Đêm xuống, Tô Khuynh rửa mặt rửa tay xong liền đi qua ngồi bên mép giường.
Không lâu sau, bà chủ sự bưng chén thuốc đi vào, đặt khay xuống rồi cầm thìa khuấy khuấy, khi đã hơi nguội thì mới dâng đến trước mặt Tô Khuynh.
Tô Khuynh không nhịn được mà nhìn vào thứ thuốc kia.
Đây là thuốc mà tháng trước Tống Nghị mời Ngự y trong cung tới kê cho nàng, sáng tối đều phải uống một chén, nói là điều trị bệnh lạnh t.ử cu.ng cho nàng.
Lúc Tống Nghị vén rèm bước rời khỏi gian ngoài, đúng lúc nhìn thấy nàng đang xuất thần nhìn chằm chằm chén thuốc kia, thế là nhướng mày hỏi: “Sao không uống?”
Tô Khuynh bèn đón lấy chén thuốc, bình tĩnh uống một ngụm, nói: “Ta đã uống loại thuốc này lâu rồi, không biết còn phải uống đến bao giờ nữa.” Thoáng khựng lại, nói tiếp: “Thuốc có ba phần độc, hay là ngừng đi.”
Tống Nghị vừa mới tắm gội ở gian ngoài, lúc này trên người vẫn còn hơi ướt át. Hắn đang cầm khăn lau ngực, nghe vậy thì động tác chợt khựng lại. Nhưng ngay giây sau, hắn lại ung dung lau tiếp.
“Cứ uống thêm một thời gian nữa đi.” Hắn nói: “Đợi khỏi bệnh rồi, lúc ấy dừng lại cũng không muộn. Cũng giúp nàng khi đến kỳ đỡ phải chịu khổ.”
Tô Khuynh tán thành với lời nói của hắn, quả thật là tình trạng lúc đến kỳ kinh của nàng đã đỡ hơn trước khá nhiều. Thế nên nàng cũng không do dự, bưng chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
Tống Nghị liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó đưa khăn lông lên lau mặt và cổ.
Làn khói mỏng len lỏi vào màn trướng. Ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu rọi khung cảnh dần tràn đầy xuân ý phía sau tấm rèm màn, từng đợt sóng nước dâng cao, còn có điên loan đảo phượng dưới tấm chăn thiêu uyên ương, quấn quýt thân mật.
Xong chuyện, Tô Khuynh cố xốc lại tinh thần, giãy giụa muốn đẩy người bên trên ra.
Tống Nghị vẫn còn đang lưu luyến dư vị, còn chưa tận hứng mà hôn nàng thêm mấy lần. Thấy vậy, hắn chỉ đành rời khỏi người nàng, cúi đầu nhìn xuống, giọng hơi khàn khàn dò hỏi: “Sao vậy?”
Tô Khuynh trả lời: “Ta muốn đi tắm.”
Tô Nghị lại nhìn nàng rồi cười: “Không phải vừa nãy đã tắm rồi sao? Ngự y đã dặn rồi, không thể thường xuyên tắm đêm kẻo lại tích tụ khí lạnh. Lát nữa lau người là được.”
Ba mươi phút sau, Tô Khuynh khoác áo ngoài đi ra từ phía sau tấm bình phong. Bà chủ sự phân phó hạ nhân cẩn thận khiêng thau tắm kia ra ngoài.
Sau khi lau khô người, nàng lại thay đồ ngủ, trở về giường. Lướt qua người nằm bên ngoài, nàng nằm quay mặt vào tường.
Tống Nghị mặt không đổi sắc nhích tới, ôm lấy vòng eo nàng, dán sát người vào tấm lưng của nàng.
“Suýt nữa quên mất, có chuyện cần nói với nàng.” Hơi thở nóng rực của hắn phả vào bên tai nàng, song giọng điệu vẫn bình thường. Nhưng khi nói chuyện, môi hắn như có như không cọ và vành tai nàng: “Sang thu Vương Phượng Loan sẽ bị xử trảm. Nhưng nguyện vọng cuối cùng của cô ta, lại là muốn hợp táng với Vu Xương Ấp. Vốn việc này cũng không liên quan gì đến gia, nhưng cô ta lại nhờ người đến cầu xin gia. Gia nể mặt tình nghĩa trước kia, thế nên đành phải đồng ý. Có điều việc này, tóm lại vẫn cần hỏi nàng một tiếng.”
Dứt lời, hắn đột nhiên cắn váo vành tai nàng, hỏi thử: “Nàng định thế nào?”
Tô Khuynh cực kỳ khó chịu khi hắn thân mật như vậy, muốn tránh đi nhưng lại bị hắn ôm quá chặt không thể làm gì được, thế nên đành phải thôi. Lòng thầm nghĩ, sao lời này của hắn lại kỳ lạ như vậy. Vu Xương Ấp không phải phu quân của nguyên thân à? Sao lại có liên quan đến nữ tử tên Vương Phượng Loan kia?
Nàng không rõ đầu đuôi mọi chuyện nên đương nhiên nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu được. Trầm ngâm một lát, nàng lại hỏi: “Vương Phượng Loan, là ai?” Nàng cảm thấy cái tên này khá quen tai, nhưng lại không nhớ đã nghe được ở đâu.
Tống Nghị khẽ cắn nhẹ vào vành tai nàng, sau đó mới nhỏ giọng giải thích: “Cô ta là đích nữ nhà Tả tướng, Yên Thị của vương đình Hung Nô, tên thật là Vương Loan. Năm xưa sau khi tiếp chỉ hoà thân, Thánh Thượng đã đặc ban cho một chữ Phượng.”
Nói rồi hắn khẽ cười một tiếng: “Chắc nàng không biết, năm xưa cô ta và Vu Xương Ấp tình đầu ý hợp. Hai người trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi. Đáng tiếc sau khi Vương Phượng Loan đến Hung Nô hoà thân, bọn họ đã mỗi người một ngả. Sau đó Vu Xương Ấp từ quan đi tha hương, cũng đều do chuyện nữ nhi tình trường. Nàng xem, đúng là một thiếu niên tình nghĩa, quả không tầm thường.”
Tô Khuynh nghe vậy thì bán tín bán nghi. Sao nàng lại nhớ rõ ràng là, năm xưa Liễu ma ma từng kể với nàng rằng, tiểu thư nhà Tả tướng kia từng có hôn ước với Tống Nghị hắn. Sao bây giờ hắn lại nói, người kia tình đầu ý hợp với Vu Xương Ấp?
Nhấp môi, đương nhiên nàng sẽ không nói ra nghi vấn trong lòng, chỉ hơi trầm mặc, rồi nói: “Việc này ngài không cần hỏi ta, nên hỏi Hữu tướng Đại nhân mới đúng.”
Tống Nghị nghe giọng nàng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, lập tức hơi híp mắt lại, giấu đi vẻ nghiền ngẫm.
Tô Khuynh thấy người phía sau không còn động tĩnh gì nữa, bèn nhắm mắt muốn ngủ. Không ngờ lúc đang sắp chìm vào giấc ngủ, hai chân nàng lại bị đầu gồi người kia tách ra.
Phát hiện ra ý đồ của hắn, nàng chợt hốt hoảng, lập tức muốn lật người né tránh, song lại bị hắn cưỡng chế đè lại, dán người tới.
“Đừng…” Câu nói của nàng bị sức lực của hắn chặn lại.
Tô Khuynh nói không ra hơi, không còn cách nào khác ngoài phải chịu khuất phục trước sự giam cầm và sức mạnh của hắn, đưa đẩy theo tiết tấu và hơi thở phập phồng của hắn.
Sau khi làm xong, Tô Khuynh cực kỳ mệt mỏi, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tống Nghị ôm nàng thêm một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy, sai người mang nước ấm tới lau rửa cho nàng. Khoác tạm chiếc áo ngoài rồi đi ra cửa phòng, hắn sai người đi gọi Phúc Lộc đến đây.
Phúc Lộc đang mơ đẹp thì bị đánh thức, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ vội vàng với lấy xiêm y tuỳ tiện mặc lên, không kịp chỉnh lại tóc tai rối bời đã lo lắng chạy đến.
Vào điện, vừa liếc qua hắn ta đã nhìn thấy Đại nhân đang ngồi trước chiếc bàn bát tiên uống trà, xiêm y mặc hờ để lộ nửa ngực, mắt hơi cụp xuống trông có vẻ trấn tĩnh.
Phúc Lộc tiến vào, nhỏ giọng nói: “Đại nhân.”
Tống Nghị đặt chén trà xuống, thoáng liếc nhìn vào gian trong, sau đó lại cụp mắt xuống rồi nói: “Lát nữa ngươi giúp gia đi làm một chuyện.”
Phúc Lộc vội tiến lên gần hơi, ghé tai qua. Đến khi nghe xong lời Đại nhân phân phó, hắn ta hơi kinh ngạc, chỉ cảm thấy nếu Hữu tướng Đại nhân nghe xong, có khi sẽ tức giận đến mức quy tiên ngay tại chỗ luôn mất.
Tống Nghị cười lạnh: “Lát nữa ngươi qua tướng phủ chờ đi. Vài canh giờ nữa là đến hửng đông rồi, đợi đến khi cửa tướng phủ vừa mở ra, ngươi phải lập tức chạy đến truyền lời.”
Tưởng Tống Nghị hắn là bùn nhão à? Dám xúi giục người của hắn, cứ đợi mà nhận phần đáp lễ của hắn đi.
Vẻ mặt Tống Nghị hơi ủ dột. Đêm nay nàng vô cùng khác thường, chắc chắn là do Hữu tướng kia đã nói gì đó với nàng, mà nội dung trong đó ắt có liên quan đến việc con nối dõi. Bằng không, nàng sẽ chẳng e dè cẩn thận như vậy.
Đây là vảy ngược của hắn.
Trong lòng hắn cực kỳ căm hận. Nếu hắn đã không được vui vẻ, vậy hắn cần gì phải hạ thủ lưu tình, nhắm mắt bỏ qua chứ?
Phúc Lộc nhận mệnh đang định rời đi, lại đột nhiên bị gọi lại.
“Đợi đã.” Tống Nghị trầm giọng: “Còn một chuyện nữa.”
Phúc Lộc lập tức ra ngoài khẩn cấp triệu tập ám vệ, hạ lệnh – Huy động toàn lực, truy sát Nguỵ Kỳ!
—
Điền thị hơi nâng cửa sổ, lén nhìn xuyên qua khe hở trông về hướng phủ Hộ Quốc công đánh giá.
Đúng như người ta nói, phủ Hộ Quốc công này thật sự rất khí phái. Không bàn tới việc khác, chỉ riêng diện tích ước chừng đã rộng bằng hơn nửa con phố. Lại nhìn cổng lớn màu đỏ son, trên đó có có mặt thú vàng kim, trước cửa lại có hai con kỳ lân đá, vừa uy nghiêm lại quý phái.
Trên cánh cửa son to như vậy còn đính cả đinh đồng. Nàng ta đếm kỹ, có khoảng chừng 72 viên, so với cửa cung thì chỉ thiếu có chín viên thôi, đúng là vô cùng sang quý!
Xa phu cẩn thận nhìn xung quanh, vắng tanh không có người qua lại. Xe ngựa của bọn họ đỗ tại chỗ này đúng là khá bắt mắt, không khỏi thấy hơi lo lắng đề phòng rồi nói: “Nhị phu nhân, sợ là Đại gia sắp hạ triều rồi, người xem…”
Điền thị nghe được hai chữ hạ triều, cả người rụt lại theo bản năng. Nhưng rồi lại chợt phản ứng lại, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên chút vẻ nhục nhã khó tả.
Nàng ta đường đường là người của Tống gia, tự đến trước gia môn nhà mình thì có gì đáng xấu hổ chứ? Bọn họ còn chưa được dọn vào trong phủ Hộ Quốc công uy nghiêm sang quý này, thế mà đã có yêu tinh mê hoặc lòng người đã vào hưởng phúc trước rồi.
Nhớ tới lời đồn trên phố, sắc mặt Điền thị biến đổi mấy lần, cuối cùng ngồi thẳng người, hắng giọng: “Về phủ thôi.”
Trở về Tống phủ, Điền thị đến phòng lão thái thái, ngập ngừng kể lại những lời đồn đại trên phố dạo gần đây cho bà nghe.
Sao lão thái thái lại chịu tin cho được? Lập tức nổi đoá dạy dỗ nàng ta một trận, còn gọi cả Lâm quản gia vào, nói nhất định phải bắt hết tất cả đám lưu manh nói hươu nói vượn, tống vào nhà lao của nha phủ.
Điền thị nói với vẻ ấm ức: “Không phải do con dâu tin vào mấy lời đồn đại vớ vẩn đó đâu, chỉ là nghe mọi người đều nói với nhau như thế thôi, dù không muốn tin cũng phải nổi lên hoài nghi. Bọn họ nói rất chắc chắn, còn lén nói rằng đã được tận mắt nhìn thấy. Con dâu nghĩ, tin đồn này từ đâu mà ra? Chắc cũng không phải là vô căn cứ đúng không?”
Lão thái thái đen mặt ngồi đó một hồi lâu, rồi lại cho người gọi Lâm quản gia tiến vào.
“Ngươi đến cửa sau của phủ Hộ Quốc công, âm thầm gọi người kia ra, hỏi cô ta mấy câu đi.”
Lâm quản gia vội vàng chạy đi, khi trở về đã mang theo tin tức mà lão thái thái muốn biết: “Nha hoàn kia nói, là một nữ nhân đã cạo đầu, hình như tên là Tô Khuynh. Nói là dường như rất được Đại gia sủng ái, đêm nào cũng ngủ lại đó, tất cả thức ăn thuốc thang và mọi thứ khác đều được hầu hạ tỉ mỉ cẩn thận, đồ ăn đồ uống cũng rất dụng tâm chuẩn bị.” Lâm quản gia lại nói tiếp: “Nha hoàn kia còn nói, những quản gia trong phủ và đám hạ nhân luôn phải trông coi vô cùng nghiêm ngặt, thế nên tốt nhất là về sau đừng tuỳ tiện tìm cô ta nữa.”
Lão thái thái còn chưa trầm mặt, Vương bà tử đã trừng mắt nổi giận: “Con ranh đó là cái thá gì chứ! Còn dám lớn giọng yêu cầu chủ tử của mình nữa sao? Cô ta được chủ tử sử dụng, đó chính là phúc phận phải tu mấy đời mới có được!”
Lão thái thái nắm chặt cây gậy chống, trong mắt bùng bùng lửa giận.
Điền thị bên cạnh cầm khăn lau lau khoé môi, không nói gì.
Một lúc sau, lão thái thái mới nặng nề nâng mắt, hỏi: “Hiện giờ nữ nhân kia vẫn đang ở trong phủ à?”
Lâm quản gia cúi đầu: “Nghe nói ngày nào cũng sẽ ra ngoài, đánh xe bò, hình như là đi khắp đường phố ngõ nhỏ để kiếm tiền…”
Lời còn chưa dứt, lão thái thái đã giơ gậy lên đập mạnh một cái xuống đất: “Đúng là một nữ nhân không đàng hoàng chút nào!”
Điền thị vội vàng đứng dậy vuốt lưng bà cho thuận khí.
Lão thái thái còn chưa nguôi giận, thở phì phò: “Đi, gọi nàng ta tới đây cho ta! Lão thân muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
—
Tô Khuynh nhìn những người đứng chặn trước xe, ngẫm nghĩ một lát rồi mới nhớ ra người này là ai. Ngày xưa lúc nàng còn ở Tống phủ đã gặp ông ta vài lần. Ông ta là quản gia của Tống phủ, họ Lâm.
Lâm quản gia nhìn thấy nàng thì lại hơi hoảng hốt. Sao lại quen mắt thế nhỉ!
Bởi vì phân phó của lão thái thái, ông ta cũng không thể trì hoãn quá lâu, chỉ đành nói thẳng ý đồ ra: “Tô cô nương đúng không? Lão thái thái của Tống phủ bọn ta cho mời, mời cô đi theo.”
Tô Khuynh vẫn không nhúc nhích, chỉ nói: “Xin lỗi, hôm nay ta bận rồi, không tiện ghé thăm.”
Có vẻ như Lâm quản gia không ngờ rằng nàng sẽ từ chối, nghe nàng nói xong thì chợt ngây người.
Tô Khuynh nắm dây cương định đi vòng qua ông ta. Lâm quản gia vội hoàn hồn, lập tức lệnh đám hộ vệ phía sau vây lại.
Nhóm binh phủ ngồi sau xe bỗng cứng đờ cả người, không biết nên làm như thế nào. Bởi vì dĩ nhiên bọn họ nhận ra đây là Lâm quản gia của Tống phủ, là người của lão thái thái, bọn họ nào dám ngăn cản.
Lâm quản gia nói với giọng cương quyết: “Mời Tô cô nương đi theo. Nếu cô chống đối, để bọn hạ nhân kia làm cô bị thương thì sẽ khó coi lắm đấy.”
Có binh phủ ôm quyền nói với Lâm quản gia: “Lâm quản gia, việc này chưa được báo lại cho Đại nhân, hay là đợi sau khi Đại nhân hạ triều rồi cho người đến báo với ngài ấy, lúc đó rồi hẵng bàn tiếp?”
Lâm quản gia ăn mềm không ăn cứng: “Hay là ngươi để dành những lời này đến nói trước mặt lão thái thái đi?”
Binh phủ kia lập tức ngậm miệng.
Tô Khuynh bị áp giải lên xe ngựa, đi về hướng Tống phủ.
Nhóm binh phủ quay sang nhìn nhau, ai nấy cũng lộ vẻ bất an. Lại cho một người về phủ bẩm báo, những người khác đi theo chiếc xe ngựa về Tống phủ với một khoảng cách vừa phải không xa không gần.
Đám người lão thái thái đã đứng chờ sẵn trong sân. Thấy chiếc xe ngựa kia đã vào phủ thì đều xốc lại tinh thần. Mặt lão thái thái hằm hằm, như thể sắp sửa bộc phát cơn giận.
Rèm xe được vén lên, Tô Khuynh lập tức bị đẩy xuống, cứ vậy mà thình lình xuất hiện trước mặt mọi người.
Có lẽ trang phục trên người nàng quá đặc biệt, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ai nấy đều ngớ người ra.
Điền thị đánh giá nàng từ đầu đến chân mấy lần, sau đó lại đưa khăn tay lên che miệng, nhíu mày nói: “Loại người gì đây?”
Mặt lão thái thái cực kỳ u ám, trông vô cùng đáng sợ. Đúng là không tưởng tượng nổi, trưởng tử anh minh quyết đoán kia của bà, lại coi trọng một nữ tử kỳ quặc thế này. Nếu không phải còn giữ được chút lý trí, có lẽ lão thái thái đã không kìm nén được mà cho người lôi nàng ra ngoài đánh chết ngay lập tức.
Lão thái thái cố áp chế lửa giận trong ngực, đang định lên tiếng chất vấn thì lại bị lời của Vương bà tử khiến bà khựng lại.
“Lão thái thái…” Vương bà tử muốn nói lại thôi, nhỏ giọng hỏi: “Người xem, hình như nhìn nàng ta hơi quen thì phải?”
Lão thái thái nheo mắt nhìn sang, từ mặt mày, miệng mũi cho đến cả khuôn mặt. Nhắc mới thấy, hình như có hơi quen thật.
Vương bà tử nuốt nước miếng, lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Người xem nàng ta có giống… Hà Hương kia hay không?”
Đột nhiên nghe được cái tên này, lão thái thái vẫn chưa nhớ ra được là ai. Đến tận khi Vương bà tử nhắc thêm rằng là nha hoàn ngày xưa làm bên phòng bếp rồi được nâng thành nha hoàn thông phòng của Đại gia, lúc này bà mới bừng tỉnh.
Lại giương mắt nhìn qua, cái mắt cái mũi này, còn không phải dáng vẻ của Hà Hương năm xưa đó sao?
Lão thái thái biến sắc, liên tiếp lùi về sau hai bước, ngón tay run run chỉ về phía nàng: “Nàng ta… Không phải nàng ta đã chết rồi sao?”
Tim Vương bà tử cũng đập loạn xạ. Ngày đó bà ta cũng được nghe nói Hà Hương đã chết rồi, hiện giờ đột nhiên lại thấy nàng xuất hiện trước mắt, doạ cho bà ta giật thót.
Bọn họ không hỏi, Tô Khuynh cũng im lặng, không nói lời nào mà chỉ cụp mắt đứng đó, để mặc bọn họ đánh giá và hoảng hốt cùng kinh ngạc.
Đến tận khi bọn họ đã hoàn hồn trở lại, kinh hãi hỏi nàng có phải Hà Hương hay không, lúc này Tô Khuynh mới trả lời: “Hiện tại ta là Tô Khuynh.”
Mọi người nghe giọng nàng không u tối giống như ma quỷ, lại thấy dưới đất còn có bóng nên mới miễn cưỡng bình tâm lại. Song bọn họ vẫn lui về sau một chút, đứng cách xa nàng ra.
Lão thái thái chống gậy, bên cạnh còn có người đỡ. Bà đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Ngày đó nghe tin ngươi đã không còn, không ngờ hôm nay vẫn có thể gặp lại ngươi. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Nếu như đã không có chuyện gì, vậy tại sao lại phải giả vờ biến mất?”
Tô Khuynh đáp: “Chuyện này đó rất dài, ta cũng khó mà kể hết, nhưng Đại nhân lại là người biết rõ ràng nhất. Nếu lão thái thái muốn biết thì cứ hỏi Đại nhân là được.”
Lão thái thái cho rằng nàng đang lấy con trai bà ra để chèn ép bà ta, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, thế nên đã lạnh lùng nhìn nàng, nói tiếp: “Đừng tưởng có thể mua vui cho Đại gia các ngươi thì đã kiêu ngạo tự cho mình là nhất mà không coi ai ra gì. Nên nhớ dù châu chấu có nhảy cao đến đâu thì cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Sau này đừng có giở trò mê hoặc nữa, an phận ở yên trong phủ đi, chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Biết đâu trong tương lai, niệm chút tình cảm trước kia mà còn cho ngươi một danh phận nữa đấy.”
Tô Khuynh đợi bà nói xong, lập tức tiến lên trước thi lễ: “Nếu lão thái thái không còn chuyện gì nữa, vậy Tô Khuynh xin phép cáo lui.”
Lão thái thái giận dữ trợn mắt.
Điền thị nói thầm: “Nhìn dáng vẻ ngông cuồng kia đi, đang cậy đại bá sủng ái nàng ta đấy.”
Lời này không khác nào đang đổ thêm dầu vào lửa, đặc biệt là khi thù mới hận cũ còn chồng chéo lên nhau, đúng là khiến lão thái thái tức đến ứa gan ứa mật.
“Vương bà tử!” Lão thái thái nghiến răng: “Tìm thứ gì đó tới đây cho nàng ta quỳ xuống.” Nói xong, Điền thị đỡ bà xoay người đi về phòng.
Vương bà tử nghe xong liền hiểu ý, một lát sau đã bưng vài mảnh sứ tới, bày gọn gàng trên đất, sau đó đưa mắt ra hiệu cho đám hạ nhân.
Bọn hạ nhân dí người Tô Khuynh bắt nàng quỳ xuống.
Lúc Tống Nghị phá cửa xông vào, đúng lúc thấy cảnh Tô Khuynh đang bị cưỡng chế quỳ xuống, trán hắn như muốn nứt toạc, thiếu chút nữa đã nổ tung tại chỗ.
Hai hạ nhân giữ chặt hai bên ấn mạnh vai nàng xuống, thình lình nghe được tiếng cửa mở đánh rầm một cái, ngay sau đó vùng bụng eo đột nhiên đau điếng rồi ngã gục sang một bên, cuối cùng còn bị đạp một phát cực kỳ tàn nhẫn văng sang một bên.
Lão thái thái vội vàng ra ngoài xem xét, thấy người tới mang theo lửa giận đùng đùng đi nhanh đến chỗ nữ nhân kia, cúi người bế nàng lên, còn chưa yên tâm hẳn mà cẩn thận nhìn kỹ nàng từ trên xuống dưới, trông cực kỳ quý trọng.
Lão thái thái nắm tay đấm đấm ngực, cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ứ trong lồng ng.ực, ngột ngạt đến mức khiến bà không thể thở được.
Điền thị thấy thế thì hơi giật mình, vội nắm chặt khăn rũ mắt, lòng âm thầm cân nhắc.
Tống Nghị dời mắt khỏi người nàng, sau đó chậm rãi nhìn sang chỗ của đám người lão thái thái, bước tới gần hơn chút rồi dừng lại.
Không biết tại sao, đám người lão thái thái bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Tống Nghị cười nói: “Tô Khuynh là khách quý trong phủ con, lão thái thái đừng hiểu nhầm.” Không đợi bên kia đáp lời, hắn nói tiếp: “Đúng rồi lão thái thái, con có chuyện muốn con chỉ thị của người. Con muốn mượn Lâm quản gia một lát, không biết lão thái thái có đồng ý không?”
Lâm quản gia kinh hoảng liếc sang chỗ lão thái thái.
Lão thái thái hạ mí mắt, khoé miệng cong cong cũng hạ xuống, không nói một lời.
Tống Nghị nói tiếp: ‘Vậy con sẽ coi như là lão thái thái đã đồng ý. Con còn công vụ phải xử lý, không tiện làm phiền lão thái thái nghỉ ngơi nữa.” Dứt lời liền hành lễ rồi ôm người rời đi.
Phúc Lộc cười ha ha bước đến trước mặt Lâm quản gia, đưa tay làm động tác mời.
Lâm quản gia vừa đi vừa quay đầu lại, cuối cùng đành phải run như cầy sấy mà đi theo Phúc Lộc.
Người vừa rời đi, đến cả hành động đấm ngực của lão thái thái cũng hơi run rẩy.
Điền thị không dám nhiều lời, chỉ đứng đó vỗ ngực giúp lão thái thái.
Giọng lão thái thái run run: “Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa! Ta đã nói rồi, chỉ sợ cái đồ yêu tinh mê hoặc người đó sẽ khiến nam nhân mụ mị đầu óc! Đều tại ta, nếu lúc trước cố ép hắn cưới vợ thì hôm nay đâu đến nông nỗi này chứ!”
Điền thị trấn an: “Lòng đại bá hiểu rõ, lão thái thái đừng lo. Chỉ là thú vui nhất thời thôi mà, có thể được bao lâu chứ?”
“Hắn hiểu rõ?” Lão thái thái cười lạnh: “Thấy nàng ta bị bắt nạt là hắn liền nhào lên đánh người, còn xem xét kỹ càng nàng ta từ đầu đến chân, như thế mà là hiểu rõ à?”
Điền thị nghe xong lại thấy hơi xấu hổ.
Đám hạ nhân và Vương bà tử đều cúi thấp đầu, chỉ vờ như không nghe thấy.