Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 122

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi lâm triều hôm nay, Thái giám Tổng quản của Càn Thanh Cung tay cầm cuộn Thánh chỉ màu vàng, khom lưng bước lên trên điện, đọc Thánh chỉ trước mặt mọi người.

Tống Nghị có công dẹp loạn, đặc phong Thiên hạ Binh mã Đại Nguyên soái, phong làm Nhất đẳng Hộ Quốc công. Thế tập võng thế (*), trở thành Thái phó, ban cho Đan thư thiết khoán. Đồng thời ban tặng phủ Quốc công, một trăm tấm lụa, ngàn lượng hoàng kim, vạn mảnh ruộng tốt cùng với vô số kim ngọc châu báu không sao kể siết.

(*)Thế tập võng thế: một chế độ thời nhà Thanh, tức là tước vị đó truyền đời mà không bị giáng tước.

Thì ra là khen ngợi ban thưởng cho Tống Quốc cữu.

Chúng đại thần bừng tỉnh. Lẽ ra từ hôm Tống Quốc cữu xuất binh cần vương, lập được vô số chiến công thì sớm đã nhận được khen ngợi rồi. Nhưng Thánh Thượng lại gặp bất trắc, tính mạng bị đe doạ nên mới kéo dài đến tận giờ. Hiện tại long thể của Thánh Thượng đã có khởi sắc, cũng đã đến lúc nên tuyên bố trước toàn triều rồi.

Nhưng khi nghe những câu khen ngợi cùng ban thưởng liên tiếp, nội tâm của chúng đại thần lại không tài nào bình tĩnh nổi. Vốn Tống Quốc cữu đã tiếp quản Thiên hạ Binh mã, nắm giữ quyền hành, hiện giờ lại được gia phong thành Nhất đẳng Quốc công, thậm chí còn được ban cho kim bài miễn tử, loại khen thưởng này có thể coi là không gì sánh bằng, vô cùng coi trọng.

Sau khi tan triều đã thấy Tống Quốc cữu kia lập tức lệnh người đánh xe, đi thẳng về hướng Đông của Hoàng thành. Mọi người không khỏi châu đầu ghé tai, trong thành Đông là nơi ở của hậu duệ Hoàng thân quốc thích và quý tộc, hẳn là phủ đệ được Thánh Thượng ban cho toạ lạc ở chỗ này.

Một thời gian sau, bọn họ đã nghe được tin, Vương phủ của Cửu Điện hạ ngày xưa được sửa thành phủ Quốc công.

Bao nhiêu người lại kinh ngạc cảm thán, cực kỳ hâm mộ.

Mặt trước Vương phủ chiếm khoảng trăm mẫu đất, uy nghiêm khí phái, tráng lệ huy hoàng. Nghe nói bên trong có tới gần 99 căn phòng, trang trí cực kỳ sang trọng, đấu củng (*) được thiết kế màu ngọc bích, trên nóc nhà đính ngói lưu ly hình thú. Không biết bao nhiêu vị quan lớn và hậu duệ quý tộc đều vô cùng hâm mộ.

(*) Đấu củng: là một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ và các tay xà ngắn được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất.

Sau khi Cửu Vương bại trận bị bắt lại, mọi người còn nghĩ rằng nơi này sẽ bị bỏ hoang chừng mười mấy hai mấy năm, đến khi nào Đại Hoàng tử trưởng thành thì mới lên kế hoạch ban cho toà phủ này. Nhưng không ngờ rằng, hiện giờ nó đã trở thành phủ Quốc công.

Nếu chỉ dùng thân phận Quốc công ở lại nơi này thì quả là đã vi phạm quy chế. Nhưng Tống Nghị kia không đơn thuần chỉ là một Quốc công mà còn là Quốc cữu, suy cho cùng vẫn là Hoàng thân quốc thích. Do đó, điều này vẫn chấp nhận được.

Chắc hẳn Tống Quốc cữu này được ban phủ đệ này nên cực kỳ vui sướng, nếu không sao lại nóng lòng như vậy, ngay trong hôm đó đã lập tức lệnh người chở một xe gỗ lim, ngọc lưu ly, bảo thạch, gấm vóc tới, nghe nói còn có cả lá vàng chuyển thẳng về phủ. Không những vậy còn triệu tập cả mấy trăm thợ giỏi đến đồng loạt khởi công, gõ gõ đập đập khuân vác vận chuyển, cách tận mấy con phố mà vẫn loáng thoáng nghe được động tĩnh bên đó.

Rồi nghĩ lại, mấy ngày nữa lão thái thái ở Tô Châu sẽ vào kinh, bảo sao Tống Quốc cữu lại bắt tay xây dựng nhanh và hoành tráng đến vậy.

Trong Di Cảnh Cung, Tống Quý phi chọn đồ cổ quý hiếm trong quốc khố đóng thành bốn rương lớn, đồng thời còn chuẩn bị sáu rương vàng ngọc châu báu, tơ lụa và trang sức được chọn từ những món đồ trong cung của mình, tổng là mười rương, lệnh người cẩn thận đưa đến phủ Quốc công.

Trước đó Đại ca của nàng ta đã đặc biệt sai người tới truyền lời, mong nàng ta có thể tặng hắn chút đồ tinh xảo và những loại vải lụa khó tìm, được bao nhiêu cứ đưa đến cho hắn.

Dĩ nhiên là Tống Quý phi vui vẻ đồng ý.

Vài hôm nữa mẹ và Nhị tẩu của nàng ta sẽ vào kinh, nàng ta thân là con gái là em chồng, đương nhiên phải giữ thể diện. Vì mấy năm nay nàng ta không nhận được Thánh sủng, tuy là Quý phi nhưng lại vô cùng ấm ức. Hàng vạn ánh mắt cứ luôn đổ dồn vào Di Cảnh Cung khiến nàng ta không dám mắc sai lầm, thế nên nàng ta cũng chẳng mang lại được chút vinh quang nào cho người nhà.

Giờ thì tốt rồi, ngày lành của nàng ta đã tới, cuối cùng cũng chờ được đến lúc mây mù tan đi mà đắm mình dưới ánh trăng sáng. Về chuyện của người bên nhà mẹ đẻ, tất nhiên nàng ta phải vô cùng để tâm. Đó không chỉ vì mẹ của nàng ta thì cũng phải giữ thể diện trước mặt chị dâu của mình, nếu không người ta sẽ lầm tưởng rằng cô em chồng là Quý phi trong cung cũng chỉ là thứ đồ trang trí mà thôi.

Thế là lập tức mở quốc khố, nghĩ đến lời dặn dò của Đại ca rồi chọn ra vài món đồ tinh xảo và quý hiếm hơn bất kỳ thứ đồ nào trên đời, món nào món nấy cũng đủ để khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.

Thứ xuất sắc nhất trong đó là một chiếc đèn hình rồng ngậm ngọc. Khi đèn ngọc được thắp sáng, những chiếc vảy trên thân rồng sẽ hơi chuyển động, toả sáng rực rỡ như ngôi sao lấp lánh.

Chắc chắn món đồ này đã vượt quá khuôn phép, nhưng Tống Quý phi chẳng thèm quan tâm, chỉ cần nàng ta cảm thấy tốt thì đều được cho vào rương đưa đi.

Vinh quang của nhà mẹ đẻ nàng ta, thử hỏi trong cả thiên hạ này có kẻ nào dám ý kiến nửa lời? Nếu không nhờ người Tống gia bọn họ đánh đuổi Hung Nô, dẹp yên phản loạn, vậy chẳng phải sẽ loạn càng thêm loạn hay sao. Chỉ là vài món đồ cỏn con thôi mà, cớ gì mà không được dùng?

Sau khi sai người đưa đồ đến phủ Quốc công xong, Tống Quý phi vui vẻ đi vào Càn Thanh Cung. Nhận lấy chén thuốc trong tay Thái giám như thường lệ, nàng ta ngồi xuống trước long sàng, tiếp đó khuấy khuấy nước thuốc, múc một thìa rồi đổ vào miệng của người nằm trên giường.

Thánh Thượng bị sặc đến mức nhỏm người dậy ho lụ khụ mấy tiếng, nước thuốc bắn đầy vạt áo. Tống Quý phi nhíu mày ghét bỏ liếc xéo y một cái, lập tức ngồi dịch ra xa xa chút.

Đến khi cơn ho đã nguôi xuống, Thánh Thượng nằm liệt trên giường, sắc mặt khô héo, há miệng thở hổn hển.

“Trẫm biết ngươi oán hận Trẫm.” Y giương mắt nhìn đỉnh màn, hít thở hơi dài hơi ngắn, giọng nói yếu ớt: “Oán giận cũng không sao… Nhưng ngươi đừng ngăn cản Đại Hoàng tử đến gặp Trẫm.”

Tống Quý phi hãy còn khuấy thuốc.

“Tuy hiện giờ Trẫm chỉ đang kéo dài hơi tàn, nhưng suy cho cùng đã làm Thái tử nhiều năm rồi, lại còn ngồi trên ngai vị mấy năm, đến tận hôm nay mới học được một bài học đắt giá… Sau này thằng bé phải làm Hoàng Đế, đạo làm vua, nó phải hiểu rõ…”

Choang. Chén thìa bị ném xuống đất vang lên một tiếng giòn giã.

Tống Quý phi lạnh nhạt nói: “Sau này Đại Hoàng tử ắt sẽ có Thái phó dạy nó đạo làm vua, không cần Thánh Thượng phải nhọc lòng.”

“Thái phó…” Thánh Thượng cố gắng quay mặt sang nhìn nàng ta: “Mắt nhìn đàn bà, thiển cận. Trẫm đã trao binh quyền cho hắn còn chưa đủ hay sao mà còn muốn làm Thái phó dạy dỗ trữ quân, lại phong Nhất đẳng Quốc công, cho luôn cả kim bài miễn tử, cuối cùng còn ban cả Vương phủ… Ngươi cũng biết, thân là Hoàng Đế, đối với một thần tử như hắn, khen thưởng thế là quá lắm rồi.”

Tống Quý phi không quan tâm. Tống gia của nàng ta có công giữ nước, đương nhiên phải nhận được phần thưởng quý giá nhất thế gian.

“Hôm nay ngươi mượn uy thế của Đại ca mình, được hưởng vinh quang, thì một ngày nào đó, ngươi ắt sẽ phải kiêng kỵ quyền thế ngập trời của hắn, làm cản trở con đường bước tới quyền lực của Hoàng nhi ngươi. Dục Nhi họ Tự chứ không phải họ Tống. Tống Nghị họ Tống, không phải họ Tự. Một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu được, thâm ý trong lời của Trẫm.”

Tống Quý phi múc một thìa canh thuốc, đổ mạnh vào miệng y: “Thánh Thượng vẫn nên uống thuốc đi.”

Thánh Thượng miễn cưỡng nuốt xuống, song vẫn vùng vẫy nói thêm một câu: “Ngươi cứ nghĩ thử mà xem, ngày đó trong cung đại loạn, vì sao toàn bộ tay chân của Tống gia lại đồng loạt chạy đến Từ Ninh Cung cứu Đại Hoàng tử, mà lại chẳng hề nếm xỉa gì đến ngươi?”

Tống Quý phi cứng người, ngay sau đó lại trừng mắt với y: “Hoàng nhi là mạng của ta, nếu nó gặp bất trắc thì sự tồn tại của ta đâu còn ý nghĩa gì nữa? Chỉ cần đảm bảo Hoàng nhi không sao, dù ta có như thế nào cũng được, một mạng đổi một mạng cũng không thành vấn đề. Thánh Thượng muốn châm ngòi ly gián quan hệ huynh muội bọn ta, e chỉ là một bước đi sai lầm mà thôi.”

Tuy miệng nói như vậy, nhưng suy cho cùng vẫn có thể gây ảnh hưởng đến nàng ta. Mặc dù nàng ta luôn tự nhủ do hôm đó tình thế nguy cấp, mà thủ hạ Tống gia có hạn không thể lo được hai đầu, thế nhưng một sợi chỉ nhỏ vô hình vẫn cứ để lại một vết hằn mờ nhạt trong lòng nàng ta.

Ba ngày sau, cổng lớn của phủ Quốc công rộng mở, 99 kỵ binh cưỡi ngựa đi ra khỏi phủ, ngồi trên yên ngựa vàng, thân mặc kim giáp, cùng nhau đi vây quanh một chiếc xe ngựa che lọng, bốn phía đều treo nào là tơ lụa, nào là túi thơm ngọc bội và nhiều món đồ khác. Đúng là một chiếc xe ngựa sang quý lưu hương khắp đường.

Gần trăm kỵ binh đông đúc hoành tráng đi thẳng ra ngoài thành. Bá tánh trong kinh tình cờ nhìn thấy thì không khỏi đứng lại nhìn theo. Có người tinh mắt đã lập tức trông thấy người dẫn đầu đoàn mặc bộ đồ cổ chéo màu đỏ sậm cưỡi ngựa phi nước đại, trông cực kỳ anh dũng uy vũ. Rồi lại nghĩ kỹ, ô, đây không phải là Tống Đại Nguyên soái đã dẫn binh cần Vương đợt trước sao?

Kỵ binh đi trước mở đường, xe ngựa che lọng đi vào chùa.

Đến trước phòng thiền, Tống Nghị xoay người xuống ngựa, bước thẳng đến trước cửa phòng thiền, nhìn người mặc bộ thường phục màu trắng đang đứng yên trong phòng.

“Tô Khuynh, gia đến đón nàng về nhà.”

Cả phủ Quốc công giăng đèn kết hoa, trang trí vô cùng đẹp mắt, tràn ngập trong tiếng nhạc trống sáo trúc. Xe ngựa lập tức đi thẳng vào nơi sâu nhất của phủ đệ. Nơi đó có một toà nhà phía sau, nóc nhà đều được lợp bằng ngói lưu ly xanh và đính cả tượng hình thú. Các phòng phụ đều được lát ngói miếng. Từ xa nhìn lại, trông cực kỳ nguy nga lộng lẫy, tao nhã hoa lệ.

Xe ngựa từ từ dừng lại trước hậu tráo lâu (*).

(*) Trong tứ hợp viện cỡ trung hoặc cỡ đại, dãy chính phòng cuối cùng được gọi là hậu tráo phòng hay hậu tráo lâu. Mình nghĩ phủ Hộ Quốc công thuộc kiểu tứ hợp viện 7 sân nhưng ảnh đó vỡ nên chỉ dùng loạn 3 sân minh hoạ thôi. (Nguồn: macthienyblog)

Ôm Tô Khuynh xuống xe ngựa, Tống Nghị chưa thả nàng xuống ngay mà ôm nàng đi thẳng vào trong nhà, sau đó mới buông nàng xuống.

“Từ giờ nàng sẽ ở đây.” Tống Nghị nhìn nàng, cười hỏi: “Nàng có thích chỗ này không?”

Sàn lát ngọc trắng, cột đính lá vàng, đến cả trên vách tường cũng dán đầy cả lá vàng. Hơn nữa đâu đâu cũng bày trí đồ quý hiếm và cổ vật khó tìm, tất cả những thứ này khiến cho đại điện trở nên nguy nga tráng lệ, vô cùng xa hoa.

Tô Khuynh thu mắt, nhẹ giọng đáp: “Khá tốt.”

Xưa nay tính tình nàng bình đạm, trừ lúc bị chọc giận thì hắn khó mà nhìn thấy được chút cảm xúc nào dao động trên mặt nàng. Cho nên giờ phút này hắn cũng không dám chắc rằng nàng có thích toà kim ốc do hắn tạo ra này hay không.

Nghĩ như vậy, hắn lập tức nắm lấy tay nàng rồi dắt ra ngoài điện, vừa đi vừa cười nói: “Không thích cũng không sao. Thời gian eo hẹp, những thợ xây đó làm việc không được chu đáo lắm. Hiện giờ trông đại điện này đúng là có hơi tục tằng, chung quy vẫn thiếu mất chút vẻ trang nhã.”

Nói rồi hắn lại giơ tay chỉ vào một khu hòn non bộ trong hoa viên trước mặt: “Gia định xây thêm một toà nhà nữa ở chỗ kia theo kiến trúc cung điện Hán cổ, xin vua xây một Tiêu Phòng Điện, dựng thêm hai tháp khuyết (*) trước điện. Đến lúc đó gia sẽ cho mời thợ xây giỏi nhất thiên hạ đến chạm khắc từng mái hiên cho thật tinh tế, nhất định sẽ hợp ý nàng.”

(*) Tháp khuyết: làm hai cái đài ngoài cửa, trên làm cái lầu, ở giữa bỏ trống để làm lối đi gọi là khuyết. Hình ảnh minh hoạ:

Tô Khuynh nghe vậy thì lập tức ngẩn ra. Tuy không phải là người giỏi lịch sử, nhưng nàng vẫn biết Tiêu Phòng Điện này tượng trưng cho trung cung, thần dân tự mình xây dựng chẳng phải là phạm luật sao.

Suy nghĩ đó vừa loé lên trong đầu, Tô Khuynh cũng không nhìn ngắm kỹ càng nữa. Tóm lại hắn ngông cuồng thế nào là chuyện của hắn, không liên quan đến nàng. Rồi nàng đáp: “Ta chỉ cần một nơi yên tĩnh thôi, không cần phải xây dựng quy mô vậy đâu.”

Tống Nghị nghe vậy thì hơi khựng lại, ôm lấy mặt nàng rồi cúi xuống nhìn: “Người của gia, dù có xây cung điện chín tầng cũng không đủ, một cái Tiêu Phòng Điện nho nhỏ đã là gì đâu.”

Tô Khuynh liền cụp mắt không nói gì.

Tuy Tống Nghị biết mặc dù nàng nhượng bộ theo hắn nhập phủ, nhưng xét cho cùng vẫn không hề thật lòng với hắn, chắc hẳn trong lòng nàng đã oán hận và mâu thuẫn rất nhiều. Thế nên hắn cũng không quá bức ép nàng, chỉ đành chuyển đề tài, thở dài: “Xác của cha và huynh của nàng treo trên thành Lương Châu, gia đã phái người gỡ xuống hậu táng rồi, nàng cứ yên tâm đi.”

Tô Khuynh không ngờ rằng hắn sẽ làm chuyện này. Hơi giật mình, nàng lui về sau một bước rồi cúi thấp đầu thi lễ với hắn: “Đại ân đại đức, suốt đời khó quên.”

Tống Nghị nhịn không được mà mỉm cười, vội tiến lên một bước nâng nàng dậy, thuận thế ôm vào lòng: “Chuyện gia nên nàng, nàng khách sáo vậy làm gì.”

Dứt lời liền ôm nàng vào trong điện, lòng tự nhủ, cần phải từ từ mưu tính.

Đêm xuống, khi mây mưa trên giường, hắn ôm nàng vào trong lồng ng.ực rồi hôn môi, cố nén ý định thô bạo, động tác dịu dàng và âu yếm hơn nhiều.

“Tô Khuynh, cứ yên tâm theo gia đi.” Hắn vành tai chạm tóc mai với nàng, thở dài đầy mãn nguyện: “Cho gia được viên mãn đi. Cả đời này của gia được đắc ý, chỉ thiếu mỗi một mình nàng thôi. Nếu nàng chịu cho gia thì dù có là phải mang những điều tốt đẹp nhất đến trước mặt nàng, gia cũng sẵn lòng.”

Khi nói chuyện, hắn đặt tay lên trái tim nàng, giọng điệu đầy ẩn ý.

Bình Luận (0)
Comment