Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 116

Mùa thu năm Hiện Đức thứ tư.

Tử Cấm Thành đương độ cuối thu, lá rung lả tả, chim nhạn sải cánh bay về phương Nam.

Chớp mắt  đã nửa năm trôi qua, mới ngày nào vẫn là tháng Tư mà nay đã vào tháng Mười. Thời điểm này, trong hậu cung cũng âm thầm nảy sinh biến hoá.

Tình thế trên triều thì khỏi phải nói. Thế chân vạc tương đối ổn định ban đầu đã bị phá vỡ, triều đình đã rơi vào tình thế rối loạn trong một khoảng thời gian dài.

Đặc biệt là những hạng người thấy nước hơi đục đã vội béo cò, tự thấy Tống đảng đã mất đi căn cơ, sao mà nỡ vụt mất cơ hội tốt như thế này được? Đương nhiên là phải bám riết đến cùng, muốn chiếm được chút lợi nào thì hay chút đó. Không những vậy, Thánh Thượng cũng mặc kệ không quan tâm khiến họ như được nhận thêm cổ vũ, càng chèn ép đối thủ cho không ngóc đầu lên được. Kể từ tháng Tư đến nay, triều đình đã trục xuất rất nhiều quan viên của Tống đảng, trong đó có cả Đại Lý Tự Khanh Vệ Bình và Tự thiếu khanh Lương Giản Văn.

Đối với chuyện này, Hữu tướng cực kỳ sốt ruột. Cuộc thay máu quy mô lớn trong triều sẽ mang đến tai hoạ ngầm thứ hai. Điều quan trọng là hầu hết những người lên kế nhiệm đều là những kẻ luồn cúi dẻo mép, lại còn có dã tâm, tài cán không đủ. Ông cũng đã cố khuyên nhủ Thánh Thượng rồi, những kẻ mới kia không đủ năng lực, ắt sẽ có tai ương. Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến; thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi. Đối với Tống đảng, thay vì chèn ép thì sao không mượn sức, khiến nội bộ đảng đó từ từ tan rã mới chính là củng cố lợi thế cho triều đình.

Nhưng Thánh Thượng nhất quyết không nghe theo ông nên chỉ biết thở dài. Thánh Thượng chỉ muốn làm theo ý mình, không những không chịu lắng nghe kiến nghị của ông mà lại càng tin tưởng đám người Ngô Việt Sơn lòng dạ xấu xa kia hơn. Ông năm lần bảy lượt tận tình khuyên bảo Thánh Thượng nên tránh xa đám nịnh thần đó ra, nhưng lần nào Thánh Thượng cũng không kiên nhẫn, chỉ nói câu ‘Tuy là tiểu nhân, nhưng lại hữu dụng với Trẫm’, sau đó không thèm nghe ông nói nữa.

Vốn sức khoẻ của Hữu tướng đã không tốt, gặp phải tình huống thế này lại càng thêm khó chịu, thường xuyên không dậy nổi, thế nên ông hay phải vắng mặt trong các buổi thượng triều. Không có người đứng ra ngăn cản, Thánh Thượng càng mở rộng cuộc thanh trừng một cách dứt khoát hơn. Lần nào Hữu tướng hay tin thì cũng chỉ bất lực thở dài.

Trong hậu cung, khỏi cần nói cũng biết được khung trước Di Cảnh Cung trống vắng đến mức nào. Tuy địa vị của Tống Quý phi không hề thay đổi, nhưng kẻ nào sáng suốt đều nhìn ra được, từ sau khi Tống Chế hiến rớt đài, Di Cảnh Cung như đã biến thành lãnh cung.

Trong cung toàn là hạng người nịnh cao dẫm thấp, thấy Tống Quý phi đã mất đi chỗ dựa, mà Thánh Thượng lại càng không thích nàng ta thì sao mà chịu tận tâm hầu hạ nữa? Đặc biệt là bên người bên Từ Ninh Cung đã tới ôm Hoàng trưởng tử đi mất, nói là Thái Hậu muốn đích thân nuôi nấng. Thấy được tình hình đó thì kẻ nào cũng đã sáng tỏ trong lòng. Tống Quý phi không có Hoàng trưởng tử bên cạnh, đến cả cơ hội trở mình cuối cùng cũng đã bị chặt đứt.

Ngày xưa Tống Quy phi được hưởng vinh quang bao nhiêu, giờ đây lại phải chịu lạnh nhạt bấy nhiêu .

Tống Quý phi ngày ngày quỳ gối trước Từ Ninh Cung khóc lóc ỉ ôi, nói Đại Hoàng tử còn nhỏ không thể rời xa mẫu phi, khẩn cầu Thái Hậu khai ân để Đại Hoàng tử trở về Di Cảnh Cung.

Từ Ninh Cung vẫn luôn đóng chặt cửa, không hề hé mở. Mặc cho nàng ta quỳ gối cầu xin như thế nào thì tất cả những người bên trong vẫn đều mắt điếc tai ngơ, làm như không biết gì cả. Nhưng thỉnh thoảng bên trong cánh cửa dày nặng kia lại truyền ra tiếng trẻ con khóc thét chói tai, có điều cũng chỉ trong một lúc ngắn ngủi, sau đó tiếng khóc kia đột nhiên im bặt, không thể nghe thấy gì nữa.

Tống Quý phi đỏ mắt cúi đầu, móng tay đâm sau vào lòng bàn tay, nhưng lại chẳng hề cảm thấy đau đớn.

Trương ma ma đỡ nàng ta dậy, khó khăn đi tường bước trở về Di Cảnh Cung.

“Ma ma, bà nói xem, chẳng lẽ Đại ca ta không thể trở mình được nữa sao?” Tuy đang hỏi cho Đại ca, nhưng cũng chính là hỏi cho bản thân mình.

Trương ma ma là bảo mẫu của nàng ta, đương nhiên cực kỳ đau lòng cho nàng ta, nghe vậy thì vội càng phủ nhận: “Không đâu nương nương, Đại gia nhà ta trí dũng song toàn, phúc phận rất dày, chắc chắn sau này có thể Đông Sơn tái khởi. Nương nương cứ chờ mà xem.”

Không biết nhờ lời an ủi này của Trương ma ma, hay trong lòng nàng ta vốn không cho rằng Đại ca của mình sẽ không thất bại thảm hại đến vậy, cuối cùng sắc mặt nàng ta cũng tốt hơn chút, không còn tái nhợt như tờ giấy trắng nữa.

Vừa vào Di Cảnh Cung, đập vào mắt chính là đại cung nữ bên cạnh nàng ta – Trầm Hương đang đứng dưới gốc cây hải đường trong sân, quay lưng về phía này ôm mặt khóc.

Có lẽ Trương ma ma đã đoán được chuyện gì xảy ra, sợ nương nương của bà biết được sẽ cáu giận thương tâm, thế nên vội vàng thuyết phục nàng ta vào nhà.

Tống Quý phi gạt tay Trương ma ma ra, bước đến chỗ Trầm Hương rồi kéo tay nàng ta ra.

“Nương nương…” Trầm Hương thấy là nương nương nhà mình, lập tức buột miệng khóc lớn.

Tống Quý phi thấy hai má nàng ta sưng tím thì hai mắt tối sầm, lửa giận xộc thẳng lên não: “Ai đánh ngươi!?”

“Nương nương, không… không phải bị đánh. Do nô tì không cẩn thận đụng vào…” Trầm Hương cuống quýt lau nước mắt, nói đến đây thì đi đến lấy chén đồ bổ trên bàn, cúi đầu tránh né câu hỏi: “Nương nương, đồ bổ đã nguội rồi, để nô tỳ hâm nóng lại cho người.”

Tống Quý phi khó thở, đang định ngăn nàng ta lại để hỏi chuyện thì lại thấy một đám người hùng hổ xông tới, người đi đầu chính là đại cung nữ bên người tiểu Ngô thị ở Trường Nhạc Cung.

Đại cung nữ kia làm như không nhìn thấy Tống Quý phi đứng đó, xông thẳng đến túm lấy tóc của Trầm Hương, tát liên tục hai bạt tai xong liền đẩy Trầm Hương xuống, thé giọng chửi mắng: “Ta còn đang không biết là cung tì nào dám trộm đồ của nương nương Trường Nhạc Cung ta, thì ra chính là bên Di Cảnh Cung! Uổng công tự xưng là người có thể diện mà lại đi làm chuyện mất hết mặt mũi, đúng là đồ đê tiện hèn hạ không biết xấu hổ! Dám làm thế này, còn sợ người ta không biết chủ nào tớ nấy sao?”

Tống Quý phi ôm ngực lùi về sau hai bước, môi run run, tức không nói lên lời.

Trương ma ma bước lên phía trước che chắn cho Tống Quý phi, chỉ thẳng vài mũi đại cung nữ kia mà mắng: “Con điếm hạ tiện này, dám xông vào Di Cảnh Cung chúng ta giương oai, đúng là con chó đui mù!” Giận dữ quát mắng xong bà ta liền vung tay lên định đánh người.

Nhưng chưa kịp làm gì, toàn bộ ma ma và thái giám sau lưng đại cung nữ kia lập tức xông ra, liên tục đấm đám Trương ma ma.

Tống Quý phi sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, chỉ biết lẩm bẩm đừng đánh nữa.

Đại cung nữ thầm nở một nụ cười mỉa mai châm chọc, sau đó cướp bát đồ bổ Trầm Hương ôm chặt trong lòng, đổ lên đầu nàng ta.

“Nếu sau này muốn lấy được bát thuốc này, thì nhớ phải xin phép trước. Nương nương nhà chúng ta là người dễ mềm lòng, cũng đâu phải sẽ không cho, đến chó mèo còn cho ăn đầy đủ kia kìa. Lần sau đừng có lấy mà không hỏi nữa nhé.” Dứt lời liền lệnh cho các ma ma thái giám dừng tay, quay sang nở một nụ cười đắc ý với Tống Quý phi: “Đi thôi, không quấy rầy Tống Quý phi nghỉ ngơi nữa. Chúng ta còn có tiểu chủ tử trong bụng nương nương, đang đợi chúng ta về hầu hạ đấy.” Nói xong liền dẫn đám người lũ lượt rời đi.

Tống Quý phi lảo đảo như sắp đổ trong gió, mặt trắng như tờ giấy, duy chỉ có hai lòng bàn tay đã rỉ máu đỏ thẫm.

Trong một phòng thiền trong chùa Hoàng Giác, vẫn là bầu không khí yên tĩnh trầm lặng như mọi khi.

Vào cuối thu, lá bắt đầu rụng nhiều hơn. Ngày nào Tô Khuynh cũng phải ra quét dọn kẻo cành lá khô lại chất đầy sân. 

Vừa quét dọn xong, một võ tăng đã tới chuyển lời với nàng, nói là người bên phủ Hữu tướng tới. Tô Khuynh vội chỉnh trang lại áo tăng, ra cửa tiếp đón.

Người tới là quản gia của phủ Hữu tướng.

Từ khi Tô Khuynh vào chùa cho tới nay, Hữu tướng chưa bao giờ đến thăm nàng. Nhưng cứ cách một khoảng thời gian, ông lại cho quản gia tới hỏi thăm nàng, đưa đồ dùng cần thiết và vài thứ khác, cực kỳ săn sóc.

Tô Khuynh đặt những món đồ quản gia mang tới xuống, đang định pha trà cho ông ta, mời ông nghỉ lại một lát.

Quản gia vội xua xua tay: “Cô không cần bày vẽ lắm việc thế đâu. Tướng gia còn đang ở nhà chờ ta về báo cáo, không tiện ở lại đây lâu.”

Tô Khuynh cũng không tiện giữ ông ta ở lại lâu, chỉ vội hỏi han tình hình sức khoẻ của Hữu tướng.

“Từ đợt lập xuân đến nay sức khoẻ của tướng gia không được ổn định lắm, lúc khoẻ lúc ốm. Nhưng mấy hôm trước đã đổi phương thuốc khác cho ngài ấy rồi, tinh thần cũng đã tốt hơn trước.”

Tô Khuynh bảo quản gia chờ một lát, xoay người đi vào phòng thiền lấy một quyển kinh văn ra rồi đưa cho ông ta: “Ta không có nhiều đồ lắm, cũng không biết phải giúp đỡ tướng gia như thế nào, chỉ biết chép chút kinh văn cầu cho ngài ấy sớm khoẻ lại. Mong ông hãy chuyển thứ này cho ngài ấy giúp ta, cầu sao ngài ấy có thể an khang khoẻ mạnh, luôn luôn vui vẻ.”

Quản gia nhận lấy: “Cô thật có lòng.”

Trước khi đi, quản gia nhỏ giọng nói thêm: “Tướng gia còn bảo nô tài nói với cô một câu. Nói là cô cứ ở lại đây tĩnh tu mấy năm đi, đợi ba năm sau thời thế yên ổn lại là cô có thể thoải mái xuống núi đi lại. Khi đó nếu cô muốn, dù là hoàn tục hay trở thành một vị sư vân du bốn bể thì đều có thể.”

Lòng Tô Khuynh bỗng hơi dao động. Suy cho cùng nếu có khả năng, nàng vẫn muốn tự do bay lượn trên thế gian này hơn, không bị trói buộc bởi bất kỳ vùng đất nào nữa.

Nhưng với tình thế hiện giờ, nàng lo sẽ gây thêm phiền toái cho Hữu tướng, bèn đáp: “Hiện giờ ta thấy chỗ này rất an toàn, nhưng nếu sau này ra ngoài… Dù sao với thân phận này của ta, lỡ như bị người ta biết được rồi dâng tấu công kích tướng gia, vậy chẳng phải ngài ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Quản gia trả lời: “Tướng gia nói rồi, đợi thế cục ổn định, mọi chuyện rồi sẽ qua, cô không cần quá mức sầu lo.”

Lúc này Tô Khuynh mới yên tâm hơn chút. Nhưng nàng vẫn hỏi thử tình hình trong triều, chủ yếu là muốn hỏi, Tống Nghị kia có còn sức trở mình nữa không.

Lần nào quản gia bên tướng phủ tới, Tô Khuynh cũng hỏi thăm chuyện này. Tuy quản gia nói chắc như đinh đóng cột rằng tên gian tặc kia không thể có cơ hội xoay chuyển tình thế, nhưng nàng vẫn không hoàn toàn yên tâm. Cũng không biết do trước đó Tống Nghị có quyền thế quá lớn nhưng sau đó lại rớt đài quá mức dễ dàng, hay là do thái độ kiên quyết trong lời nói của hắn trước khi rời đi, rằng sớm muộn gì cũng có ngày hắn quay trở lại.

Chắc là do quản gia muốn khiến nàng yên lòng nên đã chân thành thề thốt thêm lần nữa. Chỉ nói rằng thế lực Tống đảng bây giờ chỉ giống như tôm tép thôi, sớm đã không cần phải e ngại nữa rồi.

Tô Khuynh yên tâm hẳn.

Lúc xuống núi, quản gia hãy còn thở dài.

Kể ra, chỉ có một nửa lời nói đầu của ông là sự thật. Sau khi Thánh Thượng cách chức Tống Nghị, Tống đảng đã dần tan rã không còn sức đáp trả. Nhìn tình thế hiện giờ, trông thì có vẻ như đã lụi tàn không ít, nhưng điểm mấu chốt chính là, không biết cây cổ thụ của Tống đảng có thực sự bật gốc hay không.

Nói cách khác, đơn cử như chức Tổng đốc Lưỡng Giang đến nay vẫn bỏ trống. Không phải không có người được cử lên thay, mà là không có ai dám ngồi.

Đã hơn nửa năm kể từ tháng Tư cho đến tháng Mười này, Thánh Thượng đã bổ nhiệm ít nhất cũng phải năm người nhậm chức Tổng đốc Lưỡng Giang, nhưng lần nào cũng có chung một kết quả. Những kẻ được ban chức, nếu không phải chưa kịp lên đường đã chết bất đắc kỳ tử thì cũng là gặp bất trắc trên biển, hoặc là chưa tới nơi thì lại đột nhiên mất tích… Tóm lại, không một ai có thể bình an tới được khu vực Lưỡng Giang.

Nghĩ kỹ nguyên do trong đó, quả thực khiến người ta không rét mà run.

Từ đó trở đi, quan viên trong triều không dám tiếp nhận chức vụ này nữa. Dù mùi vị quyền lực rất hấp dẫn nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn. Mà những quan viên từng liên tục chỉ trích Hữu đảng cũng đã ngơi nghỉ.

Dạo gần đây Thánh Thượng ngày càng triệu tập Ngô Việt Sơn vào cung nhiều hơn, chắc đang muốn nghe ý kiến của bọn họ về vấn đề này.

Giang Nam tháng Mười, chiều tà mặt nước mờ hơi sương, cành cây nhảy múa trong ráng đỏ (*).

(*) Trích bài thơ thứ nhất trong ‘Tuyển tập những bài thơ về mùa thu Giang Nam’. 

Trên chiếc thuyền hoa lộng lẫy, đàn hát ca mùa vui vẻ. Tống Nghị và Hồ Mã Dung cùng nhau thưởng khúc xem múa, cạn ly uống rượu, cực kỳ sảng khoái.

“Tống Đại nhân đúng là người bận rộn, mấy lần trước tới cửa ghé thăm mà không gặp được khiến ta buồn lắm đấy, còn tưởng Tống Đại nhân đang trốn tránh tại hạ nữa cơ.”

Tống Nghị biếng nhác rót đầy ly rượu rồi đẩy qua cho Hồ Mã Dung, nghe vậy cũng chỉ nở nụ cười tự giễu: “Tống mỗ không dám nhận câu này của Đại nhân đâu. Hiện giờ Tống mỗ cũng chỉ như chó nhà có tang, người khác tránh còn không kịp. Mà Tống mỗ cũng tự hiểu được tình cảnh bản thân, đương nhiên không dám làm liên luỵ đến Hồ Đại nhân.”

Hồ Mã Dung vội nhận rượu: “Tống Đại nhân chớ nên xem nhẹ bản thân như vậy. Mà nói đến đây, Hồ mỗ ta cũng không dám nhận hai chữ Đại nhân này đâu. Hai người chúng ta đều là những kẻ lưu lạc xuống nơi tận cùng của xã hội cả thôi. Hay là thế này đi, Hồ mỗ ta hơn ngài vài tuổi, để ta gọi ngài một tiếng hiền đệ, được không?”

Tống Nghị nâng ly cười đáp: “Hồ huynh.”

Hồ Mã Dung cụng chén: “Tống hiền đệ.”

Sau vài chén rượu, không khí đã hoà hợp hơn nhiều.

Hồ Mã Dung thở dài: “Ai mà ngờ được rằng cảnh ngộ cuộc đời lại kỳ lạ đến thế. Lần trước được ngồi đây cùng hiền đệ vẫn là lúc tiền đồ rộng mở, hiền đệ nắm quyền, mà huynh đây cũng vừa được thăng quan. Không ngờ rằng chỉ qua mấy năm, chẳng mấy chốc đã được lúc huynh đệ tương phùng, ấy thế mà cả hai đều bị tước chức quan, rơi xuống tình cảnh khốn đốn thế này.”

Tống Nghị cụp mắt, không rõ tâm tình đáp lại: “Sấm sét mưa bão đều là vua ban, ngoài phục mệnh ra thì có thể làm sao nữa chứ?” Nói rồi lại uống thêm hai ly nữa.

Hồ Mã Dung thấy hắn có vẻ hơi ủ dột thì như đã hiểu ra gì đó, vội vàng đứng dậy rót đầy rượu cho đối phương, hai người lại bắt đầu nâng ly cụng chén với nhau.

Rượu quá ba tuần, hai bên đều đã ngà ngà say. Hồ Mã Dung liếc mắt ra hiệu, tất cả hoa nương trong thuyền hoa lập tức đi ra ngoài.

Đến khi trong thuyền chỉ còn hai người họ, Hồ Mã Dung mới chắp tay với Tống Nghị, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Thật không dám giấu, hôm nay vi huynh tìm hiền đệ, là có chuyện muốn nhờ.”

Tống Nghị đặt chén xuống, hơi ngạc nhiên: “Ồ? Tống mỗ có thể giúp được chuyện gì sao?”

Hồ Mã Dung ngập ngừng: “Vi huynh có một đứa cháu có chút tài cán, vừa trung hậu lại thật thà, rất đáng tin cậy. Nếu được làm phụ tá đắc lực của hiền đệ, chắc chắn sẽ san sẻ phần nào phiền não của đệ.” Nói đến đây thì hơi khựng lại, bổ sung thêm một câu: “Nhất định sẽ răm rắp nghe theo lời của hiền đệ.”

Trên mặt Tống Nghị lộ ra vẻ hoang mang: “Lời này của Hồ huynh khiến ta bối rối quá. Cháu của Hồ huynh hẳn là thiên tài hiếm có khó tìm, sao có thể làm nô tài bên cạnh Tống mỗ được chứ? Không được, không được đâu.”

Hồ Mã Dung cười gượng, thầm nghĩ chắc chắn Tống Nghị này đang giả vờ hồ đồ, thế nên lại nói rõ hơn: “Ý của vi huynh chính là… chức Tổng đốc Lưỡng Giang. Cháu ta ngưỡng mộ hiền đệ đã lâu, nếu lúc này để nó nhậm chức, chắc chắn sẽ không dám bất kính với hiền đệ đâu. Không biết có thể phiền hiền đệ nâng đỡ đôi chút hay không?”

“Hồ huynh nói vậy làm ta càng thêm bối rối.” Tống Nghị nói: “Bổ nhiệm bãi chức đều do Thánh Thượng quyết định, sao đến lượt một kẻ nhỏ bé như ta làm chủ được chứ? Lời này khiến ta vướng vào tội bất trung bất nghĩa rồi đấy.”

Hồ Mã Dung thầm chửi rủa trong lòng. Miệng nói toàn lời lẽ chính đáng, nhưng có ai mà không biết lòng dạ của Tống Nghị này đen tối ra sao. Hiện giờ người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nếu chưa được tên họ Tống này gật đầu thì bất cứ kẻ nào tiếp quản vùng đất Lưỡng Giang này đều phải chết.

Biết trước người trước mặt này chính là loại người chưa nắm chắc cơ hội sẽ không vội vã hành động, nếu muốn thuyết phục hắn, nhất định phải thể hiện chút thành ý. Hồ Mã Dung bèn hạ giọng: “Thánh Thượng không niệm tình cũ, chẳng lẽ trong lòng hiền đệ không hề oán giận chút nào sao? Cửu Vương gia thường nói với ta, một người tài giỏi như hiền đệ, bị ngã xuống bùn lấy thế này quả thật đáng tiếc.”

Nói đến đây, Hồ Mã Dung lại không nói rõ, chỉ lấp lửng: “Hẳn là hiền đệ sẽ thấy hơi băn khoăn. Vương gia còn nói, hiền đệ không cần làm gì nhiều, chỉ cần ngồi im đóng vai kẻ ngoài cuộc là được… Đến lúc đó, sẽ cho đệ thứ này.”

Nói rồi, gã chấm tay vào chén rượu vẽ ra một đường ngang lên mặt bàn, ranh giới rõ ràng.

Tống Nghị rời mắt khỏi đường ngang kia, nhìn sang Hồ Mã Dung, miệng cười nhưng lòng không cười: “Không biết người cháu kia của Hồ huynh là…”

Hồ Mã Dung vui vẻ: “Chính là con trai thứ ba của Tả tướng, Vương Vĩnh Kế.”

Tống Nghị hơi trầm mặt, nâng chén lên.

Hồ Mã Dung biết việc này đã thành, vội vàng cầm chén lên cụng.

Hai bên cùng ngửa cổ uống cạn, sau đó Hồ Mã Dung lớn giọng gọi tú bà đang đứng bên ngoài khoang thuyền đi vào, ném một xấp ngân phiến sang rồi bảo bà ta gọi mấy hoa nương đầu bảng tiến vào trợ hứng.

Sau đó Tống Nghị và Hồ Mã Dung mỗi người đều chọn ra hai hoa nương, trái ôm phải ấp, trêu ghẹo, cực kỳ ph.óng đ.ãng.

“Ô, thứ đeo trên tay hiền đệ chính là tràng hạt ư? Độc đáo quá nhỉ, cho vi huynh xem thử đi.” Uống đến mức đỏ mặt tía tai, Hồ Mã Dung đã khá say, thấy trên tay Tống Nghị đang đeo một chuỗi tràng hạt màu đen nhánh thì vô cùng ngạc nhiên. Gã lập tức nhỏm người dậy, giơ tay định chộp lấy.

Tống Nghị vươn tay đẩy Hồ Mã Dung ngồi lại xuống ghế, cười đáp: “Chắc là Hồ huynh say thật rồi.” Nếu nhìn kỹ là có thể phát hiện ra, phần đuôi lông mày và khoé mắt hắn không hề mang ý cười.

Hồ Mã Dung vẫn liên tục cười lớn: “Còn đeo cả tràng hạt cơ đấy, không ngờ người như Tống Nghị lại còn tin vào thần Phật, ha ha ha…”

Tống Nghị kéo tay áo xuống, cụp mắt, tự rót rượu rồi tự uống.

Mấy hoa nương thấy bầu không khí hơi yên ắng, bèn kiến nghị: “Sao mấy tỷ muội chúng ta không cùng nhau ca hát hiến vũ trợ hứng cho hai vị đây vài bài nhỉ?”

Tống Nghị hời hợt vẫy vẫy tay.

Mấy hoa nương bắt đầu ca múa.

Hồ Mã Dung vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thậm chí nghe được mấy câu quen thuộc gã ta còn ngâm nga hát theo.

“Kể ra, trong chốn quan trường này quả là khó gặp được người nào giống như hiền đệ.” Hồ Mã Dung cảm thán, ngay sau đó liếc mắt sang người bên cạnh với vẻ đầy ái muội, cười ha ha: “Vẫn là hiền đệ giỏi đối phó với nữ nhân hơn. Uổng cho trước kia ta thường tự xưng là kẻ tinh thông thủ đoạn tình trường nhất thế gian, nhưng khi đến chỗ đệ thì lại thua kém một bậc, đúng là phải cúi đầu thán phục.”

Tống Nghị cảm thấy hình như lời nói của gã có hơi cổ quái, thế là nhướng mày nhìn gã: “Ý Hồ huynh là?”

Hồ Mã Dung chỉ chỉ tay vào hắn, ý bảo hắn là người ở đây mà còn làm bộ, nhưng vẫn giải thích: “Chính là thuốc đó. Không phải lúc trước đệ lệnh tú bà tìm thuốc để dạy dỗ người nào đó sao, chẳng lẽ hiền đệ quên rồi à?”

Tay cầm chén rượu của Tống Nghị khựng lại giữa không trung.

Hồ Mã Dung vẫn còn đang lải nhải: “Hơn nữa loại thuốc đó thật sự rất tuyệt vời, gọi là thần dược cũng không ngoa. Dù cho nàng ta có là trinh nữ quyết tuyệt đến đâu, chỉ cần cho uống chút thuốc đó thôi thì nàng ta sẽ thấy người trước mặt mình chính là hình bóng tình lang mà nàng ta chôn chặt trong lòng. Cho dù chúng ta có lăn lộn thế nào thì nàng ta cũng vui vẻ chịu đựng, đúng là sướng hơn cả thần tiên.”

Không khí đột nhiên chìm vào một khoảng lặng.

“Thế sao. Cũng tại lâu quá, đã quên mất rồi.” Tống Nghị ngửa cổ uống một hơi cạn sạch ly rượu trên tay, đặt mạnh chén rượu xuống bàn rồi trầm giọng: “Tú bà! Mau vào đây.”

=====

Bình Luận (0)
Comment