Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 136

Lần ám sát này, chắc chắn là một cuộc chiến đẫm máu.

Binh mã bên Tống Nghị thương vong vô số, đáng buồn thay lại có khá nhiều trọng thần của triều đình đã không may bỏ mạng tại đây. Điều may mắn chính là, đoàn người bọn họ chưa đi sâu vào trận địa mai phục của đối phương. Tuy lấy ít địch nhiều, nhưng cuối cùng vẫn kịp rời khỏi chỗ chết.

Hơn nữa màn trời đen đặc, nhân mã ồn ào, lại có xe ngựa đông đảo, một khi ra khỏi Trường Nhai, Lương Giản Văn không thể chặn đường được nữa, cũng không thể lập tức xác định được Tống Nghị ngồi trên xe ngựa nào hãy cưỡi con ngựa nào.

Chỉ có thể tiếp tục ác chiến, đuổi giết.

Lòng Lương Giản Văn nóng như lửa đốt, thầm hận những binh sĩ chặn đường kia vô dụng, lại để cho người ta phá vòng vây xông ra ngoài. Một khi bọn họ chạy ra khỏi Trường Nhai, tình thế sẽ khó mà khống chế được nữa. Người khác trốn được thì còn dễ nói, nếu để Tống Quốc cữu kia chạy thoát… Nghĩ vậy, mặt hắn ta lập tức xanh mét.

“Giết Tống Quốc cữu, thưởng vạn kim! Phong Vạn Hộ hầu!”

Trận ám sát này quy mô lớn đến mức đến tận nửa đêm vẫn chưa dừng lại. Có người hoảng sợ bỏ chạy sang các con phố hoặc ngõ hẻm khác. Người đuổi giết cũng bám riết không tha lao tới, khi giơ kiếm chém đứt đầu và tóc người kia thì mới truy đuổi mục tiêu tiếp theo.

Nhưng tuy là thế, đã gần nửa đêm rồi mà Lương Giản Văn vẫn không nhận được tin tức Tống Quốc cữu kia đền tội. Kỳ thực hắn ta biết, ngay từ lúc đoàn người Tống Quốc cữu đột phá vòng vây lao ra khỏi phố Ngự Đạo, tỷ lệ thất bại của cuộc ám sát này lên tới bảy mươi phần trăm.

Nhưng hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định. Tuy đã tức đến mức hai mắt đỏ bừng, nhưng vẫn chỉ huy cho lục soát từng nhà, lại sai người ra thành truy tìm, không chém được đầu của người nọ thì sẽ không bỏ qua.

Nhưng qua giờ Tý (23–1h), Lương Giản Văn vẫn không đợi được tin tức người nọ đền tội, mà lại chờ được tiếng vang rầm trời của quân đại doanh Phong Đài phá thành!

Giờ phút này, đầu hắn ta nổ đùng một tiếng rồi trống rỗng, suy sụp ngã ngồi xuống đất. Tình thế đã không thể cứu vãn… Hắn ta xong đời rồi.

Tống Nghị cầm trường kiếm dẫn đầu xông vào thành. Rồi sau đó thúc ngựa lao thẳng đến trận địa của địch, tựa như hổ lạc giữa bầy cừu, vung trường đao điên cuồng chém giết. Hắn không sợ chết, như hoá sát thần. Thần chắn giết thần, Phật chặn giết Phật!

Quân của đại doanh Phong Đài lao lên, cấm quân biết trận chiến này thắng thua đã định, lập tức đánh mất ý chí chiến đấu. Bọn họ hoặc chạy trốn, hoặc xin tha, chỉ có vài người ngoan cố chống trả.

Tống Nghị như cái máy chém giết, bất luận bọn họ phản kháng hay là xin tha thì đều thờ ơ, cứ liên tục cuồng sát khiến người ta kinh sợ.

Gi.ết ch.ết tên cuối cùng, hắn liếc đôi mắt đỏ ngầu nhìn sang, lập tức nhìn chòng chọc vào Lương Giản Văn đang hồn bay phách lạc: “Ta đối xử với ngươi không tệ.”

Lương Giản Văn thoáng trầm mặc, cuối cùng cũng mở miệng nói rõ nguyên do: “Ngươi không có con nối dõi, có thể đắc ý được mấy năm nữa chứ?”

Mặt Tống Nghị lạnh tanh giơ kiếm lên: “Còn muốn nói gì nữa không?”

Lương Giản Văn ngẩng đầu nhìn hắn: “Gia quyến và dòng tộc của ta… có thể cho họ được chết một cách dễ dàng không?”

Đôi mắt Tống Nghị đột nhiên loé lên tia máu, rồi sau đó vung tay chém xuống, trong tiếng kêu gào thảm thiết, chém bỏ tứ chi của hắn ta.

“Người đâu, mang thùng đến đây!”

Biểu cảm của hắn dần trở nên dữ tợn: “Gia đổi ý rồi. Tạm thời giữ lại mạng của ngươi, cho ngươi tận mắt nhìn thấy kết cục của bọn họ.”

“Không…”

Tống Nghị điên cuồng cười lớn thúc ngựa chạy đi. Hắn xông ra từ biển máu núi xác, cầm theo thanh trường kiếm nhuốm máu, không ngừng cười vang, như điên như dại, toàn thân dính đầy máu tươi, tựa như Ma Tôn từ địa ngục bò lên nhân gian.

Nhưng nếu nhìn kỹ, rõ ràng hắn đang cực kỳ phẫn nộ, mà cũng đau thấu tâm can.

Đến khi đến gần chiếc xe ngựa phía sau đội quân, vẻ điên cuồng của hắn lập tức biến mất, rồi lại tựa như gặp phải một thứ vô cùng đáng sợ, không chịu tiến đến gần dù chỉ nửa bước.

Đoan Quốc công Lý Tịnh Phàm tháo khôi giáp, thấy vậy thì buông tiếng thở dài, giục ngựa tiến lên: “Chỉ nửa canh giờ nữa, hai vạn đại quân của doanh Duệ Kiện Tây Sơn sẽ tập hợp vào thành. Đệ tính sao, phải làm như thế nào?”

Làm như thế nào. Tống Nghị lại muốn cất tiếng cười to, song lại như sợ sẽ làm ai đó hoảng sợ, lập tức kiềm chế.

Hắn nói gằn từng chữ một: “Giờ Dần (3-5h) tiến cung. Noi theo Chu Vũ, thay trời diệt Trụ (*)!”

(*) Ý chỉ Trụ Vương, vị vua cuối cùng của triều đại nhà Thương trong lịch sử Trung quốc, bị Chu Vũ lật đổ rồi lập ra nhà Chu.

Tuy đã đoán được trước, nhưng tay Lý Tịnh Phàm vẫn run lên.

“Diệt gian thần… vẫn không đủ sao?”

Hai mắt Tống Nghị nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa tối màu kia, chưa vội đáp. Sau vài phút im lặng ngắn ngủi, Lý Tịnh Phàm lại nghe thấy hắn hỏi: “Hai đại doanh tổng cộng ba vạn quân, có thể huyết tẩy hoàng cung vài lần nhỉ?”

Lời nói tràn ngập mùi máu tanh khiến Lý Tịnh Phàm chợt lạnh sống lưng. Còn chưa kịp lên tiếng khuyên can, lại nghe hắn nói tiếp: “Tàn sát cả Tử Cấm Thành cũng đủ đấy chứ.”

Ai nghe câu này xong cũng phải run như cầy sấy.

Lý Tịnh Phàm nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi, điên cuồng đến thế này sao.

“Yên tâm, đệ chỉ nói điều tồi tệ nhất thôi.”

Dường như lời này còn có ẩn ý khác, nhưng y chưa kịp hỏi lại, Tống Nghị đã cho người khởi hành về phủ Hộ Quốc công.

Suốt chặng đường, lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lọc cọc trên đất. Tống Nghị chỉ luôn dựa vào vách xe, nửa người ẩn vào trong thùng xe tối tăm khiến không ai có thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Đoàn người dừng trước cổng phủ Hộ Quốc công.

Tống Nghị sai người mở rộng cổng chính. Sau đó hắn xuống ngựa, đứng trước xe ngựa một lúc, rồi mới chậm rãi xốc mành đi vào.

Lúc ra ngoài, sau lưng hắn cõng một người, mảnh khảnh nhỏ bé, hình như được bọc trong áo ngoài của hắn.

Hắn cõng nàng, khom người xuống, cúi thấp đầu, một tay giữ lấy cơ thể nàng, tay kia lại cầm một nắm mũi tên dính máu.

Đám người lão thái thái nghe tin đã chạy ra chờ, thấy hắn bình an trở về, đang cực kỳ vui mừng phát khóc muốn chạy đến, ngay sau đó lại thình lình nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, lại thấy người trên lưng hắn im lìm không động đậy, lập tức đứng chôn chân tại chỗ.

Tống Nghị như chẳng hề nhìn thấy bọn họ, cứ cõng người như vậy mà đi thẳng từ cửa chính đến hậu tráo lâu.

Thời tiết cuối thu, sương lạnh phủ khắp viện.

Hắn quay đầu thấy mái tóc nàng dính đầy sương, cứ bình tĩnh đứng vậy nhìn một lúc lâu, rồi chầm chậm nở một nụ cười.

Hoá ra sương phủ đầy đầu, cũng là bạc đầu.

Sau khi vào điện, hắn sai người bưng nước ấm tới, tự mình lau người rửa mặt chải đầu cho nàng, lại cẩn thận mặc đồ cho nàng. Sau đó hắn lại búi tóc cho nàng. Hắn không biết nữ tử búi tóc lại phức tạp như vậy, bèn làm kiểu tóc mà nàng thích nhất, dùng quan ngọc cố định.

Sau khi làm xong hết tất cả mọi việc, hắn vẫy lui hạ nhân, ôm nàng lên giường với vẻ đầy trân trọng, như thể chỉ coi nàng như đang ngủ, cẩn thận đắp chăn cho nàng.

Rồi hắn ngồi lặng yên bên mép giường nhìn nàng. Vu.ốt ve má nàng, vu.ốt ve cánh môi nàng, vu.ốt ve khuôn mặt nàng.

Mặt thì lạnh lẽo, môi lại tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.

Hắn ước gì nàng có thể mở mắt ra nhìn hắn thêm lần nữa, dù có là căm hận hay phiền chán cũng được, còn hơn là nhắm chặt như thế này.

Rõ ràng lúc bọn họ rời phủ, nàng vẫn còn sống sờ sờ, tốt đẹp. Sao lúc trở về trùng phùng, lại biến thành thế này…

Đến giờ Dần (3-5h), Tống Nghị ôm nàng ra ngoài. Đến khi sương lạnh lại một lần nữa rơi đầy đầu, hắn ôm chặt nàng, hai mắt rưng rưng cúi người áp đầu lên trán nàng, sau đó đôi môi run rẩy hôn xuống cánh môi lạnh lẽo của nàng.

Ngày hôm nay, vào canh giờ này, định sẵn là sẽ đi vào sử sách.

Tống Nghị đích thân dẫn đại quân công phá hoàng cung, chỉ thẳng thanh trường kiếm vào Đế Vương trên long ỷ.

“Đại ca, Đại ca không thể… Thằng bé chính là cháu ngoại ruột của huynh đấy. Huynh bỏ qua cho nó đi, tha mạng cho nó đi mà. Cầu xin huynh đó Đại ca…” Tống Thái Hậu đầu tóc trâm cài rối loạn, chật vật bò lết vào trong điện, nắm chặt lấy góc áo Tống Nghị không chịu buông.

“Cháu ngoại ruột.” Tống Nghị lạnh lùng gằn ra ba chữ này, sau đó mặt mày vô cảm nhìn về phía Thánh Thượng đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ: “Có cháu ngoại ruột giết cữu phụ sao?”

“Đại ca, Dục Nhi chỉ nhất thời hồ đồ thôi…”

“Mẫu hậu.” Thánh Thượng nhẹ giọng ngắt lời nàng ta: “Thắng làm vua thua làm giặc. Trẫm đã thua, vậy phải gánh vác hậu quả. Sự gan dạ sáng suốt này người Tự gia ta vẫn phải có, Trẫm tuyệt đối sẽ không lựa chọn hành động như một nữ tử yếu đuối. Cho nên mẫu hậu, xin đừng mở miệng cầu tình nữa, làm vậy chỉ khiến Trẫm xấu hổ thêm thôi.”

Tống Nghị lạnh lùng nhìn cậu ta: “Nóng vội như vậy, đợi ta lên trăm tuổi không được à?”

Thánh Thượng cười mỉa: “Để thêm hai ba mươi năm nữa, đợi cữu phụ bảy tám mươi tuổi ư? Sợ là Trẫm không sống lâu bằng cữu phụ đâu.”

Trong điện lập tức lặng ngắt như tờ.

“Thì ra ngươi đã có ý định này từ lâu rồi.” Vẻ mặt Tống Nghị càng thêm lạnh lẽo.

Thánh Thượng xoa xoa chi tiết được khắc trên long ỷ, tựa như cảm thán, lại tựa như lưu luyến: “Từ xưa tới nay hoàng quyền chỉ có thể được một người nắm giữ. Cữu phụ đã đi quá giới hạn, vậy thì đừng trách Trẫm dùng thủ đoạn tự bảo vệ mình.”

Tống Nghị giơ kiếm, hỏi: “Còn muốn nói gì nữa không?”

Cả người Thánh Thượng đột nhiên cứng nhắc, rồi sau đó cố ép bản thân không được sợ hãi, lần đầu đứng từ trên cao nhìn người dưới điện kia, sau đó cắn răng nói: “Có!”

“Nếu cữu phụ đã muốn xưng Đế, lúc trước cần gì phải xuất binh cần Vương? Đã cần Vương, vậy cứ thay đàn đổi dây là được, chính mình thượng vị không phải càng tốt hơn sao, cần gì phải đẩy Trẫm lên làm con rối chứ!”

“Nhiều năm qua, lần nào thượng triều cữu phụ đều cùng lên cùng xuống với ta, cùng đối mặt với triều thần. Các triều thần đều lén lút nói với nhau, nói là có hai Thánh lâm triều. Tuy gọi là hai Thánh, nhưng bọn họ đã từng để Trẫm vào mắt hay chưa? Nhục nhã làm sao!”

Tựa như đã lấy đủ dũng khí, Thánh Thượng đột nhiên đứng lên, đầy phẫn nộ chỉ vào hắn mà mắng: “Còn toan tính gả con gái cho Trẫm, tưởng Trẫm không biết ý định của cữu phụ là gì ư? Nếu tương lai Trẫm nghe lời thì không sao, nếu không nghe lời, có phải sẽ không muốn nâng đỡ cháu ngoại đăng cơ, bản thân an tâm ngồi lên vị trí Quốc trượng đúng không?”

“Huống hồ, mẫu thân Nguyên Triều không theo khuôn phép, cả Tử Cấm Thành ai mà không dị nghị, ai mà không cười nhạo hả? Cữu phụ không sợ người khác chê cười, muốn để một người như vậy làm chủ mẫu thì thôi đi, nhưng đừng có bắt Trẫm làm điều đó! Trẫm không chịu được việc mất mặt như thế đâu!”

Sắc mặt Tống Nghị xanh mét, nghiến răng ken két.

Thánh Thượng nói vô cùng sướng miệng: “Biết vì sao bọn họ lại phản người không? Bởi vì người tuyệt hậu! Người không có con trai! Bồi dưỡng cháu trai thì sao chứ? Người sáng suốt đều nhìn ra được, cậu ta khó có thể thành tài. Vì một nữ nhân thấp hèn, người đường đường là một quyền thần lâu năm mà lại cam nguyện tuyệt hậu, phạm vào tối kỵ, ngu xuẩn!”

“Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi! Điều bọn họ muốn là nhiều đời hưng thịnh, chứ không phải chỉ là vinh quang của một thế hệ như phù dung sớm nở tối tàn. Cho nên, họ vứt bỏ ánh dương sắp tàn như người, lại lựa chọn mặt trời ban trưa là Trẫm!” Thánh Thượng cười khẩy, lại nói với vẻ tiếc hận: “Nếu không phải có biến số, giờ phút này Trẫm nên ăn mừng chiến thắng của mình. Cữu phụ, người không đủ tư cách để đi trên con đường quyền thần này nữa. Bây giờ người có thể dùng tư cách của kẻ chiến thắng để đứng đây chất vấn Trẫm, chẳng qua là vì người may mắn hơn chút thôi!”

Tống Thái Hậu khóc ròng: “Đừng nói nữa! Dục Nhi xin con đừng nói nữa!”

Thánh Thượng ngừng nói, lại lắc đầu mà cười, tựa như oán trách và tiếc nuối.

Một lát sau, Tống Nghị trầm giọng nói: “Xem ra đã nói xong rồi.”

Tống Thái Hậu hoảng sợ muốn ôm lấy chân hắn, lại bị hắn lạnh lùng giật lại góc áo rồi bỏ lại nàng ta mà đi lên trên điện

“Khônggg…”

Trong tiếng gào khóc tuyệt vọng của Tống Thái Hậu, Tống Nghị giơ kiếm chém đứt kinh mạch tứ chi của cậu ta, rồi sau đó lại không chút lưu tình vung lên đâm xuống, chém cậu ta khoảng 28 nhát kiếm.

“Ta giữ lại một mạng cho ngươi.” Tống Nghị thu kiếm đứng một bên, mặt mày vô cảm nhìn Thánh Thượng run rẩy trên mặt đất: “Ngươi cho nàng 28 mũi tên, ta trả lại ngươi 28 nhát kiếm.”

Hắn thuận tay chỉ kiếm ra ngoài điện, ánh mắt u tối: “Các ngươi dám lấy thế tục để công kích nàng, vậy sau này cứ chống mắt lên mà nhìn đi. Thế tục này, rốt cuộc là nghe theo lời của ai!”

Năm Tuyên Hoá thứ mười bốn, ngày mồng Tám tháng Mười.

Sau khi bá tánh kinh thành thức dậy, thế giới bên ngoài đã thay đổi.

Hoàng Đế bị phế, tân quân lên ngôi!

Mà tân quân này, lại là con gái duy nhất của Hộ Quốc công, Tống Nguyên Triều. Không, là Tự Nguyên Triều. Tống Quốc cữu nói mẫu thân cô bé là đích nữ của Phúc Vương.

Nhưng dù có là họ Tống, hay là họ Tự, cô bé vẫn là nữ tử mà! Tự cổ chí kim, nào có nữ tử đăng cơ xưng Đế bao giờ đâu? Đúng là chuyện lạ có thật! Chuyện lạ có thật!

Bá tánh kinh thành vội vàng truyền tai nhau. Tuy trong và ngoài thành đều được dán bố cáo rất rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn không thể tin được. Quốc cữu gia kia dám làm chuyện đi ngược với thiên hạ, lập nữ tử làm quân!

Cho dù hắn có tạo phản đăng cơ thì bọn họ cũng không bị sốc mạnh thế này đâu!

Giới văn nhân phản ứng dữ dội nhất.

Những người làm quan ra mặt đầu tiên, đặc biệt là quan văn, dù trước đó Tống Nghị ở trên triều có độc đoán vượt quyền ra sao cũng chưa từng phản đối gay gắt như lúc này. Lúc ấy có một nhóm quan văn tụ tập bên ngoài Kim Loan Điện, kịch liệt phản đối chủ trương này của Tống Nghị, yêu cầu hắn lập tức thu hồi Thánh chỉ, huỷ bỏ hành động hoang đường này.

Tống Nghị cương quyết lệnh bọn họ trở về, tỏ vẻ Thánh chỉ đã tuyên, không lý nào lại rút về. Nếu bọn họ khăng khăng phản đối, một là từ quan, hai là chết.

Có ba quan văn đâm đầu vào cột chết ngay tại chỗ.

Tống Nghị lập tức cho binh lính đến soát nhà của ba người này, còn bắt tất cả người trong nhà bọn họ đến trước Kim Loan Điện, ở ngay trước mặt đám quan văn còn lại, giết hết tất cả.

“Nhớ kỹ.” Hắn nhìn đám quan văn trong điện sợ hãi đến mức nôn khan, gằn từng chữ một: “Muốn chết thì chết xa xa chút. Dám làm càn trong cung, ai liều mạng phản đối, gia sẽ giết cả nhà kẻ đó!”

Ngày hôm ấy, mây mù sấm sét, định sẵn là một ngày đổ đầy máu tanh. Trước cửa từng thùng từng thùng nước được đổ ra, nhưng mãi vẫn không rửa sạch hết vết máu trên đất. Vừa rửa xong đợt này, đợt khác đã vội kéo tới. Không chỉ có một ngày, liên tiếp ba ngày sau, đều là như thế.

Lý Tịnh Phàm hỏi hắn khi nào mới ngừng giết, hắn đáp: “Đến khi nào bọn họ biết sợ mới thôi.”

Hắn không tin, trên đời này ai cũng không sợ chết.

Đến ngày thứ năm, không còn ai dám lên tiếng phản đối chuyện Nguyên Triều đăng cơ nữa.

Ngày thứ sáu, Tống Nghị hai mắt đỏ hoe dẫn Tự Nguyên Triều đi qua bức tường rồng, bước bên Kim Loan Điện, đích thân dắt tay cô bé lên trên long ỷ cao quý.

Rồi sau đó hắn kính cẩn lui xuống dưới điện, chủ động vén áo bào quỳ gối, dập đầu xuống đất, cùng với chúng triều thần phía sau hô to: “Thánh Thượng vạn tuế, vạn van tuế!”

Tự Nguyên Triều đăng cơ, đổi niên hiệu thành Thanh Hoà.

Các ngươi đều nói thế tục, vậy hắn sẽ khiến thế tục quỳ gối trước mặt nàng.

Ngày thứ bảy, là ngày ấn định phải chôn cất Tô Khuynh.

Tống Nghị vu.ốt ve khuôn mặt người trong quan tài, chậm chạp không chịu cho người đóng nắp lại.

“Cha…” Nguyên Triều áp mặt lên quan tài, lệ rơi đầy mặt: “Nguyên Triều không còn mẹ nữa.”

Tống Nghị nhìn người trong quan tài, lẩm bẩm: “Ta cũng không còn thê tử nữa…”

Lúc này ngoài cửa xuất hiện hai hoà thượng, tự báo pháp hiệu là Tịnh An và Hư Vô, nói là muốn vào để siêu độ cho nàng.

Tống Nghị cho người mời bọn họ vào.

Hiện giờ gặp lại Nguỵ Kỳ, hắn đã không còn thù hằn oán hận như xưa nữa, chỉ còn lại một trái tim trống rỗng.

Hắn bèn tránh ra, bảo bọn họ có thể siêu độ cho nàng.

Thế nhưng thiền sư Tịnh An lại không lập tức niệm kinh siêu độ cho nàng mà chỉ niệm thánh hào Đức Phật, lắc đầu thở dài: “Người không có kiếp sau, dù có siêu độ thế nào đi nữa cũng đều uổng công.”

Tống Nghị nhìn về phía ông với ánh mắt dữ tợn: “Có lẽ do năm xưa ta bất kính Phật Tổ, thế nên bây giờ mới phải chịu báo ứng, do đó ta không muốn giết tăng. Nhân lúc ta chưa nổi sát ý, hai người các ngươi vẫn nên tức tốc rời đi đi.”

“Đợi đã.” Thiền sư Tịnh An vội nói: “Có thể vào trong nói chuyện không?”

Sau khi ba người vào trong điện, thiền sư Tịnh An bèn nói rõ ngọn nguồn: “Ngài còn giữ miếng xá lợi năm đó cô ấy mang đến đây không? Nếu bây giờ cô ấy đã không còn, vậy xin thí chủ hãy trả lại đồ cho bần tăng.”

Tống Nghị nhìn ông ấy chằm chằm: “Trả lại?”

Thiền sư Tịnh An liền lấy ra một vật hình bầu dục, trên đó bị khuyết mất một góc, thở dài: “Vốn là một thể thống nhất, hiện giờ cũng nên về lại chỗ cũ rồi. Như vậy bần tăng cũng có thể giúp cô ấy về với thể giới bên kia, để kiếp sau cô ấy được bình an phú quý, yên ổn đến già.”

Tống Nghị nhìn chằm chằm vào một góc bị khuyết kia, hình dáng trùng khớp với thứ trong cái tráp quý giá của hắn.

Nhìn chăm chú như vậy một hồi lâu, hắn lại ngẩng đầu nhìn thiền sư Tịnh An, nói: “Nếu không nói rõ ràng với ta, vậy ta cũng chẳng thể tuỳ tiện lấy thứ kia ra cho ông.”

Người xuất gia không nói dối, thiền sư Tịnh An vốn không muốn nói với hắn, nhưng thái độ hắn cứng rắn, nếu không nói thì e là sẽ không chịu trả lại thứ kia, thế nên ông chỉ đành phải nói đúng sự thật.

Trong lúc thiền sư Tịnh An giải thích, Tống Nghị cảm thấy hắn như đang nghe một câu chuyện kỳ ảo xưa cũ. Trong câu chuyện xưa này, kiếp trước Tô Khuynh chẳng qua chỉ là một nửa linh hồn của một Đại Năng (*), vì để tránh kiếp nạn Đại Năng phải chịu nên đã đầu thai sang thế giới khác, sau đó sẽ trở về để giúp Đại Năng tu sửa công đức!

(*) Đại Năng: chỉ người toàn năng, có mọi khả năng, có quyền lực to lớn. Từ này hay xuất hiện trong truyện tu tiên nè.

Tống Nghị không biết thật giả, nhưng hắn lập tức giận đỏ cả mắt, tay cũng run rẩy: “Nói như vậy, cái thứ trong tay ông, chính là Đại Năng?”

“Cũng không phải.” Thiền sư Tịnh An thấy biểu cảm của hắn là lạ, vội giải thích: “Đây là miếng xá lợi được nhiều đời cao tăng đắc đạo đi trước truyền lại trong miếu, chỉ người có duyên mới có thể dùng lúc đã ra đi.”

Tống Nghị lạnh lùng phất tay, hung hăng nói: “Gia chỉ muốn biết, người ông nói đến là ai!”

Nguỵ Kỳ thấp giọng đáp: “Là Phúc Thế tử năm xưa, Tự Tấn.”

Tống Nghị trầm mặc một lúc, rồi lại giận dữ đến bật cười: “Theo như lời các ngươi nói, ý nghĩa sự tồn tại của nàng trên thế gian này, là để giúp cái gọi là Đại Năng tránh kiếp nạn, tu công đức? Sau đó thì sao, công đức viên mãn, cuối cùng lại còn phải nhờ các ngươi đưa về thế giới bên kia để tu tiếp? Tu cho ai, Tự Tấn, hay là Tô Khuynh?”

Nguỵ Kỳ không nhịn được mà nói: “Bọn họ vốn là một người…”

Lời còn chưa dứt, Tống Nghị đột nhiên nhấc chân đá thẳng vào ngực y: “Cút ngay cho gia! Nàng chính là nàng, không phải kẻ nào khác, càng không có liên quan gì đến Đại Năng chó má gì cả!”

Thiền sư Tịnh An vội la lên: “Ngài độc đoán như vậy, có biết rằng làm thế sẽ khiến việc tu sửa ở kiếp sau của cô ấy bị chậm trễ hay không?”

Tống Nghị đột nhiên tiến gần thêm một bước, gằn từng chữ: “Gia tin, với sự kiêu ngạo của nàng, nàng thà không có kiếp sau chứ không thèm trở thành người nào khác! Cút hết cho gia, đừng ép gia chặt các ngươi thành từng mảnh!”

Đến khi hai người kia than ngắn thở dài rời đi, Tống Nghị xoay người về phòng lấy hộp gỗ trân quý kia ra, sau khi cẩn thận mở nắp rồi lấy mũi tên nhỏ kia ra.

Mặt sau là một hàng chữ nhỏ – Kiếp này vô duyên, tu sửa kiếp sau.

Lúc trước, hắn điên cuồng căm ghét mấy chữ này, hiện giờ hắn lại đau lòng như vậy.

Tô Khuynh, nàng đừng sợ, gia cho nàng đến kiếp sau sửa vận!

Trước khi đóng quan tài, Tống Nghị nắm lấy tay nàng rồi đưa lên miệng cắn thật mạnh, sau đó mới rưng rưng nước mắt cho người đóng nắp quan tài.

Nếu không có kiếp sau, nàng và ta cùng nhau tan thành tro bụi.

Nếu may mắn có thêm một đời, cầu xin nàng hãy nhận ra ta.

Hai mươi năm nay, cha con Tống Nghị nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau đối mặt với mưa rền gió dữ của thế gian này.

Nữ Hoàng lâm triều, là chuyện cả thiên hạ không ai tán đồng. Mặc dù Tống Nghị đã dùng những thủ đoạn đẫm máu tàn bạo cương quyết ép thế nhân phải im miệng, nhưng đó chỉ là sợ hãi nhất thời, không thể khiến tâm phục khẩu phục cả đời.

Những năm đầu tiên là thời điểm gian nan nhất. Hơn phân nửa số triều thần bị hắn giết, khó khăn lắm mới dừng lại thì bị kháng nghị và phản đối liên tục. Sau đó hắn đã điều chỉnh chiến lược, sau khi chèn ép một nhóm người xong thì nhanh chóng đề bạt một nhóm người khác. Mà phần lớn nhóm người này lại không phải người có tài năng toàn diện, có người bình thường, cũng có kẻ tiểu nhân, nhưng bọn họ lại nhất nhất ủng hộ chính quyền của Nữ Hoàng.

Tống Nghị lợi dụng tình hình thành lập Võ Đức Ti chuyên về tình báo, bổ nhiệm một tên tiểu nhân có thủ đoạn tàn nhẫn đến mức ngay cả người thân cũng không dám nhận lên làm Ti trưởng, chuyên điều tra văn võ bá quan, thế gia danh môn và bá tánh bình thường xem có kẻ nào dám bất kính hoặc chống đối lại Nữ Hoàng hay không.

Ngoài ra còn đặt tráp đồng ở khắp cả nước, từ quan lớn quý nhân cho tới người buôn bán nhỏ, ai cũng có thể mật báo. Mỗi tháng sẽ có người chuyên trách thúc roi mang tráp đồng đựng mật thư đến thẳng long án. Nếu có tên quan viên nào có tên trong đó thì sẽ lập tức phải người của Võ Đức Ti đến điều tra. Vào Võ Đức Ti, gần như chỉ có vào đứng ra nằm. Trong đó có đủ mọi loại khổ hình, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.

Bằng cách này, quả thật trong khoảng thời gian ngắn đã thấy được hiệu quả. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, dần dần không ai dám nói bậy nói bạ về Nữ Hoàng nữa, dù ở trong nhà cũng không dám nói linh tinh để phòng có bọn nô bộc nào trong nhà căm hận bọn họ rồi đi mật báo.

Mấy năm sau, đến khi triều chính dần ổn định lại, Nữ Hoàng lập tức thuận theo ý dân, sai người soát nhà của Ti trưởng, giết gã ta để xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng. Sau đó, lại chọn một người công chính đảm nhiệm chức Ti trưởng. Cả nước đều vỗ tay khen ngợi.

Cũng có cả khởi nghĩa vũ trang, lấy danh nghĩa thảo phạt Nữ Hoàng để tạo phản. Tống Nghị không hề lo sợ, xuất chinh dẫn binh, dẹp yên phản loạn. Lúc xử tội, kẻ nào phản sẽ lập tức tru di cửu tộc; kẻ đầu xỏ, tru mười tộc.

Thủ đoạn đẫm máu như vậy, sau này kẻ nào dám phản, sợ người đầu tiên đám phản tặc này tiêu diệt, chính là người trong dòng tộc của bọn họ.

Kể từ ngày hạ táng cho phu nhân mình, Tống Nghị liền cạo đầu, mặc áo cà sa, xuất gia. Từ đó về sau không ăn thịt uống rượu, chỉ ăn chay niệm Phật, song lại vẫn giết người không chút ghê tay. Do đó thế nhân đều gọi hắn là sát tăng.

Năm ấy Nữ Hoàng hai mươi tuổi, phong cho con trai của một gia đình làm Hoàng Phu. Yên bình êm ấm chưa được hai năm, đã bị Nữ Hoàng tự tay chém chết. Bởi vì Hoàng Phu nhân lúc nàng sinh con, lại muốn giế.t chế.t nàng!

Đây là khoảnh khắc hung hiểm nhất trong cuộc đời này của nàng. Nếu không có Nguyệt Nga bên cạnh chắn cho một đao, sợ là nàng đã khó mà bảo toàn được tính mạng.

Cũng may Nguyệt Nga không bị thương nặng, nếu không thế gian này lại mất đi một người có liên hệ với mẫu thân nàng.

Từ đó, nàng không rước Hoàng Phu nữa, chỉ nuôi vài tên trai lơ thân phận thấp kép trong cung để tiêu khiển lúc rảnh rỗi.

Một điều đáng nói chính là, sau khi nàng sinh hạ con trai, những lời phản đối nàng bắt đầu lắng xuống, còn có người lên tiếng thúc giục nàng lập Thái Tử.

Nàng biết, thế đạo này, chung quy nữ tử vẫn bị xem thường.

Sao mà nàng cam tâm được chứ? Cho dù Tân Đế kế nhiệm có là Hoàng nhi của nàng, nàng cũng quyết phải thay đổi thế đạo này một chút.

Nàng lập trường nữ sinh, cổ vũ nữ tử gia nhập học đường, cho phép nữ tử sau khi thi đậu công danh có thể vào triều làm quan. Mặc dù có rất ít nữ tử dám phá tan quan niệm thế tục, nhưng cuối cùng vẫn có.

Nàng chua xót, song cũng vui mừng.

Những năm gần đây, phụ thân ngày càng lớn tuổi, ngoảnh đi ngoảnh lại, đã hai mươi năm trôi qua. Phụ thân, đã gần bảy mươi tuổi. Còn nàng, đã gần đến tuổi trung niên.

Hiện giờ triều cục vững chắc, nàng cũng dám ra cung, không cần lo lắng lúc nào cũng có thể bị đao kiếm đâm chém nữa.

Tới phủ Hộ Quốc công, nàng cũng không cho người thông báo mà chỉ lặng lẽ đến hậu tráo lâu vấn an phụ thân.

Phụ thân nàng thường ngồi một mình trong phòng rất lâu.

Có mấy lần lúc nàng tới đây, sẽ loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng hát hí khúc, lời hát lại là khúc mà mẫu thân nàng thích nhất, Hoa Mộc Lan. Lần đầu tiên nghe được, nàng hoảng hốt, kinh hãi. Bởi vì nàng và cha sống nương tựa vào nhau lâu như vậy, lại không ngờ rằng ông lại biết xướng khúc.

Thế rồi lại chua xót, lệ rơi đầy mặt.

Sau vài lần nghe được, nàng đã miễn cưỡng có thể dồn nén sự chua chát trong lòng, song lần nào cũng không nhịn được mà hai mắt đỏ hoe.

Hôm nay bên trong cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng xướng khúc. Nàng lấy lại bình tĩnh, đi đến trước cửa buồng trong, khẽ hỏi: “Cha có trong đó không?”

Một lát sau, bên trong mới có giọng nói trầm đục đáp lại: “Vào đi.”

Nữ Hoàng liền đẩy cửa bước vào. Bên trong cách bài trí vẫn giống hệt như năm đó, có điều đã bị năm tháng mài mòn, để lộ vẻ cũ kỹ.

Phụ thân râu tóc bạc phơ ngồi trên giường, nếp nhăn cũng phủ kín khuôn mặt oai hùng của ông. Nhưng khí thế năm nào vẫn không hề suy giảm, thân hình vẫn cao lớn, sống lưng thẳng tắp.

Nàng kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, thoáng liếc nhìn qua cuộn len màu xanh đen trong tay ông. Rồi sau đó thấy mặt ông lộ vẻ mệt mỏi, không khỏi lo lắng hỏi: “Cha có tâm sự gì sao?”

Tống Nghị chậm rãi xua tay: “Mới vừa ngủ mơ.” Giọng nói đượm vẻ buồn bã.

Nữ Hoàng bèn không hỏi nữa. Bởi vì trong giấc mơ của ông, có đến tám chín phần mười là liên quan đến mẫu thân của nàng.

Hai cha con trầm mặc một lúc. Ngay khi Nữ Hoàng cho rằng ông sẽ không nói gì nữa, lại nghe ông chầm chậm nói: “Trong mơ gặp được mẫu thân của con. Ta liền hỏi nàng ấy, sao ta vẫn còn chưa chết vậy.”

Nhắc tới chủ đề này, Nữ Hoàng không cầm lòng được mà nắm lấy tay ông, nghẹn ngào: “Cha, người không cần Nguyên Triều nữa ư?”

Tống Nghị lắc đầu: “Con đã đủ trưởng thành rồi.”

Nói đến đây, không đợi Nguyên Triều đáp lại, ông đã nói tiếp: “Nào ngờ mẫu thân con lại trả lời ta. Con có biết không, trước giờ nàng ấy vẫn luôn lạnh nhạt với ta, ấy thế mà nàng ấy lại đáp lời ta. Nàng cười với ta rồi nói, chờ thêm chút nữa, sau này nàng ấy nhất định sẽ dẫn ta đi xem pháo hoa rực rỡ, xem nhân gian ngoài kia phồn hoa đến nhường nào.”

Nữ Hoàng hai mắt đỏ hoe rời khỏi phòng. Nàng không đi ngay, mà lại chậm rãi bước từng bước trong đại điện trang hoàng lộng lẫy, nhìn hết thảy mọi thứ quen thuộc nơi đây, hồi tưởng lại toàn bộ ký ức tốt đẹp ngày trước.

Nhanh thật đấy. Khoảng thời gian vui vẻ nhất tựa như chỉ là chuyện của hôm qua.

Ngay lúc nàng đi đến một góc điện, khi chỗ bị khuyết chợt đập vào mắt, không khỏi đưa ngón tay run rẩy chạm nhẹ vào đó, trong đầu lập tức nhớ lại cảnh ngày đó nàng giận dỗi nên đi cạy lá vàng.

Vì một con hát tuấn tú mà tiêu tiền như rác, nàng còn lén lút cạy vài lần. Cuối cùng sự việc cũng bại lộ, khi ấy phụ thân còn đuổi đánh nàng khắp mấy con phố. Lúc sau nàng mới biết được, thì ra vị phụ thân xưa nay coi tiền như cỏ rác, lại trân quý toà kim điện này đến vậy.

Cuối cùng lại còn bắt nàng phải dán từng mảnh lá vàng đó về chỗ cũ. Chung quy vẫn nhờ mẹ nàng thương xót, không biết đã nói gì đó với phụ thân thì nàng mới không bị phạt nữa.

Nhớ lại chuyện này, nàng không nhịn được mà che miệng, khóc nấc lên.

Phụ thân vừa nói với nàng, năm xưa trước khi mẹ nàng đích thân đến báo tin đã nhờ Nguyệt Nga chuyển lời cho phụ thân, nói rằng bà đã từng oán giận phụ thân, nhưng vì sự tồn tại của con gái, bà mới bắt đầu thoả hiệp với thế gian này. Ngay cái khoảnh khắc bà bước ra khỏi đại điện kia, bà đã hoàn toàn hoà giải với thế giới này…

Vừa ra khỏi hậu tráo lâu, đã thấy Hàm ca đứng chờ trước nhà. Hai người cùng nhau đi dạo một lúc. Những năm gần đây, Hàm ca trở thành phụ tá đắc lực bên cạnh nàng. Hắn có thủ đoạn, đủ mưu trí, đến cả phụ thân cũng khen ngợi hắn có chút dáng vẻ của ông thời trẻ.

“Mấy năm nay, may mà có huynh.” Nữ Hoàng cảm thán.

Hàm ca trêu chọc: “Còn không phải do bất đắc dĩ sao. Nhớ lại lúc bá phụ nâng đỡ muội đăng cơ, lúc ấy chính ta cũng đần người ra, ở kinh thành này cũng thật sự cảm nhận được thế nào là bị mọi người xa lánh và thân tộc bỏ rơi. Nghĩ rằng chúng ta có vinh cùng vinh, có hoạ cùng chịu, ta không ganh đua cũng không được. Cứ như vậy, ta từ một kẻ ăn chơi trác táng bị ép phải trở thành một cái trụ cột vững chắc.”

Nữ Hoàng lắc đầu bật cười. Hai người ôn lại chuyện xưa, câu được câu không nói về những việc phá làng phá xóm ngày xưa, nói rằng ngày ấy lúc nàng ép hắn mang con cóc về, khiến hắn bị mắng cho to đầu, nghe đến đây lại không khỏi cười rộ lên.

Năm đó, tốt thật đấy.

Tháng Mười năm Thanh Hoà thứ hai mươi, Tống Nghị nhắm mắt buông xuôi.

Cả nước tiếc thương, Nữ Hoàng khóc trước linh cữu đến mức hôn mê mấy lần.

Từ đó về sau, nàng không cha không mẹ. Người sinh ra và dưỡng dục nàng, đều không còn nữa.

Con đường sau này, tất cả mọi khó khăn hiểm trở, chỉ còn một mình nàng phải tự đối mặt.

(Hoàn thành)

=====

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng kết thúc. Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành, cũng nhờ mọi người kiên trì thì mới có bộ “Lồng son” này. Về kết cục, tôi vẫn bám sát theo kết cục đã định trước, mặc dù tôi đã viết ngược hơi quá tay. Còn về ngoại truyện, không định viết ngoại truyện cho bộ này, bời vì những gì muốn biểu đạt đều đã viết trong chính văn cả rồi. Đợi tầm 10-20 ngày nữa mới mở hố tiếp. Cuối cùng vẫn phải cảm ơn sự yêu thích và cổ vũ của mọi người. Nếu có duyên, sau này chúng ta sẽ gặp lại; nếu vô duyên, vậy tại đây xin chúc mọi người khoẻ mạnh.

Lời editor: Cuối cùng truyện cũng đã đi đến hồi kết. Vốn là tui không thích làm bộ dài như thế này, nhưng vì chị Tô, tui vẫn gắng mần từng chương từng chữ để đọc, nên có thể nói rằng chị Tô chính là ngoại lệ của mình. Thật ra mình mong bộ này sẽ có ngoại truyện cho chị Tô một kiếp sau được viên mãn, nhưng có vẻ như kiếp sau của chị Tô đã bị Tống cẩu chặt đứt rồi TT. Còn về Nguyên Triều, trong khi chị Tô cầu mong con gái mình được một đời an yên thì Tống cẩu lại nâng con mình thành Nữ Hoàng, không biết đối với Nguyên Triều thì đó là lợi hay hại nữa, nhìn tình hình thì có vẻ như là hại. Hắn muốn chống đối lại thế nhân, không sai, nhưng hắn lại đẩy chính con gái mình lên đầu ngọn sóng để thế nhân chỉ trích. Không biết sau này Nguyên Triều phải trải qua mọi việc như thế nào đây :< Cuối cùng Miêu xin cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ chúng mình. Hãy chờ bộ truyện tiếp theo của Miêu Miêu đi lạc nhé. Bái bai~

Bình Luận (0)
Comment