Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 127

Tống Nghị ôm người vào phòng, mặc kệ nàng phản đối mà lập tức cở đồ của nàng ra, quả nhiên nhìn thấy trên vai và lưng nàng hiện lên một mảng xanh tính, cực kỳ chói mắt. Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.

Sai người mang thuốc làm tan máu bầm tới, hắn đổ thuốc vào lòng bàn tay rồi xoa lên lưng và vai nàng, dùng lực vừa phải mà xoa bóp.

“Không cần.” Tô Khuynh thấy hắn dịu dàng cẩn thận như vậy thì khó chịu, nghiêng người tránh né, giơ tay định kéo lại quần áo: “Không cần phải vội, hai ba hôm nữa là hết rồi, khỏi phải bôi thuốc.”

Tống Nghị túm nàng lại rồi giữ chặt, không cho phép nàng nhúc nhích. Cứ bôi thuốc cho nàng khoảng hai lần như vậy, sau đó hắn mới cho nàng mặc lại quần áo.

“Chuyện hôm nay là do gia sơ sót.” Hắn nhìn nàng với ánh mắt bình tĩnh, nói: “Gia đảm bảo, đây là lần cuối cùng.”

Tống Nghị rời khỏi phòng, đi ra sảnh ngoài.

Lúc này Lâm quản gia đang bị trói trên ghế dài đánh gậy, đau đến mức nước mắt nước mũi chảy tèm lem, miệng không ngừng kêu rên, trông cực kỳ thê thảm.

Tống Nghị nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngừng lại.”

Người dùng hình lập tức thu gậy, lặng lẽ lui sang một bên.

Lòng Lâm quản gia nảy lên, còn tưởng là muốn cho ông ta một đường lui, còn chưa kịp cảm động đến rớt nước mắt cảm tạ đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn khiến hy vọng của ông ta vỡ vụn.

“Lôi ra xa chút mà đánh.” Hắn lạnh giọng: “Đánh đủ 30 trượng, sau đó đưa về Tống phủ.”

Khi Lâm quản gia bị bịt miệng lôi đi, trong viện chỉ còn lại đám binh phủ đang co rúm lại vì bất an.

Tên thủ lĩnh thấp thỏm tiến đến gần: “Đại nhân.”

Tống Nghị trầm giọng hỏi: “Các ngươi là nô tài của gia, hay là của lão thái. Nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời gia.”

Thủ lĩnh lính canh sợ đến mức hồ hôi chảy ròng ròng, nhưng lại lập tức trả lời không chút do dự: “Tất nhiên là nô tài của gia ạ.”

Tống Nghị lạnh mặt liếc nhìn y một cái: “Vậy nhớ cho kỹ, sau này đừng có quên đấy.” Thu mắt, hắn lại hờ hững nói: “Dẫn bọn họ xuống lãnh 30 trượng, ngươi 50 trượng.”

Tên thủ lĩnh âm thầm thở phào một hơi. Nhận lệnh, y lập tức dẫn người lui xuống. Phạt 50 trượng không tính là nhẹ, nhưng cũng coi như Đại nhân đã giơ cao đánh khẽ.

Lúc Phúc Lộc dẫn bà chủ sự đến, phía sau còn có hai bà tử đang áp giải một nha hoàn.

“Đại nhân.” Phúc Lộc hơi tránh sang một bên, chỉ vào nha hoàn đang bị áp giải phía sau: “Đã tìm được người rồi, là cô ta truyền tin ra ngoài.”

Tống Nghị trầm mặt nhìn sang, cười lạnh: “Lại là một kẻ không sợ chết, chắc tại bình thường gia đã quá mức nhân từ rồi.”

Nha hoàn kia sớm đã sợ hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu, hai chân mềm nhũn quỳ phịch xuống xin tha, song lại bị hai bà tử bên cạnh bịt chặt miệng lại.

“Lôi ra ngoài đánh 20 trượng, bán đi.” Tống Nghị phất tay áo trở vào trong điện, nhưng lời nói vẫn rành rọt truyền vào tai mọi người: “Để toàn bộ đám nô bộc trong phủ ra xem phạt hình. Lần sau còn có kẻ nào dám lắm mồm lắm miệng, coi chừng gia rút lưỡi kẻ đó!”

Sau khi Lâm quản gia bị đánh cho nhừ tử được thả về Tống phủ, khỏi cần nói cũng biết sắc mặt của mọi người khó coi thế nào. Lão thái thái ngồi trong phòng, một lúc lâu rồi mà vẫn chưa nói gì, tay nắm chặt cây gậy, nét mặt liên tục biến đổi, không biết là tức giận nhiều hơn, hay là thất vọng nhiều hơn.

Điền thị lo lắng gọi một tiếng: “Lão thái thái.

Lão thái thái ngẩng đầu nhìn nàng ta, cười khổ: “Đến cả ta cũng không bằng nàng ta sao? Hắn lại cứ phải nóng vội mà đánh thẳng vào thể diện của mẹ mình như vậy… Kết quả thì sao, hoá ra trong lòng hắn, trọng lượng của người mẹ ruột này lại không bằng một nữ nhân không đàng hoàng.”

Điền thị vội an ủi: “Lão thái thái, người đang nói gì vậy? Người là ai, còn nàng ta là ai. Đừng nói là so với nàng ta, chỉ cần người nhắc đến nàng ta thôi là bỗng dưng khiến thân phận của người bị hạ thấp rồi.”

Thấy nét mặt lão thái thái đã dịu xuống, Điền thị cũng yên tâm hơn.

Từ sau lúc đại bá mang theo lửa giận ngùn ngụt đến đây đón người, tim nàng ta cứ liên tục đập thình thịch vô cùng bất an, cả người cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.

Nầng ta vốn tưởng rằng chỉ là một món đồ chơi không lên được mặt bàn thôi, nào ngờ rằng đại bá lại sủng ái và coi trọng như vậy, lại còn không màng đến mặt mũi của lão thái thái nữa chứ. Chung quy là do nàng ta đánh giá sai mức độ coi trọng của đại bá với nữ nhân kia.

Hiện tại điều nàng ta sợ nhất chính là lão thái thái không chịu bỏ qua mà quyết hơn thua đến cùng, làm mọi chuyện càng thêm ầm ĩ. Nếu đại bá nổi giận khăng khăng muốn truy rõ nguyên nhân, lại tra ra được nàng ta là mồi lửa châm ngòi mọi chuyện, vậy không phải sẽ toi luôn sao?

Chưa kể việc Minh ca được một tay đại bá đưa vào Quốc Tử Giám, nếu để người tướng công vô cùng kính trọng đại bá kia của nàng ta biết là do nàng ta xúi giục, lúc đó e là sẽ xé xác nàng ta ra mất.

“Chỉ là một nô tài xuất thân ti tiện thôi, cũng không biết hắn trúng phải tà gì mà đã nhiều năm vậy rồi vẫn không buông được nàng ta.” Lão thái thái vẫn hơi khó chịu: “Nhưng đúng là không thể hiểu nổi. Con nói xem, dung mạo của nàng ta khuynh quốc khuynh thành đến mức khiến nam nhân si mê đến mụ mị đầu óc ư?”

Điền thị nghe ra sự bất mãn và nghi kỵ trong lời của lão thái thái, bèn cười đáp: “Cũng không phải vậy, chẳng qua chỉ là một nha đầu bình thường mà thôi. Có lẽ lúc trước đại bá tưởng rằng nàng ta đã chết, vốn đang tiếc nuối nhưng nay thứ đã mất bỗng tìm lại được, khó tránh khỏi việc cảm thấy hiếm lạ. Theo con thấy, nha đầu kia chẳng có tính uy hiếp nào cả. Dù ngày sau đại bá có niệm vài phần tình nghĩa, cho nàng ta một danh phận, đến lúc khó chẳng phải vẫn phải cúi đầu trước lão thái thái hay sao?”

Lão thái thái ngẫm lại, trong lòng cũng dần dịu xuống.

Điền thị nói tiếp: “Lão thái thái cũng đừng nên chấp nhặt chuyện này, kẻo không dưng lại thành cho nàng ta cơ hội được lên mặt. Người cứ chờ mà xem, không quá hai năm là đại bá sẽ chán nàng ta ngay thôi. Đến lúc đó đại bá lấy vợ sinh con, nào còn nhớ được nàng ta là ai nữa chứ?”

Dứt lời, nàng ta bỗng đổi chủ đề một cách đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ người quên rồi à? Không phải vẫn còn chủ mẫu của đại bá ở đó đấy sao.”

Lời này lập tức in sâu trong lòng lão thái thái. Đặc biệt là hai chữ ‘sinh con’ kia càng nhắc nhở bà rằng, dù người nọ có được sủng ái đến đâu cũng không sao, chẳng có gì đáng ngại cả.

Lão thái thái hoàn toàn nguôi giận, việc này cứ vậy mà kết thúc.

Mùa xuân năm Hiện Đức thứ tư, một năm đáng được ghi vào sử sách.

Chưa đến tháng Năm, Thánh Thượng đã băng hà. Ngay trong ngày hôm sau, Hữu tướng cũng nhắm mắt xuôi tay. Kinh thành giới nghiêm, chuông tang gõ vang, báo tang thiên hạ, tiến hành quốc tang.

Sau lễ quốc tang, Tống Nghị đích thân dắt tay Đại Hoàng tử bước trên mặt đá cẩm thạch trắng khắc hình vân long trong hoàng cung, tiến vào Kim Loan Điện, dắt thằng bé lên trên long ỷ.

Tuyên đọc chiếu lệnh, Đại Hoàng tử đăng cơ, đổi niên hiệu thành Tuyên Hoá.

Toàn bộ triều thần đều quỳ lạy đón chào, đồng thanh hô vạn tuế.

Mùa đông năm Tuyên Hoá thứ hai.

Bên ngoài trời đổ tuyết lớn, trong Từ Ninh Cung lại ấm áp như mùa xuân, có điều không khí bên trong không được êm đềm cho lắm.

“Nương nương, chuyện ta và người đã cùng thương lượng lúc trước, người tính toán đến đâu rồi?” Lão thái thái vội vàng hỏi chuyện.

Động tác vuốt lông mèo của Tống Thái Hậu bỗng khựng lại, nhưng ngay giây sau, nàng ta đã mỉm cười đáp lại: “Lão thái thái gấp làm gì, dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự của Đại ca, đương nhiên sẽ phải chọn lựa thật cẩn thận.”

“Còn chọn gì nữa? Chỉ cần là nữ tử đứng đắn của nhà danh môn thế gia là được.” Lão thái thái nhíu mày, dường như đang nghi ngờ: “Mấy tháng trước đã nhờ nương nương xem giúp, lúc đó người còn nói vẫn đang chọn, chẳng lẽ nương nương chỉ chiếu lệ với ta thôi à?”

“Ôi trời lão thái thái à, dù ta có chiếu lệ với ai thì cũng không dám chiếu lệ với lão thái thái đâu.” Tống Thái Hậu giận dỗi: “Còn không phải tại Đại ca à, ta nào dám làm chủ cho huynh ấy chứ.”

Lão thái thái cả giận: “Người việc gì phải sợ? Người chính là Thái Hậu nương nương, hạ một ý chỉ bắt hắn đón dâu, hắn còn dám kháng chỉ hay sao?”

Tống Thái Hậu vẫn lộ vẻ khó xử, lão thái thái chỉ có thể thở phì phò rời đi.

Sau khi lão thái thái đã rời khỏi, Tống Thái Hậu liền cụp mắt, đùa nghịch với con mèo.

Gần hai năm nay, đủ dài để kẻ nào có mắt thấy rõ, trong mắt Đại ca của nàng ta, nữ nhân kia còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì trên đời.

Lúc mới đầu nàng ta cũng hồ đồ, vừa nghe lão thái thái xả giận xong đã lập tức phái hạ nhân đến mời người kia vào cung để dạy dỗ chút quy củ. Nhưng nào có ngờ, chẳng những không đưa được người về mà cung nhân được nàng ta phái đi còn bị Đại ca của nàng ta dạy cho một bài học nhớ đời, khiến nàng ta mất hết sạch mặt mũi.

Lần thứ hai nàng ta thử thăm dò về việc đón dâu, lại chạm phải cái đinh nhọn. Từ đó nàng ta đã hiểu rõ, nữ nhân kia chính là cấm kỵ của Đại ca.

Tống Thái Hậu giương mắt nhìn sang Trầm Hương đang đứng một bên, sau đó lắc đầu nở nụ cười giễu cợt. Uổng công nàng ta còn cho rằng Đại ca cứ nhớ mãi không quên Vương Phượng Loan kia, cố ý tìm một người có vẻ ngoài tương tự tới. Không ngờ người mà Đại ca vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, lại chính là nha đầu kia.

Thu mắt, nàng ta tiếp tục vu.ốt ve lông mèo.

Là nha đầu kia cũng tốt. Nàng ta hãy còn trầm tư.

Gần hai năm nay, thỉnh thoảng Thái y phụ khoa nổi danh trong cung lại đến phủ Hộ Quốc công bắt mạch. Lý do là gì, nàng ta là người hiểu rõ nhất. Nhưng đã lâu như vậy rồi, bên kia lại chẳng hề có chút động tĩnh nào.

Kể ra cũng may là năm xưa lão thái thái rất sáng suốt.

Nhắc tới lão thái thái… Ánh mắt Tống Thái Hậu trầm xuống. Sao nàng ta lại không biết lão thái thái muốn trưởng tử của đại phòng chứ.

Đại ca đã quyền khuynh triều dã, Tống gia cũng như đậu trên mây xanh, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?

Con mèo bị véo đau kêu lên một tiếng, quay đầu cào một phát vào mu bàn tay nàng ta, nhân cơ hội đó nhảy khỏi đùi nàng ta.

Tống Thái Hậu nổi giận, giơ chân đá một phát cực kỳ tàn nhẫn, mắng: “Đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa!”

Sau khi hạ triều, Thánh Thượng vừa mới rời đi, Tống Nghị đã đứng dậy khỏi ghế, cất bước đi thẳng ra khỏi điện.

Chờ đến tận khi bóng dáng của Tống Quốc cữu đã biến mất khỏi tầm mắt, toàn bộ đám quan lại mới dám đứng dậy, sau đó nối đuôi nhau rời khỏi Kim Loan Điện.

Chúng triều thần đã tập mãi cũng thành thói quen.

Mấy năm gần đây quyền uy Tống Quốc cữu ngày càng lớn. Từ lúc Thánh Thượng đăng cơ, tự coi mình là phụ thần nhiếp chính, không quỳ không bái, đặt bàn ngồi quay về hướng Nam, rất có phong thái của kẻ tôn quý nhất thiên hạ.

Trong chuyện triều chính, đầu tiên hắn can thiệp vào chính vụ của Nội Các, sau lại để Quân cơ xứ (*) nắm quyền kiểm soát Nội Các, từ đây mọi việc quyền to quân chính đều nằm trong tay của hắn. Về mặt xã hội thì hắn khá nhân từ, giảm nhẹ hình phạt, hạ mức thuế, mang lại lợi ích cho dân chúng. Nhờ đó, người trong thiên hạ chỉ biết đến Tống Quốc cữu, không biết Thánh Thượng.

(*) Quân cơ xứ: là một cơ quan cao cấp của nhà Thanh thời trung và hậu kỳ, chuyên trách thảo luận, tham mưu cơ vụ các đại sự quốc gia cho Hoàng Đế.

Các triều thần đều âm thầm phỏng đoán, nhưng không một ai dám nói lời trong lòng ra ngoài. Tống Quốc cữu dã tâm bừng bừng, tương lai ra sao khó mà nói trước được.

Thấy Tống Quốc cữu đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, chúng triều thần lại túm tụm lại với nhau, thỉnh thoảng còn ngó sang chỗ bóng người kia biến mất, sau đó lại quay sang nhìn nhau với ánh mắt không cần nói mà cũng tự hiểu rõ.

Hôm nay là mười lăm, Tống Quốc cữu vội vàng rời đi như vậy là vì đã đến ngày phải đến chùa Hoàng Giác thắp hương bái Phật.

Cứ mùng Một và mười lăm hàng tháng, Tống Quốc cữu đều sẽ đến chùa bái lạy Quan Âm Tống Tử.

Kể ra cũng không thể trách Tống Quốc cữu nóng vội. Hiện giờ, có khi những viên quan bên vây cánh của Tống Quốc cữu còn mong hắn mau chóng có con nối dõi hơn.

Bọn họ dựa vào Tống Quốc cữu để có được quyền thế, cho nên bọn họ chỉ cầu nguyện người mà bọn họ trung thành theo có thể đứng vững, con đàn cháu đống. Dù sao bọn họ cũng phải gánh vác cả một gia tộc lớn, thứ họ muốn không phải vinh quang nhất thời, mà là nhiều đời hưng thịnh.

Khổ nỗi vị trong hậu viện của phủ Hộ Quốc công mãi vẫn chẳng có động tĩnh gì, còn Tống Quốc cữu lại cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú mà chỉ giữ một mình nàng bên cạnh, cũng không chịu đón dâu, nghe nói đến cả chạm vào nữ nhân khác cũng không muốn. Quả thực là khiến người khác khó hiểu.

Thậm chí vì muốn nàng mang thai, hắn còn đặc biệt mang tượng Quan Âm Tống Tử được đúc bằng vàng tặng cho chùa Hoàng Giác. Nghe nói tượng vàng đó còn cao hơn các tượng Phật khác nửa trượng (1m8), khiến cho trị trì và các trưởng lão trong chùa cực kỳ tức giận nhưng không ai dám nói gì.

Tô Khuynh nhìn bát thuốc được đưa tới trước mặt, đưa tay đẩy đi: “Không cần uống nữa.”

Bà chủ sự bưng bát thuốc mà không biết phải làm sao.

Tống Nghị đứng bên cạnh, cơn giận bắt đầu nổi lên: “Uống đi.”

Tô Khuynh cúi người buông ống quần, chỉ đáp: “Nếu muốn nói để giúp ta thoải mái hơn khi đến kỳ, vậy thì không cần nữa, ta đã ổn rồi.”

Nói rồi liền đưa tay thả rèm màn xuống, xoay người vào giường.

Tống Nghị phất tay, ra lệnh cho bà chủ sự kia lui xuống. Hắn vén rèm màn ra rồi ngồi xuống mép giường, nhìn vào người đang ôm chăn ngả đầu xuống gối.

“Gây đây gia có khá nhiều ưu phiền, nàng có thể thuận theo gia một chút không?”

Tô Khuynh không nhìn về phía hắn mà nhìn sang song đuốc long phượng cao cao đang cháy phía ngoài tấm màn lụa đỏ. Từ khi nàng chuyển đến đây, đêm nào song đuốc long phượng kia cũng được đốt cháy đến tận bình minh.

“Ưu phiền đều do Đại nhân tự rước lấy, người khác không thể giải quyết được.”

Sao nàng lại không biết hắn đang phiền não chuyện gì được chứ. Bất kể phố phường rỉ tai nhau bàn tán hay do nàng tận mắt chứng kiến, ai nấy cũng đều nhìn ra dã tâm bừng bừng của nam nhân này.

Tương lai hắn như thế nào vẫn là chuyện khó nói. Chỉ cần bàn đến việc hiện giờ nếu một quyền thần như hắn có con nối dõi, nhất định sẽ khiến lòng người bất an. Trên con đường mà hắn đang đi, đó chính là nhân tố mang tính quyết định.

Có điều hiện giờ không chỉ mỗi lão thái thái thúc giục hắn, e là những triều thần kia cũng đang âm thầm giục hắn.

Tống Nghị híp mắt nhìn chằm chằm vào nàng: “Nếu nàng chịu phối hợp với Thái y, không cố từ chối mà ngoan ngoãn uống thuốc thì gia đâu đến nỗi ưu sầu như vậy?”

Cuối cùng Tô Khuynh cũng rời mắt khỏi song đuốc long phượng kia, quay sang nhìn hắn: “Đại nhân, ta vẫn phải khuyên ngài một câu, đừng gửi gắm hy vọng lên người ta nữa.” Uống thuốc suốt gần hai năm, nàng cũng không biết hắn lấy đâu ra niềm tin mà mãi không chịu chết tâm như vậy.

Tống Nghị nhất quyết không chịu nghe lời này. Nếu là kẻ khác nói chắc chắn sẽ bị hắn xử lý, ai dám nhắc tới thì chính là đi tìm chết. Nhưng nếu là nàng, hắn chỉ có thể cố gắng kiềm chế cơn giận.

Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà trầm mặt xuống, nói: “Tô Khuynh, nếu nàng còn nói lời này nữa, có tin gia sẽ…”

“Đại nhân.” Tô Khuynh ngắt lời hắn, nhìn hắn rồi nói: “Ngài cưới vợ đi.”

Tống Nghị bình tĩnh nhìn nàng một lúc, sau đó đá cửa bỏ đi.

Phía sau hậu tráo lâu của phủ Hộ Quốc công là một dãy nhà quay lưng về hướng này, dành cho hộ vệ binh phủ ở. Phía trước là chính điện để cho lão thái thái ở lại đó. Bên trái là khu phụ dành cho nhị phòng.

Tống Hiên vào kinh báo cáo công tác xong thì ở lại kinh thành, đợi đầu xuân năm sau mới về thành Tô Châu.

Lúc y vào nhà, Điền thị đang ưỡn bụng thêu hoa, Tuệ tỷ ngồi bên cạnh nhìn chăm chú.

“Cha.” Tuệ tỷ đứng dậy gọi một tiếng.

Tống Hiên gật đầu đáp lại, ngay sau đó phân phó bà tử bên cạnh: “Dẫn Tuệ tỷ ra ngoài trước đi.”

Bà tử kia vội vàng nhận lệnh, khom lưng dẫn Tuệ tỷ sang phòng bên cạnh.

Điền thị đỡ bụng định đứng dậy. Tống Hiên bước đến ấn vai nàng ta xuống, cười nói: “Nàng cứ ngồi yên đi, cẩn thận làm ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.”

Điền thị giận dỗi: “Nào có mỏng manh dễ vỡ như vậy đâu.”

“Phu nhân, ta có lời muốn nói với nàng.”

Điền thị thấy giọng điệu của y rất nghiêm túc, đành hỏi: “Chuyện gì?”

Tống Hiên nhìn xuống bụng nàng ta, sau đó lại nhìn lên vào khuôn mặt nàng ta: “Đại ca nói, nhị phòng đã có Minh ca thừa kế, cho nên nếu lần này nàng sinh được con trai, muốn hỏi ta liệu có thể để huynh ấy nhận nuôi đứa trẻ này hay không.”

Điền thị lập tức miệng lưỡi khô khốc.

Kỳ thực từ khi nàng ta bắt đầu hoài thai, nàng ta vẫn luôn nung nấu cái tâm tư này. Có điều Đại ca không đề cập tới, thế nên nàng ta cũng không dám khơi chuyện ra.

Hiện giờ… cuối cùng cũng đề cập đến rồi.

“Tất nhiên là được.” Điền thị xoa xoa bụng, cúi đầu nhìn xuống, sau lại ngẩng lên nhìn về phía y, cười nói: “Đại ca chiếu cố nhị phòng chúng ta rất nhiều. Đều là người một nhà cả, nếu bây giờ ta có thể giúp được Đại ca thì tốt không gì sánh bằng. Cũng chỉ mong, cái thai này là con trai.”

Bình Luận (0)
Comment