Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 130

Tống Nghị đang đi qua đi lại ở gian ngoài, đột nhiên nghe thấy bên trong hô lên một tiếng đầy vui sướng “sinh rồi”. Cùng lúc đó, tiếng khóc trẻ em vang lên. Cả người hắn lập tức cứng đờ, sau đó vội xoay người về hướng buồng trong, không tự chủ được mà tiến lên hai bước.

Những người đứng chờ cùng bao gồm Phúc Lộc và đám người bà chủ sự không khỏi xốc lại tinh thần, trên mặt lộ ra vẻ kích động vui mừng.

Tống Nghị đứng ngoài cửa phòng vội vàng hỏi: “Sao rồi? Đều bình an cả chứ?”

Tiếng bà đỡ lập tức vọng ra: “Chúc mừng Đại nhân! Phu nhân và thiên kim, mẫu tử đều bình an ạ.”

Đám người đứng chờ ở gian ngoài đều ngẩn ra.

Thế mà lại là thiên kim.

Tống Nghị là người hoàn hồn trước tiên, nói: “Mau ôm ra đây cho gia nhìn xem!”

Một lát sau, bà đỡ ôm đứa trẻ ra ngoài. Đứa trẻ nhỏ xíu được quấn trong cái tã dày màu đỏ, vừa quơ tay đá chân há miệng khóc lớn, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại.

Vừa mới làm cha, nhìn thấy đứa con đầu lòng của mình, Tống Nghị khó tránh khỏi kích động cùng căng thẳng, hô hấp không thông.

Bà đỡ thấy dáng vẻ hắn chẳng khác một người cha hiền hậu nhà bình thường là bao, cảm giác sợ hãi khi phải gặp Quốc cữu gia bỗng nhiên bay biến, cười rạng rỡ nói lời hay ý đẹp: “Thiên kim nhà Quốc cữu Đại nhân may mắn thật, sinh vào đúng ngày mùng Một đầu năm. Đây là mệnh đại phú đại quý đấy ạ! Tục ngữ có câu trai rằm làm quan gái mùng một làm nương nương. Thiên kim nhà ngài, đúng là được hưởng phúc trời rồi!”

Bà chủ sự bên cạnh cũng cười nói: “Đương nhiên là vậy rồi. Chẳng phải tiểu chủ tử nhà ta phúc sâu không thể lường sao? Chẳng cần nói đâu xa, chỉ riêng ngày sinh nhật thôi là đã nổi bật hơn người khác rồi!”

Tống Nghị chỉ lo nhìn đứa trẻ quấn trong tã lót, nom dáng vẻ của con bé, trông nó vừa động đậy vừa khóc nháo, lòng ngập tràn vui mừng, nhìn mãi cũng không thấy chán. Chỉ cảm thấy sao con gái của hắn xinh đẹp đến thế, trông cứ như tiên đồng ngọc nữ vậy.

Bà đỡ thấy Tống Quốc cữu đứng đực ra đó, thế là bật cười, vội kiến nghị: “Hay là Đại nhân ôm thử đi?”

Tống Nghị cẩn thận ôm lấy đứa bé, cánh tay cứng đờ, cảm thấy vô cùng mới lạ rồi đung đưa sang hai bên.

Phúc Lộc và đám người bà chủ sự thấy hắn đứng khom lưng, hai cánh tay cứng đờ ôm đứa bé đung đưa qua lại, trông cực kỳ buồn cười. Tuy mọi người đều muốn bật cười, nhưng lại không dám mà chỉ cố nhịn.

Tống Nghị nhìn đứa bé vẫn đang khóc không ngừng, khóc đến mức đỏ hết cả mặt thì cuống lên, vội hỏi: “Sao cứ khóc mãi thế? Nếu cứ khóc thế này không khéo lại hỏng giọng mất.”

Bà đỡ nhanh chóng giải thích: “Đại nhân đừng lo, đứa bé nào cũng như vậy đấy ạ. Khi mới sinh ra đều phải khóc một trận, sau đó sẽ dần nín lại thôi.”

Lúc này Tống Nghị mới yên tâm. Cuối cùng cánh tay hắn cũng không còn cứng đờ như hồi nãy nữa, cũng cảm nhận được trọng lượng của bé con thì không khỏi cảm thán: “Ô, nặng ra phết.”

Nhắc tới chuyện này, bà đỡ lại thiệt tình khen ngợi: “Thiên kim nhà Đại nhân cũng không vừa đâu. Nô tỳ đỡ đẻ cho người ta nhiều năm như vậy mà vẫn chưa thấy bé gái nào săn chắc khoẻ khoắn như thế này đâu…” Nói đến đây, bà ta tự biết mình lỡ lời, vội dừng lại để sửa lời: “Thiên kim nhà ngài xinh xắn đáng yêu, chắc chắn tương lai sẽ trở thành một đại mỹ nhân.”

Tống Nghị cũng không thèm để bụng. Thật ra hắn cũng vui khi thấy con gái mình mập mạp và khoẻ mạnh hơn chút.

Nâng đứa bé lên rồi hơi đưa về phía đám người Phúc Lộc: “Giống gia không?”

Đám người Phúc Lộc vươn cổ tới nhìn kỹ đứa bé, rồi lại nhanh chóng liếc qua khuôn mặt của Đại gia nhà mình, đồng loạt gật đầu: “Giống ạ!”

Phủ Hộ Quốc công treo đầy đèn đỏ dây màu, đốt đầy pháo hoa pháo nổ, còn mở cổng phát trứng gà đỏ, bánh bao hỷ và lì xì. Lại có quản gia đi ra thông báo, trong phủ đón chào thiên kim, sau khi tắm ba ngày (*) thì sẽ mở tiệc trên phố suốt bảy ngày. Đến lúc đó, toàn bộ bá tánh trong kinh thành dù bần hàn hay giàu có đều có thể đến đây ăn tiệc.

(*) theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm.

Bá tánh thi nhau truyền tai nhau, chưa đầy nửa ngày sau, toàn bộ bá tánh trong Tử Cẩm Thành đều biết Tống Quốc cữu của phủ Hộ Quốc công đón mừng quý nữ.

Những nhà quan to và con cháu thế gia đều mở rộng cổng lớn, từng xe quà lễ nườm nượp hướng về phủ Hộ Quốc công. Trong cung cũng gửi quà lễ tới, ước chừng phải hơn 50 rương, danh mục quà tặng dài dằng dặc, món nào món nấy cũng đều là thứ trân quý nhất thế gian.

Lâm quản gia cúi đầu đi vào chính điện, dò hỏi: “Lão thái thái, đây là lễ vật mà mọi người gửi tới, đều đã thống kê xong rồi, nên để ở đâu ạ?”

Lão thái thái xụ mặt xuống, không tức giận: “Đưa hết sang hậu tráo lâu của hắn đi. Dù sao mọi ngày phàm là thứ gì tốt trong nhà, hắn đều tha hết sang đó như chó vậy, lần này cũng không khác gì đâu.”

Nói đến đây thì lại buồn bực thở dài, song vẫn bình tĩnh nói: “Ngày nào cũng linh đình thế này, còn tưởng là hắn sinh được trứng phượng hoàng nào đó luôn rồi cơ đấy.”

Vương bà tử khiếp sợ sự hung ác của Đại gia, quả thật không dám xíu giục linh tinh, cũng không dám hùa theo lời của lão thái thái, chỉ đành lựa lời hay để khuyên nhủ: “Gái trước trai sau, đúng như chữ tốt (), quả là không tồi.”

Lâm quản gia cũng nhân cơ hội nói theo: “Phải đó lão thái thái, là thiêm kim cũng rất tốt. Huống hồ thiên kim nhà chúng ta sinh vào mùng Một đầu năm, là mệnh nương nương đó, sau này phú quý nhiều không kể siết được đâu.”

Lão thái thái nghe vậy, sắc mặt cũng tươi hơn chút.

Vì thời gian mang thai bị nghén nặng, thai nhi lại khá lớn, trong lúc sinh Tô Khuynh đã phải chịu không ít khổ sở, hai ba ngày liền đều hôn mê nằm trên giường.

Tuy Thái y trong cung cũng đã tới bắt mạch, chỉ nói sau sinh cơ thể bị suy nhược, cẩn thận tĩnh dưỡng thì sẽ không sao. Nhưng Tống Nghị vẫn không quá yên tâm, thấy nàng nằm trên giường mà mặt tái nhợt, đôi khi còn nằm im không nhúc nhích suốt một lúc lâu, hắn chỉ cảm thấy hốt hoảng bất an.

Vì thế bất chấp sự phản đối của mọi người, hắn lại cho chuyển thêm một chiếc giường nữa vào trong phòng. Cứ đến nửa đêm, hắn sẽ không kiềm chế được mà đi tới phía sau tấm bình phong, nghiêng người cúi đầu nghe tiếng nàng trở mình, đợi đến khi tiếng hô hấp yếu ớt của nàng đã dần đều đều, lúc này hắn mới thấy yên tâm.

Qua ba ngày tắm cho đứa bé, tinh thần của Tô Khuynh đã tốt hơn, thỉnh thoảng cũng có thể ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường.

Tâm tình của Tống Nghị đang rất tốt, vội sai người ôm đứa bé vào trong.

Mấy ngày nay tinh thần của nàng vẫn luôn sa sút phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, hắn cũng không cho người khác tuỳ tiện quấy rầy nàng, đành sai bà vú ôm đứa bé tới gian phòng khác chăm sóc. Hiện giờ thấy tinh thần nàng đã tốt hơn, sao lại không để nàng ngắm nhìn con bé kỹ hơn nhỉ?

Tô Khuynh lau đi từng giọt mồ hôi trên trán, ôm chăn dựa lưng vào gối kê trên đầu giường, không tự chủ được mà nhìn vào đứa bé được quấn tã lót nằm trong vòng tay bà vú.

Từ lúc mang thai cho đến khi con bé cất tiếng khóc chào đời, suốt chín tháng trời, hai mẹ con cùng hô hấp, cùng buồn vui, chỉ người làm mẹ mới hiểu được nỗi đau đớn của sự ràng buộc sâu sắc về cả thể xác và số phận.

Tống Nghị thấy ánh mắt nàng phức tạp, không rõ là vui hay buồn, cũng không đoán được nàng đang nghĩ gì. Dù sao lúc trước là do hắn dùng thủ đoạn để ép buộc, lòng hắn không khỏi căng thẳng hơn chút, rất sợ nàng ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, giận chó đánh mèo với đứa trẻ này.

Hắn ôm lấy đứa trẻ, đưa mắt ra hiệu cho bà vú kia ra ngoài trước, sau đó cẩn thận ôm đứa trẻ đi về phía nàng.

“Kể cũng lạ, lần nào gia đến gặp con bé nó cũng khóc, mà cứ nhìn thấy mẹ ruột thì lại ngoan ngoãn. Xem ra, dù bé con còn nhỏ xíu mà vẫn nhận ra mẹ nó đấy.” Hắn ngồi bên mép giường nhìn nàng: “Nàng ôm một chút không?”

Tô Khuynh ngẩn ngơ nhìn đứa bé kia, thân hình nho nhỏ, một sinh mệnh non nớt, là một phần máu thịt trên người nàng, là người thân duy nhất chảy cùng một dòng máu với nàng trên thế gian này.

Tống Nghị thấy cuối cùng nàng cũng vươn tay tới, thế là vội vàng đưa đứa bé qua, sợ nàng vẫn còn yếu nên không buông tay ra ngay mà nâng giúp nàng.

Nàng nhìn con gái, hắn nhìn nàng.

“Nàng nhìn mặt mũi con bé đi, trông giống nàng lắm đấy. Đợi lớn thêm chút nữa thì sẽ giống y như được đúc cùng một khuôn với nàng vậy.” Hắn cười nói.

Tô Khuynh không nhịn được mà nhìn ngắm con gái thật kỹ. Từ cái khuôn mày, rồi lại trông xuống đôi mắt dài đang híp lại, rồi nàng nhanh chóng ngẩng lên nhìn thoáng qua đôi mày ngài mắt kiếm của hắn, sau đó lại cúi xuống nhìn đứa bé, nhấp nhấp môi, không nói gì.

Hắn lại nói tiếp: “Khuôn mặt cũng giống.”

Tô Khuynh chỉ nhìn đứa bé, không trả lời hắn, một lát sau mới khẽ nói: “Đợi đến lúc xuống sữa, để ta chăm sóc con bé đi.” Nàng hãy còn nhớ rõ kiếp trước từng nghe người ta nói, sữa mẹ là thức ăn tốt nhất cho trẻ sơ sinh.

Hô hấp Tống Nghị chợt cứng lại, sau đó nhẹ giọng đáp: “Được. Nhưng nàng cũng đừng lao lực quá, hầu hết thời gian cứ để cho bà vú chăm sóc đi.”

Hắn lặng lẽ rời mắt khỏi khuôn mặt nàng, từ từ nhìn lên trên đỉnh đầu. Gần một năm trôi qua, tóc nàng đã dài ra được 3 tấc (30cm), mềm mại mượt mà.

Nàng đã bắt đầu nuôi tóc rồi.

Liệu như vậy có nghĩa là, từ nay về sau, hắn có thể mong đợi một điều gì khác đúng không?

Đến tận khi đứa bé đã đầy tháng, Tống Nghị mới rời khỏi đống điển tích điển cố phức tạp.

Phúc Lộc thấy Đại nhân bọn họ mặt mày dịu dàng vui vẻ thì biết hẳn là đã nghĩ được tên cho đứa bé rồi. Lúc trước cứ ngỡ rằng là một tiểu công tử, thế nên đã nghiên cứu nát cả cuốn “Dịch kinh” mới tìm ra được vài cái tên ưng ý. Không ngờ lại ngoài dự đoán, cuối cùng lại sinh được một thiên kim, thế nên lại phải chọn tên khác.

Đại nhân bèn nghiên cứu “Thi kinh”, đọc đi đọc lại mà vẫn không tìm được cái tên nào hợp ý, bởi vậy lại phải tìm trong đống điển tích khác, lật qua lật lại, vừa đọc vừa nghĩ. Đến tận hơn một tháng sau mới miễn cưỡng chọn được một cái tên ưng ý.

Tô Khuynh đang múc canh mướp nấu cá mè lên uống, nghe thấy gian ngoài có tiếng bước chân tới gần, bèn giương mắt nhìn sang, lập tức nhìn thấy rèm cửa bị người bên ngoài vén lên, Tống Nghị khom người tiến vào.

“Chưa nghỉ trưa à?” Thấy nàng đang ngước mắt nhìn sang chỗ hắn, hắn không khỏi nhướng mày cười tươi.

“Không vội.” Tô Khuynh quay mặt đi, tiếp tục múc canh uống.

Tống Nghị bước đến trước giường, vén vạt áo ngồi xuống mép giường, kéo tấm chăn mỏng lên đắp cho nàng, cười nói: “Tên của con gái, coi như gia đã chọn xong rồi. Nàng thử đoán xem có đoán được là gì không.”

Trong đầu Tô Khuynh lập tức hiện lên vài cái tên – Tử Huyên, Tử Hàm, Vũ Đồng, Mộng Kỳ, Khả Hân, Hân Nhuỵ, Tử Duyệt,… Nàng nghĩ đến say mê, đang uống canh mà cũng bắt đầu thất thần.

Tống Nghị thấy nàng như vậy, liền vỗ tay cười nói: “Không đoán được đúng không? Vậy gia chỉ đành phải nói cho nàng biết rồi. Nếu con gái chúng ta được sinh ra đúng dịp mùng Một Tết, thế thì cái tên cũng phải hợp thời mới được. Tên là Nguyên Xuân!”

Tô Khuynh lập tức phụt ra một ngụm nước canh.

Tống Nghị thấy nàng bị sặc ho khù khụ đến đỏ cả mặt, nước canh trong chén cũng sóng sánh theo mà đổ ra ngoài thì không khỏi sợ hãi, vội vàng đón lấy chén canh kia rồi cúi người vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Sai người mang một bộ chăn đệm khác sang thay cho nàng, hắn vỗ nhẹ lưng nàng cho xuôi khí, hỏi với giọng kinh ngạc: “Làm sao thế? Do cái tên này có gì không ổn ư, sao lại phản ứng dữ dội như vậy?”

Nhắc tới cái tên, Tô Khuynh lại ngồi ngay ngắn, vô thức đẩy đẩy tay hắn, vừa ho vừa nói: “Không được… Không thể đặt tên này được!”

Hiếm khi Tống Nghị nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trông như thể sắp bị ong đốt, vừa hoảng vừa sợ. Nhìn qua, cả người nàng căng tràn sức sống hơn lúc trước rất nhiều.

“Vậy…” Hắn lặng lẽ cụp mắt nhìn bàn tay đang túm chặt lấy tay hắn, bèn dịu giọng nói: “Được, nếu nàng không thích thì đổi tên khác. Nguyên Triều, đầu năm, đầu tháng, đầu ngày. Tống Nguyên Triều, tên này có được không?”

Tô Khuynh đã hết sặc, thế là bắt đầu rũ mắt cân nhắc tên này.

Ban đầu cảm giác không ổn lắm, nhưng một lúc sau nàng đã nhận ra gì đó. Triều là một chữ đa âm, Nguyên Triều, chẳng phải là sáng mùng Một đầu năm hay sao?

“Cái này…” Tô Khuynh chần chừ: “Vẫn nên đổi cái khác đi.”

Tống Nghị nhướng mày: “Vậy chỉ có thể đặt là Nguyên Sóc thôi.”

Tô Khuynh kinh ngạc: “Cái này có giống tên nữ nhi đâu? Có cái nào nghe nữ tính hơn không?”

“Vậy chỉ có mỗi Nguyên Xuân là ổn thôi.” Hắn đáp.

Cuối cùng cũng chọn được tên cho đứa bé, đặt là Tống Nguyên Triều.

“Con bé chưa tròn ba tuổi, tạm thời chưa cần gọi tên thật của nó vội, gọi bằng tên tự trước đi.” Tống Nghị giải thích: “Con gái chúng ta đứng thứ năm trong nhà, nên trước tiên cứ gọi nó là Ngũ tỷ nhi đi.”

Sau khi hết thời gian ở cữ, Tô Khuynh bắt đầu tự chăm sóc con gái.

Tống Nghị thấy một Tô Khuynh xưa nay vẫn luôn hờ hững lãnh đạm, nhưng giờ đây lại vô cùng yêu thương con gái, trái tim vẫn luôn khoá kín cũng đã dần dần được mở ra.

Rất nhiều lần hắn nhìn thấy cảnh một mình nàng ngồi dỗ con. Nàng ngồi bên cạnh nôi, khẽ đung đưa giỏ tre, miệng ngâm nga một giai điệu không rõ tên. Hắn chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ ấm áp và dịu dàng đó của nàng, tựa như ánh nắng đầu xuân, đắm mình trong đó khiến con người ta cảm thấy cả xương cốt cũng được sưởi ấm.

Có đôi khi con bé đã ngủ, nàng vẫn sẽ ngồi ở bên, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của con bé một lúc. Sau đó lại nhẹ nhàng dựa đầu lên mép giỏ tre, mấp máy môi, lẩm bẩm nói gì đó.

Giọng của nàng rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe rõ.

Nàng đang nói: “Ta là mẹ…”

Mỗi lần như vậy, hắn đều cảm thấy trong lời nàng ẩn chứa một loại tình cảm nào đó mà hắn không thể hiểu được. Nhưng lại khiến hắn xúc động, rồi sau đó là sự chua xót khó mà diễn tả được thành lời.

Lần nào cũng vậy, hắn đều không nhịn được mà tiến thêm nửa bước, nhưng sợ sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của nàng, cũng sợ sẽ phá vỡ bầu không khí ấm áp của hai mẹ con. Thế nên hắn chỉ cứ vậy mà đứng im ở gian ngoài, nhìn xuyên qua tấm mành, lắng tai nghe và thả mình theo dòng cảm xúc. 

Chỉ mong thời gian có thể rủ lòng thương, xin hãy trôi chậm lại.

Đêm đến, hắn ôm lấy cả người nàng, quấn quýt si mê.

“Đừng rời bỏ gia.” Hắn khẽ hôn lên môi nàng, thì thầm nỉ non.

Tô Khuynh, xin hãy đi chậm lại, nếu có thể xin hãy ngảnh đầu lại nhìn hắn.

Khi đứa bé được ba tuổi cũng là lúc có thể gọi tên thật. Một ngày quan trọng như vậy, đương nhiên Tống Nghị phải làm thật lớn.

Tô Khuynh mặc cho con bé một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, lại cẩn thận trùm thêm một chiếc áo choàng thêu hoa bằng chỉ vàng, đội mũ lên rồi buộc kín lại.

Tống Nghị lập tức bế con bé lên, muốn ra sảnh chính để tiếp khách. Hôm nay khách khứa đông nghịt, khách quý chật nhà. Chỉ một lúc nữa thôi là Thái Hậu và Thánh Thượng cũng sẽ tới, thế nên phải đưa con bé qua để gặp gỡ mọi người.

“Đợi đã.” Ngay lúc hắn đang chuẩn bị bước ra cửa, Tô Khuynh vội vàng gọi lại, nhanh chóng bước tới nhét hai cánh tay nhỏ bé của Nguyên Triều vào trong áo choàng, dặn dò con bé không được thò ra nữa, rồi lại quay sang nhắc nhở Tống Nghị: “Sáng hôm nay Nguyên Triều đã ăn mì trường thọ rồi, đừng cho con bé ăn thêm thịt hay gì đó nữa kẻo lại bị khó tiêu.”

Nói đến mì trường thọ, Tống Nghị lại không khỏi nhớ tới suốt ba năm qua, mỗi khi đến ngày mùng Một đầu năm là nàng lại đích thân xuống bếp nấu mì. Sợi mì trong bát dài thật dài, vừa dai vừa mềm. Mà cũng chỉ có mỗi lúc đó, hắn mới có thể ăn ké được một bát thế này.

Đè nén vẻ không vui trong lòng, hắn nhướng mày nói: “Nếu không yên tâm, nàng có thể cùng ta qua đó.”

Vừa dứt lời, Tô Khuynh lập tức im lặng không nói nữa.

Tống Nghị đành sửa lời: “Yên tâm đi, gia sẽ trông con bé, không để nó ăn uống thả cửa đâu.”

Vừa nói xong, Nguyên Triều lại duỗi đôi tay nhỏ ra, ôm chặt lấy vai cha mình, vươn cổ hô to: “Nguyên Triều muốn ăn cơ!”

Tống Nghị nói: “Đôi tay nhỏ xíu này khoẻ ghê ha.”

Tô Khuynh trừng mắt liếc Nguyên Triều ý bảo con bé ngoan ngoãn chút, lại nhét tay nó vào trong áo: “Ăn giỏi vậy mà còn yếu được nữa à? Nếu thế thì uổng cho cái đống thịt trên người quá rồi.”

Tống Nghị nháy nháy Nguyên Triều, ừ, rồi lại ỉu xìu.

Bình Luận (0)
Comment