Tống Nghị không hiểu câu họ hàng thân thích không thể kết hôn của nàng. Hắn nhíu mày nghe nàng nói những lý lẽ mà hắn chưa từng được nghe, càng cảm thấy thật vớ vẩn. Cái gì mà đứa con sinh ra sẽ có vấn đề, quả thực toàn là lời vô căn cứ.
“Đừng tin vào mấy tin đồn nhảm nhí đó.” Hắn dịu dàng nói: “Trên đời này đâu thiếu chuyện biểu huynh biểu muội kết hôn. Nếu đúng như lời nàng nói, vậy chẳng phải đều sinh ra những đứa trẻ đần độn hay sao?”
Thời khắc này, Tô Khuynh ước gì có thể bẻ chương trình môn sinh học của nàng hồi cấp ba, đút từng miếng cho hắn ăn.
Sau giây phút giận dữ, nàng nỗ lực bình tĩnh lại. Mới nãy là lỗi của nàng, không nên cố gắng tranh cãi việc này với hắn. Chung quy hắn và nàng có cách biệt rất lớn về mặt tư tưởng, bất đồng thời đại. Cũng như hắn không thể lay chuyển được nàng, nàng cũng chẳng thể thuyết phục được hắn.
Thay vì nhận được một câu trả lời hời hợt, chi bằng hãy dùng những lý do khác để xoá bỏ ý định kết thân của hắn.
Lau lau mặt, nàng bình ổn lại cảm xúc, sau khi cẩn thận chọn lựa từ ngữ rồi mới bắt đầu kể chuyện xưa về Hoắc Quang, Hoắc Thành Quân, Niên Canh Nghiêu và Niên Quý phi. Hoắc Quang và Niên Canh Nghiêu đều là quyền thần, một người đưa con gái vào cung làm Hoàng Hậu, một người đưa muội muội vào cung làm Quý phi. Nhìn thì vinh sủng vô hạn, nhưng cuối cùng đều trở thành đá kê chân của Hoàng Đế, kết cục bi thảm.
Tống Nghị dứt khoát ngồi bên mép giường, sau khi nghe xong thì kinh ngạc đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhướng mày hỏi: “Chuyện xưa về Hoắc Thành Quân, nàng còn biết chi tiết hơn cả những gì được ghi trong sử sách.”
Tô Khuynh cũng biết thật ra nàng đã thêm mắm dặm muối không ít. Để làm nổi bật kết cục thảm thương của bọn họ, nàng còn bê nguyên cả đoạn được trình chiếu trên TV mà nàng xem ở kiếp trước.
Tống Nghị thấy nàng đứng hình, bèn cười nói: “Niên Canh Nghiêu và Niên Quý phi lại là ai nữa? Nàng bịa ra à?”
“Không phải!” Tô Khuynh mở miệng phản bác theo bản năng, nhưng vừa thốt ra thì chợt nhớ triều Thanh không tồn tại trong thế giới này, thế nên đành phải nhỏ giọng giải thích: “Thật ra cũng không thể coi là bịa đặt.”
Tống Nghị ồ một tiếng, tựa cười mà chẳng phải cười.
Tô Khuynh hít sâu một hơi, nghiêm mặt nhìn hắn: “Dù chỉ là chuyện xưa, nhưng ngài có dám chắc rằng, sẽ có một ngày câu chuyện xưa kia không trở thành sự thật không?”
Ý cười trên mặt Tống Nghị dần tan biến, nhìn nàng rồi hỏi: “Nàng không tin gia ư?”
Tô Khuynh nhấp môi, một lát mới đáp: “Ta không tin Thánh Thượng.”
Tống Nghị nắm tay nàng, thở dài: “Nàng tưởng gia là loại người ngu ngốc không biết suy tính đó hay sao? Nguyên Triều không hề giống với hai nữ tử kia, con bé có quan hệ huyết thống với Thánh Thượng, Tống gia cũng là ngoại thích, ít nhất hiện tại đang là cùng vinh cùng nhục với hoàng gia.”
Nhắc tới chuyện này, Tô Khuynh thực sự không khống chế được mà muốn mở miệng phản đối, cuối cùng nàng đành phải nuốt cục tức này xuống. Nàng bình tĩnh lại, ngước mắt lên hỏi: “Trần A Kiều và Hán Vũ cũng có quan hệ huyết thống, nhưng kết cục thì sao? Đậu Vũ, Lương Ký, Cảnh Bảo đều là ngoại thích đấy thôi, kết quả thì sao chứ?”
Tống Nghị cười thành tiếng: “Chẳng lẽ gia là Đường Ấp Hầu sao? Hay là hạng người như Đậu Vũ, Lương Ký, Cảnh Bảo kia?” Việc trong triều, hắn vốn không muốn nói quá nhiều, nhưng sợ nàng suy nghĩ miên man nên đành bổ sung thêm một câu: “Biết gia và bọn họ khác nhau ở đâu không? Đôi tay này của gia, có thể quyết định càn khôn.”
—
Hôm nay triều đình có một thay đổi nhỏ về nhân sự. Người được chú ý nhất chính là Lương Giản Văn, mới nãy vẫn còn là Đại Lý Tự khanh hàng Tam phẩm, sau buổi lâm triều hôm nay đã lắc mình biến hoá, nhậm chức trở thành hàng chính Nhất phẩm Cửu môn Đề đốc.
Những năm gần đây, Tống Quốc cữu liên tục đề bạt thân tín, chúng đại thần đã quen rồi. Nhưng đang từ chức quan văn lại nhảy sang quan võ thì lại là lần đầu tiên. Có điều nhờ đó có thể thấy được rằng, Lương Giản Văn này, không, là Lương Đề đốc, cực kỳ được Quốc cữu tín nhiệm. Cũng khó trách, dù sao cũng đã kết nghĩa.
Kể từ đó, binh lực của kinh thành và vùng lân cận đều nằm dưới quyền kiểm soát của Tống Quốc cữu. Nói câu phạm thượng, hiện giờ Tống Quốc cữu quả là quyền khuynh triều dã, vị trên long ỷ kia, cũng chỉ là một bức tượng Phật cao quý được người ta cung phụng mà thôi.
Thánh Thượng trở trong Ngự Thư Phòng, một mình đứng nhìn bức hoạ của Tiên Hoàng một hồi lâu.
Không phải là cậu ta chưa từng nghe thấy lời đồn đại bên ngoài, nói hiện giờ Quốc cữu chấp chính thiên hạ, Thiên tử cũng phải kính nể hắn bảy phần. Còn ba phần còn lại… còn lại là Quốc cữu Đại nhân chừa lại mặt mũi cho cậu ta.
—
Tô Khuynh tìm tú nương nổi danh nhất kinh thành tới, muốn Nguyên Triều theo học chút việc may vá, cũng mượn việc này để giúp cô bé mài giũa tính nếtt.
Sao Nguyên Triều có thể ngoan ngoãn ngồi im một chỗ được chứ? Ném kim vứt chỉ, miệng la hét không thấy thú vị.
Tô Khuynh bèn kiên nhẫn khuyên cô bé, nói là bảo cô bé cùng học với nàng, xem cuối cùng ai tiến bộ nhanh nhất. Nghe vậy Nguyên Triều mới nhặt lại kim chỉ, cực kỳ không tình nguyện.
Sau đó, không biết Tống Nghị đã thầm hứa hẹn gì đó với Nguyên Triều, lúc này cô bé mới mặt mày hớn hở, nguyện ý học, không còn gây chuyện nữa.
Tối đến, Tô Khuynh vẫn bám riết không tha nói với hắn đủ loại nguyên do vì sao Nguyên Triều không nên gả vào cung.
Nàng đã quá hiểu tính của hắn. Tuy những năm gần đây đã đỡ hơn rồi, nhưng cái tính cương quyết độc đoán ngang ngược sẽ không thay đổi. Phàm là chuyện hắn đã quyết thì sẽ khó mà thoả hiệp, trừ phi hắn thật sự nghĩ thông được mấu chốt trong đó.
Tô Khuynh không cho phép Nguyên Triều gả vào hoàng gia, nhưng nàng lại sợ hắn chỉ qua loa có lệ với nàng, đợi Nguyên Triều trưởng thành thì lại quay đầu đưa cô bé lên kiệu hoa. Đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm, dù nàng có phẫn nộ điên tiết đến đâu thì cũng muộn rồi.
Vì thế mỗi đêm lúc hai người ở cùng một chỗ, nàng chưa từng kiên nhẫn đến như vậy, hoà nhã bình tĩnh nói về mặt lợi và hại của chuyện này. Bắt đầu từ tính tình của Nguyên Triều rồi đến tính xấu của nam nhân, nói về giá trị thẩm mỹ của thế đạo này, cuối cùng còn bóng gió về kiêng kỵ của Hoàng Đế.
Tống Nghị thích ngắm nhìn cái dáng vẻ nghiêm túc giảng giải này của nàng. Từ lúc quen biết nàng đến giờ, nàng chưa bao giờ ôn hoà nhã nhặn kiên nhẫn ngồi nói nhiều lời với hắn như lúc này. Hơn nữa từng câu từng câu đều là vì tính toán cho đứa con của bọn họ, đều dốc sức suy tính cho phủ Hộ Quốc công, cũng là vì lo nghĩ cho hắn. Nhìn nàng như vậy, hắn không khỏi nhướng mày, mặt đầy sung sướng.
Tô Khuynh thấy vậy thì chợt dừng lại, nhìn hắn chằm chằm, hỏi với vẻ hồ nghi: “Ngài có nghiêm túc nghe ta nói chuyện không vậy?” Nàng vừa kể đến chuyện Niên Quý phi có tính cách ngang ngược chỉ vì si tình mà lãng phí cả một đời, thế mà hắn lại đang cười!
Tống Nghị lấy lại bình tĩnh, vội nói: “Đang nghe đây. Nhưng nàng cũng đừng nên nhìn vào những mặt tiêu cực. Có nhiều quyền thần gả con gái vào hoàng gia như vậy, chẳng lẽ đều là Hoắc Thành Quân với gì mà Niên Quý phi sao? Suy nghĩ tích cực lên nào. Nguyên Triều được phong Hậu, con trai của con bé chính là trữ quân, còn nàng chính là lão thái thái của vua đó.”
“Không phải…”
“Gia biết nàng đang lo lắng điều gì.” Hắn kéo nàng qua, dịu dàng nói: “Đừng có ngàn lo vạn sầu như vậy. Điểm mấu chốt của việc này chính là, quyền kiểm soát nằm trong tay của ai.”
Nói với một nữ tử nơi hậu viện như nàng về chuyện triều chính, quyền lợi, thế cục như này đã là cực hạn, hắn không tiện tiết lộ thêm nữa, kéo nàng nằm xuống rồi nói: “Cứ yên tâm đi, gia không thể ngã được đâu.”
Tô Khuynh thầm thở dài rồi nằm xuống. Có một câu nàng vẫn chưa nói, sao hắn có thể xem thường một Đế vương trẻ tuổi đã nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy chứ?
Chuyện của Nguyên Triều, nàng sẽ không đồng ý. Sau này nàng vẫn phải tìm mọi cách để hắn từ bỏ ý định này, đến tận khi nào hắn chịu buông xuống mới thôi.
—
Những cây phong đỏ nghênh đón mùa thu, gió thổi ào ào.
Hôm đó, cả phủ Hộ Quốc công bắt đầu chuẩn bị trang phục, đồ ăn và những thứ thiết yếu khác chuyển lên xe ngựa. Còn có binh phủ dọn cung tên, dây thừng lều trại và mấy thứ tương tự lên những xe ngựa khác. Thì ra Tống Nghị muốn dẫn mọi người ra ngoài thành săn thú. Ngoại trừ đoàn người của phủ Hộ Quốc công, đi cùng còn có phủ Đoan Quốc công, phủ Vệ Thượng thư và vài thế gia danh môn khác.
Những nhà đó không chỉ dẫn theo binh phủ mà phần lớn đều dẫn cả con cháu hậu bối trong nhà. Đây cũng là dịp tốt để bồi dưỡng nhân mạch.
Tống Nghị dẫn Minh ca, Hàm ca và Nguyên Triều cùng đi.
Vốn là Tô Khuynh không muốn để Nguyên Triều đi giết chóc, không muốn con gái mình dính líu đến những chuyện máu me. Nhưng nghĩ lại suốt nửa năm nay phần lớn thời gian Nguyên Triều đều vô cùng ngoan ngoãn nghe lời ngồi đọc sách thêu hoa, đều là do Tống Nghị đã hứa gì đó với cô bé. Với lại nhìn thấy đôi mắt toả sáng lấp lánh tràn ngập niềm vui của Nguyên Triều, thế nên nàng cũng không đành lòng nói ra lời từ chối.
Mặc bộ áo giáp đi săn màu đen cho Nguyên Triều, nhìn cô bé dẫm bàn đạp ngồi trên lưng con ngựa đỏ rực, một tay nắm dây cương một tay cầm roi ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực trông vô cùng thoả thích mãn nguyện, Tô Khuynh bỗng hơi hoảng hốt.
Cái tư thế kiêu hùng anh dũng đó, nào có thua kém thiếu niên lang nào đâu? Đáng tiếc, lại được sinh ra trong thời đại này.
Cố gắng áp chế đủ loại cảm xúc đang trào dâng nơi đáy mắt, Tô Khuynh tiến lên xoa xoa đầu con ngựa, dăn dò Nguyên Triều: “Khi cưỡi ngựa thì nhớ nghiêng người về phía trước nhé. Đừng thúc ngựa chạy quá nhanh, cũng phải tập trung vào, đừng có nhìn Đông ngó Tây, lúc nào cũng phải chú ý kẻo bên cạnh có thứ gì đó làm ngựa giật mình. Với lại đừng quất roi mạnh quá, dù sao vẫn là ngựa con, nó…”
Còn chưa nói xong, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng phì cười.
Tô Khuynh không vui liếc mắt nhìn sang. Tống Nghị đành thoải mái cười vài tiếng, nói: “Nàng có tin không, chắc chắn Nguyên Triều đang thầm nghĩ, lúc này mẹ của nó giống hệt một bà lão hay cằn nhằn.”
Nguyên Triều quay mặt đi chỗ khác, lí nhí: “Làm gì có.”
Tống Nghị cười to hai tiếng.
Tô Khuynh cũng không để ý tới hắn, tiến lên kiểm tra tỉ mỉ yên ngựa và bàn đạp, nói: “Lúc đi theo thì phải nghe lời, không được chạy lung tung đâu đấy.”
Nguyên Triều gật đầu, nhìn Tô Khuynh với đôi mắt sáng ngời: “Mẹ, đợi Nguyên Triều quay lại, chắc chắn sẽ mang vài tấm da đẹp nhất về cho mẹ, để làm thành quần áo mùa đông cho người!”
Tô Khuynh dựa cửa nhìn đoàn người đông đúc xuất phát, đến tận khi bóng dáng của bọn họ đã hoàn toàn biến mất, lúc này nàng mới thu mắt lưu luyến về phòng.
—
Vào ngày trời đông tuyết rơi dày đặc, Tô Khuynh và Nguyên Triều cùng nằm trên giường sưởi ở noãn các, ngồi đối diện nhau dùng những miếng da mà Nguyên Triều mang về hồi mùa thu làm thành bao tay. Nguyên Triều làm một đôi lớn, Tô Khuynh làm đôi nhỏ. Đợi đến khi làm xong, Tô Khuynh đeo đôi lớn, còn đôi nhỏ là Nguyên Triều đeo.
Tống Nghị thấy vậy thì lắc đầu bật cười. Việc may vá của hai mẹ con này, đúng là một lời khó nói hết.
Khi ngày mùng Một năm mới lại đến, Nguyên Triều lên tám tuổi.
Năm nay, cô bé đã cao hơn chút, gầy đi một chút, nhìn càng ra dáng thiếu nữ hơn.
Dường như thêm một tuổi mới cũng học thêm được không ít điều mới. Ngoại trừ đôi lúc còn giở thói ngang ngược không nói lý, phần lớn thời gian vẫn miễn cưỡng nghe lời.
Đương nhiên, cô bé vẫn thích chuồn êm khỏi phủ để đi chơi, thậm chí còn khôn lỏi hơn, biết cải trang nam nhi để ra ngoài. Nghe Tống Nghị kể lại, có nhiều lần đi cùng Hàm ca lén trốn đến Quốc Tử Giám, nếu không phải hai đứa che giấu tốt không để bị phát hiện, thể nào đám lão học giả cũng phải đến tìm hắn đòi lời giải thích.
Tống Nghị thì cười vui vẻ, Tô Khuynh nghe xong thì lại không tài nào cười nổi.
Ban đêm khi đang trằn trọc khó ngủ, nàng không khỏi thở dài đầy buồn bã.
Tống Nghị hỏi nàng, nàng lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới thấp giọng đáp: “Chỉ tiếc Nguyên Triều không phải đấng nam nhi, nếu không đã có thể sống tuỳ ý vui sướng biết bao.” Cũng sẽ không phải chịu sự bất công của thế giới này.
Nghe vậy, hắn cũng thở dài. Không phải là hắn không tiếc nuối, cũng thường xuyên nghĩ rằng, nếu Nguyên Triều mà là con trai thì thật tốt biết mấy. Vậy cuộc đời này của hắn, sẽ hoàn toàn viên mãn.
“Gia cũng nghĩ rằng, con bé muốn bày trò nghịch ngợm thì cứ kệ nó thôi. Dù sao cũng chỉ ở nhà mẹ đẻ có mấy năm, chiều nó được đến đâu thì cứ chiều, tuỳ ý ra sao cũng được, vui được đến đâu thì hay đến đấy. Nếu tương lai vào…” Đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, hắn bèn nói chữa: “Ý gia là, tương lai tìm nhà chồng cho Nguyên Triều, đương nhiên sẽ phải cố kỵ rất nhiều. Cho nên khi con bé chỉ còn vài năm được tự do khi còn là con gái nhỏ của gia, vậy cứ chiều là được rồi.”
Tô Khuynh lại hiểu rõ được hàm ý trong lời nói phía trước của hắn, lập tức cảnh giác hẳn lên, cơn buồn ngủ cũng chợt tan biến. Nàng ôm chăn ngồi dậy, nhìn hắn, nói với giọng điệu trịnh trọng: “Ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện xưa về một người, tên của hắn là Ngao Bái (*).”
(*) Ngao Bái: là một viên mãnh tướng người Mãn Châu, và là một trong 4 vị Đại thần nhiếp chính dưới thời Thanh Thánh Tổ Khang Hi Hoàng đế của nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Do quyền lực quá lớn, Ngao Bái thao nắm quyền bính, kết bè kết cánh, vì vậy ở năm thứ 8 triều Khang Hi (1669), Ngao Bái đã bị Khang Hi Hoàng đế ra lệnh bắt giữ và giam vào trong ngục, ông lâm bệnh rồi chết trong đó. Cả gia tộc của Ngao Bái đều bị đi lưu đày ngoài quan ngoại. (Theo Wikipedia)
—
Sau khi trở về từ cuộc đi săn mùa thu, Tống Nghị ngã bệnh, đại phu chuẩn bệnh là cảm nóng. Ban đầu mọi người chỉ coi là do trúng gió độc bình thường chứ không nghĩ là bệnh gì nghiêm trọng. Đến cả Tống Nghị cũng cười nói, xưa nay cơ thể hắn rất cường tráng, uống chút thuốc là sẽ khỏi lại nhanh thôi.
Nhưng không ai ngờ rằng, bệnh của hắn cứ mãi dai dẳng không thấy tốt lên, hai ngày sau còn sốt cao không ngừng, cả người cũng bắt đầu mơ mơ màng màng, nằm mê man trên giường, thỉnh thoảng nửa đêm còn bắt đầu nói sảng.
Toàn bộ người trong phủ Hộ Quốc công đều sợ hãi. Lão thái thái đích thân chống gậy sang thăm ba lần, ngày nào cứ cách một canh giờ lại phái Lâm quản gia sang hậu tráo lâu theo dõi tình hình, thậm chí còn viết một bức thư sai người gửi về thành Tô Châu, bảo Tống Hiên về kinh trước thời hạn.
Tống Thái Hậu và Thánh Thượng trong cung cũng phái người tới hỏi thăm.
Thế lực khắp nơi hay tin thì cũng không thể ngồi yên, có bên phái quản gia tới, có người đích thân đến, muốn thăm dò chút tình hình. Thế nhưng đều bị Tô Khuynh sai người cản lại không cho vào hậu tráo lâu.
Ngày đầu còn ổn, ngày thứ hai vẫn có thể chờ được. Nhưng đã sang tận ngày thứ năm, ai mà ngồi yên được nữa? Tuy phủ Hộ Quốc công đã truyền tin nói sức khoẻ của Quốc cữu gia đã có chuyển biến tốt, nhưng không gặp được thì ai thèm tin chứ?
Mỗi ngày sau khi hạ triều, bọn họ đều dùng danh nghĩa ghé thăm mà chen chúc nhau đến phủ Hộ Quốc công, ai cũng muốn biết rõ tình hình, tốt nhất là nên chính mắt nhìn thấy. Nhưng hậu tráo lâu kia lại kín như tường đồng vách sắt vậy, binh phủ canh giữ nghiêm ngặt không một kẽ hở. Đừng nói là người, đến cả ruồi muỗi cũng chẳng thể lọt qua.
Đến khi quản gia Phúc Lộc ra khuyên bảo, chỉ nói là theo lệnh chủ nhân, Đại nhân đang tĩnh dưỡng, tạm thời không tiếp khách.
Có người nhanh nhạy phát giác, nói hiện giờ lão thái thái cũng đang ngã bệnh, Nhị gia lại chưa về, hiện giờ lại đang theo lệnh của ai, Nhị nãi nãi ư?
Khi nói lời này đã lộ ra chút ý tứ muốn đối chất.
Đương nhiên Điền thị không thể ra mặt đối chất. Tô Khuynh bèn đội mũ có rèm che đi ra, đứng trong sân nói từng câu từng chữ rõ ràng mạch lạc: “Tất nhiên là theo lệnh của ta. Quốc cữu gia lâm bệnh cần phải tĩnh dưỡng, cho nên ra lệnh như vậy đương nhiên chẳng có gì không ổn. Nếu chư vị cảm thấy ta đây ngang ngược không nói lý, vậy hãy đợi sau khi Quốc cữu gia khỏi bệnh rồi kể lại việc này với ngài ấy, đến lúc đó tất nhiên ta cũng không còn lời nào để nói.”
Đối với Tô Khuynh, mọi người ai cũng đã được nghe nói. Nhận thức chung đầu tiên chính là nàng là một nữ nhân không rõ lai lịch, cũng không biết đã dùng thuật mê hồn gì mà lại khiến Quốc cữu gia si đắm đến chết đi sống lại.
Ban đầu chỉ cho rằng là một con chim sẻ nuôi trong nhà, nhưng lại không ngờ nàng lại xuất đầu lộ diện. Kể từ đó, bọn họ cũng không tiện làm khó nữa.
Cuối cùng Quốc cữu gia chỉ bị bệnh, không đến mức không qua khỏi.
Người ra mặt đòi đối chất kia bèn nói vài câu không dám, sau đó lui vào đám đông.
Sau khi Tô Khuynh về phòng liền sai người mang bếp lò ra gian ngoài, bắt đầu từ từ bón thuốc cho Tống Nghị. Đồng thời cũng gọi Ngự y đến, hỏi han tình hình của Tống Nghị và những điều cần chú ý.
Sau đó hạ nhân ở hậu tráo lâu lại vội vã ra ra vào vào, ai nấy cũng cúi đầu làm việc của mình, không người nào dám châu đầu ghé tai nhau thì thầm thảo luận.
Kể từ ngày Đại nhân bệnh nặng tới nay, Phu nhân đã ra lệnh phong toả khu nhà sau, không ai được tự ý ra vào, đến cả mua đồ cũng không được. Đồ đạc và thức ăn thường ngày đều lấy trong kho dự trữ.
Đừng nói bọn họ, đến cả hai Ngự y được mời tới khám bệnh cũng bị giam lại. Thậm chí phu nhân còn không cho phép người khác nói chuyện với hai Ngự y, dường như sợ rằng bọn họ sẽ làm lộ tin tức ra ngoài.
Bọn họ còn nghe thấy phu nhân phái binh đến canh giữ phòng của hai Ngự y, nói là có ý tốt muốn đề phòng kẻ nào đó gây rối. Lần sai bảo đó cũng không giấu giếm, bọn họ đều nghe thấy, hai vị Ngự y kia cũng biết.
Lau người, làm vệ sinh cá nhân, sắc thuốc, thử thuốc, bón thuốc,… toàn bộ mọi việc của Đại nhân đều do nàng tự mình làm lấy. Thế nên đám hạ nhân bọn họ đều cảm thấy, dường như sự lãnh đạm của Phu nhân đối với Đại nhân trước kia chỉ là ảo giác.
Năm ngoái sau khi Minh ca tốt nghiệp đã được sắp xếp vào Binh Bộ. Vốn đại bá phụ của cậu đột nhiên bị bệnh nên muốn xin nghỉ để trở về thăm nom giúp đỡ, nhưng lo những quan viên dựa vào đại bá phụ của cậu sẽ thấp thỏm lo sợ, thế nên chỉ đành cố gắng đè nén sự kinh hoảng và lo lắng trong lòng, giữ vẻ trấn tĩnh kiên trì ở lại nha môn làm việc.
Đến tận mấy hôm sau, đại bá phụ của cậu vẫn luôn hôn mê không tỉnh, thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, cậu cũng chẳng màng gì nữa mà xin nghỉ trở về phủ, đến khu nhà sau hỗ trợ ứng phó với những người với đủ loại quan viên ngày nào cũng tìm đến ‘thăm’.
Có Minh ca giúp đỡ, áp lực bên Tô Khuynh đã giảm bớt kha khá. Nhưng nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm được lâu, Thái Hậu và Thánh Thượng lại tới.
Tô Khuynh bèn quỳ ngoài cửa nghênh đón.
Tống Thái Hậu lau nước mắt, nói là không biết hiện giờ bệnh tình của Đại ca nàng ta như thế nào, dứt lời liền nhấc chân muốn đi vào trong. Tô Khuynh lập tức đứng lên chắn trước mặt Tống Thái Hậu, đồng thời gọi một đội binh phủ đến chặn đứng trước cửa, dù là ai cũng không được đi vào quấy rầy Quốc cữu gia tĩnh dưỡng.
Tống Thái Hậu vừa ngạc nhiên vừa tức giận, chỉ tay lên như muốn chọc thẳng vào mắt Tô Khuynh: “Ý của ngươi là sao? Ai gia muốn vào thăm Quốc cữu, há lại đến lượt ngươi đứng đây khước từ? Tránh ra!”
Tô Khuynh không hề nhún nhường.
Thánh Thượng thở dài: “Chẳng lẽ đến cả Trẫm, vua của một nước, cũng không được vào sao?”
Tô Khuynh rũ mắt đáp: “Mong Thánh Thượng thông cảm. Ngài long thể quý giá, nếu bị lây bệnh, sau này chắc chắn Quốc cữu gia sẽ trách tội ta.”
Có lẽ mọi người hoàn toàn không ngờ rằng nàng lại cứng rắn đến vậy, nói không cho là không cho, đến cả Thánh Thượng lên tiếng cũng không có tác dụng. Tuy Thánh Thượng chưa được tự mình chấp chính, nhưng dù sao cũng là quân. Nếu cậu ta đã lên tiếng, tốt xấu gì cũng phải nể chút mặt mũi.
Trong nhất thời bầu không khí đông cứng lại, mọi người đều im lặng.
Thánh Thượng không nói thêm nữa. Vừa mới bị làm mất mặt, đương nhiên trong lòng sẽ không vui, nhưng cậu ta lại không để lộ biểu cảm gì.
Có điều Tống Thái Hậu lại cực kỳ tức giận, nghiến răng: “Bất kính với Thánh Thượng, ngươi đúng là đồ đại nghịch bất đạo! Có tin dù hôm nay có đánh chết ngươi thì cũng là trừng phạt đúng tội, sau này Quốc cữu gia cũng chẳng thể nói được gì đâu!”
Tô khuynh đáp: “Thái Hậu nương nương bớt giận.”
Tống Thái Hậu hỏi nàng: “Ngươi có tránh ra không?!”
Tô Khuynh vẫn đứng im bất động.
Sau một lúc yên lặng, Trầm Hương tiến lên tát Tô Khuynh hai cái, sau đó giơ chân đá vào đầu gối nàng.
Từ từ đứng lên, nàng vẫn đứng chắn trước mặt Tống Thái Hậu.
Đương nhiên nàng sẽ không cho phép. Nói nàng đa nghi cũng được, nhạy cảm cũng được. Lần này, dù có thế nào nàng cũng phải cương quyết không cho người ngoài bước qua ngưỡng cửa này.
Bởi vì khi muốn hoàn thành một sự việc gì đó, không cần dùng nhiều thủ đoạn, một ánh mắt là đủ rồi.
Tống Thái Hậu nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng chòng chọc.
Trầm Hương đang định tiến lên tiếp, lại bị Thánh Thượng ngăn lại: “Không được làm càn.” Thánh Thượng nói, rồi sau đó thở dài: “Thôi vậy, nếu đã không cho vào, vậy chúng ta hồi cung là được.” Dứt lời liền phất tay áo rời đi.
Sao mà Tống Thái Hậu nguôi giận được đây? Nhưng nàng ta biết, tuy đã đánh hai cái rồi, nhưng nếu nói thật sự giết nàng, ai dám chứ? Tóm lại, chẳng một ai biết tình hình hiện tại của Đại ca nàng ta như thế nào.
Cuối cùng oán hận trừng mắt liếc mắt Tô Khuynh một cái, Tống Thái Hậu cũng xoay người rời đi, lòng tràn đầy giận dữ mà nghĩ, nếu Đại ca nàng ta mà xảy ra việc gì, vậy sẽ để nữ nhân này tuẫn táng trước tiên.
Tô Khuynh chỉnh lại rèm che của mũ, phủi sạch bụi bẩn trên người, nói một tiếng cáo tội với mọi người rồi đi vào trong.
Ngày hôm sau, Nhị gia Tống gia vào kinh. Đến tận lúc này, Tô Khuynh mới cảm thấy dây thần kinh đang căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng.
Hiện giờ toàn bộ phủ Hộ Quốc công, người có năng lực và đáng tin cậy, Tô Khuynh chỉ tin được một mình y thôi.
Tống Hiên đứng ra làm chủ, mọi người đều không dám tụ tập ở trước hậu tráo lâu nữa. Trước đó là do khinh thường Minh ca còn là tiểu bối non trẻ, không thèm đặt một nữ nhân như Tô Khuynh vào mắt mà thôi.
Một tin tốt nữa là, cơn sốt cao của Tống Nghị đã dần thuyên giảm, dường như bệnh trạng cũng đang có chuyển biến tốt đẹp. Ngày hôm sau đã có thể miễn cưỡng mở mắt, nói mấy câu. Mọi người thấy vậy thì đều kích động.
Đến ngày thứ mười, sức khoẻ của Tống Nghị đã tốt lên trông thấy.
Tô Khuynh đặt tay lên trán hắn để thử độ ấm, thầm thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng hết sốt rồi.
Tống Nghị nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, nghẹn ngào: “Gầy rồi.”
Tô Khuynh ngồi bên mép giường nhìn hắn, thầm nghĩ chỉ mới mười ngày ngắn ngủi đầy sóng gió, nhất thời trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, không cảm nhận được rõ là tư vị gì.
Cuối cùng, nàng khẽ cong khoé môi, hơi mỉm cười rồi nói: “Ngài đã đồng ý, phải sống lâu trăm tuổi.”
Tống Nghị cực kỳ kinh ngạc. Trong lòng đột nhiên có một dòng nước ấm phun trào chảy ào ạt, nhanh chóng tràn vào tận đáy lòng hắn, ủ ấm toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người hắn.
“Đừng sợ, đừng lo lắng.” Hắn nhìn nàng với vẻ si mê, hai mắt toả sáng rực rỡ: “Điều gia đã nói, quyết không nuốt lời.”
Tô Khuynh thấy hắn vừa nói xong đã muốn ngồi dậy, bèn cúi người đỡ lấy vai và lưng hắn, sau đó lại lấy gối lót sau lưng hắn, để hắn dựa đầu lên thành giường.
Làm xong hết những việc này, Tô Khuynh đang định ngồi về chỗ cũ, lại đột nhiên bị hắn nắm tay. Tuy bệnh nặng mới khỏi, nhưng bàn tay hắn vẫn chắc khoẻ như trước. Hắn nhìn chằm chằm vào mái tóc nàng, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vẻ không dám tin.
Tô Khuynh biết hắn đang nhìn cái gì, hơi không được tự nhiên mà quay đầu đi, muốn rút tay về nhưng không rút được.
“Đừng nhúc nhích!” Hắn nói, tiếp đo đưa tay kia lên chầm chậm chạm vào tóc nàng, khẽ gạt sang một bên… Rồi sau đó hắn như không tài nào tin được mà khẽ bới nhẹ mái tóc của nàng.
Mái tóc vốn bóng mượt đen nhánh hiện giờ lại bạc đi một nửa.
Mới chỉ có mười ngày ngắn ngủi mà thôi!
Hắn thở dồn dập, nghiến răng ken két, ánh mắt sắc bén tựa như chim ưng chỉ nhìn chằm chằm vào mái tóc trắng đen lẫn lộn kia, một lúc lâu sau vẫn không dời mắt.
“Không sao đâu, dưỡng mấy ngày là bình thường trở lại rồi.” Tô Khuynh nói.
Nàng nói với vẻ bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng hắn nghe vậy thì lại xót xa.
Cuối cùng cố ép bản thân không nhìn mái tóc kia nữa. Vừa mới nhìn xuống khuôn mặt nàng, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị vết sưng bị tóc che khuất trên gò má nàng như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên hung hãn, rồi sau đó lại khôi phục như thường.
“Mấy ngày nay nàng đã vất vả rồi, nàng mau đi nghỉ ngơi đi.” Hắn nói: “Đúng rồi, gọi Phúc Lộc vào đây, gia có việc muốn hỏi hắn.”
Tô Khuynh bèn rời khỏi phòng, gọi Phúc Lộc đi vào. Sau đó nàng nhìn quanh điện, không ngờ lại thấy Nguyên Triều đang ngồi trong một góc, cúi đầu xuống, tay cầm kim chỉ không biết đang thêu cái gì.
Tô Khuynh nhẹ nhàng bước qua đó, đến gần mới thấy rõ, hình như cô bé đang thêu hà bao.
Khẽ kéo chiếc ghế bên cạnh cô bé rồi ngồi xuống, Tô Khuynh cười hỏi: “Sao con lại muốn thêu hà bao?”
Nguyên Triều nhỏ giọng đáp: “Con muốn thêu cho cha một cây tùng bất lão, sau này cha có thể mang theo bên mình.”
Tô Khuynh ngẩn ra. Rồi sau đó cẩm nhận được sự sợ hãi xen lẫn vẻ rụt rè vẫn chưa tan trong lời cô bé, lòng nàng chợt run lên, lại duỗi tay ôm Nguyên Triều vào lòng, để cô bé tựa đầu vào vai nàng: “Nguyên Triều đừng sợ, đều qua cả rồi.” Tô Khuynh vỗ nhẹ đầu cô bé, dịu dàng dỗ dành: “Cha con đã khoẻ lại rồi, chưa đến hai ngày nữa thôi là lại có thể đưa con đến trại nuôi ngựa đua ngựa, dẫn con đến tửu lâu trong kinh ăn đủ mọi món ngon.”
Nguyên Triều cong môi cười theo bản năng, nhưng một lát sau lại nhanh chóng hạ xuống.
Có đôi khi chỉ cần một vài ngày thôi, là đã đủ để một người trưởng thành lên rồi.
Mới có mười ngày ngắn ngủi, cô bé thật sự cảm nhận được cái gì gọi là lòng người lạnh lẽo.
Tuy cô bé chỉ ở trong điện chứ chưa đi ra ngoài tận mắt chứng kiến, nhưng cô bé vẫn có thể nghe thấy. Biết được người bên ngoài vừa đe doạ vừa dụ dỗ ra sao, từng bước ép sát như thế nào.
Mười ngày này, cô bé thấy cha mình bệnh nặng nằm liệt giường, thấy mẹ mình bạc mất nửa đầu, cũng biết cả đám người Hoàng cô và biểu huynh lạnh giọng bức bách ra sao, lại càng biết rõ vết sưng đỏ trên mặt mẹ mình từ đâu mà có… Nguyên Triều bắt đầu rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn cúi đầu chớp chớp mắt, sợ bị nhìn thấy nên không chịu đưa tay lên lau, chỉ mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Tô Khuynh cảm thấy trên đùi mình hơi ươn ướt, một lát sau đã nhận ra, đó là nước mắt của Nguyên Triều.
Từ nhỏ đứa bé này đã có lòng tự trọng rất lớn, không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt người khác. Tô Khuynh biết lúc này cô bé không muốn để nàng biết cô bé đang yếu đuối, bèn nhìn ra ngoài điện, cũng nỗ lực kìm nén sự chua xót nơi đáy mắt.
Bình ổn lại, Tô Khuynh cố giữ vẻ dịu dàng nói: “Nguyên Triều giỏi quá đi. Mẹ đều nhìn thấy hết rồi, mấy ngày nay Nguyên Triều không hề rảnh rỗi chút nào, hỗ trợ bê nước này, đun nước này, mẹ còn thấy con hỗ trợ nhóm lửa nữa đấy. Lại còn giúp giám sát hạ nhân, chỉ đạo bọn họ làm việc đâu ra đấy. Nếu không có Nguyên Triều hỗ trợ, có khi mẹ đã loạn hết cả lên rồi.”
Một lúc sau mới nghe thấy cô bé khàn giọng đáp lại: “Mẹ, vì sao Nguyên Triều lại không phải con trai chứ? Nếu Nguyên Triều là con trai, vậy thì có thể giống với đường ca, cùng với mẹ đối phó với đám người xấu ngoài kia, san sẻ ưu phiền với mẹ. Nếu kẻ nào dám bắt nạt người, Nguyên Triều nhất định sẽ không ngồi yên nhìn giống như đường ca, chắc chắn sẽ xông lên đánh chết kẻ đó!” Nói đến đây, Nguyên Triều nức nở: “Nếu bọn họ còn dám bắt nạt mẹ nữa…”
Tô Khuynh ôm chặt Nguyên Triều trong lòng, lặng lẽ rơi lệ.
“Nguyên Triều đừng có nghĩ như vậy… con gái cũng có thể làm rất nhiều chuyện.” Bình ổn lại cảm xúc, Tô Khuynh rưng rưng mỉm cười khuyên nhủ: “Tuy thế đạo này trói buộc nữ tử rất nhiều, nhưng trong cái khuôn khổ đó, nữ tử vẫn có thể sống tốt. Ví dụ như tú nương dạy con thêu thùa đó, kỹ thuật thêu của cô ấy rất tốt, các nhà thế gia đều tranh nhau mời cô ấy về phủ dạy; còn có những tài nữ giỏi giang lời đầy ý thơ nữa, thơ từ của bọn họ còn được ghi lại trong sử sách nữa đấy; còn có những nữ tử làm y giả, tuy chỉ được khám bệnh cho nữ tử, nhưng suy cho cùng vẫn là tạo phúc cho nữ tử chúng ta. Đến cả bà đỡ cũng không xem nhẹ được đâu, tuy thế nhân đều nói là hạ lưu, nhưng nếu không có bọn họ, vậy chẳng phải sẽ không có ai đỡ đẻ hay sao? Đến lúc đó không phải sẽ trở nên hoang mang rồi loạn à? Ví dụ thì nhiều lắm, không thể kể hết được.”
Tô Khuynh chậm rãi nói, hơi ngừng lại rồi xoa xoa đầu cô bé: “Nếu muốn sống thật tốt, vậy đầu tiên con phải bảo vệ bản thân cho tốt cái đã, không được để lộ nhược điểm khiến thế tục có lý do công kích con.”
Nguyên Triều nửa hiểu nửa không: “Giống như mẹ bảo con phải học thêu thùa, học thi thư ư?”
Tô Khuynh mỉm cười gật đầu.
Nguyên Triều ngồi thẳng người, lại cầm kim chỉ lên thêu tiếp: “Vậy sau này Nguyên Triều phải theo tú nương chăm chỉ học thêu mới được. Về sau mẹ hãy mời ma ma giáo dưỡng trong cung đến cho Nguyên Triều đi, con nhất định sẽ học quy củ cho thật tốt. Trong tương lai, Nguyên Triều phải ngoan, mẹ phải khoẻ mạnh, cha cũng phải khoẻ mạnh. Cả nhà chúng ta, đều sống thật tốt.”