Cuối một con đường quanh co vắng vẻ, một căn phòng thiền ẩn mình giữa hoa cỏ.
Vòng qua bức tường viện màu vàng đất là đến gần phòng thiền này hơn, gần đến mức có thể nhìn thấy nóc điện thờ màu than chì và cánh cửa phòng màu đỏ thắm. Phóng mắt nhìn quanh, nơi đây tre trúc xanh tốt, cỏ cây tươi non mơn mởn, thỉnh thoảng lại nghe tiếng chuông trầm bổng từ phương xa vọng lại. Không có phồn hoa tựa cẩm hay pháo hoa nhân gian, chỉ có những ngày tháng thanh quy giới luật.
Vài tiếng động kỳ lạ đột nhiên vang lên. Âm thanh phát ra từ hai võ tăng đang bị người ta khống chế ép sát vào tường viện.
Hai võ tăng thấy người nọ sải bước về phía nhà thì kinh ngạc, bắt đầu giãy giụa không thôi, liều mạng thoát khỏi khống chế. Khổ nỗi những kẻ đang áp chế hai người họ vừa đông lại có võ nghệ cao cường, bọn họ không thể làm gì được, chỉ đành cố gắng phát ra mất tiếng ưm ưm, muốn nhắc nhở cho người bên trong phòng thiền.
Tống Nghị lạnh lùng đảo mắt qua, Phúc Lộc vội lệnh người bịt thật kín miệng của hai võ tăng kia.
Cây cối hai bên đường xanh um, cành lá tốt tươi. Dẫm lên những ngọn cỏ xanh mướt, gạt những cành lá chìa ra đường phía trước, Tống Nghị chậm rãi bước từng bước, thong thả tới gần cửa phòng.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa phòng thiền màu đỏ thắm hơi lốm đốm đột nhiên được mở ra từ bên trong, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc trong bộ áo tăng màu xám bước ra.
Tống Nghị dừng bước chân.
Sau khi buổi học ngày hôm nay kết thúc, Tô Khuynh đặt kinh thư xuống, đứng dậy khỏi tấm đệm hương bồ đến chỗ lu nước múc nửa xô nước. Mở cửa phòng ra, nàng cầm xô nước trên tay, đi về phía cây bồ đề gần đó với vẻ hơi khó khăn.
Ngày nào cũng phải tưới nước cho cây bồ đề, đó cũng là nhiệm vụ đại sư Hoằng Nhất giao cho nàng.
Vì thân phận của nàng nên nàng không thể thường xuyên xuất hiện trước mặt người ngoài, do đó nàng không cần phải ngày nào cũng đến đại sảnh nghe giảng như những huynh đệ khác trong Phật môn. Nhưng đại sư Hoằng Nhất vẫn giao nhiệm vụ tương ứng cho nàng, cũng muốn nàng tuân thủ giới luật thanh tu, đối đãi giống như các đệ tử khác trong chùa.
Lúc vừa mới đến đây, từ chốn thế tục phồn hoa náo nhiệt chuyển thành Phật đường chùa miếu thanh tịnh, Tô Khuynh thấy vẫn chưa quen lắm. Nhưng theo thời gian, ngày nào cũng ngồi thiền định tụng giới, trống chiều chuông sớm, ngắm lá bồ đề rơi, dần dà nàng cũng cảm nhận được sự thanh thản sau chuỗi ngày buồn tẻ nhạt nhẽo.
Dù sống trong những ngày tháng cô đơn tĩnh lặng cách biệt với thế gian, nhưng lại không phải lo lắng những chuyện của trần tục. Với nàng mà nói, đây chính là thiên đường.
Xuyên qua những cành cây chìa ra lối đi, Tống Nghị nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía người có khuôn mặt điềm đạm kia. Nhìn nàng cúi người múc từng gáo nước tưới cho cây bồ đề, lại dùng bàn tay trắng nõn nước vẩy lên cành lá, lại nhìn nàng mặc bộ áo tăng màu xám không nhiễm bụi trần. Trông dáng vẻ thoát tục và trầm tĩnh của của nàng, không hiểu sao lại chợt nhớ đến một câu thơ – Tâm thanh thản trong bát nhã vô tận, thân tự tại trong tĩnh lặng vô thanh. (*)
(*) Trích trong bài thơ “Vấn Phật” của Đạt Lai Lạt Ma thứ sáu.
Tiếng nhánh cây bị bẻ vang lên răng rắc đã kinh động đến Tô Khuynh đang khom người tưới nước.
“Ai đó?” Tô Khuynh đứng thẳng người, cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tống Nghị ném bỏ cành cây gãy trong tay, bước ra khỏi đám cành cây um tùm.
Lạch cạch – cái gáo trong tay Tô Khuynh rơi xuống đất.
Tống Nghị cong môi cười lạnh, đôi mắt vẫn luôn dán chặt lên người nàng: “Thì ra vẫn còn nhớ rõ gia. Còn tưởng nàng đã xoá bỏ toàn bộ ký ức chốn trần thế, sắp mọc cánh thành tiên luôn rồi đấy.”
Tô Khuynh khiếp sợ, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, lặng lẽ lui về sau mấy bước với vẻ cực kỳ cảnh giác, sau đó vội nhìn xung quanh tìm kiếm võ tăng trong viện.
“Đừng tìm nữa, trước khi gia tính sổ xong với nàng thì bọn họ sẽ không xuất hiện đâu.”
Tống Nghị dừng lại trước mặt nàng vài bước. Ánh mắt không khống chế được mà cứ nhìn lên cái đầu tròn không một sợi tóc của nàng, cuối cùng ý cười trên mặt hắn hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự lạnh lẽo chết người.
“Nàng chọc giận ta rồi.” Hắn từ từ nhìn xuống mắt nàng, nói: “Cả cuộc đời của Tống Nghị ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã đến vậy.”
Tuy hắn nói thế nhưng vẫn chưa tức giận, song giọng nói vô cảm đó còn đáng sợ bao giờ hết.
Môi Tô Khuynh run run, không nói gì. Vốn tưởng rằng ngày ấy nàng vào chùa Hoàng Giác, từ đó về sau, hai người họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nhưng ai mà ngờ, hiện tại mới chỉ hơn một tháng trôi qua, không ngờ hắn lại lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
Thế mà Tống Nghị lại dám xông vào chùa Hoàng Giác. Lòng Tô Khuynh trùng xuống, âm thầm suy đoán xem thế giới ngoài kia đã xảy ra chuyện gì. Hoặc nói đúng hơn là Hữu tướng Đại nhân đã xảy ra chuyện gì, nếu không sao Tống Nghị kia lại có thể to gan lớn mật tới mức này chứ.
“Tô Khuynh, chẳng lẽ nàng không muốn nói gì với gia sao?” Thấy nàng im lặng một lúc lâu vẫn không đáp, cuối cùng Tống Nghị cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng truy hỏi.
Tô Khuynh hoàn hồn, hơi cụp mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Địa giới Phật gia, nếu ngài không có chuyện gì thì hãy mau mau rời đi.”
Ánh mắt Tống Nghị đột nhiên trở lên hung dữ, bén nhọn như một lưỡi dao: “Đó là những gì nàng muốn nói với gia sao? Tô Khuynh ơi là Tô Khuynh, nàng đúng là tận tâm tận lực để sỉ nhục gia.”
Không khí bỗng chốc rơi vào im lặng. Gió luồn qua kẽ lá của cây bồ đề bên cạnh, phát ra những tiếng xào xạc.
“Bỏ đi.” Dường như lúc này Tống Nghị đã lấy lại bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm Tô Khuynh, có một loại cảm xúc không rõ ràng: “Gia bị cách chức, sắp phải rời kinh. Hôm nay đến vì muốn chính miệng hỏi nàng một câu. Nàng… có muốn đi cùng gia không?”
Tô Khuynh chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn bị cách chức ư? Chuyện này, sao có thể! Một kẻ mưu mô cẩn trọng như hắn lại dễ dàng rớt đài như vậy, quả là khiến người khác khó tin.
Chỉ có nửa tháng ngắn ngủi mà thế giới ngoài kia đã có thay đổi đáng kinh ngạc đến vậy rồi ư? Cũng tại sau khi vào chùa thì nàng đã cắt đứt quan hệ với thế giới bên ngoài, cho nên nàng không hề hay biết gì về chuyện này. Tuy nàng vẫn thấy hơi khó tin, nhưng nàng cũng biết hắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa.
Mạch suy nghĩ của Tô Khuynh đột nhiên đổi hướng. Nếu hắn thật sự bị cách chức, vậy có nghĩa là… Trong lúc đối mắt, rõ ràng nàng thấy trong mắt hắn nổi lên làn sóng đen cuồn cuộn vô cùng nguy hiểm. Nàng bỗng hoàn hồn lại.
Nàng đột nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng của hắn. Hắn hỏi nàng, có muốn đi cùng hắn không.
Tô Khuynh bất giác lạnh sống lưng, theo bản năng nắm chặt lấy tràng hạt. Sau khi bị cách chức lại xông vào chùa Hoàng Giác không chút kiêng nể gì, cứ như muốn mặc kệ tất cả mà ngông cuồng một lần cuối trước khi bỏ mạng, sao nàng không sợ hãi cho được.
“Nàng đang căng thẳng sao?” Tống Nghị cười lạnh tiến thêm một bước.
Tô Khuynh theo bản năng lập tức lùi ra sau hai bước.
Tống Nghị bỗng dừng lại, mặt mày vô cảm nhìn nàng: “Nàng chán ghét gia đến vậy sao? Tránh né như là rắn rết?”
Tô Khuynh lấy lại bình tĩnh, cố gắng giữ vẻ hoà nhã: “Ý ta không phải như vậy. Chỉ là ngài cũng thấy rồi đó, bây giờ ta đã quy y cửa Phật, hoàn toàn buông bỏ chuyện thế tục, không liên quan gì nữa. Lát nữa sư phó sẽ đến kiểm tra bài học của ta… Ngài vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn.”
Tống Nghị lập tức cảm thấy như máu trong người chảy ngược.
“Ta biết rồi.” Giọng hắn càng ẩm đạm hơn: “Chỉ mong sau này, nàng sẽ không hối hận với lời nói ngày hôm nay.”
Tô Khuynh âm thầm thở phào một hơi, chắp tay rồi khẽ gật đầu với hắn.
Tống Nghị đột nhiên giơ tay vuốt mặt, sau đó lập tức bước mấy bước đến gần, đưa tay giữ chặt hai vai của Tô Khuynh.
Tình huống đột ngột khiến Tô Khuynh sợ hết hồn: “Ngài làm gì đó?”
Tống Nghị cúi người ghé vào bên tai nàng, nghiến răng ken két: “Dựa vào cái gì… dựa vào cái gì hả Tô Khuynh!”
Dựa vào cái gì mà nàng có thể điềm nhiên hờ hững, dựa vào cái gì mà hắn… lại cứ nhớ mãi không quên!
“Tô Khuynh, lòng tốt của gia đối với nàng, chằng lẽ nàng không thể cảm nhận được một chút nào hay sao?” Giọng điệu của Tống Nghị vừa lạnh lẽo vừa giận dữ, liên tục truy vấn: “Uyên ương quấn quýt triền miên trong lều suốt bao nhiêu đêm, hai ta ôm ấp thân mật, âm dương gi.ao h.ợp, chẳng lẽ lòng nàng không dao động dù chỉ một chút ư? Gia không tin nàng chưa hề động lòng. Chẳng lẽ nàng mới chỉ niệm được một tháng kinh văn thì đã coi mình là Phật tử thật rồi à!”
“Tống Nghị!” Tô Khuynh cũng giận tím mặt: “”Chốn Phật môn thanh tịnh, sao ngài lại dám nói mấy lời ô uế bẩn thỉu như vậy!”
Hai tay Tống Nghị như hai gọng kìm sắt khoá chặt Tô Khuynh, cố chấp truy hỏi: “Trả lời gia, nàng thật sự không thương nhớ gia một chút nào sao? Nàng…”
“Không hề!”
Câu trả lời dứt khoát của Tô Khuynh khiến Tống Nghị chết lặng tại chỗ.
Hơi thở nặng nề quanh quẩn bên tai Tô Khuynh một hồi lâu. Sau đó hắn chầm chậm nói ra câu được lắm. Tiếp đó hắn đứng thẳng người, đẩy Tô Khuynh ra sau.
“Tô Khuynh, câu trả lời của nàng, đã chặt đứt sợi tình cuối cùng của gia dành cho nàng.” Mặt Tống Nghị xanh mét, nhìn chằm chằm nàng mà gằn từng chữ: “Nàng nhất định phải sống cho tốt, chờ đến ngày gia trở về.”
Nghe thấy sự đe doạ trong lời nói của hắn. Tô Khuynh cũng lạnh mặt mà nói: “Ngài nên giữ lại lời này cho bản thân mình đi.”
Nói xong, Tô Khuynh lập tức xoay người rời đi, bóng lưng mảnh khảnh trong bộ áo tăng màu xám nhỏ bé mà đơn độc.
Lúc này, phía sau đột ngột vang lên tiếng rút kiếm. Tô Khuynh cứng người, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Ngay sau đó lại phát ra tiếng răng rắc kỳ lạ. Tô Khuynh lập tức xoay người lại với vẻ đầy giận dữ.
Tống Nghị chậm rãi tra kiếm vào vỏ, chỉ vào cây bồ đề bên cạnh, gằn từng chữ: “Nếu sau này ta lại mềm lòng với nàng thêm lần nữa, thì sẽ giống như cái cây này.”
Tô Khuynh nhìn chằm chằm thân cây bồ đề bị róc ra một mảng lớn, tức đến mức nghẹn cả họng.
Tống Nghị hờ hững nhìn nàng một cái, phất tay áo bỏ đi.
Tô Khuynh chạy đến chỗ cây bồ đề, vội ngồi xuống nhặt mảnh vỏ cây lớn rơi dưới đất. Cơn giận còn chưa nguôi, không ngờ người phía trước lại đột nhiên quay lại vọt thẳng đến trước mặt nàng, một tay hất bỏ mảnh vỏ cây trên tay nàng.
“Nếu nàng thích làm Phật tử đến vậy thì cứ chờ đi, đợi ngày sau gia trở về sẽ đề bạt nàng lên làm Trụ trì.” Dứt lời, hắn lại giật lấy chuỗi tràng hạt trên cổ tay nàng.
“Tô Khuynh, nàng cứ chờ đấy.” Lạnh lùng nói xong câu này, Tống Nghị nhìn nàng lần cuối, nắm chặt tràng hạt rồi nhanh chóng bỏ đi.
Trên đường từ chùa Hoàng Giác đến bến đò, đoàn người Tống Nghị gặp phải ba đợt ám sát. Khi tới được bến, hầu như ai nấy cũng đều có vài vết thương.
Lão thái thái đã lên thuyền đợi một lúc lâu, vừa thấy Tống Nghị đến đã buông lời trách móc sao hắn lại chậm như vậy, khi nhìn thấy bên thái dương hắn có vết máu chưa khô thì lập tức hô lớn: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không sao đâu.” Tống Nghị trả lời, không có thời gian trấn an lão thái thái mà chỉ lập tức quanh sang trầm giọng ra lệnh cho Phúc Lộc: “Mau chóng điểm danh, kiểm tra trang bị. Người chèo thuyền lặn xuống kiểm tra đáy thuyền. Nếu phát hiện có mai phục, giết ngay tại chỗ. Nếu chắc chắn không có sai sót, lập tức khỏi hành.”
Lão thái thái sợ làm ảnh hưởng đến hắn nên không hỏi nữa, nhưng nghe được lệnh này thì lại hãi hùng khiếp vía. Đến tận nửa canh giờ sau, khi thuyền của bọn họ đã cách bến đò một khoảng xa, lúc này lão thái thái mới yên tâm hơn chút.
Bà quay sang nhìn trưởng tử, vẫn thấy hơi sầu lo: “Chuyến này của chúng ra, nguy hiểm lắm sao?”
Tống Nghị đáp lời bà: “Lão thái thái chớ lo, dọc đường vẫn luôn có người tiếp ứng. Tuy không được sóng yên biển lặng, nhưng cũng không quá hung hiểm.”
Lão thái thái thoáng trầm mặc. Nhớ tới khoảng thời gian ngắn ngủi gần đây Tống phủ đã phát sinh biết bao nhiêu biến cố, ngoài chán nản và buồn bã thì bà còn lo lắng về tương lai mờ mịt phía trước. Nhất là khi nhớ tới Quý phi trong cung, không biết con gái bà đang trong tình cảnh như thế nào. Càng nghĩ lại càng sốt ruột.
“Quý phi…”
“Con đã thu xếp ổn thoả cho bên Quý phi rồi, lão thái thái đừng lo lắng thêm nữa.”
Lão thái thái khó mà yên lòng được.
Tống Nghị nhìn ra mặt biển gợn sóng bên ngoài khoang thuyền, ánh mắt bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị không để lộ ra chút vẻ nao núng nào.
Cùng lúc đó, một thái giám trong cung âm thầm tránh né tai mắt của mọi người, cẩn thận mở lá thư mật ra – Nếu có bất trắc, lúc ấy phải đặt tính mạng của Hoàng trưởng tử lên hàng đầu.