Tô Khuynh thấy buổi chiều hôm nay trời đầy nắng, thế nên sai người dọn ghế mây bên dưới giàn tường vi, sau đó bảo bà chủ sự cùng đến ngồi đối diện nàng, giúp nàng quấn len sợi.
Nói là len sợi, nhưng cũng không hẳn là vậy, cùng lắm chỉ là bán thành phẩm thôi, có điều Tô Khuynh vẫn vô cùng thoả mãn. Dù sao thời đại này chưa từng có sản phẩm như vậy, những hạ nhân kia có thể dùng lông dê vân vê thành hình như thế này đã là không tồi rồi.
Những sợi len này được chia thành hai phần, một phần được nhuộm màu đỏ rực, phần còn lại được nhuộm màu xanh đen.
Tô Khuynh lấy hai cái kim đan tự chế, đan thử một chút. Cũng may trí nhớ cơ thể vẫn còn, tuy mới bắt đầu có hơi ngượng tay, nhưng sau khi đan lâu rồi thì cũng dần thành thạo, thậm chí còn thừa sức để nghĩ ra đủ mọi kiểu dáng.
Bà chủ sự rất ngạc nhiên: “Phu nhân đang đan gì vậy?”
Tô Khuynh cười đáp: “Cái này gọi là khăn quàng cổ, đợi đan xong là bà sẽ biết thôi.”
Bà chủ sự không biết khăn quàng cổ là cái gì, nhưng nhìn nàng cầm hai nhánh cây được đánh bóng loáng, thoăn thoắt luồn sợi len qua, trong chớp mắt đã đan thành hình lưới len dày dặn tinh tế, trông khá giống với lưới đánh cá, không khỏi thầm thắc mắc đan thứ này ra để dùng làm gì.
“Cái màu đỏ rực này để đan cho Ngũ tỷ nhi ạ?”
“Đúng vậy, sinh thần sang năm sẽ tặng cho con bé một điều bất ngờ.” Tô Khuynh cười dặn dò: “Bà đừng có tiết lộ gì đấy nhé.”
Bà chủ sự vội đảm bảo: “Phu nhân yên tâm, lão nô kín miệng lắm.”
Nói xong, bà chủ sự tiếp tục quấn sợi len màu xanh trong tay, thầm nghĩ, chắc màu sắc này không phải để cho Ngũ tỷ nhi dùng đâu.
Hai người cứ ngồi đối diện như vậy, một người quấn len, một người đan len, thỉnh thoảng lại trò chuyện mấy câu, chớp mắt một cái đã non nửa canh giờ trôi qua.
Lúc này, dưới mặt đất nổi lên một trận gió kỳ lạ, hơi lành lạnh.
Tô Khuynh giơ tay che mặt, bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời đang tối dần, thầm nghĩ, thời tiết cuối thu biến đổi thật thất thường, hồi nãy vẫn còn trời trong nắng ấm, nhoáng cái đã mây đen mù mịt, còn nổi gió lạnh, lại còn lạnh lẽo đến lạ thường nữa.
Đấm đấm vai, nàng đang định đứng dậy dọn đồ về phòng, nhưng đúng lúc này, nơi xa loáng thoáng truyền đến vài tiếng ồn ào.
Bà chủ sự nhíu mày, hạ nhân ở hậu tráo lâu này khác với những chỗ khác, trước nay vẫn luôn an phận làm đúng việc của mình, nào dám không đúng chừng mực như này bao giờ đâu?
Nghĩ vậy, bà lập tức đứng dậy, vội nói: “Nghe giống như động tĩnh bên phòng bếp. Phu nhân đừng quan tâm, chắc do nô tỳ nào tay chân vụng về làm rơi gì đó, đang bị quản sự dạy dỗ thôi. Để nô tỳ qua đó xem thử.”
Tô Khuynh gật đầu: “Được, bà đi xem thử đi. Nếu những hạ nhân kia có gì không hiểu thì bà cứ từ từ giảng giải cho bọn họ.”
Bà chủ sự vội đồng ý rồi chạy đi xem xét.
Tô Khuynh tiếp tục thu dọn đồ, ôm vào trong viện.
Khoảng một lúc sau, bà chủ sự trở về điện, phía sau dẫn theo hai hạ nhân.
Tô Khuynh thấy thì chợt kinh ngạc, ánh mắt dừng trên hai hạ nhân kia. Thì ra là một đôi vợ chồng ở phòng bếp, thỉnh thoảng Tô Khuynh có xuống bếp vài lần, hai người bọn họ đều ở bên phụ giúp.
Nhìn vẻ mặt hai người kia không được tự nhiên, còn mang theo vẻ hơi khó chịu, lại tựa như có chút tức giận, có lẽ vừa mới cãi nhau xong.
Tô Khuynh lại nhìn sang bà chủ sự. Chuyện hai vợ chồng cãi nhau, người làm chủ sự như bà ta giải quyết là được, cần gì phải đặc biệt dẫn đến trước mặt nàng làm gì?
Bà chủ sự ghé vào bên tai nàng, nhỏ giọng giải thích: “Ngoài cửa sau của phủ chúng ta có một nữ tử phong trần tới, nói rõ là muốn tìm Lưu Nhị, chắc là nhân tình của hắn ta.”
Tô Khuynh kinh ngạc nhìn sang Lưu Nhị. Người này nhìn rất trung hậu thành thật, thế mà lại có tình nhân bên ngoài? Lại còn để người ta đến tận phủ làm ầm ĩ nữa.
Lưu Nhị kêu oan: “Phu nhân, nô tài thật sự không có! Nô tài, nô tài cũng không biết sao người kia lại đến tận đây, còn khăng khăng vu khống cho nô tài…”
“Còn vu khống chàng?” Người vợ kia tình tình hung hãn, nếu không phải e dè vì đang ở trước mặt chủ tử, có khi lúc này đã nhào lên đánh người luôn rồi. Nghe thấy hắn ta chối cãi thì lại tức giận: “Có kẻ nào không muốn sống hay sao mà lại vô duyên vô cớ đến phủ Hộ Quốc công chỉ để vu khống chàng hả? Cô ta còn chỉ thẳng mặt gọi tên, đến cả món sở trường của chàng là bánh cuốn phỉ thuý bạch ngọc cũng biết, còn dám nói vu khống nữa à?”
Lưu Nhị nóng nảy: “Ta không biết thật mà! Cùng lắm thì bảo cô ta vào đây cãi tay đôi với nàng đi!”
“Chàng còn dám bảo nàng ta vào đây! Chàng…”
“Đủ rồi, chủ tử ở ngay trước mặt mà còn cãi cọ thế này thì ra thể thống gì nữa.” Bà chủ sự nhíu mày trách mắng.
Hai người kia lập tức ngậm miệng.
Bà chủ sự lại khó xử giải thích với Tô Khuynh: “Phu nhân, vốn dĩ những chuyện lông gà vỏ tỏi này không nên dẫn lên đây khiến người phiền lòng, nhưng nữ nhân kia cứ nói chắc như đinh đóng cột rằng người sẽ đồng ý chuyện của Lưu Nhị với cô ta, còn muốn vào đây dập đầu với người…”
Trong lòng Tô Khuynh đột nhiên dâng lên một cảm giác quái lạ.
Mới nãy khi nói có một nữ tử phong trần tìm tới, nàng đã lờ mờ cảm thấy không đúng lắm. Bởi vì phủ Hộ Quốc công là dòng dõi cỡ nào chứ, những năm gần đây chưa từng có ai dám tới làm càn. Huống chi hạ nhân ở chỗ nàng vẫn luôn an phận thủ thường, nào có từng gây ra chuyện hoang đường như thế này bao giờ đâu.
Lại thấy nữ nhân kia gọi thẳng tên Lưu Nhị, còn nhắc đến món mà nàng thích ăn nhất, hơn nữa cố ý nhắc tới nàng… Tô Khuynh hiểu ra, đại khái đã biết người tới là ai.
Trong nháy mắt, đủ mọi loại suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu nàng. Tô Khuynh không biết nàng ta tới phủ Hộ Quốc công làm gì, lại còn che che giấu giấu, quanh co lòng vòng ám chỉ muốn gặp nàng.
“Mời cô ấy vào đây đi.” Tô Khuynh nói.
Bà chủ sự vội nhận lệnh, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Tô Khuynh gọi bà ta lại, nhìn sang Lưu Nhị rồi nói: “Để ngươi đi.”
Ở cửa sau, một nữ tử mặc áo choàng màu hồng đào quấy nhiễu hộ vệ, dịu dàng cầu xin cho nàng ta vào gặp Lưu Nhị.
Hộ vệ kia đẩy nàng ta ra, ồm giọng quát: “Ngoan ngoãn chờ ở đây đi.”
Nữ tử kia nước mắt lưng tròng, chỉ chực khóc: “Lưu Nhị vẫn chưa ra, đúng là đồ vô lương tâm.”
Hộ vệ canh gác vẫn đứng im bất động, tựa như chẳng hề nghe thấy.
Con đường chỗ cổng sau của phủ Hộ Quốc công hiếm khi có người qua lại, thỉnh thoảng có một vài hạ nhân đi làm việc vặt, lúc đi qua cứ luôn hơi liếc nhìn sang đánh giá nữ tử kia.
Lúc này, cuối cùng hai cánh cửa đóng chặt cũng được người bên trong từ từ mở ra. Ngay sau đó một nam nhân cao lớn thật thà chất phác bước ra, liên tục cúi đầu khom lưng tạ lỗi với hai thủ vệ, còn tặng bạc, sau đó mới xấu hổ túm lấy cánh tay của nữ nhân kia lôi vào trong phủ.
Người đi ngang qua cũng không nhìn sang nữa.
Tô Khuynh cho toàn bộ hạ nhân lui ra, nhìn lớp trang điểm dày của Nguyệt Nga, ánh mắt mang theo vài vẻ tìm tòi: “Cô tới đây làm gì?”
Bây giờ đã không còn người ngoài, Nguyệt Nga mới bỏ lớp nguỵ trang trên mặt, người hơi run run, răng va lập cập: “Hình như ta vô tình biết được một chuyện… có lẽ có người muốn động thủ với Quốc cữu, lúc ngài ấy trên đường trở về sẽ ra tay.”
Vừa nói xong, giống như thiên lôi làm rung chuyển trời đất!
Tô Khuynh đột nhiên đứng bật dậy, nhìn nàng ta với ánh mắt sắc bén, nghiêm giọng hỏi: “Từ đâu mà cô biết được? Còn nếu như chỉ là nói bậy, cô có biết hậu quả sẽ là gì không?!”
Vả lại chưa đầy hai canh giờ nữa là đám người Tống Nghị sẽ về thành, đột nhiên lúc này lại có người tới báo cho nàng rằng có người muốn hại bọn họ, sao nàng không hoài nghi tính chân thật trong đó chứ?
Nguyệt Nga hoảng loạn vội xua tay: “Ta tự biết sự tình nghiêm trọng, nếu không phải có chút căn cứ thì ta cũng không dám đến tận phủ báo tin đâu.”
Sau đó không đợi Tô Khuynh hỏi thêm, Nguyệt Nga đã nhanh chóng kể hết toàn bộ những chuyện mình biết cho nàng nghe.
Hiện tại Nguyệt Nga đang kinh doanh một thanh lâu trong bát đại ngõ nhỏ, quy mô khá lớn, làm ăn cũng không tồi. Hôm qua thanh lâu của nàng ta tiếp đón một nhóm khách hàng lớn, ra tay hào phóng, chỉ chọn những cô nương đứng đầu. Khách nhân hào phóng thì chỗ nào cũng có, vốn cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng nhóm khách kia lại không để các cô nương dâng rượu, điều này thì lại hơi quái quái.
Hơn nữa bàn của nhóm khách đó mặt mày ai nấy cũng đều đăm chiêu nặng nề, phần lớn thời gian đều trầm mặc không nói chuyện, thỉnh thoảng có nói với nhau mấy câu thì cũng chỉ chụm đầu ghé tai vội vàng thì thầm gì đó. Nhưng nhìn cử chỉ và tư thái, người ta có thể lờ mờ đoán được, có vẻ như là người trong quân. Sau đó lại có một cô nương nhận ra một vị khách trong nhóm đó, lúc trước đã từng tới đây vài lần, nghe nói là một thủ lĩnh nhỏ của Cấm vệ quân.
Từ trước tới nay thanh lâu của nàng ta đã từng đón tiếp binh sĩ, việc những nam nhân tráng kiện tinh lực dồi dào đến thanh lâu tiêu khiển cũng là chuyện bình thường. Nhưng có cử chỉ thần bí và hành sự quái lạ như vậy thì lại ít gặp. Nhất là khi cuối cùng bọn họ như muốn ph.át ti.ết để giải toả gì đó, mỗi người đều ôm hai ba cô nương vào phòng, cực kỳ p.hóng đã.ng, khó tránh khỏi sẽ khiến nàng ta phải nghĩ nhiều.
Sau khi Nguyệt Nga hơi bình tĩnh lại, lập tức nhớ ra gì đó: “Ta từng ở cùng Cửu Điện hạ một thời gian, từng thấy binh sĩ dưới trướng của gã lúc muốn ph.át t.iết sẽ được chia làm hai loại. Một là để giảm bớt căng thẳng trước khi lâm trận, hai là để bộc lộ hưng phấn sau cuộc chiến.”
Ngay giây phút này, một cơn ớn lạnh đột nhiên bò dọc lên sống lưng Tô Khuynh.
Nguyệt Nga lấy một tờ giấy trong tay áo ra đưa cho nàng, cười khổ: “Vốn dĩ bọn họ muốn làm chuyện cơ mật gì cũng chẳng hề liên quan đến ta, nhưng ai ngờ lại trùng hợp như vậy, hoặc có lẽ chính là số mệnh. Một cô nương hầu hạ tên tiểu thủ lĩnh Cấm vệ quân có thói quen đi tiểu đêm, nửa đêm lúc không nhịn được nữa, lại vô tình nhìn thấy bên mép giường có một cái lệnh bài màu đen do gã ta đánh rơi. Cô ấy cảm thấy hiếm lạ, bèn tiện tay cầm lên ngắm nghía, lúc này mới chú ý thấy ở góc dưới cùng bên mặt sau của lệnh bài có khắc một dòng chữ nhỏ.”
Tô Khuynh nghiến chặt răng, cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh mở tờ giấy kia ra.
Trên giấy ghi bảy chữ – Vào đúng giờ Dậu (17-19h), phố Ngự Đạo.
“Cô nương trong lâu cũng không phải chưa hiểu sự đời, xưa nay lệnh bài Cấm vệ quân chỉ khắc đúng một chữ, có từng được khắc chữ nhỏ bao giờ đâu? Từ đó suy ra, dường như là ám hiệu để thực hiện nhiệm vụ nào đó. Vốn đã định lặng lẽ đặt đồ về chỗ cũ, nhưng cô ấy lại dính vận xui, vừa dùng sơn móng tay mới nhưng chất lượng không được tốt nên màu bị dây ra, vô tình dính lên cái lệnh bài kia, dù có lau chùi thế nào cũng không sạch hết được.”
Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt nàng ta hơi run run: “Vì thế cô ấy mới âm thầm ra ngoài tìm ta, muốn nghe ý kiến của ta. Ta nghe xong lập tức cảm thấy chuyện này không đúng, sau khi vội vàng nhờ cô ấy viết mấy lại mấy chữ kia xong liền tìm người đưa cô ấy tới chỗ khác trốn trước, tạm thời không lộ diện. Lúc sau ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, trời vừa sáng đã lặng lẽ rời khỏi thanh lâu, cũng muốn tìm một chỗ trốn trước.”
Thoáng khựng lại, nàng ta mới khó khăn nói tiếp: “Thật ra ta cũng trốn khá gần đó. Vừa rời đi được non nửa canh giờ, đã nghe nói trong lâu xảy ra chuyện… Hai cô hương hầu hạ cấm quân kia, đã chết. Ta nào dám trở về nữa, lập tức chạy về hướng ngược lại.”
Tô Khuynh túm chặt tờ giấy, mắt lại nhìn chằm chằm vào nàng ta, hỏi gằn từng chữ: “Sao cô dám chắc chắn rằng bọn họ nhất định sẽ động thủ với Quốc cữu?”
Nguyệt Nga vội vàng xua tay: “Thật ra ta cũng không hoàn toàn chắc chắn. Lúc ấy ta đã hoang mang lo sợ, nào còn rảnh rỗi suy nghĩ chuyện khác nữa chứ? Chỉ muốn mau chóng ra khỏi thành để trốn thôi. Nhưng khi đã gần đến cửa thành, thấy cổng thành mở rộng thì ta mới đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày đám người Tống Quốc cữu trở về!”
Mùa thu năm nào Tống Nghị cũng ra thành săn thú năm ngày, khoảng giờ Dậu ngày thứ năm sẽ về thành. Suốt nhiều năm nay vẫn luôn như vậy. Cứ đến tầm trưa ngày hôm đó, lính canh cổng thành sẽ giải tán đám đông, cấm bá tánh ra vào để đoàn người kia thuận lợi vào thành.
“Vào đúng giờ Dậu, lúc đó nhất định đám người Quốc cữu gia sẽ đi qua phố Ngự Đạo, huống hồ thế gian này có mấy ai đáng điều động Cấm vệ quân động thủ. Đủ mọi sự việc trùng hợp cùng xuất hiện, dù không muốn nghĩ nhiều cũng khó.” Nguyệt Nga nuốt nước bọt, nói tiếp: “Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn tới báo cho cô một tiếng. Nếu chỉ là sợ bóng sợ gió thì may, nhưng nếu thực sự có chuyện xảy ra, cô cũng có thể sớm chuẩn bị…”
Tô Khuynh hùng hổ tiến lên một bước.
Nguyệt Nga hoảng sợ, lảo đảo lùi ra sau nửa bước.
“Báo tin cho ta, cô sẽ được lợi gì?” Ánh mắt Tô Khuynh sắc bén, tựa như lưỡi kiếm lạnh lùng, lại tựa như cái chuỳ đầy gai nhọn, nhìn chòng chọc nàng ta mà hỏi: “Nếu sự việc đúng như lời cô nói, với giao tình của hai chúng ta, sợ là không đáng để cô mạo hiểu như thế đâu! Nếu cô có mục đích khác, vậy đừng ngại mà cứ nói thẳng ra luôn đi. Niệm chút tình cảm ngày xưa, có thể ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!”
Nguyệt Nga chưa bao giờ thấy nàng lộ ra dáng vẻ gai góc đáng sợ như thế này. Giống như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, lạnh lùng sắc bén, sáng đến loá mắt, khiến cho sự âm u trong nội tâm bộc phát hết ra ngoài.
Sau một thoáng trầm mặc, Nguyệt Nga khẽ cắn môi, mở miệng thừa nhận: “Bởi vì ta muốn dựa vào ngọn núi lớn như phủ Quốc công này! Ta biết rõ tính tình của Quốc cữu gia, ân oán phân minh. Nếu lần này ta đặt cược đúng, chắc chắn tương lai ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý!”
Tô Khuynh nhìn thẳng vào đáy mắt nàng ta, Nguyệt Nga cắn răng đối mắt với nàng.
Một lát sau, Tô Khuynh lảo đảo lùi lại một bước, tờ giấy Tuyên Thành trong tay bị nắm chặt đến mức ẩm ướt chầm chậm rơi xuống đất…
Khi thủ lĩnh binh phủ được bà chủ sự dẫn vào trong điện, hãy còn nghĩ thầm, không biết phu nhân gọi hắn ta tới làm gì. Nhưng đến khi vô tình liếc mắt nhìn lên thấy phu nhân mặc áo choàng màu hồng đào, trang điểm rất đậm thì kinh ngạc đến mức suýt hét lên.
“Phu nhân đây…”
“Tám chín phần là Cửu môn Đề Đốc Lương Giản Văn tạo phản.” Tô Khuynh đội mũ áo lên, nhanh chóng nói: “Cấm quân mai phục trên phố Ngự Đạo, một khi Đại nhân tiến vào thì sẽ bị tấn công từ hai phía, khiến ngài ấy trở tay không kịp, sợ là còn có cả cung thủ. Chỉ còn khoảng hơn một canh giờ nữa là Đại nhân vào thành rồi, chưa đến ba mươi phút nữa sẽ đi qua phố Ngự Đạo. Nếu không thể kịp thời thông báo cho ngài ấy trước lúc đó, e là lành ít dữ nhiều.”
Thủ lĩnh binh phủ trừng lớn mắt, như đang nghe chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Tô Khuynh bình tĩnh nói: “Ngoài cổng và trước cửa sau đều có người âm thầm theo dõi, lúc nãy có lẽ bọn họ không muốn rút dây động rừng nên mới thả người vào đây. Cơ hội hiếm có, tận dụng khe hở này, ta sẽ ra ngoài trước. Tầm một lúc sau ngươi mới được phái người ra ngoài. Đầu tiên cho người cải trang rồi thử xem có được cho ra hay không, nếu không thì cứ xông thẳng ra, dù có thế nào cũng phải ra bằng được, tức tốc đến cổng thành mật báo.”
“Không được!” Thủ lĩnh binh phủ kia nôn nóng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi. Mặc dù không biết tin tức chấn động mà phu nhân nói có đúng hay không, nhưng nhất định không thể để nàng ra ngoài một mình: “Phu nhân không thể mạo hiểm bản thân. Cứ để thần ra ngoài nghe ngóng trước đã.”
Tô Khuynh lắc đầu, sợ là ngay cả bọn họ cũng không ra được.
Lấy lại bình tĩnh, nàng nhìn hắn rồi hỏi: “Có lệnh bài của Cấm quân không?”
Thủ lĩnh binh phủ vội vàng lấy một cái từ trong tay áo ra rồi trình lên: “Trong phủ có giữ, thường dùng để tiến cung.”
Tô Khuynh đưa mắt nhìn Nguyệt Nga, Nguyệt Nga gật đầu.
Tô Khuynh lại bảo thủ lĩnh binh phủ dùng mũi đao khắc vào góc dưới của mặt bên một hàng chữ nhỏ.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tô Khuynh lập tức cất bước ra ngoài, thủ lĩnh binh phủ vội vàng ngăn lại. Nàng bèn trịnh trọng nhìn hắn mà nói: “Nếu lát nữa người trong phủ có thể ra ngoài thì chỉ một lúc sau đã hội hợp với ta rồi, còn sợ gì nữa. Nếu không ra được… ta là cơ hội sống cuối cùng của đám người Đại nhân, ngươi càng không thể cản. Đừng có nói mấy lời đại loại như để nha hoàn khác đi thay. Nếu cô ấy vừa ra ngoài đã hoang mang lo sợ thì đó chính là chặt đứt hy vọng của mọi người trong phủ.”
Thủ lĩnh binh phủ mãi mới chịu đồng ý: “Phu nhân yên tâm, dù có phải liều chết xông lên nô tài cũng sẽ ra ngoài tiếp ứng cho người.”
Tô khuynh gật gật đầu: “Sắp xếp một căn hầm bí mật cho đám người lão thái thái trước đi.”
Trong lòng nàng hiểu rõ, ngoại trừ mấy trăm binh phủ Tống Nghị dẫn đi, số lượng còn lại trong phủ chỉ còn khoảng ba trăm mà thôi. Đội Cấm quân mà Lương Giản Văn quản lý ít cũng phải sáu nghìn, cái này còn chưa tính thế lực hắn ta mượn bên ngoài. Dù có cho một ngàn quân vây khốn phủ Hộ Quốc công thì cũng đủ khiến người trong phủ có chạy đằng trời.
Trước khi ra khỏi điện, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Nguyệt Nga, nói: “Cô ghé tai lại đây.”
—
Ở một nơi cách cửa sau của phủ Hộ Quốc công không xa, có hai người như đang tán gẫu với nhau, mà ở xa hơn chỗ hai người đó một chút, thỉnh thoảng lại có người lui tới. Đến khi cửa sau của phủ Hộ Quốc công được mở ra, ánh mắt bọn họ lại âm thầm dõi sang bên này.
Tô Khuynh lặng lẽ thu mắt, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Lưu Nhị.
Lưu Nhị khẽ cắn môi, đành phải lấy hết can đảm đẩy nàng một cái rồi nói: “Mau cút đi, nếu còn đến tìm bổn đại gia nữa là cô xong đời.” Dứt lời liền vội vàng xoay người đóng cửa lại.
Tô Khuynh học theo Nguyệt Nga lấy khăn tay lau lau khoé mắt, tiện tay kéo mũ áo choàng rồi xoay người rời đi.
Hai người vờ đứng tán gẫu kia liếc nhìn nhau.
“Lúc nãy có nhìn rõ không, là Lưu Nhị à?”
“Phải, lúc trước khi hắn ra ngoài mua đồ, đã gặp hai lần.”
Người hỏi chuyện đầu tiên trầm tư một lát, nhìn bóng dáng màu hồng đào đi càng lúc càng xa, đè thấp giọng: “Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Một kỹ nữ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nghĩ thế nào cũng thấy quá kỳ quặc. Ngươi phái một người đi theo trước đi, xem cô ta đi đâu.”
Lúc Tô Khuynh đi đến đầu phố, cảm nhận được rõ rằng có gì đó không ổn. Người qua lại ở đầu phố nhiều gấp chục lần ngày thường. Tuy mặc thường phục nhưng ai nấy cũng là nam nhân thân hình vạm vỡ, chỗ ngực phồng lên, hẳn là giấu binh khí gì đó.
Khi nàng đi qua, ánh mắt bọn họ ít nhiều dừng lại trên mặt, trên người nàng. Không có vẻ hám sắc d.ục v.ọng, chỉ có đề phòng và săm soi đánh giá.
Tô Khuynh cầm khăn che nửa khuôn mặt, học Nguyệt Nga làm bộ giận dữ, còn cả dáng đi của nàng ta, khó khăn bước từng bước ra khỏi con phố này.
Đến khi cuối cùng cũng đi xa hơn chút, bộ váy sam mỏng dưới lớp áo choàng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Quay đầu nhìn lại, đã ba mươi phút trôi qua nhưng người trong phủ vẫn chưa thấy đâu. Nàng liền biết, sợ là suy đoán không may kia của nàng đã trở thành sự thật.
Siết chặt tay, nàng đẩy nhanh tốc độ, đi thật nhanh đến chỗ buôn bán. Việc cấp bách là, phải lập tức đến chỗ buôn bán tìm một chiếc xe ngựa để đến cổng thành.
Thời gian dần trôi qua, nếu trước giờ Dậu không thể báo tin cho hắn, một khi hắn dẫn người vào phố Ngự Đạo, ắt sẽ lành ít dữ nhiều.
Chỉ còn chưa đầy một canh giờ nữa thôi. Nàng thật sự không còn nhiều thời gian nữa.
Tô Khuynh vì quá sốt ruột nên bước đi ngày càng nhanh. Đến khi nàng gần như sắp chuyển sang chạy về phía hiệu buôn, người bám theo phía sau nàng cũng bị lộ hành tung.
Khoé mắt thoáng lướt qua hai nam nhân đô con theo dõi nàng, trong lòng Tô Khuynh lập tức kinh hoảng, không biết đã làm lộ dấu vết gì mà lại khiến bọn họ hoài nghi. Trong khoảnh khắc ấy, nàng gần như mất khống chế mà muốn điên cuồng chạy trốn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã ép bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hẳn là bọn họ vẫn chưa xác định được thân phận của nàng, nếu không cứ xông tới tóm nàng lại hoặc giết luôn cũng được chứ không giữ khoảng cách để theo dõi thế này.
Thế nên nàng đành thả chậm bước chân.
Vừa hay lúc này lại đi qua một cái cầu đá, nàng bèn lên rồi dựa vào thành cầu, lấy khăn tay ra chậm rãi lau mồ hôi, giả vờ như mệt quá nên phải nghỉ chân. Sau đó lại nhìn về phía xa xa, làm bộ như đang ngắm cảnh.
Khoảng chừng mười lăm phút sau.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng Tô Khuynh cũng thấy bọn họ từ bỏ mà rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt nàng. Giây phút này, tay chân nàng đang lạnh ngắt mới dần ấm áp trở lại.
Rồi sau đó nàng không chút do dự xoay người lại, tức tốc đi thẳng về phía hiệu buôn.
Trước cửa hiệu buôn có một tên đô con lảng vảng gần đó, ánh mắt sáng như đuốc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bá tánh qua lại, nét mặt lộ ra chút vẻ đề phòng.
Tô Khuynh không ngờ rằng đến cả chỗ này cũng bị cài người theo dõi. Nàng chỉ có thể cố trấn tĩnh đi vào hiệu buôn, dừng chân trước một quầy hàng bán trang sức, sau đó làm như đang đi dạo ngắm đồ, cuối cùng đi vào hàng đánh xe phía Nam.
“Khách nhân muốn đi đâu nhỉ?” Xa phu hỏi nàng.
Tô Khuynh thấp giọng đáp: “Cổng thành.”
Xa phu kia vội xua tay nói: “Thế thì không được rồi, mới nãy có vài vị gia tới thông báo, nói là tất cả bọn ta không được chở người đến con phố Ngự Đạo hướng Nam kẻo lại quấy nhiễu Quốc cữu gia đại giá. Cổng thành thì lại càng không được.”
Như một chậu nước lạnh từ trên trời dội xuống khiến cả người nàng rét run.
Không ngờ Lương Giản Văn lại cẩn thận như vậy!
Nếu không đuổi tới cổng thành kịp lúc, nếu không thể kịp thời cản bọn họ đi vào phố Ngự Đạo… Trong đầu Tô Khuynh liên tục hiện lên hình ảnh máu chảy khắp nơi, đâu đâu cũng thấy xác người nằm la liệt, trong đó có hai khuôn mặt một lớn một nhỏ có nét giống nhau.
Sự sợ hãi giống như con giòi trong xương khiến hai mắt nàng run lên.
Nàng xoay người đi đến một tiệm may, lúc ra ngoài thì đã đổi sang một bộ nam trang, buộc tóc lên, tẩy bỏ lớp trang điểm.
“Ngựa này ngài bán thế nào?”
Xa phu kia đang định nói không muốn bán, Tô Khuynh lén lút nhét cho hắn ta một nắm ngân phiếu, hỏi: “Đủ chưa?”
Tô Khuynh dắt ngựa rời khỏi hiệu buôn, đến khi đã cách một quãng xa, thì lập tức xoay người nhảy lên ngựa, vung roi quát lớn: “Giá!”
—
Sau khi hai người theo dõi kia trở về, bàng hoàng nhìn thấy con đường dài trước cửa sau của phủ Hộ Quốc công đã máu chảy thành sông, xác gia đinh của phủ Hộ Quốc công nằm la liệt trên đất, cũng có cả thây của người bọn họ.
Người của phụ Hộ Quốc công ít không địch lại nhiều, hiện giờ chỉ còn lại vài binh sĩ ngoan cố chống cự, đã là nỏ mạnh hết đà.
Đang lúc hai người họ còn kinh ngạc, đột nhiên có người đi đến bên cạnh. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, là thủ lĩnh phụ trách của bọn họ.
Tên thủ lĩnh kia hỏi: “Sao đã trở lại rồi? Nữ nhân kia đi đâu vậy?”
Hai người vội giải thích: “Trông nàng ta cũng không có vấn đề gì, đi dạo hết chỗ nọ đến chỗ kia, giờ vẫn đang đứng trên cầu ngắm cảnh.”
Tên thủ lĩnh kia trầm mặt xuống: “E là nữ nhân đó không bình thường.” Thấy hai người này trở về, gã đột nhiên ngộ ra, hình như từ khi nữ nhân kia rời đi, số người trong phủ muốn ra ngoài ngày càng nhiều lên. Lúc sau đám binh phủ lại bất chấp mọi giá để xông ra ngoài, cái tư thế liều chết kia, xem ra hẳn là đã biết gì đó.
Tên thủ lĩnh sai hai bọn họ dẫn thêm người đi tìm nữ nhân kia, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Sau đó lại cấp tốc báo cáo lại toàn bộ sự việc của nữ nhân kia bên phủ Hộ Quốc công cho cấp trên.
Lương Giản Văn hay tin phủ Hộ Quốc công có bất thường, một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì. Hắn ta biết đã ra tay trước phủ Hộ Quốc công, đổ máu, điều này có nghĩa là lần này hắn ta đã không còn đường lui.
“Nữ nhân kia là ai?”
Tên phụ tá bên cạnh y đáp: “Hình như là một kỹ nữ. Từ lúc cô ta ra khỏi phủ Hộ Quốc công, tình huống bắt đầu không bình thường, có lẽ do cô ta mật báo. Hẳn là do đám lính đến thanh lâu dạo chơi vô tình để lộ tiếng gió nên nàng ta mới phát hiện manh mối.”
Lương Giản Văn lộ vẻ khó coi: “Sao lại để cô ta chạy mất? Không phải đã bảo các ngươi phải hành sự cẩn thận rồi à.”
Phụ tá kia đáp: “Lúc đầu sợ đẻ ra thêm nhiều việc, không muốn đánh động người trong phủ, thế nên mới không ra tay với cô ta. Ai mà ngờ kỹ nữ kia lại biết được cơ mật của ta, lại còn can đảm đến mật báo.”
Lại nói tiếp: “Có điều Đại nhân yên tâm, đã phái người truy sát rồi, chắc chắn cô ta không chạy thoát được đâu.”
Lương Giản Văn bèn gác chuyện này sang một bên. Dù sao cũng chỉ là một sự cố nhỏ, không đáng để hắn ta phải dành quá nhiều quan tâm. Tiếp theo hắn ta muốn dồn toàn bộ tinh lực vào cuộc đại chiến sắp tới.
Trận chiến này, hắn ta đã tận dụng tất cả lợi thế mà mình có, đặt cược tính mạng của toàn bộ gia tộc. Hắn ta không được phép thất bại.
“Bên phố Ngự Đạo chuẩn bị thế nào rồi?”
“Hết thảy đều ổn thoả, chỉ chờ gậy ông đập lưng ông.”
Lương Giản Văn nhìn thời gian, sau đó siết chặt Thánh chỉ trong tay.
Hắn ta đã liên lạc với rất nhiều người theo chủ nghĩa bảo Hoàng trước đây, hơn nữa tổng thế lực của bọn họ tập hợp lại có thể lên tới tám nghìn binh sĩ. Chỉ cần người nọ đi vào phố Ngự Đạo, gần như đã có thể phân thắng bại… Kẻ đó vừa chết, hắn ta thuận thế đọc Thánh chỉ, nhanh chóng dùng Hoàng mệnh ổn định thế cục, đến lúc đó tất cả đều chỉ như bụi bặm rơi xuống đất.
“Canh giờ này, hắn nên vào thành rồi.” Lương Giản Văn thở hắt ra, cố gắng đè nén sự căng thẳng trong lòng, bảo hộ Thánh chỉ rồi đi ra ngoài: “Chúng ta đến phố Ngự Đạo thôi.”
—
Tô Khuynh phát hiện, dường như toàn bộ Tử Cấm Thành đều có người canh gác giám thị.
Nàng thúc ngựa chạy nhanh nên chắc chắn rất gây chú ý, thế nhưng nàng cũng không thèm quan tâm. Bởi vì thời gian sắp không kịp nữa rồi, chậm thêm một giây, bọn họ sẽ hung hiểm thêm một giây.
Có người theo dõi, nàng cho bọn họ theo dõi. Gặp chướng ngại trên đường, nếu vượt qua được thì nàng sẽ vượt qua, nếu không qua được thì sẽ dùng lệnh bài Cấm quân. Chắc chắn đây là một nước cờ nguy hiểm, một khi bị kẻ khác vạch trần, hết thảy đều sẽ thất bại trong gang tấc.
Lúc ấy nàng đã âm thầm cầm lấy thanh đoản đao trong tay áo, tính toán một khi bị lộ thì sẽ cố gắng hết sức để xông ra ngoài.
Cũng may vẫn miễn cưỡng qua ải. Tuy bọn họ có do dự, nhưng nhìn thấy lệnh bài lại không dám ngăn cản, chỉ đành phái người khác báo lại lên trên.
Tô Khuynh không quan tâm bọn họ báo tin cho ai, kết quả sẽ thế nào. Chỉ cần bọn họ cho qua, nàng sẽ nắm chắc thời gian vung roi thúc ngựa lao đi, chạy thật nhanh về phía cổng thành.
Con đường bây giờ nàng đang đi có hai lối dẫn đến cổng thành. Đường nhanh nhất là phố Ngự Đạo, đường kia là phố Thượng Thư.
Phương án đầu tiên là mười dặm Trường Nhai, đường phố rộng lớn, nối thẳng ra ngoài thành, xuyên qua Trường Nhai là chắc chắn sẽ gặp được đoàn người bọn họ. Chỉ là giờ phút này trên phố có tận mấy nghìn sát thủ mai phục, sát khí cực lớn, nến muốn chạy qua chắc chắc sẽ cực kỳ nguy hiểm. Phương án sau thì sẽ dễ dàng hơn chút, nhưng đường lối quá lòng vòng, sợ là sẽ không kịp mất.
Giờ Dậu đã đến, e là đám người Tống Nghị cũng vào thành rồi, chỉ khoảng ba mươi phút nữa thôi là sẽ đi vào phố Ngự Đạo. Còn chưa kể đến trường hợp bọn họ sẽ vào thành sớm nữa. Nếu không, dù có chọn phố Thượng Thư thì e là có bay đến cũng không kịp.
Tô Khuynh không dám đánh cược một phần vạn may mắn mỏng manh. Vì thế nàng vòng lại, chạy thẳng vào phố Ngự Đạo.
Dù có là núi đao, hay là biển lửa, tất cả đều không thể cản bước nàng.
Xin hãy đợi nàng, mong bọn họ hãy đi chậm một chút, nhất định phải đợi nàng.
—
“Phụng mệnh ta?” Lương Giản Văn ước gì có thể giơ đao gi.ết ch.ết đồ ngu xuẩn trước mặt này: “Lúc nào cơ, ta mà lại phái một kẻ lạ mặt không ai quen biết đi xem xét tình hình ư?”
Người hồi bẩm lí nhí đáp: “Người nọ cầm lệnh bài… Chúng thần sợ hỏng việc, nên mới không dám ngăn cản.”
Sắc mặt Lương Giản Văn u ám khó coi. Lệnh bài màu đen của Thủ lĩnh Cấm quân chỉ có một số lượng nhất định, hôm nay trước lúc rời đi hắn ta đã cố ý kiểm tra lại, không mất cái nào. Tự dưng lòi ra thêm một cái, vậy chỉ có thể là từ bên phủ Hộ Quốc công.
Lại nghĩ đến nữ nhân rời phủ kia, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu hắn ta, rồi sau đó quay ngoắt sang nhìn chằm chằm kẻ bẩm báo: “Miêu tả sơ qua dáng vẻ của người kia cho ta nghe.”
Gã ta nhớ lại, đại khái là trông khá giống nữ nhân, vóc người khá nhỏ rồi nói đến vài đặc điểm trên khuôn mặt.
Sắc mặt Lương Giản Văn liên tục thay đổi. Có lẽ hắn ta biết là ai rồi.
—
Phố Ngự Đạo rộng lớn nằm dài theo hướng Nam Bắc, hai bên là tường cao vuông vức, trải dài về phía xa hơn là những toà nhà san sát nhau, nóc nhà cao ngất. Hai bên đường đều có hộ vệ canh gác, ngày thường chỉ có quan lại và quý nhân đi qua, bá tánh bình dân đều không được đặt chân vào con phố này.
Hàng cây hai bên đường giờ phút này lại lặng ngắt như tờ, không hề có tiếng chim và côn trùng kêu, điều này đã giải thích được vấn đề.
Tô Khuynh trên lưng ngựa nhanh chóng nhìn lướt qua những nóc nhà cao cao và dãy nhà san sát nhau hai bên đường, đại khái cũng đoán được lúc này trên nóc nhà có rất nhiều cung thủ mai phục, mà trong những ngôi nhà kia có tới mấy nghìn binh sĩ ẩn nấp. Một khi nhận được lệnh, toàn bộ binh sĩ sẽ tràn xuống hai sườn đầu phố, cùng với hàng nghìn mũi tên, chờ đoàn người Tống Nghị đi qua đây là sẽ giết hết toàn bộ.
Tô Khuynh nắm chặt dây cương trong tay, sau đó lại nhìn về con đường thẳng tắp phía trước, thúc ngựa chạy nhanh.
Thủ vệ cản nàng lại: “Người không phận sự không được phép đi qua đường này.”
Nàng biết, thủ vệ nơi này sớm đã bị Lương Giản Văn đổi thành người của bọn hắn rồi. Nhưng nàng cũng không nhảy xuống, chỉ ngồi trên lưng ngựa nhìn chằm chằm tên thủ vệ kia, lấy lệnh bài ra ném xuống trước mặt gã.
Tên thủ vệ kia luống cuống tay chân đón lấy.
Tô Khuynh cố ép giọng, nói: “Nhìn rõ chưa.”
Thủ vệ kia lật mặt sau của lệnh bài, đọc đi đọc lại dòng chữ ở góc dưới, mơ hồ cảm thấy nét chữ hơi khác.
Tô Khuynh sợ hắn ta nhìn ra sơ hở, trong lòng thầm nôn nóng, bèn nghiêm giọng quát: “Chuyện Đại nhân dặn dò, ngươi đừng lề mề nữa! Cút ngay!”
Thỉnh thoảng tên thủ vệ kia lại liếc nhìn mặt nàng, hơi chần chừ.
Tô Khuynh giơ roi lên quất mạnh vào người hắn ta, lạnh giọng: “Chuyện vô cùng khẩn cấp, ngươi còn không mau tránh ra! Chẳng lẽ phải đợi Lương Đại nhân tới thì ngươi mới cho qua à?”
Nàng càng hung hãn thì hắn ta lại càng sợ hãi.
Trả lệnh bài lại cho nàng, gã vẫy tay với thủ vệ cho nàng qua.
Tô Khuynh mặt mày vô cảm vung roi, sau lưng lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nàng còn chưa kịp vui mừng, nàng vừa mới cưỡi ngựa vào đoạn đường dài này không lâu, phía sau đã vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm cùng với tiếng hô gấp gáp: “Ngăn cô ta lại.”
Thủ vệ kinh ngạc, cầm vũ khí lên muốn ngăn Tô Khuynh lại. Sau giây phút hoảng hốt, nàng đột nhiên vung roi thật mạnh, nắm chặt dây cương cưỡi ngựa lao thẳng về phía trước không thèm quay đầu lại.
Mười dặm Trường Nhai, thì ra lại dài như vậy.
Nhanh hơn, xin hãy nhanh hơn đi!
Tiếng gió vun vút điên cuồng vang bên tai nàng như tiếng trống ầm ầm đâm thủng màng nhĩ. Tiếng vọ ngựa phía sau lại càng thêm ầm ĩ đến đinh tai nhức óc, vô cùng khó chịu.
Mười dặm, chín dặm, tám dặm…
Tô Khuynh mở to mắt trước gió mạnh, nhìn chằm chằm về phía cuối đường, chỉ mong có thể đi nhanh hơn chút, chỉ mong có thể đến gần hơn chút.
Khi đã đến gần giữa đoạn phố, người trên nóc nhà bắn mũi tên, ngựa của nàng lập tức bị hoảng sợ, tốc độ bắt đầu chậm lại.
Thì ra ở chính giữa đoạn Trường Nhai này, chính là chỗ nặng sát khí nhất.
Nhưng đoàn người bọn họ tiến không được, lui cũng không xong, hoàn toàn trở thành con cá trên thớt, để mặc cho kẻ địch tàn sát.
Mười dặm Trường Nhai, mười dặm sát khí.
Lương Giản Văn phía sau thúc ngựa đuổi theo hét lên: “Phu nhân dừng lại đi!”
Tô Khuynh mắt điếc tai ngơ, mặc kệ mà tiếp tục vung roi.
Lương Giản Văn thấy nàng như vậy, sau một thoáng sửng sốt, đột nhiên cắn răng nói: “Còn đi thêm một bước nữa thì đừng trách mỗ vô tình!”
Tô Khuynh không quay đầu lại, nhưng giọng nàng bay theo tiếng gió truyền tới: “Kẻ phản bội, trời phạt! Kẻ bất nghĩa, đáng khinh! Lương Giản Văn, ngươi cứ chờ bị chủ nhân khai đao, xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng đi!” Từng câu từng chữ, tràn đầy khí phách.
Vẻ mặt Lương Giản Văn lập tức cứng đờ.
Đúng lúc này, phía cuối con đường bắt đầu xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo. Trên con đường tối tăm này, tựa như sao trời lấp lánh toả sáng trong màn trời đêm.
Tô Khuynh lập tức rút đoản đao ra đâm vào con ngựa, sau đó nhanh chóng cúi rạp người lên lưng ngựa, vội cầm quấn dây cương vài vòng vào tay rồi ôm chặt cổ con ngựa cho chắc chắn.
“Đi… Có mai phục… Đi mau!!”
Nàng nhìn ánh sáng lờ mờ kia rồi dùng toàn bộ sức lực hét lớn, dù đã khản cả cổ nhưng vẫn cố hét thật to, không ngừng lặp lại đi mau, đi mau.
Trong ánh sáng mờ ảo kia, có Nguyên Triều của nàng kìa, chắc là đang cầm một giỏ hoa, đang vui vẻ nói về những chuyện thú vị khi đi săn với người khác.
Cô bé còn non nớt như vậy, lại hồn nhiên như vậy, vốn dĩ nên được sống dưới ánh mặt trời xán lạn tươi đẹp, chứ không phải đi vào chỗ chết tối tăm không chút ánh sáng, bỏ mạng tại con đường dài dằng dặc tràn đầy dơ bẩn và máu tươi này.
Nếu thực sự có ý trời, vậy xin hãy để họ nghe được thỉnh cầu của nàng, xoay người rời đi, dẫn theo Nguyên Triều của nàng bình an mà sống đến già đi.
Cơn gió từ phía đối diện thổi ngược tới, chỉ còn cách cuối đường bốn năm dặm, rất nhanh tiếng hét khản đặc đã bị gió thổi qua phân rã thành từng mảnh nhỏ.
Lương Giản Văn ghìm ngựa dừng lại, trên mặt lộ ra sát ý lạnh lùng.
Hắn ta chậm rãi giơ tay lên, rồi lật tức hạ xuống.
Nếu không thể bắt sống, vậy chỉ có thể để lại thi thể thôi.
Mũi tên, nhanh như mưa bão, lạnh tựa sương tuyết.
Tống Nghị giơ tay lệnh cho mọi người dừng lại. Không biết vì sao, mới nãy chỉ trong một cái chớp mắt, hắn đột nhiên cảm thấy lồng ng.ực như bị thứ gì đó đè nặng, siết chặt đến mức hắn chẳng thể thở nổi.
Có mấy viên quan đi theo thấy hắn đột nhiên dừng lại, bèn giục ngựa lên dò hỏi xảy ra chuyện gì.
Sau khi hắn bình tĩnh lại, hơi quay mặt nhìn sang hỏi mấy người kia: “Có nghe thấy tiếng gì không?”
Mọi người kinh ngạc cẩn thận dỏng tai lên nghe, sau đó đều lắc đầu đáp không.
“Không đúng.” Hắn ngồi trên lưng ngựa híp mắt nhìn về hướng Trường Nhai phía trước. Nhưng sắc trời đã tối, ánh sáng của cây đuốc trước mặt có hạn, thế nên không thể nhìn rõ. Do đó hắn lại cho người mang thêm mấy cây đuốc nữa tới.
Nguyên Triều ôm con thỏ lông trắng muốt, thấy đội ngũ dừng lại, không khỏi đặt câu hỏi: “Sao lại không đi nữa? Mẹ còn đang sốt ruột chờ ở nhà đấy.”
Tống Nghị bèn xoa xoa đầu cô bé, nói: “Không vội. Nếu con mệt thì xuống thùng xe nghỉ ngơi đi.”
“Nguyên Triều không mệt đâu.” Nói xong liền quay mặt đi, thì thầm với Hàm ca mấy câu rồi cúi xuống treo giỏ hoa lên dây cương, chỉ vào những bông hoa rồi như đang hỏi gì đó.
Tống Nghị bất đắc dĩ cười cười, rồi sau đó thu mắt, tiếp tục nhìn về phía đường.
Lúc này, có người ngập ngừng nói: “Ơ, hình như ta nghe thấy có tiếng vó ngựa.”
Người bên cạnh cũng nói: “Đúng thật này. Có điều đã canh giờ này rồi, ai lại chọn đi qua con đường này nhỉ?”
Tống Nghị nghiêng mặt hỏi Phúc Lộc: “Kính viễn vọng của Đoan Quốc công đâu?”
Phúc Lộc cẩn thận trình lên.
Tống Nghị dùng nó nhìn về phía xa xa.
Đập vào mắt, là một con ngựa cắm đầy mũi tên.
Lương Giản Văn không đoán được rằng con ngựa kia lại có thể chạy ra khỏi trận địa.
Hắn ta không ngờ, chỉ là một nữ tử yếu đuối, trong giây phút nguy nan lại có thể giữ được bình tĩnh mà phân tích lợi hại rồi đưa ra quyết định.
Nàng dùng thân mình làm lá chắn, bảo vệ điểm yếu của con ngựa, lại dùng dây cương khoá chặt cả người nàng lên mình ngựa.
Hắn ta nhìn con ngựa nổi điên cõng theo xác nàng chạy ra khỏi trận địa, nét mặt u ám, thầm hận không thôi. Không ngờ nàng lại là nữ tử khó chơi đến vậy, vốn đang hoàn hảo không lộ chút dấu vết, không dưng lại xuất hiện một biến cố là nàng.
Phất tay để các cung thủ tiến gần về phía đối diện, còn ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ xông ra, lao về phía trước.
Nếu đánh lén không thành, vậy thì tấn công trực diện đi.
Binh lực mạnh gấp tám lần, đủ để vây khốn khiến bọn họ chết ở nơi đây!
“Giết Quốc cữu, phong Vạn Hộ Hầu!” Lương Giản Văn lạnh lùng nói.
Tay Tống Nghị chợt run lên.
Thì ra không phải thân ngựa cắm đầy mũi tên, mà là một người nằm trên lưng ngựa cắm đầy mũi tên.
Rõ ràng cảm thấy có lẽ người kia không liên quan gì đến mình, nhưng không biết vì sao, lòng hắn lại đột nhiên hoảng loạn.
Liếc nhìn về phía sau, những bóng đen tràn ra đường phố, trên nóc nhà cũng chật kín, toàn là sát khí.
“Có mai phục!” Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lập tức quay đầu lại, quả quyết hô lên: “Binh sĩ tiến lên lập trận, chuẩn bị nghênh chiến! Những người khác mau lui lại, tức tốc chạy đến đại doanh Phong Đài cách cách đây ba mươi dặm, gọi viện binh!”
Mọi người đều bị tin tức này làm cho chấn động đến mức há hốc mồm đầy kinh hãi.
Nhưng còn chưa kịp hành động, lại thấy Tống Quốc cữu vừa nói xong đã quát lên một tiếng, sau đó vung roi xông thẳng về phía trước.
Mọi người kinh hãi, vội nói: “Quốc cữu gia không thể!”
Nhưng hắn lại mắt điếc tai ngơ, cứ lao đi như một kẻ ngốc.
Khi các binh sĩ đã bày trận xong, những người khác đang chuẩn bị rời khỏi Trường Nhai thì lại thấy cuối cùng Tống Quốc cữu cũng cưỡi ngựa trở về, trong tay còn dắt theo con ngựa nổi điên đang bị thương.
Đến gần, mọi người mới phát hiện, thì ra trên lưng ngựa còn chở một người.
Tống Quốc cữu như chết lặng, hai mắt nhìn chằm chằm vào người bị cắm đầy mũi tên.
Đến tận khi ngựa dừng lại, hắn không xuống ngựa, cũng không hề động đậy, cả người như bị đóng băng, giữ nguyên động tác trước đó. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, giờ phút này hai mắt hắn vô hồn, mặt cắt không còn giọt máu.
Phúc Lộc kinh hãi đang định tiến lên, nhưng lúc này con ngựa điên mất lực ở móng trước rồi ngã khuỵu xuống, người trên lưng ngựa cũng trượt xuống theo, lộ ra khuôn mặt dính đầy máu.
Vì cánh tay của nàng quấn dây cương, dù có ngã xuống cũng không đổ ập xuống đất mà trơ trọi gục bên mình ngựa, vừa thê lương vừa bi thảm.
Phúc Lộc đột nhiên trừng lớn mắt!
Rổ hoa rơi xuống văng đầy đất.
Nước mắt Nguyên Triêu rơi xuống, khóc lớn: “Không phải! Không phải! Đó không phải mẫu thân!” Vừa nói như vậy lại vừa lăn vừa bò xuống ngựa, lảo đảo vọt thẳng đến chỗ con ngựa điên kia, cố gắng ôm lấy hai chân của xác chết, gào khóc kêu không phải.
Cuối cùng Tống Nghĩ cũng có phản ứng.
Hắn lảo đảo nhảy xuống ngựa, nhào đến trước mặt xác chết, tháo bỏ sợi dây cương kia rồi luống cuống tay chân lau đi vết máu trên khuôn mặt nàng, run giọng: “Đừng sợ, không sao, không sao đâu… Gia sẽ đưa nàng đến gặp đại phu, rất nhanh thôi sẽ không sao nữa rồi.”
Hắn cúi người xuống định đặt nàng lên khuỷu chân rồi bế lên như mọi lần, nhưng khi cánh tay vòng qua lưng nàng thì lại hoảng hốt nhìn những mũi tên cắm đầy trên tấm lưng.
Tấm lưng bé nhỏ của nàng, giờ phút này lại cắm đầy mũi tên, xuyên thẳng qua trước ngực và bụng. Chỗ mũi tên sắc nhọn xuyên qua chảy đầy máu, chỉ để lại từng hàng máu tươi.
Còn có một mũi xuyên thẳng qua cổ. Tàn nhẫn làm sao.
“Đừng sợ, không sao đâu mà, gia kịp tới cứu nàng rồi… kịp rồi.” Hắn bèn xoay người cõng nàng lên lưng, hai tay đưa ra sau giữ chặt chân nàng, sau đó vội vàng lao nhanh đến đầu phố.
Sợ là đến tận cuối đời mọi người cũng không thể quên được một màn này.
Giữa âm thanh chém giết vang trời, trong đêm tối bập bùng ánh lửa và máu tươi, Quốc cữu gia cõng xác của một nữ nhân cắm đầy mũi tên vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết. Còn đứa con gái hắn thương yêu nhất thì hỗ trợ phía sau, vừa chạy vừa khóc gọi mẹ.
Cảnh tượng bi thương như vậy, xem đến đây lòng ai nấy cũng đều thấy chua xót.
Sau này có người hồi tưởng lại rồi nói, có lẽ kể từ đêm ngày hôm ấy, hai cha con bọn họ đã vứt bỏ toàn bộ sự nhân từ sâu tận trong xương cốt. Cũng chính vì đêm hôm đó, vận mệnh quốc gia đã hoàn toàn thay đổi.
=====
Lời editor: Hắn từng nói hắn có thể định đoạt càn khôn, bàn tay hắn có thể làm được mọi thứ, thế nhưng hắn lại chẳng thể cứu được nàng.