Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 114

Lại một đống đồ sứ nữa bị ném vỡ trong Ngụ Thư Phòng.

Sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, Tân Hoàng lập tức đi thẳng đến Từ Ninh Cung. Sau khi đã vào được một lúc, bên trong truyền ra tiếng cãi vã gay gắt.

“Cữu phụ đúng là một lão già hồ đồ!” Tân Hoàng đập bàn đầy phẫn nộ, giọng điệu cực kỳ tức giận: “Lão tặc Tống Nghị kia nửa đêm xông vào nhà riêng của cữu phụ, thế mà cữu phụ lại không hề bẩm báo, bỏ lỡ cơ hội tốt để buộc tội Tống Nghị kia! Mẫu hậu luôn bảo Trẫm phải lắng nghe ý kiến của cữu phụtrên triều, Trẫm cũng nghe theo đấy thôi. Nhưng Trẫm thiên vị thuận theo thì thứ đổi lại chỉ toàn lừa gạt, lừa gạt!”

Thái Hậu Vu thị nghe thấy lời này thì hoảng sợ lùi ra sau mấy bước, nhìn Đế Vương trẻ tuổi mặt mũi đỏ gay trước mặt, khuôn mặt bà lộ ra vẻ khó tin.

“Thánh Thượng, sao con có thể nói cữu phụ mình như vậy hả! Con để tay lên ngực mà tự hỏi đi, cô nhi quả phụ chúng ta vị vây hãm trong Đông Cung nhiều năm, nếu không có cữu phụ của con dốc hết tâm sức mưu tính cho con thì làm sao hai mẫu tử chúng ta có được vinh quang ngày hôm nay chứ? Dù cữu phụ của con có hành xử chưa đúng mực, có khi đó đều là suy tính của cữu phụ con. Sao con lại có thể vong ân phụ nghĩa, nói là những lời nặng nề như thế hả!”

“Mẫu hậu!” Tân Hoàng rất tức giận, vẻ mặt không biết đang là căm phẫn hay thất vọng: “Mẫu hậu nói như vậy với nhi thần, sao lại không phải nặng lời chứ! Trẫm, kế vị bốn năm rồi, bốn năm rồi đó Mẫu hậu à! Dù cho Trẫm có ngồi ở trên cao trước Kim Loan Điện, nhưng có từng giống như Hoàng Đế bao giờ chưa? Trên dưới triều dã, duy chỉ có ba đảng Tả – trung – Hữu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Bọn họ nhân cơ hội kéo bè kéo cánh, lén giở trò tạo uy, kiếm cớ để không phục tùng, còn tiến cử người không rõ lý do, công tội tự định, che giấu bề trên! Điều bọn họ muốn không phải một Hoàng Đế có hành động quyết đoán, mà chỉ là một người gỗ mắt mù tai điếc mà thôi!”

Thái Hậu vội vàng phản bác: “Cữu phụ của con không phải…” Những lời tiếp theo bị nghẹn ứ lại trước ánh mắt thất bọng của Tân Hoàng.

“Chiêu Nhi…”

“Mẫu hậu đừng nói nữa!” Tân Hoàng vung tay áo, quay lưng lại: “Không phải là Trẫm không nhớ sự che chở năm xưa của cữu phụ. Có điều Trẫm đã trưởng thành rồi, không muốn làm một vị vua bù nhìn nấp sau lưng cữu phụ nữa mà phải trở thành một Đế Vương mạnh mẽ quyết đoán.” Dứt lời, y phẫn nộ rời đi.

Thái Hậu đứng đó một hồi lâu. Khoảnh khắc này khiến bà hiểu rõ hơn bao giờ hết, con trai bà là Hoàng Đế của một nước, không còn là đứa bé năm xưa vì thất vọng mà gục đầu xuống đùi bà đau khổ khóc lóc nữa.

Dù con hổ có mềm yếu đến đâu thì vẫn là chủ của rừng xanh, không thể chấp nhận được một chút xâm phạm nào.

Hoàn hồn lại, Thái Hậu bình tĩnh gọi người vào, khẽ dặn dò cung nhân âm thầm hỏi thăm tình hình. Bà muốn xem thử, là kẻ nào châm ngòi ly gián quan hệ của Hoàng Đế và Hữu tướng. Còn phái thêm một người khác ra cung mời Hữu tướng đến gặp.

Sau khi Hữu tướng đến cung, nghe Thái Hậu kể lại mọi chuyện thì chỉ thở dài không nói gì.

Thái Hậu quan sát vẻ mặt của Hữu tướng, lo lắng nói: “Đại ca đang trách Chiêu Nhi ư? Trước nay Chiêu Nhi vẫn luôn kính trọng huynh, nếu không phải có cái loại tiểu nhân này xúi giục, cũng sẽ không…”

“Thái Hậu chớ nên nói vậy nữa.” Hữu tướng ngắt lời Thái Hậu, buông tiếng thở dài: “Thánh Thượng là chủ của một đất nước, kỳ thực thần luôn biết rõ ngài ấy muốn dẹp yên các đảng phái, một lòng muốn ổn định triều cương. Thân là một đấng cửu ngũ có hoài bão khát vọng, đó không phải là phúc hạnh của đất nước sao? Nói hoa mỹ hơn, Thánh Thượng và thần cũng là quân thần, còn là họ hàng, thấy Thánh Thượng có mưu lược thì thần cũng thấy rất vui mừng.”

Xưa nay ông vẫn luôn hiểu rõ khúc mắc trong lòng Thánh Thượng. Ngay từ khi vẫn còn là Hoàng Thái tôn, y đã căm thù sự đấu tranh giữa các đảng phái đến tận xương tuỷ, sau khi đăng cơ thì lại muốn dùng uy lực để quét sạch triều chính. Nhưng đâu ngờ rằng đảng cũ chưa mất, đảng mới đã đủ lông đủ cánh rồi. Thế này thì sao y có thể vui vẻ cho được? Y cũng nhiều lần oán hận với sự ngăn trở của người làm cữu phụ như ông.

Thánh Thượng quá nóng vội. Đáy lòng Hữu tướng sinh ra một cảm giác phức tạp rồi thở dài.

Ông cũng chẳng phải người mù điếc, sao có thể không nhìn ra những hành động bí mật của Thánh Thượng trong mấy năm gần đây chứ? Trước đây y đã gạt ông sang một bên để mượn sức kha khá tay chân đắc lực của Hữu đảng, hòng áp chế hai đảng còn lại, tiện đà muốn dùng một mẻ tóm gọn các đảng phái trong triều. Đến khi chưa kịp ra quân thì đã bị người ta đi trước một bước làm Lại Bộ Thượng thư Lưu Du ngã ngựa, lúc này mới hoãn kế hoạch lại một chút.

Mấy năm gần đây ông thấy y nỗ lực theo ông học đạo trị quốc, nhưng chung quy vẫn chưa học được cách kìm hãm các đảng phái. Ông cứ ngỡ y đã nghĩ thông suốt rồi, không còn nhất thời nóng vội nữa. Nhưng hiện tại xem ra, không phải là như vậy.

Nghĩ vậy, vẻ mặt Hữu tướng lại tràn đầy lo lắng: “Bây giờ thần sợ là Thánh Thượng bị người ta kích động, không màng gì cả mà khăng khăng muốn xuống tay với Tống Nghị kia.”

“Tên Tống Nghị này… không thể động vào sao?”

Sau một thoáng im lặng, Hữu tướng trầm giọng đáp: “Không thể.”

Ông hận tên Tống Nghị này hơn bất kỳ ai hết. Nhưng hôm nay ông phải nhẫn nhịn, vì cớ gì chứ? Chẳng phải không muốn vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng đến nền móng của quốc gia sao.

Muốn động vào Tống Nghị, không đơn giản chỉ là ban một chiếu lệnh bãi bỏ hắn. Chưa kể đến những môn sinh, học trò cũ của Tống lão Thái sư vẫn còn đứng một bên che chở, mà chỉ cần nói đến Tống Nghị này đã lăn lộn trong chốn quan trường suốt bao nhiêu năm nay, trong tối ngoài sáng đã thâu tóm được bao nhiêu nhân mạch thế lực, cụ thể ra sao chẳng ai biết rõ.

Hơn nữa hắn còn tiếp quản ba tỉnh Lưỡng Giang nhiều năm, sớm đã lớn mạnh rồi, dù nói trên dưới ba tỉnh này đều là tay chân của hắn thì cũng không ngoa. Ba tỉnh có cùng địa thế và giáp ranh với nhau, còn có thể tương trợ về mặt quân sự. Mà Tống Nghị này còn nửa chính nửa tà, lòng dạ thâm sâu, mưu tính cũng rất tàn nhẫn. Nếu thật sự ép hắn vào đường cùng, đến lúc đó toàn bộ ba tỉnh đều sẽ đứng ra bảo hộ, đây chính là tai hoạ ngập đầu của triều đình.

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Hữu tướng, Thái Hậu cũng bắt đầu sầu lo: “Hiện giờ Thánh Thượng không còn giống như lúc trẻ nữa, ta cũng khó lòng khuyên bảo được. Ta thấy, nếu thực sự không cần thiết phải chĩa mũi nhọn vào Tống Chế hiến, nhớ lại lúc trước… dù sao hắn cũng có công phò tá đăng cơ. Huống hồ hiện giờ Tống Quý phi cũng đã sinh hạ Hoàng trưởng tử, chỉ cần Tống gia an phận thủ thường, ngày sau bọn họ vẫn được hưởng đủ vinh hoa phú quý. Vả lại Tống Chế hiến kia cũng là người khôn ngoan, sao có thể không hiểu đạo lý này cơ chứ? Cho nên chỉ cần Thánh Thượng không quá o ép hắn, chuyện này cũng có thể lắng xuống, như vậy không phải triều đình vẫn được an ổn sao?”

Hữu tướng không đáp, nghe xong cũng chỉ thở dài với Thái Hậu. Bọn họ đều biết, Thánh Thượng yêu ghét rõ ràng, không muốn lá mặt lá trái, còn có tham vọng quá lớn, muốn một bước lên trời.

Lúc này, cung nhân được phái đi tìm hiểu tin tức đã trở về, khẽ thì thầm bên tai Thái Hậu.

Nghe xong, sắc mặt Thái Hậu trở nên khó coi, vẫy cung nhân lui ra xong liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn đang tự hỏi kẻ nào rắp tâm đứng sau xúi giục, thì ra là Ngô gia vừa mới vào cung nói lời gièm pha!”

Ngô Việt Sơn? Hữu tướng nhíu mày: “Kẻ này vừa tham vừa hèn, thấy lợi quên nghĩa, đúng là tiểu nhân. Thánh Thượng cũng có thèm ghé mắt nhìn gã bao giờ đâu, sao bây giờ lại qua lại với gã thế?”

“Còn không phải…” Thái Hậu nghiến răng, vẻ mặt lướt qua đủ loại biểu cảm, đè nén lửa giận nói: “Đại ca yên tâm, việc này cứ để ta xử lý, sau này sẽ không chừa ra cơ hội cho kẻ tiểu nhân này đến xúi giục Thánh Thượng nữa đâu.”

Khi Hữu tướng đã rời cung, Thái Hậu lạnh mặt gọi cung nhân tới: “Đến Khôn Ninh Cung mời Hoàng Hậu tới đây, nói ai gia phượng thể bất an, cần Hoàng Hậu đến chăm sóc.”

Mấy ngày tiếp theo, triều đình sóng yên biển lặng. Nhưng Hữu tướng Đại nhân vẫn không yên tâm, cứ cảm thấy như đang trong trạng thái bình yên trước giông bão.

Tựa như muốn chứng thực sự bất an trong lòng ông, buổi lâm triều hôm sau, một tấu chương buộc tội Tống Nghị đã được trình lên ngự án.

Người đứng ra dâng tấu là một Hộ quân Tham lĩnh địa vị nhỏ, buộc tội Tống Nghị tuỳ tiện ra ngoài vào giờ giới nghiêm, tuỳ ý làm bậy, không có kỷ cương.

Đây cũng chỉ là loại tội nhỏ nhặt, chúng quần thần đều không để bụng. Dù sao triều đình đang trong thế chân vạc, đấu đá buộc tội lẫn nhau là chuyện bình thường, bọn họ đã quá quen với những kiểu đâm chọt nhau như thế này rồi. Huống hồ hiện nay uy danh của Tống Chế hiến đã như mặt trời ban trưa, ngoại trừ loại trọng tội như dấy binh tạo phản, không thì sao Thánh Thượng có thể dễ dàng trị tội được chứ? Theo kinh nghiệm tranh đấu nhiều năm, đây cũng chỉ là mấy trận nhỏ thôi, Thánh Thượng cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu là xong.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Thánh Thượng không nhắc nhở qua loa như thường lệ mà lại trách cứ Tống Chế hiến, còn phạt bổng lộc nửa năm.

Một hòn đá khuấy động sóng ngầm. Tuy chỉ đơn giản là khiển trách, nhưng trong đó lại hàm chứ ẩn ý sâu xa.

Sau khi hạ triều, trong lòng chúng quần thần rời khỏi Kim Loan Điện đều có dự tính riêng.

Tống Nghị chỉ thoáng liếc nhìn Hữu tướng một cái, sau đó nhanh chóng cất bước rời đi.

Hữu tướng không để ý đến ánh mắt kỳ lạ kia của Tống Nghị, lúc này ông đang lo sốt vó chạy đến Ngự Thư Phòng, muốn cầu kiến Thánh Thượng.

Ông dám chắc rằng, cuối cùng Thánh Thượng đã không chờ nổi nữa mà nóng lòng muốn ra tay. Buổi buộc tội hôm nay chỉ là mở màn thôi, nếu suy đoán không sai, hôm nay Thánh Thượng đang thả mồi nhử. E là những ngày kế tiếp, Thánh Thượng mới chính thức xuống tay.

Nghĩ đến đây là lòng ông lại nóng như lửa đốt, bước chân càng thêm gấp gáp. Ông muốn ngăn cản hành động thiếu khôn ngoan này của Thánh Thượng. Nếu cứ tiếp tục làm như thế nữa, sợ là hậu quả sẽ rất khó lường.

Nhưng nào ngờ vừa đến Ngự Thư Phòng, Thái giám Tổng quản đã ra chuyển lời, Thánh Thượng đang nghỉ ngơi, không muốn gặp ai.

Từ lúc Tân Hoàng đăng cơ tới nay, đây là lần đầu tiên y từ chối gặp ông. Lòng Hữu tướng trùng xuống.

Sau khi Tống Nghị ra khỏi cửa cung, Phúc Lộc nhanh chóng chạy tới đón, thấp giọng vội vàng nói: “Mới nãy có hạ nhân của mấy vị Thượng thư Đại nhân và Đề đốc Đại nhân tới hỏi, chuyện trên triều, không biết Đại nhân đã có tính toán gì chưa?”

Tống Nghị vẫn không ngừng bước chân, lập tức đi thẳng về phía xe ngựa, vừa đi vừa nói: “Sau khi hồi phủ ngươi mau đến phủ của vài vị Đại nhân, cứ báo lại với bọn họ là tạm thời đừng sốt ruột, bình tĩnh xem chuyện này thế nào.”

Ba ngày cứ thế trôi qua.

Ba ngày liên tiếp đều có triều thần đứng ra khỏi hàng buộc tội Tống Nghị, không cáo buộc hắn kiêu ngạo ngang ngạnh thì lại tấu hắn ỷ có công lao mà càn quấy. Điều khiến người ta dở khóc dở cười hơn chính là có người buộc tội hắn coi thường đồng liêu, thường bắt phải quỳ xuống lúc chào hỏi và đưa tiễn.

Tống Nghị lập tức nhìn sang kẻ đã tố cáo mình coi thường đồng liêu, ánh mắt thâm sâu cực kỳ đáng sợ.

Học sĩ Dương Nho, Chưởng viện Hàn Lâm bỗng đổ đầy mồ hôi, cứng ngắc quay mặt đi tránh né ánh mắt sắc lạnh của hắn.

Thánh Thượng đều phạt bổng lộc. Cộng dồn tất cả lại, Tống Nghị bị phạt tới 5 năm bổng lộc.

Lòng chúng quần thần đều hoang mang rối loạn. Mấy ngày dậy sóng trên triều đình chính là tín hiệu mà Thánh Thượng muốn truyền ra bên ngoài – Y muốn khai đao với Tống Chế hiến!

Tín hiệu này giống như một cơn giông tố đánh mạnh vào lòng chúng triều thần.

Sau khi hạ triều, chúng quần thần vẫn còn bàn luận sôi nổi, không thể tin được Thánh Thượng sẽ làm ra hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Còn toàn thể Tống đảng lại một mực giữ im lặng với vấn đề này.

Hữu tướng lòng nóng như lửa đốt, lần nào hạ triều xong cũng vội vàng đi tìm Thánh Thượng nhưng đều bị từ chối gặp. Sau đó làm liều cố gắng xông vào Ngự Thư Phòng, cuối cùng lại bị hai hộ vệ giữ hai bên giải ra ngoài.

Hữu tướng sầu lo quá độ, cứ vậy mà ngã bệnh.

Triều đình không có Hữu tướng một bên dốc sức ngăn trở, Thánh Thượng càng tuỳ ý hành động. Thấy tình hình đó, vây cánh Hữu đảng vốn chỉ dựa vào Thánh Thượng thì đã đổi ý, tình nguyện trở thành quân cờ của Thánh Thượng.

Từ từng người buộc tội trở thành bắt tay nhau buộc tội, tội danh ban đầu từ những tội nhỏ nhặt như tuỳ ý làm bậy chuyển thành kiêu căng cậy quyền, không để Thánh Thượng vào mắt, nhiều lần can thiệp vào chuyện của những địa phương không thuộc quyền quản lý và nhiều tội danh khác.

Cùng với đó là mức độ khiển trách của Thánh Thượng cũng ngày càng nặng nề.

Từ phạt bổng lộc, rồi bãi bỏ tư cách Binh Bộ Thượng thư kiêm Hữu đô Ngự sử của Tống Nghị, còn hạ phẩm quan xuống hàng Nhị phẩm, sau đó liên tục giáng chức xuống tận chức Chương kinh vô công rồi nghề.

Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, triều cục bất ngờ thay đổi nhanh đến mức khó tin. Tống Chế hiến uy danh sáng rõ như mặt trời ban trưa, cứ vậy mà đột nhiên đi đến bờ vực sụp đổ.

Toàn bộ triều đình đều không tin, Tống Chế hiến kia sẽ ngồi im chờ chết.

Tả tướng không tin, Hữu tướng cũng không tin. Dù cho tình thế hiện giờ đã đi đến cục diện không thể ngăn cản, dù cho Thánh Thượng làm ra nhiều hành động khiến lòng ông lạnh ngắt, nhưng sao Hữu tướng lại có thể cam tâm làm kẻ ngoài cuộc, ngồi yên quan sát chứ?

Thế là ông đành lết một thân bệnh tật vào trong cung, đôi mắt mệt mỏi của Hữu tướng loé lên vẻ tàn nhẫn. Nếu sự việc đã đi đến nước không thể cứu vãn, vậy thì cứ cứng rắn làm cho đến cùng, tận dụng cơ hội lập đổ hoàn toàn khiến hắn không còn cơ hội trở mình.

Hữu tướng dâng tấu, nêu ra 87 đại tội của Tống Nghị như lừa dối, đi quá giới hạn, ngông cuồng, tuỳ tiện hành sự, đố kỵ, tàn nhẫn, tham lam, tham ô; tấu xin Thánh Thượng bắt hắn vào tử lao, chờ ngày xử trảm.

Vừa dâng tấu lên, khỏi phải bàn đến phản ứng của các quần thần, ngay cả Thánh Thượng cũng ngớ người.

Song lúc này Tống đảng không còn giữ im lặng nữa mà thi nhau khiển trách Hữu tướng Đại nhân nói sai sự thật, hãm hại trung thần, mong Thánh Thượng nhìn rõ chiêu trò, đừng có đổ oan cho trung thần lương tướng.

Tống đảng sôi nổi đấu lý, Hữu đảng cũng không chịu thua, Tả đảng lại đục nước béo cò. Hôm nay triều đình náo loạn như một nồi cháo, chướng khí mù mịt.

Thánh Thượng hơi do dự, quyết định bãi triều trước, buổi sau lại bàn luận tiếp. Sau khi hạ triều, Thánh Thượng cho người gọi Hữu tướng đến Ngự Thư Phòng.

“Vũng nước đã bị khuấy đục, cần phải có một con dao thật sắc cắt đứt mớ hỗn độn này.”

Hữu tướng nói vậy xong, lại thấy Thánh Thượng lại bắt đầu băn khoăn do dự, cơn tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi hết, thế nên cảm thấy không hài lòng lắm. Chính y đã khơi mào lên chuyện này, vậy mà cuối cùng y lại không muốn làm đến tận cùng.

Hữu tướng còn muốn khuyên bảo thêm, Thánh Thượng đã vội chặn họng: “Cữu phụ yên tâm, Trẫm sẽ thận trọng suy xét.”

Sau khi hồi phủ, Hữu tướng lập tức triệu tập những trợ thủ đắc lực, bàn luận về buổi thượng triều ngày mai phải chứng thực tội danh của Tống Nghị ra sao, dâng tấu định tử tội như thế nào. Nếu có thể khiến Thánh Thượng kéo hắn ra Ngọ Môn xử trảm thì càng tốt.

Cho dù lần này liều lĩnh giết hại trọng thần, triều đình sẽ náo động trong một khoảng thời gian dài, nhưng chỉ cần khống chế được hắn, tai hoạ ngầm vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được, còn tốt hơn là đánh rắn không chết còn sợ nó quay lại trả thù.

Nhưng điều ông không ngờ tới chính là, ông còn chưa kịp hành động thì Thánh Thượng đã ra tay. Hôm đó, tám cuốn Thánh chỉ được gửi đến Tống phủ, bãi bỏ toàn bộ chức quan của hắn, biếm thành thứ dân.

Hữu tướng như bị nghẹn một cục máu trong cổ họng. Ông tức tốc vào cung dò hỏi, đáp án nhận được khiến ông nhíu chặt mày.

“Tuy mấy năm gần đây Tống Nghị ý có công lớn mà ngông cuồng ngang ngược, kiêu ngạo cậy quyền, nhưng Trẫm niệm tình công lao lúc trước của hắn, tha cho hắn một mạng. Hắn bất nhân, nhưng Trẫm không thể bất nghĩa, kẻo đời sau lại nói Trẫm tuyệt tình tàn nhẫn, vong ân phụ nghĩa. Tước hết quyền lực của hắn cũng coi như đại sự đã thành rồi, đừng nhắc đến mấy thứ khác nữa. Việc này kết cục đã định, cữu phụ đừng nói thêm gì nữa.”

Hữu tướng hoảng hốt trở về tướng phủ, vừa vào trong đã hộc máu.

Trước cổng Tống phủ vắng tanh, hai cánh cổng son đóng chặt.

“Đại nhân, đã chuẩn bị xong thuyền rồi, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Tống Nghị ngồi bên cửa sổ cầm bút viết nhanh, ánh sáng loang lổ lốm đốm chiếu lên bóng người hắn.

“Sắp xếp ám vệ đúng vị trí, chuyến này không được bình yên đâu.”

“Đại nhân yên tâm, tất cả đã thoả đáng rồi.”

Hong khô bức thư mật, Tống Nghị cẩn thận gấp lại rồi đưa cho Phúc Lộc, trầm giọng dặn dò: “Ngươi phải cho người giao tận tay cho Đoan Quốc công đấy.”

Phúc Lộc cẩn thận bỏ thư vào trong ống trúc, dùng sáp niêm phong bịt kín rồi trịnh trọng đáp: “Đại nhân yên tâm.” Sau đó vội vàng ra ngoài sai người đi truyền tin.

Tống Nghị hãy còn ngồi trầm tư trước bàn sách. Cuối cùng lần này hắn cũng tin rằng, trên triều có một thế lực khác đang càn quấy. Nếu hắn đoán không sai… Cứ đợi Lý Tịnh Phàm hồi âm đã.

Sau khi làm xong mọi việc, Phúc Lộc mau chóng trở về. Thấy Đại nhân nhà mình ngồi im bất động, lòng càng thêm lo lắng, thế là hắn ta bèn mở miệng kiến nghị: “Đại nhân, hay là chúng ta lên đường luôn đi, kẻo để muộn lại sinh biến.”

Tống Nghị đột nhiên giương mắt lên nhìn hắn ta: “Gia lệnh cho ngươi làm thêm một chuyện nữa, được chứ?”

Phúc Lộc nghẹn lại, sau đó cúi đầu không nói gì.

Tống Nghị nheo mắt: “Chẳng lẽ gia không còn chức quan, thì cũng không sai bảo được ngươi nữa sao?”

Phúc Lộc bỗng quỳ phịch xuống: “Nô tài không dám có suy nghĩ đại nghịch bất đạo đó đâu ạ. Chỉ là hiện giờ tình thế khẩn cấp, nếu còn đẻ ra thêm nhiều chuyện khác nữa thì quả thật không ổn, muộn ắt sinh biến đó Đại nhân.”

Tống Nghị nhìn hắn ta: “Giờ ngươi đi làm luôn đi.”

Phúc Lộc kinh hãi, không màng thân phận nữa mà chợt ngẩng đầu: “Tuyệt đối không được đâu Đại nhân! Đến chùa Hoàng Giác bắt người, không những cần phải dùng rất nhiều người để xông vào, mà dọc đường đi cũng khó mà được yên ổn, không chừng còn sinh ra rất điều vấn đề khác nữa! Đại nhân, chỉ là một nữ tử nhỏ bé thôi mà. Nếu Đại nhân không cam lòng thì cứ giết cô ấy đi là được, không đáng để liều mạng đâu!”

Tống Nghị quát lớn: “Ngươi thì hiểu cái gì!”

Phúc Lộc cúi đầu, đúng là hắn ta không hiểu. Hắn ta không rõ, nếu Hữu tướng đã chèn ép đến tận đây, vậy sao Đại nhân lại không đáp trả lại một chút? Chỉ cần tung ra thân phận của người nọ là có thể kéo ông ta cùng ngã ngựa theo. Nhưng Đại nhân lại chỉ nói Hữu tướng định đồng quy vu tận với ngài ấy, giờ phút này ngài ấy có kéo Hữu tướng ngã ngựa theo thì cũng không có ích gì, cùng lắm chỉ khiến nàng bỏ mạng trong cục diện này thôi.

“Thôi, không cần bắt nàng nữa.” Tống Nghị hạ mắt: “Nhưng ngươi vẫn phải đi làm thêm một chuyện.”

Nói đến đây, hắn nhấn giọng: “Gia muốn gặp nàng một lần.”

Vừa ra đến cửa, đúng lúc gặp được Thiếu khanh Đại Lý Tự Lương Giản Văn đang vội vàng tìm tới.

Tống Nghị nhíu mày: “Trong lúc căng thẳng như thế này, cố gắng thư từ giao thiệp ít lại, không phải lúc trước đã bảo Phúc Lộc đến báo trước cho các ngươi rồi sao?”

Người hay được khen ngợi là thiếu niên già, Lương Giản Văn, lúc này lại lộ ra vẻ hoảng loạn: “Đại ca, Giản Văn tự biết mình không đúng, nhưng đệ… thực sự không yên lòng.”

“Vẫn chưa đủ chín chắn, uổng công trước kia ta dạy dỗ.” Tống Nghị liếc nhìn hắn ta: “Cho dù hôm nay ta có vào tù, đệ cũng không được hấp tấp lỗ m.ãng. Đệ không thử nhìn xem nhạc phụ Đại nhân của mình đi, ông ta có hoảng loạn tí nào không? Ta đã dạy đệ rồi, nếu một ngày nào đó nghĩa muội Vệ gia bị đuổi khỏi gia môn đoạn tuyệt quan hệ, thì đó mới chính là lúc đệ nên hoảng sợ kinh hãi.”

Lòng Lương Giản Văn lập tức trấn định lại, tiếp đó lại hổ thẹn chắp tay thi lễ: “Là Giản Văn đã phụ sự ân cần dạy dỗ của Đại ca.”

“Hôn sự của đệ và nghĩa muội, sợ là ta không đến kịp, sau này sẽ bù một phần hậu lễ cho đệ.”

“Vậy Giản Văn xin tạ ơn Đại ca trước.” Lương Giản Văn hơi khựng lại, ngập ngừng: “Có điều Giản Văn vẫn chưa hiểu rõ một chuyện. Đại ca, kỳ thực cũng đâu phải là chúng ta không có khả năng chống trả, vì sao lúc trước huynh lại bảo bọn ta án binh bất động, để mặc cho đám Vu đảng vu khống chèn ép, suýt nữa đã đẩy huynh vào chỗ chết?”

Ánh mắt Tống Nghị tối sầm lại: “Bởi vì ta đang xác nhận một chuyện. Nhắc đến việc này, đệ ở kinh thành theo dõi thật kỹ kẻ này, xem rốt cuộc gã là người của ai.”

“Kẻ nào ạ?”

“Hộ quân Tham lĩnh, Tề Trung Ngạn.”

Bình Luận (0)
Comment