Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 121

Không khí trên triều ngày càng áp lực.

Chúng triều thần chưa bao giờ cảm thấy thời gian thượng triều lại gian nan như vậy. Đối mặt với Tống Quốc cữu với sắc mặt ngày càng u ám, bọn họ chỉ ước có thể biến thành một con chim cút mới yên tâm. Mỗi ngày thượng triều là lại như đang tra tấn, chúng triều thần đều cẩn thận ít lời mà nín thở, sợ sẽ gặp rắc rối rước phải tai bay vạ gió.

Bọn họ cũng đã lén thì thầm với nhau, hiện giờ vị kia nắm trọn quyền lực trong tay đáng lẽ phải vô cùng đắc ý mới đúng, rốt cuộc đã có chuyện gì khiến hắn bừng bừng lửa giận như vậy chứ?

Nhớ tới mấy ngày nay, hôm nào cứ sau khi hạ triều là Tống Quốc cữu đều đến chùa Hoàng Giác thắp hương bái Phật. Có người âm thầm phỏng đoán, cũng không biết có phải lần nào cũng rút trúng quẻ xấu, bực Phật không độ hắn cho nên mới phóng ra cái ngọn lửa tà ác này hay không.

Hôm đó sau khi hạ triều, Tống Nghị vừa định bước ra khỏi cửa cung, lúc này lại có một thái giám vội vàng đuổi theo phía sau, khi đã chào hỏi xong liền ghé vào tai hắn nhỏ giọng truyền lời.

Chỉ một lúc sau, Tống Nghị đã xuất hiện trước điện của Di Cảnh Cung.

Trầm Hương mặt đầy vui mừng chạy vào trong bẩm báo. Tống Quý phi lập tức kích động vội vàng chạy ra, khi đã nhìn thấy người ngoài điện, nàng ta không khỏi cảm thấy vui buồn lẫn lộn, lập tức ôm mặt khóc: “Bao bây giờ Đại ca mới đến?”

Tống Nghị dịu giọng: “Vào trong rồi nói.”

Tống Quý phi vội vàng lau nước mắt, nhanh chóng nghiêng người nhường đường: “Đại ca mau vào trong đi. Nếu hôm nay không bận chuyện gì nữa thì hãy ở lại dùng cơm trưa với muội nhé. Trầm Hương, mau tới dặn nhà bếp chuẩn bị chút rượu và đồ ăn ngon. Đúng rồi, ngươi mau tự đi pha một ấm trà ngon mang tới đây trước đã.”

Trầm Hương vui vẻ nhận lệnh, trước khi rời đi còn lén nhìn thoáng qua nam tử uy nghiêm phi phàm trước mặt, sau đó nhanh chóng cúi đầu, đỏ mặt nhẹ nhàng rời đi.

Mặt Tống Nghị lộ vẻ buồn bực.

Tống Quý phi thấy sắc mặt hắn không tốt, vội chuyển đề tài: “Dục Nhi cứ nhắc mãi, sao vị quốc cữu Đại tướng quân kia của nó vẫn chưa đến đây gặp nó. Nếu hôm nay mà biết Đại ca đến đây, không biết thằng bé sẽ vui đến mức nào nữa.”

Tống Nghị bước vào trong điện, hỏi: “Gần đây Đại Hoàng tử thế nào rồi?”

Vào trong, Tống Quý phi vội vàng mời Đại ca mình ngồi xuống, sau đó nàng ta ngồi phía đối diện, cười đáp: “Gần đây thằng bé ham mê vung đao múa kiếm, còn nói muốn học võ công thật giỏi, tương lai sẽ cùng cữu phụ nó ra trận giết địch. Nó đang cầm cành cây khô đùa nghịch ở sân sau, nói thế nào cũng không chịu nghe, cứ khăng khăng quấn lấy đám thị vệ bắt dạy võ công cho nó.”

Tống Nghị nghe vậy thì lộ ra ý cười: “Đại Hoàng tử tuy nhỏ tuổi, nhưng lòng có thiên hạ, tương lai có thể trị được cả văn lẫn võ.”

Tống Quý phi nghe ra được nhã ý, khó nén nổi vẻ kích động.

Lúc này Trầm Hương bưng trà đi vào, dáng người lả lướt, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, khom người đặt khay trà xuống chiếc bàn bát tiên. Sau đó lại cẩn thận bưng ấm trà lên vào chén cho hai người ngồi trên bàn, động tác vô tình để lộ phần cổ tay trắng nõn.

Tống Quý phi nhận trà của nàng ta, nói: “Trầm Hương, ngươi lui xuống đi.”

Trầm Hương hơi cứng người, không được tự nhiên mà đáp lời, đành cắn môi lui ra ngoài.

Tống Quý phi rót trà cho Tống Nghị, sau lại lấy khăn ra lau khoé mắt, nghẹn ngào: “Ngày đó hung hiểm, may mà có Đại ca kịp thời hồi kinh xoay chuyển tình thế, nếu không không chỉ có muội, mà e là ngay cả Đại Hoàng tử cũng lành ít dữ nhiều… Chỉ tiếc cho bà vú, năm ấy từ bỏ việc rời phủ dưỡng lão, khăng khăng muốn theo muội vào cung. Hiện giờ vì bảo vệ muội, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.”

Nói đến đây, khó tránh khỏi nhớ lại tình cảnh hung hiểm ngày ấy. Cái cảm giác tứ cố vô thân đáng sợ kia lại khiến bả vai nàng ta run lên bần bật, khóc nức nở.

Tống Nghị đứng dậy đi đến bên cạnh nàng ta, khẽ vỗ nhẹ vào lưng, trầm giọng: “Đại ca đảm bảo với muội, sau này sẽ không còn kẻ nào dám động đến muội nữa.”

Tống Quý phi được an ủi, lệ rơi càng nhiều hơn.

Đến khi cảm xúc của nàng ta đã lắng xuống, Tống Nghị lại trở về chỗ ngồi, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, dịu giọng nói: “Dạo trước Thánh Thượng sống chết không rõ, ta vì Đại Hoàng tử nên không tiện đến Di Cảnh Cung thường xuyên, phải kiêng dè chút. Không thì tương lai sẽ gây ảnh hưởng đến uy danh của Đại Hoàng tử.”

Tống Quý phi hiểu được lời này. Tính mạng của Thánh Thượng đang treo lơ lửng, lúc này Đại Hoàng tử lại thường xuyên lui tới với Quốc cữu, khó tránh khỏi việc bị nói là có ý muốn chiếm đoạt ngai vàng.

Tống Quý phi cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt, cười nói: “Đại ca đừng nghĩ nhiều, muội cũng không oán trách Đại ca đâu. Chỉ là trước đó trong cung liên tục sinh biến, lòng muội trống trải nên cứ luôn cảm thấy bất an. Hiện giờ đã gặp được Đại ca, cuối cùng muội cũng được yên lòng.”

Thấy Đại ca mình đã uống hết một chén trà nhỏ, nàng ta lại cầm ấm trà rót thêm một chén.

Hai người lại nói chuyện phiếm thêm một lúc nữa, nói qua về chuyện khi nào lão thái thái sẽ vào kinh, Nhị ca Nhị tẩu cũng sẽ đi cùng bà.

Tống Quý phi cẩn thận nhìn nét mặt Đại ca mình, kinh ngạc: “Đại ca đang ốm ư? Hồi nãy không nhìn kỹ, sao giờ nhìn Đại ca tiều tuỵ thế, còn gầy đi nữa? Huynh có ổn không, hay là mời Ngự y trong cung đến khám thử nhé?”

Động tác uống trà của Tống Nghị chợt khựng lại, rồi cười đáp: “Không sao đâu, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn thôi.” Nói xong lại cụp mắt, uống nốt nước trà còn trong chén.

Không đợi nàng ta nói tiếp, Tống Nghị đã lên tiếng: “Nương nương, Thánh Thượng đã tỉnh rồi.”

Tống Quý phi ngẩn ra, chưa hiểu được ý trong câu này của hắn. Không phải Thánh Thượng đã tỉnh lại từ lâu rồi sao? Chẳng qua thời gian tỉnh táo thì ít, còn lại đều chìm trong hôn mê thôi.

“Hôm nay Thánh Thượng nói rằng, muốn nương nương trong hậu cung đi hầu bệnh.” Tống Nghị ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Nương nương thân là mẹ ruột của Đại Hoàng tử, hiện giờ Hoàng Hậu chấp chưởng lục cung, dẫn Đại Hoàng tử đến Càn Thanh Cung hầu bệnh hẳn là bổn phận của nương nương.”

Tống Quý phi sửng sốt không nói nên lời, ngón tay bấu chặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Tống Nghị không vội thúc giục, thong thả uống trà.

Đến tận khi Đại Hoàng tử chạy từ bên ngoài vào, lúc này sự yên tĩnh trong điện mới bị phá vỡ.

“Cữu phụ Đại tướng quân!” Đại Hoàng tử cầm cành cây khô chạy đến trước mặt Tống Nghị, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn hắn với vẻ phấn khích và ngưỡng mộ.

Tống Quý phi hoàn hồn, sau đó mỉm cười sửa lại: “Là cữu phụ Đại Nguyên soái chứ.”

Ừ nhỉ, Đại Hoàng tử của nàng ta sẽ đi trên con đường trải rộng thênh thang. Mà triều đại này lấy chữ hiếu để trị quốc, nàng ta thân là mẹ ruột thì phải diễn xong vở kịch cha từ con hiếu.

Cho dù đó chỉ toàn là giả dối.

Nghĩ vậy, lòng Tống Quý phi đã dần kiên định hơn.

Tống Nghị cúi người bế thằng bé lên, xoa xoa đầu nó, cười nói: “Chờ Đại Hoàng tử lớn thêm chút nữa cữu phụ sẽ dạy võ nghệ cho cháu. Khi nào cháu trưởng thành rồi, hai cậu cháu ta cùng ra trận giết địch.”

Hai mắt Đại Hoàng tử toả sáng lấp lánh, hân hoan vỗ tay đầy vui sướng.

Tống Nghị cười cười mà nhìn Đại Hoàng tử. Trong lòng chỉ thấy tiếc nuối vì Đại Hoàng tử này chỉ được thừa hưởng diện mạo của người nhà họ Tự, không hề có nét nào giống với người Tống gia.

Nếu sau này hắn có một đứa con, không biết nó sẽ giống cha, hay là giống… Trong đầu Tống Nghị đột nhiên loé lên một bóng hình nào đó, rồi sau đó lòng chợt trầm xuống, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Sau khi ra khỏi cung, Tống Nghị lên xe ngựa, trầm giọng: “Hôm nay không đi.”

Phúc Lộc ngầm hiểu, tự biết là đang ám chỉ chỗ nào.

Đáp lời xong, Phúc Lộc nhảy lên xe ngựa, cầm dây cương đánh xe đi, thấp giọng bẩm báo: “Đại nhân, nửa canh giờ trước Lương Thiếu khanh cho người tới báo, nói rằng Yên Thị của Thiền Vu kia muốn gặp ngài một lần. Lương Thiếu khanh hỏi ngài có định gặp hay không.”

Lát sau, Phúc Lộc nghe được người bên trong hỏi vọng ra: “Lương Thiếu khanh đang ở đâu?”

Phúc Lộc đáp: “Hẳn là đang ở Đại Lý Tự ạ.”

“Đến Đại Lý Tự.”

“Vâng thưa Đại nhân.”

Ba mươi phút sau, Tống Nghị đã xuất hiện trước phòng giam nơi giam giữ phạm nhân.

Vương Phượng Loan đầu bù tóc rối ngồi xếp bằng trong nhà lao, lúc này nàng ta vẫn ngồi im không nhúc nhích nhìn người đối diện, khuôn mặt gầy gò hốc hác đã chết lặng. Duy chỉ có đôi mắt vẫn sâu thẳm như hai cái động không đáy.

“Túc Chi, ta sớm đã đoán được huynh sẽ trở thành biến số, kết cục cũng đúng như ta dự đoán.” Giọng nàng ta khàn khàn, lời nói bằng bằng không hề có ngữ điệu, không vui không giận không buồn, tựa như chỉ đơn giản là đang kể chuyện.

Mặt Tống Nghị cũng không có biểu cảm gì, chỉ hờ hững nói: “Cô đã đoán được thì cần gì phải liều lĩnh khởi binh?”

Vương Phượng Loan cười ha ha, hỏi lại với giọng điệu mỉa mai: “Túc Chi, đã biết rõ rồi còn hỏi lại làm gì. Hai chúng ta đều giống nhau cả thôi. Tỷ lệ 50:50, chẳng lẽ huynh không đánh cược sao?”

“Cô sai rồi. Ngoại trừ cùng đường bí lối, nếu không nắm chắc mười phần, ta nhất định sẽ không cược lớn như vậy.” Tống Nghị giương mắt nhìn nàng ta: “Vương Phượng Loan, vì muốn thực hiện dã tâm của mình mà cô đã liên luỵ đến cả nhà họ Vương, lại còn ảnh hưởng đến tính mạng của chính con trai mình. Trái tim cô đúng là vừa lạnh lùng vừa sắt đá.”

“Nhà họ Vương?” Giọng nói Vương Phượng Loan đột nhiên trở nên bén nhọn. Dường như nhận ra mình quá kích động, nàng ta cố đè nén lại, cười đầy châm biếm: “Nếu ông ta không biến ta thành quân cờ của nhà họ Vương thì ta cũng chẳng cần phải ăn miếng trả miếng, phản đòn biến nhà họ Vương trở thành đá kê chân. Âu cũng là gậy ông đập lưng ông, tính toán hết nợ. Còn con trai ta…” Vương Phượng Loan quay mặt đi, lời nói mang theo vẻ lạnh lùng khó tả: “Chỉ là một nơi hèn kém man di mọi rợ, dù có làm Vương thì cũng có gì đáng để tự hào đâu? Con trai của Vương Phượng Loan ta, chỉ có thể làm vua của Trung Nguyên. Nếu không, đều phải chết.”

Tống Nghị nhìn nàng ta qua song chắn nhà lao, chỉ cảm thấy thời gian đúng là một thứ nực cười, có thể biến một nữ tử yêu kiều từng cưỡi ngựa dạo phố thay đổi hoàn toàn như thế này.

“Cô gặp ta chỉ để nói mấy thứ này thôi sao? Nếu không còn gì khác thì ta đi đây.”

“Túc Chi!” Vương Phượng Loan đột nhiên đứng dậy, lảo đảo đi đến song chắn, đôi tay bấu chặt lên đó, nhìn thẳng vào nam nhân mặc quan phục Nhất phẩm trước mặt: “Túc Chi, xin huynh nãy niệm tình cảm ngày xưa mà giúp ta một lần. Hiện giờ huynh quyền cao chức trọng, nửa giang sơn cũng nằm trong tầm kiểm soát của huynh, với huynh mà nói thì đây chính là một việc cực kỳ dễ dàng. Nếu không thể hoàn thành chuyện này, ta chết cũng không nhắm mắt. Cầu xin huynh hãy giúp ta.”

Tống Nghị không trả lời ngay, chỉ thoáng do dự nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng ta một lúc rồi mới hỏi: “Chuyện gì?”

Vương Phượng Loan nuốt nước bọt, sự u tối và chết lặng trong ánh mắt đã tan biến, thay vào đó lại lộ ra chút ánh sáng kỳ lạ: “Đến hôm ấy sau khi ta bị hành quyết, hy vọng huynh có thể mang xác của ta đi hợp táng với Xương Ấp.”

Tống Nghị chợt nhìn sang nàng ta.

Vương Phượng Loan vô cùng kiên định nói tiếp: “Phải khắc tên thật của ta lên bia mộ, Vương Loan. Chữ ‘Phượng’ kia vốn là do bọn họ cố thêm vào, ta muốn dùng tên ban đầu để khắc chung một bia mộ với Xương Ấp!”

Tô Khuynh giật mình tỉnh mộng, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hình ảnh trong giấc mơ đó vẫn còn quẩn quanh trong đầu nàng, khuôn mặt nàng nhanh chóng hiện lên vẻ thống khổ, bất lực, sợ hãi và đủ loại cảm xúc khác. Cuối cùng tất cả đều biến thành sự run rẩy, khiến nàng ớn lạnh mà run lên bần bật.

Nàng đã không còn nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình mơ thấy giấc mộng này.

Trong mộng đều là hình ảnh của kiếp trước, có vài mảnh vỡ vụn vặt về cuộc sống thường nhật của mình ngày xưa, cũng có một chút cảnh tượng hư ảo vào ngày nàng ở trong con sông kia, nhưng hầu như đều là những cơn ác mộng rời rạc.

Trong cơn ác mộng đó, nếu không phải cha mẹ nàng đã già nua sống cơ cực không nơi nương tựa mà chết, thì cũng là Nguỵ Tử Hào cả đời không kết hôn buồn rầu mà ra đi. Điều khiến nàng không thể quên được chính là, không ngờ nàng lại mơ thấy bản thân sau khi chết thì hồn phách đã bay về thời hiện đại. Nhưng nàng mới chỉ mừng như điên được một lát thì lại hoảng hốt phát hiện ra, dường như cha mẹ đã cảm nhận được cái chết của nàng, rồi họ không hề đắn đo mà lập tức rút bỏ ống dưỡng khí!

Hồn phách nàng bay lơ lửng trong không trung, suy sụp mà gào khóc thảm thiết, cố gắng hết sức để tóm lấy mặt nạ dưỡng khí để đeo lại cho họ, nhưng nàng không cầm lên được mà lại xuyên qua nó…

Nàng cứ vậy mà trơ mắt đứng nhìn điện tâm đồ trên màn hình từ từ biến thành một đường thẳng tắp.

Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, nàng nhìn thấy Nguỵ Tử Hào.

Trên tầng thứ 39 của một toà nhà cao chót vót, Nguỵ Tử Hào đứng trên sân thượng đón gió, mấp máy môi, không biết đang nói gì.

Nàng bay lại gần theo bản năng, cuối cùng cũng nghe được lời anh nói.

“Luôn luôn có một điểm cân bằng, vì sao em lại không tìm thấy chứ…”

Cả người nàng chấn động, còn muốn đến gần hơn để nghe cho rõ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Nguỵ Tử Hào đã nhảy xuống.

Nàng hét toáng lên rồi bừng tỉnh ngồi bật dậy khỏi giường. Sau khi tình giấc thì lại run cầm cập, dòng lệ liên tục trào ra.

Hôm nay lúc Tống Nghị tới phòng thiền lại không thấy bóng dáng nàng ngồi niệm kinh trước tượng Phật. Trong lòng hắn lập tức lộp bộp mấy tiếng, mồ hôi lạnh cũng ứa ra.

Cũng may là bà tử trong phòng chính nghe thấy động tĩnh nên vội vàng ra xem xét, thấy người tới là hắn thì nhanh chóng chạy đến bẩm báo, nói rằng nàng đang nghỉ ngơi ở trong phòng chính, còn nói rằng nàng gặp phải ác mộng, nhìn sắc mặt không được tốt lắm.

Tống Nghị phất tay lệnh cho hai bà tử kia đi ra ngoài, sau đó sải bước đến phòng chính, vừa đẩy cửa ra liền thấy nàng đang mệt mỏi dựa lên đầu giường, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt nhợt nhạt mà gầy gò, tựa như đoá hoa tươi dần điêu tàn sắp mất đi màu sắc, nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ kia cực kỳ yếu ớt và uể oải.

Hình ảnh này lập tức găm sâu vào mắt hắn. Đủ loại cảm xúc đột nhiên cuộn trào trong lồng ng.ực hắn, không biết là kinh hoảng, sợ hãi, hay là thương xót… Những xúc cảm này liên tục chồng chéo lên nhau khiến hắn vô cùng ngột ngạt và khó chịu.

Lạnh lùng bước đến gần giường, hắn cúi người nắm cằm nàng xoay về phía mình. Tô Khuynh mở mắt ra theo bản năng, tuy đã nhìn thấy hắn như ánh mắt vẫn cứ vô hồn không có tiêu cự.

Tống Nghị nghẹn lại, nhìn kỹ hơn, hắn đã thấy rõ. Lúc này đôi mắt nàng mở to, cằm lại hơi nhọn nhọn, khuôn mặt bé hơn trước kia rất nhiều. Chỉ mới không gặp có một ngày ngắn ngủi mà nàng đã gầy đi nhiều như vậy. Bây giờ nhìn nàng gầy đến mức gió thổi một cái là sẽ bay mất.

“Tô Khuynh!” Tống Nghị nghiến răng muốn nói lời hung ác, nhưng thấy nàng đã dần có sức sống trở lại thì đành nuốt xuống, chỉ cả giận nói: “Bỏ bữa đúng không? Còn dám dùng tuyệt thực để uy hiếp gia à!”

Cuối cùng ánh mắt Tô Khuynh cũng có tiêu cự trở lại.

Đôi mắt nàng lướt qua mặt hắn, song lại không phải vẻ lạnh nhạt lúc trước mà dường như còn mang theo chút cảm xúc không thể diễn tả được. Hắn ngạc nhiên, đang định cúi xuống nhìn thật kỹ thì nàng đã cụp mắt xuống.

Tống Nghị sa sầm nét mặt. Đầu ngón tay xoa nhẹ chiếc cằm chỉ có chút thịt của nàng, sau đó hắn buông tay ra, đứng thẳng người đi ra ngoài cửa, lập tức dặn dò hai bà tử kia chuẩn bị chút đồ ăn mang đến đây.

“Không cần.” Tô Khuynh lên tiếng: “Ta nuốt không trôi.”

Nội dung của câu nói khiến hắn lờ đi chút vẻ mệt mỏi lẫn trong đó.

Nàng vừa dứt lời, hắn nhắm mắt hít sâu một hơi rồi xoay người trở về phía giường, uốn gối ngồi xuống mép giường, hai tay ôm lấy mặt nàng, cúi người ép nàng nằm xuống.

“Nuốt không trôi? Vậy nàng có thể ăn được gì, cứ nói với gia đi. Dù là thứ bay trên trời, chạy trên mặt đất hay là bơi dưới nước, chỉ cần nàng kể ra được thứ gì, gia đều có thể đưa đến cho nàng. Nàng nói đi, nói đi!”

Tô Khuynh rũ mi, không nói một lời. Tống Nghị cảm thấy đỉnh đầu mình đau ê ẩm.

Hắn ôm chặt khuôn mặt nàng, như muốn dí sát trán hai người vào nhau mà nghiến răng đầy tức giận: “Nàng cần gì phải như vậy hả Tô Khuynh? Cứ một mực phải phân tranh cao thấp, chống đối với gia thế thì nàng được cái gì hả? Tự dày vò bản thân thành như vậy, nàng thấy thoải mái hay là… ai được thoải mái sao!”

Thấy nàng vẫn im lặng không đáp, chỉ nhắm mắt cụp mi như thể nước đổ lá khoai, Tống Nghị cực kỳ phẫn nộ, chỉ ước có thể lôi đống khói lửa mù mịt không ngừng bùng cháy trong lồng ng.ực ra thiêu sống người trước mặt, làm tan chảy cái dáng vẻ lạnh băng không chút cảm xúc này của nàng.

Không ngờ rằng chính những lời này lại xuyên thấu vào trái tim Tô Khuynh, khiến nàng nhớ tới cảnh tượng trong mơ suốt mấy ngày qua. Mỗi khi nhớ đến những người thân yêu biết được tình cảnh này của nàng thì sẽ đau đớn đến nhường nào, hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt trực trào ra.

Không muốn rơi lệ trước mặt hắn, nàng lại càng cố cụp mắt xuống. Nhưng trong mắt hắn thì lại là một dáng vẻ khác.

“Được, Tô Khuynh.” Tống Nghị hơi nhỏm người dậy, túm túm lấy chiếc bình sứ trắng ngà trong túi gấm, nhìn nàng chằm chằm rồi nghiến răng cười lạnh: “Nàng nuốt không trôi những thứ khác, chẳng lẽ chỉ ăn được mỗi thứ này thôi đúng không? Nếu nàng cảm thấy vui sướng với chuyện này thì với gia cũng không thành vấn đề gì.” Nói rồi lại đổ một viên thuốc ra định nắm cằm nàng bắt uống.

Tô Khuynh nhìn chằm chăm viên thuốc kia, chỉ cảm thấy những mảnh vỡ trong cơn ác mộng ấy lại bắt đầu quẩn quanh trong tâm trí, trên mặt lập tức hiện lên vẻ xót xa.

Động tác ép uống thuốc của Tống Nghị bỗng khựng lại.

Tô Khuynh buộc mình phải kìm nén không được khóc, đôi mắt nàng lấp lánh ánh lệ.

Lúc này Tống Nghị đã nhìn rõ, sao có thể bắt nàng uống viên thuốc này được nữa chứ? Hắn nhìn trực diện vào mắt nàng một hồi, sau đó bỗng nhiên ném cả bình sứ và viên thuốc trong tay ra ngoài. Rồi hắn trầm mặt đứng dậy, quay lưng về phía giường, nghiến chặt răng nhắm mắt thở hổn hển một lúc lâu.

Căn phòng chìm vào một khoảng lặng vô tận.

Không biết đã qua bao lâu, Tống Nghị miễn cưỡng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng vẫn đứng đưa lưng về phía giường, trầm giọng nói: “Tô Khuynh, nàng phải hiểu được ý của gia. Gia muốn nàng. Dù nàng có nguyện hay là không thì gia đều đã định nàng rồi. Nếu nàng cảm thấy mình chết đi là có thể thoát khỏi gia ngay lập tức, vậy thì gia cũng không ngăn cản nàng đâu. Nhưng tương lai trên bia mộ của nàng chắc chắn sẽ được khắc ba chữ Tống Tô thị. Nếu nàng cảm thấy đáng, vậy nàng cứ làm đi.” Dứt lời liền lạnh mặt phất tay áo bỏ đi.

Khoảnh khắc chạm tay vào cánh cửa, hắn như có ảo giác rằng người đằng sau đang khẽ gọi tên mình. Giọng nói cực nhỏ, cực khẽ, tựa như ảo mộng.

Tống Nghị không chắc điều bản thân nghe thấy có phải sự thật hay không, nhưng hắn lại chẳng hề dao động, chỉ cảm thấy sự kiên nhẫn của cả đời mình đều đã dùng hết vào lúc này rồi.

“Tống Nghị.”

Lại là một tiếng gọi nhẹ nhàng nhưng lại truyền vào tai hắn một cách rõ ràng, rồi gõ thẳng vào trái tim hắn.

Hắn buông tay khỏi cánh cửa, dịch bước chân, xoay người lại, đứng ở đằng xa nhìn về phía nàng.

Trên giường, nàng ngồi thẳng lưng, đôi tay nhỏ bé cứ nắm chặt rồi lại buông lỏng tấm chăn mấy lần. Nàng cũng nhìn về phía hắn, đôi mắt ửng đỏ, như đang dùng hết sức lực còn sót lại để hé miệng, cuối cùng hai cánh môi tái nhợt kia khẽ mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Tống Nghị đứng tại chỗ nhìn nàng, không mất kiên nhẫn, không hề thúc giục, cũng chẳng nói lời nào.

Cánh môi cứ mấp máy không thốt ra lời mấy lần như vậy, cuối cùng Tống Nghị cũng nghe thấy giọng nói phát ra từ miệng nàng.

“Chúng ta, đều lui lại một bước đi.”

Giọng nói không được lưu loát, lại lộ ra vẻ mệt mỏi được ăn cả ngã về không. Sau khi nói xong câu này, nàng cứ như bị rút hết toàn bộ sức lực, đôi vai uể oải trĩu xuống.

Nghe được lời này, Tống Nghị cảm thấy tai mình như ù đi trong giây lát, rồi lập tức như có hàng ngàn pháo hoa nổ rộn ràng trong tai.

Giơ tay vuốt mặt thật mạnh, hắn đột nhiên tiến lên một bước: “Lui? Lui thế nào?” Hắn nhìn nàng chằm chằm rồi hỏi lại, nhưng không đợi nàng trả lời thì hắn đã vội ra điều kiện: “Nàng buộc phải ở lại bên cạnh gia.”

Nàng hơi trầm mặc, dịu giọng đáp: “Được.”

Tinh thần của Tống Nghị đột nhiên chấn động. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lại nghe thấy nàng nói từng câu rành rọt: “Nhưng ta sẽ không có bất kỳ danh phận nào liên quan đến ngươi, dù có là thê hay thiếp. Sinh sống cùng chỗ, chết không cùng huyệt.”

Tống Nghị đột nhiên nắm chặt tay, ngay sau đó tiến lên hai bước, ánh mắt ghim chặt vào nàng. Lời bác bỏ đã sắp buột ra khỏi miệng, nhưng rồi lại bị hắn cố đè ép xuống.

“Được.” Hắn như nghiến răng nghiến lợi mà đáp.

Hắn cực kỳ sợ hãi dáng vẻ lúc này của nàng, đôi mắt kia tràn ngập sự bất cần. Hiếm khi nàng nhượng bộ với hắn, sao hắn có thể phá huỷ cục diện này được chứ. Những thứ khác, ngày sau hẵng tính.

“Ngoại trừ thời gian ở cùng với ngươi, ta có cuộc sống riêng của mình. Ngươi không được tuỳ ý can thiệp, ngăn trở.”

Tống Nghị không lập tức đáp ứng điều kiện này. Hắn cân nhắc vài lần nhưng vẫn chưa dám chắc chắn, nhíu mày hỏi: “Ví dụ như?”

“Như là việc ăn uống ăn mặc ta tự có sở thích riêng, ngươi không thể cưỡng chế ra lệnh ép buộc; tỷ như ta sẽ không thể chỉ ở trong hậu viện của ngươi mà sẽ ra ngoài đi dạo phố, đi du ngoạn hoặc làm vài việc gì đó. Đây là tự do của ta, ngươi không được phép can thiệp.”

Ánh mắt Tống Nghị dịu xuống: “Được. Nhưng nàng không được làm những việc nguy hiểm, khi nàng ra ngoài ta sẽ cử một vài người đi theo. Điều này không thể thương lượng.”

Tô Khuynh im lặng một lúc, đáp: “Được.”

“Việc cuối cùng.” Tô Khuynh từ tốn nói: “Nếu ngươi muốn cưới vợ hoặc nạp thiếp, xin hãy thả ta rời đi.”

Tống Nghị không trả lời, chỉ nhìn nàng chăm chú.

Tô Khuynh nhìn hắn: “Đến khi đó thì cũng đã giải thích được rằng, Đại nhân cũng đâu phải không phải ta thì không thể, đúng không? Vậy sao lại không thành toàn cho ta, tốt xấu gì cũng coi như làm một việc thiện.”

“Lời này của nàng cũng rất có lý.” Hắn cười, rồi nụ cười từ từ tan biến, ánh mắt vẫn luôn khoá chặt trên người nàng: “Gia đồng ý. Nhưng Tô Khuynh, gia muốn nàng xoá sạch toàn bộ quá khứ trước kia đi, dù có nghĩ đến cũng không được. Nàng có bằng lòng hay không?”

“Ta cũng đồng ý.”

Dường như do nàng đồng ý quá mức thẳng thắn, nét mặt của nam nhân đối diện hiện lên vẻ hồ nghi rồi lại nghe thấy nàng nhẹ giọng giải thích: “Thật ra, trước lúc ngươi đến chùa, ta đã quên hết tất cả mọi chuyện trước kia rồi.”

Sống lưng Tống Nghị cứng lại, theo bản năng liếc mắt sang nhìn những viên thuốc rơi trên mặt đất, trong lòng cực kỳ hối hận.

Lấy lại tinh thần, lần nữa đưa mắt nhìn về phía nàng, trầm giọng nói: “Thoả thuận của chúng ta gồm có ba điều như vậy. Nàng có cần gia đưa giấy bút đến, đóng dấu ký tên không?”

Tô Khuynh lắc đầu: “Không cần. Nếu tương lai Đại nhân có muốn bội ước thì cũng sẽ không bị một tờ hiệp ước trói buộc.” Nói đến đây, nàng lại giương mắt nhìn người đối diện, trông vừa bình thản rồi lại cực kỳ cương quyết: “Đại nhân, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của Tô Khuynh.”

Cảm xúc của Tống Nghị bị ánh mắt của nàng tác động, hắn hơi giật mình rồi đáp: “Yên tâm.”

Trước khi rời đi, hắn lại tiến lên đè nàng xuống, sau đó cúi người hôn nàng thật sâu, một lúc lâu sau mới hổn hển tách ta.

“Ba ngày sau gia sẽ đến đây đón nàng.” Hắn nói: “Gia sẽ không bạc đãi nàng đâu. Ngày sau, Tô Khuynh nàng sống trên thế gian này, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.”

Sau khi hắn rời đi, Tô Khuynh hãy còn ngồi đó một lúc lâu.

Cả đêm hôm ấy, trong Tử Cấm Thành đốt pháo hoa suốt một đêm, chiếu sáng bầu trời Tử Cấm Thành rực rỡ như ban ngày.

Bình Luận (0)
Comment