Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 131

Tống Nghị ôm Nguyên Triều vào trong điện, toàn bộ khách khứa bên trong vội vàng đưng dậy bái kiến, chắp tay chúc mừng.

“Ngồi đi, mọi người ngồi cả đi!” Hắn đưa tay ra hiệu, cười to nói: “Chư vị có thể đến đây chúc mừng, đó là vinh hạnh của tiểu nữ, không cần phải đa lễ nữa, cứ tự nhiên là được. Coi đây như một bữa gia yến, thoải mái chè chén, tận hứng mới thôi!”

Mọi người đống loạt hưởng ứng.

Địa long trong điện được chỉnh nhiệt độ rất ấm áp, chỉ vừa vào một lát mà đã cảm nhận được hơi ấm dễ chịu không ngừng bao trùm toàn thân.

Tống Nghị cởi áo choàng cho Nguyên Triều, đưa cho bà chủ sự cầm.

Mọi người thấy vậy thì đồng loạt trao đổi ánh mắt với nhau. Thiên kim nhà Quốc cữu gia được cưng chiều đến mức độ này, chỉ cần liếc qua thôi mà cũng nhận thấy được.

Tống Nghị ôm Nguyên Triều đến trước mấy bàn khách khứa, nhận được rất nhiều lời khen có cánh khiến hắn cười không ngậm được mồm, tâm tình cực kỳ tốt.

Có viên quan nịnh nọt: “Nhìn lại những triều đại trước, ngoại trừ một người hiền đức như Hiếu Đức Hoàng Hậu thì chưa thấy thiên kim nhà nào có phúc khí đến nhường này. Sinh vào đúng ngày đầu tiên của năm mới, đúng là phúc lớn!”

Tống Nghị giữ chặt đôi tay của Nguyên Triều đang cố gắng chộp lấy miếng thịt trên bàn ăn, kéo con bé lùi ra sau rời khỏi cái bàn, cười nói: “Chỉ trùng hợp thôi. Có điều cũng không thể không nói, con bé thực sự rất may mắn, những ngày đẹp nhất đều bị nó giành được trước. Không cần nói đến điều gì khác, chẳng cần biết là sinh thần của ai, đừng có mơ sẽ vượt qua được nó.”

“Đúng vậy đúng vậy, đương nhiên là thế rồi!” Quan viên kia phụ hoạ, lại cười nói: “Quốc cữu gia không biết đâu, ngày thiên kim của quý phủ được sinh, có bá tánh nhìn thấy bầu trời bên phía phủ của ngài có đám mây xanh vờn quanh, trông như cỗ kiệu có lọng che vậy. Lúc ấy còn đang thắc mắc lắm, sau lại nghe tin thiên kim nhà ngài xuất thế, bọn họ lập tức cúi quay sang hướng của phủ Hộ Quốc công để dập đầu bái lạy, còn nói rằng đó là tiên đồng đầu thai chuyển thế đấy ạ.”

“Ồ? Còn có chuyện này à?” Tống Nghị nhướng mày cười hỏi.

“Có, đương nhiên là có rồi!” Sợ Tống Quốc cữu không tin, viên quan kia vội vàng quay sang hỏi mọi người: “Chư vị đều đã được nghe kể chuyện này rồi đúng không?”

Mọi người đều thầm mắng gã là đồ nịnh hót, song vẫn đồng thanh đáp lời, quả thật có chuyện lạ như vậy, có lẽ thiên kim của quý phủ thực sự là tiên đồng chuyển thế.

Tống Nghị nghe xong thì như mở cờ trong bụng, cười vui vẻ đến mức khiến người khác thấy mà kinh ngạc.

Đi qua hết chỗ khách nam bên này, tiếp theo là phải đưa Nguyên Triều ra mắt với bên nữ quyến.

Tống Nghị bèn để bà quản sự ôm Nguyên Triều, dặn dò vài câu xong thì mới cho bà ta ôm con gái vòng ra sau tấm bình phong đến chỗ của nữ quyến.

Lão thái thái vừa nhìn thấy bé gái mập mạp mặc chiếc áo bông đỏ, đôi mắt vẩn đục chợt sáng lên, không đợi bà quản sự ôm đứa bé đến gần mà đã tươi cười hớn hở vươn tay ra đón: “Ái chà, Nguyên Triều tới rồi, mau đến với tổ mẫu nào.”

Hai mắt Nguyên Triều toả sáng lấp lánh, vừa vươn cánh tay béo mẫm về phía lão thái thái vừa hô to: “Tổ mẫu!”

Lý phu nhân phủ Đoan Quốc công ngồi cùng bàn với lão thái thái ngạc nhiên nói: “Ây da, thiên kim nhà lão thái thái đúng là không đùa được đâu. Bây giờ mới lớn có chừng này mà cách nói chuyện đã vô cùng hào sảng như vậy, cứ như là tiểu Đại nhân ấy.”

Lão thái thái cười nói: “Ngay từ khi sinh ra con bé đã mạnh mẽ hơn những đứa trẻ khác, cũng nhờ được chăm sóc tốt từ khi ở trong bụng mẹ.”

Vệ Thượng thư phu nhân bên cạnh nói: “Chung quy vẫn do phong thuỷ phủ Hộ Quốc công nuôi dưỡng tốt. Trong kinh thành nhiều gia đình phú quý như vậy, nào có thiếu cành vàng lá ngọc được chăm sóc tốt từ trong bụng mẹ. Nhưng nhìn chung đâu có thấy con cái nhà nào được mồm miệng lạnh lợi, nói chuyện rõ ràng mạch lạc như Ngũ tỷ nhi nhà ta đâu?”

Lời này thực sự đã nói lên nỗi lòng của lão thái thái, bà lập tức cười tươi đến mức những nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.

Lúc này Nguyên Triều đã được ôm đến gần trước mặt lão thái thái. Lão thái thái còn chưa kịp đưa tay ra đón, con bé đã nôn nóng vùng vẫy muốn nhào vào lòng lão thái thái.

Lý phu nhân nói với giòn hâm mộ: “Ai da, đúng là hai bà cháu, Ngũ tỷ nhi thân thiết với người thật đấy.”

Lão thái thái vẫn thích nghe những lời thế này hơn.

Nếu nói đến nữ nhân kia, đương nhiên bà chẳng hề thích chút nào, nhưng bà lại cực kỳ yêu quý Nguyên Triều.

Chưa kể nhìn thấy bé Nguyên Triều mũm mĩm này là vui như tranh Tết, chỉ riêng việc dáng vẻ của con bé giống hệt trưởng tử của bà lúc nhỏ, sao bà lại nỡ lòng ghét bỏ cho được?

Năm xưa khi bà sinh trưởng tử, lão thái gia vẫn còn sống, là người quyền uy nhất nhà, nói một là một nói hai là hai. Không đợi trưởng tử của bà tròn hai tuổi mà đã tới ôm đi, nói là muốn đích thân nuôi nấng.

Cứ như vậy, trưởng tử của bà vẫn luôn được nuôi dưỡng dưới gối của tổ phụ hắn. Đến khi hắn mười hai tuổi thì tổ phụ chết vì bệnh, lần nữa được trở về nuôi dưỡng trong vòng tay của bà. Nhưng khi đó trưởng tử đã lớn, tình cảm của hai mẹ con cũng không quá thân thiết. Khi đó mới bắt đầu bồi đắp tình cảm, sao mà so được với tự mình nuôi dưới gối chứ?

Hiện giờ nhìn thấy Nguyên Triều, hai bà cháu nói chuyện vui vẻ với nhau, lão thái thái lại cảm thấy tiếc nuối trong lòng bà đã được lấp đầy phần nào.

Nguyên Triều ngồi trên đùi lão thái thái, quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào đĩa thịt Đông Pha trên bàn: “Tổ mẫu, Nguyên Triều đói!”

Lão thái thái đau lòng nói: “Ôi cháu ta đói này, Vương bà tử, mau bưng thêm mấy món Ngũ tỷ nhi thích ăn lên đây.”

Bà chủ sự vội nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lão thái thái, sáng nay tiểu chủ tử đã ăn một bát mì trưởng thọ nhỏ rồi. Đại nhân nói không thể để con bé ăn thêm nữa kẻo lại khó tiêu.”

Lão thái thái rất không hài lòng, ngại có mặt người ngoài ở đây nên không tiện thể hiện ra mặt, thầm mắng trong lòng, cái gì mà Đại nhân nói, là do nữ nhân kia dặn dò thì có.

Lúc bà chủ sự ôm Nguyên Triều ra, Tống Nghị lập tức nhìn sang. Con nhóc này giỏi lắm, không những dính mỡ trên miệng mà hai bàn tay mũm mĩm còn đang cầm nửa cái bánh bao nhân thịt, mắt cũng nhìn chằm chằm vào nhân thịt bên trong, trông cái dáng vẻ thèm nhỏ dãi chưa kìa.

Bà chủ sự xấu hổ tiến đến gần giải thích: “Tiểu chủ tử cứ nói đói, lão thái thái đau lòng, nên không nghe nô tỳ khuyên nhủ…”

Nguyên Triều thừa dịp lúc hai người nói chuyện mà cúi đầu xuống, cắn thêm một miếng bánh bao nhân thịt thật lớn.

Tống Nghị trừng mắt: “Còn dám ăn à!” Nói rồi lập tức cướp đi cái bánh bao nhân thịt trong tay con bé, ném ra sau cho Phúc Lộc.

Lấy khăn lau tay lay mặt cho Nguyên Triều, hắn hỏi: “Vừa nãy là con nhà ai khóc thế?”

Bà chủ sự thấp giọng trình bày: “Là Hàm ca. Thấy tiểu chủ tử được ăn thịt nên cậu nhóc cũng muốn ăn, nhưng Nhị phu nhân không cho khiến Hàm ca khóc ầm cả lên. Lão thái thái hơi tức giận, thế nên bảo Nhị phu nhân dẫn Hàm ca về phòng trước.”

Hàm ca là đích thứ tử của nhị phòng, chính là đứa bé năm xưa suýt nữa đã được hắn nhận nuôi. Vì sinh thiếu tháng nên yếu ớt, bị bệnh uống thuốc là chuyện như cơm bữa. Có lẽ cũng vì lý do này mà nhị phòng cực kỳ nuông chiều Hàm ca, bình thường còn dỗ dành như tổ tông vậy, nói không được mà mắng cũng không xong.

Lúc đó Nhị phu nhân làm trái ý thằng bé trước mặt mọi người, vị thiếu gia này lập tức giở thói chẳng thèm để ý gì cả mà ầm ĩ cả lên, khiến Nhị phu nhân mất hết mặt mũi.

Tống Nghị nhíu mày, nhìn sang hướng Nhị đệ của hắn.

Hiện giờ Tống Hiên vẫn đang chiêu đãi khách, nâng ly cụng chén nói cười vui vẻ, trông cực kỳ khoái chí.

Thu tầm mắt, Tống Nghị thầm nói, đợi sau bữa tiệc phải nhắc nhở y. Hàm ca đã không còn nhỏ nữa, không thể cứ mãi nuông chiều như vậy được.

Ngồi trên long liễn dát vàng xuất cung, Thánh Thượng vấn tóc cài quan ngọc ngồi ngay ngắn. Tống Thái Hậu nhìn con trai đã chín tuổi, không còn vẻ hồn nhiên non nớt như hồi còn bé nữa, khuôn mặt đã hơi lộ ra góc cạnh, có chút dáng vẻ của thiếu niên trẻ tuổi. Nhìn như vậy, có thể mơ hồ thấy được dáng vẻ của phụ hoàng thằng bé.

Thánh Thượng quay sang nhìn mẫu hậu mình: “Sao mẫu hậu lại thở dài?”

Tống Thái Hậu lắc đầu chưa đáp, nhưng Trầm Hương bên cạnh đã nhỏ giọng nói: “Ngày trước cứ vào mùng Một đầu năm là tất cả quan viên đều vào cung bái kiến. Hiện giờ quy định của tổ tông lại bị sửa đổi, thế là ai nấy cũng đều đến phủ Hộ Quốc công.”

Thánh Thượng rũ mắt, một lát sau mới nói: “Hôm nay là ngày vui, đừng nhắc đến việc này nữa.”

Trầm Hương cắn cắn môi rồi vâng lệnh.

Sau khi Thánh Thượng và Thái Hậu giá lâm phủ Hộ Quốc công, khỏi cần nói cũng biết bên trong phủ náo nhiệt vui vẻ đến mức nào.

Khi đã ôm Nguyên Triều trở về, Tống Nghị vào chính điện không thấy người đâu, hỏi ra mới biết thì ra nàng vừa đi làm sủi cảo, bây giờ đang ở phòng bếp.

Thế nên lại ôm Nguyên Triều đi đến phòng bếp.

Trong phòng bếp, hơi nóng bốc lên nghi ngút, nước sôi sùng sục, từng chiếc sủi cảo nhân thịt tươi trắng trắng tròn tròn được đặt gọn gàng trong nồi. Tô Khuynh mặc tạp dề đứng trước nồi, vừa chỉ huy hạ nhân sắp xếp bát đĩa, vừa cầm môi vớt sủi cảo ra, để ráo nước rồi bày lên đĩa.

Một đĩa nhỏ, một đĩa vừa và một đĩa lớn.

Trong nồi vẫn còn thừa khá nhiều, Tô Khuynh quay sang nói với đám hạ nhân: “Chỗ còn lại mọi người tự lấy mà ăn nhé.” Dứt lời, nàng cầm hộp thức ăn lên, xoay người rời khỏi phòng ăn. Không ngờ lúc vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy người kia đang bế con gái đứng ở ngoài cửa nhìn chằm chằm về phía nàng.

Tô Khuynh bị doạ cho giật mình, không tự chủ được mà lảo đảo lùi về sau hai bước.

“Cẩn thận.” Tống Nghị bước đến dùng một tay ôm lấy vai nàng, cúi đầu nhìn nàng rồi nói: “Để hạ nhân làm là được, cần gì phải đích thân làm chứ.”

“Không sao, một năm cũng chỉ có một ngày sinh thần, cũng không mệt mỏi gì. Đi thôi, về ăn sủi cảo, để nguội ăn mất ngon.”

Tống Nghị bèn đi theo nàng về điện, trong lòng lại hụt hẫng. Ai nói chỉ có một ngày sinh thần thôi chứ.

Trên bàn bát tiên đặt ba đĩa sủi cảo cùng vài món ăn phụ, thứ nóng thứ nguội, không xa hoa nhưng lại vô cùng ấm cúng.

Đĩa sủi cảo nhỏ chỉ có mỗi mấy cái. Xưa nay sức ăn của Nguyên Triều vốn khá lớn mà cũng không ăn hết, khiến cho Tô Khuynh liếc xéo con bé vài lần, rồi lạnh lạnh lùng liếc qua Tống Nghị mấy cái.

Tống Nghị không nhìn nàng mà tự giác gắp số sủi cảo còn lại của Nguyên Triều vào đĩa của mình, im lặng ăn hết.

Sau khi ăn xong, bọn hạ nhân dọn dẹp chén đĩa bưng xuống rồi mang đủ loại điểm tâm và trái cây lên.

Nguyên Triều vươn cánh tay mũm mĩm định chộp lấy quả táo, song lại bị Tô Khuynh túm lại: “Vừa mới ăn xong không thể ăn những thứ này ngay. Lát nữa con mới được ăn.”

Tống Nghị rửa tay vừa cầm khăn lông lau khô, vừa cười nói: “Nàng không biết đâu, hôm nay Nguyên Triều nghịch ngợm lắm.”

Tô Khuynh nhìn hắn.

Hắn nói: “Hôm nay Thánh Thượng đến, con bé lập tức hưng phấn, cứ quấn lấy đòi Thánh Thượng nói chuyện với nó. Như thế thì thôi đi, nó còn đưa ra yêu cầu quá đáng đòi Thánh Thượng ôm mình. Thánh Thượng không còn cách nào khác nên chỉ dành làm theo, nào ngờ con nhóc béo này mới ngồi một lát mà đã khiến người ta tê hết cả chân.”

Nói đến đây hắn lại tự bật cười: “Còn khăng khăng bắt Thánh Thượng ăn thịt. Hỏi ra nguyên do thì con bé nói tại Thánh Thượng gầy quá, phải ăn thành béo tròn như nó mới tốt.”

Tô Khuynh nghe xong cũng không khỏi bật cười: “Con bé mới chỉ gặp Thánh Thượng có vài lần ít ỏi thôi, thế mà vẫn nhớ rõ sao?”

Tống nghị nhướng mày, không nhịn được mà giơ tay khẽ kéo kéo búi tóc của Nguyên Triều, cười nói: “Gì mà nhớ rõ. Nó cảm thấy Thánh Thượng tuấn tú, thế nên lúc đó mới nằng nặc quấn lấy người ta. Có tí tuổi đầu mà đã hiểu được xấu đẹp.”

Tô Khuynh nghe vậy, cũng chỉ nghĩ là trò đùa trẻ con thôi.

Tháng Ba xuân về, chim kêu hoa nở, thời tiết ngày một ấm lên

Nguyên Triều trời sinh tính cách hiếu động, không an tĩnh như những bé gái khác, căn bản là chẳng chịu ngồi yên một chỗ. Hôm đó là một ngày vô cùng ấm áp, Tô Khuynh không thể ngăn cản được con bé nữa. Nó cứ nhảy nhót ăn vạ đòi ra ngoài, nói là muốn tìm ca ca đệ đệ tỷ tỷ muội muội để chơi.

Tô Khuynh bị con bé mè nheo đến váng đầu nhức óc, lại nghĩ trẻ con mà, kìm kẹp quá cũng không tốt, thế nên đã đồng ý cho con bé ra ngoài chơi hai canh giờ. Tống Nghị còn phái một đội binh phủ đi theo bảo vệ, để thủ lĩnh binh phủ đích thân dẫn đầu.

Lúc này Tô Khuynh cũng dành chút thời gian để ra ngoài đi dạo, phần lớn thời gian đều đến quá trà nghe hát xem kịch.

Trước kia nghe diễn có một loại cảm giác, bây giờ nghe diễn lại có một loại cảm giác khác.

Thỉnh thoảng sẽ gặp được Nguyệt Nga, hai người bèn gọi một ấm trà rồi ngồi đối diện nhau, uống trà thảo luận hý khúc, nói ra nhận xét của mình.

Nguyên Triều vừa rời khỏi quản thúc của mẹ là cứ giống như ngựa hoang thoát cương, chạy nhảy không ngừng. Nếu con bé đói bụng thì sẽ đến chính điện tìm tổ mẫu, ăn uống no nê là lại chạy đến thiên điện tìm huynh đệ tỷ muội chơi.

Minh ca chú tâm học tập, phần lớn thời gian đều ở Quốc Tử Giám, tất nhiên không thể chơi với con bé. Tuệ tỷ cũng lớn rồi, hầu hết thời gian đều ở trong khuê phòng thêu hoa may áo hoặc làm thơ viết chữ, dĩ nhiên không thể chơi cùng con bé được. Chỉ có Hàm ca hơn nó một tuổi, hai đứa xấp xỉ tuổi nhau, sở thích cũng tương đồng, thế nên đã kết thành bạn tốt chơi cùng nhau.

Mỗi ngày, chỉ cần Nguyên Triều đến tìm là Hàm ca lại vỗ tay hoan hô chạy ra ngoài, hai đứa vội vàng dắt tay nhau chạy đi chơi. Sau đó là bắt cá, bắt chim, bắt cóc, trèo cây, nghịch con quay, súng cao su và đủ mọi trò đùa nghịch khác.

Đến khi chơi chán rồi, hai đứa mới vỗ vỗ tay, nô bộc của hai nhà sẽ đưa hai đứa trở về.

Điền thị bực bội phát hiện ra, ngày nào sau khi Hàm ca trở về, nếu cả người không ướt nhẹp thì cũng lấm lem bùn đất, không thì lại cầm theo con cóc ghẻ hoặc một quả trứng vịt vẫn còn dính phân. Điều khiến nàng ta không thể chịu được chính là, có mấy lần Hàm ca khóc lóc chạy về, trên mặt còn có vết bầm tím, hỏi ra mới biết là bị Tống Nguyên Triều đánh!

Điền thị bừng bừng lửa giận, thế này chẳng phải là ức hiếp người khác sao!

Nàng ta muốn đến đại phòng tính sổ, nhưng lại sợ đại phòng chèn ép, thế nên chỉ có thể đợi tướng công của nàng ta về kinh rồi khóc lóc kể lể một trận. Ai ngờ tướng công nàng ta lại nói Hàm ca lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau với muội muội, lại còn đánh không lại nữa chứ, đúng là mất mặt.

Nàng ta lập tức giận dữ đến mức mặt mũi tối sầm lại.

Thế nên chỉ có thể ân cần dặn dò Hàm ca, sau này đừng có qua lại với Nguyên Triều kia nữa. Lần nào Hàm ca cũng đồng ý, nhưng ngày hôm sau Tống Nguyên Triều lại đến, Hàm ca lập tức như sẹo lành đã quên đau, chớp mắt đã chạy ào ra ngoài, giữ thế nào cũng không được.

Đương nhiên Tô Khuynh không thể cảm nhận được lửa giận của bên nhị phòng.

Bởi vì lần nào trở về Nguyên Triều đều sạch sẽ tươm tất, bà chủ sự được Đại nhân dặn dò nên đương nhiên sẽ không lắm miệng. Tô Khuynh cũng chỉ nghĩ là Nguyên Triều đi tìm huynh đệ tỷ muội nói chuyện thôi, không quá để tâm đến.

Nguyên Triều càng lớn càng nghịch ngợm, Tô Khuynh dần dần cảm thấy không ổn. Con bé nghịch ngợm thế nào cũng được, nhưng sao tính tình lại trở nên vô cùng ngang ngược, ngày càng giống một tiểu bá chủ một mình một phương trời chỉ nói một không nói hai.

Trực giác của Tô Khuynh cảm nhận được rõ ràng nhất vào giờ cơm. Nguyên Triều ghét bỏ đồ ăn không hợp khẩu vị con bé, nhăn mặt đẩy chén đi, còn liên lục la hét không muốn ăn cái nọ không muốn ăn cái kia.

Hạ nhân bên cạnh ân cần dỗ dành, hỏi con bé muốn ăn cái gì để bọn họ bảo phòng bếp chuẩn bị.

Sao Tô Khuynh có thể để yên cho Nguyên Triều tuỳ ý ngang ngược như tổ tông được chứ. Thế nên nàng nghiêm giọng, bảo con bé không được kén cá chọn canh, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.

Có lẽ do chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm khắc này của nàng, Nguyên Triều vừa buồn vừa giận, thế mà lại giận cá chém thớt với hạ nhân bên cạnh, còn la mắng gào thét muốn dùng tay đánh bọn họ. Tô Khuynh thấy cảnh này mà hai mắt cũng muốn bốc hoả.

Tống Nghị bên cạnh thấy Tô Khuynh như sắp nổi đoá, đành gác đũa, lạnh mặt nhìn sang Nguyên Triều: “Nguyên Triều, con phải nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

Tống Nguyên Triều sợ đến đơ cả người. Ngày xưa cha yêu thương và chiều chuộng nó nhất, cái gì cũng nghe theo ý nó, nhưng sao bây giờ lại không đứng cùng pha với nó chứ! Tủi thân quá đi mất!

Vì thế trong lúc mọi người vẫn đang trợn mắt há hốc mồm, vị tiểu tổ tông này thở phì phò nhảy khỏi ghế, sau đó nằm uỵch xuống đất lăn qua lăn lại ăn vạ.

Vừa đá chân vừa lăn người, còn gân cổ lên gào thét: “Con không ăn con không ăn.”

Đừng nói đến Tô Khuynh, ngay cả gân xanh trên mặt Tống Nghị cũng nảy liên hồi.

“Con học ai thế hả!”

Tiếng bà chủ sự nhỏ như muỗi bay qua: “Hàm ca trong nhà cũng hành xử thế này…”

Tống Nghị đen mặt.

Tô Khuynh đã hiểu được nhồi máu cơ tim là như thế nào rồi. Xắn tay áo đứng dậy, nàng nghiến răng: “Hôm nay ai cùng đừng hòng cản được ta.”

Tống Nghị thấy tư thế này thì cảm giác không ổn lắm, vội kéo cánh tay nàng: “Con nó còn nhỏ, dạy dỗ mấy câu là được rồi.”

Tô Khuynh đẩy hắn ra, bước vài bước đến chỗ người đang giãy đành đạch trên đất, đứng trên cao nhìn chằm chằm vào con bé, lạnh giọng: “Tống Nguyên Triều, mẹ đếm đến ba, nếu con không đứng lên, có tin mẹ sẽ đánh con hay không?!”

Tống Nguyên Triều vẫn cố giãy giụa gào khóc: “Con không dậy! Con không dậy!”

“Một.” Nguyên Triều vẫn làm theo ý mình.

“Hai.” Tiếng kêu gào của Nguyên Triều ngày càng lớn hơn.

“Ba!” Nguyên Triều đã thấy hơi sợ, nhưng vẫn ngoan cố không chịu đứng dậy.

Đếm xong ba số, Tô Khuynh lập tức ngồi xổm xuống, duỗi tay tóm đứa trẻ mập mạp đang lăn lộn dưới đất lên. Nhưng vì Nguyên Triều đã béo lại còn giãy khoẻ, Tô Khuynh không giữ chặt được nên đành gọi bà chủ sự đến hỗ trợ ấn đầu con bé lên đùi nàng, sau đó đánh mạnh vào mông nó.

“Có dám tái phạm nữa không?”

Nguyên Triều khóc lớn: “Con không đau! Con không thấy đau gì hết!”

Tô Khuynh vô cùng tức giận, thầm hận bản thân không dạy dỗ từ sớm, thế nên bây giờ Nguyên Triều mới dưỡng ra cái tính bá vương kia, chỉ thiếu một chút nữa thôi đã biến thành một ranh con láo toét rồi.

Đêm đến, Tô Khuynh trằn trọc không ngủ được.

Tống Nghị ôm nàng từ phía sau, hỏi: “Còn đang nghĩ đến chuyện của Nguyên Triều sao? Chỉ là trẻ con nghịch ngợm chút thôi mà, đợi lớn hơn rồi sẽ hiểu chuyện hơn, cũng khiến người ta bớt phải lo lắng.”

Kiếp trước Tô Khuynh từng chứng kiến rất nhiều phụ huynh chiều con cái quá mức, cuối cùng dẫn đến việc đứa con bị lầm đường lạc lối. Bây giờ lại nghĩ đến Nguyên Triều, nhận được muôn ngàn sủng ái, đang dần dưỡng thành thói xấu, lòng nàng lại bắt đầu u sầu.

“Bây giờ Nguyên Triều đã bốn tuổi rồi, tính ra cũng không còn nhỏ nữa, có phải nên học vỡ lòng rồi hay không?”

Tống Nghị nghe vậy thì cười khẽ: “Hay là ngày thường nàng dạy con bé chút ‘Tam tự kinh’ hay ‘Thiên tự văn’ đi. Tuổi này cũng chưa cần học quá nhiều đâu. Không thì vào cung mời ma ma đến dạy quy củ trước nhé?”

“Không cần ma ma.” Tô Khuynh thẳng thừng đáp, lại bổ sung thêm: “Vẫn nên mời một tiên sinh đàng hoàng đi. Dạy chút học vấn, không mong con bé có thể học tập dựng cơ nghiệp như nam nhi, chỉ cần thấu hiểu lý lẽ là được.”

Tống Nghị nghĩ nghĩ, đáp: “Được.”

Khi đã năm tuổi, Nguyên Triều có thể biểu đạt rõ ràng bản thân mình muốn gì. Vì đã theo tiên sinh học tập được một năm, trong bụng cũng có chút chữ nghĩa, đôi khi nói chuyện còn có thể nói có sách mách có chứng, nói hết thứ này đến thứ khác, trông vô cùng tự tin, chỉ không chú ý một chút thôi là sẽ bị con bé thuyết phục rồi.

Nhưng điều con bé không sửa được chính là cái tính hiếu động không chịu ngồi yên kia. Hiện tại nó thấy chơi trong phủ Hộ Quốc công vẫn chưa đã, thường xuyên hội họp với Hàm ca tính toán làm sao để chuồn êm khỏi phủ, thật sự đã nghĩ ra được đủ mọi chiêu trò. Nhưng dù sao những binh phủ kia canh chừng rất kỹ, không để hai đứa nó được như ý nguyện.

Hôm đó thấy cha mình đang dắt ngựa muốn rời phủ, chắc là muốn đến trại nuôi ngựa để đua ngựa, thế là lại hò hét ầm ĩ nói nó cũng muốn đi.

“Không được.” Tống Nghị khuyên nhủ: “Con còn nhỏ, không thể đi.”

Nguyên Triều níu chặt dây cương không chịu bỏ qua: “Nhưng Hàm ca nói, Nhị thúc sẽ dẫn huynh ấy đến trại nuôi ngựa.”

Tống Nghị liền cười đáp: “Không được không được, hai đứa không giống nhau. Một cô nương gia như con, không nên học cưỡi ngựa.”

Nguyên Triều không phục: “Cô nương thì sao chứ, huynh ấy còn không đánh lại con nữa kìa.”

Tống Nghị không nhịn được mà bật cười.

Nguyên Triều lại ngửa đầu nhìn hắn: “Cô nương nhà Hộ Quốc công cũng không được sao?”

Tống Nghị bật cười, đang định khuyên thêm thì lại nghe con bé hỏi: “Nhà Quốc cữu gia thì sao? Nhà Binh mã Đại Nguyên soái thì sao?”

Tống Nghị bèn ôm con bé lên ngựa, nói: “Được! Chỉ cần là con gái của Tống Nghị ta, muốn gì cũng được!”

Sau giờ Ngọ Nguyên Triều mới cưỡi một chú ngựa con trở về.

Chú ngựa con màu đỏ thẫm, lông bờm cũng đỏ rực, bên hông còn đeo một thanh kiếm gỗ. Đừng có coi thường khuôn mặt trắng trẻo núng nính kia, từ xa nhìn lại, trông vô cùng oai phong lẫm liệt.

“Mẹ!” Thấy Tô Khuynh ra đón, Nguyên Triều đẫm lên bàn đạp định xuống ngựa. Tống Nghị bên cạnh đưa tay ôm người con bé, để nó vững vàng trèo xuống.

Nguyên Triều chạy bình bịch đến trước mặt Tô Khuynh, sau đó lấy ra một nhánh hoa đào từ trong tay áo, cố gắng giơ lên trước mặt nàng: “Mẹ, tặng cho mẹ này!”

Gió ấm khẽ thoảng qua, hương hoa đào từ từ lan toả, nhẹ nhàng vờn quanh, thấm nhuần vào tận đáy lòng, ngát hương làm sau đắm lòng người.

Tô Khuynh dần lộ ra ý cười. Nàng nhận lấy nhánh hoa đào kia, ngắt một bông cài lên tai, hơi nghiêng đầu hỏi con bé: “Thế này có đẹp không?”

Nguyên Triều nhìn trái nhìn phải, gật đầu thật mạnh, nói: “Nếu cài thêm một bông nữa thì sẽ đẹp hơn.”

Nói rồi con bé lại ngắt một bông hoa đào đang nở rộ, kiễng chân muốn cài lên cho nàng. Tô Khuynh lập tức khom người xuống, để Nguyên Triều cài hoa lên tai cho nàng.

Tống Nghị mỉm cười đứng trong gió ấm nhìn cảnh này, cảm thấy như đang đắm mình trong sắc xuân, thời gian thật tươi đẹp.

Lên bảy tuổi, trông Nguyên Triều ngày càng giống Tống Nghị hơn.

Hiện giờ, điều con bé thích nhất chính là học theo cách đi đứng, nói chuyện, nhíu mày và cười khẩy của phụ thân mình.

Biết Hàm ca sợ nhất là đại bá phụ của thằng bé, Nguyên Triều lại nảy ra ý đồ xấu muốn doạ nạt thằng bé, không lạnh mặt liếc mắt nhìn sang thì cũng là cười khẩy gằn giọng gọi Hàm ca. Lần nào con bé cũng doạ Hàm ca sợ run bần bật, hù lần nào là sợ lần ấy.

Hai đứa chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đương nhiên tình cảm không phải hạng tầm thường. Hiện giờ chỉ chơi trong phủ thôi đã không thể làm hài lòng hai vị chủ tử này nữa. Hằng ngày ngoại trừ đến trại ngựa dắt ngựa đi dạo thì chính là cưỡi ngựa ra phủ du ngoạn, dạo quanh gần hết phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành. Hầu như toàn bộ bá tánh kinh thành đã quen mặt hai vị này luôn rồi.

Gần đây hai đứa lại có thêm một sở thích mới, đó chính là đến Quảng Hoạ Lâu, xem kịch.

Bình Luận (0)
Comment