũng tốn ít nhất mười lăm phút, nếu giờ cho người thúc ngựa đến ngăn lại có lẽ vẫn kịp.
Nhìn tình hình này thì e là không phải chuyện tốt. Thay vì ngồi chờ Hữu tướng Đại nhân tới công kích Đại nhân nhà mình, không bằng đi trước một bước tóm nàng về để tiện tay khống chế. Mặc dù hai bên sẽ trở mặt với nhau, nhưng chỉ cần ngày nào người vẫn nằm trong tay của Đại nhân bọn họ, thì ngày đó Hữu tướng có muốn cứu người về cũng không dám tuỳ tiện ra tay.
Vả lại, Đại nhân bắt người vào trong túi, khi nào cần cứ việc lấy ra dùng luôn, chẳng phải sẽ thoải mái hơn cái kiểu làm trộm trèo tường kia hay sao? Kể từ đó, ước nguyện của Đại nhân cũng có thể hoàn thành.
Lời đã dứt, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa nghe thấy tiếng đáp lại. Phúc Lộc bắt đầu hoài nghi cẩn thận ngẩng đầu liên liếc nhìn một cái, lại bất giờ va phải đôi mắt lạnh lùng của Đại nhân. Cặp mắt kia xưa nay không hề mang theo chút cảm xúc, giờ phút này lại ẩn chứa một cơn sóng ngầm cuồn cuộn rất đáng sợ, u ám khó tả, không ngừng cuộn trào. Xen lẫn trong đó là một loại sức mạnh nào đó đang dần dâng lên, mơ hồ lấn át cơn sóng ngầm kia.
Trong khoảng khắc đó, Phúc Lộc gần như nghĩ rằng Đại nhân sẽ không hề do dự mà ra lệnh chặn người lại.
Tống Nghị trầm mắt liếc qua, Phúc Lộ run sợ vội vàng cúi đầu xuống.
“Tạm thời chưa cần đi tới bước đó.” Cuối cùng, sự đen tối nguy hiểm nơi đáy mắt hắn dần dần lặng xuống. Sau khi khẽ nói ra câu kia xong thì liền nhắm mắt lại, che giấu toàn bộ cảm xúc trong đó.
Chỉ một câu này thôi, Phúc Lộc liền biết Đại nhân đã từ bỏ ý định đó. Hắn chợt ngẩn ra. Nếu Đại nhân đã có suy tính này, vậy tại sao còn phải băn khoăn và cố gắng kìm nén nữa chứ?
Tống Nghị không giải thích nhiều, trên mặt cũng không lộ ra chút cảm xúc nào. Chỉ có chính bản thân hắn mới biết được lòng hắn đang lạnh lẽo đến nhường nào, giận dữ ra sao.
Ý định của nàng, hắn có thể đoán được đôi chút, chắc chắn không phải khiến cho Hữu tướng và hắn trở mặt thành thù. Dù sao nàng cũng là một người cực kỳ lương thiện, sao nỡ để Hữu tướng phải vì nàng mà chịu liên luỵ được chứ? Nếu Hữu tướng thật sự vì nàng mà quyết sống mái với hắn thì e là nàng sẽ cực kỳ áy náy. Suy cho cùng, kẻ có thể khiến nàng đối đãi lạnh lùng, coi như đôi giày rách vứt bỏ, chỉ có một mình hắn thôi.
“Phái người theo dõi sát sao vào.” Tống Nghị trừng mắt trầm giọng nói, mang theo chút vẻ lạnh lùng: “Ngươi biết quy tắc của gia rồi chứ, mọi việc không thể có sai sót. Sai người theo dõi thật kỹ cho gia. Nếu để chuyện gì xảy ra, đừng trách gia tàn nhẫn chặt tay của các ngươi.”
—
Xe ngựa của phủ Hữu Thừa tướng cấp cho Tô Khuynh rất sạch sẽ và ngăn nắp. Thùng xe không bài trí gì nhiều, rất giản dị. Xe chạy trên con đường ngựa xe như nước tấp nập người qua lại cũng không gây ra quá nhiều sự chú ý.
Chiếc xe hai bánh từ từ dừng lại trước quán trà Thanh Minh. Mở rèm xe ra, Tô Khuynh đội mũ trùm kín đầu rồi bước xuống, rũ mi cúi đầu vội vào đi vào quán trà, lên gian phòng riêng trên tầng hai.
Hữu tướng thấy nàng mặc áo choàng đội mũ trùm đầu che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt thì không khỏi kinh ngạc: “Sao phải mặc thế này?”
Lúc này cửa phòng đã được đóng lại, ngoài cửa cũng có hộ vệ tướng phủ đứng canh giữ, vô cùng an toàn. Cuối cùng Tô Khuynh cũng có thể yên tâm.
Có trời mới biết suốt cả đoạn đường này nàng đã lo lắng đề phòng đến mức nào. Nàng sợ rằng người kia sẽ đột nhiên nhảy ra chặn lại, cản trở kế hoạch của nàng.
Đối với cái nhìn khó hiểu của Hữu tướng, Tô Khuynh lấy lại bình tĩnh, tiến tới đứng cách mặt ông vài bước. Sau đó nàng mím môi, dứt khoát đưa tay từ từ cởi bỏ mũ của áo choàng.
Choang… Một âm thanh giòn giã vang lên.
Hữu tướng khiếp sợ vội vàng đứng dậy, thậm chí ông còn không nhận ra rằng tay áo của mình đã làm đổ chén trà trên bàn. Nước trà văng tung toé, chầm chậm chảy dọc xuống cạnh bàn.
“Sao phải làm thế!”
Có lẽ vì quá khiếp sợ, đôi má hóp lại của ông cũng run lên trông thấy, hai mắt nhìn thẳng vào đỉnh đầu nàng, tựa như đang không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến.
Tô Khuynh rũ mắt, dĩ nhiên nàng hiểu vì sao Hữu tướng Đại nhân lại kinh ngạc đến vậy. Suy cho cùng sáng nay nàng đã tự tay cắt bỏ tóc trên đầu mình, sao nàng lại không biết bộ dáng lúc này của bản thân khó coi đến mức nào được cơ chứ.
Sở dĩ làm vậy, là vì nàng ôm theo tâm thế được ăn cả ngã về không, hy vọng ông lão trước mặt này sẽ nhìn ra sự quyết tâm của nàng, có thể đồng ý nguyện vọng của nàng.
Lấy lại bình tĩnh, Tô Khuynh đứng trịnh trọng thi lễ trước mặt ông, nói: “Đại nhân, Tô Khuynh muốn nhờ vả ngài một chuyện, mong ngài sẽ thành toàn.”
—
Tống Nghị chưa bao giờ cảm thấy khả năng phán đoán tình huống của mình tệ đến mức này.
Hắn lại ngẩng đầu lên, liên tục đảo mắt ra ngoài cửa. Nhưng ngoài sân vắng tanh chỉ có hai hộ vệ canh gác, không một bóng người qua lại. Hắn không nhịn được mà liếc nhìn chiếc đồng hồ nước trong góc phòng. Hình như lúc có người tới báo tin là vào khoảng gần nửa canh giờ trước.
Hắn không nén nổi sự bực tức mà siết chặt tay đỡ lấy trán. Đẩy một bàn công vụ chồng chất ra, hắn bắt đầu đứng dậy đi qua đi lại, cứ luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
Không thể không thừa nhận, giờ phút này lòng hắn có hơi rối loạn, còn xen lẫn chút bất an lo được lo mất. Tuy hắn dám chắc rằng nàng sẽ không thể giở trò gì, chắc chắn nàng không thể thoát khỏi bàn tay hắn, nhưng hắn vẫn cứ bồn chồn lo lắng.
“Người đâu.” Hắn hít sâu một hơi, bước ra ngoài: “Chuẩn bị xe!”
Dù sao cứ ở đây đứng ngồi không yên cũng chẳng thể giải quyết được gì, cần phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được.