Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 111

Tống Nghị vừa lên xe ngựa ra phủ thì đúng lúc gặp được Phúc Lộc đang vội vã trở về báo tin. Hắn lập tức mở cửa sổ, phóng ánh mắt sắc như đao kiếm về phía Phúc Lộc. Khi thấy hắn ta tuy gấp gáp nhưng không hề hoảng loạn là biết chuyện không có gì nghiêm trọng, thế là khép cửa sổ lại, trầm giọng nói: “Lên xe đi.”

Phúc Lộc đưa tay áo lên lau mồ hôi trên mặt, chưa kịp ngạc nhiên vì sao lúc này Đại nhân nhà mình lại ra ngoài đã lập tức leo lên xe ngựa, cúi người đi vào trong thùng xe bẩm báo: “Đại nhân, cô nương vừa mới rời khỏi quán trà cùng Hữu tướng. Nhìn phương hướng của xe ngựa thì có vẻ như đang muốn ra khỏi thành.”

Tống Nghị đanh mặt lại.

“Hữu tướng đi cùng nàng à? Có chắc chắn không?”

“Nô tài tận mắt nhìn thấy, không thể sai được.”

Trong đầu hắn chợt nảy ra vài suy đoán, nhưng không hiểu được vai trò của Hữu tướng trong chuyện này là gì, chỉ đành đè nén nghi hoặc trong lòng, hỏi: “Rời khỏi thành theo hướng nào?”

“Hướng Nam ạ.”

Tống Nghị trầm ngâm một lát, nói tiếp: “Mau đổi một chiếc xe ngựa không quá bắt mắt lại đây.”

Kinh thành tháng Năm phồn hoa đô hội, lại được ngày nắng đẹp trời quang, thế nên vùng ngoại ô phía Nam người xe qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Nơi này không chỉ có hồ Thiên Vân phong cảnh hữu tình, cực kỳ thích hợp cho các tài tử giai nhân đến du hồ đạp thanh, mà đây còn là con đường duy nhất dẫn đến ngôi chùa Hoàng Giác nghìn năm cổ kính. Cứ khi được dịp thời tiết đẹp, rất nhiều thiện nam tín nữ đến chùa Hoàng Giác để thắp hương bái Phật.

Ra đến vùng ngoại ô phía Nam, thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe ngựa đi ngang qua. Đa phần những chiếc xe ngựa này đều là loại hai bánh đơn giản, những người giàu có thường dùng để tiện đi lại. Đương nhiên cũng có người thuộc thế gia chọn sử dụng xe ngựa bốn bánh trang hoàng lộng lẫy, khi vừa xuất hiện đã thấy rất nhiều hộ vệ và các nha hoàn bà tử đi xung quanh bảo hộ, cực kỳ phô trương.

Một chiếc xe ngựa đơn giản màu xanh lục đi lúc nhanh lúc chậm về vùng ngoại thành phía Nam. Người bên trong dùng một tay vén một góc rèm xe lên, nheo mắt trông qua khe hở, nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa đang chậm rãi di chuyển về phía chùa Hoàng Giác ở đằng xa, sắc mặt càng ngày càng u ám.

“Chùa Hoàng Giác?” Tống Nghị vô thức lẩm bẩm, sau đó lại trầm giọng: “Bọn họ đến đó làm gì?”

Phúc Lộc cũng thấy khó hiểu, mạo hiểm ra khỏi thành như vậy mà chỉ để đi chùa thôi sao. Nếu mà là đến thắp hương bái Phật cầu phúc thì thật vô nghĩa, quả thực khiến người ta phải suy đoán mục đích thật sự trong đó.

Về phần mục đích là gì…

Trong lòng Phúc Lộc chợt giật thót. Hắn ta đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ nàng đến đây để dùng lại mánh cũ, lần nữa trộm thêm một tấm độ điệp rồi cao chạy xa bay ư?

Mí mắt Tống Nghị giật giật. Đúng là hắn cũng có nghi ngờ như vậy.

“Đã bố trí sẵn người chưa?”

“Đại nhân yên tâm, đều ổn thoả rồi ạ. Mọi ngóc ngách trong chùa đều có lính gác bí mật canh giữ, một khi có hành động gì bất thường sẽ có người lập tức bám theo, không thể mất dấu được đâu ạ.”

Cuối cùng đôi mắt sâu thẳm của Tống Nghị cũng từ từ chuyển sang chiếc xe ngựa đơn giản đang chầm chậm lăn bánh ở đằng xa. Hắn buông rèm xe xuống, thấp giọng nói: “Gia muốn nhìn thử xem, rốt cuộc nàng đang mưu tính chuyện gì.”

Chùa Hoàng Giác đứng sừng sững ở vùng ngoại thành phía Nam. Ngôi chùa rất rộng lớn, tráng lệ và trang nghiêm, không hổ danh là ngôi chùa nổi danh nhất thiên hạ.

Xe ngựa dừng lại dưới gốc cây bồ đề cách cửa chùa một khoảng không xa.

Lúc này, một nam nhân có vóc dáng cao lớn mặc thường phục màu xám đi tới xin chỉ thị, khi đã nhận được mệnh lệnh thì lặng lẽ lên xe ngựa, vén rèm đi vào, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trong thùng xe khẽ thì thầm vào tai ông lão: “Đại nhân, ở cổng chùa có mật thám của người khác.”

Tô Khuynh ngồi ngay ngắn bên cạnh Hữu tướng, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng nàng vẫn có thể nghe rõ. Nghe vậy thì lòng nàng chợt căng thẳng, cả người lập tức căng cứng.

Hữu tướng thoáng đưa mắt sang nhìn nàng, an ủi: “Đừng sợ, chắc không phải nhắm vào chúng ta đâu.” Nói rồi lại quay sang chỗ người báo tin: “Ngươi có nhận ra là mật thám của ai không?”

Người báo tin lắc đầu: “Mấy tên mật thám đó đều rất lạ mặt, nhìn có vẻ không phải người thường xuyên làm nhiệm vụ ở trong kinh, thế nên tạm thời thuộc hạ vẫn chưa thể xác định là mật thám của ai. Có điều tuy chưa rõ bọn họ từ đâu tới nhưng dường như rất giỏi việc này, nếu không được đào tạo kỹ lưỡng trong nhiều năm thì sẽ khó mà đạt được trình độ như vậy. Thế nên thuộc hạ đoán, hẳn là đến từ thế gia vọng tộc.”

Hữu tướng nhíu mày. Người đầu tiên mà ông nghi ngờ chính là lão già Tả tướng khốn khiếp kia. Nhưng sau một hồi suy nghĩ thì ông lại cảm thấy Tống Chế hiến càng đáng nghi hơn. Dù sao lúc trước phải mượn tay Tống Chế hiến mới cứu được Tô Khuynh, mà hắn lại là một kẻ quỷ quyệt, sao có thể không liệt vào danh sách bị nghi ngờ được chứ?

Thấy vẻ mặt Hữu tướng đang ngưng trọng, Tô Khuynh bất giác nắm chặt tay, khẽ hỏi: “Đại nhân, hành tung chuyến này bị lộ rồi sao?”

Hữu tướng hoàn hồn, xua xua tay nói: “Đừng lo lắng, cũng không phải chuyện lớn gì đâu.” Lại nhìn về phía Tô Khuynh, đôi mắt vốn luôn đa mưu túc trí giờ đây tràn đầy vẻ trịnh trọng: “Chuyến này không phải để đi chơi. Lão phu hỏi cô thêm lần cuối, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi đã vào chùa rồi là sẽ không còn đường lui nữa đâu.”

Tô Khuynh nghe được chút hàm ý khuyên ngăn ẩn trong lời này của Hữu tướng.

Chùa Hoàng Giác có Hoàng gia chống lưng, thanh danh hiển hách, lại còn là ngôi chùa đứng đầu của triều đại, ngay cả con cháu Hoàng thất và hậu duệ quý tộc cũng phải giữ lễ ba phần chứ huống chi là người khác? Sao một nơi như thế này có thể để người ta tuỳ ý bày trò được?

Đúng là Tô Khuynh nhắm vào quyền uy của ngôi chùa Hoàng Giác nên mới nảy ra ý định này.

Bởi vì ngoại trừ nơi đây, Tô Khuynh thật sự chẳng thể nghĩ ra chỗ nào khác mà Tống Nghị không có cách nhúng tay thao túng. Dù sao cũng không thể vì trốn hắn mà đâm đầu vào chốn thâm cung lạnh lẽo thiếu vắng tình người đâu nhỉ?

Thế là nàng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Đại nhân, Tô Khuynh cũng không phải người vấn vương hồng trần, ta chỉ cầu được sống những ngày tháng thanh tịnh thôi. Xin ngài hãy thành toàn cho mong muốn duy nhất của ta. Vả lại năm xưa Xương Ấp cứu ta một mạng, hiện giờ lại được Đại nhân che chở, Vu gia đối xử với ta quá tốt, Tô Khuynh vẫn luôn cảm thấy mình không có gì để báo đáp. Từ nay nương nhờ cửa Phật, ta có thể thường xuyên tụng kinh niệm Phật, vừa là để siêu độ cho Xương Ấp, cũng là vì cầu phúc cho Đại nhân. Cuối cùng ta cũng có thể báo đáp được ân tình.”

Nhắc tới Xương Ấp, Hữu tướng lập tức hoảng hốt. Sau cùng ông thở dài một tiếng, lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc.

“Thôi vậy, nếu cô đã kiên quyết như thế thì ra sẽ thành toàn cho cô.” Nói rồi lại quay sang dặn dò người báo tin: “Cử người lặng lẽ đi tìm một cậu thanh niên có vóc dáng tương tự đến đây. Ngoài ra, ngươi cầm theo con dấu của bổn tướng đến gặp trưởng lão Hoằng Nhất trong chùa. Không cần nói gì cả, ông ấy nhìn thấy con dấu là sẽ hiểu.”

Tống Nghị nhìn qua cửa sổ, thấy một hoà thượng trông giống như đệ tử trong chùa vội vàng đi về phía xe ngựa của Hữu tướng, khi đến bên cạnh thùng xe thì không biết nói mấy câu gì đó, sau đó liền nhảy lên càng xe, thay người đánh xe ban đầu lái vào trong chùa Hoàng Giác.

“Phúc Lộc!”

Phúc Lộc vội vàng dỏng tai đợi lệnh.

Tống Nghị trầm mặt nhìn chằm chằm về hướng cỗ xe ngựa biến mất, tay bấu chặt lấy khung cửa sổ, dò hỏi thêm lần nữa: “Đã bố trí người ở cả cửa trước cửa sau rồi chứ?”

Phúc Lộc đáp: “Xong hết rồi ạ.”

Tống Nghị nhắm mắt, không ngừng suy nghĩ.

Phúc Lộc nhỏ giọng kiến nghị: “Đại nhân, chúng ta có cần theo vào trong không ạ?”

Trong thùng xe tối tăm chìm trong yên lặng một lát, sau đó mới nghe tiếng Tống Nghị đáp lại: “Ở đây chờ.”

Hắn không tin nàng còn có thể mọc cánh mà bay đi mất.

Bình Luận (0)
Comment