Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 132

Tô Khuynh chưa bao giờ thấy Tống Nghị lạnh lùng sắc bén với Nguyên Triều như lúc này.

“Biết sai chưa?”

“Con không sai!”

Hai cha con đối đáp xong, lòng bàn tay của Nguyên Triều bị thước đánh xuống vang lên một tiếng nặng nề. Tô Khuynh nhìn vết xanh đáng sợ trên lòng bàn tay kia, chỉ cảm thấy trái tim như bị xuyên thủng, hô hấp bắt đầu nghẹn lại.

“Cha hỏi con lần nữa, con đã biết sai chưa?”

“Không sai! Con không sai!”

Nguyên Triều ch.ảy nước mắt gân cổ lên cãi lớn, mặc cho phụ thân có quát hỏi như thế nào, trách mắng ra sao, vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu nhận sai.

Tống Nghị vô cùng tức giận: “Con không sai? Con còn dám nói mình không sai à?!”

Tô Khuynh thương xót Nguyên Triều, sợ hắn giận đến mất kiểm soát, bèn duỗi tay kéo hắn: “Có lẽ Nguyên Triều có lý do gì đó cũng nên. Ngài bình tĩnh lại đi, nghe xem con nó nói thế nào đã.”

Tống Nghị đang trong cơn thịnh nộ thì sao mà nghe lọt tai, nói tiếp: “Nàng đi vào đi, đừng quan tâm đến việc này nữa. Hôm nay gia buộc phải trị cái tính hung hăng ngang ngược này của nó!”

Nói xong lập tức quát hỏi Nguyên Triều: “Quảng Hoạ Lâu là một nơi như thế nào, con không hiểu hay sao?! Tống Nguyên Triều, con thông minh như vậy, có dám nói với cha rằng con không biết đó là chỗ nào không?!”

Nguyên Triều ngửa đầu hét lên: “Là rạp hát! Thế thì sao chứ!”

“Rạp hát, là rạp hát.” Tống Nghị bị lời này của cô bé chọc giận đến mức khoé miệng run run: “Đó là chỗ của một đám ô hợp! Con còn làm như cây ngay không sợ chết đứng mà dám hỏi thì sao! Ngày thường con có tuỳ ý làm bậy thế nào cha cũng dung thứ được, nhưng mà, một nơi rạp hát tập hợp đủ mọi hạng người bẩn thỉu như vậy, sao con lại dám đến hả! Nơi đó, há lại là chỗ để một nữ nhi như con có thể đặt chân đến? Con có cần thanh danh không hả? Con làm như thế thì thế nhân sẽ ở sau lưng con đàm tếu như thế nào đây? Con muốn nhà chồng tương lai đánh giá con như thế nào đây?!”

Tống Nghị còn đang lửa giận ngùn ngụt, vẫn chưa phát hiện ra khi hắn nói lời nay ra, Tô Khuynh bỗng ngẩn người, cánh tay vươn ra đã chầm chậm buông xuống.

Nguyên Triều nghe vậy, vừa lo lắng lại tức giận, không nhịn được mà tủi thân, lại gào lớn: “Cô nương gia thì sao chứ!? Dựa vào cái gì mà nữ nhi lại bị người ta nói này nói kia! Con không phục! Nam nhi có thể làm, vì sao nữ nhi bọn con lại không thể làm! Con không phục, không phục!”

Ba lần không phục, tiếng sau lại lớn hơn tiếng trước nện mạnh vào màng nhĩ và đáy lòng Tô Khuynh, tuyên truyền thức tỉnh.

“Con không phục?” Tống Nghị giận dữ thốt lên: “Thế tục như vậy, thế đạo là thế! Sao có thể cho phép con không phục!”

Nguyên Triều bị hắn doạ nạt đến mức khóc lớn, cuối cùng rống giận một câu “con vẫn không phục” rồi khóc lóc chạy ra ngoài.

Tống Nghị đưa mắt, đám người Phúc Lộc vội vàng chạy theo.

Bực bội nhéo nhéo giữa mày, hắn xoay người định bước vào trong điện, lại đột nhiên nhìn thấy Tô Khuynh đang đứng cách hắn không xa, đưa lưng về phía này, vai hơi run rẩy.

Tống Nghị hoảng hốt, vội vàng chạy qua ôm nàng, cúi đầu thấy khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, vội hỏi: “Vừa rồi làm nàng sợ sao?”

“Không sao.” Tô Khuynh miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nói: “Để ta bình tĩnh một chút là ổn rồi.”

Đến bữa tối, Nguyên Triều vẫn còn giận dỗi không chịu đến ăn cơm. Tống Nghị bèn cho người làm vài món ăn nhẹ mà cô bé yêu thích, sai người mang sang phòng nó. Cuối cùng còn dặn dò hạ nhân, đừng quên bôi thuốc cho cô bé.

Trên bàn cơm chỉ còn lại Tô Khuynh và hắn ngồi đối diện với nhau.

Gắp món ăn chay thường ngày nàng thích ăn nhất vào bát nàng, hắn dịu giọng: “Khi còn nhỏ bướng bỉnh ngang ngược như thế nào cũng được. Nhưng hôm nay con bé cũng đã bảy tuổi, là con gái lớn rồi, để thêm mấy năm nữa là đủ tuổi để mai mối. Dù phủ chúng ta dòng dõi hiển hách, đúng là người khác sẽ không dám truyền ra mấy lời đàm tếu linh tinh. Nhưng tóm lại miệng đời đáng sợ, vẫn nên cố kỵ chút.”

Tô Khuynh gắp thức ăn bỏ vào miệng, im lặng rũ mắt.

Hắn liên tục gắp đồ cho nàng, cười nói: “Mấy năm nay con khỉ khô này theo gia rèn luyện võ nghệ, thân thể cũng cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ bị đánh mấy thước nhẹ hều, nhìn thì nghiêm trọng thế thôi chứ thật ra không gây tổn thương gân cốt, sang hôm sau là khỏi rồi. Huống hồ gia biết mình ra tay thế nào mà, nàng cứ yên tâm đi.”

Tô Khuynh mơ hồ đáp lại. Sau đó nàng cũng chỉ ăn được vài miếng cơm, xong rồi gác đũa đi rửa mặt.

Tống Nghị thấy tâm tình nàng không tốt, thế nên hắn cũng không còn tâm tư dùng bữa nữa, bảo hạ nhân dọn hết thức ăn xuống.

Buổi tối, Tô Khuynh nằm quay mặt vào tường. Mấy lần Tống Nghị muốn nói chuyện với nàng, nhưng nàng đều không đáp lại.

Cứ nghĩ là nàng giận việc lúc sáng hắn đánh mắng Nguyên Triều, thế nên hắn chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ. Vươn tay kéo nàng vào trong lồng ng.ực, hắn nhỏ giọng dỗ dành: “Thôi mà, cùng lắm thì sau này gia phạt con bé không được ăn thịt, không dùng thước đánh là được chứ gì.”

Nói đến đây, hắn lại trêu chọc: “Nàng cũng thật là, chỉ cho quan viên phóng hỏa, nhưng lại không cho phép dân thường đốt đèn (*).”

(*) Một thành ngữ ý chỉ việc tiêu chuẩn kép, thể hiện phần nào tính bất bình đẳng trong câu chuyện về “đặc quyền đốt lửa” của thời phong kiến. Có lẽ ý chỉ lúc trước chị Tô đánh con thì được, lần này Tống cẩu đánh thì chị giận ;-;

Vẫn không nghe tiếng nàng đáp lại.

Tống Nghị cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng đang xót con, thầm nghĩ để mai phải cho Nguyên Triều chơi đùa trước mặt nàng nhiều hơn chút mới được, thấy con gái nhảy nhót vui vẻ thì nàng sẽ bớt lo lắng phiền muộn hơn.

Thế nên đành ôm người rồi ngủ.

Đang lúc mơ mơ màng màng, hắn đột nhiên nghe thấy hình như người trong lòng mình nói một câu: “Nguyên Triều đã bảy tuổi rồi.”

Hắn thuận thế ôm chặt người trong lồng ng.ực mình hơn, hãy còn buồn ngủ nên thuận miệng đáp: “Bảy tuổi rồi, cũng phải trở thành con gái lớn rồi.”

“Đúng vậy, phải trưởng thành rồi.” Giọng nàng cực kỳ nhẹ, tựa như đang cảm thán xen lẫn vẻ luyến tiếc, tự lẩm bẩm: “Thời gian trôi nhanh quá… nhanh quá.”

Nghe ra vẻ mất mát trong lời nói của nàng, hắn liền mở to mắt, nhỏm nửa người dậy ngó vào trong nhìn nàng, cười hỏi: “Sao thế, tự dưng lại đa sầu đa cảm như vậy. Nàng đang nghĩ đến tương lai lúc Nguyên Triều xuất giá, nên nàng không nỡ sao? Yên tâm đi, ít cũng phải đến năm mười bốn tuổi mới làm mai, sau khi chọn xong thì phải chờ thêm một hai năm nữa mới thành thân. Nếu nàng luyến tiếc, vậy con gái nhà ta sẽ không gả sớm. Giữ lại thêm hai năm nữa, đến khi đủ mười tám tuổi cũng được.”

Mười tám tuổi… Tô Khuynh thầm lẩm nhẩm, hơi thất thần.

Tống Nghị thấy nàng trầm mặc, cứ tưởng là nàng còn đang thương tâm, đang định nói tiếp thì đột nhiên lại nghe nàng nói: “Phủ của ngài… cũng đến lúc nên có một chủ mẫu thực sự rồi.”

Cơn buồn ngủ của Tống Nghị lập tức bay biến.

“Ý nàng là sao?” Ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, tim đập như trống, cũng không dám phán đoán lời của nàng có giống như suy nghĩ của hắn hay không.

Tô Khuynh không nhìn hắn, chỉ cụp mi rũ mày, đôi môi gần như đã mất đi huyết sắc hơi hé ra, vài chữ ít ỏi mà rành rọt truyền vào tai: “Tống Nghị, ngài cưới vợ đi.”

Từng chữ giống như sấm chớp xẹt qua, khoé mắt Tống Nghị như sắp sửa nứt ra!

Hắn thực sự không thể tin vào tai mình. Nặng nền thở d.ốc mấy hơi, hắn bỗng xoay người đè lên người nàng, lòng bàn tay bóp lấy cằm nàng ép nàng ngẩng lên, dí sát mặt tới nghiến răng hỏi: “Cưới vợ? Cưới ai? Tô Khuynh, nàng muốn gia cưới ai?!”

Tô Khuynh bị bắt ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Có lẽ do hắn dùng nhiều lực nên nàng thấy hơi khó chịu, khuôn mặt lộ ra chút vẻ tái nhợt: “Ngài nên cưới vợ rồi. Tống Nghị ngài lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ hiểu rõ hơn ai hết, nếu đã leo lên được vị trí ngày hôm nay, tuyệt hậu sẽ có ý nghĩ gì. Phủ Hộ Quốc công cần một chủ mẫu chân chính đứng ra lo liệu mọi việc trong phủ, hơn nữa ngài cũng cần một vị thế tử để kéo dài hương khói. Nguyên Triều nó… cũng phải được dạy dỗ cách hành xử của gia đình thế gia, cho nó được bảo hộ dưới ánh hào quang của chủ mẫu, cần huynh đệ chống lưng cho nó, hậu thuẫn cho nó…”

Còn chưa nói hết, Tống Nghị đã không nghe nổi nữa, tức giận chất vấn: “Nàng còn nhắc đến Nguyên Triều nữa à? Có cần gia gọi Nguyên Triều tới, hỏi xem nó có muốn người khác làm mẹ cả của nó hay không!”

“Tống Nghị!” Tô Khuynh đột nhiên giương mắt: “Ngài tỉnh táo lại đi. Ngài hiểu rõ, ngài hiểu rõ mà!” Nói đến đây, vành mắt nàng đỏ ửng: “Nguyên Triều dần trưởng thành, sống trên thế đạo này thì nó phải tuân thủ quy tắc của thế đạo này, không thể cho phép nó có muốn hay là không. Ngài cũng đừng hỏi mấy điều linh tinh như ta có muốn làm chủ mẫu hay không. Ta không cần, càng không thể! Ta muốn Nguyên Triều được sống một đời bình an trên thế gian này, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào có cơ hội hãm hại nó, công kích nó, chửi bới nó, tổn thương nó! Cho nên Tống Nghị, ngài cũng đừng hòng lấy Nguyên Triều ra để dồn ép ta. Nguyên Triều ở bên ta bảy năm, ta đã thấy đủ rồi. Sau này ta có thế nào cũng được, chỉ cần Nguyên Triều của ta có thể sống vô lo vô nghĩ trên thế gian này!”

Nói đến đây, Tô Khuynh rơi lệ: “Cho nên, xin ngài hãy cưới một người vợ hiền huệ, để Nguyên Triều… nhận làm mẫu thân…” Nói ra lời này, lòng nàng đau như dao cắt.

Tống Nghị vừa giận dữ vừa xót xa.

Hắn bất giác nhớ lại từ sau khi nàng sinh Nguyên Triều, nuôi tóc, cởi áo tăng, cài trâm và mặc những bộ y phục mà hắn đưa đến, từ đó về sau còn cất tràng hạt và kinh thư tận dưới đáy hòm. Mực bút còn phủ đầy bụi bặm chứ huống chi là đánh xe bò. Đôi khi buồn chán nàng sẽ đến quán trà nhưng cũng đều ăn vận đơn giản, phần lớn thời gian đều cố gắng ẩn mình tránh né người ngoài.

Lúc trước hắn còn thấy vui sướng, hiện giờ lại chỉ toàn thấy đau xót.

Nàng vốn nên làm một con đại bàng tự do sải cánh, giờ đây lại từng bước thoả hiệp, dần dần thu lại đôi cánh dang rộng, giấu hết bản tính, đậu lại tại một vùng trời nhỏ bé như thế này. Thế nhưng nàng vẫn luôn sợ hãi, không ngừng tự trách, oán giận bản thân làm không đủ nhiều, đủ tốt, khiến đứa con yêu dấu của nàng bị liên luỵ.

Nàng như vậy, khiến hắn thương tâm.

Hắn buông lỏng tay ra rồi ôm lấy mặt nàng, nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt chảy dài trên má nàng, trầm giọng nói: “Gia không cho phép nàng có suy nghĩ như vậy nữa. Nàng cũng phải nhớ cho kỹ, trong thiên hạ này gia chính là trời của hai mẹ con nàng. Hai người muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, muốn mặc gì thì cứ việc mặc, muốn đi đâu thì cứ việc đi! Không cần người làm mẹ như nàng phải đứng ra thoả hiệp bất cứ điều gì. Chỉ cần gia vẫn còn, dù Nguyên Triều có chọc thủng trời, người cha này cũng sẽ bảo hộ cho con bé!”

Hít thở thật sâu, hắn lại dịu giọng: “Nàng phải tin gia, gia có năng lực đảm bảo Nguyên Triều được sống một đời vinh hoa phú quý, vô lo vô nghĩ. E là nàng vẫn chưa biết nam nhân của nàng có năng lực gì trong thế đạo này đâu. Nàng nhìn xem có kẻ nào dám lắm mồm lắm miệng bàn luận linh tinh hay không! Nếu người nào dám, gia sẽ rút lưỡi của kẻ đó.”

“Nhưng Tống Nghị à, ngài đã bốn mươi tuổi rồi.” Tô Khuynh lắc đầu cười khổ: “Ngài có thể bảo hộ con bé bao lâu nữa đây? Ngài có thể bịt miệng một hai người, nhưng sao có thể bịt miệng của cả thiên hạ chứ? Tính tình Nguyên Triều vốn không thích bị trói buộc, nếu nhà mẹ đẻ của nó không có huynh đệ hậu thuẫn, sợ là sau này con bé sẽ phải chịu rất nhiều ấm ức.”

Còn một chuyện nàng không đề cập tới chính là, trong người Nguyên Triều chảy một nửa dòng máu của nàng. Nàng rất sợ con bé sẽ lầm đường lạc lối, sợ nó không được xã hội này dung thứ, bị người đời lên án, trở thành cái đích ngắm của thế nhân.

Nhớ tới ba câu không phục đầy khí phách kia của Nguyên Triều, tim nàng lại đau như dao cắt. Không một ai hiểu rõ sự áp bức trói buộc đối với người phụ nữ trong thế đạo này hơn nàng. Nếu Nguyên Triều kiên quyết không chịu cúi đầu khuất phục quy tắc nam tôn nữ ti của thế tục, thứ chờ đợi phía trước cô bé chính là những chặng đường tràn đầy bụi gai rắn độc, bị ma quỷ ngáng chân. Nàng biết rõ con đường ấy gian nan đến mức nào, sao nàng có thể để máu mủ ruột thịt của mình chui vào đó rồi bị mình đầy thương tích chứ!

Tống Nghị bị bốn chữ ‘đã bốn mươi tuổi’ của nàng găm thẳng vào tim. Hãy còn hít thở sâu cố bình ổn cảm xúc, hắn nói: “Gia thấy nàng toàn lo nghĩ mấy thứ linh tinh! Ai nói Nguyên Triều không có huynh đệ chống lưng? Mấy đứa Hàm ca Minh ca không phải huynh đệ cua nó ư? Minh ca lớn rồi, học vấn hay cách hành xử đều rất tốt, gia còn đặc biệt giữ nó bên cạnh để bồi dưỡng, tương lai sẽ để thằng bé kế nghiệp của gia, nói chung là không đáng ngại. Nửa đời này Nguyên Triều có gia che chở, nửa đời sau nó có huynh đệ nâng đỡ, chắc chắn sẽ được sống một đời bình an.”

“Huống hồ gia vẫn còn rất mạnh mẽ, không phải cường tráng hơn cái loại thư sinh yếu đuối nhu nhược kia rất nhiều sao? Bốn mươi tuổi thì đã sao, gia vẫn có thể dễ dàng đánh bại đám hậu bối trẻ tuổi yếu như gà hen đó.” Hãy còn chưa hết giận, hắn cười lạnh: “Không phải gia đang tự tâng bốc đâu. Với thể trạng này của gia, sống tới bảy mươi tám mươi tuổi là điều bình thường, có khi còn sống lâu trăm tuổi luôn ấy chứ.”

Tô Khuynh trầm mặc một lát, sau đó ngước mắt nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói: “Tống Nghị, vậy ngàn lần xin ngài phải sống lâu trăm tuổi.” Để bảo hộ con bé một đời bình an.

Tống Nghị lập tức mở cờ trong bụng.

Có lẽ do lần đầu nghe được rõ sự chân thành trong lời nói của nàng, nàng thật lòng mong hắn sống tốt, thậm chí còn mơ hồ ẩn chứa vẻ ỷ lại, sao lại không vui mừng ra mặt cho được chứ? Hắn cúi đầu áp trán hai người vào nhau, cười vô cùng sung sướng: “Yên tâm, gia nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Hôm sau trước khi lên triều, Tống Nghị dặn dò Phúc Lộc một lượt.

Sáng sớm Nguyên Triều thức dậy, thấy Phúc Lộc không theo cha mình thượng triều, trái lại còn cười tủm tỉm đứng chờ trong viện, thế là oán hận trừng mắt với hắn ta, nói với vẻ giận dữ: “Là cha sai ngươi canh chừng ta đúng không?”

Phúc Lộc vội xua tay: “Không phải đâu ạ, là bản thân nô tài muốn đi theo tiểu chủ tử thôi.”

Nguyên Triều hừ mũi thật mạnh, quay đầu chạy sang phòng Tô Khuynh.

“Mẹ, cho con chút tiền đi.”

Tô Khuynh đang cúi đầu khâu đồ, nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn cô bé: “Con cần tiền làm gì?”

Nguyên Triều ngẩng cao đầu, nói như vẻ là lẽ đương nhiên: “Đi Quảng Hoạ Lâu xem kịch!”

“Không được!” Tô Khuynh biến sắc, buông đồ trong tay xuống, đi đến trước mặt cô bé để khuyên can: “Nguyên Triều nghe lời đi, Quảng Hoạ Lâu không phải nơi để nữ nhi như con đặt chân đến. Nếu muốn xem kịch, vậy mẹ sẽ cho người mời gánh hát vào phủ, hát cho một mình con nghe, được không?”

“Không được không được! Thì ra mẹ và cha giống nhau, đều cho rằng nữ nhi không bằng nam nhi, đều cho rằng nam nhi được làm mà nữ nhi lại không được làm! Rõ ràng lúc trước mẹ không như thế này, trước kia mẹ đã nói mẹ thích nhất là Hoa Mộc Lan cơ mà!”

Nhìn Nguyên Triều thất vọng đến mức nóng nảy giậm chân, cổ họng Tô Khuynh lập tức nghẹn lại. Nàng cố đè nén nỗi đau xót trong lòng, dịu dàng khuyên nhủ: “Không phải mẹ nhất quyết muốn cản con đâu. Chỉ là rạp hát quá loạn, hay là con đến quán trà nghe…”

Lời còn chưa dứt, Nguyên Triều đã bịt tai chạy ra ngoài.

Trong phòng loáng thoáng triều ra tiếng cãi vã, Phúc Lộc đành nhỏ giọng dặn dò bà chủ sự vài câu.

Bà chủ sự liền đi vào phòng, cẩn thận nói: “Phu nhân, Đại nhân nói để tiểu chủ tử đến Quảng Hoạ Lâu cũng không sao đâu, cô bé muốn đi thì cứ để cho nó đi. Dù sao ngài ấy cũng cho Phúc Lộc đến đó dọn dẹp trước rồi, bên trong sẽ không còn loại người không đứng đắn nữa. Người cứ yên tâm đi.”

Tô Khuynh sờ sờ đống kim chỉ vừa mới cần lên, rũ mắt nhìn, một lúc lâu sau mới đáp: “Hiện giờ tú nương giỏi nhất trong kinh thành là ai?”

Nguyên Triều tức giận chạy ra sau điện, nhặt mấy hòn đá giấu vào trong tay áo, sau đó xoay người đi vào một góc khuất ít người lui tới, nhân lúc không ai để ý liền gõ mạnh vào miếng lá vàng trên tường. Cầm lá vàng trong tay, cuối cùng cũng cảm thấy nguôi giận.

Trở vào viện sai người dắt ngựa ra, cô bé nhảy lên ngựa rồi đến dãy nhà trước gọi Hàm ca. Hai người cưỡi ngựa ra phủ, chạy thẳng về hướng Quảng Hoạ Lâu.

Phúc Lộc và binh phủ bảo vệ hai bên.

Nguyên Triều thấy hơi kinh ngạc, thế mà Phúc Lộc lại không ngăn nó ra khỏi phủ?

Khi đã tới cửa Quảng Hoạ Lâu, Nguyên Triều dẫm bàn đạp xuống ngựa, sau đó thu roi, không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong. Nhìn cái vẻ đường hoàng kìa, giống y như gia của bọn họ vậy.

Vào trong sảnh, thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng, khỏi cần nghĩ cũng biết cô bé giận dữ cỡ nào.

Ngồi vào hàng ghế đầu, tiết mục đầu tiên là ‘Hoa Mộc Lan’. Đào hát trên đài đang xướng i i a a, cô bé ngồi dưới đài mang lá vàng, bạc và những đồ vơ vét được ném hết lên trên đài, ném mức đào hát kia đau hết cả chân.

Xướng xong một khúc, cô bé lại ném thỏi bạc qua, hô lên đầy khí phách: “Thêm khúc nữa đi!”

Sau khi hạ triều, Tống Nghị đến Từ Ninh Cung, tán gẫu vài câu với Tống Thái Hậu.

Nhắc lại chuyện xưa, nói đến hiện tại, rồi bàn về tương lai. Bao nhiêu cảm thán, mấy lần than thở, rồi lại có chút hoài niệm.

Trước khi rời đi, Tống Nghị làm như vô tình hữu ý thở dài: “Hôm qua còn nói, thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt một cái mà Nguyên Triều đã trở thành con gái lớn rồi, thêm vài năm nữa là có thể mai mối. Tuy nói con gái lớn không giữ được, nhưng nếu con bé phải gả ra ngoài thì quả thật rất luyến tiếc.”

Lúc Thánh Thượng từ Ngự Thư Phòng đến đây, Tống Thái Hậu bèn nói những lời kia với cậu ta, lại nhìn sắc mặt Thánh Thượng rồi chần chừ nói: “Sao ta cứ cảm thấy, cữu phụ của con, như là có ý muốn kết thân nhỉ?”

Tay đặt trên đầu gối của Thánh Thượng chợt siết chặt lại, một lúc lâu sau vẫn chưa tiếp lời.

“Dù tính tình Nguyên Triều có ra sao, càng thân thiết hơn nữa thì cũng không tồi.” Tống Thái Hậu nói: “Ít nhất tương lai… ắt hẳn trên triều sẽ, vững chắc.”

Thánh Thượng ngước mắt, nhìn về phía Tống Thái Hậu: “Mẫu hậu, hai năm nữa, Trẫm sẽ mười lăm tuổi.” Mười lăm tuổi, có nghĩa là, có thể đại hôn, có thể tự mình chấp chính.

“Năm ngay Nguyên Triều biểu muội mới chỉ bảy tuổi thôi.” Ánh mắt Thánh Thượng ngày càng lạnh lùng: “Với mức độ yêu chiều của cữu phụ đối với muội ấy, ít cũng phải giữ muội ấy lại thêm mười năm nữa. Mười năm sau, Trẫm đã hai mươi ba.”

Ngọc như ý trên tay Tống Thái Hậu rơi xuống đất, vỡ đôi.

Mấy ngày gần đây, Tô Khuynh cứ luôn cảm thấy hình như Tống Nghị như gặp được chuyện vui khiến tâm tình vui sướng, mặt mày vương ý cười, bước chân cũng hăng hái hẳn ra. Lại còn ra vẻ thần thần bí bí, lấp lửng mơ hồ gợi ý cho Tô Khuynh, nói là chỉ cần hắn còn, chắc chắn đời này của Nguyên Triều sẽ được phú quý vô song.

Nghe hắn nhắc tới Nguyên Triều, Tô Khuynh không nhịn được mà hỏi cặn kẽ. Thế nhưng hắn không chịu nói rõ, chỉ cười nói mấy hôm nữa nàng sẽ biết.

Mấy ngày sau, Tống Thái Hậu và Thánh Thượng đột nhiên ghé thăm khu viện của nàng.

Dường như Tống Nghị đã đoán được trước, không những căn dặn phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu tốt nhất để nấu từ hôm trước, mà còn tóm được Nguyên Triều không cho cô bé ra cửa. Chưa kể hắn còn tự đi thay một bộ đồ gấm đẹp đẽ quý giá khiến bản thân trang trọng sang quý hẳn lên, lại còn cho người mang váy lụa châu báu và trang sức đến bắt nàng và Nguyên Triều mặc vào, đến cả tóc nàng cũng phải búi lại.

Ăn mặc trang trọng như vậy, ngay cả nàng còn không thích ứng được chứ huống chi là Nguyên Triều không thích bị quản thúc. Tô Khuynh nhìn cô bé, trang điểm lên trông giống như một tiên đồng mũm mĩm, mày khẽ chau lại, trông cực kỳ không vui.

Đây là lần đầu tiên Thánh Thượng và Thái Hậu ở lại dùng bữa bên hậu tráo lâu, vô cùng long trọng, lại cũng hoà thuận vui vẻ.

Sau khi ăn xong thì ăn chút điểm tâm và tán gẫu, trông khá bình yên.

Tô Khuynh cũng chỉ nghĩ bọn họ đến thăm người thân nên không để tâm cho lắm. Thầm nghĩ sở dĩ Tống Nghị coi trọng như vậy, có lẽ là do đây là lần đầu tiên bọn họ ở lại đây, thế nên nàng cũng chỉ yên tâm tiếp đãi. Mãi cho đến khi chuyển chủ đề sang Nguyên Triều.

Thánh Thượng nhìn Nguyên Triều, cười nói: “Biểu muội có còn nhớ năm đó muội nằng nặc đòi ngồi lên đùi Trẫm, ngồi đến tận lúc Trẫm tê hết cả chân rồi mà vẫn không chịu xuống không?”

Nguyên Triều trừng mắt: “Làm gì có!”

Mọi người cười lớn.

Cười xong, Thánh Thượng lại nhìn sang Tô Khuynh, cười nói: “Biểu muội vô tư hoạt bát, xinh xắn đáng yêu, Trẫm thật sự rất thích.”

Mới đầu Tô Khuynh chỉ cảm thấy lời này hơi quái quái, song vẫn chưa nghĩ nhiều mà cũng chỉ cười cười đáp lại: “Thánh Thượng quá khen. Chắc do ngài là biểu huynh của con bé, thế nên khi nó nghịch ngợm là lại thấy đáng yêu. Thật ra con bé làm người khác đau đầu lắm đấy.”

Tống Thái Hậu tiếp lời: “Biểu huynh muội nên đương nhiên là có tình cảm tốt rồi. Có mối quan hệ họ hàng này, tương lai ắt sẽ hoà hợp.”

Tô Khuynh càng nghe càng không đúng, không khỏi nhìn sang Tống Nghị. Tống Nghị chỉ luôn nhìn Thánh Thượng, cười mà không nói.

Thánh Thượng nhìn quanh điện, rồi lại nhìn sang Nguyên Triều, ngồi ngay ngắn lại, nói với vẻ vô cùng trịnh trọng: “Nếu Trẫm có được biểu muội, sẽ cho muội ấy cả một toà kim ốc.”

Sau khi Tống Thái Hậu và Thánh Thượng rời đi, hai chân Tô Khuynh như không còn cảm giác, để mặc cho người khác đỡ mình vào phòng.

Đến khi Tống Nghị trở về, nàng đột nhiên ngồi ngay ngắn, nhìn hắn chòng chọc: “Đây là chủ ý của ngài?”

Hồi nãy hắn đã cảm thấy biểu hiện của nàng không đúng lắm, nhất là sau khi Thánh Thượng đã nói ra mục đích của cuộc ghé thăm thì mặt mày càng xám như tro. Hắn không rõ vì sao, nhưng có mặt Thánh Thượng nên không tiện hỏi, tốt xấu gì cũng phải nói chuyện xong rồi tiễn người đi, sau đó mới vội vàng trở về hỏi rõ nguyên do.

“Là chủ ý của gia.” Tống Nghị đáp, lại nhanh chóng giải thích: “Nhưng việc hắn muốn xây kim ốc cũng không phải do gia chỉ điểm, là Thánh Thượng thực lòng muốn đối đãi với Nguyên Triều như vậy.”

Nói đến đây, hắn nhịn không được cười nói: “Có điều Thánh Thượng làm vậy rất hợp ý gia.” Lúc nghe Thánh Thượng nhắc tới toà kim ốc, lòng hắn cực kỳ vui sướng. Giống như hắn đối với Tô Khuynh, lập tức tưởng tượng ra cảnh ngày sau chắc chắn Nguyên Triều sẽ được Thánh Thượng hết lòng sủng ái.

Nhưng không ngờ, vừa nghe hắn nói vậy, cả người Tô Khuynh tràn đầy kinh hãi, sau đó vươn đôi tay run rẩy chộp lấy những thứ ngay trong tầm tay như gối ngọc, lư hương rồi điên cuồng ném về phía hắn.

“Ai thèm kim ốc hả!” Tô Khuynh nghiến răng, rơi lệ: “Cậu ta không phải là Hán Vũ bạc tình, Nguyên Triều nhà ta cũng không phải A Kiều (*) khiến hắn si tình như vậy!”

(*) Ý chỉ Hán Vũ Đế và điển cố Kim ốc tàng kiều, Hán Vũ Đế có thể vì Trần A Kiều xây lên một toà kim ốc và phong Hậu. Nhưng sau đó lại có mới nới cũ, khiến bà nổi lòng ghen ghét đố kỵ mà làm chuyện xấu, cuối cùng thẳng tay phế truất bà khỏi Hậu vị.

Nàng đột nhiên nổi cáu khiến Tống Nghị không kịp tránh, thình lình bị cái giá nến bay tới đập thẳng vào thái dương, bị bầm tím một mảng lớn.

Thấy tầm tay của nàng đã hết thứ để ném, nhưng nàng vẫn không chịu bỏ qua mà còn định xé cả màn giường, hắn hoảng hốt vội bước đến tóm lấy tay nàng, quả nhiên thấy bàn tay nàng bị thương do sợi tơ cứa vào khiến máu chảy đầy ra, hắn lập tức đau lòng: “Nàng điên rồi sao? Chỉ là một câu nói đùa thôi mà, nàng cần gì phải phản ứng dữ dội như vậy.” Tống Nghị bắt lấy tay nàng muốn băng bó, tức giận: “Vả lại ai nói cứ phải học theo Hán Võ bạc tình kia mới được? Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, không liên quan gì cả. Chẳng lẽ gia lại để nàng phải thất vọng hay sao?”

“Không thể gả Nguyên Triều cho cậu ta.” Tô Khuynh nước mắt lưng tròng, lại gằn từng chữ: “Mặc kệ cậu ta có phải Hán Vũ hay không, mặc kệ cậu ta có bạc tình hay không. Nguyên Triều không thể gả cho cậu ta.”

Tống Nghị cảm thấy khó hiểu, thế nên đẩy nàng ngồi thẳng lại, hỏi: “Đó là đường đến phú quý ngập trời của Nguyên Triều, tương lai ắt sẽ được lưu danh sử sách, vì sao nàng lại nói không thể gả?”

Tô Khuynh hít thở sâu bình ổn lại cảm xúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nơi đáy mắt hắn: “Ta chưa cần kể đến những nguyên nhân bên lề. Nhưng đơn cử như việc cậu ta và Nguyên Triều là biểu huynh muội, hai đứa nó có quan hệ máu mủ ruột rà, chỉ riêng việc này thôi đã không được rồi.”

 

Bình Luận (0)
Comment