Khi đại đệ tử của trưởng lão Hoằng Nhất đưa đám người Hữu tướng đến một khu sảnh phụ không có người xong thì liền lui ra. Trong sảnh phụ, trưởng lão Hoằng Nhất đã đứng chờ sẵn trong đó.
Sau khi Hữu tướng và trưởng lão Hoằng Nhất chào hỏi nhau xong cũng không lòng vòng, lập tức gọi Tô Khuynh đến gần, nhanh chóng trình bày mục đích của chuyến đi lần này.
Nếu muốn nhập chùa, chuyện Tô Khuynh cải trang thành nam nhân không thể giấu thêm nữa. Hữu tướng cũng lược bỏ chuyện này, nói thẳng luôn với trưởng lão rằng nàng là nữ nhân.
Trưởng lão Hoằng Nhất trầm ngâm lần tràng hạt, hình như hơi khó xử.
“Việc này…” Trưởng lão Hoằng Nhất muốn nói lại thôi, thở dài: “Tướng gia cũng biết mà, chùa Hoàng Giác không phải ni viện, cô nương này… khiến bần tăng không biết nên làm sao cho phải.”
Hữu tướng vẫn cương quyết, nói: “Hoằng Nhất, nếu ta thật sự muốn tìm một đền miếu cho cô ấy thì đã không tìm đến chùa Hoàng Giác này rồi. Vả lại, nếu đây là chuyện dễ giải quyết thì lão phu cần gì phải nhờ cậy ông chứ.”
Trưởng lão Hoằng Nhất hãy còn chần chừ: “Dù sao chùa Hoàng Giác cũng không giống những chùa miếu bình thường khác. Nếu để một nữ tử như cô ấy quy y ở đây, lỡ như chủ trì biết được…”
“Ông không cần phải băn khoăn.” Hữu tướng nói: “Nếu thực sự có ngày ấy, bổn tướng sẽ đích thân đến tìm chủ trì để giải quyết.”
Tô Khuynh cũng thức thời bước lên cúi người thi lễ: “Trưởng lão, ta đã quyết tâm xa rời chốn trần tục để dốc lòng tu đạo, ta xin cúi đầu cắt tóc để bày tỏ lòng thành kính. Sau này ta chỉ cần một chốn dung thân, nguyện an phận thủ thường bầu bạn bên đèn nhang tượng Phật, không dám gây chuyện phiền toái cho trưởng lão đâu ạ.”
Đã nói đến tận đây, trưởng lão Hoằng Nhất cũng không biết nên nói thêm gì nữa, thế nên đành nhắm mắt đồng ý chuyện này.
Trong sảnh thọ giới (*), Tô Khuynh xếp hàng cùng những người cầu xuất gia khác đi vào trong, thành kính quỳ lạy với Pháp toà (*). Đến khi nghi thức thọ giới bắt đầu, trụ trì liền gọi lần lượt từng người cầu xuất gia tiến tới, chắp tay, quỳ xuống, thắp ba nén hương, nghe tiếng chuông rồi cúi lay ba cái.
(*) Thọ giới: ghi lễ thụ phong khi xuất gia hay quy y. Pháp toà (hay Pháp tọa) Chỉ chỗ ngồi thuyết pháp của đức Phật.
Trưởng lão Hoằng Nhất nhìn người cầu xuất gia gần đó, thấy nàng mặc bộ đồ màu xanh lặng lẽ đứng đó rất hợp với chữ thanh tịnh trong tiếng Phạn, như đã hoàn toàn xa rời thế giới trần tục, có thể thản nhiên nhìn lại quá khứ năm xưa. Ông không khỏi khen ngợi, cô nương này quả thật có chút tuệ căn, có duyên với nhà Phật.
Hoàn hồn lại, sư thầy Hoằng Nhất hỏi ba câu trong quy định: “Con có thành tâm nhập đạo không? Con có dốc lòng tu luyện Đạo Quả (*) hay không? Con có thể làm theo lời răn dạy hay không?”
(*) Đạo Quả: Trên con đường tiến về Vô Thượng Trí… người tu hành phải kinh qua bốn tầng bậc bình đẳng, được sắp xếp theo thứ tự: Bình Đẳng, Đẳng, Vô Đẳng và Vô Thượng Chánh Đẳng. Bốn thứ bình đẳng này, là kết quả thực chứng từ sơ ngộ đến liễu ngộ, thông qua quá trình tu tập bốn món là: Kiến, Tâm, Trí và Huệ. (Theo Luận Về Đạo Quả Trong Phật Đạo tại lytu.vn)
Tô Khuynh đứng ngay ngắn chắp tay: “Nay đệ tử Tô Khuynh xin mời đại sư cạo tóc để chứng minh cho lời thề. Nguyện cầu Tam bảo, tu tâm từ bi, để ánh sáng dẫn đường chỉ lối cho con. Thiêu sạch ác niệm, gạt bỏ vướng bận, giữ lòng trong sạch tìm về với thanh tịnh. Đệ tử chắc chắn sẽ làm theo từng lời răn dạy.”
Trưởng lão Hoằng Nhất chắp tay trước ngực, niệm một câu A Di Đà Phật.
Bởi vì nàng là đệ tử của trưởng lão Hoằng Nhất, cho nên quá trình thọ giới quy y của nàng đều do trưởng lão Hoằng Nhất thi hành.
Cầm dao cạo lên, trưởng lão Hoằng Nhất đi đến trước mặt nàng, niệm một câu chú ngữ xuống tóc: “Mạc vị cà sa dung dịch đắc, chỉ nhân luy kiếp chủng phúc điền (*).”
(*) Tạm dịch: Chớ nói được mặc áo cà sa là dễ, mà phải trải qua bao khổ hạnh để vụ trồng phúc điền; phúc điền ở đây chỉ thửa ruộng trồng may mắn tốt lành, ý nói sự cung dưỡng Phật và đối xử tốt với mọi người, sau sẽ được hưởng may mắn tốt lành. Ngoài ra áo cà sa còn có tên gọi khác là phúc điền y.
Tô Khuynh chắp tay đứng ngay ngắn.
Lưỡi dao cạo lạnh và sắc bén sượt qua da đầu, từng sợi tóc rơi lả tả xuống vai nàng rồi vương đầy trên sàn nhà.
Trưởng lão Hoằng Nhất liên tục niệm chú. Ông nói đây là phiền não, là nghiệp chướng trong chốn phàm trần.
Tô Khuynh nhìn những sợi tóc rơi đầy trên sàn, nhất thời ngơ ngẩn. Trong khoảnh khắc đó, những hình ảnh của cuộc sống ở cả hai kiếp nhanh chóng lướt qua trong đầu nàng, tựa như chồng sách dày cộm bị gió mạnh thổi bay, từng trang từng trang được lật mở. Cùng với đó là những niềm vui và thù hận, niềm hân hoan và nỗi đau buồn cũng lần lượt được phơi bày, tựa như chỉ là một giấc mộng dài.
“Đoạn tuyệt hồng trần, bồi đắp phúc tuệ.”
Cạo xong, trưởng lão Hoằng Nhất thu dao cạo, ngưng niệm chú.
Tô Khuynh nhận áo cà sa, quay về chỗ cũ, chắp tay quỳ xuống.
—
Hơn nửa canh giờ trôi qua, phía cổng chùa vẫn không hề có động tĩnh gì, bầu không khí trong thùng xe ngày càng trở nên áp lực hơn.
Phúc Lộc nhìn chăm chú đến mức nhức cả mắt, nhưng hắn ta cũng không dám dời mắt sang chỗ khác mà cứ nhìn chằm chằm vào đoàn người hành hương, e sợ người kia sẽ giở trò cũ lẩn vào đám đông để qua mắt.
Đại nhân ngồi trong thùng xe cũng không nói một lời, ngồi im như pho tượng nhìn đăm đăm về hướng chiếc xe ngựa tướng phủ biến mất, vẻ mặt lạnh băng, cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
Tống Nghị đột nhiên ngồi thẳng người.
Phúc Lộc ngạc nhiên, hắn ta chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy lời ra lệnh cực kỳ lạnh lùng: “Ngươi mau ra ngoài tìm hiểu thử xem chiếc xe ngựa kia có người hay không.”
Phúc Lộc nhận lệnh xong liền xuống xe ngựa, tìm mấy mật thám đi nghe ngóng.
Tống Nghị mở cửa sổ nhìn về phía chiếc xe ngựa đang chậm rãi ra khỏi cổng chùa, chỉ thấy chiếc xe kia giống hệt như lúc mới đến. Vẫn là chiếc xe màu xám ấy, vẫn là người đánh xe có nước da hơi ngăm ấy, thế nhưng hai bên cửa sổ lại đóng kín, không thể xác định được bên trong có người hay không, là vẫn nguyên hai người, hay chỉ còn lại một người.
Thấy xe ngựa kia đã xuống núi, Tống Nghị lại không vội vàng đuổi theo mà chỉ ngồi lỳ một chỗ, đôi mắt lạnh lùng luôn dán chặt vào ngôi chùa người xe tấp nập ở nơi xa.
Chỉ một lát sau, Phúc Lộc đã gấp gáp chạy về báo tin: “Đại nhân, trên xe có người ạ.”
Lời vừa dứt, từng cơ bắt căng chặt trên người Tống Nghị cũng dần chìm xuống: “Thế đã nghe ngóng được vì sao bọn họ lại đến chùa chưa?”
Phúc Lộc nói với vẻ hơi khó xử: “Dạ chưa. Hữu tướng cho người canh giữ rất chặt chẽ, người bên mình chỉ nghe được hình như bọn họ dẫn cô nương vào điện Bảo Tương, sau khi trở ra thì dẫn người lên xe ngựa luôn… Còn về việc đến để bái Phật hay gặp gỡ ai, thì không tra ra được ạ.”
Tống Nghị nghe xong liền trầm mặc một lát, rồi cười khẽ: “Đang yên đang lành lại chỉ tới để bái Phật thôi sao? Nhưng nếu không dâng hương bái Phật thì bọn họ tới để làm gì? Cầu trường sinh bất tử ư? Hay là để… siêu độ cho ai đó?”
Nói xong câu cuối cùng, ý cười trên mặt hắn lập tức tan biến, giữa hàng lông mày mơ hồ lộ ra vẻ u ám.
“Vẫn chưa thể xác định được mục đích thật sự là gì.” Tống Nghị nhắm mắt lạnh giọng nói, rồi lại quét mắt về phía chùa Hoàng Giác rộng lớn tráng lệ: “Phúc Lộc, mấy ngày tiếp theo ngươi cho người âm thầm điều ra việc này đi, tốt nhất là nên tìm ra chút manh mối đấy. Nhưng nếu không tra ra được… thì cũng không sao.”
Tống Nghị đóng cửa sổ, nói: “Xuống núi thôi.”
Xe ngựa vẫn luôn đi theo sau ở một khoảng cách vừa phải, đến tận khi thấy xa phu rẽ vào con hẻm số năm, dừng ở trước cánh cổng son quen thuộc kia, thấy một bóng dáng mảnh khảnh xuống xe ngựa đi nhanh vào trong cổng, lúc này Tống Nghị mới yên tâm cho người đánh xe về phủ.
Khi xe sắp về đến Tống phủ, xa phu tinh mắt phát hiện ra phía sau chỗ ngoặt thấp thoáng lộ ra bóng người, đồng tử co rút, vội quay lại bẩm báo: “Đại nhân, có người theo dõi.”
Phúc Lộc vừa ngạc nhiên lẫn tức giận, lập tức muốn lật rèm xe đi xuống để bắt người, nhưng đã bị Tống Nghị ngăn lại.
Giờ phút này hắn đã đoán được là ai đã động tay động chân. Dù sao cũng là tai mắt của thế gia, mới đó mà đã tra ra manh mối rồi.
Tống Nghị cụp mắt, vẻ mặt không vui. Vốn đang định tối nay đến hỏi thẳng nàng xem sao, nhưng hiện tại hắn không thể vội vàng hành động được.
“Mấy hôm tiếp theo gia không tiện qua đó, ngươi cho người nhìn chằm chằm căn nhà đi. Chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ thôi cũng phải báo lại cho gia ngay.”
Phúc Lộc không dám chậm trễ.
Về bên Hữu tướng, sau khi nghe mật thám kia bẩm báo điểm đến cuối cùng của chiếc xe ngựa này là Tống phủ, lập tức nổi giận đập vỡ ấm trà trên tay.
“Quả nhiên là thằng oắt đó! Đúng là xảo trá như trộm cắp!”
Hữu tướng đã cố kỵ sự quỷ quyệt ranh ma của Tống Nghị, nhưng cũng lo lắng chuyện của Tô Khuynh lộ ra sơ hở.
Vốn còn đang định thu hồi hạ nhân bên căn nhà trong con hẻm số năm kia, nhưng tình hình này xem ra cực kỳ không ổn, nếu không sẽ thành giấu đầu lòi đuôi. Thế nên chỉ đành tiếp tục duy trì hiện trạng bên đó, đồng thời ông cũng phải cử thêm người âm thầm theo dõi hành động của Tống Nghị, kẻo hắn lại mượn cơ hội này để gây khó dễ.
Hai bên đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấy ngày yên bình cứ thế trôi qua.
Cho đến năm ngày sau, khi màn đêm đã buông xuống, một bóng đen nhảy qua bức tường giữa hai căn nhà, sau đó lặng lẽ lẻn vào trong nhà.
Tống Nghị ngựa quen đường cũ vén màn lụa mỏng ra. Trong ánh sáng mờ ảo, thấy người trong giường trùm tấm chăn mỏng kín đầu, cả người rúc bên trong, chỉ để lộ mái tóc đen phủ trên gối thì thấy hơi buồn cười.
Vốn đang muốn truy hỏi chuyện mấy hôm trước nhưng lại tạm thời gác lại. Hắn đưa tay kéo tấm chăn, khẽ cười gằn: “Cần gì phải làm ra cái dáng vẻ này chứ, chẳng lẽ nàng đã làm chuyện gì trái với lương tâm sao? Nhưng gia lại muốn nhìn thử xem, nàng đây…”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh đột nhiên có một bóng đen vụt tới!
Đồng tử Tống Nghị co rút, nhanh chóng né sang một bên. Nhưng vì trước đó không hề đề phòng gì cả nên thanh kiếm đã sượt qua ngực hắn, máu tươi lập tức nhuốm đỏ chiếc áo gấm.
Mà ở khoảng cách này, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được người đã tấn công mình. Thân hình nhỏ gầy, khuôn mặt khá bé, ngũ quan cũng bình thường không có gì nổi bật, duy chỉ có hai con mắt như đôi chuông đồng đang ánh lên màu huyết lệ. Dù trong ánh sáng mờ ảo nhưng hắn cũng có thể nhìn rõ, không phải nàng, mà chỉ là một thằng ranh con không biết ăn phải gan hùm mật gấu gì.
Sự kinh ngạc, nghi ngờ, thất vọng, căm hận, phẫn nộ bỗng dưng cuộn trào trong lòng hắn rồi chợt tan biến. Tống Nghị đưa tay sờ sờ ngực mình, thấy trên tay hơi ươn ướt thì nheo mắt, sau đó ánh mắt loé lên vẻ hung tợn.
Người đối diện ngửi được mùi nguy hiểm, y giơ kiếm lên định đâm thêm lần nữa. Sao Tống Nghị lại có thể cho gã cơ hội này được cơ chứ. Hắn giơ tay ra một đòn chuẩn xác làm thanh kiếm trong tay kẻ kia rơi xuống, thuận thế vặn trái cổ tay khống chế gã.
“Nàng ấy đâu?” Vẻ mặt Tống Nghị u ám, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi. Nhưng hắn lại không đủ kiên nhẫn, đột nhiên tóm cổ y lôi xuống khỏi giường.
Người kia bị bóp bổ thì lập tức tím tái nổi đầy gân xanh, tay chân vung loạn xạ.
Tống Nghị nhìn quanh khắp nhà, ngoại trừ kẻ đang bị hắn tóm chặt thì không còn ai cả, lòng chợt trùng xuống. Trong lòng càng thêm tàn nhẫn, tay cũng siết mạnh hơn, tựa như lúc này không hề muốn tra hỏi điều gì mà mặc kệ mọi thứ lập tức lôi cổ gã ra ngoài.
Người nọ vùng vẫy càng thêm kịch liệt, tuyệt vọng quơ loạn đôi tay hòng tạo ra được chút động tĩnh. May mắn thay gã đã với đại được một thứ gì đó, lập tức gạt đổ theo bản năng.
Cạch – Tiếng của thứ đồ bằng sắt rơi xuống vang ra khắp nhà.
Tống Nghị vô thức nhìn về vị trí phát ra âm thanh. Nhưng khi nhìn thấy vật rơi xuống là gì, không những vậy còn có thứ gì đó lả tả bay ra từ vật đó, đầu tiên là hắn nhíu mắt lại, sau đó đồng tử đột nhiên co rút.
Hắn bỗng buông tay thả tên lạ mặt kia ra, đi tới đó nhặt lên, tay khẽ run run để thứ đó sát vào mũi ngửi, sau đó cả người chấn động như bị lạc mất hồn phách.
“Có thích khách…” Cùng với tiếng la hét thảm thiết là tiếng phá cửa rầm rầm.
Đám hộ vệ trong viện lập tức cầm kiếm xông vào. Ngọn đuốc ngoài sân lay động, phản chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo và đôi mắt u tối của người mặc đồ đen trong nhà, hệt như một con quỷ dữ.
“Ngươi là ai? Sao đêm hôm lại xông vào nhà người ta?”
Tống Nghị nắm chặt mớ tóc trong tay, chậm rãi đứng dậy liếc mắt về phía hộ vệ đang đề phòng vây kín cửa, hắn nói với giọng lạnh tanh: “Ta là Tổng đốc Lưỡng Giang kiêm Binh Bộ Thượng thư và Hữu đô Ngự sử – Tống Nghị, có việc cần gặp tướng gia, xin hãy chuyển lời cho.”