Lúc Tô Khuynh đến chỗ quầy hàng, từ phía xa xa đã nhìn thấy một nữ tử mặc áo choàng đỏ tươi đứng chờ ở đó. Hình như gió lùa khiến nàng ta bị lạnh, thỉnh thoảng lại dậm chân mấy cái.
Thấy Tô Khuynh đã đến, nữ tử kia ngước mắt lên, khuôn mặt kiều diễm nở một nụ cười nhạt: “Trời lạnh thế này, ta còn tưởng cô sẽ không tới.”
Tô Khuynh dựng quầy, bày giấy bút và mực ra, nghe vậy liền đáp: “Cũng không đáng ngại lắm. Hôm nay cô muốn viết thư à?”
Nữ tử kia gật gật đầu, lại đưa tay lên miệng hà hơi ra cho ấm, sau đó đưa tay trái ra sau cổ xoa xoa.
Tô Khuynh trải giấy, mài mực, cầm bút lên chậm rãi viết theo những gì nữ tử kia yêu cầu.
Nữ tử kia nhìn những nét chữ gọn gàng tinh tế trong bức thư, không khỏi đưa mắt lên nhìn vào khuôn mặt thanh tú mà trầm tĩnh của người viết. E là ai cũng không đoán được rằng, hai người bọn họ sẽ gặp lại nhau.
Nàng ta không phải ai khác mà chính là vị di nương của phủ Tổng đốc ở Tô Châu năm đó, Nguyệt Nga.
Thời điểm này năm ngoái, vừa hay nàng ta đang có việc gấp cần người viết hộ một phong thư. Ngặt nỗi những kẻ đọc sách đó toàn tự cho mình là thanh cao, không muốn giúp một nữ tử phong trần như nàng ta. Vì bất đắc dĩ nên nàng ta mới phải đến quầy hàng này thử vận may, không ngờ rằng lại gặp được Tô Khuynh ở đây.
Hai bên vừa nhìn thấy nhau, ai nấy cũng đều kinh ngạc.
Nguyệt Nga không tin rằng một nữ tử đơn độc có thể sống yên ổn trên thế đạo này, còn tưởng rằng có khi Tô Khuynh đã hoá thành một sợi u hồn rồi cũng nên. Mà Tô Khuynh thì lại cho rằng Nguyệt Nga kia đã bỏ mình trong cuộc nội chiến loạn lạc kia rồi, thế nên không ngờ sẽ có lúc gặp lại.
Năm xưa Nguyệt Nga lên Bắc, Tô Khuynh xuôi Nam. Lúc sau hai người đảo lại, Tô Khuynh ở Bắc, Nguyệt Nga ở Nam.
Mà đến hôm nay, không ngờ hai người lại lần nữa gặp nhau tại kinh thành, có thể thấy được tạo hoá thật trêu ngươi.
Tô Khuynh phơi khô lá thư, sau đó đưa cho nàng ta.
Nguyệt Nga nhận thư rồi gấp gọn lại cất vào trong tay áo, cũng không vội rời đi mà đứng sát vào bên cạnh Tô Khuynh, nói vài câu tám nhảm: “Mới đó mà đã qua một năm, nhanh thật đấy. Chẳng sợ tháng ngày gian nan, chỉ sợ nó trôi qua quá nhanh, bởi vì tuổi xuân của nữ tử chúng ta chẳng thể đuổi kịp thời gian.”
Nàng ta quay đầu nhìn Tô Khuynh, thấy nàng chỉ khoác một chiếc áo choàng màu xanh đen, quanh người tràn ngập một hơi thở trầm tịnh, không mang theo chút màu sắc tươi sáng nào. Lúc không nói chuyện thì phần lớn thời gian đều rũ mày cụp mi, hãy còn trầm mặc, giống như đang nhập định vậy. Rõ ràng người gần ngay trong gang tấc, nhưng lại tựa như đang cách xa cả ngàn dặm, mang lại cho người ta cảm giác rằng trên người nàng thiếu đi vẻ khói lửa nhân gian.
Nguyệt Nga thấy vậy, nhịn không được hỏi: “Sao cô không nuôi tóc? Chẳng lẽ nghe nhà Phật nói đó là thứ phiền não, cắt đi rồi thì thật sự sẽ được cởi hết vướng bận vô lo vô sầu sao?”
Tô Khuynh ngẩng lên nhìn thằng vào ánh mắt tò mò của nàng ta. Sau đó đưa tay chỉ chỉ vào cổ tay phải của nàng ta: “Trời lạnh, nếu cô còn đứng đây thêm nữa thì sợ là bệnh cũ sẽ tái phát đấy.”
Không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới là Nguyệt Nga lại cảm thấy cổ tay trái mình bắt đầu rấm rứt đau. Nàng ta trừng mắt với Tô Khuynh, châm biếm: “Cũng tiếc thay cho Tống Đại nhân mắt cao hơn đỉnh đầu kia, thế mà vẫn chịu được cái dáng vẻ này của cô.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng của Nguyệt Nga đã biến mất sau lối rẽ ở đầu phố, lúc này Tô Khuynh mới thu hồi tầm mắt.
Từ lúc hai người tương ngộ vào một năm trước, tháng nào Nguyệt Nga cũng sẽ ghé qua chỗ nàng hai ba lần, lúc thì nhờ nàng viết thư, lúc lại kiếm cớ tán gẫu đôi ba câu. Tuy hai người chưa thể gọi là cố nhân, nhưng cũng miễn cưỡng coi như chỗ quen cũ, thường xuyên qua lại nên dần dần thân quen hơn.
Cũng từ khi ấy Tô Khuynh mới biết, thì ra lúc trước sở dĩ nàng ta có thể thoát chết đều là nhờ lấy công chuộc tội. Ngày đó Cửu Điện hạ bại trận chạy trốn, quân triều đình lùng sục khắp nơi mà vẫn không tìm thấy, nhờ đó nàng ta đã tìm ra được cơ hội sống sót, kịp thời tố giác nơi ẩn náu của gã ta cho quân triều đình.
Tống Nghị tha mạng cho nàng ta, nhưng đã sai người phế đi bàn tay phải, sau đó ném nàng ta ra đường, cho tự sinh sự diệt.
Nhưng nàng ta lại giống như cành lá hương bồ vậy, cố giãy giụa mà sống sót.
“Giá cả chỗ ngài tính thế nào vậy ạ?”
Tiếng người hỏi giá trước quầy hàng cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Khuynh.
“Ba văn.” Nàng đáp.
—
Trong sảnh chính của phủ Hộ Quốc công đang tràn ngập mùi thuốc nổ.
Lão thái thái nhìn chằm chằm vào hai huynh đệ, vẻ mặt cực kỳ giận dữ: “Đừng tưởng giấu nhẹm đi là ta không biết, đều muốn gạt ta đúng không? Nhận con thừa tự là chuyện lớn như vậy, hai huynh đệ các ngươi cứ tự tiện quyết định thế à?” Lão thái thái đập mạnh cây gậy xuống đất: “Ta vẫn chưa chết đâu!”
Thấy lão thái thái tức giận, Tống Hiên liên tục chắp tay thi lễ: “Lão thái thái đừng nói như vậy. Đều là lỗi của con không chịu báo trước một tiếng với người. Người muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, ngàn lần cầu xin người đừng nổi nóng kẻo giận quá hại thân.”
Tuy lời y nói khá dễ nghe nhưng lão thái thái vẫn không dao động, chỉ liếc mắt nhìn y một cái, rồi sau đó lại nhìn thẳng ra ngoài cửa: “Con đi ra ngoài đi!”
Tống Hiên liếc mắt nhìn Đại ca với vẻ khó xử.
Tống Nghị đưa mắt ý bảo y cứ ra ngoài trước đi.
Tống Hiên thở dài một tiếng, mặt mày ủ ê bước ra ngoài.
Đến khi trong điện chỉ còn hai người bọn họ, lão thái thái đột nhiên nhìn sang Tống Nghị, ánh mắt như phóng điện: “Con là đích trưởng tử của Tống gia, không muốn cưới vợ sinh con mà lại đi nhận con trai của đệ đệ làm con thừa tự, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ! Hồ đồ!”
Tống Nghị không giải thích, chỉ mặc cho bà mắng chửi. Không thể nghi ngờ gì nữa, dáng vẻ này của hắn chính là đã thực sự quyết tâm.
Lão thái thái thấy vậy thì lòng lạnh đi một nửa, vừa tức vừa hận: “Ta thật không biết nữ tử kia đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể khiến con chung tình với nàng ta như vậy! Những năm gần đây con không tiếc chi phí ăn mặc, có đồ tốt nào cũng đều đưa sang khu viện kia đúng không? Con đang cố moi hết tim gan ra, không cưới vợ sinh con mà chỉ một lòng ở cạnh nàng ta, càng để mặc nàng ta làm càn thì càng khiến cho đám người ngoài kia âm thầm cười nhạo phủ Hộ Quốc công chúng ta không có quy củ! Nhưng làm vậy thì sao nữa, tiếp theo sẽ thế nào nữa hả?”
Lão thái thái hận sắp không thể thành thép, cũng không sợ làm hắn mất mặt, lập tức chọc thủng sự giả dối bấy lâu nay hắn vẫn luôn tin là thật: “Nàng ta có cảm kích không? Hay là có ăn của con dùng của con hay không? Ngoại trừ con thì ai cũng có thể nhìn ra được, chỉ có một mình con đơn phương nhiệt tình mà thôi!”
Nét mặt Tống Nghị lập tức đanh lại. Một lát sau, hắn thu mắt rồi đổi chủ đề: “Lão thái thái, con trai Nhị đệ cũng là huyết mạch của Tống gia, đều giống nhau cả.”
Lão thái thái hít một hơi thật sâu, đấm mạnh vào ngực.
Một lúc lâu sau, bà mới lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào hắn, lắc đầu rồi hỏi hắn với vẻ không thể tin được: “Con nói lời này là để lừa gạt ta hay tự lừa dối chính mình? Từ xưa đến nay, vì việc nhận con thừa tự mà huynh đệ trong nhà bất hoà rồi làm loạn đến mức khiến người ngoài chê cười còn ít sao? Nghị Nhi, không thể sinh còn thì còn được, nhận nuôi con cháu trong nhà đúng đôi bên đều được yên tâm. Nhưng vấn đề là, nếu sau này con lại có con nối dõi, vậy vị trí Thế tử kia con định để lại cho ai?”
Nói đến đây, lão thái thái không nhịn được mà cười khẩy: “Không bàn đến việc ngày sau nàng ta có thể sinh con hay không, chỉ cần nói đến thế sự vô thường, tương lai chuyện gì cũng có thể xảy ra. Con có dám đảm bảo sau này mình vẫn sẽ luôn ở bên nàng ta mà không quên đi ước nguyện ban đầu hay không?”
Tống Nghị chỉ đứng đó không nói một lời, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.
“Con muốn đối đãi với nàng ta ra sao, sau này ta cũng sẽ không hề phản đối.” Một lúc lâu sau, lão thái thái mới chậm rãi nói: “Nhưng mà, con buộc phải có con trai, dù là dưới danh nghĩa của nàng ta cũng được. Con là chủ của Tống gia, nếu con mà đoạn tử tuyệt tôn, đừng nói người Tống gia sẽ không cho phép, mà e là ngay cả những triều thần dựa vào con cũng sẽ không đồng ý.”
—
Lúc Tô Khuynh trở về, vừa vào trong điện đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Thoáng liếc mắt nhìn vào trong đã nhìn thấy người ngồi ở sảnh đang ngồi quay lưng về phía này, hãy còn rót rượu, bên cạnh còn có vò rượu không.
Ở cạnh hắn mấy năm nay, nàng cũng có thể hiểu được hắn phần nào. Lúc tâm tình của hắn rất tốt hoặc đang có cảm xúc không tốt, hắn đều sẽ ngồi uống rượu một mình.
“Tô Khuynh, nàng qua đây.”
Bước chân của Tô Khuynh hơi khựng lại, sau đó đặt đồ vật trong tay sang một bên, đi đến bên cạnh hắn rồi kéo ghế ngồi xuống.
Hắn nghiêng mặt nhìn sang, hơi thở mang theo mùi rượu nồng: “Tô Khuynh, gia có tốt với nàng không?”
Tô Khuynh tránh né ánh mắt hắn, nhẹ giọng đáp: “Không thể phủ nhận, Đại nhân đối xử với ta cực kỳ tốt.”
“Cực kỳ tốt.” Giọng hắn không được rõ ràng lắm, chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ này, sau đó lại quay đầu rót thêm một ly rượu nữa, ngửa cổ uống cạn.
“Là cực kỳ tốt.” Hắn vẫn chưa nhìn về phía nàng, chỉ khẽ cười: “Tốt đến mức suốt hai năm nay nàng không chịu ăn một hạt cơm nào của ta, không chịu dùng nửa tấc lụa gấm của ta.”
Tô Khuynh hơi giật mình, sau đó quay mặt đi.
Tống Nghị buông ly rượu xuống, xoay người nàng lại ép nàng phải đối mặt với hắn, ánh mắt nóng rực: “Tô Khuynh, chẳng lẽ gia không thể sưởi ấm nàng được sao?”
“Đại nhân say rồi.” Tô Khuynh nhíu mày, gỡ tay hắn ra. Nhưng bàn tay giữ trên mặt nàng giống như kìm sắt, dù nàng có lôi kéo thế nào cũng không thể thoát ra được.
Hắn lại đột nhiên cúi xuống áp trán hai người vào nhau, giọng điệu mạnh mẽ như mang theo vẻ bức bách: “Trả lời gia! Có thể sưởi ấm hay không?”
Tô Khuynh liền dừng động tác, từ từ thu tay lại. Chỉ sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, nàng thấp giọng đáp: “Đại nhân, từ trước tới tay ta vẫn luôn như vậy. Nếu ngài mong đợi điều gì khác, e là phải khiến ngài thất vọng rồi.”
“Thất vọng…” Hắn khẽ lẩm bẩm, rồi sau đó lại nghiến răng cười: “Gia không thể mong đợi điều gì khác ư? Dựa vào đâu chứ? Chẳng lẽ nàng lại sắt đá đến vậy sao! Dù cho gia có làm thế nào nàng cũng không hề dao động, cứ luôn ung dung bình thản với gia. Chẳng lẽ nàng muốn sống như vậy với gia cả đời ư?”
Tiếng chất vấn của hắn không lớn, nhưng sự bất mãn trong đó có thể xuyên thủng cả tầng mây.
Tô Khuynh biết, suốt gần hai năm nay, sự bất mãn của hắn sớm đã tích tụ cao đến đầu ngọn gió rồi. Có thể nhẫn nhịn đến tận hôm nay mới phát tác, chỉ sợ đây đã là cực hạn của hắn.
“Khi ấy lúc Đại nhân đón ta vào phủ, không phải sớm đã biết ta là người thế nào rồi sao?” Tô Khuynh nhẹ giọng nói: “Ngày đó là do Đại nhân tự chấp nhận.”
Từng chữ rõ ràng lọt vào tai, nghe cứ như đang truyền đạo giác ngộ vậy, khiến hắn cảm thấy đinh tai nhức óc; tựa như mũi tên độc xuyên thẳng vào tim, chỉ trong nháy mắt đã khiến hắn máu thịt lẫn lộn.
Đúng nhỉ, ngày đó hắn có thể chấp nhận, vì sao bây giờ lại bất mãn và oán hận nhiều đến vậy?
Vì sao chứ? Hắn muốn nghiến răng cười khẩy, nhưng không phải cười người, mà là tự cười mình.
Đều là do những ha.m mu.ốn khó thỏa mãn của con người. Ngày đó hắn cưỡng cầu nàng ở bên bầu bạn, hắn đã cảm thấy mãn nguyện bảy phần rồi. Nhưng đến hôm nay, bảy phần này đã dần bị mài mòn, tới giờ phút này, chắc chỉ còn lại vài phần ít ỏi mà thôi. Trống những tám chín phần, hắn vẫn không biết thoả mãn mà muốn khiến nàng phải cam tâm tình nguyện!
“Đại nhân.” Tô Khuynh nhắc nhở: “Hiệp ước ba điều kia của chúng ta, những điều kiện ngài đưa ra, ta đều làm được hết.”
Tống Nghị hít sâu một hơi, ngồi ngay ngắn, sau đó đẩy nàng ra. Rồi hắn kéo phanh ngực ra, kéo tay nàng đặt lên lồng ng.ực nóng rực của hắn: “Tô Khuynh, gia thật sự không tin, tình cảm con người có thể bị ràng buộc bởi một một cái hiệp ước. Gia không tin nàng không cảm nhận được, cũng không tin nàng không hề rung động dù chủ một chút!”
Tô Khuynh nhíu mày rút tay về. Tống Nghị lại cứ giữ chặt lấy, không chịu để nàng rụt về.
Không đấu nổi hắn, nàng chỉ đành thôi giãy giụa, quay mặt sang một bên, nhìn vào ánh đèn mông lung phía xa xa ngoài cửa sổ.
Đèn nến đã tắt ngấm. Hai người ngồi dưới ánh sáng mờ ảo trong điện, một say một thất thần.
Tống Nghị thấy nàng như vậy, chậm rãi buông lỏng tay. Hắn lại bắt đầu uống rượu, nàng vẫn trầm mặc ngồi trông ra ánh đèn xa xa ngoài cửa sổ.
Không biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn về phía nàng: “Nếu như…”
Vừa nói được hai chữ, hắn đột nhiên ngừng lại, quay sang nhìn chằm chằm vào nàng, không bỏ lỡ bất kỹ biểu cảm nào trên mặt nàng.
Lát sau, hắn mới trầm giọng: “Gia nói theo cách khác. Nếu như gia có con trai… nàng định như thế nào?”
Tô Khuynh đột nhiên nhìn về phía hắn.
Tống Nghị nhìn nàng thật kỹ.
Chỉ một lát sau, Tô Khuynh đã lên tiếp trả lời: “Đại nhân còn nhớ ba điều trong hiệp ước đó không?”
“Tất nhiên là nhớ rõ.” Ánh mắt Tống Nghị vẫn khoá chặt trên người nàng: “Nhưng điều kiện của nàng chỉ là gia lấy vợ nạp thiếp thì sẽ thả nàng đi. Trong đó, nàng không hề đề cập tới việc có con.”
Đầu Tô Khuynh ù đi, sao lúc ấy nàng không nghĩ đến việc này nhỉ?
“Không đúng, ta có đề cập rồi.”
“Không, nàng không hề.”
Tống Nghị kiên quyết phủ nhận, song vẫn dịu giọng: “Dù gia có đê tiện cũng sẽ không lấy chuyện này ra để gạt nàng. Nếu không nàng cứ hồi tưởng lại một chút đi.”
Lòng Tô Khuynh lập tức rối loạn, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đã khôi phục sự bình tĩnh. Nàng ngồi thẳng người, trấn định nhìn trực diện vào hắn, trong mắt tràn đầy sự cương nghị: “Đại nhân, sao ngài không…”
“Tô Khuynh!” Tống Nghị đột nhiên cắt ngang lời nàng, ánh mắt loé lên vẻ cảnh cáo: “Đừng quên hiệp ước ba điều của chúng ta. Nếu nàng muốn đơn phương bội ước, vậy thì gia sẽ không đồng ý!”
Tô Khuynh bèn không nói nữa.
Bầu không khí trong phòng ứ đọng lại một lúc, sau đó Tô Khuynh tì bàn đứng dậy, hơi cụp mắt nhìn hắn, sâu trong ánh mắt là một khoảng bình thản yên lặng: “Vậy thì tuỳ Đại nhân. Dù ngày sau Đại nhân có lấy vợ nạp thiếp cũng không cần cố kỵ điều gì. Hiệp ước ba điều kia của chúng ta, tất cả đều không còn hiệu lực nữa. Cuối cùng, chúc Đại nhân có thể con đàn cháu đống, thê thiếp hòa thuận.”
Dứt lời, nàng liền xoay người thu dọn mực giấy và bút đặt bên cạnh, đi vào phòng trong.
Tống Nghị bỗng chốc không hề cảm thấy vui mừng mà chỉ hãi hùng khiếp vía, tức khắc tỉnh rượu.
Hắn lau mặt xong liền vội vàng đứng dậy chạy nhanh vào buồng trong, thấy nàng đang đứng quay sang một bên cất đồ thì lúc này mới yên tâm trở lại.
Nhẹ nhàng bước qua, hắn ôm lấy vòng eo nàng từ phía sau, áp cả người nàng vào lòng mình, thở dài: “Gia uống rượu say, những lời phía trước đều là nói bậy thôi.”
—
Chưa đến cuối năm, Điền thị đã chuyển dạ, sau đó liền sinh, là một bé trai. Có lẽ do sinh non, đứa bé chỉ nhỏ xíu, tiếng khóc yếu ớt như mèo con, vô cùng đáng thương.
Đứa trẻ về được bế ra, Điền thị còn chưa kịp nhìn một cái đã bị Tống Nghị phái người đến ôm đứa bé đến hậu tráo lâu.
Lòng Điền thị vừa bực tức vừa chua xót, nghẹn khuất không nói lên lời, song cũng không dám nổi giận, chỉ có thể âm thầm rơi lệ. Vì việc con thừa tự này mà lão thái thái giận cá chém thớt với nàng ta, từ lúc nàng ta chuyển dạ đến giờ cũng không thèm qua nhìn lấy một cái.
Tống Hiên đứng cách một tấm bình phong, hỏi: “Vẫn còn đau người sao?”
Điền thị nghẹn ngào: “Đều không phải. Chỉ là nghĩ thằng bé bị ôm đi sớm như vậy, khó tránh khỏi đau buồn.”
Tống Hiên an ủi nàng ta: “Cứ yên tâm đi, có đám nhũ mẫu theo qua đó rồi, chắc chắn sẽ nuôi nấng thằng bé thật tốt. Đại ca cũng nói, ôm qua đó sớm cũng là để huynh ấy thân cận với thằng bé hơn. Chờ đến đầu xuân, chọn một ngày tốt để khởi hành đến Tô Châu rồi mở tử đường, chính thức nhận thằng bé vào đại phòng.”
Tiếng khóc của Điền thị thoáng ngưng lại, hỏi: “Khoảng mấy tháng nữa?”
Tống Hiên đáp: “Ít cũng phải bốn đến năm tháng đấy. Dù sao thằng bé vẫn còn nhỏ, không thể đi đường xa được.”
Điền thị không khỏi nhíu mày một lúc lâu.
—
Nhũ mẫu thấp thỏm ôm đứa bé đến trước mặt Tô Khuynh. Bà ta cố gắng cúi gằm mặt xuống, không dám liếc nhìn lung tung, trong lòng lại đang vô cùng bất an.
Ngày thường bà ta hay nghe mọi người lén lút nghị luận, nữ nhân bí ẩn của khu viện này là người ác độc tàn bạo ra sao, tâm địa rắn rết quỷ quyệt như thế nào. Cho nên khi bà ta đột nhiên phải đối mặt với một nhân vật như vậy, sao mà không hoảng hốt cho được?
Tô Khuynh không ngờ, hắn lại muốn nhận nuôi con trai của nhị phòng.
Nàng hãy còn thất thần, sau đó ngước mắt lên nhìn nhũ mẫu: “Bà ôm đứa trẻ đi đi, đừng để ở chỗ của ta. Với lại truyền lời cho Đại nhân, ngài ấy cho ai nuôi cũng được, nhưng ta sẽ không nuôi dưỡng đứa trẻ này.”
“Nàng nói linh tinh gì thế.” Tiếng mắng nhẹ truyền từ gian ngoài đến. Lúc này rèm cửa bị vén lên, Tống Nghị khom người tiến vào, thấy được tình hình trong phòng thì liền bảo nhũ mẫu kia ôm đứa bé ra ngoài.
Nhũ mẫu kia như được đại xá.
Cởi bỏ triều phục treo lên giá gỗ, hắn bước đến ngồi xuống mép giường, thuận tay ôm lấy bả vai nàng, ân cần khuyên bảo: “Nàng đừng lo sẽ nuôi không tốt. Đứa trẻ vẫn còn nhỏ như vậy, nàng nuôi nó từ giờ cho đến khi nó lớn, vậy cũng chẳng khác mẹ ruột là bao.”
Tô Khuynh không lên tiếng phản bác. Bởi vì nàng biết khi hắn đã quyết tâm làm chuyện gì, dù nàng có cự tuyệt thì cũng chẳng thay đổi được gì. Chỉ đành để sau này hắn thấy được sự kiên quyết của nàng, lúc đó hắn mới dần từ bỏ ý định.
Tống Nghị cũng mong sau này nàng sẽ buông bỏ khúc mắc, yên tâm nuôi dưỡng đứa nhỏ này.
—
Tháng Tư năm Tuyên Hoá thứ ba.
Hoa mơ nở rộ dưới mưa phùn, đồi núi xanh non ngập tràn sắc hoa, gió xuân dịu dàng lan toả khắp mười dặm.
Ban đầu dự kiến sẽ về Tô Châu mở từ đường vào giữa tháng Tư, nhưng sau đó có chuyện bất ngờ xảy ra, thế nên đành gác lại.
Nguỵ Kỳ, đã tìm được rồi.
Nhưng đám ám vệ lại không dám tuỳ tiện ra tay nên đành khẩn cấp gửi tin báo về kinh thành. Sau khi Phúc Lộc nhận được tin, cân nhắc một hồi cũng không dám tự ý ra quyết định, chỉ đành cắn răng báo lại cho Đại nhân.
Thì ra Nguỵ Kỳ kia đã xuất gia tu hành, còn được cao tăng đắc đạo là thiền sư Tịnh An nhận làm đệ tử cuối cùng. Trong khi bọn họ đang truy tìm tung tích thì vô tình gặp được Nguỵ Kỳ đang vân du cùng với thiền sư Tịnh An. Một vị cao tăng tiên phong đạo cốt như thiền sư Tịnh An vừa đứng chắn trước mặt, bọn họ nào dám xuống tay giết người chứ? Ai mà chẳng sợ tay sẽ dính phải đại nghiệt, sau khi chết không thể siêu sinh?
Tống Nghị nắm chặt lá thư, nhìn chằm chằm vào chữ ‘tăng’ kia một lúc lâu.
“Bảo bọn họ về kinh.” Hắn nói: “Gia tin Phật, không giết tăng.”
—
Lúc Tô Khuynh trở về, trong điện đang có rất nhiều hạ nhân đứng đó, ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ.
Bà chủ sự cố cúi thấp đầu tiến tới, nuốt nước bọt, ấp úng: “Phu nhân, hôm nay nô tỳ hồ đồ, cho một nô tỳ mới tới vào quét dọn phòng của người… Không ngờ cô ta vụng về hậu đậu, lại, lại không cẩn thận làm đổ ngọn nến…”
Không đợi bọn họ nói xong, Tô Khuynh như đã nhận ra gì đó, mặt chợt biến sắc, vội chạy vào buồng trong.
Trong phòng, nơi vốn được đặt một cái tủ gỗ đàn hương, giờ chỉ còn một mảng cháy đen.
Nàng để mấy bộ đồ tăng, tràng hạt và kinh thư trong đó, đều đã bị thiêu rụi không còn lại gì.
Bà chủ sự cho gọi tiểu nha hoàn kia vào phòng, bắt nàng ta quỳ xuống thỉnh tội: “Phu nhân, đều do tiểu nha đầu này tay chân vụng về, phạm phải sai lầm lớn thế này! Phu nhân người xem, nên đánh hay bán, đều giao cho người xử trí.”
Tiểu nha hoàn kia ôm mặt khóc rống lên, luôn miệng nói do nàng ta không tốt.
Bà chủ sự vừa đánh vừa mắng: “Khóc gì mà khóc, ngươi phạm phải sai lầm lớn tới nhường này mà vẫn còn mặt mũi để khóc à? Không đánh chết là còn nhẹ đấy!”
Tiểu nha hoàn kia che miệng khóc thút tha thút thít, khóc đến mức không thở nổi.
Tô Khuynh nhắm mắt, đứng đối diện với đống tro tàn một hồi lâu.
“Đừng đánh nữa.” Nàng mở mắt ra, song cũng không nhìn sang bọn họ, chỉ nói: “Ra ngoài hết đi, cũng không cần phạt cô ấy.”
Bà chủ sự ngậm miệng, túm chặt lấy cánh tay nàng ta rồi kéo ra ngoài.
Lúc đám người bà chủ sự đang tời đi, đúng lúc nhũ mẫu lại ôm đứa trẻ đi vào, thoáng đảo mắt nhìn sang rồi vội vàng đi tới trước mặt nàng.
Nhũ mẫu bế đứa trẻ trên tay, mỉm cười với nàng. Bà ta lén liếc nhìn qua đám người bà chủ sự và nha hoàn kia, lòng thầm cười nhạt. E là việc này không bị trách phạt nữa rồi.
Thế là bà ta lại sinh ra cảm giác giễu cợt. Lúc trước còn tưởng vị chủ tử này có thủ đoạn đáng sợ lắm, nhưng mấy tháng nay bà ta đã nhìn thấy rõ. Tính nết vị này cứ như là bùn nhão vậy, bọn hạ nhân làm sai mà cũng không đánh không mắng hay trách phạt. Một vị chủ tử như thế này, quả là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Tính toán mấy lần, nhũ mẫu kia liền ôm đứa trẻ đi sang căn phòng bên cạnh.
—
Năm ngày sau, Nguỵ Kỳ và thiền sự Tịnh An bị bí mật đưa về kinh thành.
Vừa mới vào kinh, Tống Nghị đã phái người mời tới một thuỷ lao ở ngoại thành.
Tống Nghị đứng ngoài nhà lao, nhìn xuyên qua khe cửa sổ hẹp trông vào trong. Nhưng hai người bên trong mặt không đổi sắc, cứ như đang đặt mình ngồi trong miếu thờ vậy, cụp mắt niệm kinh Phật.
Hắn tập trung đánh giá người đệ tử kia mấy lần.
Khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ráo, khí chất thanh cao, phong thái điềm tĩnh. Trên người khoác chiếc áo cà sa, tựa như đã cách xa vạn vật của chốn hồng trần, lại giống như cây tùng xanh trên núi, cũng tựa như một vùng đất hoang sơ thiếu vắng bóng người.
Thì ra, là thế.
—
Lần ân ái đêm nay, Tô Khuynh cảm thấy động tác của hắn có phần hơi thô bạo, đến cả cánh môi cũng bị hắn c.ắn m.út đến đau rát.
Nàng khó chịu muốn né tránh, nhưng lại chẳng thể lay chuyển được hắn, giống như cả người đang bị đóng đinh ghim chặt vào giường vậy, không thể tìm được đường lui, chỉ có thể chịu đựng những động tác mạnh mẽ của hắn, vừa hung hăng ngang ngược vừa phóng túng.
Xong chuyện, Tô Khuynh thở d.ốc một cách yếu ớt. Tuy hắn đã rời khỏi người nàng, nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy khó chịu.
Tống Nghị ngồi dậy, cánh tay và lưng đổ đầy mồ hôi. Hắn xuống giường đi ra phía sau bình phong lau rửa, đến khi mọi thứ xong xuôi rồi mới trở ra, thấy người trên giường lộ vẻ mệt mỏi, mê man chìm vào giấc ngủ.
Hắn cứ đứng như vậy trước giường nhìn nàng một hồi lâu.
Trong lồng ng.ực hắn, lúc thì bừng lên ngọn lửa dữ dội, khi lại chìm trong băng giá lạnh lẽo.
Sáng sớm hôm sau, nàng thấy người bên gối vẫn chưa đi, còn tưởng là mình dậy sớm nên lơ đãng liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Vừa nhìn liền thấy, không ngờ mặt trời đã lên cao rồi.
Sau khi rửa mặt xong, Tống Nghị cho gọi nhũ mẫu ôm đứa trẻ đi vào.
Tô Khuynh chỉ làm như không thấy, chuẩn bị đồ đạc xong cũng không nhìn lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài.
Tống Nghị nhìn nàng, đến tận khi bóng hình nàng đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Nàng không chỉ mang theo giấy bút và mực, mà còn dọn cả bộ áo tăng duy nhất của nàng mang theo bên mình.
Đồ ăn sáng bày đầy một bàn. Tống Nghị mới chỉ gắp hai miếng đã quẳng bỏ đũa, mặt không biểu cảm rời khỏi bàn.
Bọn hạ nhân lại quay sang nhìn nhau, không ai dám ho he tiếng nào.
—
Hôm nay lúc Tô Khuynh cầm bút viết, cứ luôn cảm thấy mệt mỏi.
Nguyệt Nga nhìn sắc mặt nàng, nhịn không được hỏi: “Sao gần đây trông cô gầy thế? Hôm nay vẻ mặt cũng nhợt nhạt xanh xao, không phải bị bệnh rồi đấy chứ?”
Tô Khuynh thấy hơi buồn nôn, nhíu mày rồi gác bút xuống, hít thở sâu để ổn định lại.
“Chắc không sao đâu.” Nàng nói. Có lẽ do đêm qua bị hắn dày vò quá mức.
Nguyệt Nga nhìn nàng chăm chú một hồi, cũng chỉ nói mấy lời trào phúng như thường lệ: “Không phải ta lắm mồm đâu, nhưng thân là nữ nhi đâu cần phải mạnh mẽ như vậy làm gì? Sống những ngày tháng yên bình là được rồi, cứ phải ra ngoài dãi nắng dầm mưa cả ngày chi cho mệt. Hiện tại vẫn còn trẻ nên cô vẫn chưa sợ, nhưng đợi đến khi đã lớn tuổi rồi, đến lúc đó lại rước thêm một đống bệnh, khi ấy cũng chỉ có cô chịu thiệt thôi.”
Tô Khuynh ngồi nghỉ một lúc, lại muốn cầm bút viết chữ. Không ngờ nàng vừa cầm bút lên, cơn choáng váng đột nhiên ập tới, suýt chút nữa nàng đã ngã phịch xuống đất.
“Trời ơi!” Nguyệt Nga bị nàng doạ cho nhảy dựng lên, vội vàng tránh xa ra chút, hoảng loạn nói với đám binh phủ đang như hổ rình mồi xung quanh: “Đều thấy rồi ha, ta không hề làm gì cô ấy, là bản thân cô ấy không được khoẻ!”
Một binh phủ tiến lên hỏi: “Phu nhân, hay là người về phủ trước đã?”
Quả thật là Tô Khuynh cảm thấy không khoẻ. Nàng cũng không cậy mạnh, bèn thu dọn đồ đạc rời đi.
Đám binh phủ vội vàng đi gọi xe ngựa tới.
Nguyệt Nga thấy vậy, lẩm bẩm với vẻ ghen tị: “Trước kia còn tưởng người nọ bạc tình, không ngờ lại là một kẻ thâm tình.”
Tô Khuynh thu dọn đồ đạc, vờ như không nghe thấy.
“Cô tốt số lắm đấy.” Nguyệt Nga hừ một tiếng, châm biếm: “Nhìn mà xem, giờ còn bảo vệ như tâm can bảo bối vậy. Thật sự không hiểu được nếu sau này cô mà sinh con nối dõi, không biết hắn có sủng cô lên tận trời hay không nhỉ?” Dứt lời liền liếc nhìn Tô Khuynh với vẻ ghét bỏ, chỉnh lại khăn rồi xoay người rời đi.
Tô Khuynh dọn đồ xong liền đứng dậy, đang định đi đến chỗ xe ngựa, đột nhiên nàng dừng bước chân. Một suy nghĩ loé lên trong đầu nàng, ngay sau đó mặt liền đổi sắc, tiếp đó cảm thấy như bị người ta giáng mạnh một đòn xuống trán đánh rầm một cái.
Binh phủ kia đánh xe đến lại không thấy người đâu, vội vàng hỏi những binh phủ khác: “Phu nhân đâu rồi?”
“Phu nhân nói có việc phải làm.”
“Những người khác có đi theo không?”
“Đương nhiên là có rồi.”
Binh phủ đánh xe kia an tâm hơn chút, nói tiếp: “Lên đi, qua đó thử xem có đuổi kịp không.”
—
Vốn là hôm nay Tống Nghị muốn đến nha thự, nhưng bỗng cảm thấy lòng dạ rối bời. Đặc biệt là lúc vừa ra khỏi cửa đã gặp được Vệ Thượng thư, khi nói chuyện lại vô tình nhắc tới việc nhận con thừa tự khiến tâm tình hắn càng thêm ủ rũ.
Thế nên không có tâm trạng làm việc. Hắn bèn dẹp đường hồi phủ, nghỉ ngơi thư giãn một ngày đã.
Sau khi hồi phủ, hắn không vội đi về sảnh chính là đến căn phòng trong hậu tráo lâu trước. Nghĩ rằng từ lúc đứa trẻ được đưa đến đây nuôi dưỡng, hắn bận rộn trong công việc nên chưa nhìn kỹ lắm. Tuy nói không phải do mình sinh ra, nhưng dù sao vẫn chung dòng máu, với lại về sau đứa trẻ này sẽ gọi hắn là cha, đương nhiên hắn phải quan tâm hơn một chút.
Nhưng nghĩ đến đứa nhỏ kia, hắn không khỏi nhớ tới thái độ thờ ơ lạnh nhạt của nàng với hắn, trong lòng lại bắt đầu sôi trào.
Cố gắng áp chế đủ mọi cảm xúc, hắn lấy lại bình tĩnh, nhấc chân đi vào phòng.
Bên trong không một bóng người.
Phúc Lộc thấy vậy, định mở miệng gọi người, song lại bị Tống Nghị giơ tay ngăn lại.
Bên trong phòng loáng thoáng có giọng nói truyền ra.
Tống Nghị giơ tay lệnh cho Phúc Lộc đứng im tại chỗ, còn hắn thì lặng lẽ tiến đến gần cửa phòng. Cách một cánh cửa, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
“Đây mới là mẹ con này. Sau này con trai lớn lên phải hiếu kính với mẹ ruột của con đấy, cũng đừng quên nhũ mẫu của con nhé. Nhìn thêm đi này, đây mới là mẹ ruột của con đó. Không được nhầm đâu nha, cái đồ yếu đuối nhu nhược kia không phải mẹ của con…”
Rầm một tiếng, cửa phòng bị phá ra rồi đổ ầm xuống.
Nhũ mẫu trong phòng hoảng loạn quay đầu lại nhìn, nhưng khi thấy dáng vẻ nam nhân đứng ngoài cửa kia u ám giống như hung thần, không phải Đại nhân thì là ai?
Nhũ mẫu hoảng hốt, bức hoạ trong tay rơi xuống đất.
Tống Nghị lạnh lùng đảo mắt qua, người trong bức hoạ chính là chủ mẫu của nhị phòng, Điền thị.
—
Điền thị ngồi ôm con không dám ra ngoài. Người ở sảnh ngoài còn đang bê bết máu, giống như bị người ta đâm cho một đao chí mạng, máu bắn tung toé, nằm im không nhúc nhích, không biết là còn sống hay đã chết.
Mười lăm phút trước đại bá đã sai người bế con về chỗ nàng ta, cùng theo về là hai nhũ mẫu vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn thương gì, chỉ có mỗi một người nằm trong vũng máu trên đất kia đang không rõ sống chết.
Ngày thường nàng ta hay nghe kể đại bá là người sát phạt quyết đoán như thế nào, thủ đoạn còn cực kỳ tàn nhẫn. Nàng ta chỉ luôn coi như đang được nghe chuyện cười mà thôi. Bây giờ mới được tận mắt chứng kiến, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, lông tơ dựng đứng hết cả lên.
Tống Nghị viết một phong thư rồi cho người gửi đến phủ Tổng đốc Giang Nam.
Chuyện nhận con thừa tự, cứ vậy mà từ bỏ.
Bà chủ sự cẩn thận dịch đến gần trước mặt Đại nhân nhà mình, ngập ngừng bẩm chuyện: “Đại nhân, gần hai ngày nay, theo nô tỳ quan sát, cứ luôn cảm thấy hình như phu nhân có gì đó… không ổn.”
Tống Nghị đang cầm kiếm định rời phủ ra ngoại thành, nghe thấy vậy thì bỗng dừng bước, cầm kiếm nhìn bà ta: “Không ổn thế nào?”
Bà chủ sự suy nghĩ cẩn thận rồi đáp: “Bắt đầu từ mấy hôm trước, nô tỳ nhận thấy sắc mặt phu nhân không được tốt, có khi còn lộ vẻ uể oải mệt mỏi. Nếu hôm nào phu nhân về sớm, nô tỳ ở bên hầu hạ cũng có thể phát hiện ra hình như phu nhân tức ngực khó chịu, thường xuyên phải vuốt ngực cho thuận khí…”
Tống Nghị nhíu mi, sắc mặt hơi khó coi.
Bà chủ sự nuốt nuốt nước bọt, nói tiếp: “Đặc biệt là hôm qua. Có nha hoàn hỗ trợ chiên dầu đậu nành, khó tránh khỏi việc bị ám mùi lên người. Nhưng sau một ngày, có lẽ mùi cũng đã tan gần hết rồi. Nhưng sau khi phu nhân trở về, dù đứng rất xa mà vẫn ngửi được mùi dầu đậu nành trên người của nha hoàn đó, còn nói không thích ngửi mùi này, vì khiến phu nhân cảm thấy tức ngực khó chịu.”
Tống Nghị cảm thấy lời này đang ám chỉ gì đó, vẫn bình tĩnh đứng nghe. Bà chủ sự lại nói tiếp: “Nô tỳ thấy phản ứng của phu nhân không phải tức ngực mà giống buồn nôn hơn.” Hơi khựng lại, rồi ngập ngừng nói tiếp: “Nguyệt sự của phu nhân cũng đã chậm hơn bảy ngày rồi… Vì lúc trước cũng từng có đợt không đúng ngày, bọn nô tỳ cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng hôm nay đủ mọi triệu chứng kia xuất kiện…”
Lần này không cần nói thêm nữa, tự hắn cũng đã hiểu được rõ ràng.
Da đầu hắn lập tức căng phồng, tựa như có gì đó vừa nổ tung trong đầu khiến hắn lập tức hoa mắt ù tai.
Thanh kiếm trong tay không nặng, song lại lại cảm thấy mình cầm không nổi nữa. Cố nghiến chặt răng ép bản thân phải bình tĩnh lại, hỏi: “Phu nhân đâu?”
Bà chủ sự đành phải làm như không nghe thấy vẻ trầm gằn, chỉ cúi đầu đáp: “Giờ này đang ở quầy hàng ạ.”
Tống Nghị hít sâu một hơi. Giơ tay vuốt mặt thật mạnh, rồi nhanh chóng lao vụt ra ngoài cửa như tia chớp.
=====