Lúc Hữu tướng vừa bước vào trong nhà, đập vào mắt ông là hộ vệ trong phủ và hộ vệ của Tống phủ trèo từ phía nhà bên sang, hai bên rút kiếm giằng co trông rất căng thẳng. Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Tống Nghị mặc một bộ đồ sẫm màu ngồi trước bàn trà trong phòng đưa lưng về phía cửa, làm như hành vi ngạo mạn thô lỗ tối nay chẳng liên quan gì đến hắn.
“Thỉnh an Hữu tướng Đại nhân.” Phúc Lộc đang đứng trước cửa phòng thấy Hữu tướng tới thì bước lên nghênh đón, kính cẩn chào hỏi.
Tống Nghị cất thứ trên tay vào trong tay áo, sau đó đập bàn đứng dậy, xoay người đi đến cửa phòng, chắp tay nói: “Hạ quan xin bái kiến Đại nhân. Đêm hôm mà còn quấy rầy đúng là mạo muội, mong Đại nhân đừng để bụng.”
Sắc mặt của Hữu tướng cực kỳ xấu. Đôi mắt u ám đáng sợ của ông liếc sang đám hộ vệ của Tống phủ đang rút kiếm giằng co, rồi lại lạnh lùng nhìn Tống Nghị đang đứng ngay ngắn trước mặt, giọng điệu cực kỳ tức giận: “Được lắm.”
Tống Nghị làm như chẳng hề nhận ra cảm xúc của Hữu tướng, chỉ đưa tay ra: “Mời Đại nhân.”
Hữu tướng thu mắt, phất tay áo ngồi xuống.
Vết tích đánh nhau hồi nãy trong phòng vẫn còn đó, một mớ hỗn độn.
Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn Bát tiên, giấu đi sự sắc lạnh trong mắt, lời nói cũng tràn đầy vẻ bén nhọn.
“Nếu lão phu nhớ không lầm, trong con hẻm số năm này không hề có toà nhà nào treo bảng biển ghi hai chữ Tống phủ. Chẳng lẽ Tống Chế hiến không định giải thích xem, đêm khuya thanh vắng đến thăm nhà người khác, là muốn làm gì?” Hai chữ ‘đến thăm’ được nhấn mạnh, mang theo hàm ý.
Đối với lời chỉ trích phủ đầu của Hữu tướng, Tống Nghị chưa vội giảo biện, lại còn thản nhiên nhận tội: “Đêm khuya rồi mà hạ quan còn đến thăm quả thật là không ổn. Nếu Đại nhân muốn trị tội, hạ quan cam nguyện chịu phạt.” Sau khi chắp tay thi lễ, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hữu tướng, chuyển chủ đề: “Có điều hạ quan vẫn còn chuyện chưa rõ, mong Hữu tướng có thể giải thích.”
Hữu tướng nghe ra sự sắc bén trong lời nói của hắn, âm thầm cảnh giác: “Chuyện gì?”
“Điều hạ quan vẫn chưa hiểu rõ chính là, rốt cuộc ‘người khác trong phủ’ này là ai, mà lại khiến Đại nhân phải phái hộ vệ của Vu phủ đến đây canh giữ?”
Hữu tướng chợt khựng lại, nhưng sau đó đã lạnh mặt hói: “Đây là tài sản riêng của lão phu, Tống Chế hiến có ý kiến gì sao?”
“Hạ quan không dám.” Tống Nghị chắp tay lại, điều chỉnh lại biểu cảm, trầm giọng nói: “Có điều hạ quan nhận được mật báo, ở đây có dư nghiệt của loạn tặc ẩn thân, thế nên hạ quan muốn công xử phân minh theo lẽ thường. Nhưng Đại nhân lại nói nơi này là tài sản riêng của ngài… quả là khiến hạ quan khó xử.”
Hô hấp của Hữu tướng đột nhiên nặng nề. Trên đường đến đây ông đã đưa ra rất nhiều phỏng đoán về hành động thằng ranh này có ý nghĩa gì, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy đa phần là liên quan đến chuyện của Tô Khuynh. Hiện tại xem ra, ông đã đoán trúng rồi.
“Ngươi cứ việc nói thẳng.”
Tống Nghị lập tức ngồi thẳng lưng. Hắn nhìn thẳng vào mắt Hữu tướng, không quanh co mà nói luôn chuyện chính: “Hạ quan muốn biết, Tô Khuynh đang ở đâu?”
Quả nhiên là vậy! Đồng tử Hữu tướng co rút, nhưng chớp mắt đã giấu đi cảm xúc mà đặt câu hỏi: “Ngươi nói ai cơ?”
“Tô Khuynh. Tô Khuynh người Lương Châu.” Giọng nói Tống Nghị rất bình tĩnh: “Đại nhân, cần hạ quan nói kỹ hơn không? Thí dụ như, lai lịch của nàng ấy. Hoặc là… nàng ấy có quan hệ gì với Đại nhân.”
Hữu tướng đột nhiên nắm chặt lấy tay vịn ghế.
“Tống Chế hiến, ngươi đã có được những thứ ngươi muốn từ giao dịch trước đó rồi. Lão phu nghĩ hai bên đều đã có thứ mình cần, không còn thiếu nợ nhau nữa.” Giọng Hữu tướng lạnh tanh: “Chẳng lẽ, ngươi muốn phá hỏng giao ước sao?”
Tống Nghị vẫn không dao động, chỉ nhìn đăm đăm vào Hữu tướng, nói với vẻ không chút nhân nhượng: “Việc nào ra việc đó. Hữu tướng Đại nhân, hôm nay hạ quan đến, là muốn lập một cuộc giao dịch khác với ngài.”
Giao dịch khác? Hữu tướng hoài nghi nhìn hắn, thấy hắn như muốn quyết tâm bằng được mới thôi, không biết vì sao lòng ông lại sinh ra dự cảm xấu.
Tuy thầm nghĩ muốn cứng đối cứng với kẻ phản bội này, nhưng lại sợ hắn thẹn quá hoá giận mà lên triều nói bậy bạ về thân phận của Tô Khuynh, thế nên chỉ đành ép suy nghĩ này xuống. Ông nhìn chằm chằm Tống Nghị, giọng điệu lộ ra vẻ không vui: “Lão phu không có hứng thú với giao dịch của ngươi. Việc tối nay, lão phu sẽ không so đo với ngươi nữa, nhưng tuyệt đối không được có lần sau, mong ngươi tự giải quyết cho tốt. Muộn rồi, Tống Chế hiến vẫn nên ra về ngay đi thì hơn.”
Tống Nghị cụp mắt làm như không nghe thấy, lòng bàn tay khẽ vu.ốt ve mép cổ tay áo, không hề suy chuyển.
Hữu tướng thầm giận, đang định mở miệng trách cứ thì đột nhiên lại nghe thấy câu nói nhẹ bẫng của người đối diện: “Tô Khuynh đang ở chùa Hoàng Giác nhỉ.”
Đây không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định.
“Ngươi!” Hữu tướng cực kỳ kinh ngạc. Ông lộ vẻ băn khoăn, nhưng sau đó lại không thể nhịn được mà nói tiếp: “Tống Nghị, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Tống Nghị không trả lời ngay, mà hơi trầm mặc. Sau đó hắn từ từ ngước mắt lên, trầm giọng nói: “Một nam nhân tìm một nữ nhân, còn có thể có ý gì khác sao?”
Lời vừa dứt, bầu không khí chợt rơi vào im lặng.
“Đồ vô sỉ!” Hữu tướng nổi đoá, với lấy chén trà trên bàn ném vào người đối diện: “Khốn nạn! Cuồng vọng! Vô sỉ!”
Hữu tướng không tài nào ngờ được rằng, đáp án ông nghe được lại là thế này. Ông còn cho rằng cùng lắm là Tống Nghị sẽ lấy thân phận của Tô Khuynh ra để áp chế ông, không ngờ rằng cái đồ khốn khiếp đội lốt quân tử này lại có những suy nghĩ và ý định bẩn thỉu đến nhường đó!
Sự k.ích thí.ch quá lớn ập đến khiến thân thể gầy gò của ông không khống chế được mà phát run. Ông đỏ mắt, mặt tái xanh, phẫn nộ nghiến răng nhìn chằm chằm người đối diện, hận không thể phanh thây xe thịt, uống máu hắn.
Cho đến tận hôm nay ông mới hiểu rõ, vì sao lúc trước Tô Khuynh lại nhiều lần đề cập đến việc rời kinh, sau đó lại quả quyết dứt khoát đi xuất gia! Thì ra lý do là thế này, ra là thế này! Chỉ trách ông quá hồ đồ, đến tận bây giờ mới hiểu được sự tình, từng bước đẩy nàng vào trong miệng cọp.
Đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Hữu tướng, Tống Nghị vẫn rất thản nhiên.
Đưa tay sờ vào vết thương trên trán do bị chén trà đập vào, hắn chống cả hai lòng bàn tay xuống bàn rồi nhìn thẳng vào mắt Hữu tướng, ánh mắt bình tĩnh nhưng lời nói lại bén nhọn: “Món nợ này, cứ để ta trả giúp Vu gia đi.”
Hữu tướng bị giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của hắn chọc cho nổi giận đùng đùng.
Ông giơ bàn tay gầy guộc chỉ thẳng vào khuôn mặt nghiêm túc của Tống Nghị, chỉ ước có thể xông lên xé nát bộ mặt giả tạo này của hắn: “Tống Nghị ơi là Tống Nghị! Chỉ hận năm đó lão phu nương tay, chưa bẻ gãy hoàn toàn cánh chim non yếu của ngươi. Nếu không sao ngươi có thể tìm đến tận cửa Vu gia để bắt nạt thế này chứ!”
“Sao Đại nhân không nguôi giận mà bình tĩnh lại nhỉ. Bởi vì hôm nay Tống mỗ đến đây không phải để chối chọi với ngài, chỉ muốn làm một cuộc giao dịch thuận mua vừa bán thôi.” Nói đến đây, hắn hơi khựng lại, sau đó lại xen lẫn chút ẩn ý: “Cũng đâu phải không thể trả lại Doanh Duệ Kiện bên Tây Sơn cho ngài.”
Tống Nghị chỉ nói ba phần, bảy phần còn lại Hữu tướng đã hiểu được.
Người thông minh nói ít hiểu nhiều, chỉ cần lộ ra chút manh mối là Hữu tướng lập tức hiểu Tống Nghị muốn gì. Thế là ông trợn trừng mắt đầy giận dữ, vừa đập ngực đập bàn suýt nữa không thở nổi.
Nếu chuyến này Tống Nghị tới vì muốn dùng thân phận của Tô Khuynh để áp chế ông, ít ra ông còn có thể nhân nhượng đôi chút. Nhưng đã nói đến tận đây, mục đích thật sự của Tống Nghị kia đã rõ như ban ngày.
Hữu tướng chộp lấy toàn bộ ly chén trên bàn ném hết vào người hắn, miệng liên tục quát mắng: “Nhãi ranh đừng có mơ tưởng! Tống Nghị, đó là tất cả những gì lão phu muốn nói với ngươi hôm nay. Vu gia và ngươi, đến chết cũng không hết thù! Ngươi, cứ chờ bị lão phu luận tội đi!”
Tống Nghị nghiêng đầu tránh né, không chút dao động trước lời đe doạ của Hữu tướng, song biểu cảm của hắn cũng dần lạnh xuống: “Đại nhân vẫn nên suy nghĩ kỹ lại thì hơn. Hai ta mà quyết sống mái trên triều, vậy chẳng phải sẽ có kẻ đứng xem được vỗ tay vui mừng sao. Còn nữa, lẽ nào Đại nhân cho rằng, Tống mỗ ta là kiểu người chịu đứng yên để mặc cho kẻ khác bắt nạt sao?”
Những ngón tay gầy guộc của Hữu tướng ghì chặt vào mép bàn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện, nghiến răng ken két, trông như muốn nổi giận quát mắng song vẫn không nói một lời.
“Cho nên, vẫn câu nói đó. Đại nhân nên suy nghĩ kỹ lại thì hơn.” Tống Nghị phủi phủi tay áo, trước khi rời đi lại chắp tay nói thêm: “Nếu Đại nhân đã nghĩ thông suốt, bất cứ lúc nào cũng có thể phái người tới báo tin. Hạ quan sẽ không nuốt lời đâu.”
Tống Nghị đi rồi, Hữu tướng đờ người ngồi trên ghế, không tự chủ được mà lẩm bẩm: Thằng nhãi ranh Tô Châu khốn khiếp, đã đủ lông đủ cánh rồi…
—
Sau khi về Tống phủ, Tống Nghị không cho người đi mời đại phu mà chỉ sai Phúc Lộc mang chút thuốc trị thương đến, băng bó qua loa.
“Đại nhân, hay là để nô tài đi mời đại phu nhé? Đại nhân yên tâm, nô tài đảm bảo sẽ giữ bí mật, chắc chắn không kinh động đến lão thái thái đâu.” Phúc Lộc thấy miệng vết thương khá sâu, lại còn ở trước ngực, thực sự không thể yên tâm.
Tống Nghị thay một bộ đồ sạch sẽ, khoác thêm triều phục, chỉnh lại cổ áo: “Hơn một canh giờ nữa là lên triều rồi. Cũng không quá nghiêm trọng, để hạ triều rồi tình tiếp.”
Phúc Lộc chỉ đành thuận theo. Nhưng rồi hắn ta lại nghĩ tới một chuyện, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, Hữu tướng sẽ buộc tội ngài ở trên triều thật sao? Nếu thật sự như vậy, nô tài có cần đi chuẩn bị trước gì đó không ạ?”
Động tác cài nút áo của Tống Nghị chợt khựng lại. Hắn thoáng liếc mắt sang, nói với chút hàm ý: “Xem ra hai cái tai của ngươi thật sự không phải đồ trang trí.”
Phúc Lộc vội cúi đầu đáp: “Tai nô tài cũng chỉ nghe được một phần thôi ạ.”
Tống Nghị thu mắt, tiếp tục ngửa cổ cài cúc áo.
“Tạm thời chưa cần, xem tình hình thế nào đã.”
Phúc Lộc nhận lệnh, sau đó lẹ tay lẹ chân dọn dẹp đống quần áo đã thay ra trên đất mang ra ngoài.
“Khoan!” Tống Nghị đột nhiên gọi hắn ta lại.
Phúc Lộc đang chuẩn bị xoay người đi ra thì nghe tiếng Đại gia nhà mình gọi lại, rồi trầm giọng ra lệnh: “Mang vào buồng trong của gia đi.”
Hả? Phúc Lộc ngẩn người. Lúc ngẩng đầu lên lại thấy Đại nhân nhà mình đang nhíu mày như lộ vẻ lo lắng, liền biết mình không nghe nhầm, đè nén sự khó hiểu trong lòng rồi nhanh chóng vâng lời mang đồ đã nhặt lên vào buồng trong.
Khi đặt đồ xuống, ống tay áo của bộ đồ sẫm màu hơi đung đưa, sau đó thứ đồ ẩn ở bên trong bị lộ ra. Phúc Lộc nhìn kỹ, rồi điềm tĩnh nhét lại về chỗ cũ, trong lòng thầm kinh ngạc, tóc ư?
—
Những buổi thượng triều gần đây đều rất tẻ nhạt. Trên dưới triều dã không có chuyện lớn gì, chỉ có một vài viên quan Thượng thư dâng tấu, toàn là báo cáo lại những chuyện không quá quan trọng.
Thỉnh thoảng cũng có bản án cần xử, song cũng chỉ là ân oán cũ giữa các đảng phái, mượn cớ công kích, chèn ép, đấu đá lẫn nhau. Cùng lắm là hôm nay ta tát ngươi một cái, ngày mai ta đánh trả ngươi một cái.
Buổi thượng triều hôm nay cực kỳ yên tĩnh, chủ yếu bởi vì không biết sao hôm nay hai đảng Tống Vu đều án binh bất động, an phận đến mức khiến người khác chú ý. Còn bên Tả đảng cố kỵ bọn họ đang ngấm ngầm bày mưu, nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi bãi triều, Tân Hoàng vào Ngự Thư Phòng trút giận.
Kẻ mù cũng nhìn ra được mấy hôm nay trên triều có gì đó không ổn, nhưng không một ai chịu nói cho y biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Mấy đảng phái này coi y như Hoàng Đế tôn quý, nhưng lại chỉ ước có thể biến y trở thành một người gỗ mắt mù tai điếc mãi mãi mà thôi. Quả thực đáng giận!
Hoàng Hậu đại Ngô thị bưng một chén đồ bổ đến, thấy Thái giám Tổng quản đang đứng trực ngoài cửa Ngự Thư Phòng, bèn lặng lẽ trao đổi ánh mắt với hắn ta.
Thái giám Tổng quản lập tức khom người đi vào truyền lời, một lát sau đã trở ra truyền Hoàng Hậu vào.
Gần mười lăm phút sau, Hoàng Hậu bưng chén không ra, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Tân Hoàng ngồi trước bàn sách nhíu mày trầm tư một hồi lâu, cuối cùng vẫn cho người gọi Ngô Việt Sơn vào cung yết kiến. Có điều trong lòng y vẫn khá chán ghét điều này.
Nhận được lệnh truyền triệu của Tân Hoàng, Ngô Việt Sơn vô cùng vui mừng, lập tức rửa mặt chải đầu vội vã vào cung yết kiến.
Từ khi Tân Hoàng đăng cơ vẫn chưa hề gặp ông ta lần nào. Nếu không vì nể mặt Hoàng Hậu, e là chức quan Cửu môn Đề đốc đã bị thu hồi mất rồi. Cũng may tuy Tân Hoàng ghi thù nhưng vẫn rất nhớ giao tình cũ, không những dễ dỗ mà còn rất thương yêu Hoàng Hậu. Nhờ vào đống quan hệ đó nên ông ta mới có thể miễn cưỡng trụ lại trong triều đình.
Hôm nay sốt ruột yết kiến Tân Hoàng, thật ra là vì ông ta nhận được vài tin tức, muốn báo cáo lại với Tân Hoàng để đổi được chút sự tín nhiệm.