Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 129

Cưỡi ngựa lao ầm ầm đến thẳng hướng quầy hàng. Lúc đến nơi, nhảy xuống ngựa, khi chạy đến chỗ quầy hàng thì lại không thấy người đâu. Sự hân hoan vui mừng trước đó chợt tan biến không còn lại gì.

Chủ quầy hàng bên cạnh e dè nhìn lên thấy sắc mặt hắn không được tốt: “Người trông có vẻ như không thoải mái lắm. Hạ nhân của ngài nói là muốn đánh xe đưa người hồi phủ, nhưng xe chưa kịp đến thì người đã tự rời đi trước rồi.”

Mặt Tống Nghị tối sầm lại, không hiểu sao lại sinh ra dự cảm không lành: “Người đi đâu rồi?”

“Đi đến con ngõ nhỏ phía Nam.” Chủ quầy hàng trả lời, rồi lại nghĩ nghĩ gì đó mà bổ sung thêm một câu: “Phía Nam có nhiều y quán, chắc là vội đến y quán khám bệnh…” Câu nói kế tiếp, bị khuôn mặt u tối đáng sợ của người đối diện làm cho nghẹn ứ lại trong cổ họng.

Y quán. Tống Nghị lạnh sống lưng.

Biết được chuyện, lại giấu hắn để đến y quán. Hắn thật sự không dám tin vào suy đoán của mình, càng thêm hoài nghi lo sợ. Càng nghĩ về ý định của nàng, hắn không tự chủ được mà tay chân lạnh ngắt.

“Phúc Lộc!”

Sau khi nghe chủ quầy hàng bên cạnh trả lời xong, Phúc Lộc thấy Đại nhân bọn họ bỗng nhiên tái mặt thì chợt hãi thì chợt hãi hùng khiếp vía.

“Lập tức cho người đến y quán tìm! Nhanh lên!” Tống Nghị vội ra lệnh, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy sự chết chóc: “Đồng thời ra ngoại thành đưa Nguỵ Kỳ vào! Nếu nàng dám… gia sẽ chém chết Nguỵ Kỳ trước mặt nàng, băm thành thịt vụn, bắt nàng ăn hết!”

Đại phu ngồi trong sảnh của y quán bắt mạch cho nàng xong rồi từ từ thu tay lại, sau một lát trầm ngâm mới từ tốn nói: “Có lẽ do mới ít tháng, mạch tượng chưa quá rõ ràng, nhưng cũng phải tám đến chín phần.”

Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc này khi nghe được đáp án, đầu óc Tô Khuynh lập tức trống rỗng.

Đại phu nhìn biểu cảm của nàng, tốt bụng kiến nghị: “Ba tháng đầu là quan trọng nhất, phải tránh không được làm việc gì quá sức. Do đó ta khuyên cô nên ở lại trong phủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cẩn thận dưỡng thai.”

Tô Khuynh vô thức đặt tay lên bụng.

Nơi này, lại có sinh mệnh.

Rõ ràng, không nên có mới đúng.

Lòng nàng rối như tơ vò. Đủ mọi cảm xúc chợt dâng trào, kinh ngạc, sợ hãi, khiếp đản, bi ai, còn cảm thấy mờ mịt, buồn phiền và khủng hoảng… nhưng lại không hề vui mừng, cũng chẳng thấy oán hận.

Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, gian nan mấp máy môi: “Không biết, có thể phá…” Nói đến đây, không biết sao lòng nàng lại nhói lên, không thể nào thốt ra chữ tiếp theo được.

Đại phu kinh ngạc đến nhảy dựng lên, vội vàng liếc nhìn ra ngoài y quán theo bản năng, thấy nhóm binh phủ bên ngoài đang nhìn vào với vẻ hồ nghi, bèn nhanh chóng thu mắt.

Tuy nàng chưa nói hết câu, nhưng sao ông ta không đoán được ý định là gì chứ? Thế nên nào dám bàn thêm gì nữa, chỉ có thể ra vẻ ngu ngơ rồi ậm ờ nói: “Vẫn còn ngắn ngày, chắc là khám sai rồi cũng nên. Nếu cô không yên tâm, đợi thêm một thời gian nữa rồi mời người khác đến khám lại cũng không muộn.”

Một lúc sau, Tô Khuynh mới bình tĩnh lại.

“Thôi.” Tô Khuynh trả tiền khám bệnh, lập tức đứng lên. Để nàng suy nghĩ kỹ hơn đã.

Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, cửa y quán bị đá văng ra rồi đổ ầm sang một bên.

Người bên trong chưa kịp hốt hoảng nhìn lại, người đi đầu đã bừng bừng lửa giận cầm kiếm xông vào, tựa như đang nổi trận lôi đình, hùng hùng hổ hổ, cả người toả ra đầy sát khí.

Đám binh phủ phía sau cũng xông vào trong y quán, chỉ trong nháy mắt đã vây kín sảnh khám bệnh, một con kiến cũng khó lòng lọt qua.

Tống Nghị đi tới đứng trước mặt Tô Khuynh. Hắn ngồi xuống, ánh mắt sắc bén như chim ưng săn mồi nhìn đăm đăm vào bụng nàng, sau đó lại nhìn lên khuôn mặt nàng, rồi lại liếc sang số tiền trên quầy.

“Khám bệnh à?” Hắn hỏi.

Tô Khuynh đặt tay xuống bàn rồi ngồi xuống, trả lời: “Đúng vậy.”

“Ồ.” Hắn gật đầu, hỏi tiếp: “Bệnh gì?”

Tô Khuynh hé môi, cuối cùng vẫn không đáp lại.

Tống Nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng một hồi lâu, sau đó đột nhiên nổi cáu, lập tức túm lấy đại phu đang ngồi trước quầy, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt tràn đầy sự tàn độc: “Nghe kỹ cho gia, nếu dám bán nửa lá thuốc cho nàng, gia sẽ băm vằm ngươi ra!”

Đại phu kia sớm đã bị doạ cho mất hồn mất vía, mồm miệng run đến nỗi không thốt ra được lời nào.

Tô Khuynh thấy dáng vẻ điên cuồng của hắn, sợ rằng hắn thật sự sẽ ra tay giết người, vội nói: “Ông ấy chỉ ngồi khám cho ta, không hề làm gì khác!”

Tống Nghị mắt điếc tai ngơ, đẩy đại phu kia ra ngoài, giơ tay chỉ vào những y quán khác: “Ngươi mau đến toàn bộ y quán trong Tử Cấm Thành thông báo, không thể bỏ sót quán nào, nói với bọn họ, sau này ai dám bán thuốc cho nàng, gia sẽ giết cả nhà kẻ đó!”

Đại phu kia lảo đảo chạy đi. Tống Nghị xoay người lại, sau đó cúi người bế ngang nàng lên, lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa, quát: “Hồi phủ!”

Suốt cả đường đi, hắn đều nhắm mắt không nói một lời, chỉ ôm chặt nàng vào trong ngực, mặt cũng không lộ vẻ vui mừng hay tức giận, lại trông giống như sự yên bình trước giông bão.

Xe ngựa vào trong phủ, đi thẳng đến hậu tráo lâu.

Cho tất cả hạ nhân trong điện lui xuống, hắn ôm người vào buồng trong, đặt nàng xuống giường, sau đó xoay người cầm lấy bội kiếm.

Rút khỏi vỏ, hắn cầm thanh kiếm đi đến trước giường, đưa chuôi kiếm cho nàng: “Gia biết nàng oán hận. Cho tới nay, chuyện cũ vẫn luôn canh cánh trong lòng nàng, oán gia cưỡng ép nàng, hận gia giam cầm nàng.” Hắn trầm giọng nói xong, lại bắt lấy tay nàng rồi đặt lên chuôi kiếm, nâng mũi kiếm lên trước ngực hắn: “Nếu nàng oán giận, cứ nhắm vào gia đi.”

Tô Khuynh cảm thấy lực độ kia như muốn đâm thủng áo xuyên vào da thịt, trong lúc kinh hoảng đã vội vàng rụt tay về, lại bị hắn giữ chặt lại. Nàng hoảng hốt ngước mắt nhìn lên, đúng lúc đối diện với đôi mắt u tối sâu không thấy đáy của hắn.

“Tô Khuynh.” Tống Nghị nhìn nàng chăm chú, ánh mắt tràn đầy vẻ cương quyết: “Hoặc là đâm chết gia, hoặc là giữ lại nó!”

Tô Khuynh đối mắt với hắn như vậy một lát, sau đó cố gắng hất mạnh tay ra.

Leng keng. Tiếng thanh kiếm rơi xuống đất.

“Ngài không cần phải ép ta như vậy.” Tô Khuynh hít thở sâu, nói: “Nếu ta khăng khăng muốn làm, ngài muốn ngăn cản cũng không được đâu.”

Lòng Tống Nghị lạnh ngắt, vừa lo vừa sợ.

“Nàng muốn thế nào, mới chịu giữ nó lại?”

Lòng Tô Khuynh rối bời, khó tránh khỏi mất đi vài phần kiên nhẫn: “Để ta được yên tĩnh một lát đã.”

Nhưng câu này lọt vào tai hắn, lại khiến cả người hắn lạnh toát.

“Nguỵ Kỳ ở trong tay ta.” Hắn từ tốn nói.

Vừa nói câu này ra, lại thấy nàng có phản ứng, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn. Lòng hắn bỗng dâng lên đủ loại cảm xúc liên tục giày xéo tâm can lục phủ ngũ tạng khiến hắn đau đớn.

Tô Khuynh nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “Là sao? Liên quan gì đến y?”

Tống Nghị lại chưa trả lời nàng ngay. Cúi người nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, sau đó xoay người đi đến chỗ bàn ghế cách đó không xa rồi ngồi xuống, cũng không hề đối diện với nàng, chỉ chầm chậm chà lau thân kiếm.

“Gia cho nàng mười lăm phút.” Hắn nâng thân kiếm lên ngắm nhìn, chậm rãi nói: “Mười lăm phút sau, nếu vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn của nàng, gia sẽ lập tức giơ kiếm chém hắn thành trăm mảnh.”

Tô Khuynh nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi. Vì sao hắn lại vô duyên vô cớ đi bắt Nguỵ Kỳ? Huống hồ chuyện của nàng, sao hắn lại giận chó đánh mèo mà trút giận lên người Nguỵ Kỳ, còn muốn dùng tính mạng của Nguỵ Kỳ để đe doạ nàng nữa?

“Tống Nghị! Được rồi.” Tô Khuynh cố gắng giữ bình tĩnh để giải thích với hắn: “Đại nhân, mong ngài hãy bình tĩnh lại đã, cũng nên lắng nghe suy nghĩ của ta. Chuyện của ta không hề liên quan đến người khác, hy vọng ngài đừng lôi người ngoài cuộc vào. Suy cho cùng Nguỵ Kỳ…”

“Hơn nửa nén hương rồi.” Hắn nhìn đồng hồ cát, trầm giọng nói: “Gia nói mười lăm phút thì chính là mười lăm phút, quyết không nuốt lời.”

Các Thái y trong cung chuyên về phụ khoa lần lượt được mời đến phủ Hộ Quốc công, đi được khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy trở về. Tống Thái Hậu cảm thấy là lạ, trực giác mách bảo nữ nhân trong phủ Hộ Quốc công kia đã xảy ra chuyện gì đó, thế là cho người âm thâm ra ngoài hỏi thăm xem sao.

Phủ Hộ Quốc công canh gác nghiêm ngặt nên khó mà moi được tin tức, cũng may là trên phố bàn tán rôm rả, chỉ một lát sau người đi thám thính đã vội vàng trở về báo tin.

Không ngờ nữ nhân kia… lại có thai!

Biểu cảm của Tống Thái Hậu liên tục thay đổi. Nhất là khi nghe nói phủ Hộ Quốc công mở rộng cửa chính, tung đầy tiền giấy lì xì ra ngoài như nước chảy khiến cho bá tánh kinh thành thi nhau tranh cướp, tiếng chúc mừng vang mãi không dứt, vẻ mặt nàng ta lại càng thêm u ám khó coi.

Còn chưa hết.

Mấy hôm sau, Thánh Thượng từ Ngự Thư Phòng đến đây, cứ muốn nói rồi lại thôi, vừa rồi Tống Quốc cữu đặc biệt tìm tới xin Thánh chỉ, muốn ân xá cho các phạm nhân trong nhà lao của Đại Lý Tự. Vừa nãy đã cầm Thánh chỉ đến Đại Lý Tự tuyên chỉ, ngoại trừ những kẻ tội ác tày trời, người phạm tội nhẹ hơn đều được miễn giảm hình phạt.

Tống Thái Hậu đột nhiên bật dậy khỏi ghế.

Bây giờ mới chỉ được chuẩn đoán là mang thai thôi. Nếu đến khi sinh con, vậy chẳng phải sẽ muốn… đại xá thiên hạ luôn hay sao?

Tống Nghị đi vào thuỷ lao, đứng trên bậc thềm, ngạo nghễ nhìn xuống tù nhân bị giam giữ dưới thuỷ lao.

Vẻ mặt của vị hoà thượng trẻ tuổi kia không vui không buồn, nhắm mắt niệm kinh, tựa như đang đứng trong hư không, vạn vật trống rỗng.

Tống Nghị híp mắt, lòng bàn tay vuốt nhẹ hoa văn trên vỏ kiếm. Hắn nhận ra rằng dù có khuyên bản thân như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn không thể ngăn được ý định muốn gi.ết ch.ết Nguỵ Kỳ.

“A Di Đà Phật.” Cao tăng bên cạnh đột nhiên niệm một câu.

Tống Nghị ngăn lại sát ý, ngước mắt nhìn sang vị cao tăng bên cạnh.

Không biết rốt cuộc ông ấy đã bao nhiêu tuổi, nhưng râu tóc bạc trắng, phong thái an nhiên toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, cụp mắt ung dung đứng đó, trầm tĩnh như nước, cả người đều mang phong thái của một vị cao tăng đắc đạo.

“Thí chủ chớ nên tạo sát nghiệp.” Thiền sư Tịnh An nói: “Hiện tại cậu ấy đã cạo sạch râu tóc rồi, chỉ nguyện chúng sinh, rời xa phiền não, và cuối cùng là trở về với cát bụi. Giết một người xuất gia đã quy y cửa Phật, là nghiệp chướng cực lớn, kiếp sau sẽ không được siêu sinh.”

Tống Nghị cười khẩy: “Người xuất gia? Sao gia lại thấy hắn ta lục căn chưa tịnh, lòng còn vương vấn phàm trần nhỉ?”

Nguỵ Kỳ mở mắt ra, niệm tôn hào của Đức Phật, nói: “Thì chủ muốn giết cứ giết, chớ có làm bẩn thanh danh của bần tăng.”

Tống Nghị chợt liếc mắt về phía y, càng nhìn dáng vẻ của y càng khiến hắn chướng mắt.

“Không giết được.” Thiền sư Tịnh An nói: “Cõi hư vô vẫn còn nhân quả, không giết được cậu ấy.”

Tống Nghị cười khẩy một tiếng, không nêu ý kiến.

“Thiền sư, tại hạ có một câu hỏi, không biết đại sư có thể giải đáp nghi vấn hay không?”

Thiền sư Tịnh An lại niệm tôn hào Đức Phật: “A Di Đà Phật. Phật bảo không thể nói, sợ là bần tăng không thể giải được nghi vấn trong lòng thì chủ.”

Tống Nghị lạnh lùng nhìn ông: “Ta còn chưa nói, sao ông lại bảo không thể giải?”

Thiền sư Tịnh An bất động như nói: “Hết thảy pháp hữu vi, đều tạo dựng từ nhân duyên. Duyên đến thì còn, duyên cạn thì hết, không có ngoại lệ.”

Tống Nghị nghe ông ta niệm câu này, cứ cảm giác như đang có ẩn ý gì đó.

Hắn nhíu mày chưa kịp hỏi đã nghe thấy một câu niệm khác: “Ái biệt ly, oán tăng hội, buông tay là về với cát bụi, đều uổng công vô ích.”

Mặt Tống Nghị trầm xuống, nổi giận. Kiếm đã rút khỏi vỏ, nhưng lại nghĩ phải tích phúc cho con của hắn, không nên tạo nghiệp chướng này, thế nên đành phải dừng lại.

“Hôm nay tâm trạng của gia rất tốt, không tạo sát nghiệp, coi như làm một việc thiện.”

Hắn rời mắt, không thèm nhìn lão hoà thượng đáng ghét khiến hắn chướng mắt kia nữa, lại liếc sang Nguỵ Kỳ: “Nếu ngươi chịu làm một chuyện, gia sẽ cho các ngươi đường sống.”

Mấy ngày gần đây triều đình lại nổi lên một loạt phong ba.

Nguỵ Kỳ – Nguỵ thiếu chủ của quân Nguỵ gia năm xưa, ngày ngày quỳ gối ngoài cửa cung xin dâng lên một bức huyết thư ngàn chữ, muốn ôm lấy mọi tội lỗi phản loạn của Phúc Vương năm xưa. Nói là ngày đó Phúc Vương mưu phản, sở dĩ đều do Nguỵ gia bắt ép, quả là bất đắc dĩ mới nổi binh.

Mặc kệ các triều thần có tin hay không, dù sao, Tống Quốc cữu tin là được.

Ngày đó Thánh Thượng đã hạ chỉ, chiếu cáo thiên hạ về tội lỗi ngập trời của Nguỵ gia, liệt kê ra hơn 120 bằng chứng phạm tội, điều nào cũng chỉ thẳng mặt Nguỵ gia hung hăng ngang ngược, ép chủ mưu phản.

Việc này khiến cho dân gian cực kỳ chấn động.

Chúng triều thần cũng nghị luận sôi nổi, liên tục chất vấn Nguỵ Kỳ. Mà Nguỵ Kỳ đều trả lời từng câu một cách rõ ràng chặt chẽ, từng câu chứng thực những bằng chứng vạch tội bức chủ mưu phản.

Việc này, cứ vậy mà được xác nhận.

Dựa theo luật pháp, Nguỵ Kỳ phải bị tử hình, nhưng niệm tình y đã xuất gia ăn năn hối cải, vả lại cả Nguỵ gia chỉ còn lại một mình y, thế nên sửa án thành lưu đày đến Lĩnh Nam.

Ngày Nguỵ Kỳ bị đưa đi lưu đày, tâm trạng của Tống Nghị rất tốt, lệnh người mở dựng trạm phát cháo ngoài thành. Suốt cả ngày hôm đó đoàn người của phủ Hộ Quốc công liên tục vận chuyển cháo và bánh bao ra ngoài thành, cứu tế cho đám ăn mày.

Tháng Chín năm Tuyên Hoá thứ ba.

Tô Khuynh mang thai đã gần sáu tháng, bụng cũng lớn lắm rồi, đi lại khá bất tiện. Sau khi đi dạo trong sân như thường lệ, nàng đỡ bụng chậm rãi đi vào phòng, bà chủ sự cẩn thận dìu nàng.

Trên bàn bát tiên đặt một chén đồ bổ, còn có một đĩa táo tàu nhỏ. Tô Khuynh ngồi trước bàn, cầm một quả cho vào miệng, lúc sau mới thấy cơn cồn cào trong bụng đã đỡ hơn nhiều.

Trong lúc mang thai nàng bị ốm nghén rất nặng, suốt mấy tháng đầu cứ ăn cái gì là lại nôn ra hết. Hiện giờ mới đỡ hơn chút, có thể miễn cưỡng nén xuống được.

Bà chủ sự thấy vậy, lòng lại thầm tính toán xem trong kho còn bao nhiêu táo chua, nếu không đủ thì cứ đi ngâm thêm một chút.

Suốt cả tháng nay, phu nhân chỉ thích ăn mỗi mấy thứ quả chua này. Nếu không phải Thái y nói trong thời kỳ mang thai không nên ăn quá nhiều mơ chua vì gây khó tiêu, có khi nàng đã gặm mơ chua đến mức ê răng luôn mất. Cũng may còn khá nhiều táo chua, nếu sắp hết thì bọn họ sẽ đến kho lấy thêm một ít để ngâm. Những thứ này đều là cống phẩm, mang đi ngâm là ngon nhất.

Bà chủ sự còn đang cân nhắc, đột nhiên nghe thấy thủ vệ bên ngoài gọi một tiếng Đại nhân, vội vàng hoàn hồn lại rồi thận trọng lui sang một bên.

Tống Nghị vừa hạ triều đã đến thẳng chỗ này, vẫn chưa kịp thay triều phục. Vừa đi vào điện hắn đã đảo mắt qua, sau đó đi đến chỗ bàn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tô Khuynh.

Mặc dù tiết trời cuối thu khá mát mẻ, nhưng cũng đừng nên xem thường ánh nắng gắt cuối thu. Trên đường đến đây khá nóng, hắn bèn tháo nút thắt trên vạt áo, nới lỏng cổ tay, lúc này mới thấy dễ chịu hơn.

“Đừng chỉ ăn mỗi đồ chua.” Thấy nàng liên tục bỏ táo đỏ vào miệng, hắn không khỏi nhướng mày, sau đó đẩy bát đồ bổ vẫn còn ấm đến trước mặt nàng: “Uống chút đi.”

Tô Khuynh vừa nhìn thấy bát cháo kia, chỉ cảm thấy hương vị bỗng xộc thẳng lên mũi, vội vàng rời mắt lấy táo đỏ ăn tiếp. Nhưng vừa bỏ vào miệng, cả người đột nhiên cứng đờ.

Tống Nghị biến sắc, vội hỏi: “Sao thế?” Thấy nàng không đáp thì lại càng sốt ruột, định gọi người đi mời Thái y.

“Không sao.” Tô Khuynh nói, sau đó lại chậm rãi cầm táo đỏ lên ăn.

Tống Nghị cảm nhận được rõ rằng nàng đang phân tâm. Lòng thầm thấy là lạ, hắn lại mặt không đổi sắc quan sát nàng, thấy nàng một tay lấy táo đỏ, tay kia lại lặng lẽ ôm bụng.

Hắn lại lén quan sát bụng bầu của nàng, thầm nghĩ chắc nàng đang cảm thấy khó chịu. Hãy còn đang cân nhắc, khoảnh khắc nhìn thấy bụng nàng cử động thì chợt khựng lại. Trông giống như đứa trẻ trong bụng đang đấm tay ra ngoài.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm nơi đó với vẻ hoài nghi, giọng nói tràn đầy sự căng thẳng và gấp gáp: “Nàng… sắp sinh ư?”

Bà chủ sự thấy phu nhân mắt điếc tai ngơ, trông giống như không hề muốn giải thích, sợ Đại nhân bọn họ kinh ngạc quá rồi làm ầm ĩ gây ra trò cười gì đó, đành cười cười giải thích: “Đại nhân, còn chưa đủ tháng đâu, đây chỉ là thai nhi đạp thôi. Khi đã nhiều tháng rồi thì đứa bé sẽ không chịu ngoan ngoãn nằm yên, thỉnh thoảng lại cử động rồi quay qua quay lại đấy ạ.”

Tống Nghị nghe xong thì vừa mừng vừa sợ, đang đưa tay ra muốn sờ thử, người nọ đã chậm rãi quay đi.

Hắn cũng không để bụng, thấp giọng dặn dò bà chủ sự, bảo bà ta bưng chén đồ bổ này xuống, ngoài ra còn lấy thêm chút đồ ăn nhẹ có vị chua tới.

Bà quản sự vừa mới nhận lệnh, Phúc Lộc đã vội vàng chạy vào, sau đó ghé vào tai Đại nhân nhà mình thì thầm mấy câu.

Tống Nghị kinh ngạc. Sao Thánh Thượng và Thái Hậu lại đến đây?

Nhíu mày thoáng cân nhắc, hắn sai bà quản sự đỡ Tô Khuynh vào buồng trong, sau đó dẫn theo Phúc Lộc ra ngoài đón Thánh giá.

Tống Thái Hậu liếc quanh điện, không nhìn thấy nữ nhân kia thì trong lòng lập tức hiểu rõ. Mặt cười ngâm ngâm: “Hôm nay mặc thường phục đến đây cùng Thánh Thượng, giờ chỉ là thân thích thôi, không cần phải làm lớn vậy đâu.”

Lão thái thái oán trách: “Không được, không thể làm trái quy củ được.”

Tống Nghị dắt tay Thánh Thượng vào trong, cười nói: “Chắc là đi đường vất vả rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi kẻo Thánh Thượng lại mệt.”

Thánh Thượng ngẩng đầu nhìn hắn, giọng còn non nớt: “Cữu phụ, nghe nói Trẫm sắp có thêm một biểu đệ, là thật ư?”

Tống Nghị cười ha ha: “Thánh Thượng đừng vội, cứ chờ thêm ba bốn tháng nữa đi, lúc đó người sẽ biết ngay thôi.”

Tống Thái Hậu kéo tay lão thái thái, vừa đi vừa cười: “Trong cung ít bạn chơi cùng, Thánh Thượng khó tránh khỏi việc sẽ cảm thấy cô đơn. Vừa mới nghe nói sắp có thêm biểu đệ thì mừng quýnh cả lên, cứ khăng khăng đòi đến xem thử.”

Lão thái thái cũng cười: “Hiện tại vẫn còn quá sớm để nói trước chuyện gì, không chừng lại là con gái cũng nên.”

“Tưởng con ở trong cung mà không biết gì à? Nghe nói người kia rất thích ăn đồ chua, giống như lúc con hoài thai Thánh Thượng vậy.” Tống Thái Hậu cười khanh khách: “Lão thái thái cứ yên tâm chờ đi, chắc chắn sẽ là một bé trai mập mạp.”

Lão thái thái vui đến mức cười tít mắt.

Sau khi đám người lão thái thái dùng cơm trưa trong điện xong thì lại ngồi tán gẫu, cả nhà vui vẻ hoà thuận.

“Cữu phụ, Trẫm có thể đi thăm biểu đệ không?”

Thánh Thượng vừa mới thỉnh cầu như vậy, vẻ mặt Tống Nghị chợt đanh lại, nụ cười của lão thái thái cũng cứng đờ. Tống Thái Hậu không lộ biểu cảm gì, Điền thị không nhịn được mà bĩu môi.

Tống Nghị cười nói: “Thánh Thượng, bây giờ biểu đệ của người vẫn còn ở trong bụng, chưa gặp được đâu.”

Thánh Thượng thất vọng: “Trẫm đã đến rồi mà còn không được gặp à?”

Tống Thái Hậu cười nói: “Không thì Đại ca cho thằng bé nhìn thử một cái để nó bỏ cuộc đi, không là ngày nào có cũng nhắc đấy.”

Tống Nghị đáp: “Sức khoẻ nàng ấy không được ổn định, có lẽ giờ này đã nghỉ ngơi rồi, ta cũng sợ sẽ động chạm đến Thánh Thượng.”

Thánh Thượng nói: “Không sao không sao. Trẫm vui còn không kịp, không sợ đụng chạm đâu.”

Tô Khuynh được bà chủ sự đỡ dậy ngồi dựa vào gối.

Không lâu sau, tấm rèm mềm mại ngoài cửa được mở ra. Tống Nghị khom người tiến vào, theo sau là Tống Thái Hậu và cung nhân Trầm Hương, cuối cùng là Thánh Thượng.

Tô Khuynh nhìn đám người này, ngẩn ra.

Tống Nghị quan sát kỹ nét mặt nàng một hồi, sau đó quay người lại, cười với đám người Tống Thái Hậu: “Nàng ấy đang dưỡng bệnh, cho nên đừng đến gần quá kẻo bị lây hơi bệnh.”

Có hạ nhân đã kéo sẵn mấy chiếc ghế trước bàn ra, đám người Tống Thái Hậu ngồi xuống.

Tống Thái Hậu nhìn Tô Khuynh, cười: “Từ biệt nhiều năm, không ngờ loanh quanh luẩn quẩn vẫn được gặp lại. Cuối cùng vẫn về cùng một nhà, đúng là duyên phận.”

Tô Khuynh nhìn mỹ nhân mặc mặc cung trang, trong đầu vụt qua vài câu chuyện xưa cũ. Những việc xảy ra khi nàng còn ở Tống phủ, nay đã xa xôi tựa như đã là chuyện của kiếp trước.

“Ta cũng không ngờ rằng, có một ngày sẽ được gặp lại Bảo Châu tiểu thư.”

Một tiếng Bảo Châu tiểu thư nhẹ nhàng, lại khiến Tống Thái Hậu suýt nữa đỏ mắt.

Trầm Hương không vui lắm, nếu không phải cố kỵ Tống Quốc cữu ở đây, chắc chắn sẽ mắng nàng là không hiểu quy củ, dám gọi thẳng tên của Tống Thái Hậu.

Tống Thái Hậu không có nói nữa, cúi đầu nhấp trà, che giấu cảm xúc.

Thánh Thượng nhìn về phía Tô Khuynh, giọng nói trong trẻo: “Cữu mẫu nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, tương lai phải sinh một biểu đệ cùng ôn văn luyện võ với Trẫm.”

Thánh Thượng vừa gọi một câu cữu mẫu khiến mọi người ngớ ra, còn Tống Nghị lại vui mừng khôn siết, không tự chủ được mà cong khoé miệng mỉm cười.

“Thánh Thượng cứ chờ thêm đi.” Tống Nghị vừa cười to vừa nói.

Sau khi hồi cung, Tống Thái Hậu giữ một mình Trầm Hương ở lại.

“Thế nào?’

Trầm Hương thấp giọng đáp: “Trên bàn có táo tàu, bụng cũng nhòn nhọn, e là… con trai.”

Tống Thái Hậu trầm mặc.

Câu nói của Tiên Đế lại lần nữa vang vọng trong đầu nàng ta: Người làm cha mẹ, sẽ hướng về con nối dõi của mình nhiều hơn, hay là cháu ngoại nhiều hơn?

“Hôm nay ngươi cũng thấy huynh ấy vui đến mức nào rồi đấy.” Tống Thái Hậu cười khổ: “Dù ngày trước có thích Dục Nhi đến mấy, chỉ sợ vẫn không thể sánh bằng với con của huynh ấy.”

Trầm Hương nhớ lại vẻ mặt vui mừng khôn tả của người kia hôm nay, trong lòng cũng dần trở nên phiền loạn, không tự chủ được mà đưa tay lên sờ sờ mặt mình.

Vì sao chứ, sao nữ nhân kia lại có thể may mắn đến vậy, lại dựa vào cái gì mà có thể được Quốc cữu gia nâng niu yêu chiều như thế chứ?

“Nương nương, kết cục chưa định, đâu ai nói trước được gì.” Trầm Hương cụp mắt: “Có khi, là con gái cũng nên.”

Tống Thái Hậu thất thần nhìn ra ngoài điện, thở dài: “Chỉ mong là vậy.”

Mùng Một năm Tuyên Hoá thứ tư.

Vừa qua giao thừa, Tô Khuynh đã chuyển dạ.

Tuy sớm hơn dựa kiếm hơn nửa tháng, nhưng ngay từ hai tháng trước đã chuẩn bị sẵn bà đỡ bà vú rồi, hiện giờ chuyện đỡ đẻ cũng đuợc sắp xếp đâu vào đấy, không bị lúng túng hoảng loạn.

Từ giữa đêm đến tận rạng sáng, đã lâu thế rồi mà vẫn chưa sinh xong. Tống Nghị ở bên ngoài nghe tiếng khóc ẩn nhẫn bên trong, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Những người trong phủ Hộ quốc công còn không thiết ăn bữa sáng ngày đầu năm mới, trong đó bao gồm cả lão thái thái và Điền thị. Ai cũng chẳng có tâm trạng ăn uống mà đều nhìn ra ngoài điện, chờ hạ nhân về báo tin.

Từ xưa đến nay, cứ đến ngày mùng Một đầu năm là các vị quan đứng đầu đều phải dẫn các quần thần vào cung chúc Tết. Nhưng từ khi Tống Quốc cữu huỷ bỏ quy định này, chúng quan viên đứng đầu đều nhìn Tống Quốc cữu với vẻ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Chúng triều thần dùng bữa sáng xong thì vội vàng đến phủ Hộ Quốc công, đợi Tống Quốc cữu dẫn bọn họ vào cung diện Thánh chúc Tết. Ai ngờ không chờ được Tống Quốc cữu mà lại thấy Phúc Lộc ra ngoài chuyển lời. Trong phủ đột nhiên có chuyện gấp, để mấy vị Thượng Thư Đại nhân cùng nhau vào cung là được.

Chúng triều thần quay sang nhìn nhau, cũng chỉ có thể làm theo lời nhắn.

Giờ Tỵ một khắc (9h15), phía dãy nhà sau vang lên tiếng khóc nỉ non.

Mọi người đều chấn động. Sinh rồi!

Bình Luận (0)
Comment